Buổi chiều sau tiết ba, Tống Tinh Hà lên tầng năm tìm Tạ Nguyễn.

"Cậu không kiểm tra điện thoại hả? Tôi gửi tin nhắn cho cậu đó."

"Không," Tạ Nguyễn theo bản năng đưa tay lấy điện thoại, nhưng đi được nửa đường cậu mới nhớ ra mình đã cất điện thoại vào cặp, “Có chuyện gì hả?”

Tống Tinh Hà lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế:"Hiểu gồi."

Hai người làm bạn lâu như vậy, điều mà Tống Tinh Hà thích nhất ở Tạ Nguyễn chính là cậu chưa bao giờ cố tình không trả lời tin nhắn. Khi không nhận được phản hồi từ cậu thì cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, chắc chắn là do điện thoại của cậu không ở bên cạnh.

Tống Tinh Hà nói: "Tôi đến là để báo cho cậu biết, tối nay tôi không ăn tối với cậu, lát nữa mẹ tôi sẽ qua đón đi ăn."

"Được." Tạ Nguyễn đáp lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Sau này đừng gửi tin nhắn cho tôi vào ban ngày, có lẽ tôi sẽ không nhìn thấy được."

Tống Tinh Hà kinh ngạc: "Sao thế, lớp thực nghiệm của cậu nghiêm khắc như vậy sao?"

Ngày nay, không có điện thoại một bước cũng khó đi, ngay cả đối với học sinh cấp ba. Thế Gia cũng không phải là  trường cấp ba trọng điểm nổi tiếng toàn quốc nên không có quá nhiều hạn chế về mặt này.

Trong giờ nghỉ, có thể thường xuyên thấy học sinh sử dụng điện thoại di động để xem video ngắn hoặc đọc tiểu thuyết.

"Không phải," Tạ Nguyễn đặt tay lên vai cậu ta, cười méo mó và nói câu nói kinh điển của Tôn Phúc An, "Phải học tập chăm chỉ, tránh xa các sản phẩm điện tử."

"Biến!" Tống Tinh Hà cười mắng một tiếng, hất tay cậu ra: "Được rồi, đi đây."

Tạ Nguyễn gật đầu, nhìn thấy cậu ta xoay người rời đi, liền chuẩn bị trở lại lớp học.

Vừa khởi động, đã nhìn thấy Bạc Tấn đang đi về phía này trong khi đang gọi điện thoại.

"Anh Vịnh, ừm, ở trường, có chuyện gì không? Hệ thống có lỗi à? Bên đó anh đã kiểm tra chưa? Được rồi, trước sáu giờ tôi sẽ đến báo kết quả cho anh."

Tạ Nguyễn không có ý định nghe lén điện thoại của hắn,  thản nhiên nâng cằm lên chào hỏi, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc họ đi ngang qua nhau, trên đỉnh đầu có thêm một bàn tay.

Ấn còn cảm thấy chưa đủ, còn dùng sức xoa xoa.

Thằng chó, Tạ Nguyễn oán hận nghiến răng.

Hành lang nhiều người nhìn như vậy, mặt mũi cậu biết để đâu nữa!

Tạ Nguyễn quay đầu tránh khỏi tay Bạc Tấn, làm động tác cắt cổ uy hiếp  hắn.

Ánh mắt Bạc Tấn rơi vào đôi mắt hơi mở to vì trừng người khác của cậu, khóe môi bất giác cong lên. Thói quen mấy ngày nay khiến hắn tự giác báo cáo hành trình của mình mà không đợi Tạ Nguyễn đặt câu hỏi.

Hắn chỉ xuống tầng dưới, dùng khẩu hình để nói ra, "ký túc xá".

Nghĩ đến những gì vừa rồi vô tình nghe được, Tạ Nguyễn đột nhiên ý thức được, Bạc Tấn hẳn là quay về xử lý cái gọi là lỗi hệ thống, nghe có vẻ khá cao cấp.

Vậy đây là công việc bán thời gian bên ngoài của hắn? Chi phí sinh hoạt hàng ngày của hắn cũng đến từ đây?

Tạ Nguyễn ghi nhớ việc này, gật đầu tỏ ra mình đã hiểu.

Lúc này Bạc Tấn mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước, giọng nói của hắn liên tục truyền vào tai Tạ Nguyễn: "Ừ? Được rồi, tôi đang nghe đây. Anh nói..."

Sau khi vào cửa, Tạ Nguyễn tìm được Tôn Hạo Tường, hỏi cậu ta: “Tối nay đi ăn ở đâu?”

Tôn Hạo Tường đang cắn hạt dưa, nghe vậy liền vốc một nắm cho cậu: "Căn tin, mấy ngày nay nhiệt độ xuống thấp, cũng làm biếng chạy ra ngoài, có chuyện gì sao? Muốn đi cùng chúng tôi sao?"

Tạ Nguyễn "Ừm" một tiếng: "Tối nay Tống Tinh Hà không tới."

“Được rồi,” tiết tiếp theo là tiết toán của Tôn Phúc An, Tôn Hạo Tường sợ ông đến sớm nên dọn dẹp vỏ hạt dưa trên bàn, nói: “Sau giờ học tôi sẽ gọi cho cậu.”

"O mấy cái k."

Tiết cuối, Bạc Tấn không về như trong dự kiến. Tôn Phúc An liếc nhìn chỗ ngồi của hắn, không hỏi gì, bình tĩnh cầm phấn bắt đầu giảng bài, hiển nhiên đã quen với loại chuyện này.

Trong tiết, Tôn Phúc An bảo Tạ Nguyễn đứng dậy trả lời các câu hỏi.

Lần trước được gọi đến, Tạ Nguyễn lắp bắp không trả lời được. Bạc Tấn nhắc bài bị Tôn Phúc An bắt được nhưng gần một tháng sau cả đã có sự thay đổi căn bản.

Tuy rằng học lực của cậu vẫn không bằng những học sinh khác trong lớp nhưng ít nhất cậu sẽ không còn chuyện theo không kịp ý nghĩ của giáo viên, không cần suy nghĩ nhiều đã đưa ra câu trả lời.

Tôn Phúc An hài lòng gật đầu, vẻ mặt thường ngày nghiêm túc trở nên ôn hòa hơn một chút, lần đầu tiên ở trong lớp nói đùa: "Đúng vậy, lớp trưởng của chúng ta nếu ở đây cũng không cần lo lắng."

Cả lớp phá lên cười.

Đặc biệt là Tôn Hạo Tường và Hạ Minh Kiệt, bọn họ không giấu được sự trêu chọc trong tiếng cười.

Bị bạn học chọc thì cậu còn có thể đánh trả, nhưng bị giáo viên chủ nhiệm đi đầu trêu chọc anh, Tạ Nguyễn còn có thể làm gì nữa chỉ có thể chịu đựng.

Cậu ngồi xuống, tai có chút nóng. Ở trong lòng thầm chửi Tôn Hạo Tường và Hạ Minh Kiệt không làm người, lại tự mắng mình sao mà cười theo.

Tôn Phúc An là một trong số ít giáo viên chủ nhiệm lớp 11 không thích dạy quá giờ. Khi nghe thấy tiếng chuông tan học, ông nhìn học sinh mông cách ghế vài centimet. Ông ném phấn vào hộp phấn, nói: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tan học."

Lời vừa dứt, học sinh trong lớp chạy ra ngoài như mũi tên thoát cung.

Tôn Hạo Tường mặc dù thân hình khổng lồ nhưng tốc độ cũng không hề chậm. Tạ Nguyễn cho rằng mình đã đủ nhanh nhưng Tôn Hạo Tường đã có thể theo kịp tốc độ của cậu.

Chẳng trách lại có thể trở thành thành viên lớp phó thể thao, quả nhiên là có chút tài năng.

Tạ Nguyễn một tay mở rèm cửa căng tin, liếc nhìn xung quanh bên trong, nhanh chóng và chính xác lựa chọn một hàng người có số lượng tương đối ít.

"Này," Hạ Minh Kiệt quay lại và hỏi Tôn Hạo Tường khi đang xếp hàng, “Lát nữa mày gọi cơm cho anh Bạc hay tao?"

Tôn Hạo Tường nói: "Mày đi, tao gọi cho Lão Phan rồi, nó đi kiếm chỗ rồi."

"Được," Hạ Minh Kiệt gật đầu, vươn cổ nhìn về phía trước, "Gọi cho nó cái gì giờ? Phải xem kỹ mới được, đậu hủ chiên hay cá kho..."

"Cái này mà cũng phân vân?"  Tôn Hạo Tường không ngừng cằn nhằn, ngắt lời, “Dù sao nó cũng không kén ăn, chọn đại đi." Nói xong, cảm thấy buồn cười, "Mày nói coi, nó nhiều tật xấu như vậy, lại không kén ăn."

Hạ Minh Kiệt còn chưa kịp nói chuyện, Tạ Nguyễn bỗng nhiên xen vào: "Lát nữa mấy cậu đem về cho cậu ta hả?"

"Không, nó tới căng tin." Tôn Hạo Tường quay sang Tạ Nguyễn, đáng khinh nháy mắt: "Sao, cậu muốn đem cho nó? Cũng không phải là không thể."

“Biến!” Tạ Nguyễn đá cậu ta một cái, “Không phải việc của tôi.”

Tôn Hạo Tường thương hại nhìn cậu một cái, trong lòng nói đúng là chuyện của cậu đấy.

Tạ Nguyễn bị cậu ta nhìn đến mức xù lông, đang định hỏi cậu ta có ý gì thì nhìn thấy đến lượt mình. Đành phải thôi, đi chọn đồ ăn.

Bạc Tấn canh thời gian rất chuẩn, đám người Tạ Nguyễn vừa bưng thức ăn ra khỏi hàng đợi, thì hắn vừa lúc vào cửa.

Nhìn thấy Tạ Nguyễn, hắn nhướng mày, trêu chọc nói: "U, ai đây?"

Hạ Minh Kiệt vừa mới được Tôn Hạo Tường biết được chuyện xảy ra lúc giữa trưa, không giấu được tâm trạng hóng hớt, mạnh dạn nói đùa: “Sao vậy anh Bạc, có phải hối hận vì không để tiểu Tạ lấy đồ ăn giúp mày?"

“Hối hận cái gì?” Bạc Tấn nhận lấy khay cơm trong tay cậu ta, cười một tiếng: “Hai khay cơm này sao cậu ấy có thể lấy."

Hạ Minh Kiệt: "???"

Không phải, Tạ Nguyễn không thể cầm, vậy tại sao cậu ta có thể cầm được?!

Đây là anh em đó hả?! Anh em cái gì!

Tôn Hạo Tường cảm thông nhìn cậu ta: “Đừng đến gần lão súc sinh sẽ gặp bất hạnh."

Hạ Minh Kiệt: "..."

Phan Vũ rất giỏi trong việc chiếm chỗ và luôn có thể giành lấy chiếc bàn tốt nhất trong căng tin trong thời gian sớm nhất.

So với những người bạn cùng lớp không tìm được chỗ ngồi và đang đi vòng tròn trên lối đi, đám người Tạ Nguyễn không chỉ được thông thoáng, ngoài cửa sổ còn có một hàng cây cảnh bắt mắt, quả thật không còn gì hạnh phúc hơn.

Trong bữa ăn, Tạ Nguyễn vẫn âm thầm quan sát Bạc Tấn.

Hà Minh Kiệt gọi cho hắn ba món, gà nướng hạt dẻ, cá basa nấu cà chua và món bắp cải xào.

Món đầu tiên Bạc Tấn ăn là gà nướng hạt dẻ. Hắn không ăn uống như những người khác, mỗi món ăn một ít, thấm đẫm mưa sương. Thay vào đó, chỉ tập trung ăn một món, cho đến khi ăn hết mới chuyển sang món tiếp theo.

Tôn Hạo Tường nói Bạc Tấn không kén ăn, nhưng Tạ Nguyễn phát hiện đôi đũa của Bạc Tấn rõ ràng là chậm hơn nhiều khi ăn cá basa nấu cà chua so với khi ăn gà nướng hạt dẻ.

Vậy ra thói quen ăn cơm của Bạc Tấn là ăn món mình thích trước? Tạ Nguyễn cúi đầu nhìn món gà nướng hạt dẻ trên đĩa mình không gắp được mấy đũa, cái này hoàn toàn trái ngược với cậu. Cậu thích để dành những thứ mình thích ăn đến cuối cùng.

"Anh Bạc, nguyên tiết vừa rồi mày làm gì?" Tôn Hạo Tường vừa múc cơm vừa hỏi Bạc Tấn.

Bạc Tấn không đi sâu vào chi tiết mà chỉ nói một cách qua loa: “Có việc về kí túc xá."

Tôn Hạo Tường ghen tị hai mắt đỏ lên: "Nếu như to có thể trốn học mọi lúc mọi nơi như mày, còn không bị giáo viên mắng thì tốt rồi." Cậu ta bắt đầu mơ mộng hão huyền,"Đến lúc đó muốn chơi game thì chơi game, muốn ngủ thì ngủ, quá tuyệt vời."

"Cố lên," Bạc Tấn cười động viên, “Lần sau thi được hạng nhất thì có thể."

Tôn Hạo Tường: "..."

Nếu nói là hạng nhất từ dưới lên thì còn có thể.

Bạc Tấn phớt lờ Tôn Hạo Tường đang khó ở, gắp một miếng gừng nhỏ trên khay lên ăn. Hắn nhìn Tạ Nguyễn, muốn hỏi tại sao cậu lại ăn cơm với đám Tôn Hạo Tường, mới vừa phun ra hai chữ, một giọng nam vang lên từ bên cạnh.

"Thẩm Hành Vân?"

Bạc Tấn dừng lại và nhìn lên theo bản năng.

"Ừ, chính là cậu ta."

Có mấy nam sinh ở bàn bên đang trò chuyện.

"Dm, nhà nó thương nó đến cỡ đó luôn hả? Sinh nhật 17 đã trực tiếp tặng một chiếc xe thể thao? Mà nó cũng đâu có thể lái đâu."

"Kệ đi, dù sao cũng không cần lo gì, nhà nó cũng đâu có thiếu tiền."

"Đây có phải là cuộc sống của người có tiền không? Hâm mộ quá trời."

…………

Quả thực, nhà họ Thẩm làm sao có thể thiếu tiền.

Bạc Tấn cười trào phúng, nhìn khay đầy đồ ăn, hắn chợt thấy nuốt không vô.

Nhưng Hạ Minh Kiệt, một kẻ ngốc, nghe thôi chưa đủ, còn muốn nhiều chuyện.

“Dm,” Cậu ta hạ giọng thở dài, “Nhà Thẩm Hành Vân giàu có như vậy sao?”

“Mày nghĩ sao?” Tôn Hạo Tường nuốt đồ ăn trong miệng, phổ cập kiến thức cho cậu ta, “Nhà tao cũng coi như có tiền, nhưng ở trước mặt nhà hắn căn bản không sánh bằng."

Bây giờ Hạ Minh Kiệt thậm chí còn không thèm ăn: “Nhà hắn làm nghề gì…”

Chưa kịp nói xong đã bị Bạc Tấn cắt ngang.

Bạc Tấn bình tĩnh nói: “Hôm qua tao nhìn thấy Lâm Lộ đi cùng một nam sinh, rất thân mật."

Hạ Minh Kiệt sửng sốt một lúc, sau đó buồn bã nói: "Không sao đâu, tôi đã sớm biết rồi." Cậu ta thở dài, tiếp tục nhiều chuyện: "Gia đình hắn làm nghề gì vậy?"

Mắt thấy cô mình theo đuổi không được nữa, thay vì đau lòng khổ sở không bằng đi tìm chuyện vui vẻ.

"Hình như là đang làm bên mảng nhận diện khuôn mặt."

"ồ ồ......"

Bên tai, Hạ Minh Kiệt và Tôn Hạo Tường vẫn thì thầm, rất gần nhưng dường như rất xa.

Bạc Tấn cụp mắt xuống, vẻ mặt vô cảm.

Những ký ức ấy cứ lởn vởn trong tâm trí mỗi đêm trước khi ngủ lại ùa về, không vì hơn mười mấy năm mà phai nhạt, mà cứ như mới ngày hôm qua.

Những cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn không ngừng tích tụ, nhiều đến mức gần như muốn nổ tung.

Bạc Tấn nhắm mắt lại, hoàn toàn không nghe nổi nữa. Hắn đặt muỗng xuống, đang định đứng dậy rời đi thì đột nhiên trên khay của hắn xuất hiện một muỗng gà nướng hạt dẻ.

Bạc Tấn ngẩn ra, từ từ ngẩng đầu lên.

Tạ Nguyễn kéo khay cơm của hắn tới, lấy hết phần gà nướng hạt dẻ của mình.

"Tôi không thích ăn cái này," cậu nói "Bỏ đi thì tiếc quá, cậu ăn giúp tôi đi."

Căn tin ồn ào, đầy tiếng nói chuyện và tiếng cười.

Giọng Tạ Nguyễn không lớn, thậm chí có chút nhỏ. Nhưng lạ thay, Bạc Tấn nghe rõ từng lời cậu nói.

Khay thức ăn được đẩy trở về, khay cơm vốn trống rỗng lại được lấp đầy, mùi thơm của gà nướng hạt dẻ bắt đầu vương vấn chóp mũi.

Bạc Tấn không hề cử động hay nói chuyện, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.

"Ăn đi." Tạ Nguyễn nói.

Thấy hắn vẫn không nhúc nhích, dứt khoát đơn giản, cầm lấy cái muỗng nhét vào tay hắn.

Khi tâm trạng không tốt, ăn thứ mình thích sẽ khiến mình cảm thấy dễ chịu hơn.

Tạ Nguyễn không phải là người cẩn thận, khi còn nhỏ cậu thường bị giáo viên phê bình là qua loa bất cẩn. Nhưng vừa rồi sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào Bạc Tấn, tình cờ nghe được mấy lời đó.

Sau cuộc trò chuyện của nam sinh, cậu nhìn thấy vẻ mặt của Bạc Tấn thay đổi.

Tạ Nguyễn mơ hồ nhớ tới lần họ đến nhà hàng Quảng Đông ăn tối.

Phản ứng của Bạc Tấn khi nghe thấy tên Thẩm Hành Vân rất bất thường. Sau khi ăn xong, còn chạy vào nhà vệ sinh hút thuốc. Tạ Nguyễn còn hỏi hắn vì sao tâm trạng không tốt, lại bị hắn lừa gạt cho qua.

Rõ ràng là Bạc Tấn có ân oán với Thẩm Hành Vân.

Nhưng bây giờ không phải là lúc đi sâu vào vấn đề đó, cậu chỉ muốn Bạc Tấn ăn cho xong bữa cơm này.

Vui vui vẻ vẻ, vô cùng vui vẻ.

Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào nhà ăn, chiếu vào Tạ Nguyễn, khiến cậu trông sáng ngời chói mắt. Bạc Tấn không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu, sau một lúc lâu, trong miệng có chút âm thanh khàn khàn truyền ra: “Cậu không thích ăn?"

“Ừ,” Tạ Nguyễn không giỏi nói dối, sợ hắn dò hỏi đến tận cùng nên cúi đầu ăn trứng hầm, giả vờ hung dữ, “Nói nhảm nhiều quá, rốt cuộc cậu có ăn hay không?"

Bóng tối vô tận trong tim chợt mở ra một lỗ hổng, ánh nắng ùa vào, lập tức xua tan cái giá lạnh đã dai dẳng bao năm.

Tim đập càng lúc càng nhanh, như được tái sinh.

Bạc Tấn cầm muỗng, ánh mắt rơi vào trên mặt Tạ Nguyễn, đột nhiên mỉm cười.

“Ăn." Hắn nói.

Ăn xong, mấy người rời khỏi căng tin. Phan Vũ muốn đi siêu thị mua viết xóa.Tôn Hạo Tường và Hạ Minh Kiệt đi cùng để mua đồ ăn vặt cho buổi chiều.

Trong chốc lát, trong nhóm nhỏ sôi động chỉ còn lại Tạ Nguyễn và Bạc Tấn.

Đi đến khu dạy học, Bạc Tấn quay sang Tạ Nguyễn: “Cậu cùng tôi ra vườn hoa hút thuốc?”

“Chậc,” Tạ Nguyễn nhếch môi, "Tôi sắp thành người hút thuốc thụ động của cậu rồi đấy.” Cậu  nâng cằm đổi chủ đề: “Dẫn đường đi.”

Bạc Tấn cười rồi theo cậu vào vườn hoa.

Chiếc loa ngoài trời đang phát nhạc piano, giai điệu nhẹ nhàng, êm ái, nghe rất dễ chịu.

Bạc Tấn rút ra một điếu thuốc đưa vào miệng, nhưng không châm lửa như trước mà chỉ cắn liên tục vào điếu thuốc. Một tay đút túi, hắn nhìn chằm chằm vào màn đêm.

Im lặng một lúc, Tạ Nguyễn lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.

Cậu đá nhẹ vào giày Bạc Tấn: "Sao không nói chuyện? Tự kỷ à?"

“Ừ,” Bạc Tấn rút điếu thuốc ra khỏi miệng, mỉm cười nhìn anh, “Cho nên cậu có muốn an ủi tôi một chút không?"

Tạ Nguyễn không ngờ sẽ nói theo hướng của mình, sửng sốt một lát rồi nói: “An ủi thế nào?"

"Nói cũng vô ích thôi", Tâm trạng Bạc Tấn rất tốt, cái miệng xấu lại tái phát, cố ý trêu chọc Tạ Nguyễn: "Ít nhất thì phải là một cái ôm."

Nói xong hắn mỉm cười chờ đợi phản ứng của Tạ Nguyễn.

Tuy nhiên, không giống như mọi lần trước, Tạ Nguyễn không hề nhảy dựng lên hay chửi bới, chỉ lặng lẽ đứng đó không phát ra tiếng động.

Bạc Tấn tưởng mình nói đùa khiến người ta tức giận nên cười nói: "Tôi không còn chuyện gì nữa..."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe thấy Tạ Nguyễn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chỉ lần này thôi, đừng có cái kiểu được một tấc lại muốn tiến một thước."

Trước khi hắn có thể suy nghĩ cẩn thận, giây tiếp theo đã bị ôm lấy.

Tạ Nguyễn vươn tay ra, cố gắng ôm trọn cả cơ thể hắn. Nhưng cậu thấp hơn Bạc Tấn nửa cái đầu, khung xương cũng nhỏ không thể mạnh mẽ bao trọn Bạc Tấn như cậu tưởng tượng.

Fuck, tai Tạ Nguyễn Nhi có chút nóng.  Ham muốn trở nên mạnh mẽ lại trỗi dậy, cậu không muốn tỏ ra rụt rè trước mặt Bạc Tấn nên lặng lẽ nhón chân lên.

Thân hình nam sinh mảnh khảnh, dẻo dai, không mềm mại nhưng cũng đủ ấm áp.

Bạc Tấn hít một hơi thật sâu, đảo khách thành chủ , ôm Tạ Nguyễn vào lòng, áp chặt cậu vào ngực mình.

"Này cậu-" Tạ Nguyễn muốn phản kháng.

Rõ ràng cậu là người an ủi Bạc Tấn, tình huống bây giờ hình như không đúng lắm?

Tuy nhiên, đang nói nửa chừng, đột nhiên dừng lại khi nghe thấy lời nói của Bạc Tấn.

Bạc Tấn hỏi cậu: “Sao cậu biết tôi thích ăn gà nướng hạt dẻ?”

Lời nói dối bị vạch trần tại chỗ, Tạ Nguyễn ngượng ngùng xấu hổ, không chịu thừa nhận: “Ai biết cậu thích ăn gì? Bớt tự mình đa tình đi."

Nói xong, cố gắng tránh xa hắn.

Nhưng Bạc Tấn sao có thể để cậu bỏ chạy như vậy? Áp chế động tác nhỏ của cậu lại hỏi: “Sao cậu biết tôi thích gà nướng hạt dẻ?”

Tạ Nguyễn dùng hết sức lực vẫn không thoát được, mệt thở như chó, cuối cùng dứt khoát tất cả, bực bội nói: “Món này cậu ăn nhanh hơn những món khác một chút.”

Bạc Tấn sửng sốt, cái thói quen nhỏ này ngay cả bản thân hắn còn không nhận ra.

Người trong ngực cựa quậy một lúc rồi bình tĩnh lại, dựa vào hắn để lấy lại nhịp thở. Bạc Tấn cúi đầu, ánh mắt rơi vào đôi tai đỏ bừng của cậu, khóe môi từng chút nhếch lên.

Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người dù hâm mộ hắn có trí nhớ tốt. Nhưng chỉ bản thân hắn mới biết  nỗi đau khi phải nhớ từng phút, từng giây.

Nhưng bây giờ——

Bạc Tấn rũ mắt xuống, gần như tham lam nhìn người trong vòng tay mình. Khoảng thời gian không thể quên này dường như bắt đầu trở nên ngọt ngào hơn kể từ thời điểm này.

----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện