Đối diện với ánh mắt trêu chọc của Bạc Tấn, Tạ Nguyễn cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng.

Với phong cách làm việc thường ngày của Bạc Tấn, không cần suy nghĩ kỹ cũng biết. Kiểm tra cơ thể chỉ là cái cớ, thỏa mãn những ham muốn ích kỷ của bản thân mới là mục đích thật sự.

Tạ Nguyễn l.iếm đôi môi khô khốc, cố gắng tỏ ra nghiêm: "Đừng có đi quá xa."

"Tôi đi quá xa?" Bạc Tấn nhướng mày, giả vờ không hiểu. Hắn lười biếng tựa vào thành giường, cố tình tỏ ra ngây thơ: "Tôi đã làm gì đâu mà đi quá xa?"

Tạ Nguyễn nghĩ thầm trong lòng, không biết thế nào là đi quá xa hả, công khai kêu người ta c.ởi đồ trong ký túc xá, đây có phải là chuyện người bình thường làm không? Ít nhất... ít nhất cũng phải đợi đến khi tắt đèn chứ.

Nhưng vì quá ngại, Tạ Nguyễn không dám nói ra.

"Lười nói chuyện với cậu." Tạ Nguyễn giả vờ không quan tâm, cố gắng không nhìn thẳng vào Bạc Tấn, bước chân sang một bên định mở cửa.

Không làm được thì mình chạy trốn vậy, chỉ có kẻ ngốc mới nghe lời!

"Dám chạy thử xem," Bạc Tấn vẫn ngồi yên, bình tĩnh nói: "Xem tôi có dám trực tiếp đến ký túc xá của cậu lột đồ cậu ra không."

Chỉ một câu nói đơn giản thôi, nhưng đã khiến Tạ Nguyễn dừng bước.

Cậu biết Bạc Tấn dám làm thế thật.

Chỉ là đuổi một Tống Tinh Hà thôi, có gì mà hắn không làm được?"

Tạ Nguyễn rất sĩ diện, cậu không muốn mất mặt.

"Qua đây." Bạc Tấn vỗ vào vị trí bên cạnh mình.

Tạ Nguyễn không nhúc nhích.

Hắn tưởng cậu là ai mà đi qua đó, chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới!

Nhưng... nhưng nếu không qua, lỡ đâu Bạc Tấn tự mình làm thì sao?

Bạc Tấn cũng không thúc giục cậu, chỉ ngồi yên đó chờ đợi.

Một lúc sau, sau khi do dự rất nhiều, cuối cùng Tạ Nguyễn cũng chậm rãi đi qua, ngồi cách Bạc Tấn một khoảng vừa phải.

Bây giờ vẫn chưa tắt đèn, hành lang đầy tiếng cười nói của các bạn học, có thể còn có thầy cô đi tuần tra, chắc chắn Bạc Tấn sẽ biết điều mà.

Tạ Nguyễn liếc mắt về phía cửa, trong lòng tức tối. Sao thầy cô lại để mặc cho cậu ta bịt kín cửa sổ kia chứ, dù là học sinh giỏi hay học sinh kém thì cũng nên đối xử công bằng chứ!

Bạc Tấn không quan tâm đến những suy nghĩ nhỏ nhặt của cậu, giường tầng vốn không rộng, dù có xa đến đâu cũng không thể xa hơn.

"Muốn tôi tha cho cậu cũng không phải là không được."

Hôm nay Bạc Tấn dễ dãi lạ thường.

Hắn chỉ vào môi mình, ra hiệu rất rõ ràng:

"Lấy lòng tôi đi."

Tạ Nguyễn nhìn theo hướng ngón tay của Bạc Tấn.

Đôi môi của Bạc Tấn rất đẹp, đường nét rõ ràng, màu môi nhạt. Lúc này, khóe miệng hắn khẽ cong lên, như đang chờ đợi.

Tạ Nguyễn không khỏi nuốt nước miếng.

Thật ra cậu rất thích hôn Bạc Tấn, dù là nhẹ nhàng hay mạnh mẽ cậu đều thích, và... đều khiến cậu mềm nhũn chân tay.

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên ái muội, Tạ Nguyễn nắm chặt quai cặp, tim đập thình thịch, đè vai Bạc Tấn, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

Đó là một nụ hôn trong sáng, chỉ chạm nhẹ, như cánh bướm lướt qua, để lại những gợn sóng khó phai trong tim.

Trong mắt Bạc Tấn ánh lên một nụ cười, phối hợp hé môi.

Tạ Nguyễn vốn đã quen với việc bị Bạc Tấn chủ động, chưa kịp phản ứng lại thì đầu lưỡi đã theo sát.

Nụ hôn đơn thuần ban đầu dần trở nên nồng nhiệt hơn, Tạ Nguyễn từ từ mất đi quyền chủ động, từ vị trí ngồi chuyển sang bị đè nằm trên giường. Xung quanh tràn ngập mùi hương đặc trưng của Bạc Tấn, một mùi hương xà phòng chanh rất nhạt.

Cả người Tạ Nguyễn như chìm vào chiếc giường mềm mại, chịu đựng những nụ hôn mãnh liệt của

Bạc Tấn, đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy mình hoàn toàn bị hắn chiếm lấy.

Bụng dưới đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, Tạ Nguyễn rùng mình, mở to mắt.

Áo khoác đồng phục đã bị cởi ra, áo phông cũng bị kéo lên, lộ ra bụng phẳng và gầy

Tạ Nguyễn hoảng hốt: "Cậu..."

"Suỵt." Bạc Tấn ngẩng đầu lên, đặt một ngón tay lên môi cậu: "Ngoan, để tôi xem cậu có bị thương ở đâu không."

Tạ Nguyễn vốn là kiểu bất cần, cậu không tin rằng một vết thương nhỏ như vậy lại cần kiểm tra kỹ như vậy.

"Thật sự không có mà..." Tạ Nguyễn cố gắng di chuyển cơ thể, giữ chặt tay Bạc Tấn, muốn vùng vẫy lần cuối.

Bạc Tấn cười nhạt: "Nếu cậu cứ động đậy nữa thì tôi sẽ cho rằng cậu cố ý đấy." Hắn nhìn thoáng qua nơi đang có phản ứng rõ ràng, trầm giọng cảnh cáo.

Tạ Nguyễn cứng đơ, không dám nhúc nhích nữa.

Bạc Tấn từng chút một, từng chút một kiểm tra cơ thể của Tạ Nguyễn từ trong ra ngoài.

Trong quá trình đó, hắn còn thuận tay chiếm tiện nghi của Tạ Nguyễn, khiến cậu đỏ cả mặt thở hổn hển, gần như không thể chịu đựng được nữa, mới miễn cưỡng hôn lên môi cậu để giải thoát cho cậu.

Bạc Tấn vuốt tóc cho cậu, sau đó giúp cậu chỉnh lại quần áo, dịu dàng hỏi: "Cần tôi giúp cậu không?"

Tạ Nguyễn xấu hổ cúi đầu, ước gì có thể chôn mình xuống đất, lẩm bẩm: "Không... không cần."

Trong hành lang đèn sáng trưng, các bạn học đi qua đi lại, cậu làm sao có thể để Bạc Tấn "giúp" mình được!

"Thật sự không cần sao?" Giọng điệu của Bạc Tấn có chút tiếc nuối.

Nghe vậy, Tạ Nguyễn tức giận đến mức đỏ mặt: "Cậu lo chuyện của cậu đi!"

Tưởng chỉ có mình cậu kích động hả, rõ ràng Bạc Tấn cũng vậy mà!

Ánh mắt Bạc Tấn sáng lên, nhân cơ hội này: "Vậy thì giúp tôi…"

Tạ Nguyễn không chút do dự bịt miệng hắn lại.

"Được rồi," Bạc Tấn gạt tay cậu ra, hôn nhẹ lên lòng bàn tay cậu. Rồi hắn quay mặt Tạ Nguyễn lại đối diện với mình, bỏ qua mọi thứ không nghiêm túc: "Sau này còn đánh nhau nữa không?"

Tạ Nguyễn lắc đầu: "Không đánh nữa."

Hậu quả lần này đã khiến cậu sợ hãi rồi.

"Nắm đấm không giải quyết được vấn đề," Bạc Tấn mở email trên điện thoại, hướng dẫn Tạ Nguyễn từng bước: "Cách tốt nhất là triệt tận gốc rễ."

Tạ Nguyễn liếc nhìn màn hình, động tác của Bạc Tấn quá nhanh, cậu chỉ kịp nhìn thấy mấy chữ "Thẩm Thị", "thuế". Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để cậu hiểu rõ Bạc Tấn định làm gì.

Nhìn thấy nụ cười lạnh lùng trên môi Bạc Tấn, Tạ Nguyễn nuốt nước miếng: "Làm sao cậu biết công ty nhà họ có vấn đề về thuế?"

Biết làm sao à? Tất nhiên là do hắn âm thầm điều tra trong suốt thời gian qua.

Thực ra, hắn không muốn làm gì hại đến nhà họ Thẩm. Dù sao thì họ cũng đã nuôi nấng hắn một thời gian. Nếu không phải vì những việc làm bẩn thỉu đó, thì cuộc sống của họ đã không thể sung túc như vậy.

Nhưng mà...

Bạc Tấn cười khẩy một tiếng, không chút do dự nhấn nút gửi.

Đã chịu đựng quá lâu rồi, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi vũng bùn đó, có được người mình yêu, vậy mà nhà họ Thẩm vẫn muốn kiếm chuyện?

Hắn cúi đầu, xóa sạch mọi dấu vết của mình trên mạng, vứt điện thoại sang một bên rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

Báo cáo các doanh nghiệp vi phạm pháp luật là trách nhiệm của mỗi công dân, hình như chiếc khăn đỏ trên ngực hắn trông đỏ rực hơn bao giờ hết.

"Nhớ kỹ những gì tôi đã nói," Bạc Tấn đưa tay nâng cằm Tạ Nguyễn, "Lần sau mà tái phạm thì  không tha dễ như vậy đâu."

Làm như dễ lắm ấy, Tạ Nguyễn trong lòng bất mãn. Nhưng cậu không dám khiêu khích Bạc Tấn lúc này, chỉ lẩm bẩm: "Biết rồi."

Tạ Nguyễn không quay về ký túc xá ngay. Tống  Tinh Hà biết mối quan hệ của cậu và Bạc Tấn, nếu về với bộ dạng tóc tai bù xù, mặt đỏ bừng như bây giờ thì chắc chắn sẽ bị chọc.

Cậu đến phòng vệ sinh rửa mặt, làm sạch mọi dấu vết. Cho đến khi không còn gì để lộ, cậu mới đeo cặp và rời đi.

"Tưởng tối nay cậu không về." Nghe thấy tiếng mở cửa, Tống Tinh Hà bỏ điện thoại xuống, trên mặt đầy vẻ trêu chọc.

Tạ Nguyễn treo cặp lên lưng ghế, liếc mắt nhìn cậu ta: "Không về thì đi đâu?"

"Ai mà biết được," Tống Tinh Hà nhún vai, "đêm tối trăng thanh gió mát, trai đơn trai chiếc, lửa tình rực cháy, còn có thể làm gì chứ ?"

Tạ Nguyễn: "…"

Tạ Nguyễn không muốn bàn luận về chuyện riêng tư với bạn bè, trực tiếp tát vào tay cậu ta: "Cút đi, đừng có nghĩ linh tinh nữa. À, trước đó cậu tìm tôi có chuyện gì hả?"

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tống Tinh Hà tắt ngấm. Cậu ta suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng: "Mối quan hệ của cậu với Bạc Tấn mà bị em trai biết được thì không ổn đâu nhỉ?"

Là bạn thân của Tạ Nguyễn, mặc dù không rõ chuyện gia đình của cậu, nhưng Tống Tinh Hà cũng biết một chút.

Không phải cậu ta cố ý suy nghĩ tiêu cực về một đứa trẻ, nhưng dù sao thì Hạ Thần và Tạ Nguyễn cũng chỉ là anh em cùng mẹ khác cha, tốt nhất là nên tránh né một số chuyện.

Tạ Nguyễn sững sờ một lúc mới hiểu ý của cậu ta, lắc đầu nói: "Không sao đâu, thằng nhóc sẽ không nói lung tung đâu."

Dù có nói ra thì cậu cũng không sợ.

"Tôi chỉ nhắc cậu một tiếng thôi, cậu tự biết mình phải làm gì." Tống Tinh Hà nhún vai, lại cầm điện thoại lên.

"Biết rồi," Tạ Nhàn biết cậu ta thật lòng tốt với mình, nếu không thì ai rảnh rỗi mà lo chuyện này.

Cậu vỗ vai Tống Tinh Hà: "Cảm ơn."

"Tránh ra tránh ra!" Tống Tinh Hà làm bộ dạng ghét bỏ: "Sến vãi ra."

Tạ Nguyễn cười, cũng không so đo với cậu ta.

"Cậu không đi tắm rửa hả?" Trong lúc chờ game khởi động, Tống Tinh Hà liếc qua, thấy Tạ Nguyễn vẫn ngồi yên, tưởng cậu quên mất nên nhắc nhở: "Sắp tắt đèn rồi."

Tạ Nguyễn ho khan một tiếng: "Tôi vệ sinh cá nhân rồi."

Câu nói này chứa quá nhiều thông tin, Tống Tinh Hà giật mình, điện thoại rơi bịch xuống giường:

"Cậu… cậu đi tắm ở phòng Bạc Tấn à?!"

"Không có!" Tạ Nguyễn thật sự không hiểu đầu óc cậu ta đang nghĩ gì, bất lực nói: "Tôi chỉ rửa mặt và đánh răng thôi."

Tống Tinh Hà nhìn cậu bằng ánh mắt đầy sự tiếc nuối: "Tiếc thật!"

Có một trai đẹp như Bạc Tấn ở ngay trước mắt, lại không biết nắm bắt cơ hội!

Tạ Nguyễn:"..."

Mặc kệ cậu ta thế nào, Tạ Nguyễn lười để ý, cởi giày leo lên giường, đắp chăn ngủ.

Thấy Tạ Nguyễn như vậy, Tống Tinh Hà lắc đầu thở dài, cầm điện thoại lên tiếp tục chơi game.

Cuộc sống của Tạ Nguyễn rất yên bình, có bạn trai, có bạn bè, thành tích học tập cũng ngày càng tiến bộ. Nhưng bên phía Trần Vi, một cơn bão đang ập đến.

Trong khu nhà họ Hạ, vào một buổi tối, một người đàn ông mặc vest đi giày da, xách cặp xuất hiện.

Người đàn ông này trông rất có uy quyền, khí chất khác hẳn những người dân bình thường khác. Anh ta có vẻ mệt mỏi sau một chuyến đi dài. Nhưng điều đó không làm giảm đi vẻ đẹp trai của anh ta, thu hút ánh nhìn của biết bao cô gái.

"Dì ơi, cho cháu hỏi nhà số 1804, tòa nhà số 8 khu C ở đâu ạ?"

Khu này rất lớn, nhưng lại không được quy hoạch một cách khoa học, có phần lộn xộn. Để tránh đi lòng vòng, người đàn ông kéo tay một bà lão tóc bạc phơ đang đứng bên đường, lễ phép hỏi.

Thật trùng hợp, bà lão này chính là bà Triệu, hàng xóm sống ngay trên tầng nhà Tạ Nguyễn.

Nghe thấy địa chỉ này, bà lão lập tức trở nên hào hứng: "Cậu tìm Tiểu Hạ à? Cậu là bạn của nó à? Trời ơi, không ngờ Tiểu Hạ lại có bạn như vậy. Đi đi đi, dì dẫn cậu đi, nhà dì cũng ở tòa nhà số 8."

"Dạ, cảm ơn dì." Người đàn ông cảm ơn bà lão, sau đó kiên nhẫn giải thích: "Dì nói Tiểu Hạ là ý nói Hạ Kim Khánh phải không? Cháu không phải bạn người đó, cháu là chú của Tạ Nguyễn."

"Gì cơ, cậu là chú của Tạ Nguyễn?" Bà Triệu ngạc nhiên dừng lại.

"Dạ," người đàn ông mỉm cười, trong ánh mắt có chút hoài niệm, "Đã rất nhiều năm rồi cháu không gặp thằng bé, không biết bây giờ thằng bé sống ra sao."

Năm đó, anh Tạ đột ngột tự sát, anh ta hoàn toàn không kịp phản ứng. Đến dự tang lễ trong tình trạng mơ màng, sau này mới phát hiện ra di thư mà anh Tạ để lại và tờ di chúc kẹp bên trong.

Nhưng khi anh ta tìm đến Trần Vi thì người đã cùng con trai biến mất không một dấu vết.

Mười mấy năm trước, mạng internet chưa phát triển, camera giám sát cũng không phổ biến như bây giờ. Cũng may là anh ta chưa bao giờ bỏ cuộc, đến tận bây giờ mới tìm được tung tích.

Người đàn ông cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, quay sang bà Triệu: "Dì có thể kể cho cháu nghe về tình hình của thằng bé được không?"

Anh ta vừa nhận được tin tức đã chạy ngay đến đây, chỉ biết là Trần Vi đã tái hôn và có một đứa con trai. Không cần phải lo cơm ăn áo mặc, cuộc sống cũng khá giả. Nhưng những cái khác thì không biết.

"Tiểu Tạ à." Bà Triệu nhìn thấy sự kích động kìm nén trong mắt người đàn ông, thở dài đầy thương cảm. Bà không thêm mắm dặm muối vào câu chuyện, mà kể lại mọi chuyện mà mình biết một cách chân thật nhất.

Càng nghe, ánh mắt của người đàn ông càng trở nên lạnh lùng, nhưng khóe miệng anh ta vẫn luôn giữ một nụ cười, trông vẫn lịch sự và dịu dàng như cũ.

Bà Triệu thầm khen ngợi trong lòng, nhìn xem khí chất của người ta, rõ ràng không phải người bình thường. Nghe nói chồng cũ của Trần Vi là một ông chủ lớn, quả nhiên là người tài giỏi thì chơi chung với người tài giỏi.

"Đến rồi đây." Bước ra khỏi thang máy, bà Triệu chỉ vào một căn hộ có dán chữ Phúc trên cửa và nói với người đàn ông.

"Cảm ơn dì." Người đàn ông một lần nữa cảm ơn, tiễn bà Triệu vào nhà rồi mới giơ tay gõ cửa.

"Tới đây!"

Vừa ăn tối xong, Hạ Kim Khánh đã đi xem cửa hàng, Trần Vi đang dọn dẹp nhà bếp. Nghe tiếng gõ cửa, bà tưởng là Hạ Kim Khánh quay lại lấy đồ. Hạ Kim Khánh hay quên, chuyện này thường xuyên xảy ra.

Nhưng bình thường ông ta sẽ gọi điện cho bà, nhờ bà mang đồ đến, sao hôm nay  lại tự mình quay lại?

Trần Vi vừa thắc mắc vừa chạy đến mở cửa, mỉm cười nói: "Sao anh lại quay về..."

Giọng nói của Trần Vi đột ngột dừng lại.

Bà nhìn người đàn ông đứng trước cửa, sắc mặt trắng bệch.

"Chị dâu, đã lâu không gặp." Người đàn ông lịch sự chào hỏi, rồi mỉm cười nhẹ nhàng: "Tôi vào trong được không?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện