Kết quả này được công bố, người khó chấp nhận nhất không phải là Bạc Tấn. Dù sao trước đó quan hệ của hắn và Ôn Vịnh đã không còn như xưa, biểu hiện của Ôn Vịnh vào đêm lan can gãy cũng khiến hắn nghi ngờ.

Triệu Khâm thì khác.

Anh ta luôn cho rằng tình cảm của Bạc Tấn và Ôn Vịnh rất tốt, không khác gì anh em ruột.

Lúc đầu khi nhảy việc đến đây còn lo lắng mình sẽ bị hai người này cô lập, cuối cùng, mọi công sức đều đổ sông đổ biển. Vì vậy, khi biết Ôn Vịnh bị bắt vì tội cố ý giết người, phản ứng đầu tiên của anh ta là không tin.

"Sao có thể?" Triệu Khâm vò đầu, ngơ ngác đứng ngoài đồn cảnh sát, "Có nhầm lẫn gì không, có phải cảnh sát nhầm lẫn rồi không?"

Tuy rằng công ty phần lớn là của ba người, nhưng vì Bạc Tấn còn chưa tốt nghiệp cấp ba, phần lớn công việc đều do anh ta và Ôn Vịnh xử lý. Nói quá lên thì thời gian hai người họ ở bên nhau còn nhiều hơn cả vợ chồng son.

Tận mắt chứng kiến những năm qua Ôn Vịnh tốt với Bạc Tấn như thế nào, bây giờ đối mặt với kết quả này càng suy sụp bấy nhiêu.

"Lão Ôn muốn gì chứ, hai người..." Anh ta nghẹn ngào, mãi mới nói hết nửa câu sau, "Hai người không có tranh chấp, cũng không có xung đột lợi ích gì, không thể nào."

Trên thực tế, từ nửa năm trước Bạc Tấn đã tiết lộ ý định muốn rút khỏi công ty.

Lúc đó anh ta đã khuyên nhủ rất lâu, công ty bây giờ tuy vẫn trực thuộc một công ty lớn, nhưng bên đó không tham gia quản lý chỉ lấy cổ phần, muốn tách ra độc lập rất đơn giản.

Lại vừa nhận được một đơn đặt hàng đủ ăn cả đời, phát triển không nói là một ngày ngàn dặm, nhưng cũng là đang trên đà phát triển, bây giờ Bạc Tấn rút lui hoàn toàn thì không có lợi.

Nhưng Bạc Tấn đã quyết tâm, dù anh ta nói thế nào cũng không thay đổi ý định, Triệu Khâm cũng đành thôi.

Về việc cổ phần rút ra cụ thể chia thế nào, Triệu Khâm không bàn bạc với Ôn Vịnh. Dù sao Bạc Tấn còn chưa đi, họ đã bắt đầu bàn chuyện chia cổ phần, ít nhiều cũng không hay.

Ai mà ngờ, chờ tới chờ lui không đợi được Bạc Tấn rời đi, lại đợi được tội ác của Ôn Vịnh.

Dù vừa ra khỏi đồn cảnh sát, đã xem qua tất cả chứng cứ, Triệu Khâm cũng không dám tin, thậm chí bắt đầu có ý nghĩ điên rồ: "Có phải bên chủ đầu tư vì trốn tội, cố ý đẩy mọi chuyện lên người lão Ôn không?"

Anh ta càng nói càng nhiều, như thể nói vậy là có thể biến thành sự thật: "Tôi nghe nói chủ đầu tư bất động sản có thế lực và mối quan hệ tốt với chính phủ, có lẽ họ..."

Những lời còn lại tự động tắt tiếng khi chạm phải ánh mắt bình tĩnh của Bạc Tấn.

Dù không muốn tin đến đâu, Triệu Khâm cũng biết sự thật là sự thật, không phải vì vài lời biện giải của anh ta là có thể xóa bỏ. Ôn Vịnh quả thật đã phạm tội, không phải là say rượu lái xe hay xung đột đánh nhau nhất thời hồ đồ, mà là giết người.

Đối tượng giết người còn là người em trai cùng lớn lên với mình từ nhỏ.

"Cái con mẹ nó chuyện gì thế này!" Triệu Khâm ôm đầu, hốc mắt đỏ hoe, cố gắng lắm mới không khóc trước mặt Bạc Tấn, "Rốt cuộc cậu ta nghĩ gì vậy? Mẹ nó bị điên rồi à, mẹ nó! Giết người, sao cậu ta dám làm vậy chứ."

Bạc Tấn châm một điếu thuốc, dựa vào cửa xe im lặng không nói gì.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, vào khoảnh khắc xác nhận sự thật, trong lòng hắn cũng không dễ chịu.

Hắn và Ôn Vịnh quen biết nhau gần hai mươi năm, đời người có mấy hai mươi năm? Sống lâu thì một phần tư cuộc đời, ngắn ngủi thì một phần ba.

Những năm tháng hai người nương tựa lẫn nhau trong trại trẻ mồ côi còn rõ mồn một, chớp mắt một cái đã đến kết cục này.

Không ai có thể mềm lòng với người muốn lấy mạng mình, Bạc Tấn chỉ là ngoài căm ghét phẫn nộ, còn có chút xót xa.

Tình cảm nhiều năm không bằng một chút lòng ghen tị nông cạn, thật nực cười.

Hắn dập tắt điếu thuốc trong tay, không nghĩ đến những chuyện lung tung đó nữa.

Vết phồng rộp dưới chân đều là tự mình bước ra, lúc đầu lựa chọn Ôn Vịnh nên nghĩ đến hậu quả. Anh ta dám mạo hiểm bất chấp bại lộ mà ra tay, thì cũng phải gánh chịu hậu quả tương ứng.

"Thôi bỏ đi." Triệu Khâm mở cửa xe, dùng sức xoa mặt, mạnh đến mức má đỏ ửng, "Tôi cũng không quản được cậu ta, lát nữa cậu đến nhà tôi ở tạm nhé?"

Tuy Ôn Vịnh không phải là người nổi tiếng nhưng cũng không phải là dân thường vô danh tiểu tốt. Chuyện lớn thế này xảy ra, những phóng viên nhạy bén đã lập tức đưa tin.

Không cần nghĩ cũng biết, bây giờ trên dưới công ty chắc chắn đang bàn tán xôn xao.

Trong thâm tâm, Triệu Khâm không muốn Bạc Tấn đến công ty, kẻo không cẩn thận nghe được lời đồn thổi gì đó. Không những buồn bực, mà còn nghẹn ứ.

"Không đi." Bạc Tấn thắt dây an toàn, thản nhiên nói, "Đưa tôi đến ga tàu cao tốc đi, tôi về nhà luôn."

"Được." Triệu Khâm gật đầu đồng ý.

Về nhà cũng tốt, một mình ở lại dễ nghĩ lung tung. Về nhà thì khác, có Tạ Nguyễn ở đó, dù không làm gì cũng có thể khiến tâm trạng tốt hơn.

Nói xong câu này, trong xe lập tức im lặng.

Triệu Khâm nhìn sắc mặt Bạc Tấn, há miệng muốn khuyên một câu, nhưng cuối cùng vẫn không mở lời.

Khuyên gì chứ? Nói Ôn Vịnh chỉ là nhất thời nóng đầu không phải là xuất phát từ trong lòng? Thôi đi, kế hoạch làm tỉ mỉ chu đáo như vậy, mọi mặt đều được cân nhắc kỹ lưỡng, suýt nữa là đã thành công, nói không cố ý cũng không được.

Mọi người cùng nhau khởi nghiệp, cùng nhau ăn uống vui vẻ không tốt sao? Sao lại đến bước đường này.

Triệu Khâm càng nghĩ càng tức, lại không biết nên phát tiết thế nào. Cuối cùng chỉ có thể tức giận đấm vào vô lăng, đưa Bạc Tấn đến ga tàu cao tốc.

Bạc Tấn về đến nhà thì trời đã tối, Tạ Nguyễn tắm xong đang ngồi trước bàn đọc sách.

Khác với sự tập trung thường ngày, cậu nhìn chằm chằm vào trang sách một cách vô hồn, không biết đang nghĩ gì, ngay cả tiếng động lớn khi Bạc Tấn vào cửa cũng không nghe thấy.

Mãi đến khi Bạc Tấn đi tới ấn lên đỉnh đầu cậu, cậu mới hoàn hồn.

"Anh về rồi à?" Tạ Nguyễn ngẩn người, rồi quay người lại quan sát kỹ lưỡng biểu cảm của Bạc Tấn, dường như muốn từ đó phán đoán tâm trạng của hắn.

Nhưng sắc mặt Bạc Tấn vẫn bình thường, khóe môi thậm chí còn treo một nụ cười nhạt, căn bản không nhìn ra gì cả.

"Anh không sao chứ?" Tạ Nguyễn sợ hắn giấu mọi chuyện trong lòng rồi sinh bệnh, không nhịn được hỏi một câu.

Cậu thật sự không ngờ rằng cái gọi là Bạc Tấn nhảy lầu trong nguyên tác lại là do con người gây ra. Người ra tay còn là Ôn Vịnh, người có quan hệ khá tốt với Bạc Tấn.

Khoảnh khắc biết được tin tức, cậu hận không thể gi.ết ch.ết tên đạo đức giả đó. Dám động tay động chân với Bạc Tấn, cậu có băm tên đó ra thành trăm mảnh cũng không hả giận.

Nhưng kỳ thi đại học đang đến gần, Bạc Tấn nói thế nào cũng không đồng ý cho cậu xin nghỉ phép. Hắn kiên quyết bắt cậu ở trường, một mình đến Thủy Thành.

Suốt cả ngày, Tạ Nguyễn thần hồn nát thần tính, không thể tập trung vào bài học hay bài tập, mãi mới đợi được Bạc Tấn trở về.

"Bên cảnh sát nói gì?"

Đèn trong phòng làm việc đều bật sáng, chiếu sáng rực cả căn phòng. Tạ Nguyễn ngẩng đầu, nỗi lo lắng trong mắt lộ rõ.

Ban đầu Bạc Tấn cho rằng không liên quan đến mình, dù sao thì hắn cũng đã biết bộ mặt thật của Ôn Vịnh từ lâu, tức giận vì loại người này không đáng. Trên đường từ Thủy Thành trở về, hắn cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Ăn, uống, xem điện thoại, mọi thứ vẫn như cũ.

Nhưng vào giờ phút này, khi về đến nhà, chạm phải ánh mắt của Tạ Nguyễn. Không biết vì sao, cảm xúc mà chính hắn cũng không nhận ra lập tức trào dâng.

Bạc Tấn ôm chặt Tạ Nguyễn vào lòng, vùi đầu vào cổ cậu hít sâu một hơi.

Đến lúc này, hắn mới có cảm giác an tâm.

"Không sao." Hắn lặng lẽ ôm Tạ Nguyễn một lúc, lặp lại, "Anh không sao."

Sao lại không sao chứ.

Đó là người bạn tốt nhất của hắn.

Dù chỉ là đã từng, nhưng đến mức kinh khủng như bây giờ vẫn sẽ buồn.

Tạ Nguyễn vỗ nhẹ lưng hắn, âm thầm an ủi.

Đến khi cảm thấy cả người Bạc Tấn không còn căng thẳng nữa, cậu mới hỏi lại: "Bên cảnh sát nói gì?"

"Không nói gì cả, nên làm gì thì làm nấy, ngày thẩm vấn còn chưa định." Bạc Tấn buông Tạ Nguyễn ra, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Thấy cậu nhíu mày, vẻ mặt lo lắng, hắn không nhịn được cười, "Sao thế này, cười một cái nào, anh..."

Lời còn chưa nói ra đã bị ôm chặt.

"Khó chịu thì cứ nói ra." Tạ Nguyễn cúi đầu hôn lên khóe môi hắn, nhỏ giọng nói, "Trước mặt em không cần che giấu."

Bạc Tấn ngạc nhiên, không ngờ người mặt mỏng, miệng cứng, dễ xấu hổ như cậu cũng có ngày chủ động.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve vành tai ửng đỏ của Tạ Nguyễn, lòng mềm nhũn.

Đây chính là Tạ Nguyễn của hắn, người hắn thích.

Dù có hướng nội và dễ xấu hổ đến đâu, cũng sẽ không keo kiệt trong việc thể hiện vào thời khắc quan trọng.

Bạc Tấn cúi đầu, trao cho Tạ Nguyễn một nụ hôn dịu dàng. Từ chiếc răng nanh nhọn hoắt đến đầu lưỡi vòm họng đều được hắn chăm sóc tỉ mỉ, đến khi Tạ Nguyễn thở hổn hển mới buông ra.

"Yên tâm đi, anh không khó chịu."

Tạ Nguyễn nghi ngờ nhìn hắn, rõ ràng là không tin.

"Lừa em làm gì," Bạc Tấn buồn cười búng trán cậu một cái, thản nhiên nói, "Anh đã đoán ra từ trước, hôm nay chỉ là xác nhận thôi."

Hắn càng nói vậy, Tạ Nguyễn càng đau lòng cho hắn.

Cái dáng vẻ đáng yêu kia của cậu khiến cho Bạc Tấn vừa ngứa tay vừa ngứa lòng.

Hắn vốn không phải là người bạc đãi bản thân, thuận theo suy nghĩ trong lòng đẩy Tạ Nguyễn xuống chiếu tatami.

Tâm tư Tạ Nguyễn còn chưa chuyển biến, nhất thời không nhận ra ý đồ xấu xa của hắn, vẫn đang nghiêm túc truy hỏi: "Vậy... vậy còn tên kia thì sao?"

Cậu ghét đến mức không muốn nhắc đến tên Ôn Vịnh.

"Cảnh sát có nói mức án sẽ là bao nhiu không? Có bị tử hình không?"

Chỉ cần nghĩ đến việc nếu không có mình, Ôn Vịnh sẽ hại Bạc Tấn hai lần, Tạ Nguyễn hận không thể băm tên đó ra thành trăm mảnh, không chừa một con đường sống.

"Đừng nghĩ nữa, sao có thể, cụ thể thì đợi thẩm vấn."

Bạc Tấn cười khẽ, cúi đầu hôn lên cổ Tạ Nguyễn, "Em làm cái vẻ mặt gì thế? Dù sao anh ta cũng sẽ không sống yên ổn đâu."

Đáng đời!

Tạ Nguyễn không phục, muốn biện giải vài câu, lại bị Bạc Tấn dùng ngón trỏ chặn môi lại, "Suỵt."

"Bé cưng," hắn chống hai tay hai bên người Tạ Nguyễn, mỉm cười nhìn cậu, "Trên giường anh mà nhắc đến người đàn ông khác... coi thường tính tình anh tốt à?"

Câu này ẩn chứa quá nhiều ý nghĩa.

Tạ Nguyễn lập tức cảnh giác, ôm chặt lấy cổ áo mình: "Ngày mai còn phải đến trường, không thể làm."

Nhỡ đâu hắn làm mạnh quá khiến cậu không dậy nổi thì sao? Xin nghỉ phép với thầy Tôn vì chuyện này, cậu không làm được chuyện mất mặt như vậy!

"Ừ," Bạc Tấn dùng răng cắn mở cúc áo ngủ của cậu, cười đặc biệt hiền lành, "Không làm."

Tạ Nguyễn nghi ngờ: "Vậy anh..."

"Tuổi còn nhỏ mà đã dung tục như vậy." Bạc Tấn tặc lưỡi, cúi đầu trộm hôn lên môi cậu, "Ân cứu mạng lấy thân báo đáp, làm cái gì mà làm, anh đang báo ơn em."

Tạ Nguyễn: "???"

Tạ Nguyễn cố gắng giãy giụa: "Anh chạy cả ngày cũng mệt rồi..."

Cái gì mà mệt?

Động tác của Bạc Tấn đột ngột dừng lại, mắt hơi nheo lại.

Tạ Nguyễn không biết nguy hiểm đang đến gần, còn tưởng mình nói đúng trọng điểm, điên cuồng nhảy nhót trên lằn ranh của hắn: "Đúng không, không còn sớm nữa, ngủ thôi. Đợi anh nghỉ ngơi đầy đủ... không, anh làm gì thế?!"

Làm gì à?

Bạc Tấn khẽ hừ một tiếng, ném áo phông sang một bên, thản nhiên nói: "Cho em xem chồng em có mệt hay không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện