Tôn Phúc An Versailles cả một buổi trưa, cho đến khi nhìn đâu cũng không có thầy cô nào dám nhìn ông, ông mới dừng lại, lúc này mới chưa đã thèm mà hành quân lặng lẽ.
Ông cúi đầu mày mò máy tính một lúc rồi in phiếu điểm ra.
Cũng chẳng trách giáo viên lớp hai ghen tị, vốn tưởng rằng có thêm Tạ Nguyễn là sẽ thêm chướng ngại vật, điểm trung bình của lớp một sẽ bị kéo xuống. Tuy nhiên, ngay khi kết quả thống kê được đưa ra, ngọn lửa nhỏ sắp khuấy động trong lòng lập tức bị dập tắt.
Lớp 1 không chỉ đứng nhất mà còn có khoảng cách rất lớn với vị trí thứ hai.
Tôn Phúc An đã quen với chuyện này từ lâu.
Cũng giống như Bạc Tấn, việc đứng nhất trong kỳ thi là chuyện bình thường. Ngày nào đó mà hắn rớt khỏi vị trí này nói là chuyện lớn đáng chú ý.
Sắc mặt Tôn Phúc An không có chút thay đổi, ánh mắt quét qua một loạt số liệu thống kê, dừng lại ở điểm số cá nhân.
Nhìn kỹ từ trên xuống dưới, thấy đa số học sinh không có vấn đề gì, chỉ có một số ít thứ hạng có dao động lớn. Tôn Phúc An ghi tên từng người ra ngoài và dự định sẽ nói chuyện riêng trong giờ tự học buổi.
Sau khi thu xếp xong mọi việc, ông nhấp một ngụm nước đười ươi, tâm trạng vui vẻ chắp tay sau lưng rời văn phòng.
"Cuối cùng cũng chịu đi."
Một giáo viên thở dài, bầu không khí trong toàn văn phòng lập tức dịu đi.
Người nghẹn một bụng nước tiểu nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh, người đơ cứng xương khớp cũng bắt đầu đứng lên hoạt động.
Các giáo viên anh nhìn tôi tôi nhìn anh, tất cả họ đều tỏ ra sợ hãi. Khoe khoang thì tính gì ? Chỉ có người bình thường nghiêm túc một khi trở thành người phàm mới là thứ đáng sợ nhất!"
Đồng thời, trong lòng vẫn còn có chút ghen tị.
Ai là giáo viên mà không có tâm huyết muốn cứu vớt những thiếu niên nổi loạn? Nhưng mà, nỗ lực của bọn họ đều vô ích. Điều quan trọng là có được một học sinh biết quay đầu như Tạ Nguyễn.
Học sinh lớp mũi nhọn bất quá cũng chỉ hơn nhưng người khác thôi, trên đời này rốt cuộc cũng có mấy Bạc Tấn đâu. Nhưng động lực học tập thì không phải ai cũng có!
Các giáo viên càng nghĩ càng buồn bực, nếu không trút giận thì sớm muộn gì cũng có học sinh phải chịu thiệt.
Khi kết quả được công bố, bị mắng kêu la thảm thiết, đặc biệt là những người thường ngày cảm thấy đầu óc mình thông minh không nghiêm túc học tập, đều trở thành bia ngắm.
"Có biết Tạ Nguyễn lớp 1 không? Kỳ thi này em ấy tiến bộ hơn lần trước 200 điểm! Rồi nhìn lại mấy em xem, còn dám nói chuyện trong giờ tự học!"
"Cái gì mà nỗ lực? Tạ Nguyễn lớp người ta mới là nỗ lực! Không biết xấu hổ sao, có một số học sinh tiến bộ được hai ba bước là đuôi thiếu điều chọc thẳng lên trời."
"Tạ Nguyễn lớp người ta tiến bộ hơn 200 điểm cũng không hề lơ là, mà mấy em còn ở đây cười giỡn hihi haha! Cái lớp này là cái lớp kém nhất từ trước đến nay tôi chủ nhiệm!"
………………
Ai mà không biết Tạ Nguyễn lớp 11?
Cậu ta chính là li.ếm chó nổi tiếng của Thẩm Hành Vân.
Bình thường khi giáo viên chủ nhiệm dạy bảo sẽ luôn lấy Tạ Nguyễn ra làm ví dụ tiêu cực một cách tế nhị, cảnh cáo bọn họ không nên yêu sớm. Thế nhưng hôm nay lại quá mức khó tin, các giáo viên đột nhiên đồng loạt thay đổi cách diễn đạt, gần như khen ngợi Tạ Nguyễn như một bông hoa.
Hơn nữa còn tiến bộ hơn 200 điểm. Đây là thật sao? Không phải lỡ lời sao?
Trường cấp ba Thế Gia không hạn chế học sinh mang theo điện thoại di động, chỉ cần không nghịch trong giờ học là được nên nhiều học sinh có thói quen vào các diễn đàn.
Trước đó đã có một số bài viết cho rằng Tạ Nguyễn chia tay Thẩm Hành Vân vì muốn học tập chăm chỉ. Nhưng không ai coi trọng chuyện này, cũng chỉ nghĩ cậu đang giở trò.
Nhưng hiện tại xem ra có thể... Lời này thật sự không phải là không có căn cứ.
Vì vậy, hôm nay diễn đàn của trường càng náo nhiệt hơn bao giờ hết, mọi người thảo luận về chuyện thành tích của Tạ Nguyễn.
[Chủ nhiệm lớp tui khen Tạ Nguyễn đến mức muốn bay thẳng lên trời luôn á. Không biết còn tưởng Tạ Nguyễn là con ruột ông ấy nữa.]
[Giáo viên chủ nhiệm của lớp lầu trên cũng nói thế à? Chúng tôi cũng vậy. Bọn họ hẹn trước với nhau hả? ]
[Mấy bây nói coi có khả năng ... Lớp 11 có hai Tạ Nguyễn không?]
[Lầu trên đừng nghĩ nữa, Tạ Nguyễn nổi tiếng như vậy. Nếu thật sự có người cùng tên thì đã bị phát hiện từ lâu rồi.]
[Wtf hai trăm điểm! Cậu ta chuyển lớp bao lâu rồi? Hình như mới được một tháng phải không? Kinh khủng.]
[Hơn một tháng trước, tôi còn đang ở trên diễn đàn hóng chuyện chia tay của cậu ta với Thẩm Hành Vân, trăm ngàn lần tôi cũng không nghĩ đến cái kết cục này. ]
[Hai trăm điểm một tháng...quá vô lý, phải không? ]
[Lầu trên, người cùng phòng thi lần trước chúng ta không xem trọng. Điểm này chúng ta không với tới.]
[Không biết năng lượng này của Tạ Nguyễn có thể kéo dài bao lâu, này ... đột nhiên tôi tự hỏi cuối cùng cậu ta có thể đạt đến trình độ nào.]
[Lầu trên nói vậy, tôi cũng...]
Trước đây, mỗi khi nhắc tới Tạ Nguyễn, mọi người đều sẽ nghĩ tới chuyện giữa cậu và Thẩm Hành Vân. Tuy nhiên, sau khi có kết quả thu thì mọi chuyện đã khác.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào điểm số của cậu và hầu như không có ai buộc cậu và Thẩm Hành Vân với nhau. Cho dù có thì cũng sẽ sớm bị lời nói của người khác trấn áp.
"Trâu bò voãi!" Tống Tinh Hà lùi lại!
Sau khi rời khỏi diễn đàn, y đặt điện thoại xuống, quàng tay qua vai Tạ Nguyễn, vỗ nhẹ hai cái: “Cậu không thấy được sắc mặt lão Sử hôm nay đen đến mức nào đâu. Hahahaha, mắng túi tôi không biết biết cố gắng, phụ lòng mong đợi. Vương Chiêu cùng Triệu Hồng Phú vô tình đụng trúng họng súng, bị giáo huấn kêu thảm thiết."
Tống Tinh Hà hả hê khi người gặp họa: “Trước kia không để thèm quản đám Thẩm Hành Vân, hôm nay trực tiếp nổi lửa lớn, nói muốn mời phụ huynh của thủ đó đến, tôi thấy là bị thành tích của cậu làm cho kí.ch th.ích rồi."
Tạ Nguyễn chỉ cảm thấy bước chân của mình nhẹ nhàng bồng bềnh, bước chân trên mặt đất không có cảm giác chân thật.
Cậy biết kỳ thi lần này mình làm không tồi, nhưng không ngờ mình tốt đến mức vậy.
Tổng điểm là hơn 400 điểm, chỉ có môn tiếng Anh là chưa đạt chuẩn.
Nhưng Tạ Nguyễn cũng hiểu, đây không phải trình độ thật của chính mình. Cậu chỉ dựa vào kỳ thi giữa kỳ để kiểm tra giai đoạn học tập vừa rồi của mình, hơn nữa còn có đề mà Bạc Tấn cho thêm, thiên thời địa lợi nhân hòa mới nghịch tập được một lần.
Bạn vẫn phải tiếp tục học tập chăm chỉ, nếu không sẽ rất xấu hổ nếu bạn không làm tốt bài kiểm tra lần sau phải không?
Vẫn phải tiếp tục nỗ lực mới được, nếu không lần sau mà thi không tốt chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?
“Chỉ ở mức trung bình thôi.” Tạ Nguyễn mím khóe môi không nhịn được nhếch lên, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh: “Tổng điểm cũng không cao lắm ”
Tống Tinh Hà: "..."
Tống Tinh Hà nhìn cậu bằng ánh mắt chết chóc: “Có bản lĩnh thì tới chỗ dán điểm đi, coi có bị đánh chết hay không."
Hơn 200 điểm mà coi là tiến bộ bình thường, vậy thì những bạn học khác bị giáo viên dạy dỗ kia làm sao mà sống?
“Giỡn, giỡn thôi,” Tạ Nguyễn nhướn mày, tràn ngập sự tự tin, “Còn chưa biết ai đánh ai đâu." Nghĩ đến kết quả của mình trong kỳ thi này, cậu mỉm cười tự hào, “Biết cái này gọi là gì không?"
Tống Tinh Hà nhất thời không để ý, theo bản năng trả lời: "Cái gì?"
Tạ Nguyễn cử động cổ tay: “Học và vũ lực phải song song, hai tay đều phải mạnh."
Tống Tinh Hà: "..."
Tống Tinh Hà không thân với Bạc Tấn, cũng không biết tính cách chân thật của hắn, chỉ cảm thấy Tạ Nguyễn như vầy rất thiếu đánh. Nếu như có bất kỳ người nào trong đám Tôn Hạo Tường ở đây, nhất định sẽ phát hiện Tạ Nguyễn lúc này không thể nói là giống hệt Bạc Tấn, nhưng ít nhất cũng 80-90%.
Tạ Nguyễn không hề nhận ra mình đã dần dần bị đồng hóa, sau khi khoe khoang với Tống Tinh Hà một lúc mới hài lòng quay trở về phòng học.
Vừa bước vào, chưa kịp quay lại chỗ ngồi, đã bị Tôn Hạo Tường và Hạ Minh Kiệt che phủ bởi những câu rắm cầu vồng. Giống như bài thi của cậu không phải là 441 mà là 741.
"Bài thi xuất sắc lắm, tiểu Tạ, chúc mừng chúc mừng."
"Tốc độ tiến triển này khiến tôi cảm thấy có nguy cơ."
Hai người thật đúng là...
Tạ Nguyễn bị bọn họ thổi có chút lâng lâng, khụ một tiếng ngồi xuống ghế: "Không khoa trương như vậy, cũng ok thôi."
“Cậu khiêm tốn quá rồi," Tôn Hạo Tường trông có vẻ vui hơn cả bản thân tiến bộ, “Nếu tôi có thể thi được điểm này, ba tôi có khi sẽ vui tới mức trực tiếp xuống dưới lầu đốt ba quả pháo."
Gia đình Tôn Hạo Tường sở hữu một chuỗi siêu thị và rất giàu có. Lúc trước tốn không ít quan hệ mới nhét cậu ta vào lớp thực nghiệm, hy vọng mưa dầm thấm đất có thể chăm chỉ học tập, tương lai có thể vào trường đại học tốt.
Đáng tiếc đã hơn hai tháng trôi qua, Tôn Hạo Tường vẫn như cũ, không có gì thay đổi.
Hạ Minh Kiệt cũng giơ ngón tay cái lên: “Chỉ một từ thôi!”
Giờ tự học buổi tối còn chưa đến, các bạn trong lớp vừa có kết quả, nghe xong lời này đều rất hưng phấn, nghe vậy sôi nổi tiếng tới có trêu chọc có chúc mừng.
Chỉ có Bạc Tấn, người thường nói nhiều nhất, vẫn im lặng.
Tạ Nguyễn liếc nhìn qua khóe mắt, phát hiện hắn đang cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó trong hộc bàn.
Đồ chó, bình thường có thấy hắn bận rộn vậy đâu.
Sau khi ứng phó đợt cuối cùng các bạn cùng lớp tham gia trò vui, Tạ Nguyễn cầm ly nước lên uống một ngụm, lại phát hiện trong đó đã trống rỗng từ lâu. Cậu duỗi chân phải ra, dùng ngón chân nhẹ nhàng đá vào chân ghế của Bạc Tấn: “Đứng dậy nhường chỗ.”
Bạc Tấn ngước mắt lên nhìn thấy dáng vẻ mắt cao hơn đầu của cậu, trong lòng thầm cười.
Vừa rồi còn vui vẻ, hiện tại lại không vui, không biết là ai chọc tức bé nóng tính này nữa: "Cậu đi đâu?"
Tạ Nguyễn bình tĩnh nói: “Lấy nước."
“Đợi chút đi." Bạc Tấn quay người vẫy tay với cậu, “Lại gần đây.”
“Làm gì?” Xét thấy bình thường danh tiếng hắn không tốt, Tạ Nguyễn không những không làm mà còn từ chối.
Bạc Tấn thấy bộ dạng cảnh giác như thú nhỏ của cậu thì thấy buồn cười, không nhịn được muốn trêu chọc cậu: “Cậu đang nghĩ cái gì vậy, sợ tôi ăn hiếp cậu à?”
"Đùa, tôi mà sợ cậu?" Tạ Nguyễn thường xuyên dùng phép khích tướng để đối phó với Bạc Tấn, thực ra chính cậu mới là người không chịu được khích tướng dù chỉ một chút. Nghe vậy, cậu đặt ly nước lên bàn, tiến tới gần Bạc Tấn, giơ nắm đấm và cười nửa miệng nói: "Lớp trưởng, tôi khuyên cậu trước khi làm một cái gì đó cũng phải nghĩ đến tính mạng của mình một chút."
Dừng một chút, cười lạnh nói: “Hai ta ai ăn hiếp ai còn chưa biết đâu."
Lời vừa dứt, Bạc Tấn đột nhiên nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn xuống mức ngắn nhất có thể, ngắn đến mức Tạ Nguyễn gần như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn.
Bạc Tấn lớn lên
Quá ok, bình thường hắn lười biếng thì không cảm thấy gì cả. Mà lúc này hắn cúi người với vẻ mặt vô cảm, khí chất đó lập tức lộ ra.
Bị cặp mắt đen nhánh hẹp dài không động nhìn chăm chú vào, Tạ Nguyễn cầm lòng không đậu mà ngừng hô hấp.
Mãi cho đến khi cảm thấy ngực thắt lại, cậu mới phản ứng như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.
Nhận ra mình bị Bạc Tấn áp đảo, Tạ Nguyễn nhất thời cảm thấy không vui. Cố nhịn cảm xúc muốn dời mắt đi, nâng cằm: "Làm sao, cậu muốn đánh nhau?"
Bạc Tấn nhìn cậu một lúc rồi đột nhiên mỉm cười.
“Không muốn,” hắn nói.
Trời đã về đêm, cửa sổ phòng học hé mở, gió đêm mang theo hơi nước lùa vào, mang theo hơi ẩm và sự mát lạnh. Bạc Tấn nửa tựa người vào bàn, mỉm cười nhìn Tạ Nguyễn, giọng nói trầm thấp trong đêm có chút dịu dàng: “Tôi chỉ muốn khen thưởng một bạn học nhỏ nào đó đã thi tốt.”
Tạ Nguyễn còn chưa kịp hiểu ra ý của hắn thì đã bị thứ gì đó nhét vào miệng.
Vị sữa bò đậm đà tan chảy trên đầu lưỡi, vị ngọt ngay lập tức tràn ngập toàn bộ khoang miệng, là một viên kẹo sữa bò đậu phộng.
Đầu ngón tay Bạc Tấn như vô tình khẽ chạm vào đôi môi đỏ mọng của cậu, vừa chạm vào liền rời đi, giống như chuồn chuồn chạm vào nước, nhưng để lại gợn sóng: “Lần sau tiếp tục cố gắng."
Tạ Nguyễn không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hiển nhiên lời nói của Bạc Tấn quá đứng đắn, đứng đắn đến nghiêm túc, nhưng cậu chỉ cảm thấy tai mình có chút nóng lên.
Sự hung hãn và cứng cỏi cậu giả vờ trong giây lát bị nghiêng, nghẹn hồi lâu mới thoát ra được một chữ: “À”
Nói xong, còn cảm thấy mình quá yếu đuối, hắng giọng nói: “Cậu mua kẹo này ở đâu vậy, khá ngon đấy.."
Bạc Tấn không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ đưa một chiếc hộp nhỏ vừa tìm được trong hộc bàn rồi nói: “ Ăn hết tôi lại mang cho cậu."
Tạ Nguyễn cụp mắt xuống.
Không có nhãn hiệu trên hộp, giống như loại hộp quà mua ở cửa hàng quà tặng. Khi mở ra, loại kẹo hạnh nhân bên trong khác với loại kẹo đóng gói bán trong siêu thị, có chút giống đồ thủ công.
Tạ Nguyễn nghĩ tới ông chủ nhà hàng Quảng Đông Vương có quan hệ tốt với Bạc Tấn, cậu đoán có thể là do ông ấy làm.
“Cám ơn.” cậu đóng nắp lại, cất hộp kẹo vào hộc bàn.
Giữa hai người nhất thời bị bao trùm bởi sự im lặng, không ai lên tiếng. Bạc Tấn nhìn xoáy tóc tròn trên đầu Tạ Nguyễn, thầm đoán cậu đang xấu hổ.
Sao da mặt lại mỏng vậy chứ? Bạc Tấn mỉm cười định quay lại, dành cho cậu chút thời gian để tiêu hóa.
Góc áo chợt bị kéo nhẹ.
Bạc Tấn ngẩn ra, giọng nói bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn: “Sao vậy?”
Tạ Nguyễn tựa hồ có chút xấu hổ, hơi quay mặt lại, không nhìn thẳng vào hắn mấy giây mới nói: "Ừm... Cảm ơn vì kẹo và bài thi."
Một khi một người luôn bướng bỉnh và mạnh mẽ trở nên ngoan ngoãn, tác động sẽ rất lớn. Bạc Tấn dùng đầu lưỡi chạm vào quai hàm, định thốt ra một câu cợt nhả nhưng vào thời điểm quan trọng hắn đã kìm lại.
Phải tốn rất nhiều công sức mới khiến cậu thể hiện ra một khía cạnh như vậy, nếu khiến người ta sợ đến mức phải lùi lại thì không tốt lắm.
Chiếc xe trong đầu Bạc Tấn đã chạy tới thành phố bên cạnh, nhưng trên mặt lại giả vờ nghiêm túc và chân thành: “Không có gì, nên như vậy.”
Tạ Nguyễn đột nhiên cảm động.
Có điều phải nói, người này tuy nhìn có vẻ kiêu ngạo nhưng đối với mình vẫn rất tốt.
Có lẽ mình nên mua gì đó để cảm ơn cậu ta…
Khi đang nghĩ ngợi thì tiếng chuông chuẩn bị tự học buổi tối vang lên.
"A, phiền vl, lại bắt đầu học." Hạ Minh Kiệt ở phía sau tru lên, đập mạnh sách vật lý , "Học mày có ích lợi gì! Có ích lợi gì! Dù không học cũng có điểm."
Liếc qua khóe mắt, cậu ta nhìn thấy Tạ Nguyễn đang dựa vào tường, trong đầu lóe lên một ý tưởng, đưa tay chọc vào cánh tay cậu: "Tiểu Tạ, sao cậu tiến bộ nhanh vậy?"
Dừng một chút, cậu ta nhỏ giọng, thần bí nói: "Có bí quyết gì sao? Chia sẻ cho anh em một chút đi."
Cậu có bí quyết gì đâu.
Tạ Nguyễn vô thức nhìn Bạc Tấn.
Tạ Nguyễn tự mình hiểu mình, nếu chỉ dựa vào chính mình, kỳ thi này có thể tiến bộ, nhưng sẽ không tiến bộ nhiều như vậy, hai trăm điểm này phần lớn là công lao của Bạc Tấn.
Cảm nhận được ánh mắt của Tạ Nguyễn, Bạc Tấn vuốt thẳng tay áo đồng phục, nhếch môi nhìn Hạ Minh Kiệt: "Bí quyết? Mày đang nói về tao đó hả?"
Hạ Minh Kiệt: "???"
Hạ Minh Kiệt trong mắt tràn đầy chán ghét: “Có liêm sỉ chút đi anh Bạc, có liên quan một phân nào đến mày đâu?"
Bạc Tấn không thích nghe lời này: “Sao lại không liên quan?”
Hắn nhướng mi liếc nhìn Hạ Minh Kiệt, vươn tay khoác vai Tạ Nguyễn, uể oải nói: “Đằng sau mỗi người đàn ông thành công đều có một người đàn ông yên lặng trả giá, hiểu không?”
Hạ Minh Kiệt: "..."
Tôn Hạo Tường và Phan Vũ đang dóng tai nghe lén : “…”!