Sau khi về ký túc xá, Tạ Nguyễn đi tắm trước.
Trong tiệm nét có rất nhiều người hút thuốc khi chơi game, khiến người cậu nồng nặc mùi khói, cả người đều cảm thấy khó chịu.
Tạ Nguyễn không biết mình rốt cuộc bị cái gì nữa, rõ ràng Bạc Tấn cũng hút thuốc trước mặt mùi khói thuốc chắc chắn sẽ ám nhiều hơn nhưng cậu lại không cảm thấy khó chịu chút nào.
Có lẽ là vì mặt chăng?
Suy cho cùng, trên đời này không có ai không là yêu thích cái đẹp.
Tạ Nguyễn xốc chăn ngồi ở đầu giường, lấy điện thoại di động ra bấm vào nhóm fan của Bạc Tấn.
Cách đây không lâu là kỳ thi giữa kỳ, cậu bận ôn tập các kiến thức ở các môn học khác nhau, hơn nữa tâm trạng đang nôn nóng, nên đã không vào diễn đàn. Cho nên đã mấy ngày trôi qua, cấp bậc vẫn là cấp ba mươi bảy.
Nhưng cũng sắp tới rồi. Tạ Nguyễn đoán chừng trong một hai ngày nữa, mình gần như có thể mở khóa được văn kiện trong nhóm.
Khi các cô gái trong nhóm nhìn thấy cậu, đều sôi nổi thu thập biểu tượng cảm xúc. Tạ Nguyễn không thể sánh được với sự nhiệt tình của họ nên đành phải gửi thêm. Khi đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ thì đã quá hai giờ.
Sáng hôm sau, cậu dậy muộn như dự kiến. Sau khi vội vàng tắm rửa, chạy đến lớp mà không thèm ăn sáng, đến vừa kịp lúc bước qua cửa.
“Cậu dậy muộn à?” Bạc Tấn đứng dậy nhường đường cho cậu. Đây là lần đầu tiên Tạ Nguyễn đến muộn hơn hắn.
Tạ Nguyễn thở hồng hộc, ngồi trên ghế điều hòa hơi thở, không muốn nói chuyện, chỉ gật đầu.
Bạc Tấn nhướn mày, cảm thấy kỳ lạ: "Cậu ngủ không ngon sao?”
Hai người từng ngủ với nhau một lần, hắn có thấy chất lượng giấc ngủ của Tạ Nguyễn tốt đến mức nào.
“Không phải,” Tạ Nguyễn lấy từ trên giá sách ra một cuốn sách bài tập tiếng Anh, định thừa dịp buổi sáng đầu óc tỉnh táo nhất sẽ làm thêm mấy bài: “Tối qua đi ngủ muộn.”
Bạc Tấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì chạy, trong lòng rung động, cười khẽ nói: "Sao thế, trốn trong chăn và thầm nhớ về chuyện trong tiệm net."
Tạ Nguyễn: "..."
Tạ Nguyễn: “Nói chuyện lịch sự, đừng xàm nữa."
Bạc Tấn mỉm cười, lấy ly nước đưa cho cậu, sau đó hỏi: " Ăn cơm chưa?"
“Chưa,” Tạ Nguyễn chạy một mạch từ ký túc xá đến đây đang thực sự khát nước, cậu cầm lấy và uống gần hết trong một hơi, sau đó li.ếm môi dưới và trả lời: “Thời gian không đủ, không ăn, giữa trưa đi ăn chung."
Dưới ánh sáng tự nhiên của buổi sáng, chiếc lưỡi đỏ mọng của nam sinh lóe qua giữa môi và răng. Dù chỉ tồn tại trong thời gian ngắn nhưng nó cũng đủ hấp dẫn.
Đôi mắt của Bạc Tấn mờ đi, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu.
Hắn nhìn đi chỗ khác, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Hắn mới vừa đổi gối kê đầu, không muốn đổi nữa.
Tạ Nguyễn lập tức cảnh giác ngẩng đầu: “Cậu đi đâu vậy?”
Bạc Tấn giống như một người đàn ông đã có vợ phải báo cáo hành trình của mình cho vợ, Bạc Tấn quay người lại, nhẹ nhàng nói: “Siêu thị, quay lại ngay.”
Siêu thị? Vậy thì không có gì.
Tạ Nguyễn lại cúi đầu. Chỉ cần không lên sân thượng, hắn thích đi đâu thì đi muốn khi nào về cũng được.
Sau khi Bạc Tấn rời đi, Tạ Nguyễn tiếp tục làm bài.
Nhưng không biết là do chạy quá nhanh hay chưa ăn sáng mà bụng đã bắt đầu đau.
Mà cậu cũng không để trong lòng, dù sau cũng không nghiêm trọng lắm chịu đựng một chút là qua. Buộc bản thân đem lực chú ý về bài tập, tiếp tục gian nan làm bài.
Vừa điền xong một chỗ trống thì cửa trước đột nhiên mở ra kèm theo tiếng cọt kẹt.
Tạ Nguyễn tưởng là thầy Tôn tới, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết, cho đến bên cạnh có chút động tĩnh. Ngay sau đó, một miếng bánh kem nhỏ được đưa lên môi cậu.
Tạ Nguyễn ngạc nhiên ngước mắt lên.
Bạc Tấn chớp mắt nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Mở miệng ra.”
"Cậu..." Tạ Nguyễn đang muốn hỏi hắn có phải là đi siêu thị chỉ để mua cái này không, vừa mở miệng liền nhân cơ hội nhét một miếng bánh ngọt vào.
Bạc Tấn mỉm cười nhìn cậu: “Cậu tiếp tục học, chuyện khác để tôi lo."
Vừa nói, vừa múc một miếng bánh kem.
Chiếc bánh kem mới ra lò mềm mịn, tan chảy khi chạm vào đầu lưỡi. Hương vị trứng đậm đà và vị ngọt vừa phải nên rất hoàn hảo cho bữa sáng.
Tạ Nguyễn ngơ ngẩn nhìn Bạc Tấn, không ngờ hắn lại chạy xuống lầu mua vì một câu không ăn sáng mà mình thuận miệng nói.
Kể từ khi ba qua đời, cậu đã quen với việc bị phớt lờ và gạt ra một bên. Đây là lần đầu tiên có người quan tâm cậu như vậy.
Cảm động, vui vẻ, những cảm xúc khác mà ngay cả bản thân Tạ Nguyễn cũng không thể xác định được đều dâng lên trong lòng, nhuộm đỏ tận gốc tai từng chút một.
“Làm gì mà ngây người ra vậy ?” Bạc Tấn dùng bánh kem chạm nhẹ vào môi cậu, cười nói: “Há miệng ra, nếu không nắm bắt thời gian chút nữa Lão Tôn tới lúc đó muốn ăn cũng ăn không được."
Tạ Nguyễn rốt cuộc tỉnh táo lại như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, không được tự nhiên nghiêng đầu: “Cám ơn, không lãng phí thời gian của cậu nữa tôi tự mình ăn."
Phản ứng nhanh như vậy?
Bạc Tấn có chút tiếc nuối buông tay xuống, vốn định trêu chọc cậu thêm nữa nhưng nghĩ đến cậu vẫn còn đang đói bụng thì không đành lòng.Đẩy hộp bánh kem đó qua: "Không cần lo, tôi giúp cậu sửa đề cậu vừa mới làm, ăn từ từ đi."
Tạ Nguyễn gật đầu: “Được.” Dừng một chút,lại nói: “Cảm ơn.”
Bạc Tấn bật cười, đưa tay xoa đầu cậu: “Sao cậu lại khách khí với tôi thế?”
Có lẽ là do có cái gì đó trong bụng, có thể là do cái gì khác. Sau khi ăn hết một miếng bánh ngọt, cơn đau bụng của Tạ Nguyễn đã hoàn toàn biến mất.
Cùng lúc đó, Bạc Tấn cũng đã xem xong bài điền khuyết của cậu. Tổng cộng có hai mươi câu hỏi, câu đúng thì không được bao nhiêu, tràn ngập chữ đỏ.
Có vẻ như tiếng Anh quả thực là một vấn đề lớn của cậu. Nếu muốn nâng cao điểm số thì cường độ học tập hiện tại là không đủ, càng phải chăm chỉ học tập. Hơn nữa không chỉ môn Tiếng Anh, kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến gần, các môn khác cũng cần phải chăm chỉ hơn.
Bạc Tấn suy nghĩ một lúc và nảy ra một ý tưởng trong đầu.
Sau khi kết thúc tiết tự học buổi sáng, Bạc Tấn hướng dẫn Tạ Nguyễn lại bài điền khuyết, lại giảng lại từng kiến thức trong phần đó, sau khi xác nhận được cậu đã thực sự hiểu được, buông bút nói: “Tự học trên lớp thì bất tiện quá, phải chờ đến tan học mới hỏi bài được. Như vậy đi để tôi nói với Thầy Tôn một tiếng, để thầy tìm phòng học cho chúng ta, đến tiết tự học buổi tối thì đến đó học. Cậu cảm thấy được không?"
Đương nhiên là được rồi.
Bằng cách này, cậu có thể đặt câu hỏi mọi lúc mọi nơi mà không sợ ảnh hưởng đến người khác, nhưng ... Cậu do dự và nói: "Thầy Tôn có thể đồng ý không?"
Chuyện này hình như có vẻ hơi khác người?
Bạc Tấn mỉm cười: “Yên tâm."
Tạ Nguyễn là người duy nhất trong lớp không thể thấy được Tôn Phúc An ưu ái hắn đến mức nào. Chỉ cần nó tốt cho hắn, Tôn Phúc An nhất định sẽ không phản đối.
Quả nhiên, buổi chiều sau tiết toán thứ hai, Bạc Tấn đề cập chuyện này với Tôn Phúc An, ông liền đồng ý.
Ông chỉ cảnh cáo bọn họ phải tuân thủ nghiêm ngặt kỷ luật của lớp tự học và không được bỏ học chỉ vì chỉ có hai người mà ông thì sẽ kiểm tra thường xuyên.
Nói xong, ông tập trung nhìn vào Bạc Tấn.
Bạc Tấn: "..."
Tình thầy trò plastic!
Bạc Tấn đành phải gật đầu có lệ nói: “Đã biết.”
Tôn Phúc An không chỉ là chủ nhiệm lớp 1, mà còn là tổ trưởng khối 12 năm nay, bởi vậy ông biết phòng học nào có thể sử dụng, trở về văn phòng một chuyến để lấy chìa khóa.
"Phòng nhỏ bên cạnh văn phòng không sử dụng, lát nữa thầy nhờ người chuyển hai bộ bàn ghế đến đó. Tiết tự học buổi tối hôm nay hai em có thể đến đó."
Dừng một chút, ông cảnh cáo từng người một: "Tạ Nguyễn, cơ sở của em quá kém, nắm bắt cơ hội này để tiến bộ. Để bù đắp, nếu có thắc mắc, em không chỉ có thể kiếm Bạc Tấn mà còn có thể đến gặp thầy. Đừng cảm thấy xấu hổ, nếu không người chịu thiệt chính là em. Còn Bạc Tấn——"
Ông quay sang Bạc Tấn: “Thầy chỉ có một yêu cầu đối với em: đứng vị trí thứ nhất, khủng được lơ là việc học khi giúp đỡ các bạn trong lớp, được không?”
“Tuân lệnh,” Bạc Tấn đặt một tay lên vai Tạ Nguyễn, không hề sợ vẻ mặt già nua nghiêm túc của Tôn Phúc An, “Chúng em cam đoan sẽ không có vấn đề gì, thầy đừng lo lắng.”
Mặc dù Bạc Tấn thường ngày tỏ ra lười biếng và bất cẩn trong mọi việc nhưng Tôn Phúc An biết rằng lớp trưởng của mình vẫn rất đáng tin cậy trong những chuyện nghiêm túc. Nghe vậy, ông không nói gì nữa, gật đầu rồi chắp tay rời đi.
Giải quyết xong chuyện này, tâm trạng Tạ Nguyễn rất tốt. Thấy vẫn chưa tới giờ vào góc, cậu đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, định rửa sạch vết mực vô tình dính trên tay.
Kết quả, khi mở cửa, liền nhìn thấy Thẩm Hành Vân đang xử lý vết thương trước bồn rửa.
Có một vết xước dài trên cánh tay phải của hắn ta, có lẽ là do vô tình bị ngã khi chơi bóng rổ.
Tạ Nguyễn thầm nghĩ xui xẻo, đóng cửa lại muốn rời đi. Tuy nhiên, Thẩm Hành Vân bỗng nhiên phát điên cái gì đó, đuổi theo cậu: “Tạ Nguyễn!”
Trong khoảng thời gian này Thẩm Hành Vân rất thường xuyên chạy lên tầng năm, hắn ta không ít lần chủ động đi tìm Tạ Nguyễn, muốn thông qua phương thức gặp mặt ngẫu nhiên này để gặp mặt cậu nói chuyện cho rõ ràng.
Nhưng có lẽ là bởi vì thật sự không có duyên phận, mấy ngày nay hắn ta đều thấy Tạ Nguyễn đi chung với Bạc Tấn, nhưng không gặp Tạ Nguyễn đi một mình.
Hiện giờ thật vất vả mới có cơ hội bất ngờ này, là sao hắn ta có thể bỏ qua.
Tạ Nguyễn thật sự không muốn nói chuyện với Thẩm Hành Vân, nhưng lại không muốn ở hành lang lôi lôi kéo kéo với hắn ta, khiến cho nhiều người chú ý, đành phải quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì ?"
Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của cậu, trong lòng Thẩm Hành Vân bỗng nhiên thắt lại.
Thái độ của Tạ Nguyễn đối với hắn ta từ khi nào lại biến thành như vậy? Hắn ta đã chủ động gọi cậu, chẳng phải cậu nên vui mừng hay sao?
Tạ Nguyễn đợi mấy giây cũng không thấy Thẩm Hành Vân nói chuyện, cậu thật sự không còn kiên nhẫn để lãng phí thời gian với hắn ta nữa, nhấc chân định rời đi, lại bị Thẩm Hành Vân nhanh tay chặn lại.
Hắn ta giơ cánh tay bị thương lên, nhìn thẳng vào Tạ Nguyễn: “Tôi chảy máu.”
Trước đây Tạ Nguyễn không muốn thấy hắn bị thương, dù chỉ là một vết xước nhỏ cũng sẽ phải bôi cồn và dán băng cá nhân.
Ngoài mặt Thẩm Hành Vân cười nhạo cậu đàn bà nhưng thực ra hắn ta rất thích kiểu chăm sóc tỉ mỉ này.
Hắn không tin Tạ Nguyễn sau khi nhìn thấy mình bị thương nặng như vậy mà vẫn thờ ơ.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, hắn ta nghe thấy giọng nói của Tạ Nguyễn không có chút ấm áp nào.
“À,” Tạ Nguyễn nói, “Không phải việc của tôi.”
Thẩm Hành Vân đầu ong ong, khó có thể tin nhìn cậu: “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói không phải chuyện của tôi,” Tạ Nguyễn hừ mũi, “Băng bó thì đi tìm bác sĩ, muốn ăn ủi thì chạy về tìm ba mẹ, không liên quan một chút gì đến tôi cả?"
Nói xong cậu quay người rời đi.
"Tạ Nguyễn!"
Thẩm Hành Vân nghiến răng nghiến lợi, từ phía sau gọi tên cậu. Giọng nói tuy lớn nhưng lại lộ ra vẻ ta đây: "Có giận dỗi thì cũng một vừa hai phải thôi, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng này. Nếu cậu còn muốn tiếp tục..."
Hắn ta dừng lại và nói từng chữ một, "Tôi sẽ không bao giờ để ý đến cậu nữa."
Bước chân của Tạ Nguyễn dừng lại.
Thẩm Hành Vân thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, vừa định nói gì đó, Tạ Nguyễn đột nhiên cười lớn: “Có chuyện tốt như vậy sao?”
Rồi cậu bước đi mà không ngoảnh lại.
Thẩm Hành Vân lập tức đứng hình tại chỗ như bị ai dùng gậy đánh mạnh từ phía sau.
Cuộc gặp gỡ với Thẩm Hành Vân không ảnh hưởng đến tâm trạng của Tạ Nguyễn.
Với cậu mà nói, nửa đầu cuộc đời không tự nhận thức giống như một trang sách bị xé ra, tuy thuộc về cậu nhưng đã bị vứt bỏ và không đáng lãng phí thêm bất kỳ cảm xúc nào nữa.
Giờ giải lao kết thúc, cậu lấy sách và đi đến căn phòng học nhỏ cùng Bạc Tấn.
Lúc này, lợi thế của việc chỉ có hai người họ đã trở nên rõ ràng.
Không cần lo lắng làm phiền người khác, chỉ cần gặp phải vấn đề, Tạ Nguyễn có thể hỏi bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào, hiệu quả cao hơn bình thường gấp đôi.
Sau khi học thêm một điểm kiến thức khác, cậu đặt bút xuống và theo thói quen sờ vào góc trên bên trái của bàn nhưng không tìm thấy gì.
Tạ Nguyễn lúc này mới phát hiện mình không mang theo nước.
Bây giờ là giờ tự học buổi tối nên việc ra vào lớp không tốt lắm.
Quên đi, Tạ Nguyễn nuốt nước bọt. Chịu đựng một chút đợi đến hết giờ rồi đi lấy, dù sao cũng không còn bao lâu nữa.
Bạc Tấn nhận ra hành động của cậu, quay đầu lại hỏi: “Cậu khát à?”
Tạ Nguyễn ừ một tiếng, gãi gãi tóc: “Cái gì cũng mang theo lại quên mang theo nước."
Nhìn nửa chai nước khoáng mình để trên bàn, Bạc Tấn chợt mỉm cười.
Cái này không thể trách hắn, là tự cậu dâng đến cửa.
“Uống nước của tôi đi.” Bạc Tấn rất tự nhiên đưa nước cho Tạ Nguyễn.
Tạ Nguyễn ngẩn ra một lát, không trả lời.
“Sao vậy” Bạc Tấn thấy thế nhướn mày, “Cậu ghét tôi?”
Tạ Nguyễn theo bản năng lắc đầu: "Không có."
Cậu không có thói ở sạch, cũng không ghét Bạc Tấn, mà chỉ là... lúng túng một cách không thể giải thích được. Giống như có rất nhiều chuyện có thể làm giữa những nam sinh, nhưng khi đối phương đổi thành Bạc Tấn, thì có chút không thích hợp.
Mẹ kiếp, khẳng định không phải vấn đề của cậu, chỉ là tên này ăn nói quá càn rỡ!
“Vậy sao cậu không uống?” Bạc Tấn tặc lưỡi, lắc đầu thở dài: “Này bạn cùng lớp, tôi thấy cậu không có lương tâm. Ngoài mặt thì bạn cùng bàn đẹp trai của cậu giúp cậu học tập dỗ cậu, trong lòng cậu lại thầm ghét bỏ người bạn cùng bàn này."
Đây là vấn đề về nhân phẩm!
Tạ Nguyễn trừng mắt nhìn hắn: “Đừng nói nhảm, tôi không có!”
“Phải không," Bạc Tấn nắm lấy cổ tay cậu, đưa nước khoáng vào tay cậu, chậm rãi mỉm cười, “Vậy cậu uống một ngụm đi.”
Tạ Nguyễn: "..."!