Ánh sáng từ hành lang hắt vào căn phòng tối om qua ô cửa sổ nhỏ trên cánh cửa, phủ lên một lớp ánh sáng mờ ảo. Tạ Nguyễn nắm chặt cổ áo Bạc Tấn, hôn hắn một cái thật mạnh.

Tính cách của cậu không phải kiểu năng động lắm, dù hai người đã hẹn hò lâu như vậy, cậu vẫn rất ít khi chủ động. Mỗi lần thân mật đều bị Bạc Tấn ép đến mức tan tác.

Nhưng hôm nay—

Tạ Nguyễn như trút giận cắn mạnh vào môi dưới của Bạc Tấn, thỏa mãn nếm được vị tanh máu trong miệng.

Mẹ kiếp cái sự xấu hổ! Mẹ kiếp, không giữ kẽ nữa! Cái tên ngốc trước mắt này là của cậu, cậu muốn hôn thế nào thì hôn.

Tạ Nguyễn thật sự không biết, Bạc Tấn thường ngày nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng thực ra lại nặng lòng như vậy. Trong lòng cậu, Bạc Tấn gần như là người toàn năng.

Hắn học giỏi, được thầy cô yêu quý, bạn bè ngưỡng mộ, dù gặp chuyện gì cũng đều xử lý nhẹ nhàng, như thể trên đời này không có vấn đề gì mà hắn không giải quyết được.

Thế là cậu đương nhiên tin tưởng, dựa dẫm vào hắn, nhưng lại quên mất rằng dù người mạnh mẽ đến đâu cũng có mặt yếu đuối.

Tạ Nguyễn thở hổn hển buông Bạc Tấn ra, vì tâm trạng không yên bình nên giọng nói có chút run rẩy: "Cậu muốn buông tay tôi sao?Là cậu theo đuổi tới trước, giờ muốn bỏ cuộc giữa chừng, không có cửa đâu!"

Siêu trí nhớ hay không siêu trí nhớ, ngoài việc sợ ảnh hưởng đến tâm lý của Bạc Tấn, những thứ khác cậu thật sự không quan tâm.

Thậm chí… Tạ Nguyễn còn có chút vui mừng.

Vì ảnh hưởng từ gia đình, trong lòng cậu rất thiếu cảm giác an toàn. Bạc Tấn lại xuất sắc như vậy, càng tiếp xúc với hắn, Tạ Nguyễn càng thích người này.

Tình cảm rung động ban đầu vì ngoại hình không biết từ lúc nào đã thay đổi.

Cậu thích hắn thông minh cơ trí ung dung, cũng thích hắn lưu manh dẻo miệng.

Ở bên người mình thích thật sự rất ngọt ngào.

Ngoài những giờ học căng thẳng, đây là sự an ủi duy nhất của Tạ Nguyễn. Họ sẽ lén nắm tay nhau dưới bàn, cũng sẽ trốn sau lưng thầy cô và bạn học để trao nhau những nụ hôn.

Nhưng Tạ Nguyễn vẫn sợ, sợ có một ngày hắn sẽ không thích mình nữa, sợ hắn cũng sẽ đối xử với người khác như cách hắn đối xử với mình.

Nếu Bạc Tấn có siêu trí nhớ, nếu hắn mãi mãi nhớ rõ tình cảm mình dành cho cậu, vậy thì bọn họ có thể mãi mãi như bây giờ, ở bên nhau thật dài lâu?

Cậu thả lỏng nhịp tim gấp gáp, nắm chặt cổ áo Bạc Tấn, chớp lấy chút ánh sáng yếu ớt trong bóng tối, hung dữ trừng mắt nhìn hắn: "Nghe rõ chưa?"

Bạc Tấn khó tin nhìn cậu.

Trong ánh sáng mờ ảo, ánh mắt hắn lướt qua lồng ng.ực phập phồng của cậu, yết hầu lên xuống, đôi mắt sáng như sao trời. Một lúc lâu sau, hắn khẽ bật cười

Tiếng cười trầm thấp và quyến rũ, nhẹ nhàng lướt qua tai Tạ Nguyễn, khiến cả người cậu tê dại.

"Nhìn gì mà nhìn!"

Bạc Tấn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cậu, trong mắt tràn đầy ý cười.

Tạ Nguyễn không biết hắn đang cười gì, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn nóng rực như thiêu đốt, như có thực chất rơi trên người cậu, khiến má cậu lập tức nóng bừng.

"Cậu…"

Tạ Nguyễn miệng khô tim đập loạn xạ, còn căng thẳng luống cuống hơn lần đầu tiên nghe Bạc Tấn tỏ tình. Cậu há miệng, muốn nói gì đó, thì sau gáy đột nhiên bị giữ chặt.

Giây tiếp theo, nụ hôn của Bạc Tấn không báo trước ập đến.

Nụ hôn sâu và mạnh mẽ, Tạ Nguyễn gần như không thở nổi, theo bản năng há miệng thở d.ốc, nhưng lại vừa vặn tạo điều kiện cho Bạc Tấn tiến sâu hơn. Vòm họng mẫn cảm bị đầu lưỡi khẽ quét qua, Tạ Nguyễn không khống chế được run rẩy, chân lập tức mềm nhũn.

Chiếc áo sơ mi không biết từ lúc nào đã bị vò rối tung, lòng bàn tay nóng rực của Bạc Tấn dán lên eo cậu, chống đỡ toàn bộ sức lực của cậu. Tạ Nguyễn bị ép buộc phải ngẩng đầu lên, chịu đựng sức lực ngày càng hung hãn của hắn.

Trong lúc mơ màng, Tạ Nguyễn nghe thấy hình như Bạc Tấn nói gì đó.

Nhưng đầu óc cậu đang hỗn loạn, hoàn toàn không thể hiểu được. Sau một hồi chậm chạp, cậu mới sực nhớ hỏi một câu: "...cái gì?"

Bạc Tấn cười khẽ, li.ếm chiếc răng nanh nhọn của cậu, giọng nói trầm thấp, mang theo sự dụ dỗ: "Vừa nãy sao lại vuốt tóc?"

Vuốt tóc? Vuốt tóc gì cơ?

Bạc Tấn khi hung dữ thì thật sự rất hung dữ, khi dịu dàng cũng thật sự rất dịu dàng. Tạ Nguyễn bị những vuốt ve và hôn hít của hắn làm cho thoải mái, đầu óc mơ màng, suy nghĩ sớm đã bay đi đâu mất, một lúc sau mới hiểu được ý của hắn.

"Ở...", cậu thở d.ốc cong người, nuốt tiếng rê.n rỉ sắp bật ra.

"Ừ." Bạc Tấn khen thưởng hôn lên vành tai cậu, ra hiệu cho cậu nói tiếp.

Tai của Tạ Nguyễn là điểm nhạy cảm, lúc cắt tóc bị chạm vào một chút cũng không chịu được, huống chi là hắn cố ý mút nhẹ như vậy. Lý trí vừa mới khôi phục lại trong nháy mắt tan thành mây khói, cậu ngơ ngác nhìn Bạc Tấn, theo bản năng nói thật: "Ở trước mặt người mình thích đương nhiên phải chú ý hình tượng."

Vừa dứt lời, cậu chợt nhận ra mình vừa nói gì, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Thích cái gì mà thích!

Chỉ có cái miệng là giỏi ba hoa!

Rõ ràng là muốn an ủi Bạc Tấn, sao lại biến thành cảnh tỏ tình của cậu thế này?!

Má nó!

Mặt và cổ của Tạ Nguyễn đỏ bừng cả lên, ngay cả mắt cũng không dám nhìn về phía Bạc Tấn.

Không biết rằng, biểu hiện này của cậu đã làm Bạc Tấn vô cùng vui vẻ.

Hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy của Tạ Nguyễn, giống như vuốt ve một con vật nhỏ, khóe môi không khống chế được mà cong lên.

Rất kỳ lạ, nỗi đau khổ vừa mới dày vò trong lòng hắn, vào lúc này dường như đã tan biến hết.

Hắn vẫn nhớ rõ những ký ức không tốt đẹp đó, nhưng sự tồn tại của Tạ Nguyễn giống như một liều thuốc tốt, một nụ cười, một câu nói cũng có thể chữa lành tất cả vết thương của hắn.

"Biết rồi." Trong giọng nói của Bạc Tấn có ý cười không thể che giấu.

"Biết cái gì mà biết!" Tạ Nguyễn vội vàng chuyển chủ đề, ra sức xoay đầu muốn tìm một chủ đề mới. Nhưng chưa kịp nghĩ ra, đã nghe thấy Bạc Tấn nói: "Biết cậu thích tôi."

"Câm miệng!" Tạ Nguyễn nghiến răng, đưa tay bịt miệng hắn lại.

Chuyện này chẳng phải là chuyện ai cũng biết sao? Tại sao cứ phải nói ra thế chứ!

Chắc chắn là tên chó này cố ý!

Vừa nãy còn giả vờ như thế, một lát sau đã lộ nguyên hình.

Bạc Tấn kéo tay cậu xuống, hôn lên lòng bàn tay cậu.

Môi hắn nóng ấm, nụ hôn rất nhẹ, như lông vũ lướt nhẹ qua da, mang theo một trận ngứa ran. Tạ Nguyễn không nhịn được rụt tay lại, nhưng bị Bạc Tấn nắm chặt không cho từ chối.

"Tôi cũng thích cậu."

Đẹp trai đúng là một lợi thế.

Bạc Tấn có gò má cao, hốc mắt sâu, lông mi vừa dày vừa dài, khi ngước mắt nhìn người khác với nụ cười, gần như có thể khiến người ta chết chìm trong mắt hắn.

Tạ Nguyễn như quả bóng bị xì hơi, chút tức giận ngượng ngùng trong nháy mắt biến mất.

Cậu quay mặt đi, khẽ "ừ" một tiếng.

Đã hơn mười giờ rưỡi, đèn hành lang bên ngoài cũng đã tắt. Hai người không ai nói gì, lặng lẽ tận hưởng sự tĩnh lặng này.

Đây là lần đầu tiên hai người xảy ra xung đột kể từ khi hẹn hò, nhưng sau khi nói rõ ràng, họ lại càng thân mật hơn.

Bạc Tấn nửa cưỡng ép nửa dỗ dành Tạ Nguyễn ngồi lên đùi mình, vuốt ve sau gáy cậu, trong lòng cũng theo đó mà bình tĩnh lại.

Vốn tưởng rằng đây là khởi đầu của bóng tối, không ngờ từ nay về sau con đường phía trước rộng mở không còn trở ngại.

Hắn thỏa mãn thở dài một tiếng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Tạ Nguyễn, tự hỏi mình đức hạnh gì mà tìm được một bảo bối lớn như vậy, đúng là may mắn ba đời.

Tạ Nguyễn ban đầu còn nhịn được, sau đó thật sự không chịu nổi sự trêu chọc như có như không của hắn: "Cậu vuốt mèo à?"

Bây giờ tâm trạng của Bạc Tấn đang rất tốt, cười nói: "Vậy cậu kêu meo một tiếng tôi nghe xem."

"Cút!"

Biết ngay người này không đứng đắn được quá hai phút.

Cậu ngập ngừng một chút, hơi nghiêm túc: "Chuyện hôm nay coi như bỏ qua rồi nhé?"

Tạ Nguyễn tự thấy mình đã nói đủ rõ ràng rồi, nhưng vẫn sợ Bạc Tấn suy nghĩ nhiều, không nhịn được mà xác nhận lại với hắn lần nữa.

Bạc Tấn đang chuyên tâm nghịch tóc cậu, nghe vậy, lười biếng "ừ" một tiếng.

"Nghiêm túc chút đi," Tạ Nguyễn tức giận, đấm hắn một cái, "Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy."

"Được rồi," Bạc Tấn cười, dùng trán chạm vào trán cậu, "Thật sự không sợ tôi à?"

Tạ Nguyễn "xì" một tiếng, khinh thường bĩu môi: "Cậu tưởng mình là hổ à, ai thấy cũng sợ, đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa, Bạc thần à."

Bạc Tấn biết cậu đang ngầm an ủi mình, trong lòng ấm áp: "Ừ."

"Vậy sau này chúng ta có gì nói nấy, được không?" Tạ Nguyễn lại nói.

"Có gì nói nấy?" Bạc Tấn ngồi thẳng dậy, đột nhiên hứng thú.

Tiếc là Tạ Nguyễn đang đắm chìm trong nhiệm vụ cứu vớt bạn trai, không nhận ra, kiên định gật đầu: "Ừ."

Vậy thì hắn không khách sáo nữa.

Khóe môi Bạc Tấn cong lên, ôm Tạ Nguyễn xoay người, đè cậu xuống giường.

Chiếc giường lò xo không chịu nổi sức nặng mà rung lắc, phát ra tiếng cót két khiến người ta kinh hồn bạt vía trong bóng tối.

"Cậu làm gì vậy?" Tư thế này rất nguy hiểm, trong lòng Tạ Nguyễn đột nhiên có dự cảm không lành, dùng khuỷu tay chống lên giường muốn ngồi dậy, nhưng bị Bạc Tấn nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, ấn xuống mép giường.

"Chẳng phải cậu nói có gì nói nấy sao," Bạc Tấn khẽ cười, thong thả cởi áo sơ mi của cậu, "Bây giờ tôi muốn..." Hắn cúi đầu, ghé vào tai Tạ Nguyễn thì thầm mấy chữ.

Tạ Nguyễn: "!!!"

Vậy là cậu tự đào hố chôn mình sao?

Nhưng mục đích ban đầu của cậu hoàn toàn không phải thế này!

"Cậu–" Hô hấp của Tạ Nguyễn đột nhiên dồn dập, cậu nuốt nước miếng, quay đầu tránh ánh mắt của Bạc Tấn, "Không được."

"Tại sao?" Bạc Tấn cũng không vội, vừa hôn liên tục vừa hỏi cậu.

"Tại vì..." Tạ Nguyễn không biết bị chạm vào chỗ nào, khẽ rên một tiếng mới nói, "Tôi, tôi chưa tắm."

"Không sao," Bạc Tấn đặt tay lên eo cậu, cố ý dọa cậu, "Tôi cũng chưa tắm, lát nữa cùng tắm luôn."

"Không được." Tạ Nguyễn thấy hắn muốn làm thật, cậu vội vàng giữ chặt tay hắn: "Đây là ký túc xá."

"Ký túc xá thì sao." Bạc Tấn nhịn cười tiếp tục trêu chọc cậu, "Trong phòng có ai đâu."

Tạ Nguyễn không nhìn thấu ý đồ xấu xa của hắn, tưởng hắn thật sự muốn làm, giữ chặt tay hắn không dám buông: "Dù sao ở trường cũng không được, lỡ như…" Cậu xấu hổ lắp bắp, "Lỡ như bị người ta nghe thấy thì xong đời luôn đấy."

Lão lưu manh Bạc Tấn không hề hiểu lòng người, càng được đà lấn tới: "Vậy cậu kêu nhỏ tiếng chút."

Tạ Nguyễn: "…"

Tạ Nguyễn xấu hổ đến mức suýt chút nữa chui xuống gầm giường, ngay cả cách xưng hô mà bình thường cậu không bao giờ chịu gọi cũng thốt ra: "Anh*, thật sự không được mà, anh …"

*Ca ca

Đối diện với đôi mắt mang theo chút cầu xin của cậu, ngọn lửa xấu xa trong lòng Bạc Tấn bùng lên, suýt chút nữa thiêu rụi lý trí của hắn. Hắn hít sâu một hơi, giọng khàn khàn tiếp tục ép hỏi: "Chỉ cần không ở trường thì đều được?"

Tạ Nguyễn cúi gằm mặt, nhỏ giọng "ừ" một tiếng.

Bạc Tấn không làm người, như vậy vẫn không thỏa mãn, tay phải uy hiếp thăm dò xuống phía dưới: "Được cái gì? Cậu không nói ra sao tôi biết được."

Tạ Nguyễn đột nhiên trợn to mắt.

Mặt Tạ Nguyễn nóng bừng kinh khủng, thật sự không mở miệng được.

"Hửm?"

Lông mi Tạ Nguyễn run rẩy, cả người cuộn tròn như con tôm. Một lúc lâu sau, cậu mới nói ra mấy chữ.

Ánh mắt Bạc Tấn đột nhiên tối sầm lại, cúi đầu để lại một dấu hôn trên cổ cậu như đang trả thù: "Tôi nhớ rồi." hắn xoa xoa vệt đỏ ái muội kia, ngước mắt nhìn sâu vào Tạ Nguyễn, "Cậu chờ đó cho tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện