Quan hệ của giữa Tôn Hạo Tường và Bạc Tấn khá tốt, bọn họ còn có một group chat chung. Nhưng ngoài cái đó ra thì còn một group khác nữa nhưng không có Bạc Tấn, tên là “Trung tâm tuyệt vọng với Toán Lý Hóa”.
Tôn Hạo Tường lúc trước dùng tiền để xin vào lớp thực nghiệm, lực học của Hạ Minh Kiệt cũng chỉ tầm trung, lớp phó Phan Vũ tuy giỏi hơn đám kia rất nhiều, nhưng có Bạc Tấn ở đây, bất kể cậu ta có chăm chỉ cố gắng đến đâu thì ngàn năm cũng chỉ đứng thứ hai mà thôi.
Group chat này bình thường thì im như gà ngậm thóc, chỉ có lúc vừa thi xong mới rôm rả hơn một chút.
Nhưng hôm nay thì khác, sau khi Bạn Tấn chặn Tạ Nguyễn lại rồi bảo cậu ngồi vào chỗ bên cạnh mình thì group chat cũng nổ tung luôn.
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Đờ mờ, chuyện gì thế này?
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Clm, tao vừa nói với Tạ Nguyễn là anh Bạc không ngồi cùng bàn với người khác xong, thế mà quay đầu lại đã thấy nó kéo người ta lại rồi! [anh da đen chấm hỏi.jpg]
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Ảnh hưởng đến hình tượng của tao trong lòng Tiểu Tạ quá!
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Không hiểu gì hết, sao tự nhiên nó lại đổi tính vậy?
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: @Phan Vũ Lão Phan, có phải lúc trước mày nói muốn ngồi cùng với anh Bạc rồi bị nó từ chối thẳng thừng không?
[Lớp phó – Phan Vũ]: ???
[Lớp phó – Phan Vũ]: Không phải từ chối thằng thừng, người ta gọi là duy trì khoảng cách lý tưởng.
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: … Bộ dạng mạnh mồm cố cãi của mày thật sự khiến người ta đau lòng.
[Lớp phó – Phan Vũ]: Im đi A Huân!
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: … Thằng cận lòi này, mày chết chắc rồi.
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Hai chúng mày đi hơi xa rồi đấy! Cãi nhau thì nhắn tin riêng mà cãi, bây giờ trọng điểm là cãi nhau à?
[Lớp phó – Phan Vũ]: Chắc là hai đứa nó quen nhau từ trước.
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Nói linh tinh, hai đứa nó quen nhau sao tụi mình lại không biết? Hay là anh Bạc nói riêng với mày?
[Lớp Phó – Phan Vũ]: Không phải, mày xem cái post này đi, chiều hôm qua anh Bạc đến lớp mười một tìm Tạ Nguyễn đấy [link].
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Không hổ là lớp phó! Chuyện gì cũng hóng được.
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Chắc chắn không phải vì quen biết đâu, lớp phó với anh Bạc cũng quen biết còn gì.
[Lớp phó – Phan Vũ]:??? Không nhắc đến tao thì chúng mày chết à?
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Ha ha ha lần này không phải tao nói đâu nhá.
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Biết đâu là mê sắc đẹp của cậu ta thì sao?
[Lớp phó – Phan Vũ]: Mày tưởng anh Bạc cũng như mày chắc?
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Vậy mày nói xem là vì sao?
Đối với mấy tên con trai này thì đây là một vấn đề vô cùng nan giải, group chat đang xôn xao đột nhiên yên tĩnh lại. Cả đám nghĩ nát óc cũng không hiểu được Tạ Nguyễn có chỗ nào đặc biệt mà có thể trở thành ngoại lệ của Bạc Tấn như vậy.
Chẳng lẽ thực sự chỉ vì có khuôn mặt đẹp?
Lúc này, Tạ Nguyễn còn chưa biết tuy mình đã chuyển sang lớp mới nhưng vẫn là trung tâm hóng hớt buôn chuyện như xưa.
Cậu ngồi tại chỗ sắp xếp đồ đạc của mình.
“Sao lớp các cậu lại đặt thùng rác ở cuối lớp vậy?” Tạ Nguyễn vừa lắp giá để sách vừa hỏi Tạ Nguyễn: “Lớp tôi hồi trước toàn để đằng sau cửa trước.”
Giá sách này hôm qua cậu mua được ở siêu thị, phải tự lắp. Tạ Nguyễn không có nhiều kiên nhẫn, lắp được mấy tấm gỗ là bắt đầu bực mình. Cái giá sách kia cứ như đang cố tình chống lại cậu, làm cách nào cũng không lắp cho vuông vắn chỉnh chu được, đặt trên bàn nhìn cứ xiêu xiêu vẹo vẹo như đồ sắp hỏng.
Mặc dù Tạ Nguyễn đã tháo ra lắp lại cả trăm lần vẫn không thể nào lắp được. Không còn cách nào khác, cậu đành phải dừng tay nghỉ ngơi điều chỉnh tâm trạng, lát nữa làm lại.
Bạc Tấn bị tiếng đồ đạc va vào nhau làm cho tỉnh giấc, tuy vẫn còn buồn ngủ nhưng không ngủ nổi. Hắn dựa nửa người vào ghế, hai tay day day huyệt thái dương, cười: “Lúc trước thì cũng để ở đó.”
Tạ Nguyễn đang cần thư giãn một chút, nghe vậy liền quay đầu hỏi: “Sau đó thì sao?’
“Thằng chó A Huân mở cửa mạnh quá, đánh bay cả thùng rác.” Bạc Tấn mở chai nước suối uống một ngụm, mỉm cười: “Suýt nữa thì bay vào đầu lão Tôn, cho nên phải để ở chỗ khác.”
Y hắng giọng một cái: “Bản tự đồng căn sinh, Tương tiễn hà thái cấp.” (*)
(*) Hai câu thơ trong bài “Thất Bộ Thi” của Tào Thực, nghĩa là “Vốn từ một gốc sinh ra, sao lại đánh nhau khốc liệt như vậy?”. Ở đây chỉ Tôn Hạo Tường và thầy Tôn là người nhà sao lại nỡ làm tổn thương nhau =))))))
Tạ Nguyễn phản ứng nhanh, nhớ tới lời giới thiệu của Tôn Hạo Tường lập tức hiểu ra A Huân là ai. Cậu vui vẻ hỏi tiếp: “Sau đó nữa thì sao?”
Bạc Tấn buồn cười: “Sau đó nữa nào?”
“Phan ứng của thầy Tôn đó.”
Bình thường Tạ Nguyễn luôn cà lơ phất phơ, chẳng quan tâm đến chuyện đời, lúc này tự nhiên lại nổi lên máu hóng hớt, hai mắt sáng trưng, bên trong tràn đầy hưng phấn vừa trẻ con lại vừa đáng yêu. Bạc Tấn nhìn cậu một lúc, bỗng cong môi nói: “Cậu ghé sát vào đây tôi kể cho nghe.”
Chuyện có liên quan đến thầy giáo, tất nhiên phải nói bé rồi. Tạ Nguyễn cũng hiểu được điều này, không nghĩ nhiều mà cứ thế đi qua.
“Gần thêm chút nữa.”
Tạ Nguyễn sáp đến đứng sát dưới cằm Bạc Tấn.
Bạc Tấn giơ tay búng lên trán cậu một cái: “Cậu đoán xem thầy phản ứng thế nào? Bé tí tuổi đầu mà đã thích hóng hớt, còn không mau đi thu dọn đồ đạc đi.”
“Cậu…!” Tạ Nguyên che trán, vừa định cho hắn nếm thử hậu quả của việc tự tiện búng trán đàn ông thì đã thấy Bạc Tấn chỉ vào giá sách của mình nói: “Chỗ này lắp ngược rồi.”
“Chỗ nào?” Tạ Nguyễn lập tức bị đánh lạc hướng.
Bạc Tấn tháo hai tấm gỗ ra, cũng không biết hắn làm thế nào chỉ thấy soạt soạt mấy cái, phần đế cứng đầu như con lừa bị vuốt lông ban đầu đã trở nên ngoan ngoãn dễ bảo.
Tạ Nguyễn không thể không thể không thừa nhận, tên Bạc Tấn này đúng là rất có tài.
Lắp giá sách xong, tốc độ thu dọn đồ đạc của Tạ Nguyễn cũng tăng lên. Cậu liếc mắt nhìn Bạc Tấn ngồi bên cạnh quan sát cậu xoay đông xoay tây, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hàm hồ hỏi: “Này, tôi ngồi ở đây có tiện không?”
Hôm qua cậu vừa tìm hiểu một chút về chứng bệnh trầm cảm, người mắc chứng trầm cảm thường có xu hướng thích ở một mình.
Bạc Tấn không hiểu được ý của cậu: “Hả?”
Tạ Nguyễn không biết nói lời yếu đuối ủy mị, hơn nữa đối phương còn là Bạc Tấn. Rõ ràng là một câu hỏi rất bình thường nhưng không hiểu sao cậu lại không mở miệng được. Thấy Bạc Tấn vẫn đang đợi mình nói tiếp, Tạ Nguyễn đành phải hỏi lại: “Ý tôi là, tôi ngồi bên cạnh cậu có quấy rầy cậu không?”
“Quấy rầy cái gì?” Bạc Tấn đột nhiên được Tạ Nguyễn quan tâm, tuy không được tự nhiên cho lắm nhưng hắn rất vui, nhịn không được muốn trêu cậu một chút: “Sao thế, sợ cậu làm tôi phân tâm à?”
Tạ Nguyễn lườm hắn: “Cậu nghĩ hơi xa rồi đấy, tôi không tự luyến đến mức đó.”
Cậu không phải không biết vị trí của bản thân mình, Bạc Tấn là ai chứ, hắn mà thèm để ý đến cậu mới là lạ.
Bạc Tấn nhướn mày, không nói gì.
Tạ Nguyễn còn tưởng hắn cuối cùng cũng chịu im lặng rồi, còn chưa kịp đắc ý vì cuối cùng cũng thắng được một ván thì đã thấy Bạc Tấn tiến đến, chậm rãi nói: “Cũng có thể lắm.”
Tạ Nguyễn: “…”
Thôi, coi như là cậu lo lắng thừa!
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ tự học buổi sáng bắt đầu, Tạ Nguyễn rút từ giá sách ra một quyển sách ngữ văn, định bụng sẽ bắt đầu từ bộ môn đọc thuộc lòng đơn giản nhất. Hôm qua cậu đã thuộc được hai đoạn văn cổ rồi, cảm giác cũng không tệ.
Bạc Tấn vô thức nhìn về phía Tạ Nguyễn, kinh ngạc hỏi: “Sao lại là sách giáo khoa lớp mười?”
Tạ Nguyễn lật từ trang thứ nhất, vừa tìm những bài cần đọc thuộc vừa nói: “Hồi lớp mười không học hành tử tế, bây giờ phải học bù.”
Bạc Tấn nhìn một hồi, thấy cậu tìm vất vả quá thì lương tâm bỗng nhiên trỗi dậy, quyết định làm người tốt một lần. Hắn giơ tay ngăn Tạ Nguyễn lật sách, thản nhiên nói: “Đừng giở nữa, tôi nói cho cậu kiếm.”
“Hả?” Tạ Nguyễn không hiểu ý hắn là gì, nhưng với sự sùng bái của học tra đối với học thần cậu vẫn cầm bút theo bản năng.
" 'Thẩm Viên Xuân – Trường Sa’ trang thứ ba, ‘Hai bài thơ’ trang thứ sáu, ‘Chúc Chi Vũ đẩy lui quân Tần’ trang thứ mười sáu…”
Y cứ nói liên tục không ngừng, ban đầu Tạ Nguyễn còn thấy khiếp sợ, sau lại chỉ biết thở dài, cuối cùng thì chết lặng, tay máy móc viết chữ, linh hồn nhỏ bé không biết đã bay đến nơi nào.
Đây chính là học thần sao?
Nhớ hết các bài cần học thuộc thì thôi, sao cả số trang cũng nhớ vậy? Người như thế này sinh ra là để gây áp lực cho người khác đúng không?
“Sao lại ngẩn ra thế?” Bạc Tấn thấy cậu nhìn mình đăm đăm, giơ tay gõ gõ lên mặt bàn: “Nhớ hết chưa?”
Tạ Nguyễn cúi đầu nhìn một mặt bàn đầy chữ, lúc này mới dần dần lấy lại tinh thần: “Rồi.”
Cậu thở phào một hơi, khép vở lại, nhìn Bạc Tấn với vẻ mặt phức tạp: “Cậu nhớ hết số trang để ôn tập cho tiện hả?”
Bạc Tấn ngẩn ra, hàm hồ “ừ” một tiếng.
Tạ Nguyễn thật sự phải ngả mũ bái phục, với thái độ học tập thế này bảo sao người ta suốt ngày xếp thứ nhất.
Học thần còn cố gắng như vậy, một tên học tra như cậu không có lý do gì để mà lười nhác thêm nữa! Trong lòng Tạ Nguyễn đột nhiên sinh ra cảm giác căng thẳng. Cậu không nói chuyện với Bạc Tấn nữa, mở “Thẩm Viên Xuân Tuyết” ra bắt đầu tập trung học thuộc.
Bạc Tấn cũng không nhìn Tạ Nguyễn nữa mà chuyển qua nhìn cuốn sách ngữ văn trên bàn. Một lúc sau, hắn cười khẽ một tiếng. Chẳng có ai tự nhiên mà đi nhớ số trang cả, trừ khi bị điên.
Không biết có phải ảo giấc của Tạ Nguyễn hay không nhưng cậu luôn có cảm giác từ khi mình lấy lại ý thức, thoát khỏi thiết lập của cuốn sách này thì trí thông minh của cậu cũng tăng lên rất nhiều.
Ví dụ như bây giờ, rõ ràng cậu chưa từng nghe giảng, đây cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với loại văn thơ cổ này, thế mà chỉ đọc vài lần đã thuộc được bảy tám phần rồi.
Phát hiện này khiến cho Tạ Nguyễn càng tin tưởng vào bản thân mình hơn, cố gắng tập trung tinh thần, hết giờ tự học buổi sáng cậu đã học xong hai bài thơ. Đến khi tan học, trong lòng Tạ Nguyễn tràn đầy cảm giác tự hào, ngay cả lúc đi vệ sinh cũng tỏ ra hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.
Cậu vừa đi, Tôn Hạo Tường đã nhanh chóng lao đến: “Nói đi, giữa hai người rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì là chuyện gì?” Bạc Tấn mở chai nước suối trong tay, thái độ vẫn bình tĩnh như thường.
Tôn Hạo Tường hiếm khi thông minh đột xuất, không cho hắn thời gian chuẩn bị đã hỏi tiếp: “Sao tự nhiên mày lại để cho cậu ta ngồi chung bàn với mày? Sớm muộn gì tao cũng biết thôi, tốt nhất là mày nói thẳng thắn đi.”
Bạc Tấn nuốt nước miếng, cười nhạo nói: “Đề nghị của mày không được chấp nhận, cút.”
Tôn Hạo Tường: “Mày!”
Tôn Hạo Tường không cãi lại được hắn, dứt khoát quay đầu gọi viện trợ: “Lão Hạ!”
Hạ Minh Kiệt thông minh hơn Tôn Hạo Tường một chút, biết nắm quyền chủ động, đi thẳng vào vấn đề: “Vậy tại sao mày lại để Tạ Nguyễn ngồi cạnh mày?”
Bạc Tấn liếc mắt nhìn cậu ta: “Quan tâm đến thành viên mới là trách nhiệm của người làm lớp trưởng như tôi.”
Hạ Minh Kiệt: “???”
Nếu không phải vì không dám, cậu ta thật sự muốn nắm cổ áo Bạc Tấn mà hỏi mày nói ra câu này mày không thấy ngượng mồm à? Bình thường chuyện lớn chuyện nhỏ trong lớp đều do Phan Vũ làm, có liên quan gì đến cái tên lớp trưởng trên danh nghĩa này đâu chứ?
Mọi người đều bứt rứt muốn biết được chân tướng nhưng ngại Bạc Tấn không thích nói chuyện, bọn họ có cạy mồm hắn ra cũng không có tác dụng gì.
Tôn Hạo Tường đột nhiên nảy ra một ý, cố ý hét to hỏi Phan Vũ: “Lão Phan, Tạ Nguyễn theo đuổi Thẩm Hành Vân bao lâu vậy?” Vừa nói cậu ta vừa liếc nhìn Bạc Tấn.
Nhưng mà Bạc Tấn vẫn bình tĩnh như núi, không thèm dao động chút nào, cũng chẳng tỏ ra tức giận.
Phan Vũ vẫn cặm cụi viết viết gì đó, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ thấy giọng nói truyền đến sau cuốn sách: “Một năm, bắt đầu từ khai giảng hồi lớp 10.”
Tôn Hạo Tường: “…”
Thật ra cũng không cần chi tiết như vậy đâu, không hổ là truyền nhân của Bách Hiểu Sinh, danh xứng với thực.
Hạ Minh Kiệt lúc trước chỉ biết đại khái chuyện của Tạ Nguyễn và Thẩm Hành Vân, nghe thấy thế lập tức bị đánh lạc hướng: “Không phải chứ, Thẩm Hành Vân bị mù à? Đẹp như Tạ Nguyễn mà cũng chê?”
Tôn Hạo Tường rất giỏi suy bụng ta ra bụng người: “Cũng có thể là người ta không thích nam.”
“Nam thì làm sao?” Hạ Minh Kiệt một tay chống cằm cười hehe, nói: “Mày nhìn Tạ Nguyễn đi, cái mặt đó, cái eo đó, đôi chân đó… Là nam cũng đâu có thiệt.”
Bạc Tấn nhíu mày liếc mắt nhìn cậu ta.
Đúng là Tạ Nguyễn đẹp thật, nhưng suy diễn như vậy thì quá đáng rồi đấy.
Hạ Minh Kiệt càng nói càng hưng phấn, không chú ý tới vẻ mặt của hắn, còn tự biên tự diễn nói tiếp: “Tao cũng không thích nam đâu, nhưng mà nếu là Tạ Nguyễn thì…”
Còn chưa kịp nói hết câu hắn đã bị người ta nắm lấy cánh tay lôi ra ngoài. Hạ Minh Kiệt không bị tóm bất ngờ, trán đập mạnh xuống mặt bàn, đau điếng người, suýt nưac thì nhảy dựng lên: “Anh Bạc, mày làm gì vậy?!”
Bạc Tấn nhẹ nhàng buông tay: “Đau không?”
“Hỏi thừa!” Hạ Minh Kiệt đau chảy cả nước mắt, giơ tay che trán kêu lên: “Đau vl!”
“Vậy là tốt.” Bạc Tấn nói.
Hạ Minh Kiệt: “???”
Bạc Tấn mỉm cười: “Đau thì mới nhớ lâu.”