Lòng bàn tay của Bạc Tấn ấm áp và khô ráo, không giống như một số nam sinh luôn đổ mồ hôi. Lòng bàn tay có một lớp sẹo mỏng trên lòng bàn tay, khi nắm lấy tạo ra một cảm giác an toàn. Tạ Nguyễn bị hắn nắm tay, sợ hãi trong lòng lập tức giảm bớt rất nhiều.
Cây cầu vượt dài dường như không còn là thứ không thể vượt qua, Tạ Nguyễn hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng vượt qua được rào cản tâm lý và bước về phía trước.
Cậu bước đi chậm rãi, đôi mắt cụp xuống, cố gắng không nhìn xuống. Bạc Tấn không thúc giục mà giảm tốc độ, điều chỉnh tốc độ của mình nắm tay cậu đi từng bước về phía trước.
"Này, anh Bạc, hai người các ngươi đang làm gì vậy?" Đám người Tôn Hạo Tường đi rất nhanh, thấy lâu vậy mà hai người kia còn chưa tới, mới quay lại tìm người, liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh huýt sáo, vẻ mặt đầy trêu chọc.
Những người khác cũng đang xem náo nhiệt, đặc biệt là Tống Tinh Hà hận không thể lấy kính lúp ra để nhìn.
Bạc Tấn liếc mắt nhìn Tạ Nguyễn.
Mặc dù chứng sợ độ cao của Tạ Nguyễn không còn nghiêm trọng như lúc đầu, nhưng vẫn có chút choáng váng, có lẽ nhất thời sẽ không hiểu Tôn Hạo Tường có ý gì.
Hắn biết Tạ Nguyễn da mặt mỏng, không thích bị trêu chọc. Nếu nghe được những gì Tôn Hạo Tường nói, có lẽ cậu sẽ vì thể diện mà buông tay, ép mình tiến về phía trước.
Sợ cậu thật sự làm như vậy, Bạc Tấn càng siết chặt tay Tạ Nguyễn. Hắn nhướng mi lên nhìn Tôn Hạo Tường một cái, lạnh lùng nói: “Không có mắt à nhìn không thấy sao?"
Đã biết thằng này không biết xấu hổ, quả nhiên!
Tôn Hạo Tường bị hắn làm cho nghẹn họng nhưng lòng ham muốn đàm tiếu vẫn không hề tắt, trợn mắt nói: “Ban ngày ban mặt, hai người chú ý chút đi."
"Có ảnh hưởng gì sao?” Bạc Tấn khịt mũi, “Người mã xanh* nắm tay nhau thì ảnh hưởng gì? Mày đến từ Mỹ?"
*Mã xanh là kiểu mã bên y tế á.
Tôn Hạo Tường: "..."
Những người khác: "..."
“Có đi nữa không?” Bạc Tấn đi được vài bước thì thấy họ vẫn đứng ngây ngốc ở đó, quay lại cười nói: “Không muốn ăn cơm đúng không, được, vừa lúc chỉ có đôi ta..."
“Đi, đi!” Hạ Minh Kiệt cả buổi sáng đều nhớ thương bữa ăn này, nghe được những lời này, cũng quên mất chuyện nắm tay vừa rồi, sợ Bạc Tấn thật sự sẽ bắt bọn họ về, lôi kéo Tôn Hạo Tường và Tống Tinh Hà chạy về phía trước.
Phan Vũ nhàn nhã đi theo bọn họ, khi đi ngang qua Bạc Tấn và Tạ Nguyễn, cậu ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có chút tái nhợt của Tạ Nguyễn.
Bạc Tấn nhướng mày.
Phan Vũ đẩy kính lên, mỉm cười hiểu ý, quay người tiếp tục bước đi.
Chủ nhà hàng mà Bạc Tấn nhắc đến thực sự rất tùy hứng, ngay cả biển hiệu cũng không. Nếu không phải bên trong có rất nhiều người đang ăn uống thì không ai nghĩ đây là một nhà hàng.
Ông chủ là một ông già nhỏ nhắn không cười, đang đi về phía này với một đĩa chân lợn om, ngẩng đầu nhìn thấy Bạc Tấn và Tạ Nguyễn, lập tức vui vẻ:"Tiểu Bạc tới à."
Trông hoàn toàn khác với vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi.
"Ừ, đưa bạn đến ăn cơm." Bạc Tấn nhận lấy cái đĩa từ tay người đó, hỏi: “Bàn nào?”
“Chỉ có hai khách hàng thôi, đâu tới mức cần cậu động tay?” Ông chủ nói vậy nhưng không khỏi mỉm cười chỉ vào phía dưới chiếc quạt: “Ở đằng kia.”
Bạc Tấn gật đầu rồi bưng đĩa chân giò om đến đó.
Sau khi xuống cầu vượt, Tạ Nguyễn cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Nhìn thấy cảnh này, anh có chút kinh ngạc hỏi Tôn Hạo Tường: “Bạc Tấn có quen biết với ông chủ sao?"
"Ừm," Tôn Hạo Tường nói, tuy rằng không biết cụ thể nhiều, nhưng cậu cũng từng tới đây mấy lần, "Hình như là quen biết nhiều năm, quan hệ giữa bọn họ khá tốt."
Tạ Nguyễn đang suy tư, đột nhiên cảm thấy mình biết quá ít về Bạc Tấn.
Ngoài những chuyện ở trường, thì cậu không biết gì khác nữa.
Điều này là không thể, nếu muốn tìm ra nguyên nhân khiến Bạc Tấn tự tử thì trước tiên cậu phải tìm hiểu thật kỹ về người này.
Nhưng làm sao để hiểu được?
Hỏi đám Tôn Hạo Tường?
Không được, chỉ nắm tay nhau trên cầu vượt thôi cũng đủ khiến người ta hiểu lầm rồi. Bây giờ nếu hỏi về Bạc Tấn, bọn họ không hiểu sai cũng khó.
Phải làm sao đây?
Trong lúc Tạ Nguyễn đang suy nghĩ, ông chủ đã dẫn bọn họ vào phòng riêng trong cùng.
Bên ngoài có người hàng xóm tốt bụng trêu chọc: "Này lão Vương, không phải không muốn mở phòng riêng sao? Tại sao đến Tiểu Bạc lại là ngoại lệ?"
“Ăn đồ ăn của mình đi, tôi vui là được!” Ông chủ Vương cười mắng, đặt một ấm trà lúa mạch lên bàn tròn rồi nói: “Chờ, đồ ăn sẽ được bưng lên ngay.”
Rồi lại vội vã đi ra ngoài.
Cũng không biết trà lúa mạch của nhà hàng mua ở đâu, không cần mở nắp cũng có thể ngửi thấy mùi thơm. Bạc Tấn rót một ly cho Tạ Nguyễn rồi đẩy qua, nhẹ nhàng hỏi: “Thấy khỏe hơn chưa?”
Tạ Nguyễn ngượng ngùng “ừm”, cúi đầu uống một ngụm trà. Một lúc sau, cậu lúng túng quay sang Bạc Tấn: “Sao cậu biết?”
Bạc Tấn mỉm cười: “Đã nhìn ra từ hôm ở trên sân thượng."
Tạ Nguyễn đột nhiên hiểu ra, hóa ra là như vậy. Chứng sợ độ cao của cậu là gần đây mới có, ngay cả Tống Tinh Hà cũng không biết.
Vậy sao Bạc Tấn lại biết được
Hai người bọn họ chụm đầu vào nói chuyện, Hạ Minh Kiệt và những người khác cũng đang bận rộn. Vừa ngồi xuống đã lấy điện thoại di động ra, mở phần mềm trò chuyện nhắn tin với Tống Tinh Hà: "Nào, nào, quét mã QR của tao, tao kéo mày vào nhóm."
Nhóm?
Trong đầu Tạ Nguyễn chợt nảy ra một ý tưởng, chợt nhớ tới trên diễn đàn trước đó mình đọc thấy Bạc Tấn hình như có một nhóm dành cho fan.
Vì đều là fan nên chắc chắn họ phải biết rất rõ về thần tượng của mình.
Mình có thể vào nhóm xem thử, có khi sẽ tìm được thông tin hữu ích.
Tạ Nguyễn càng nghĩ càng động tâm, quay đầu nhìn Bạc Tấn thì thấy hắn đang uống trà cũng không để ý tới mình. Hơi xoay người sang một bên, cậu bấm vào diễn đàn và bắt đầu tìm nhóm.
Cũng được cái may mắn, ngay bài đăng đầu tiên đã tìm được.
Giống như một tên trộm, Tạ Nguyễn giấu điện thoại dưới gầm bàn, lặng lẽ tìm kiếm.
Khi nhìn thấy kết quả tìm kiếm, tay của Tạ Nguyễn run lên thiếu chút nữa là ném bay cái điện thoại "Hậu cung của Bạc Thần." là cái quỷ gì dị, mấy người này không thể để cái nào bình thường được hả?!
Nhưng mà cậu không có lựa chọn nào khác.
Tạ Nguyễn tự an ủi trong lòng dù sao cũng là tài khoản phụ, cũng không có người biết dưới lớp vỏ bọc đó là mình liền bấm đăng ký tham gia.
“Cậu đang làm gì vậy?” Phía trước đột nhiên có tiếng gõ nhẹ, Tạ Nguyễn giật mình tắt màn hình, ngẩng đầu lên thì thấy Bạc Tấn đang nhàn nhã nhìn mình: "Ăn cơm ”
Lúc này Tạ Nguyễn mới chú ý tới đồ ăn đã được dọn ra từ lúc nào đó.
Một phần gà sốt xì dầu với xá xíu, một phần ngỗng quay, một phần sườn nướng, một phần thịt ướp, cộng thêm một đĩa lớn canh rau và đậu phụ xay tay, ông chủ Vương hiển nhiên biết lượng cơm của nam sinh, mỗi món đều rất nhiều.
Tạ Nguyễn nuốt nước miếng, buông điện thoại xuống: “Không có gì.”
Cậu cũng không biết khi nào đơn xin gia nhập nhóm mới được chấp thuận nên tốt nhất là nên ăn trước đã.
Bạc Tấn không bỏ sót một tia chột dạ trên mặt cậu, híp mắt nhìn cậu một cái khiến tim đập thình thịch, sau đó đưa một đôi đũa.
Quán này ăn ngon thật, Tạ Nguyễn ăn xong một miếng gà sốt xì dầu là quên hết. Thật sự quá ngon, da gà không quá dầu, gà không bị cháy, nước tương vừa phải, rất tươi, không làm mất đi hương vị của món ăn.
Tạ Nguyễn hài lòng với bữa ăn của mình, thậm chí còn đổ nước tương còn lại vào bát và trộn với cơm.
Những người khác cũng không nhường, bàn đầy đồ ăn đã bị quét sạch. Ăn xong, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Lần sau lại đến!
Thời gian nghỉ trưa cũng không nhiều nên Bạc Tấn trả tiền.
Đưa Tạ Nguyễn và những người khác rời đi. Ông chủ Vương không thể từ chối, mạnh bạo nhét vào tay hắn một hộp bánh sầu riêng rồi mới thả ra.
Mấy người cãi nhau ầm ĩ quay lại trường, khi đi ngang qua phòng vệ sinh của giáo viên trên tầng năm, Bạc Tấn bất ngờ ném hộp bánh sầu riêng cho Tôn Hạo Tường: “Lấy chia ra ăn đi, tao đi xả nước."
Tôn Hạo Tường là đứa sẵn lòng làm việc này nhất, vui vẻ đồng ý chạy vào lớp.
Tạ Nguyễn cũng muốn đi theo bọn họ, nhưng vừa tiến lên một bước liền bị Bạc Tấn giữ lại.
"Cái gì?"
Bạc Tấn mỉm cười nhìn cậu: “Đi vệ sinh với tôi."
Tạ Nguyễn không nói nên lời: "Cậu là học sinh tiểu học hả?”
“Đâu có.” Bạc Tấn cười, không biết xấu hổ nói: “Tôi còn chưa tốt nghiệp mẫu giáo, cho nên cậu phải tuân theo truyền thống kính trọng người già, chăm sóc trẻ nhỏ của dân tộc Trung Hoa.”
Tạ Nguyễn: "..."
Vì sao mỗi lần người này đều có thể làm mới giới hạn cuối của mình?
Nhưng ghét bỏ thì ghét bỏ, Tạ Nguyễn vẫn đi cùng hắn. Vừa dịp mới ăn cơm xong đi rửa tay cũng được.
“Có phiền không?” Cửa đóng lại, Bạc Tấn lấy một bao thuốc lá vẫy vẫy với Tạ Nguyễn.
Tạ Nguyễn không ghét mùi thuốc lá, lắc đầu nói: “Muốn làm gì thì làm.”
Bạc Tấn gật đầu, cúi đầu châm lửa.
Khi hút thuốc hắn vẻ đẹp trai khác hẳn bình thường.
Một tay đút túi, tay kia kẹp điếu thuốc. Trong khi nhả khói, rất bất cẩn và gợi cảm. Hắn là người đẹp trai nhất khi hút thuốc mà Tạ Nguyễn từng thấy.
Tạ Nguyễn giật mình, rũ bỏ nước trên tay, nhìn Bạc Tấn: “Cho tôi một điếu."
Nam sinh ở độ tuổi vị thành niên ít nhiều có xu hướng mắc bệnh trung nhị. Khi thấy người khác hút thuốc trông ngầu thì lại muốn thử một chút.
Bạc Tấn nhướn mày: “Cậu biết hút thuốc à?”
Tạ Nguyễn hất cằm: “Không thử làm sao biết có thể hay không?”
“Đừng,” Bạc Tấn gãy tàn thuốc vào thùng rác, “Không phải thứ tốt lành gì."
“Tôi chỉ hút một hơi thôi.” Hắn càng không muốn đưa Tạ Nguyễn lại càng muốn, kiên nhẫn thương lượng điều kiện với hắn, “Biết mùi vị thế nào là được, bảo đảm sẽ không nghiện."
Bạc Tấn xác nhận lại lần nữa: “Thật sự chỉ hút một cái thôi?”
Tạ Nguyễn hưng phấn gật đầu: “Thật sự.”
Bạc Tấn nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu, trong đầu nảy ra ý xấu, hắn rút điếu thuốc trong miệng đưa đến.
Tạ Nguyễn: "..."
Ai muốn dùng cái mà hắn đã hút qua?
Trong mắt Bạc Tấn lộ ra ý cười, nheo mắt nói: "Không phải nói chỉ hút một hơi thôi sao? Sao không nhận lấy?"
Tạ Nguyễn biết Bạc Tấn lại trêu chọc mình, trừng mắt nhìn hắn: “Cho tôi một điếu mới.” Dừng một chút, lại nói thêm: “Chắc Bạc Thần không keo kiệt đến như vậy đâu ha, ngay cả một điếu thuốc cũng không muốn cho."
Còn học được chiêu khích tướng.
Bạc Tấn bật cười, dùng cằm hất nhẹ về vị trí túi quần: “Tự mình lấy đi.”
Hai mắt Tạ Nguyễn sáng lên, cậu cúi người xuống, không suy nghĩ mà đưa tay ra.
Đầu ngón tay cậu vừa chạm vào hộp thuốc lá, giọng nói trầm thấp của Bạc Tấn vang lên trên đầu: “Được chưa bạn cùng bàn, cậu chạm vào đâu vậy?”
Động tác của Tạ Nguyễn lập tức dừng lại.
Bạc Tấn nửa dựa vào khung cửa, uể oải phun ra một hơi thuốc, cười nói: “Nói đi, có phải cậu đã mơ ước tôi từ lâu rồi không?"
Tạ Nguyễn: "..."
Tạ Nguyễn hít thở không thông: “Không tự luyến là chết liền phải không?"
Bạc Tấn trơ trẽn nói: “Người thì phải yêu mình trước, sau mới yêu người khác.”
Tạ Nguyễn: "..."
Tạ Nguyễn không muốn cùng hắn nói chuyện nữa, mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Bạc Tấn nhanh tay ngăn lại: “Đùa cậu thôi."
Hắn cười khẽ: “Quên chuyện hút thuốc đi, đừng học mấy cái không tốt.”
Tạ Nguyễn ngẩn ra, tay nắm cửa dần dần buông lỏng.
Một lúc lâu sau, cậu mới cứng rắn nói: “Tôi biết rồi, nhanh lên, sắp vô học rồi.”
Bạc Tấn nói “ừm” rồi cúi đầu hút thuốc.
Trong làn khói, lông mày hắn cụp xuống, đường nét trên khuôn mặt sắc nét, khuôn mặt vô cảm có chút lạnh lùng khó hiểu.
Không biết vì sao, Tạ Nguyễn chỉ cảm thấy Bạc Tấn lúc này có chút không vui.
Tạ Nguyễn do dự một lát, sau đó hỏi: “Tâm trạng không tốt sao?”
Bạc Tấn dừng lại. Nhiều năm trôi qua, hắn đã quen với việc che giấu cảm xúc thật của mình. Ngay cả những người bạn lớn lên cùng hắn trong trại trẻ mồ côi cũng hầu như không biết điều đó, nhưng không ngờ Tạ Nguyễn lại nhìn thấy.
Bạc Tấn muốn đánh lừa cậu bằng cách pha trò như thường lệ. Tuy nhiên, khi nhìn vào mắt Tạ Nguyễn, hắn không hiểu sao mình như bị ma xui quỷ khiến thừa nhận: “Ừm, có một chút.”
Tạ Nguyễn lập tức nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"
"Có người bắt nạt cậu à? Hay là chuyện học?"
"Đừng tức giận, nói ra đi tôi sẽ giúp cậu đưa ra lời khuyên."
"Hay là tôi ra ngoài đi dạo với cậu được không? Thư giãn chính là phương pháp tốt."
Bạc Tấn không nói chuyện, chỉ lặng lẽ nhìn người đối diện. Nhìn cậu lo lắng cho mình, thấy cậu nôn nóng vì mình, nhìn cảm xúc của cậu thay đổi vì mình, hắn như muốn ghi khắc khoảnh khắc này mãi mãi vào trong mắt mình.
Hồi lâu không nhận được phản hồi, Tạ Nguyễn có chút khẩn trương, sợ tâm trạng Bạc Tấn không tốt không thoát ra được nên không khỏi kéo mạnh cánh tay hắn: "Cậu nói chuyện đi."
Bạc Tấn cụp mắt xuống, ánh mắt rơi xuống cái tay đang đặt trên người mình. Một lúc sau, bỗng nhiên bật cười.
Bạc Tấn đưa tay chạm nhẹ lên đỉnh đầu cậu.
Một chút thân mật mà không gây khó chịu.
“Không sao đâu,” hắn nói, giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết, “Chỉ cần nhìn thấy bạn cùng bàn của tôi là tốt rồi!"