Khi nhận được cuộc gọi của Bạc Tấn, Tạ Nguyễn đang ở bên ngoài.

Cậu bị Tống Tinh Hà 'chặt chém' một combo gà rán, lúc này đang ngoan ngoãn trả tiền hầu hạ 'ông lớn'.

"Đi ăn ở bên ngoài," cậu nghiêng đầu kẹp điện thoại trên vai, cầm đĩa đi về phía trước, "Có chuyện gì sao?"

Đúng vậy, mới tan học chưa được bao lâu, ngoại trừ ăn cơm Tạ Nguyễn còn có thể làm gì. Bạc Tấn ôm trán, cảm thấy mình có chút không được bình tĩnh. Hắn hít một hơi thật sâu, cười nói: "Ừ, có chút chuyện, về thì nhắn tin cho tôi một tiếng?"

"Gấp lắm hả?" Tạ Nguyễn đặt combo gà rán xuống trước mặt Tống Tinh Hà, hất cằm ra hiệu cho cậu ăn trước, không cần đợi mình, "Hay là bây giờ tôi về liền?"

"Không cần đâu." Bạc Tấn không định làm trì hoãn bữa ăn của cậu, hơn nữa người giao hàng vẫn chưa tới nên cậu có quay lại cũng vô dụng. "Cậu ăn xong rồi lại nói."

Khẩu vị của Tạ Nguyễn hoàn toàn bị hắn kí.ch th.ích, không khỏi hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Nghe được sự tò mò của cậu, Bạc Tấn cười khẽ nhưng bây giờ không có ý định trả lời câu hỏi của cậu. Nếu tiết lộ trước thì còn gì là bất ngờ? Chỉ nói: "Đến lúc cần biết sẽ biết."

Là cái gì vậy trời? Bí mật đến vậy.

Tạ Nguyễn lẩm bẩm, nhưng tên này vẫn cười vậy thì cũng không phải chuyện xấu. Cậu kéo ghế ra ngồi xuống: "Được rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Tạ Nguyễn đang định đưa tay lấy một cánh gà, vừa ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt nóng rực của Tống Tinh Hà.

"…" Tạ Nguyễn ở dưới gầm bàn đá cậu ta một cái, tức giận nói: "Có chuyện gì thì nói đi."

Tống Tinh Hà đang chờ câu này của cậu, lập tức đặt đùi gà đang ăn dở xuống: "Giữa cậu và Bạc Thần đã xảy ra chuyện gì?"

Tạ Nguyễn cắn một miếng cánh gà, không hiểu hỏi: "Chuyện gì là chuyện gì?"

"Mau nói thật cho tôi biết, đảm bảo sẽ không nói với người khác," Tống Tinh Hà gần như áp tai vào cậu, đè nén sự hưng phấn trong lòng nhỏ giọng nói: "Hai người quen nhau từ khi nào?"

Dù sao cậu ta cũng là anh em tốt, ngay cả Bạc Thần cũng có thể bắt đền tay, đúng là trâu bò.

"Khụ khụ" Tạ Nguyễn suýt chút nữa nghẹn cánh gà trong cổ họng, "Cậu nói xàm gì vậy, sao có thể?"

Tạ Nguyễn khó hiểu: "Cậu từ đâu đi đến kết luận này?"

Tống Tinh Hà so với cậu còn khó hiểu hơn: "Hai người nắm tay, tặng quà cho nhau, còn rất nhiều lần ban đêm cậu không về kí túc xá ngủ, bây giờ còn điện thoại kiểm tra, mà hai người chỉ là tình bạn trong sáng?"

Tống Tinh Hà lạnh lùng nhìn cậu: "Là cậu bị ngu hay là cậu thấy tôi khờ?"

Tạ Nguyễn:

"..."

Mặc dù là cậu đã làm tất cả mọi việc đó nhưng thực sự không liên quan gì đến loại quan hệ đó.

"Không phải như cậu nghĩ đâu," Tạ Nguyễn cụp mắt, cố gắng lờ đi những gợn sóng nổi lên trong lòng sau khi nghe thấy câu "quen nhau", giả vờ bình tĩnh nói, "Hai bọn tôi vừa là bạn học vừa là bạn cùng bàn, dạo này cậu ấy còn luôn kèm tôi học, đi gần nhau một chút cũng là chuyện bình thường."

"À." Tống Tinh Hà cười, "Phụ đạo nào cần nắm tay? Yêu đương hả?"

Tạ Nguyễn không nói nên lời, thấy không thể giấu được, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Lúc đó tôi bị sợ độ cao."

Tống Tinh Hà: "..."

Xà quần nửa ngày kết quả là vậy?

Cậu ta vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Vậy ban đêm cậu không về ngủ mà là đến kí túc xá của Bạc Thần?"

Tạ Nguyễn không có gì để giấu diếm, công khai thừa nhận: "Đúng vậy." Tống Tinh Hà còn chưa kịp mở miệng, cậu đã chủ động nói: "Nhưng mà tôi đi làm bài tập."

Tống Tinh Hà thấy cậu rất bình thường không có chút chột dạ, cuối cùng không khỏi mắng: "...Mẹ bà nó!"

"Không phải," Tống Tinh Hà yếu ớt nói: "Không phải cậu thích con trai sao?"

Tạ Nguyễn: "Đúng "

"Vậy thì một vị Bạc Thần cả ngày lảng vảng trước mắt cậu, cận thủy lâu dài, cậu không nghĩ đến việc hốt người ta về nhà mình hả?"

Hốt cái gì mà hốt, mỗi ngày cậu đều bận học tập, lại còn điều tra vụ tự sát của Bạc Tấn, làm sao cậu có tâm trạng nghĩ về mớ hỗn độn đó.

Tạ Nguyễn lắc đầu, thật lòng nói: "Không nghĩ đến."

Bạc Tấn không biết về cuộc trò chuyện giữa Tạ Nguyễn và Tống Tinh Hà, hiện tại hắn đang thoải mái về thể chất lẫn tinh thần, nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của Triệu Tài Minh cũng vô cùng thuận mắt. Mỉm cười chào hỏi, làm Triệu Tài Minh sợ đến mức suýt chút nữa tưởng hắn bị trường nào đào đi, vì cắn rứt lương tâm nên mới nhiệt tình như thế.

Bạc Tấn dở khóc dở cười, sau nhiều lần giải thích với Triệu Tài Minh rằng mình thực sự không có ý định chuyển sang trường khác. Bạc Tấn đang định gọi điện hỏi khi nào thì chuyển phát nhanh sẽ được chuyển đến thì nhận được cuộc gọi của Ôn Vịnh.

"Anh Vịnh."  Bạc Tấn vừa trả lời điện thoại vừa đi về phía cổng trường.

Dù sao Tạ Nguyễn cũng không có ở đây nên hắn trực tiếp đến phòng trực chờ chuyển phát nhanh.

"Tiểu Bạc," giọng Ôn Vịnh ở đầu bên kia điện thoại có vẻ nôn nóng khác thường, "Anh có một số tài liệu đóng dấu ở trại trẻ mồ côi, cần sử dụng ngay bây giờ, gửi qua bưu điện thì không kịp. Em chạy qua đó lấy giúp anh rồi quét nó qua cho anh đi."

Bạc Tấn ngừng một chút, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi: "Anh Vịnh, đây đã là lần thứ hai trong năm nay."

"Thật xin lỗi, Tiểu Bạc," Ôn Vịnh xin lỗi, "Nhưng anh thật sự không có biện pháp..."

"Anh có thể nhờ viện trưởng tìm rồi quét cho anh." Bạc Tấn ngắt lời anh.

Ôn Vịnh nói: "Viện trưởng không đi được."

Bạc Tấn vẫn bất động: "Vậy để viện trưởng tìm người giúp anh."

Bên kia điện thoại im lặng một lúc, giọng nói của Ôn Vịnh vang lên: "Tiểu Bạc, em biết anh đổi tên là vì không muốn để quá nhiều người biết anh từng sống ở đó."

"Vậy còn tôi thì sao?" Bạc Tấn lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, hỏi vặn lại, "Anh nghĩ tôi... " Hắn cười khẩy một tiếng, "Với tình hình của tôi như thế này, viện trưởng và bọn họ có muốn gặp tôi không?"

"Xin lỗi."

Giữa hai người đột nhiên có một sự im lặng bao trùm.

Im lặng một lúc, Bạc Tấn nói: "Đây là lần cuối cùng."

Bạc Tấn đặt điếu thuốc chưa châm lửa lại, Tạ Nguyễn trước đó nói rằng cậu không muốn hút thuốc thụ động, có lẽ là cậu không thích mùi khói thuốc. Hắn đã nhịn rất lâu, không muốn vì chuyện nhỏ này mà mất đi hết công lao mà mình cố gắng.

Bạc Tấn bình tĩnh nói: "Đồ dùng gấp thì gửi sớm đi, đừng cứ sát giờ mới gửi."

"Cám ơn Tiểu Bạc, anh nợ em một lần."

Bạc Tấn hiếm khi để ý đến chuyện đó sao? Chuyện hôm nay nếu là người khác, hắn sẽ chẳng thèm để ý tới. Nhưng Ôn Vịnh lại khác, đối với người anh trai từ nhỏ đã luôn bảo vệ mình, Bạc Tấn vẫn rất khoan dung.

Hắn bắt một chiếc xe, đi thẳng đến trại trẻ mồ côi. Nhìn cảnh đường phố vụt lùi nhanh chóng ngoài cửa sổ, cười khẩy một tiếng, thầm nghĩ Ôn Vịnh thật biết chọn thời điểm.

Lần trước nhờ hắn đến trại trẻ mồ côi giúp đỡ là trước kỳ thi toán, lần này thì càng không xong, không chỉ là kỳ thi cuối kỳ mà còn ngay trước cả lúc hắn định tỏ tình.

Toàn là những thời điểm then chốt, cái quái gì thế này... Đồng hồ bấm giờ sống lại à?

Trại trẻ mồ côi cách trường trung học Thế Gia không xa, cũng không quá mắc.

Nhìn về phía cửa lớn, Bạc Tấn bình tĩnh lại trước khi bước vào.

Dù không thường xuyên quay lại nhưng hắn vẫn là một gương mặt quen thuộc trong trại trẻ mồ côi. Các nhân viên bảo vệ biết tình huống của hắn và đương nhiên sẽ không ngăn cản. Vì vậy, Bạc Tấn đến văn phòng viện trưởng một cách suôn sẻ.

Cửa văn phòng mở toang, viện trưởng đang cúi người lấy nước. Căn bản là không để ý rằng trước mặt mình còn có một người khác.

Bạc Tấn đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa.

Viện trưởng ngước mắt lên, vừa nhìn thấy Bạc Tấn, tay bà run lên, chiếc cốc rơi xuống đất.

Sau cơn hoảng loạn bản năng, chính là sự vui mừng. Bà ấy không kịp nhặt cái cốc, nhanh bước tới: "Tiểu Bạc, sao em lại tới đây vào giờ này? Không phải đang học sao?

"Đến lấy tài liệu giúp anh Vịnh." Bạc Tấn mỉm cười, lịch sự cụp mắt xuống không nhìn bà cũng không đứng đối diện, "Anh Vịnh không nói cho ngài biết?"

Viện trưởng sửng sốt: "Không có."

Bạc Tấn bất giác cau mày, Ôn Vịnh đang làm cái quái gì vậy? Chẳng phải nói viện trưởng không có thời gian nên phải nhờ hắn đến sao?

Đang suy nghĩ thì điện thoại của viện trưởng vang lên, là Ôn Vịnh điện đến.

Bạc Tấn theo bản năng ngước mắt lên, nhìn thấy viện trưởng tuy ra sức kiềm chế, nhưng tư thế đứng vẫn có chút không tự nhiên. Hắn mỉm cười, xoay người rời khỏi văn phòng, đứng ở hành lang: "Ngài nghe điện thoại đi, em sẽ đợi."

Viện trưởng cảm thấy cay cay nơi sống mũi, trong lòng thầm mắng bản thân mình mấy câu. Hít sâu một hơi, nhấn nút nghe máy.

Bạc Tấn không hề có ý định nghe lén cuộc nói chuyện của họ, hắn quay người định bước đi thì một người phụ nữ khoảng năm mươi sáu mươi tuổi đột nhiên chạy tới: "Viện trưởng, có một đứa bé——"

Giọng nói đột ngột dừng lại khi nhìn thấy Bạc Tấn.

Bạc Tấn gọi: "Dì Phùng."

Dì Phùng chính là người đã nhắc mãi bên tai Bạc Tấn lúc nhỏ rằng bạch kim rất có giá trị.

"Tiểu Bạc đến đó hả." Dì Phùng theo bản năng đứng thẳng lưng, sửa sửa tóc, ngượng ngùng nói:"Nếu con tìm viện trưởng có việc thì dì không quấy rầy hai người nữa."

Nói xong, không đợi Bạc Tấn trả lời đã gấp không chờ nổi vội rời đi, giống như có dã thú đang đuổi theo phía sau.

Bạc Tấn nhìn bóng lưng bà hồi lâu, sau đó khóe môi nhếch lên.

Khi còn nhỏ hắn không hiểu chuyện, cảm thấy trí nhớ tốt rất lợi hại cái gì cũng nói toẹt ra hết.

Nhỏ như màu sắc bộ quần áo mà viện trưởng mặc nửa tháng trước, hay chỗ tóc bị gió làm rối tung, hoặc lớn như chuyện xấu hổ của các cô chú. Lúc đầu mọi người đều khen hắn thông minh, nhưng lâu dần họ nhận ra có điều gì đó không ổn.

Sau khi hắn được chẩn đoán mắc chứng siêu trí nhớ, những người trong trại trẻ mồ côi biết về căn bệnh này bắt đầu tránh mặt hắn dù vô tình hay cố ý.

Đây chính là bản chất của con người, không ai muốn mọi hành động của mình đều bị người khác ghi lại, như thể đang sống dưới camera không thể che giấu một cái gì hết.

Bạc Tấn hiểu, đây cũng chính là lý do hắn không bao giờ quay lại trại trẻ mồ côi.

Chỉ cần biết nhau sống tốt là đủ rồi, không cần phải xuất hiện làm mọi người không được tự nhiên.

"Tiểu Bạc," Viện trưởng cầm một tập tài liệu đi ra, giải thích với hắn, "Con xem anh Vịnh của con này, buổi trưa gọi điện thoại tới biết trong viện có mấy đứa trẻ mới đến, thì cho rằng ta không có thời gian. Thật là, dù có bận đến mấy thì cũng không thiếu chút thời gian để quét chứ. Nếu như nó hỏi lại một tiếng thì đâu cần phải làm phiền con đi một chuyến như vậy."

"Không sao, dù sao em cũng ở gần đây." Bạc Tấn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Nhận lấy tài liệu trên tay bà ấy, vẫn không ngước mắt lên, "Vậy em đi trước đây, lát nữa còn phải về trường học tiết tự học tối."

Viện trưởng vốn muốn giữ hắn ở lại, nhưng sau khi nghe hắn nói vậy, lập tức sửa lại: "Được, vậy em trở về đi, chăm chỉ học tập."

Dừng một chút, lại nói thêm: "Sau này nhớ thường xuyên về thăm. Mọi người... Thật ra mọi người đều rất nhớ em."

"Đương nhiên," Bạc Tấn cất tài liệu đi, mỉm cười

"Không ai gặp qua mặt em mà không nhớ em cả."

Viện trưởng vốn còn đang buồn bực vì sự thất thố vừa rồi, nghe thấy lời này liền bật cười, vừa cười vừa mắng yêu hắn một câu, rồi nhét vào tay hắn một chiếc bánh mì trước khi để hắn đi.

Rời khỏi trại trẻ mồ côi, Bạc Tấn đến cửa hàng photocopy để quét tài liệu cho Ôn Vịnh, rồi sau đó quay trở lại trường học.

Chuyển phát nhanh đã đến. Mặt dây chuyền Bạch kim nhỏ tinh tế và đẹp mắt, trông rất dễ thương giống như Tạ Nguyễn. Bạc Tấn cụp mắt xuống một lúc, không khỏi mỉm cười. Tâm trạng vừa trở nên chán nản ở trại trẻ mồ côi cũng tốt lên.

Dù người khác có tránh né hắn thế nào đi chăng nữa, ít nhất Tạ Nguyễn vẫn chủ động tiếp cận hắn.

Tạ Nguyễn thích hắn, thích đến mức câu thậm chí còn chịu đựng nỗi sợ độ cao và vượt qua cầu vượt để tìm hiểu hắn khi còn nhỏ.

Càng nghĩ, Bạc Tấn càng bước đi nhanh hơn, cuối cùng gần như sắp chạy. Hắn muốn gặp Tạ Nguyễn, muốn gặp cậu ngay lập tức.

Tuy nhiên, ngoài dự kiến là Tạ Nguyễn không ở trong lớp.

Chắc là đi vệ sinh?

Bạc Tấn chắt lưỡi, hắn không nghĩ đến việc sẽ tỏ tình trong nhà vệ sinh, rất kỳ. Hắn đang định đến gần hỏi Tôn Hạo Tường thì cúi xuống phát hiện cuốn sổ mà Tạ Nguyễn thường dùng rơi dưới đất.

Bạc Tấn bật cười khi thấy người bạn nhỏ cùng lớp này lo lắng đến mức nào. Hắn cúi xuống nhặt cuốn sổ lên, đang định đóng lại thì chợt dừng lại khi nhìn thấy nội dung trên đó.

Chữ viết tay lộn xộn và nguệch ngoạc tràn tờ giấy, nhưng vẫn có thể nhận ra một vài từ khóa được gạch chân.

"Ngăn chuyện tự tử", "Trầm cảm" (X), "Trại trẻ mồ côi Ánh Dương", "Ông Vương chủ tiệm cơm."

Bàn tay của Bạc Tấn siết chặt lại.

Mấy cái này... là có ý gì?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện