Tạ Nguyễn và Bạc Tấn đi dạo bên ngoài, tiêu hóa thức ăn một lúc rồi mới quay lại lớp học.
Phần lớn học sinh lớp một đã về, có người đang thảo luận bài thi buổi sáng, có người đang nằm gục trên bàn chuẩn bị chợp mắt, có người đang tranh thủ thời gian ôn lại môn tiếp theo.
Trong sự hài hòa, Tôn Hạo Tường và Hạ Minh Kiệt đang chơi xúc xắc và đánh đầu, có vẻ rất lạc lõng. Giống như trong một đám cứu ngoan ngoãn lòi ra hai con ngựa hoang, phong cách đột nhiên bị biến đổi.
Tạ Nguyễn cất cặp đi, định làm vài đề, nhưng không biết vì sao cậu vẫn không thể bình tĩnh được. Nghĩ nghĩ liền vứt bút đi, quay người nói với Tôn Hạo Tường và Hà Minh Kiệt: “Lấy cho tôi một cái.”
Trò chơi nhỏ này có nhiều người mới thú vị. Tôn Hạo Tường và Hà Minh Kiệt cầu mà không được, vội vàng nói: “Nào, nào, ai có số điểm thấp hơn sẽ là người đó bị búng trán."
Tạ Nguyễn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Có người tới giúp tao chia hỏa lực,” Hạ Minh Kiệt đưa xúc xắc cho Tạ Nguyễn, ngồi phịch xuống ghế thở dài nhẹ nhõm, “Mẹ nó đầu tao sắp bị A Huân búng ra lỗ luôn rồi."
“Đang nghĩ đẹp vậy đấy à," Tạ Nguyễn nhếch khóe miệng, nửa cười nhìn cậu ta, “Tôi tới là châm dầu vào lửa."
“Này,” Tôn Hạo Tường nhướng mày trêu chọc, “Tự tin dữ vậy sao, Tiểu Tạ?"
"Đương nhiên,” Tạ Nguyễn đặt xúc xắc vào giữa hai lòng bàn tay, lắc mạnh, hơi nhướng mày, “Hôm nay tôi sẽ cho các cậu xem thực lực của tôi.”
Tay áo đồng phục học sinh của cậu được vén lên một chút, để lộ cổ tay gầy gò. Xương cổ tay nhô ra rõ ràng, trên cổ tay có một sợi dây màu đỏ có phần bạc màu, hợp với màu da trắng lạnh, tạo nên vẻ đẹp choáng ngợp.
Bạc Tấn nhìn đi chỗ khác, đôi mắt tối sầm.
"Nhìn đi." Tạ Nguyễn lại lắc lắc mấy cái, bỗng nhiên mở hai tay ra.
Vài cặp mắt lập tức dõi theo quỹ đạo của xúc xắc và nhìn sang.
Con xúc xắc nhận được ánh mắt háo hức của mọi người, bình tĩnh lăn hai lần trên bàn, rồi... dừng lại ở số 1.
Tạ Nguyễn: "..."
Sợ nhất là không khí đột nhiên im lặng.
Mấy giây sau, Hà Minh Kiệt vốn đang cố nhịn cười cuối cùng cũng không nhịn được nữa bật cười: "Hahahahaha, tao nhìn thấy rồi, tao thực sự đã nhìn thấy rồi."
Tôn Hạo Tường cười đến không nói nên lời, chỉ giơ ngón tay cái lên cho Tạ Nguyễn.
"Mẹ bà!" Tạ Nguyễn thầm mắng, mất mặt kinh khủng. Ngay khi cậu bắt gặp ánh mắt tươi cười của Bạc Tấn, tai cậu có chút nóng lên.
Mạnh miệng nói: “Lần này là ngoài ý muốn, lại."
Có Tạ Nguyễn xu cà na, Hạ Minh Kiệt bỗng nhiên cảm thấy tự tin. Cậu ta ngồi thẳng lên, chắp ngón cái và ngón giữa lại, búng mạnh vào trán Tạ Nguyễn, xoa xoa tay anh: “Nào, nào!”
Tôn Hạo Tường theo sát phía sau, cũng tiến tới. ũ
Da của Tạ Nguyễn trắng, Tôn Hạo Tường và Hà Minh Kiệt cũng không nương tay, búng ra hai cái thật mạnh, trên trán đột nhiên xuất hiện hai mảng đỏ.
Bạc Tấn khẽ cau mày.
Ban đầu Tạ Nguyễn cho rằng lần lắc đầu tiên là ngoài ý muốn. Lần tiếp theo cậu chắc chắn sẽ đại sát tứ phương, búng cho Tôn Hạo Tường và Hạ Minh Kiệt khóc lóc kêu ba. Nhưng mà sự thật đã chứng minh, cậu nghĩ nhiều quá rồi.
Có lẽ cậu trời sinh không may mắn trong mấy cái chuyện cá cược. Sau khi ném hơn chục lần chưa bao giờ vượt qua bốn điểm.
Vùng trán nơi bị búng đã chuyển từ ửng đỏ sang đỏ bừng, so với làn da trắng xung quanh đặc biệt chói mắt.
Cuối cùng, Tôn Hạo Tường và Hạ Minh Kiệt, hai tên không tim không phổi cũng không nỡ xuống tay, đề nghị: “Nếu không thì chúng ta chơi năm lần một ván, lưu lại trước, đủ năm thì búng."
m cộng âm thành dương, nói không chừng Tạ Nguyễn có thể đổi vận.
Nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy, thì có vẻ như không cần ra chiêu bọn họ cũng có thể thắng hahahaha.
Tạ Nguyễn tức giận lau mặt: “Được.”
Cậu không tin, ném nhiều lần như vậy mà không ra được điểm 6!
Nhưng bọn họ đều đánh giá thấp cái xui của Tạ Nguyễn, thật sự không ném ra.Sau năm lần, Tôn Hạo Tường và Hạ Minh Kiệt có thua có thắng nhưng Tạ Nguyễn, vạn năm bất biến vẫn ở chót, vẫn là người bị búng trán.
Tôn Hạo Tường cười đến đau bụng: “Thực xin lỗi, anh đây đã thật sự cố gắng hết sức.”
Cậu ta nhìn Tạ Nguyễn tràn đầy năng lượng đen đủi, ác ý bẻ bẻ ngón tay: "Nào, Tiểu Tạ, đã chơi là phải chịu."
Tạ Nguyễn không phải là người không chịu thua được, tuy rằng buồn bực nhưng vẫn nhắm mắt lại không chút do dự đưa đầu ra.
Tôn Hạo Tường cười xấu xa, đứng dậy gom sức mạnh lao tới thì bị một bàn tay chặn lại.
Tôn Hạo Tường kinh ngạc: "Anh Bạc?"
Bạc Tấn nhướng mi liếc cậu ta một cái, bình tĩnh nói: "Đến giờ học rồi, về chỗ ngồi ngồi đi." Sau đó, hắn kéo Tạ Nguyễn lại nói: "Cậu chơi vui như vậy, xem ra cậu làm rất tốt bài thi buổi sáng."
Tạ Nguyễn quả thực nghĩ như vậy.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Bạc Tấn, không hiểu sao cậu lại cảm thấy chột dạ. Trước mặt hắn, đừng nói cậu, ngay cả Phan Vũ cũng không dám nói mình thi rất tốt.
Tạ Nguyễn tức giận quay người lại, từ trên kệ sách lấy ra một cuốn sách.
Học? Tôn Hạo Tường nhìn đồng hồ trên bảng đen, suýt nữa tưởng mình bị mù. Rõ ràng còn tới mười phút nữa, còn sớm mà, sao đến giờ học?
Cậu ta cũng không phải thẳng nam sắt thép như Hạ Minh Kiệt. Nhìn khuôn mặt không mặn không nhạt của Bạc Tấn, lại nhìn vệt đỏ trên trán Tạ Nguyễn, sao mà không hiểu cho được?
Đây là thấy bọn họ búng trán Tạ Nguyễn nên không vui.
Bình thường Bạc Tấn là người ăn hiếp bọn họ, nhưng hôm nay cậu ta đã bắt được điểm yếu của lão súc sinh.
Tôn Hạo Tường chặc lưỡi, ánh mắt ái muội nhìn qua nhìn lại giữa hai người:"Bắt đầu bảo vệ người ta rồi đó he, Bạc thần."
Hạ Minh Kiệt vốn đang không rõ nguyên do, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tôn Hạo Tường, y rốt cuộc cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra, liền hét lên: “Anh Bạc sao lại thế này, đều là anh em với nhau, sao mày lại che chở cho Tạ Nguyễn?"
Tạ Nguyễn bị bọn họ náo loạn đến mức không được tự nhiên, ném cuốn sách trên tay đi, quay đầu lại: “Muốn búng thì cứ búng, bớt nói xàm đi!"
Tôn Hạo Tường căn bản không quan tâm năm cái búng trán đó, chỉ là cậu ta muốn chọc tức Bạc Tấn thôi. Một bên khiêu khích nhìn hắn một bên giơ tay lên: “Nào, Tiểu Tạ…”
Chưa kịp nói xong, Bạc Tấn đã đứng dậy.
Tôn Hạo Tường giật mình, tưởng hắn sắp nổi giận nên theo bản năng thu tay lại, thận trọng nói: "Mày muốn làm gì?"
Bạc Tấn không để ý tới cậu, chỉ đưa tay với Phan Vũ: “Đưa cuốn sổ kỷ luật cho tôi.”
Lớp 1 có sổ kỷ luật chuyên dùng để ghi chép các hành vi vi phạm kỷ luật ở tiết tự học. Cán bộ lớp thay phiên nhau giữ và đưa cho Tôn Phúc An kiểm tra vào mỗi buổi sáng trong các buổi tự học.
Phan Vũ từ trước đến nay luôn nghe theo Bạc Tấn, nghe vậy, không chút suy nghĩ lập tức lấy cuốn sổ kỷ luật ra đưa cho hắn.
Bạc Tấn mỉm cười liếc nhìn Tôn Hạo Tường, sau đó trong ánh mắt không thể tin được của cậu ta, mở trang mới nhất của cuốn sổ kỷ luật và viết mấy chữ trên đó: Tôn Hạo Tường đùa giỡn trong thời gian nghỉ trưa.
Nghĩ đến cái tay lớn của Tôn Phúc An, Tôn Hạo Tường hít một hơi, vừa đau buồn vừa tức giận hét lên: "Bạc Tấn, tao đm mày! Không thể báo thù riêng như vậy được!"
Hạ Minh Kiệt xem náo nhiệt không chê to chuyện, đập bàn, bắt đầu điên cuồng ồn ào: "Lớp trưởng, báo thù riêng báo thù riêng!"
Những học sinh khác vốn đang âm thầm theo dõi náo nhiệt cũng không chịu thua kém, cuối cùng cũng tìm được cơ hội trêu chọc Bạc Tấn. Sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, sôi nổi thêm lời:" wow Bạc thần, tất cả đều là bạn học với nhau, sao cậu chỉ thiên vị Tạ Nguyễn vậy chứ?"
"Hai người các cậu có quan hệ gì, mau nói ra! Năng lực tiếp thu của tụi tui rất mạnh mẽ!"
“Có quan hệ gì?” Bạc Tấn một tay chống cằm, cười nhìn Tạ Nguyễn: “Cái này thì phải hỏi cậu ấy."
Sau một hồi tạm dừng, dưới ánh mắt trêu chọc của bạn cùng lớp.
Ý vị thâm sau nói: “Cậu ấy nói quan hệ gì thì chính là quan hệ đó."
Lớp học yên tĩnh một lát, sau đó tiếng la hét và tiếng huýt sáo liên tiếp vang lên, gần như xé nát nóc trường.
Lỗ tai Tạ Nguyễn có chút nóng lên, giả vờ bình tĩnh ngẩng đầu lên, đập mạnh xuống bàn, nói: "Có đi ngủ hay không?"
Dù gì trước kia cậu cũng là một tay đánh đấm có chút danh tiếng, cho nên các bạn cùng lớp lập tức tản ra như ong vỡ tổ, không dám gây sự nữa.
Tạ Nguyễn trừng mắt nhìn Bạc Tấn, không khách khí giật lấy gối của hắn, ôm nằm dài trên bàn, giấu đôi tai đỏ bừng xuống bên dưới.
Thật ra cậu không hề tức giận thậm chí là có chút vui vẻ.
Lông mi của Tạ Nguyễn giật giật, cậu thích từ "thiên vị" này. Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người lựa chọn thiên vị cậu với người khác...
Bạc Tấn để Tạ Nguyễn chiếm lấy chiếc gối của hắn gần như không rời tay khỏi gối, tâm trạng hắn cực kỳ tốt lấy cuốn sách màu từ trong hộc bàn ra và bắt đầu đọc.
Ở hậu trường, trong nhóm Trung tâm Tuyệt vọng Toán, Lý và Hóa, Hạ Minh Kiệt đang liên tục gửi tin nhắn——
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Tụi bây nói coi nếu bây giờ tao đi lấy cái gối của anh Bạc, liệu nó có cho tao dùng không?
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần.]: Mày nghĩ nhiều rồi, nó sẽ in chuyện mày ăn hải sản hư bị tiêu chảy trong quần hồi đi quân sự năm lớp mười dán đầy trường.]
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Mẹ bà, mày có thể ngừng nhắc đến chuyện này được không? !
[Hà Minh Kiệt Xuất]: Chúng ta là anh em nhiều năm như vậy, có lẽ anh Bạc sẽ không làm đến mức...
[ Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Mày thử coi, mày có thấy bao giờ mà nó để người khác chạm vào đồ của nó không?]
[Hà Minh Kiệt Xuất]: Vậy tại sao Tạ Nguyễn...
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần.]: Tao nói mày ngu à mày ngu thiệt hả?
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần. ]: Mày nghĩ coi mày có ý gì với Lâm Lộ, nó có ý gì với Tạ Nguyễn.
[Lớp phó-Phan Vũ]: Mùa xuân đến rồi.
[ Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần.]: Lão Phan nói đúng, chó già cũng có xuân.
[Hạ Minh Kiệt Xuất]:...
Tuy thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi nhưng Tạ Nguyễn vẫn ngủ ngon lành, tỉnh dậy tràn đầy năng lượng, trạng thái đặc biệt tốt.
Các học sinh trong lớp đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào phòng thi. Tạ Nguyễn không có gì mang theo nên chỉ kiểm tra bút trong túi đựng bút, sau khi xác định đúng rồi mới chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi.
Bạc Tấn liếc nhìn động tác của cậu, đặt cuốn sách xuống, đứng dậy nhường chỗ.
Tuy nhiên, Tạ Nguyễn không có lập tức bước ra ngoài.
Bạc Tấn kinh ngạc: “Sao thế?”
"Cậy..." Tạ Nguyễn phun ra một âm tiết, tựa hồ rất khó nói, do dự hồi lâu, nội dung còn lại không thể nói ra được.
Hiếm khi thấy cậu trong trạng thái này nên Bạc Tấn cũng không thúc giục mà chỉ nhìn cậu đầy hứng thú, chờ đợi lời nói tiếp theo của cậu.
Tạ Nguyễn thầm mắng mình không tiền đồ. Tại sao có một câu cũng không thể nói ra? ! Cậu hít một hơi, giả vờ bình tĩnh: "Cái đó, tôi muốn thi tốt, cậu hiểu không."
Cho dù lúc đầu không hiểu thì bây giờ cũng sẽ hiểu. Bạc Tấn nén cười trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Ừ, tôi hiểu.”
Sau đó, dưới ánh mắt mong chờ của Tạ Nguyễn, hắn nghiêm túc nói: “Vậy từ nay về sau phải chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều đứng đầu?”
Tạ Nguyễn: "..."
Nếu khéo léo không được thì chỉ có thể trực tiếp. Tạ Nguyễn tránh ánh mắt Bạc Tấn, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Cậu, cậu ôm tôi một cái!"
Tạ Nguyễn cảm thấy sở dĩ sáng nay mình thu tốt không chỉ là do học tập chăm chỉ mà còn có chút mê tín. Ước định mà thành quy củ đều là đạo lý, nếu không gì sao vẫn còn lưu truyền cho tới nay.
Cho nên bài thi buổi chiều cùng cần dính chút hơi thở của học thần.
Một tay cậu đút vào túi, trông như không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng đôi tai hơi đỏ lại bán đứng tâm trạng thực sự của cậu.
Khóe môi Bạc Tấn không tự chủ được nhếch lên, hắn thật sự không hiểu, tại sao một người có thể dễ thương như vậy ngay cả đang cương ngạnh.
Thật sự muốn...muốn...
Tạ Nguyễn nói xong, đợi mấy giây, thấy Bạc Tấn vẫn bất động, hình như có vẻ không được tình nguyện lắm. Trong chốc lát có cảm giác xấu hổ buồn bực, không ôm thì không ôm! Hắn cũng không phải là học sinh giỏi duy nhất, cậu có thể đi tìm Phan Vũ, tìm Hạ Minh Kiệt, tìm người khác ôm!
Tạ Nguyễn mím môi dưới, muốn bước ra khỏi chỗ ngồi, nhưng Bạc Tấn lại ôm lấy, kéo cậu vào trong lòng ng.ực.
Nam sinh đang ở khoảng giữa chuyển từ thiếu niên sang thanh niên, dáng người thon gầy, trên người phủ một lớp cơ bắp mỏng, bờ ngực rộng lớn và săn chắc, đủ để khiến cho người ta có cảm giác an toàn.
Cuối cùng cũng cọ được.
Tạ Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, giờ cậu đã tự tin đi thi.
Đang lúc suy nghĩ, giọng nói của Bạc Tấn vang lên trên đỉnh đầu cậu: “Thật ra… có một cách tốt hơn ôm.”
Tạ Nguyễn lập tức ngẩng đầu lên đầy hứng thú: “Cái gì?”
Bạc Tấn kề sát tai cậu, cười nói: “Ví dụ như nụ hôn đầu tiên mà học thần giữ gìn nhiều năm…”
Tạ Nguyễn: "..."
Tạ Nguyễn đẩy hắn ra, không thèm quay đầu lại lao nhanh ra khỏi lớp.
Bạc Tấn nhìn bóng lưng có chút lảo đảo của cậu cười điên cuồng.