Tạ Nguyễn tát vào vai Bạc Tấn, đuổi hắn vào phòng tắm rửa mặt. Cậu thì mở cửa sổ, mượn gió đêm để xua tan đi hơi nóng trên mặt.
Cậu ngồi trước bàn, nhìn chằm chằm vào tin nhắn WeChat vừa thêm của Thẩm Tây Châu, ngẩn người suy nghĩ.
Mặc dù không biểu hiện ra ngoài, nhưng Tạ Nguyễn biết, khi Bạc Tấn đề nghị chuyển đến sống cùng hắn, cậu đã thực sự động lòng.
Kế hoạch ban đầu của Tạ Nguyễn là sau khi lên đại học sẽ giảm bớt liên lạc với gia đình, năm nay có thể nhẫn nhịn thì cứ nhẫn nhịn, dù sao thì tiền sinh hoạt phí của cậu vẫn cần Trần Vi chi trả.
Hơn nữa thời gian của cậu rất quý báu, gần như là tranh thủ từng giây từng phút, không muốn lãng phí vào những chuyện vặt vãnh của gia đình.
Nhưng sự xuất hiện của Thẩm Tây Châu đã cho cậu cơ hội lựa chọn. Hơn nữa cậu hiểu rõ tính cách của Hạ Kim Khánh, sau chuyện thừa kế này, ông ta sẽ không bao giờ chấp nhận cậu nữa.
Tạ Nguyễn mím môi, nhìn về phía phòng tắm.
Cánh cửa gỗ ngăn cách tầm nhìn của cậu nhưng không thể ngăn được tiếng nước róc rách.
Một bên là người mẹ có trọng tâm cuộc sống hoàn toàn nghiêng về gia đình mới, một bên là người mà cậu muốn cùng nhau đi hết cuộc đời, nên lựa chọn như thế nào đã quá rõ ràng.
Tạ Nguyễn thở ra một hơi, khóe môi nở một nụ cười.
Hình như... chuyển đến chỗ Bạc Tấn ở cũng không tệ lắm.
Bạc Tấn tắm xong bước ra, nhìn thấy Tạ Nguyễn đang học thuộc từ vựng tiếng Anh. Trên mặt không còn vẻ bối rối trước đó, ngược lại tâm trạng rất tốt. Hắn nhướng mày, lau tóc đi tới: "Lén lút vui vẻ gì đấy?"
Tạ Nguyễn không trả lời, nghiêng đầu ra xa hắn một chút, ghét bỏ nói: "Đừng để nước bắn vào người tôi."
"Không phải em vẫn chưa tắm sao?" Bạc Tấn dùng khăn ướt lau lên mặt cậu một cái, cười khẽ một tiếng, "Cũng lắm tật vặt đấy."
Tạ Nguyễn đứng dậy dọn dẹp bàn, không đáp lời.
Có chút không bình thường.
Bạc Tấn nheo mắt lại, đi tới định nói gì đó. Liền thấy Tạ Nguyễn đeo cặp sách lên vai, nghiêng người đối diện hắn, nói: "Chủ này cậu khám sức khỏe đến mấy giờ thì xong?"
Trong lòng Bạc Tấn "lộp bộp" một tiếng, cho rằng cậu vẫn chưa từ bỏ ý định đến trại trẻ mồ côi Ánh Dương, không lộ ra vẻ gì mà kéo dài thời gian lại: "Chắc phải đến tối, sao vậy?"
"Ồ." Tạ Nguyễn chậm rãi đáp một tiếng, rồi lại không nói gì nữa.
Bạc Tấn bị cậu làm cho lỡ dở, kìm nén sự nôn nóng trong lòng, kéo dây cặp sách lôi người trở lại, cố ý nói ngược: "Không muốn đi cùng tôi sao?"
"Không phải," Tạ Nguyễn ngẩng mắt nhìn hắn một cái, có chút không tự nhiên quay mặt đi, "Chỉ là--"
Bạc Tấn im lặng chờ đợi lời tiếp theo của cậu.
Quai hàm hắn căng lên, các ngón tay bồn chồn khẽ động đậy.
"Khám xong về nhà với tôi một chuyến đi."
Bạc Tấn ngẩn người.
"Nhìn cái gì mà nhìn," Tạ Nguyễn ho khan một tiếng, giả bộ tự nhiên, "Không phải bảo tôi chuyển qua sao, vậy thì chuyển thôi, dù sao tôi--"
Còn chưa kịp nói xong, đã bị Bạc Tấn kéo vào trong lòng.
"Được." Bạc Tấn vùi đầu vào hõm cổ cậu, hít sâu một hơi. Mùi nước giặt nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi, khóe môi hắn không kiềm được cong lên, "Tôi đi cùng cậu."
Tóc hắn vừa mới gội xong, còn ướt, dính vào cổ khiến cậu hơi khó chịu. Tạ Nguyễn co đầu gối lại húc về phía trước: "Đứng dậy, đừng có làm ướt quần áo của tôi."
Bạc Tấn đang rất vui vẻ, trải qua nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng "lừa" được bạn trai nhỏ về tay, còn muốn gì hơn nữa! Hắn cũng không để ý đến tính khí nhỏ nhặt của người yêu, rất "hiền thục" nói: "Ướt rồi tôi sẽ giặt cho cậu."
"Nói thì hay lắm." Tạ Nguyễn lẩm bẩm một câu.
"Không phải, cái gì mà nói thì hay lắm." Bạc Tấn nắm lấy eo cậu, đè người lên bàn, vừa chiếm lợi vừa dạy cho cậu một bài học, "Tôi chưa giặt cho cậu bao giờ sao? Vậy lần trước quần lót của cậu là ai giặt? Còn nhỏ tuổi mà đã giở thói vô lại rồi."
Bạc Tấn cười như không cười kéo kéo cạp quần cậu, cẩn thận giúp cậu nhớ lại: "Chính là cái quần màu trắng có viền đen ấy, cậu cứ khăng khăng là tôi làm bẩn, xuống giường là --"
"CMN," Tạ Nguyễn nghe không nổi nữa. Cậu đưa tay bịt miệng hắn lại, đỏ mặt quát khẽ, "Đừng nói nữa."
Đúng là có chuyện như vậy, nhưng cậu căn bản không để Bạc Tấn giặt! Lúc đó mơ màng, sao mà sai người khác được. Đợi đến khi cậu tỉnh táo lại thì người này đã giặt xong và phơi lên sào rồi.
Bạc Tấn cười thầm, biết cậu da mặt mỏng nên không trêu chọc nữa, nếu không bạn trai đến tay rồi lại bay mất thì sao.
"Đồ đạc có nhiều không, tôi lái xe đến đó?"
Tạ Nguyễn cảm thấy không nhiều lắm, phần lớn đồ dùng sinh hoạt và sách vở của cậu đều ở ký túc xá, trong nhà nhiều nhất chỉ còn lại một ít quần áo trái mùa. Nhưng dù sao cũng là nơi đã sống mười mấy năm, thu dọn lại chắc cũng có không ít đồ.
"Được," Tạ Nguyễn gật đầu, do dự một chút rồi lại hỏi, "Cậu biết lái xe?"
"Nói vậy là sao," Bạc Tấn nhướng mày, bàn tay đặt trên eo Tạ Nguyễn động đậy, hỏi ngược lại, "Tôi không biết lái xe?"
Tạ Nguyễn: "..."
Người này cả ngày không biết lấy đâu ra lắm lời như vậy!
Bạc Tấn bật cười, cúi đầu hôn lên môi cậu một cái: "Yên tâm đi, lấy bằng lái hơn một năm rồi, kỹ thuật tốt lắm. Đến lúc đó trực tiếp chở cậu qua, đỡ phải lỉnh kỉnh đồ đạc."
Tạ Nguyễn "ừ" một tiếng, đồng ý.
"Tôi vất vả như vậy..." Bạc Tấn nghiêng người lại gần cậu, giọng nói không thể nhẹ nhàng hơn, "Có thưởng gì không?"
Trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí, bạn trai cũng vậy! Tạ Nguyễn ngẩng mắt lên: "Cậu muốn thưởng cái gì?"
Ngoài hành lang truyền đến tiếng cười đùa và tiếng bước chân của các bạn học, gần như ở bên tai.
Bạc Tấn dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa lên môi mềm mại của cậu, ám chỉ rất rõ ràng.
Tạ Nguyễn không nói gì cũng không có động tác gì.
Bạc Tấn cũng không thúc giục, chỉ mỉm cười nhìn cậu.
Một lát sau, Tạ Nguyễn đưa tay kéo lấy cổ áo hắn mạnh mẽ kéo xuống, nhướn người hôn lên.
Trong mắt Bạc Tấn hiện lên một tia ý cười, phối hợp đỡ lấy eo cậu.
Những ngày học tập luôn trôi qua rất nhanh.
Vào ngày Chủ nhật, Tạ Nguyễn và Bạc Tấn từ chối lời đề nghị đi chơi game của đám người Tôn Hạo Tường, ra khỏi cổng trường đi thẳng đến trung tâm kiểm tra sức khỏe của bệnh viện.
Bạc Tấn đã đặt lịch trực tuyến, sau khi đến nơi không cần điền thông tin cơ bản, cũng không cần xếp hàng, có thể trực tiếp bắt đầu kiểm tra.
Tạ Nguyễn không có việc gì làm, chờ đợi cũng buồn chán, liền lên mạng tìm quyển thơ cổ cần học thuộc trong học kỳ này, chọn một góc yên tĩnh bắt đầu lặng lẽ học thuộc lòng.
Khi cậu học luôn tập trung cao độ, bất kể môi trường xung quanh như thế nào cũng có thể bỏ qua.
Sau khi học thuộc một bài văn cổ, chưa kịp tìm bài khác, Bạc Tấn đã đi ra.
"Xong rồi á?" Tạ Nguyễn không thể tin được nhìn điện thoại, còn chưa đến bốn giờ, so với những gì hắn nói trước đó là phải đến tối mới xong khác nhau quá nhiều.
Hiệu quả làm việc của bệnh viện bây giờ nhanh như vậy sao?
Trong lòng Bạc Tấn thầm nghĩ đương nhiên.
Nếu không phải lời nói ra như nước hắt đi, thật sự không thể thu lại được. Hắn hận không thể vừa tan học là lập tức chạy thẳng đến nhà họ Hạ, phải giành lấy những gì là của mình.
"Ừ," Bạc Tấn đưa tay nhận lấy nước khử trùng từ y tá, mặt không đổi sắc tim không đập, "Trước đây chưa từng kiểm tra, nên tính sai."
Là như vậy sao.
Căn bản Tạ Nguyễn không nghĩ nhiều, cất điện thoại cùng hắn đi ra ngoài: "Vậy bây giờ đi nhà tôi... Cậu đi lấy xe ở đâu? Có cần gọi xe không?"
Bạc Tấn vừa muốn trả lời, điện thoại đột nhiên rung lên. Hắn cúi đầu, nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, lắc lắc điện thoại với Tạ Nguyễn: "Đúng lúc thật, người đưa xe đến rồi."
Tạ Nguyễn nhìn kỹ lại, người gửi tin nhắn chắc là bạn tốt của Bạc Tấn, nói đã đến rồi, đang đợi ở cổng nam bệnh viện. Xe màu đen, đuôi số 668.
"Người cậu quen biết cũng thật nhiều."
"Ghen à?" Bạc Tấn ôm lấy vai cậu, cười đểu.
"Ghen cái cc," Tạ Nguyễn vung nắm đấm về phía hắn, một ánh mắt sắc bén bay qua, "Cậu dám làm bậy thử xem?"
"Không dám không dám," Bạc Tấn cười nhẹ nắm lấy tay cậu, cúi đầu giải thích, "Là một người bạn quen biết qua nhóm trao đổi kỹ thuật, ăn cơm chung mấy lần."
Trong lúc nói chuyện, hai người nhìn thấy một chàng trai mặc đồ đen dựa vào xe, đang vẫy tay với họ.
Bạc Tấn đi qua nói với anh ta vài câu, người kia ném chìa khóa cho hắn. Lúc đi qua Tạ Nguyễn còn nháy mắt với cậu, huýt sáo một tiếng rồi rời đi.
"Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta chính là người thích náo nhiệt. Hôm nay không kịp rồi, sau này sẽ giới thiệu với cậu." Bạc Tấn vừa lùi xe vừa nói với Tạ Nguyễn, "Mẹ cậu có cho cậu chuyển ra ngoài không?"
"Không sao," Tạ Nguyễn nhếch khóe môi, "Bà ấy không quan tâm đến tôi đâu."
Bạc Tấn từ kính chiếu hậu nhìn thấy biểu cảm của cậu, khẽ mím môi.
"Còn có chuyện tốt như vậy?" Hắn cười gian xảo, "Vậy sau này cậu thuộc quyền quản lý của tôi."
"CMN!" Tạ Nguyễn cũng bị hắn chọc cười, tâm tình u ám vừa mới phủ lên trong nháy mắt tan thành mây khói.
Hai người vừa nói vừa cười, rất nhanh đã đến dưới lầu nhà họ Hạ.
Tạ Nguyễn để Bạc Tấn ở trong xe đợi, còn mình thì lên lầu.
Đã nhiều ngày không về, ngôi nhà này dường như không thay đổi nhưng lại có gì đó đã thay đổi.
Trên sàn nhà vốn sạch sẽ xuất hiện một lớp bụi, nhìn kỹ còn có vài sợi tóc rụng. Vỏ bọc ghế sofa xiêu xiêu vẹo vẹo, gối chất đống lộn xộn trên đó, vừa nhìn là biết đã lâu không có ai dọn dẹp.
Hạ Kim Khánh và Hạ Thần không có ở nhà, Trần Vi, người trước đây luôn ở trong phòng khách xem video ngắn, cũng không có ở đây. Tạ Nguyễn tìm kiếm một vòng, ở phòng ngủ chính tìm được Trần Vi sắc mặt vàng như nến.
Tạ Nguyễn nói: "Con về lấy chút đồ."
Dừng một chút, lại hỏi: "Mẹ bị bệnh sao? Có cần con đưa mẹ đến bệnh viện không?"
Trần Vi sắc mặt phức tạp nhìn cậu, không trả lời.
Bà vốn tưởng rằng sự xuất hiện của Thẩm Tây Châu là bạn cũ gặp lại, không ngờ lại là một tiếng sét giữa trời xanh. Khoảng thời gian này Trần Vi không biết mình đã sống như thế nào.
Ban ngày thì mơ màng ký tên đóng dấu, buổi tối thì phải chịu đựng cơn giận dữ và cáu kỉnh vô tận của Hạ Kim Khánh.
Hết rồi, tất cả đều hết rồi. Số tiền mà bà ta cất giữ làm của hồi môn trong nháy mắt đã không còn thuộc về bà ta nữa. Thậm chí bởi vì trước kia tiêu xài hoang phí, bà ta phải bán đi một phần đồ trang sức, mới miễn cưỡng lấp được cái lỗ hổng này để cung cấp cho Tạ Nguyễn.
Có một khoảnh khắc, Trần Vi thậm chí hận đứa con mà mình vất vả sinh ra này.
Bà ta vất vả lắm mới có được cuộc sống ổn định, nó thì cứ nhất quyết phải phá hoại sao? Cũng không hề để nó chịu thua thiệt, cũng không phải không cho nó tiền tiêu, tại sao cứ phải tranh giành mấy đồng tiền kia?
Đứa con này có phải sinh ra là để khắc bà ta không?
Bà ta biết mình không nên nghĩ như vậy, nhưng chính vì không nhịn được nên mới trút giận lên người nó.
Trần Vi nhắm mắt lại, không nhìn Tạ Nguyễn.
Bà ta tính cách mềm yếu, nổi giận cũng không đến mức điên cuồng. Nhưng Tạ Nguyễn hiểu rõ bà ta như thế nào, đợi lâu không thấy trả lời thì biết là có chuyện gì.
Nếu là trước đây, có lẽ cậu sẽ buồn bã hoặc hoang mang, nhưng bây giờ——
Tạ Nguyễn mỉm cười, đi thẳng về phòng mình bắt đầu thu dọn hành lý.
Không để ý đến cậu cũng tốt, cậu cũng không biết phải nói gì.
Đồ đạc của Tạ Nguyễn không nhiều, vừa vặn lấp đầy một chiếc vali 28 inch.
Trần Vi không để tâm đến cậu, hơn nữa cậu đi học trên cơ bản đều mặc đồng phục, cũng không mua mấy bộ quần áo mới.
Cuối cùng nhìn xung quanh căn phòng mà mình đã sống mười mấy năm, Tạ Nguyễn thở ra một hơi, kéo hành lý đi ra ngoài.
Bánh xe trượt trên sàn nhà, phát ra tiếng lộc cộc.
Tạ Nguyễn đứng ở cửa phòng ngủ chính, nói vọng vào trong: "Mẹ, con đi đây."
Không ngoài dự đoán, Trần Vi vẫn không trả lời hay có phản ứng gì.
Tạ Nguyễn cũng không quan tâm, nhìn giờ, không nán lại nữa, đặt chìa khóa nhà lên bàn trà, nhanh chóng rời đi.
Cửa chống trộm "cạch" một tiếng đóng lại. Trong nhà yên tĩnh, không còn tiếng bước chân của Tạ Nguyễn, cũng không còn tiếng tìm đồ đạc.
Trần Vi đột nhiên cảm thấy trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, đáng sợ đến mức trong lòng bà ta hoang mang.
Trần Vi vén chăn lên chạy ra khỏi phòng như điên, kéo cửa chống trộm đuổi theo, nhưng ngoài hành lang làm gì còn bóng dáng của Tạ Nguyễn nữa.
Không sao, bà ta tự an ủi mình, trường học sắp được nghỉ hàng tháng rồi, đến lúc đó ký túc xá không cho ở, chẳng phải Tạ Nguyễn cũng phải về sao.
Làm con cái sao có thể giận dỗi mẹ mình, huống chi bà ta vừa mới bị bệnh rất khó chịu nên mới không để ý đến lời của nó.
Nghĩ như vậy, trong lòng Trần Vi thoải mái hơn một chút. Bà ta lê bước trở về, ánh mắt vô tình liếc nhìn bàn trà, cả người cứng đờ, nước mắt không báo trước mà trào ra.
Trên bàn trà đá cẩm thạch đen, một chiếc chìa khóa lặng lẽ nằm đó, đó là chìa khoá nhà.
Tạ Nguyễn bước ra khỏi thang máy, hành lý trong tay đã được Bạc Tấn chờ bên ngoài nhận lấy.
"Tối nay ăn thịt nướng được không?"
Càng đi ra ngoài, tâm trạng của Tạ Nguyễn càng nhẹ nhõm. Cậu cười nói: "Được chứ, đi nhà nào?"
Bạc Tấn nói một cái tên.
Quán này thịt bò nướng nổi tiếng ngon nhất thành phố, đương nhiên cũng nổi tiếng là đắt.
Bình quân đầu người từ hai nghìn trở lên, Tạ Nguyễn chỉ nghe nói qua, chưa từng đến.
Cậu không có tiền đồ mà nuốt nước miếng một cái: "Đắt quá, thôi bỏ đi."
"Bỏ cái gì mà bỏ," Bạc Tấn một tay nhấc hành lý đặt vào cốp xe, xoa xoa đầu Tạ Nguyễn, "Lên xe, chuyển nhà đương nhiên phải ăn mừng một chút chứ."
Dừng một chút, rồi lại đầy ẩn ý nói thêm một câu: "Đương nhiên, nếu cậu muốn dùng cách khác để ăn mừng thì tôi cũng rất sẵn lòng."
"Không không không, cứ thế này là được rồi." Tạ Nguyễn liên tục xua tay từ chối.
Cách khác cậu thật sự không chịu được.
Bạc Tấn bật cười, đẩy cậu vào ghế phụ.
Chiếc xe việt dã màu đen phóng như bay, nhanh chóng rời khỏi khu chung cư. Tạ Nguyễn ngồi trong xe, bên cạnh có Bạc Tấn, tương lai có bản thiết kế mà cả hai cùng nhau vẽ nên.
Không bao giờ quay đầu lại nữa.