Tạ Nguyễn mở mắt ra, nhìn tấm biểu ngữ đang bay lơ lửng trên không, bình tĩnh nhìn cậu. Một người một biểu ngữ cách giường kí túc xá nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Tạ Nguyễn xanh mặt từ trong kẻ răng nhả ra hai chữ: "Bạc, Tấn!"

Cậu hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi về phía cuối giường để tháo bỏ thứ kinh khủng này. Cậu đưa tay ra nhưng chợt khựng lại khi nhìn thấy chữ ở góc dưới bên phải.

Bởi vì tấm biểu ngữ quá bắt mắt, hơn nữa những chữ này lại quá nhỏ nên ban đầu Tạ Nguyễn thật sự không để ý tới.

"Người trên sân thượng", Tạ Nguyễn mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào dòng chữ nhỏ đó, bàn tay phải giơ lên hơi run lên.

"Ủa, thức rồi hả." Giọng nói của Tống Tinh Hà ở giường dưới đột nhiên vang lên.

Tạ Nguyễn chậm rãi cứng ngắc quay đầu lại, chỉ vào biểu ngữ, cố gắng bình tĩnh nói, chống lại sự thúc giục muốn cắn người của cá mập: "Thứ này, sao treo được lên đây?"

Tống Tinh Hà vội vàng bò khỏi giường, trong mắt không có dấu vết của người vừa mới thức, chỉ có hưng phấn và nhiều chuyện.

Thậm chí còn không buồn thay quần áo, chậm rãi leo lên cầu thang, bám vào thành giường ngẩng đầu nhìn Tạ Nguyễn, không trả lời mà hỏi lại: "Tiểu Tạ đừng giấu nữa, nói đi, chuyện của cậu và Bạc Thần là như thế nào?"

Hôm qua khi Bạc Tấn đến gõ cửa, cậu ta còn giật mình. Còn tưởng rằng đã trễ thế này còn tìm Tạ Nguyễn thì chắc là có việc gấp, định gọi Tạ Nguyễn dậy, nhưng ai ngờ lại bị Bạc Tấn ngăn lại.

"Không cần gọi cậu ấy, tôi tới để treo đồ thôi." Bạc Tấn nói.

Treo đồ? Tống Tinh Hà lập tức nghĩ đến cái bảng cửu chương treo trong phòng đứa cháu trai năm tuổi của mình.

Chẳng lẽ học thần vì để đốc thúc Tạ Nguyễn học tập, nên cũng in những kiến thức ra để treo trong kí túc xá của bọn họ?

Rất tốt, rất tốt. Làm người bạn cùng phòng là cậu ta cũng được thơm lây, ở không không có chuyện gì làm có thể nhìn thêm vài lần, có khi kỳ thi cuối kỳ có thể làm tốt hơn một chút.

Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, Tống Tinh Hà liền nhìn thấy Bạc Tấn lấy từ trong cặp ra một... Tấm biểu ngữ.

Tống Tinh Hà: "???"

Bạc Tấn dường như không biết mình đã làm ra chuyện khiến người ta khiếp sợ, vẻ mặt tự nhiên nhìn quanh phòng, chỉ vào chiếc ghế cạnh cửa sổ nói: "Cái này dùng được không?"

"Hả...à? Có thể." Tống Tinh Hà ngơ ngác gật đầu. Đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì tay đã nhanh chóng di chuyển chiếc ghế qua, "Bạc Thần dùng đi, có thể dùng."

Bạc Tấn nhướng mày, cảm thấy bạn của Tạ Nguyễn khá thú vị: "Cảm ơn."

Hắn nói cảm ơn, trong lòng thầm đánh giá.

Hắn nhìn vào biểu ngữ, bước lên ghế.

Nếu đổi thành người khác làm việc này, Tống Tinh Hà sẽ bùng nổ. Trong lúc Tạ Nguyễn đáng ngủ chạy đến kí túc xá của bọn họ để treo biểu ngữ, coi cậu ta chết rồi hả!

Nhưng Bạc Thần thì khác.

Học thần có nói sai không?  Tất nhiên là không!

Ngựa khôn không quay đầu ăn lại cỏ cũ, vất vả lắm mới thoát khỏi trai đểu, tuyệt đối không được mềm lòng trước một hai lời hay ý đẹp.

Hơn nữa Bạc Thần cần gì có đó, muốn đẹp trai có đẹp trai, muốn có tài có tài, yêu đương cũng phải tìm một người như vậy!

Vì tương lai của Tạ Nguyễn, Bạc Thần thậm chí còn hy sinh bản thân làm hình tượng đối chiếu với Thẩm Hành Vân, Tống Tinh Hà cảm thấy mình là anh em thì không nên kéo chân.

Ngay lập tức, cậu ta cầm chiếc kéo trên bàn, không hề có chút gánh nặng tâm lý nào: "Bạc Thần, tôi giúp cậu cắt băng keo."

Kết quả là hai người đã cùng nhau treo lên tấm biểu ngữ gần như được Tạ Nguyễn coi là hiện tượng thần quái.

Tạ Nguyễn vẫn không biết bạn tốt của mình đóng vai trò gì trong đó, cậu không để ý sự nhiều chuyện của Tống Tinh Hà, kiên nhẫn hỏi lại: "Chuyện này là sao vậy?"

Đáng tiếc là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Tống Tinh Hà có thể chơi cùng Tạ Nguyễn, thì việc tính cách hai người có chỗ giống nhau là đương nhiên.

Tống Tinh Hà không để ý tới câu hỏi của Tạ Nguyễn, hưng phấn nói: "Tiểu Tạ, Bạc Thần tốt với cậu như vậy, có phải là thích cậu rồi không?"

Tạ Nguyễn: "Đừng có nói xàm, trước tiên nghe tôi nói...tối qua cậu ta đến kí túc xá chúng ta?"

Tống Tinh Hà: "Lần trước cậu không ngủ ở ký túc xá là đi gặp cậu ta phải không? Hai người này hôm đó còn rất kịch liệt ha."

Tạ Nguyễn: "..."

Chuyện ngày hôm đó hoàn toàn không thể bỏ qua được đúng không.Tạ Nguyễn dùng gối đập vào đầu Tống Tinh Hà, lấy điện thoại di động ra gọi thẳng cho Bạc Tấn: "Bạc Tấn, cậu bị bệnh phait không?"

Khi ngước mắt lên, cậu vô tình nhìn thấy màu đỏ và lập tức chán ghét nhắm mắt lại.

"Hả?" Hơi thở lười biếng của Bạc Tấn truyền vào tai cậu, có chút khàn khàn, hiển nhiên là vừa mới tỉnh lại, "Mất ngủ có tính không?"

Dừng một chút, hắn cười một tiếng: "Hôm nay là ngày gì? Mới sáng sớm mà cậu đã lo lắng cho tôi như vậy."

"Tôi không nói với cậu nữa," Tạ Nguyễn đưa điện thoại ra khỏi tai, nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: "Trong vòng mười phút đi qua đây lấy xuống, nếu không thì đừng trách tôi ra tay không nương."

Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy dùng từ người để miêu tả Bạc Tấn thì quá đề cao hắn, lại sửa,"Không đúng, phải là không nương tay với chó."

Bên kia điện thoại vang lên tiếng sột soạt, chắc là Bạc Tấn đang mặc quần áo. Ngay sau đó, Tạ Nguyễn nghe được hắn nói : "Đồ của tôi? Cậu sao?"

Tạ Nguyễn tức giận: "Cậu còn dám mắng tôi!"

Tay đang kéo quần của Bạc Tấn khựng lại, hắn không ngờ thứ cậu chú ý đến lại kỳ lạ như vậy. Hắn ngạc nhiên nhìn giao diện cuộc gọi, nhịn không nổi bật cười.

Dễ thươngg, ai có thể cưỡng lại được?

"Treo đó đi," Bạc Tấn đứng dậy khỏi giường, nghĩ đến cặp bảo vệ cổ tay lại không vui, nụ cười trên môi nhạt đi một chút, "Đỡ phải người nào đó nhớ mãi không quên được người cũ."

"Không phải, ý của cậu là?" Tạ Nguyễn nhịn không được ngồi thẳng dậy, "Nói rõ ràng."

Tạ Nguyễn căn bản không biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, thái độ của cậu đối với Thẩm Hành Vân còn chưa rõ ràng sao? Hắn lấy đâu ra mà kết luận như vậy.

"Ngay cả lầu ba tôi còn hận không thể đi đường vòng."

"Ồ, phải không." Bạc Tấn mở cửa phòng tắm, mở loa ngoài của điện thoại di động lên, "Vậy mà cậu vẫn mang theo cặp bảo vệ cổ tay đôi với cậu ta."

Bao cổ tay đôi? Bao cổ tay đôi nào? Tạ Nguyễn ngẩn ra một lát, sau đó mới từ trong trí nhớ lấy ra nguồn gốc của cặp bảo vệ cổ tay.

"Tôi…" Tạ Nguyễn ôm trán, bây giờ không còn tự tin như lúc đầu nữa, "Tôi thật sự quên mất chuyện đó."

Gia đình không chu cấp cho cậu nhiều chi phí sinh hoạt hàng tháng, chỉ vừa đủ. Ngoài số tiền cậu bỏ ra để theo đuổi Thẩm Hành Vân, phần lớn đều đến từ kho bạc nhỏ mà cậu đã tích lũy hơn mười năm.

Bây giờ kho bạc nhỏ không còn nữa, trong tay lại ít tiền nên đương nhiên phải tiêu ít hơn. Nếu có thể sử dụng đồ cũ thì sử dụng nên không để ý nhiều đến cặp bảo vệ cổ tay.

Ai có thể nghĩ đây là cái hố.

"Hôm qua cậu đeo nó lâu như vậy, khẳng định là có không ít người nhìn thấy..."

Bạc Tấn không nói tiếp, nhưng Tạ Nguyễn đã hiểu. Nghĩ đến mức độ bàn tán của những người trong trường, cậu chợt cảm thấy khó chịu.

Cậu trèo ra khỏi giường và ném cặp bảo vệ cổ tay vào thùng rác.

"Tôi ném nó rồi," Tạ Nguyễn hận không thể quay lại ngày hôm qua và đồng ý khi Bạc Tấn bảo cậu thay bao đeo cổ tay. Cậu buồn bực vò đầu, bất an nói: "Hôm qua tôi cũng đeo không lâu, có lẽ...không nhiều người để ý đâu."

Cậu ném dứt khoát như vậy, không chút do dự. Cái này khiến trái tim vốn đã ngâm trong nước thanh mai từ tối qua của Bạc Tấn dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng lão súc sinh vẫn là lão súc sinh, chờ lương tâm con người trong hắn trỗi dậy là không có khả năng.

"Ai biết được," Bạc Tấn đè nén cơn tức giận, kiên quyết dạy Tạ Nguyễn một bài học, xem sau này cậu có dám dùng đồ liên quan đến Thẩm Hành Vân hay không, "Nói không chừng ngoài cái bao tay, trên người cậu còn có một vài món đồ đôi khác."

Tạ Nguyễn lúc này đã hoàn toàn quên mất tấm biểu ngữ: "Tôi đi kiểm tra ngay, nếu tìm thấy tôi sẽ vứt nó ngay lập tức."

Nghe vậy, rốt cuộc Bạc Tấn cũng cảm thấy thoải mái, mỉm cười đưa tay nhặt chiếc bàn chải đánh răng trong cốc nước súc miệng lên: "Ngoan, lát nữa tôi sẽ mang khoai môn xíu mại cho cậu."

Tạ Nguyễn dành cả buổi sáng trong ký túc xá, đổ đầy nửa thùng rác rồi vội vã chạy vào lớp.

Cậu còn tưởng rằng mình sẽ được chào đón bởi một ngày hoàn toàn mới, nhưng lại không bao giờ ngờ rằng đó sẽ là một biểu ngữ hoàn toàn mới.

Khác với cái biểu ngữ ở ký túc xá, biểu ngữ này chỉ to bằng bàn tay người lớn. Câu trước "Ngựa khôn không quay đầu ăn lại cỏ cũ" đã được thu nhỏ lại rất nhỏ, nhưng dòng chữ "yêu đương thì bạn cùng bàn tốt hơn." được phóng to chà bá, dán chình ình trên kệ sách của cậu, một cách vô cùng bắt mắt tràn ngập cảm giác tồn tại.

Tạ Nguyễn thật sự không biết từ đâu mà có nhiều ý tưởng khó hiểu như vậy, mới sáng sớm đã tức không đứng nổi: "Cho một lời giải thích?"

Bạc Tấn đưa cho anh một túi xíu mại khoai môn còn ấm, lười biếng tựa lưng vào ghế, ẩn ý nói: "Chỉ là muốn nhắc nhở cậu một chút, người bên cạnh vẫn tốt hơn."

Đây là muốn tận dụng mọi thứ để nâng bản thân đó phải không?

Tạ Nguyễn trong lòng oán giận, có lệ nói: "Được rồi, cậu là tốt nhất, không có ai tốt hơn cậu." Cậu đang muốn xé tấm biểu ngữ xuống.

Vừa giơ tay lên đã bị Bạc Tấn giữ lại.

Bạc Tấn nhìn cậu mỉm cười, mắt trái viết mấy chữ trốn học mắt phải viết sân thượng.

Tạ Nguyễn: "..."

Xem như cậu lợi hại! Giữ thì giữ, hắn là học sinh đứng đầu còn không sợ thì cậu sợ cái gì!

Tạ Nguyễn vô cảm, dùng sách để che dùng sức cắn một viên xíu mại khoai môn của Bạc Tấn mua.

Mặc dù Tạ Nguyễn chấp nhận sự tồn tại của tấm biểu ngữ, nhưng khi vô tình nhìn thấy nó, cậu lại cảm thấy mệt óc kinh khủng. Nghĩ đến thủ phạm đã gây ra tất cả những chuyện này, cậu càng quyết tâm tránh xa Thẩm Hành Vân.

Khi nghe thấy ai đó thảo luận điều gì đó, cậu sẽ lập tức bỏ đi. Khi nhìn thấy một bài đăng liên quan đến mình cậu cũng không nhấp vào, thậm chí khi đi qua lầu ba, bước chân còn lớn hơn những tầng lầu khác.

Như thể Thẩm Hành Vân là một loại ôn thần dịch hạch nào đó, dính vào thì ngay lập tức xui xẻo.

Tâm trạng của Bạc Tấn đang rất tốt.

Giờ nghỉ trưa, Tạ Nguyễn, Bạc Tấn và Tôn Hạo Tường đi siêu thị mua đồ ăn vặt.

Nam sinh ở độ tuổi này vốn sức ăn đã rất lớn, cộng với khối lượng học tập dày đặc nên về cơ bản lúc nào cũng đói.

Tạ Nguyễn ngại siêu thị nhiều người, phải chen chúc.

Chen chúc nghĩ thôi cũng khó chịu. Sau khi hai túi mì trẻ em liền rút lui ra ngoài, đợi đám người Bạc Tấn.

Ngay khi vừa xé gói mì trẻ em cắn vài miếng, thì nhìn thấy đám người Thẩm Hành Vân đang đi tới.

Gói mì trẻ em trong tay đột nhiên mất đi hương vị, Tạ Nguyễn lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Bạc Tấn——

[Anh Tạ của mày: Tôi về trước. ]

Xoay người đi thẳng về phía tòa nhà giảng dạy.

Thẩm Hành Vân đang định đi tới chào hỏi: "???"

Bạc Tấn và những người khác đi ra ngoài sau khi mua đồ, nhìn thấy cảnh tượng này.

Bạc Tấn nhếch môi, không khỏi mỉm cười.

Tôn Hạo Tường một cái há miệng cắn ba củ khoai lang sấy dẻo, nhìn Bạc Tấn bằng ánh mắt chán ghét: "Cười, mày còn mặt mũi để cười, mày coi mày tra tấn Tiểu Tạ của chúng ta thành cái dạng gì."

Bạc Tấn mỉm cười: "Chúng ta?"

Tôn Hạo Tường ngẩn ra một chút, sau đó nói "Má": "Tiểu Tạ của mày, của mày được chưa."

Cậu ta không khỏi lẩm bẩm: "Người của mình mà còn tra tấn."

Kéo biểu ngữ còn những cái tương tự, đây là chuyện mà con người có thể làm ra sao?

"Tôi tra tấn cậu ấy chỗ nào?" Bạc Tấn mở hộp thoại với Tạ Nguyễn, trả lời "Được" với cậu, buông điện thoại xuống, liếc nhìn Tôn Hạo Tường, chậm rãi nói: "Tao chỉ là đang nhắc nhở cậu ấy, người bên cạnh mới là người tốt nhất, không nên đánh bậy đánh bạ tìm 1."

Tôn Hạo Tường: "..."

Tôn Hạo Tường nghẹn một họng khoai lang sấy dẻo trong họng, sặc muốn tắt thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện