Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm vang lên gần như suốt đêm, thỉnh thoảng xen lẫn những tiếng nức nở và những lời chửi mắng yếu ớt. Đến khi mưa gió tạnh hẳn, trời đã sáng rõ.
Tạ Nguyễn nằm sấp trên giường, nửa người chìm trong chăn mềm mại, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt ửng hồng. Đuôi mắt ửng đỏ, còn vương vết nước mắt, ngủ say như chết, nhìn là biết đã mệt lả.
Bạc Tấn lại hoàn toàn trái ngược với cậu, như thể vừa được uống thuốc bổ, cả người rạng rỡ, hormone gần như tràn ra ngoài.
Tối qua hai người về đến nơi đã hơn hai giờ, lại làm ầm ĩ nửa ngày, gần như thức trắng đêm, không biết hắn lấy đâu ra nhiều sức lực đến vậy.
"Anh xuống lầu mua chút đồ ăn cho em, không thấy anh thì đừng lo," Bạc Tấn mặc áo khoác vào, cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi Tạ Nguyễn, "Ngủ ngon ."
Người trong chăn khẽ động đậy, sau đó cầm gói ném vào hắn: "Cút!"
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của cậu, Bạc Tấn hiếm khi lương tâm trỗi dậy, cảm thấy mình hình như đã hơi quá đáng một chút. Nhưng... nhớ lại cảnh tượng tối qua, yết hầu Bạc Tấn trượt lên xuống, lần sau vẫn dám làm vậy nữa.
Một khi đã bắt đầu ăn thịt, thì sẽ không có đường quay lại, đã ăn thì phải ăn cho no, nửa đói nửa no không hợp với phong cách của hắn!
Dù sao hắn cũng có chừng mực, sẽ không làm người yêu bị thương.
Bạc Tấn cười mãn nguyện, cúi đầu hôn lên bàn tay kia, ân cần đặt vào trong chăn, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Mặt trời đã lên cao, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Trên đường phố tấp nập, ô tô chạy có trật tự. Mọi người vội vã đi làm, một tay cầm túi xách một tay cầm bữa sáng, hối hả bước đi.
Một cảnh tượng tràn đầy sức sống.
Ngay lập tức xua tan những ký ức không vui trong đầu hắn.
Bạc Tấn lắc đầu, không nghĩ đến những chuyện vớ vẩn đó nữa, bước về phía cửa hàng đồ ăn sáng.
Quá khứ đã qua, hắn sẽ không quên, nhưng hắn có thể lựa chọn buông bỏ.
Bữa sáng ở khu vực này rất đa dạng, có cả kiểu phương Tây và kiểu Trung Quốc, nhìn đều khá sạch sẽ. Bạc Tấn không chọn những món cầu kỳ, Tạ Nguyễn có dạ dày kiểu Trung Quốc, không quen ăn hamburger và sữa.
Hắn chọn một quán có nhiều người xếp hàng, gọi hai phần bánh cuốn thịt bò và hai cốc sữa đậu nành, nhờ ông chủ gói lại mang về khách sạn, khóe mắt đuôi mày đều lộ vẻ đắc ý.
*牛肉肠粉
Dọc đường không biết đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
Bạc Tấn căn bản không nhận thấy mình đã trở thành phong cảnh trong mắt người khác, có nhận thấy cũng không để ý. Trời đất bao la, không gì có thể làm chậm trễ hắn về phòng cho vợ ăn.
Đương nhiên, lúc cho ăn mà tiện thể chiếm chút tiện nghi thì càng tốt.
Hắn lấy thẻ phòng quẹt trên thang máy, đang chuẩn bị bấm tầng, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên ong ong. Bình thường hắn đều dùng nhạc chuông, sợ bên công ty có việc gấp không tìm thấy hắn, đây là do vừa rồi sợ làm ồn Tạ Nguyễn ngủ nên cố ý chỉnh sang chế độ rung.
Mới sáng sớm ai lại gọi vậy? Bạc Tấn ngạc nhiên, chẳng lẽ bên đồn cảnh sát đã có kết quả rồi?
Cảnh sát bây giờ hiệu suất cao vậy sao?
Hắn đổi bữa sáng sang tay kia, lấy điện thoại từ trong túi ra. Hai chữ "Lão Tôn" sáng rõ trên màn hình.
Bạc Tấn: "?"
Mới sáng lão Tôn tìm hắn làm gì?
Hắn nghi hoặc nhấn nút nghe, chưa kịp chào hỏi, bên kia đã truyền đến giọng nói vội vàng của Tôn Phúc An.
"Bạc Tấn, Tạ Nguyễn có ở chỗ em không?"
Lúc này Bạc Tấn mới nhớ ra tối qua Tạ Nguyễn lẻn ra ngoài, đoán chừng cô quản lý ký túc xá kiểm tra ra thân phận của cậu rồi báo lên, lão Tôn không tìm thấy người nên mới gọi cho hắn.
Bạc Tấn bật cười, lúc này trường học chắc đang nháo nhào cả lên rồi, vội vàng cho Tôn Phúc An một viên thuốc an thần: "Có."
Đang nghĩ xem nên tìm lý do gì để lấp li.ếm cho qua, liền nghe thấy giọng Tôn Phúc An thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, đứa trẻ này, đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài cũng không nói một tiếng... Em ấy khá hơn chưa?"
Bạc Tấn nhướng mày, luôn cảm thấy phản ứng của Tôn Phúc An có gì đó không đúng lắm. Từ khi nào mà ông ấy khoan dung với học sinh trốn học thế này sao? Chẳng phải nên gào thét ầm ĩ đi tìm phụ huynh sao?
Nhưng hắn thông minh không vạch trần, mà vẫn bình tĩnh tiếp tục nói chuyện với ông ấy: "Khá hơn rồi ạ, không có gì đâu thầy."
"Vậy thì thầy yên tâm rồi." Cuối cùng cũng nhận được tin tức xác thực, Tôn Phúc An lập tức dừng hành động muốn liên lạc với phụ huynh của Tạ Nguyễn. Thả lỏng người ngồi trở về ghế làm việc, uống một ngụm trà hoa cúc, "Haizz, cũng là thầy sơ ý, không ngờ gần đây áp lực học tập của em ấy lớn đến vậy."
Cô quản lý ký túc xá vừa nói với ông là tối qua có một học sinh trong lớp họ chạy ra ngoài, ông còn tức giận không thôi. Nghĩ xem là thằng nhóc bất trị nào, là đi chơi game hay hẹn hò với bạn gái, để ông mà bắt được thì phải dạy dỗ cho ra trò.
Không ngờ đi kiểm tra một vòng các lớp lại phát hiện ra là Tạ Nguyễn.
Là Tạ Nguyễn sao?
Ồ, vậy thì không sao.
Thành tích của Tạ Nguyễn trong hai năm nay ai cũng thấy rõ, cái tinh thần học tập đó không phải ông khoe khoang chứ, nhìn khắp toàn trường có mấy người sánh được. Đứa trẻ chăm chỉ như vậy, tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện lăng nhăng như người khác.
Chắc chắn là sắp đến kỳ thi đại học nên tinh thần quá căng thẳng, nhất thời nghĩ quẩn nên mới trốn học.
"Bây giờ em ấy thế nào rồi, cảm xúc có ổn định không, ăn cơm chưa?" Tôn Phúc An hỏi han tỉ mỉ từng chút một, thái độ đó, còn thân thiết hơn cả cha ruột.
Bạc Tấn bật cười, theo lý thuyết Tạ Nguyễn cũng không phải là học sinh ngoan theo kiểu truyền thống, không biết sao lại lọt vào mắt xanh của Tôn Phúc An.
Cũng tốt, đỡ phải mất công hắn giải thích.
Hắn bước ra khỏi thang máy, không vào phòng mà đứng ở hành lang: "Chưa ăn ạ, em vừa mua bữa sáng về."
"Được, vậy hai đứa ăn đi."
Tôn Phúc An còn muốn nói thêm gì đó, mà giáo viên chủ nhiệm lớp hai đến tìm ông ấy cùng kiểm tra lớp, đành vội vàng dặn dò: "Thầy cũng không hiểu rõ tình hình của em ấy lắm, quan hệ của em và em ấy tốt, giúp thầy khuyên nhủ em ấy nhé. Với thành tích của em ấy thì không cần lo lắng gì cả, chỉ cần phát huy ổn định, thi đỗ vào hai trường đại học danh tiếng kia không thành vấn đề."
Đây quả là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.
Bạc Tấn biết rõ như gương nguyên nhân Tạ Nguyễn chạy ra khỏi trường, nhưng ngoài miệng vẫn tử tế đáp lại: "Vâng, cứ giao cho em."
Đối với học trò cưng này của mình, Tôn Phúc An không có gì là không yên tâm, dặn dò thêm vài câu đơn giản, bảo họ nhanh chóng về trường rồi cúp điện thoại.
Bạc Tấn bỏ qua mấy cái tin nhắn mới trên WeChat, cất điện thoại đi vào phòng.
Tạ Nguyễn vẫn còn ngủ, chắc là mệt lả rồi, lông mày khẽ nhíu lại, trên tấm lưng trần lộ ra vài dấu đỏ nhạt. Kết hợp với làn da trắng lạnh, tạo nên một vẻ đẹp lộng lẫy đến kinh tâm động phách.
Nam sinh mười bảy mười tám tuổi, nghe tiết toán khô khan còn có thể đứng dậy, huống chi người thương sống động nằm ngay trước mặt, hai người còn vừa có quan hệ thân mật nhất.
Bạc Tấn dừng bước, cố gắng kiểm soát tầm mắt không nhìn về phía giường. Đứng yên tại chỗ một lúc lâu, hồi tưởng lại vô số lần cảnh tượng trên ban công tối qua, lúc này mới miễn cưỡng đè nén được ngọn lửa trong người, bước tới nhẹ nhàng vén chăn Tạ Nguyễn lên.
"Tiểu Nguyễn, dậy thôi."
Tạ Nguyễn không để ý đến hắn, kéo chăn trùm kín đầu tiếp tục ngủ.
Bạc Tấn vươn tay ôm con sâu bướm lớn này vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp, nếu không dạ dày sẽ không chịu nổi."
Tạ Nguyễn động đậy, thực sự không mở mắt nổi, lẩm bẩm một câu: "Không ăn." Lại muốn ngủ thiếp đi.
"Ngoan nào," Bạc Tấn nghịch ngợm chọc khẩy lông mi cậu hai cái, cố ý nói, "Không ăn cơm là vì muốn ăn thứ khác à?"
"Thứ khác" này rất gợi hình, dù Tạ Nguyễn còn mơ màng, cũng lập tức hiểu ra ý hắn.
Ký ức tối qua ùa về trong đầu, sống lưng tê dại, dường như vẫn còn dư âm khoái cảm gần như có thể nhấn chìm tất cả.
Tạ Nguyễn rùng mình, lập tức tỉnh táo.
"Chậc," Bạc Tấn nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cậu, thỉnh thoảng trêu chọc, "Xem ra là muốn rồi, em nên nói sớm hơn, anh..."
Chưa nói xong, đã bị Tạ Nguyễn nhảy dựng lên bịt miệng lại.
Nói khùng nói điên gì vậy, cậu không muốn chết trên giường đâu.
Tạ Nguyễn không hiểu nổi, người ngày thường nhìn lười biếng, sao trên giường lại hung dữ đến vậy...
Cậu gỡ tay Bạc Tấn ra, âm thầm duỗi duỗi cái eo đau nhức, dụi mắt hỏi: "Quần áo của em đâu?"
"Đây," Bạc Tấn lấy một chiếc áo phông trắng từ trong tủ đưa cho cậu, "Anh mang đi giặt rồi, tối qua bị em làm bẩn."
"Rõ ràng là anh..." Tạ Nguyễn theo bản năng phản bác, nói được nửa câu nhận ra điều gì đó, lập tức im bặt.
Nói thế nào? Nói Bạc Tấn tối qua ép cậu cắn vạt áo, buông ra một lần là bị phạt một lần, đến khi khiến cậu tan tác mới chịu dừng lại?
Thôi đi, cậu chưa ngu đến mức tự đào hố chôn mình.
"Tiếp tục đi, anh làm sao," Bạc Tấn nghiêng đầu mỉm cười nhìn cậu, nghe đến mức hứng thú bừng bừng, "Sao không nói nữa?"
Đồ chó! Chỉ giỏi giả vờ giả vịt!
Tạ Nguyễn không thèm để ý đến hắn, tay chân cứng đờ khó khăn mặc quần áo vào, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
"Chạy nhanh thật..." Bạc Tấn vẫn chưa thỏa mãn thu tay về, nhìn bóng lưng Tạ Nguyễn mà lòng ngứa ngáy.
Hắn còn muốn nghe Tạ Nguyễn tố cáo tiếp, tiếc thật.
Tạ Nguyễn còn trẻ, tuy đã chạy đi chạy lại hai thành phố, lại mệt mỏi cả đêm, nhưng tinh thần vẫn khá tốt. Chỉ là không dám ngồi yên, trong vòng một phút đã đổi mấy tư thế.
Bạc Tấn vươn tay lấy một chiếc chăn nhỏ lót dưới ghế cho cậu, nhíu mày hỏi: "Đau à?"
Chắc là không đâu, buổi sáng hắn đã xem rồi.
Tạ Nguyễn không ngờ hắn hỏi thẳng như vậy, một miếng bánh cuốn thịt bò suýt thì bị nghẹn trong họng, ho khan hai tiếng mới đỏ mặt nói: "Không phải, chỉ là..."
Cậu dừng lại, nhỏ giọng nói: "Chỉ là hơi khó chịu."
Luôn cảm thấy như có thứ gì đó đang đè nặng lên mình.
Bạc Tấn nhìn vành tai ửng đỏ của cậu, trong lòng ngứa ngáy. Tiếc là cơ thể Tạ Nguyễn không chịu nổi, chỉ có thể chiếm chút tiện nghi bằng lời nói: "Là lỗi của anh."
"Không phải."
Tạ Nguyễn không ngờ hắn sẽ nói vậy, chuyện hai người tình nguyện thì có gì phải xin lỗi chứ, huống chi tối qua Bạc Tấn đã cố gắng hết sức để chăm sóc cảm xúc của cậu rồi. Ít nhất cậu chỉ đau một chút xíu, còn lại đều rất là thoải mái.
Sợ hắn tự trách, Tạ Nguyễn đang cân nhắc lời nói, đang định nói gì đó, liền nghe thấy Bạc Tấn nói: "Vẫn là do làm ít quá, làm nhiều là quen ngay."
Tạ Nguyễn: "..."
Cậu đúng là đồ ngốc, lo lắng thừa thãi.
Trong từ điển của tên lưu manh này căn bản không có hai chữ tự trách!
Cân nhắc đến cơ thể Tạ Nguyễn, hai người không về ngay, mà ở lại khách sạn thêm một ngày. Ngày thứ hai mới mua vé tàu cao tốc về.
Chỉ mới hai ngày không đến trường, lần nữa bước vào đây, Tạ Nguyễn lại có cảm giác như cách một thế giới.
Cậu nhìn sân thượng trên nóc tòa nhà dạy học, lại nhìn Bạc Tấn bên cạnh, tảng đá lớn đè nặng trong lòng hai năm cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn. Nguy cơ đã được loại bỏ, từ nay về sau cậu không cần phải lo lắng nữa.
Sắp đến kỳ thi đại học, trong lớp im lặng như tờ, hai người đi vào lớp cũng không làm kinh động nhiều người. Cho đến khi Tạ Nguyễn kéo ghế ra, chạm mắt với Hạ Minh Kiệt đang trốn dưới gầm bàn ăn vụng—
"Đệt!" Hạ Minh Kiệt trợn to mắt, bánh tráng trong miệng rơi ra cũng không quan tâm, chỉ điên cuồng kéo tay Tôn Hạo Tường bên cạnh, "Đừng ăn nữa lão Tôn, người bỏ trốn về rồi!"
Tạ Nguyễn: "???"
Bỏ trốn cái gì? Ai bỏ trốn?!
Nói cho rõ ràng đi chứ!!