Cháo nóng hổi với rau xanh chảy xuôi trên sàn nhà, dính và bốc khói, nhìn thấy là hết muốn ăn.

Người làm vội vàng cầm dụng cụ chạy tới dọn dẹp, khóe mắt thỉnh thoảng lén liếc nhìn mẹ Thẩm.

Ôi trời, cô làm việc ở nhà họ Thẩm gần năm năm, chưa bao giờ thấy bà chủ thất thố như vậy.

Hai mẹ con này vừa nói cái gì vậy?

Thẩm Hành Vân cũng có chút kinh ngạc. Mẹ hắn xinh đẹp, tao nhã, nổi tiếng trong giới, vậy mà cũng khoảnh khắc chật vật như vậy.

Lời hắn vừa nói có gì bất thường sao?

Thẩm Hành Vân cau mày suy nghĩ một lát, hình như không có.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

"Không có gì." Mẹ Thẩm gượng cười, vội vàng kiếm cớ: "Chỉ là vừa rồi con đột nhiên mở tiếng làm mẹ giật mình."

Mẹ hắn là một người nhát gan? Trực giác của Thẩm Hành Vân cho thấy bà đang nói dối.

Phải biết rằng, mẹ hắn ở trên thương trường mệnh danh là "Thiết nương tử*.", sao có thể bị chuyện nhỏ như vậy dọa sợ.

Cho nên là tại sao?

*Nghĩa đen: Người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ, cứng rắn như sắt.

Thẩm Hành Vân còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì mẹ Thẩm lại lên tiếng: "Mẹ vừa nghe bạn con nói về trại trẻ mồ côi à?"

Bà xua tay, yêu cầu người hầu dọn lên một bát cháo khác, giả vờ thản nhiên hỏi: "Con muốn làm từ thiện sao?"

Mẹ Thẩm nhấp một ngụm cà phê, khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày: "Đây là chuyện tốt. Công ty chúng ta mỗi năm đều trích ra một khoản tiền để làm từ thiện. Là trại trẻ mồ côi nào? Để mẹ nói phía dưới để ý đến một chút."

"Không." Thẩm Hành Vân cong môi, hắn không có hứng thú với những thứ đạo đức giả đó.

Viết là làm từ thiện, đọc là lợi ích.

Thật sự cho rằng tất cả những ông chủ lớn đều là nhà từ thiện? Hầu hết đều nhằm mục đích miễn thuế và xây dựng thanh danh tốt.

"Thật sao." Mẹ Thẩm cười, ánh mắt rơi vào trên mặt Thẩm Hành Vân, không bỏ sót từng chút biểu cảm của hắn, "Vậy đang tốt đẹp con lại để ý đến trại trẻ mồ côi làm gì?"

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Hành Vân có chút mất tự nhiên, mơ hồ nói: "Không có gì."

Nếu không thì nói gì?

Chẳng lẽ nói rằng hắn chú ý đến trại trẻ mồ côi là vì bạn trai cũ? Còn là bạn trai cũ mà hiện tại hắn trèo cao cũng không với tới!

Mất mặt đến mức không nói nên lời.

Tuy nhiên, phản ứng của hắn khiến mẹ Thần hiểu lầm, lòng bà chợt chùng xuống, không còn hứng thú nói chuyện nữa. Vội vàng giải thích qua loa mấy câu thì trở về phòng, cầm điện thoại di động gọi cho cha Thẩm: "Lão Thẩm, đã xảy ra chuyện..."

Ở bên kia, sau khi Tạ Nguyễn gặp gỡ những người trong hiệp hội tình nguyện, cậu được phát cho một cái áo màu vàng, cuối cùng cũng có thể tiến vào trại trẻ mồ côi.

Cơ sở vật chất ở trại trẻ mồ côi này rất đầy đủ.

Không thiếu cầu trượt, bập bênh cầu vồng, thậm chí còn có nhiều chiếc ô tô dễ thương khác nhau, có lẽ là được tặng.

Chỉ có những mảng tường loang lổ trên ngôi nhà mới có thể nhận ra nơi này tồn tại đã rất lâu.

Tính cả Tạ Nguyễn, hôm nay tổng cộng có năm tình nguyện viên tới, công việc cần làm cũng giống như đã đề cập trước đó. Chỉ cần giúp dọn dẹp để các em có thể đón năm mới trong một nơi sạch sẽ.

Người đến đón Tạ Nguyễn và những người khác không phải là viện trưởng mà là một người phụ nữ gọi là dì Phùng. Nghe nói là bà quản lý những việc lặt vặt ở trại trẻ mồ côi, ước chừng đã khoảng 60 tuổi, tóc được chải chuốt gọn gàng.

"Cả hành lang và phòng đều cần được dọn dẹp." Dì Phùng, có lẽ là thường xuyên tiếp xúc với các tình nguyện viên, nên rất nhanh chóng chuyển sang chế độ làm việc, chỉ vào dãy phòng đã mở hé cửa, nói: "Có một số phòng dơ nhiều, có lẽ sẽ cần nhiều người dọn dẹp."

Trong trại trẻ mồ côi có rất ít trẻ khỏe mạnh, hầu hết đều mắc các bệnh không thể chữa khỏi được. Chẳng hạn như bại liệt, tim hoặc bại não, v.v.

Có năng lực tự chăm sóc mình thì không sao nhưng bé nào không tự chăm sóc được chỉ nằm liệt trên giường. Cho dù có nhân viên siêng năng đến đâu thì phòng ốc cũng không sạch sẽ.

Dì Phùng nói xong cũng không tham gia vào việc phân công công việc của bọn họ mà bước sang một bên giải thích vài lời cho nhân viên bên cạnh.

Một lúc sau, nhân viên đẩy xe ăn tới. Dì Phùng chào hỏi bọn họ và đi theo nhân viên vào một căn phòng.

Khi cửa phòng hoàn toàn mở ra, Tạ Nguyễn thấy rõ ràng tất cả trẻ em khuyết tật đều sống trong căn phòng này.

Cô bé có khuôn mặt tái nhợt nằm liệt trên giường, chỗ hai tay trống rỗng, cái đầu to nghiêng nghiêng. Cảm nhận được ánh mắt của Tạ Nguyễn, cô bé sợ hãi né tránh một lúc, sau đó quay lại cười ngượng ngùng với cậu.

Cô bé ở giường đối diện cầm khối Rubik trong tay nhưng không chơi. Ngược lại, bé thỉnh thoảng lén nhìn ra ngoài, đôi mắt to tròn đầy sự tò mò, chân trái của cô bé thiếu mất một đoạn...

Tim Tạ Nguyễn bị đả kích nặng nề.

Tuy là cậu đến trại trẻ mồ côi không phải chỉ làm tình nguyện viên, nhưng vẫn bị sốc trước những hình ảnh này.

Một số tình nguyện viên khác đang thảo luận về nhiệm vụ của từng người, thấy thế giọng của bọn họ cũng dần nhỏ đi.

"Tôi sẽ bắt đầu từ căn phòng này." Giọng nói của Tạ Nguyễn phá vỡ sự bình tĩnh.

Người dẫn đầu rất ngạc nhiên.

Anh ta đã dẫn dắt rất nhiều tình nguyện viên. Trong tâm mọi người đều tốt, nhưng tốt và thực tế là hai việc khác nhau.

Khi đối mặt với môi trường bẩn thỉu sẽ cảm thấy hơi chán ghét.

Không ngờ Tạ Nguyễn, một chàng trai đẹp trai đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ được nhiều người ngưỡng mộ lại chủ động đảm nhận công việc nặng nhọc và bẩn này.

"Được." Người dẫn đầu vỗ vai cậu, chỉ phương hướng: "Cậu dọn dẹp từ đây dài xuống, chúng tôi đi hướng khác, đến lúc đó gặp lại."

Suy nghĩ một chút, nói thêm: "Hay là để tôi cho thêm một người đến chỗ cậu?"

"Không cần." Tạ Nguyễn vội vàng từ chối.

Căn phòng vốn đã chật hẹp, hai tình nguyện viên cộng với nhân viên trại trẻ mồ côi thật sự là quá đông. Hơn nữa, cậu cũng muốn xem liệu mình có thể bắt chuyện với dì Phùng hay không, nếu có người khác ở đó sẽ không tiện.

"Ồ vậy được rồi."

Khi Tạ Nguyễn bước vào phòng, dì Phùng đang cho cô bé cụt tay ăn trái cây xay nhuyễn. Khi nhìn thấy cậu, bà mỉm cười chào hỏi: "Đến đây sao?"

Bà đã chú ý đến chàng trai này ngay từ đầu.

Không phải vì gì, mà là vì cậu nhóc này lớn lên rất đẹp trai.

Một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, tươi mát, sạch sẽ, giống như một cây tre xanh tươi cao lớn, có thể dễ dàng phân biệt được với những người khác.

"Chào dì Phùng, con là Tạ Nguyễn, con sẽ dọn dẹp căn phòng này."

Thật ra cậu không biết cách để ở chung với người lớn tuổi, cũng may là còn cái khuôn mặt này, không có một người phụ nữ nào nỡ bỏ mặc một chàng trai đẹp trai như vậy, các dì các bà cũng không ngoại lệ!

"Tiểu Tạ, chào con." Dì Phùng rất nhiệt tình, nhìn thấy cậu đứng bên cửa sổ, bà nhìn cô bé nuốt nước xong, liền nhanh chóng đặt bát trái cây xay nhuyễn xuống, giúp dọn đồ trên bàn sang chỗ khác.

Nhân tiện trò chuyện với Tạ Nguyễn: "Con còn là học sinh sao?"

"Ngài đoán chuẩn quá!" Tạ Nguyễn giơ ngón tay cái lên, "Con là học sinh lớp 11." Dừng một chút, cậu lại nói thêm: "Con học ở trường cấp ba Thế Gia cách chỗ này không xa lắm."

Nói xong, không để lại dấu vết nào quan sát phản ứng của dì Phùng.

Cậu nghe người dẫn đoàn hội tình nguyện viên nói dì Phùng đã làm ở trại trẻ mồ côi nhiều năm. Có lẽ bà ấy biết Bạc Tấn, có thể biết chuyện quá khứ của Bạc Tấn.

Quả nhiên, sau khi nghe xong lời này, dì Phùng dường như đã nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt phức tạp: "Thế Gia à, Thế Gia khá tốt."

Tạ Nguyễn bước lên bàn, nhảy lên bệ cửa sổ, vừa lau kính vừa thản nhiên nói: "Ngài biết trường của con sao? Có người quen học ở đó ạ?"

Dì Phùng dừng lại và phủ nhận: "Không có, chỉ nghe nói thôi." Bà vuốt tóc để che giấu, "Khu vực của chúng ta cũng chỉ có mấy trường học thôi."

Bà không hề biết rằng phản ứng của mình đã bán đứng chính mình.

Tạ Nguyễn đã xác định được, dì Phùng biết Bạc Tấn. Còn chuyện vì sao không thừa nhận, cậu có đoán được một chút.

Đơn giản là vì bà sợ chuyện đã từng ở trại trẻ mồ côi để bạn học biết thì sẽ gây rắc rối cho Bạc Tấn.

Tạ Nguyễn không hỏi thêm hay xác định danh tính. Một người tự xưng là bạn cùng lớp của Bạc Tấn bất ngờ đến hỏi thăm về tuổi thơ của hắn, nhìn kiểu gì cũng không thích hợp.

Sau khi dì Phùng cho bọn trẻ ăn trái cây xây xong, cũng không rời đi mà ở lại giúp Tạ Nguyễn.

Cơ hội ngàn năm có một, bỏ lỡ lần này không biết đến bao giờ mới có thể tiếp xúc lại với người của trại trẻ mồ côi. Tạ Nguyễn nhìn xuống khu vui chơi nhỏ phía dưới lầu, chủ động khơi chuyện: 'Dì Phùng, khu vui chơi nhỏ này ở chỗ dì xây dựng tốt quá, nhìn còn xịn hơn cả trường mẫu giáo gần nhà con.'"

"Đúng không," Dì Phùng giặt sạch miếng giẻ lau rồi đưa cho cậu, không khỏi nở nụ cười, "Mới vừa xây hồi hai năm trước." Trong giọng nói không thể che dấu được sự tự hào, "Là đứa nhỏ bước ra từ trại trẻ này quyên tặng."

"Ồ." Tạ Nguyễn lúc này mới thực sự kinh ngạc, "Lợi hại như vậy sao."

Cậu không biết nhiều về kiến trúc, nhưng xây dựng một khu vui chơi như vậy cũng phải tốn ít nhất là một trăm vạn ha? Xuất thân từ trại trẻ mồ côi, kiếm được nhiều tiền như vậy, còn hào phóng quyên góp, đã không thể dùng từ lợi hại để hình dung.

"Ừ, đứa trẻ đó từ nhỏ đã thông minh rồi." Dì Phùng nhắc tới chuyện này là không thể ngừng được,  giống như các bậc cha mẹ khoe con mình trước mặt người ngoài, đều nói:"Còn đẹp nữa, ai nấy cũng đều thích."

Tạ Nguyễn tò mò hỏi: "Vậy bây giờ người đó đang làm gì vậy ạ?"

Cuộc trò chuyện đã bắt đầu, dì Phùng cũng quên mất cảnh giác, cười nói: "Vẫn còn đang đi học."

Nhìn thấy đôi mắt kinh ngạc của Tạ Nguyễn, bà càng cảm thấy hài lòng hơn: "Ai da, dì cũng không hiểu, hình như là thằng bé đang nghiên cứu nhận dạng khuôn mặt, mấy đứa trẻ trẻ như tụi con chắc là biết rõ."

Nhận dạng khuôn mặt.

Tạ Nguyễn ngừng lau kính. Nếu cậu nhớ không lầm, Bạc Tấn cũng đang lén lút làm cái này.

Thông minh, đẹp trai, nghiên cứu nhận diện khuôn mặt...

Cậu có thể cho rằng người trong miệng dì Phùng tặng khu vui chơi chính là Bạc Tấn hay không?

"Biết," Tạ Nguyễn đè nén sự kích động, bình tĩnh lại, cười nói: "Vậy thì đúng là cao thủ rồi, trong nước rất nhiều công ty công nghệ cao đều đang nghiên cứu làm cái này."

Dì Phùng mỉm cười hài lòng.

Tạ Nguyễn liếc nhìn bọn trẻ trong phòng đang dựng tai lên nghe bọn họ nói chuyện, sau khi suy nghĩ, cậu nhảy xuống bệ cửa sổ, nhặt cái chậu đã giặt mấy lần rồi hỏi dì Phùng: "Dì Phùng, chỗ lấy nước ở đâu vậy? Con muốn thay nước."

Dì Phùng khá thích khuôn mặt của cậu, lúc nói chuyện cũng vui vẻ, nhiệt tình nói:"Ở đầu hành lang bên kia, cách chỗ này có chút xa, để dì dẫn con đi."

"Cảm ơn dì Phùng."

"Con cái đứa nhỏ này, khách sáo với dì như vậy làm gì."

Hai người bước qua hàng lang, chào hai tình nguyện viên đang lau sàn và gặp một đám người xa lạ.

Dì Phùng không làm công việc tiếp đón, chỉ liếc nhìn một cái rồi mang theo Tạ Nguyễn vòng qua. Khi đi ngang qua bọn họ, Tạ Nguyễn mơ hồ nghe được hai chữ "nhận nuôi" .

Trong lòng cậu hơi bất ngờ, ngập ngừng nhớ giọng hỏi dì Phùng: "Sắp đến Tết rồi, vẫn còn có người đến nhận nuôi hả dì?"

Dì Phùng cũng chẳng có gì phải giấu diếm: "Chỉ là trùng hợp thôi. Ngày thường cũng không có nhiều người đến nhận con nuôi đâu"

"Vậy…" Tạ Nguyễn cân nhắc lời nói, hỏi: "Mấy bạn nhỏ có muốn được nhận nuôi không?"

"Sao lại không muốn?" Dì Phùng đưa Tạ Nguyễn vào phòng lấy nước, mở vòi nước cho cậu "Điều kiện của trại trẻ mồ côi có hạn, trước khi nhận quyên góp của đứa nhỏ kia, chỉ có nói là miễn cưỡng đủ no cho lũ trẻ. Hơn nữa, chúng ta những dì, bà không bao giờ có thể thay thế được ba mẹ."
Chủ đề này có chút nặng nề, Tạ Nguyễn không có ý định tiếp tục, đổi chủ đề khen ngợi: "Người quyên tặng thật lợi hại, nếu con có thể kiếm tiền như người đó thì tốt rồi."

Dì Phùng bị cậu chọc cười: "Còn nhỏ như vậy, kiến tiền cái gì, ưu tiên hàng đầu của con bây giờ là học tập."

"Người kia cũng đang học mà," Tạ Nguyễn ra vẻ không phục, "Người kia lớn hơn con nhiều lắm hả dì?"

Tuổi trẻ nhiệt huyết không hề gây khó chịu, ngược lại rất tràn đầy sức sống, dì Phùng mỉm cười khoan dung: "Con bao nhiêu tuổi rồi? Đã mười tám chưa?"

Tạ Nguyễn lắc đầu: "Chưa ạ, mười bảy, đến tết mới đủ mười tám."

"Vậy là thằng bé lớn hơn con rồi." Thấy cậu giặt xong giẻ lau, dì Phùng tắt vòi nước, cố ý trêu chọc cậu: "Lớn hơn con hai tuổi."

Mười chín tuổi.

Tạ Nguyễn cụp mắt xuống, cảm thấy phức tạp.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Bạc Tấn lại có một mặt như vậy.

"Sao vậy, bị đả kích rồi hả?" Nhìn vẻ mặt của cậu, dì Phùng cảm thấy buồn cười, vẫn là một đứa nhỏ.

Kỳ thật tuổi này của Tạ Nguyễn, nên kêu là bà Phùng giống mấy đứa nhỏ khác, cháu ngoại của bà cũng đã gần mười tuổi. Chẳng qua là hôm nay người dẫn đoàn kêu bà là dì Phùng, nên đám thanh niên này cũng kêu theo.

"Đừng nghĩ nhiều, năm sau thi đại học, đạt được thành tích tốt mới là giỏi."

"Con biết," Tạ Nguyễn bình tĩnh lại, mỉm cười với dì Phùng, "Con chỉ cảm thấy anh ấy rất lợi hại."

"Đúng vậy." Dì Phùng thuận tay đóng cửa phòng lấy nước lại, "Dì sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên dì thấy một đứa trẻ thông minh như vậy." Nhớ tới chuyện của Bạc Tấn năm đó, bà thở dài, "Dù có thứ gì đi chăng nữa chỉ cần nhìn xem một lần, đáng tiếc là thằng bé lớn lên ở trại trẻ mồ côi này——"

Nếu đổi thành một gia đình khác, không cần phải giàu có, cho dù là khá giả, thì thành tựu hiện tại có lẽ là không thể đong đếm được.

"Anh ấy..." Ngón tay của Tạ Nguyễn run run, cuối cùng cậu cũng hỏi ra câu hỏi vẫn quanh quẩn trong đầu mình: "Tốt như vậy, sao lại không được nhận nuôi?"

Dì Phùng dừng lại, một lúc lâu không nói gì.

Tại sao không? Một đứa nhỏ đẹp trai khỏe mạnh như vậy không thiếu người muốn nhận nuôi, Bạc Tấn mới được nửa tuổi đã được nhận nuôi.

Nghĩ đến đây, dì Phùng không thể kìm được sự tức giận trong lòng. Ỷ vào việc Tạ Nguyễn  không biết thân phận của Bạc Tấn nên liền nói: "Gia đình đó rất giàu có, ban đầu họ rất tốt với đứa nhỏ. Nhưng sau đó không lâu, người phụ nữ đó có thai, liền không quan tâm đứa nhỏ này nữa."

Khi nhắc đến chuyện này, dì Phùng càng tức giận hơn, nếu không phải sợ liên lụy đến Bạc Tấn, dì đã công khai những điều ghê tởm của nhà họ Thẩm đó cho tất cả mọi người biết.

Cái gì mà nhà từ thiện, công ty có tâm, con mẹ nó đều là thứ nhảm nhí!

Bà chưa từng thấy thứ người thiếu đạo đức đến như vậy!

Thích con trai ruột của mình cũng được, đó là chuyện bình thường, nhưng nếu không muốn quan tâm thì ít nhất cũng nên đưa Bạc Tấn về, trại trẻ mồ côi này cũng không thiếu một phần ăn.

Nhà họ Thẩm này là một cặp vợ chồng có lòng dạ đen tối, lo lắng Bạc Tấn lớn lên sẽ tranh giành gia sản với con trai ruột của mình, lại không muốn chủ động từ bỏ việc nhận nuôi để ảnh hưởng đến danh tiếng của mình, nên dứt khoát cố ý bỏ đói đứa nhỏ. Mỗi ngày bớt xén một chút, nhẫn tâm bỏ đói nửa năm, khiến một đứa nhỏ bị bệnh.

Ngoài mặt thì tỏ ra rất tốt, đưa đến bệnh viện, còn đẩy công việc sang một bên để chăm sóc. Khi thấy bọn họ còn khóc rất nhiều, rất thật.

Cái gì mà đứa nhỏ đến nhà mới không quen, cố gắng lâu như vậy cũng không được, thật xin lỗi vì để tốt cho đứa nhỏ bọn họ chỉ có thể xin rút lại quyền nuôi dưỡng.

Bà và viện trưởng đều tin chuyện đó, đồng thời cảm thấy bọn họ cũng không hề dễ dàng. Đứa nhỏ không có duyên với bọn họ cũng không còn cách nào khác, không nói nhiều lời lập tức nhận Bạc Tấn về lại.

Sau đó, cặp vợ chồng này còn nhiều lần mang quà đến, thái độ tốt đến mức đánh lừa mọi người.

Dì Phùng chế nhạo.

Đáng tiếc là, làm gì cũng sẽ luôn để lại dấu vết.

Không ai ngờ rằng Bạc Tấn lại mắc chứng siêu trí nhớ, sau một tuổi đã có thể nhớ rõ ràng mọi thứ. Những gì bọn họ nói và làm đều bị cậu bé nhìn thấy, khi có thể diễn đạt chính xác thì cậu bé đã nói tất cả với bà và viện trưởng.

Lúc đầu sau khi biết được sự thật, hai người hận không thể lập tức cầm phay vọt vào nhà họ Thẩm, chẻ đầu hai con chó đó ra.

Nhưng có ích gì? Nó đã tạo thành sự tổn thương trong đứa nhỏ.

Bạc Tấn không quên chuyện bị bệnh này, lúc nhỏ luôn nghĩ rằng hai vợ chồng nhà họ Thẩm là ba mẹ của mình. Không thể chấp nhận người khác là ba mẹ của mình, không thể nhận nuôi nên chỉ có thể ở mãi trong trại trẻ mồ côi.

Dì Phùng nhớ rõ lúc đó vợ chồng nhà họ Thẩm đó đặt cho Bạc Tấn cái tên là Thẩm Hành Vân.

Rất lâu sau, khi gọi cái tên này đứa nhỏ vẫn có phản ứng.

Sau đó có một lần vợ chồng họ Thẩm đến bà tình cờ nghe được, hai người sở khéo léo nói bọn họ đã nhờ đại sư tính dùm, chỉ có con trai ruột của bọn họ mới được đặt cái tên này.

Sau đó, viện trưởng không còn gọi hắn là Hành Vân, mà trực tiếp gọi bằng nhũ danh, chờ hắn hiểu chuyện hơn thì đổi thành Bạc Tấn, lúc này mới quyết định là cái tên này.

"Thật là nghiệp chướng mà" Dì Phùng thở dài, che giấu chứng siêu trí nhớ của Bạc Tấn, với nhà họ Thẩm, còn lại đều nói cho Tạ Nguyễn nghe.

Tạ Nguyễn nắm chặt nắm đấm, suýt chút nữa cắn nát chân răng.

Cậu còn nói sao một đứa nhỏ như Bạc Tấn lại không có ai nhận nuôi, thì ra là như vậy.

Fuck! Ba mẹ nuôi đó là thứ sức sinh!

Lúc bị ngược đãi có lẽ Bạc Tấn rất đau lòng, khó chịu.

Tạ Nguyễn đau lòng muốn chết, ngực tức đến mức không thở nổi, thậm chí còn có ý muốn giết người, cũng quên việc che giấu trước mặt dì Phùng: "Những kẻ súc sinh đó là ai vậy dì? "

Cũng may là những người lần đầu nghe chuyện này đều phản ứng như vậy, quá lắm là Tạ Nguyễn nghiêm túc hơn, cũng có thể giải thích bằng sức sống của tuổi trẻ, cho nên dì Phùng cũng không nghi ngờ.

Bà im lặng không nói gì.

Người ở tầng dưới xã hội dân trí thấp, nói ra thì có ích gì?  Gia đình họ Thẩm chẳng là gì trong cả nước, nhưng đối với những người như họ, đó chính là con quái vật khổng lồ, không dễ đắc tội.

Tạ Nguyễn hiểu được, hít sâu một hơi, đè nén lửa giận xuống từng chút một.

Cái mùi vị này thật sự quá khó chịu, giống như nuốt máu vào trong. Nhưng Tạ Nguyễn đã ghi nhớ hết, rồi sẽ có một ngày trả lại.

Thời gian tiếp theo Tạ Nguyễn vẫn luôn mơ mơ màng màng, nếu không phải trong lòng còn có một phần ý thức trách nhiệm chống đỡ, muốn lập tức chạy đi tìm Bạc Tấn. Cũng may là cậu kìm lại, chẳng qua là không nói nữa chỉ cắm đầu làm việc. 

Bị cậu ảnh hưởng, những người khác cũng làm việc nhanh hơn rất nhiều, vừa qua mười hai giờ là đã hoàn thành hết mọi việc.

Mấy người bọn họ ở trại trẻ mồ côi ăn cơm trưa, lại chơi cùng mấy đứa nhỏ một buổi chiều, sau đó mới tạm biệt dì Phùng rồi khỏi cô nhi viện.

Lúc này sắc trời đã tối, các loại cảm xúc trong lòng Tạ Nguyễn đã bị đè nén một ngày, đã đạt đến đỉnh điểm. Cũng không quan tâm đến việc có lịch sự hay không, thậm chí còn không chào hỏi, vừa ra cửa là lập tức chạy đi.

Người dẫn đoàn vốn định mời cậu ăn một bữa, hôm nay Tạ Nguyễn làm không ít việc. Ai ngờ vừa quay đi quay lại đã không thấy người, đành phải từ bỏ.

Hôm nay Bạc Tấn đang ở nhà chơi game, hôm nay Tạ Nguyễn đi thăm người thân, không thể call video với hắn, nên niềm vui đột nhiên giảm đi một nửa.

"Để tôi xem kẻ xui xẻo tiếp theo là ai." Hắn lười biếng duỗi đôi chân dài ra, liếc nhìn bóng người nhấp nháy ở góc trên bên trái cửa sổ, nhếch môi: "Tìm được rồi."

Đặt súng, nhắm và bắn.

Đùng, một người bạn đã bị bắn.

Bạc Tấn bước tới để giết người đó, đạt được thành tựu giết 6 người. Cả đội giành được chiến thắng, thành công ăn gà.

Đồng đội của hắn hào hứng trò chuyện riêng với hắn rủ chơi thêm một ván nhưng Bạc Tấn trực tiếp từ chối, ném con chuột đi. Giao diện trò chuyện trên điện thoại di động của hắn vẫn như ngày hôm qua, Bạc Tấn do dự một lát, vẫn không gửi tin nhắn cho Tạ Nguyễn.

Nghe nói nếu đi thăm người thân mà luôn nhìn chăm chăm vào điện thoại thì sẽ bị người lớn la? Bạc Tấn nhíu mày, mẹ nó, sao mà hắn không biết mình có tố chất làm mẹ làm bà vậy.

Chậc, không biết bạn học Tiểu Tạ đang làm cái gì. Đúng là kẻ vô lương tâm, đi ra ngoài một chuyến liền bỏ mặt, không thèm nhắn tin, đây là thiếu đòn.

Hắn thở dài một hơi, đang định mở nhóm riêng của đám Tôn Hạo Tường, xem lịch sử trò chuyện để tìm niềm vui.

Cũng không biết mấy đứa này lấy đâu ra chuyện để nói nhiều như vậy, từ lúc bắt đầu kỳ nghỉ, không ngày nào là không nhắn.

Có tiếng gõ cửa vang lên.

Lúc đầu Bạc Tấn còn tưởng mình nghe nhầm, ngoại trừ người quản lý hàng tháng đến ghi đồng hồ điện thì không có vị khách nào khác đến nhà hắn.

Tuy nhiên, đợi một lúc, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.

Bạc Tấn nghiêng tai cẩn thận lắng nghe và cuối cùng xác nhận rằng tiếng gõ cửa là của nhà mình.

Cái này đúng là kỳ lạ, chắc là tòa nhà có chuyện gì đó.

Bạc Tấn đi tới, không chút để ý mở cửa: "Ai-"

Lời nói của hắn đột ngột dừng lại.

Tóc mái của Tạ Nguyễn hơi ướt, còn có chút thở d.ốc. Khi nhìn thấy hắn, cậu lao tới như một viên đạn, trực tiếp ôm lấy hắn.

Bạc Tấn bị đẩy lùi về phía sau một bước, ngẩn ra một lúc rồi lập tức ôm chặt lấy cậu.

Hơi thở của chàng trai rất gần, nhắc nhở hắn rằng cảnh tượng này là thật chứ không phải là một giấc mơ.

Bạc Tấn hơi cúi đầu.

Người mà một giây trước hắn tưởng ở rất xa với không tới, một giây sau đã ở trong vòng tay hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện