Năm mới, bầu không khí mới, đương nhiên phải làm điều gì đó vui vẻ cùng người mình yêu.

Bạc Tấn mò mẫm tìm điều khiển từ xa bị kẹt trong khe sofa, tắt ti vi, đẩy Tạ Nguyễn vào sâu bên trong sofa, hôn lên.

Căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, không còn tiếng nhạc nền rộn rã ngày tết nữa. Tạ Nguyễn vẫn còn chưa quen lắm, đẩy ra: "Cậu tắt ti vi làm gì vậy?"

Bạc Tấn cho rằng cậu không tập trung, cắn nhẹ vào môi dưới của cậu để phạt:  "Còn rảnh để nghĩ về những thứ khác à... Đáng đánh."

"A—!" Tạ Nguyễn đau đến nỗi rít lên một tiếng, "Mẹ nó, cậu là chó hả."

"Ừm," Bạc Tấn cười khẽ, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vừa cắn, "Chẳng những là chó, còn có eo chó đực, cậu có muốn thử không?"

"Không thử," Tạ Nguyễn ngại ngùng quay đầu đi, đẩy hắn một cái, "Ngồi dậy, điện thoại tôi kêu."

"Không sao," Bạc Tấn vừa hôn xuống khóe môi cậu, giọng nói mơ hồ, "Giờ này toàn là tin nhắn chúc mừng năm mới gửi hàng loạt, có đọc hay không cũng vậy thôi."

Không biết hôn trúng chỗ nào, Tạ Nguyễn rùng mình một cái, eo lập tức mềm nhũn, vừa hay rơi vào tay Bạc Tấn.

"Chỗ này à?" Bạc Tấn cười khẽ, vuốt ve lên trên chỗ vừa chạm vào, "Khá là nhạy cảm."

"Bạc Tấn!" Tạ Nhàn vội vàng dùng tay ngăn tay hắn qua lớp áo, trong lòng hơi lo lắng.

Người này sẽ không thật sự làm gì chứ?

"Biết," Bạc Tấn dịu dàng hôn lên xương quai xanh của cậu, "Sẽ không bắt nạt cậu đâu."

Toàn thân Tạ Nhàn tê dại, thở không ra hơi: "Vậy thì cậu…"

Bạc Tấn li.ếm môi, ngẩng đầu nhìn vào mắt Tạ Nguyễn, cười nhẹ: "Không bắt nạt không có nghĩa là không được chiếm tiện nghi."

Lão lưu manh nói được làm được, đợi đến lúc Tạ Nguyễn được thả ra thì đã bị chiếm hết lợi.

Hông cậu nặng nề hạ xuống, thở gấp, mắt ướt nhòa, cả hàng mi cũng ướt đẫm.

"Cầm thú!" Tạ Nguyễn nghiến răng, còn chưa kịp thở đều đã giơ chân đá Bạc Tấn một cái. Đáng tiếc, toàn thân cậu mềm nhũn, cú đá này chẳng có chút uy hiếp nào, ngược lại còn mềm như bông.

Bạc Tấn uống một miếng nước đá để bình tĩnh lại, cầm điện thoại lướt qua lướt lại để chuyển hướng sự chú ý, nghe vậy thì mặt không cảm xúc: "Nếu tôi là cầm thú thì giờ này đã làm thịt cậu rồi."

Hắn đã đánh giá quá cao sự tự chủ của mình, cũng đánh giá thấp sức hấp dẫn của Tạ Nguyễn đối với mình. Gần như không thể dừng lại, may mà cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng.

Bạc Tấn thở dài.

Liễu Hạ Huệ thì có là gì, hắn mới là người lợi hại thật sự.

Tạ Nguyễn im lặng một lúc, rồi chửi thề một câu.

Bạc Tấn ném điện thoại cho anh: "Xem đi, kêu một lúc rồi."

Bản thân hắn cũng mở khóa màn hình.

Tức thì, một loạt tin nhắn chúc mừng ào vào, khiến Bạc Tấn hoa cả mắt. Hắn bỏ qua những người ít liên lạc, chọn vài người quen để trả lời, rồi mới mở nhóm chat với đám Tôn Hạo Tường.

Trong nhóm ai cũng @ hắn, Bạc Tấn nhìn không xuể, đành phải trực tiếp nhắn tin.

[Bạc Tấn] : Có việc gì?

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]:Ngày đầu năm mới, mày chỉ muốn nói với tụi tao một câu như vậy?

[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Con chó Bạc không có trái tim!

[Bạc Tấn]: ??? Không phải tụi mày tìm tao à?

[Lớp phó-Phan Vũ]: Anh Bạc đang làm gì vậy, bận lắm à?

Bạc Tấn giật mình, đây là bọn họ hỏi trước đấy.

Hắn cầm điều khiển, tắt đèn chùm lớn trên đầu, chỉ để lại những bóng đèn nhỏ xung quanh phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Tạ Nguyễn đang trả lời tin nhắn, cảm nhận được sự thay đổi của ánh sáng liền ngẩng đầu lên:
"Sao vậy?"

"Không gì đâu," Bạc Tấn vỗ đầu cậu, "Cậu cứ làm việc của mình đi."

"Ừ."

Bạc Tấn nghiêng người, giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh bóng của hai người đang dựa vào nhau trên tường, rồi gửi vào nhóm chat.

[Bạc Tấn]: [Hình ảnh]

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: ??? Cái gì đây? Mày đang ở với ai vậy?

[Lớp phó-Phan Vũ]: Tạ Nguyễn ở nhà mày à?

[Bạc]: Ừ.

[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Tiểu Tạ, vậy mày giấu giếm là đéo gì? Không thể chụp thẳng mặt hả? Chê hả.

[Bạc]: Chụp ảnh cho mày xem? Mơ đẹp đấy.

[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Tao cũng không muốn xem!

[Bạc]: Đã đọc, cút khỏi nhóm đi.

[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Aaaaaaaaaaaaa.

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]:Khá đấy Bạc thần, mày làm sao mà dụ được Tiểu Tạ về nhà thế?

[Bạc]: Tao không dụ.

[Bạc]: Cậu ấy tự đến, còn mang sủi cảo cho tao nữa.

[Bạc]: Này, mấy bây có ăn sủi cảo nhân thịt heo dưa cải chua chưa? Ngon cực...

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần.]... Được rồi Bạc thần, ai chả ăn sủi cảo nhân thịt heo dưa cải chua rồi.

[Bạc]: Cái của tao khác, cái này là Tạ Nguyễn tự tay gói cho tao đấy.

[Hạ Minh Kiệt Xuất]: [Đập vô đầu mày].jpg

Gan lớn rồi, Bạc Tấn cười khinh, đang định nhắn tin gì đó thì thấy tin nhắn mới của Phan Vũ.

[Lớp phó-Phan Vũ]: Anh Bạc, anh có quen Thẩm Hành Vân không? Hôm qua cậu ta nhờ một người bạn hồi cấp hai của tao  hỏi thông tin về mày.

Ngón tay của Bạc Tấn khựng lại.

[Bạc]: Không quen.

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Có phải vì Tiểu Tạ không?

[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Thế mà phản xạ của thằng đó chậm thế, cả học kỳ mới tìm đến.

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Biết đâu là vì biết anh Bạc đang yêu đương với Tiểu Tạ thì sao.

[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Đừng nói, có khi là thật đấy.

Bạc Tấn nhìn vào màn hình chat, trực giác mách bảo không phải vậy.

Hắn và Tạ Nguyễn xác định quan hệ yêu đương chỉ nói với đám Tôn Hạo Tường, mấy người này không phải loại lắm mồm, sẽ không đi nói lung tung. Còn về phần Tạ Nguyễn thì càng không thể nào.

Với tính cách ngại ngùng của cậu ấy, ngay cả với người bạn thân nhất là Tống Tinh Hà, nếu không bắt gặp họ hai người đang ở cùng nhau thì chắc chắn cậu ấy sẽ không chủ động nói ra.

Bạc Tấn nheo mắt lại, vậy thì Thẩm Hành Vân tìm hắn làm gì?

Trong khi hắn đang suy nghĩ thì những suy đoán trong nhóm chat ngày càng điên rồ hơn

[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Có khi là tìm anh Bạc để quyết đấu đấy!

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]
Học sinh cấp ba thất tình, online hẹn bụp nhau!

Bạc Tấn: "..."

Hai cái thằng ngu này.

Hắn cúi đầu đánh chữ.

[ Bạc]: Đừng để ý đến thằng đó.

Dù Thẩm Hành Vân tìm hắn vì mục đích gì đi nữa thì hắn cũng không hứng thú.

[Lớp phó-Phan Vũ]: Ừ, tao chưa cho cái gì hết.

Bạc Tấn thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Tạ Nguyễn bên cạnh, rồi cầm gói thuốc nửa gói trên bàn trà: "Tôi ra ngoài hút thuốc."

Tạ Nguyễn nhíu mày, ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại: "Hút ít thôi."

"Biết," Bạc Tấn búng nhẹ vào trán cậu một cái, mỉm cười hỏi ý kiến, "Chỉ một điếu thôi được không?"

Tạ Nguyễn bị hắn nhìn đến đỏ mặt, vội vã xua tay ra hiệu cho hắn đi nhanh.

Bạc Tấn kéo cửa ra ngoài, dựa vào ban công châm thuốc.

Gió mùa đông thổi vào mặt, mang theo một cảm giác lạnh buốt đến tận xương tủy.

Bạc Tấn nhả một vòng khói, dựa vào lan can thả hồn theo gió.

Chủ nhiệm giáo dục Triệu Tài Minh từng băn khoăn không hiểu tại sao với thành tích của Bạc Tấn lại chọn ngôi trường Cấp ba Thế Gia bình thường như vậy.

Các giáo viên cũng không hiểu nổi.

Có người đoán là vì học bổng, có người đoán là vì gần nhà, thậm chí còn có người đùa rằng chắc chắn là vì sức hút cá nhân của chủ nhiệm giáo dục Triệu quá lớn...

Thực ra đều không phải.

Lý do Bạc Tấn chọn trường cấp ba Thế Gia là Thẩm Hành Vân.

Không vì lý do nào khác, chỉ là hắn muốn xem đứa con mà cha mẹ nhà họ Thẩm có thể không chút do dự mà bỏ rơi hắn rốt cuộc là người như thế nào.

Hắn đã thấy.

Rồi càng không hiểu hơn.

Thẩm Hành Vân không xuất sắc, thành tích cũng không tốt, cách xa hình mẫu người thừa kế hoàn hảo mà ba mẹ Thẩm đã từng vẽ ra trước mặt hắn một khoảng cách rất xa.

Bạc Tấn cười tự giễu.

Thực ra hắn biết rõ, dù Thẩm Hành Vân có bao nhiêu khuyết điểm đi nữa, chỉ cần có một điểm: là con ruột của ba mẹ Thẩm, đã đủ để đánh bại hắn.

Hắn chỉ không cam tâm.

Không cam tâm bị bỏ rơi hết lần này đến lần khác.

Bạc Tấn khảy tàn thuốc, rồi lại hút một hơi khác.

Hắn vẫn nhớ khi mẹ Thẩm phát hiện mình có thai, bà ngồi trên ghế sofa, vuốt ve bụng bầu nói với ba Thẩm. Ánh mắt từng dịu dàng nhìn hắn bây giờ tràn đầy sự ghê tởm, chán ghét.

"Mấy đứa mồ côi có thể là thứ tốt lành gì, nói không chừng là con cái của kẻ giết người, bẩm sinh đã có sự độc ác trong người."

"Trời đất không dung, nhỡ đâu chúng ta vất vả nuôi lớn nó, rồi nó biết mình không phải con ruột,
quay lại hãm hại con trai mình thì sao?"

"Tôi nói cho ông biết, cái thằng nhóc đó tuyệt đối không được ở lại! Chúng ta vất vả gây dựng gia sản lớn như vậy không phải để lại cho người ngoài."

"Thôi thì, nhanh chóng đưa nó đi xa một chút. Tôi nhìn thấy nó là thấy sợ, cứ cảm thấy nó có thể đá tôi một cái bất cứ lúc nào. Giống như con chim tu hú ấy, đẻ trứng vào tổ chim khác, rồi con chim non để sống sót sẽ đẩy những con chim non khác ra ngoài…"

…………

Câu này nối tiếp câu khác, toàn là những lời suy đoán ác ý và độc địa.

Trở thành cơn ác mộng ám ảnh hắn suốt mỗi đêm.

Bạc Tấn nhìn xuống hàng ngàn ánh đèn của những ngôi nhà xung quanh. thở phào một hơi. Hắn không hề có ác ý gì với Thẩm Hành Vân, ba mẹ thiên vị con ruột là chuyện bình thường, dù sao cũng có quan hệ huyết thống.

Nhưng hắn cũng không thể nào thích tên đó được.

Dù Thẩm Hành Vân tìm hắn vì mục đích gì đi nữa thì cũng không liên quan đến hắn.

Bạc Tấn dập điếu thuốc, đợi khói thuốc bay bớt mới rời khỏi ban công, ngồi xuống bên cạnh Tạ Nguyễn.

Quá khứ đã là quá khứ, dù có quên không được thì cũng nên vượt qua.

Bởi vì hắn đã có hiện tại và tương lai tươi sáng hơn.

Bạc Tấn không để tâm đến việc Thẩm Hành Vân muốn phương thức liên lạc của mình, nhưng bên phía Thẩm Hành Vân lại nổi sóng ngầm.

Hắn ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa ông nội và ba mình, mới biết được nhà họ Thẩm từng nhận nuôi Bạc Tấn.

Hơn nữa, hồi đó Bạc Tấn không phải tên là Bạc Tấn mà là Thẩm Hành Vân, sau này mới đổi tên...

Trách không được lần trước mẹ nghe thấy tên Bạc Tấn lại có một phản ứng mạnh như thế, hắn ta đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Trong lòng Thẩm Hành Vân như nuốt phải ruồi bọ vậy, khó chịu vô cùng.

Dù biết là do ba hắn ta bị yếu sin.h lý nên mới phải nhận con nuôi, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy không thoải mái.

Cứ như thể một thứ mà hắn ta cho là của riêng mình, một ngày kia lại phát hiện ra đã từng thuộc về người khác...

"Má nó!" Thẩm Hành Vân chửi thề một tiếng, trong lòng tức nghẹn, nhìn đâu cũng thấy khó chịu.

Hắn ta ném điện thoại lên giường, nhớ lại vài lần tiếp xúc ít ỏi với Bạc Tấn, khinh bỉ bĩu môi.

Chỉ là một đứa mồ côi mà thôi, có gì mà kiêu căng.

Nếu không phải ba mẹ hắn ta nuôi nó hai năm, nói không chừng đã sớm chết đói rồi.

Từ từ.

Một ý tưởng lóe lên trong đầu Thẩm Hành Vân.

Bạc Tấn có biết chuyện này không?

Chắc là biết? Ở trại trẻ mồ côi người ta lắm miệng, lại thêm nhà hắn ta giàu có như vậy, chắc chắn sẽ trở thành đề tài bàn tán.

Thì ra là vậy.

Thẩm Hành Vân bỗng nhiên hiểu ra, không trách gì Bạc Tấn lại đối xử với mình như vậy. Hồi trước hắn ta còn tưởng là vì Tạ Nguyễn, giờ nghĩ lại thì hoàn toàn không phải.

Nghĩ đến Tạ Nguyễn, Thẩm Hành Vân lại hứng thú hẳn lên.

Vậy vấn đề là, tại sao Bạc Tấn lại đến gần Tạ Nguyễn? Đừng nói là hai người đột nhiên phải lòng nhau, hắn ta không tin.

Với danh tiếng của Tạ Nguyễn trong trường, dù có ngoại hình đẹp đến đâu cũng không cứu vãn được. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Bạc Tấn vẫn có chút sức hút.

Thẩm Hành Vân nheo mắt lại, vậy tức là Bạc Tấn đang cố ý cướp bạn trai của hắn ta để trả thù?

Thú vị.

Tâm trạng của Thẩm Hành Vân bỗng chốc tốt lên hẳn.

Cứ tưởng rằng Tạ Nguyễn chia tay hắn thì có thể tìm được người tốt hơn, ai ngờ cũng chỉ có vậy?

Thẩm Hành Vân cong môi cười một cách độc ác.

Một chuyện thú vị như vậy, làm sao có thể không chia sẻ với người yêu cũ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện