Nhà ăn của trường cấp ba Thế Gia rất nổi tiếng trong thành phố, không chỉ phục vụ ba bữa một ngày mà còn cung cấp đồ ăn nhẹ vào đêm khuya sau tiết tự học buổi tối. Càng hiếm hơn là hương vị ngon nên sau khi tốt nghiệp rất nhiều học sinh không nhớ thầy cô, bạn học mà chỉ nhớ nhà ăn.

Tạ Nguyễn suy đoán cũng không sai, có lẽ là do tan học sớm, lúc này cũng không có việc gì làm nên rất nhiều người tụ tập ở nhà ăn. Vừa ăn vừa trò chuyện, nhìn thấy ngoài người chỉ có người, có thể so sánh ngang với lúc cao điểm.

Hai người vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Tôn Hạo Tường đứng ở phía sau, cậu ta cao lớn cường tráng đứng lên như một tòa tháp sắt, không cần phải đi tìm nữa.

"Ê, mau tới đây." Tôn Hạo Tường huýt sáo với hai người họ với vẻ mặt ái muội.

Hạ Minh Kiệt ngồi đó, gõ đũa lên bàn, cổ vũ: "Hai người sao chậm thế? Chậc, trăng cao gió mát, cô nam quả nam..."

Phan Vũ tuy không nói gì nhưng chữ hai chữ "buôn chuyện" gần như đã viết thẳng lên mặt.

Bạc Tấn ngồi xuống, cầm một nắm đậu phộng luộc nghe vậy, cười nói: "Tao không nói ra được, bây hỏi Tạ Nguyễn đi."

“Ôi chao,” Tôn Hạo Tường như phát hiện ra thế giới mới nào đó, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Tạ Nguyễn và Bạc Tấn, cười xấu xa: “Gia đình gia giáo dữ dị sao, Bạc thần?"

“Gia giáo gì bây?” Hạ Minh Kiệt xem chuyện không chê chuyện lớn, cố ý nói: “Anh Bạc, hai người thành người một nhà từ khi nào vậy? Sao tao không biết? Lão Phan, mày biết không?”

Phan Vũ nhịn cười lắc đầu.

Sau khi trải qua những lần tấn công cợt nhả của của Bạc Tấn, trái tim Tạ Nguyễn đã sớm không còn gợn sóng từ lâu. Nghe vậy, nhướng mi liếc nhìn cậu ta, nhẹ giọng nói: “Lớp một là gia đình của tôi, các bạn cùng lớp là người thân không cùng huyết thống.”

Đám người Tôn Hạo Tường ngẩn ra, sau đó đều bật cười.

Bạc Tấn cũng cười, thuận tay đưa đậu phộng vừa mới bóc vỏ cho Tạ Nguyễn.

Tạ Nguyễn cũng lười để ý những người này, dù sao bọn họ cũng không có ác ý gì.

Hà Minh Kiệt vẫn luôn cảm thấy Tạ Nguyễn khó có thể ở chung, hơn nữa trước đây nhìn thấy những chiến tích đó của cậu ở trên diễn đàn,

Cái gì mà không hợp là đánh người, nên cậu ta không dám đáp lại. Giờ đây nghe được lời này, lập tức cảm thấy khoảng cách giữa hai người đã kéo gần lại không ít.

Cậu ta chính là kiểu người có chỉ số xã giao vô cùng trâu bò, cho cậu ta một con đường sẽ lập tức sáng lên. Nóng lòng đứng dậy nói với Bạc Tấn: “Anh Bạc, chúng ta đổi chỗ đi, tao nói chuyện với Tạ Nguyễn.”

Bạc Tấn phớt lờ cậu ta.

Hạ Minh Kiệt còn nghĩ rằng do nhà ăn quá ồn ào.

Thấy vậy liền duỗi tay đẩy đẩy Bạc Tấn, lặp lại một lần nữa:"Anh Bạc, chúng ta đổi chỗ đi."

Bạc Tấn phủi sạch vỏ đậu phộng trên tay rồi ngẩng đầu lên: “Ngồi xuống.”

"Hả? Làm sao?" Hạ Minh Kiệt không biết tại sao hắn không đứng dậy đổi chỗ ngồi?

Bạc Tấn mịn cười: “Ngồi xuống chịu đòn.”

Hạ Minh Kiệt: "???"

Được rồi, tại sao lại đánh cậu ta? !

Hạ Minh Kiệt đang muốn cãi lại mấy câu, lại bị Tôn Hạo Tường từ phía sau bịt miệng: "Không có gì hết, không sao, tao lập tức đưa thứ này đi, mấy bây không cần để ý tới nó."

Hạ Minh Kiệt: “Ồ ồ…”

Tôn Hạo Tường vỗ lưng cậu ta một cái chát: "Thành thật chút đi!"

Bọn họ gọi một bàn đồ ăn, bao gồm xiên nướng, món Quảng Đông, bún gạo và toàn bộ đều uống nước ô mai.

Hạ Minh Kiệt nhớ ăn chứ không nhớ đánh, một hơi nuốt nửa dĩa tôm xào bún gạo, lại nhịn không được bắt đầu tò mò: "Rốt cuộc vừa rồi hai người xảy ra chuyện gì?"

Bạc Tấn nhếch môi: "Không có gì, chỉ là..."

Tạ Nguyễn sợ hắn nói ra bốn chữ “không thể diễn tả”, sẽ không bao giờ giải thích rõ được, nên vội vàng cắt ngang nói: “Tôi chỉ sơ ý vấp ngã thôi.”

Hạ Minh Kiệt thất vọng "à." một tiếng, hóa ra là trượt chân, còn tưởng rằng có ẩn tình bên trong. Cậu ta bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn.

Số lượng bánh trôi nhân cơm rượu trong chén của Tạ Nguyễn cũng không nhiều lắm, trong lúc những người khác đang nói chuyện thì cậu đã ăn hết phần lớn. Bạc Tấn rũ mắt nhìn thoáng qua, đẩy một đĩa bánh cà rốt áp chảo cùng vài chiếc bánh bao xá xíu đến trước mặt cậu.

"Thử xem? Tôi thấy hai món ăn nhẹ này ở căn tin này khá ngon."

Hắn đoán Tạ Nguyễn thích đồ ngọt nên gọi hai món này.

Vốn dĩ Tạ Nguyễn không có cảm giác thèm ăn, nhưng khi nhìn thấy bánh cà rốt được chiên giòn thơm, cậu đột nhiên cảm thấy mình còn có thể ăn thêm chút nữa. Cũng không ngại ngùng, cầm một miếng lên cắn một miếng: “Cám ơn, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho cậu.”

Cậu đã ăn bữa sáng của Bạc Tấn rồi cũng không thể buổi đêm cũng là hắn trả tiền.

Bạc Tấn bật cười, gắp một đống oden: “Không vội.”

Tôn Hạo Tường đang ăn uống ở phía đối diện, quan sát màn tương tác giữa hai người, nhìn thấy cảnh này, không nhịn được nữa, lén lút giơ điện thoại lên bấm mở camera.

Không phải Bạc Tấn nói mình không phân biệt đối xử với Tạ Nguyễn sao? Hôm nay nhất định phải chụp lại cảnh này cho nó thấy bản thân nó cười đến mức nào!

Tôn Hạo Tường điều chỉnh góc độ và nhấn nút chụp.

Giây tiếp theo, tiếng click vang lên, mọi người đều nhìn sang.

"hahaha," Tôn Hạo Tường cười xấu hổ, buông tay xuống, "Có gì đâu, tao chỉ muốn chụp ảnh đăng lên vòng... bạn..."

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Tạ Nguyễn, giọng nói của cậu ta càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không còn nghe được nữa.

Dm, sao lại quên tắt âm thanh! Tạ Nguyễn tức giận rồi sao? Chắc vậy, nếu có người không hỏi tiếng nào mà chụp hình cậu ta, cậu ta cũng sẽ tức giận.

Nghe nói tính tình Tạ Nguyễn không tốt lắm, một chút thôi cũng tức giận. Có khi nào nổi nóng lên bụp cậu ta luôn không?

Sợ nhưng thật ra cũng không sợ lắm. Với hình thể này của mình, có thể nghiền nát một ngọn núi chỉ bằng một chiêu và hạ gục thêm mười lần. Nhưng cậu ta vẫn muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với Tạ Nguyễn, sao có thể động thủ được.

Tốt nhất là nên xin lỗi đàng hoàng, chắc là Tạ Nguyễn sẽ không so đo đâu...phải không?

Tôn Hạo Tường khụ một tiếng, trong đầu suy nghĩ lý do, cố gắng làm mình có vẻ chân thành một chút. Đang muốn nói chuyện, lại nghe Tạ Nguyễn nói: "Xóa tấm ảnh đó đi, chụp tấm khác."

Tôn Hạo Tường đực mặt ra: "Hả?"

Tạ Nguyễn lấy khăn giấy lau miệng, trong sự rụt rè có chút tự hào: “Ừm, góc mặt bên phải của tôi trông đẹp hơn."

Tôn Hạo Tường: "..."

Giống như một người công cụ, Tôn Hạo Tường máy móc nhấc điện thoại lên theo hướng dẫn của Tạ Nguyễn và chụp một bức ảnh khác cho cậu.

Tạ Nguyễn nhướng người tới nhìn, cảm thấy hình cũng được, lại hỏi cậu ta: "Ảnh vừa rồi cậu xóa chưa? Xóa trong thùng rác luôn chưa?"

Tôn Hạo Tường vẫn có chút mơ hồ, lắp bắp nói: "...Xóa, xóa."

Tạ Nguyễn lúc này mới hài lòng, cầm đũa tiếp tục ăn.

Bạc Tấn ở một bên có thể nhìn toàn cảnh cảnh tượng này, khóe môi không khỏi cong lên.

Hắn thực sự không nghĩ tới Tạ Nguyễn lại để ý đến hình tượng như vậy

Tự hào góc mặt bên phải của mình đẹp mắt hơn, sao mà khiến người ta yêu thích đến như vậy?

Bạc Tấn mỉm cười, cầm điện thoại lên bấm vào QQ của Tạ Nguyễn. Sau khi suy nghĩ một lúc, đổi ghi chú thành bé xinh đẹp.

Đêm đó, Tạ Nguyễn chống người trở về ký túc xá. Đám người Tôn Hạo Tường mua quá trời đồ ăn, cuối cùng còn thừa không ít. Vứt đi thì quá lãng phí nên mấy người phải chia đều. Ngay cả Bạc Tấn cũng không thể trốn thoát, bụng ai cũng muốn nổ tung.

Tạ Nguyễn cúi đầu, ngửi thấy mùi dầu trên người, treo cặp sách lên giường, chuẩn bị đi tắm trước.

"Tôi lấy giúp cậu hàng chuyển phát nhanh, ở trên bàn ấy." Tống Tinh Hà đang chơi game ngẩng đầu lên nói với Tạ Nguyễn.

“Được.” Tạ Nguyễn cũng không vội mở ra, chờ tắm rửa sạch sẽ rồi tính sau, sau đó mới đi tìm kéo bắt đầu mở chuyển phát nhanh.

"Cậu mua cái gì vậy?" Tống Tinh Hà thò đầu qua.

Tống Tinh Hà hưng phấn xoa xoa tay: "Là đồ ăn à?"

Tống Tinh Hà chính là một tên nghiện game, tiền sinh hoạt mỗi tháng đều dồn vô trong game, căn bản không có dư tiền mua đồ ăn vặt. Thỉnh thoảng không chịu nổi nữa sẽ qua ăn ké Tạ Nguyễn.

“Mơ đi,” Tạ Nguyễn lấy túi hắc kỷ tử ra cho cậu ta xem, “Đây, hắc kỷ tử.”

Tống Tinh Hà nhìn túi hắc kỷ tử lớn, nhất thời không nói nên lời: "Cậu mua cái này làm gì?"

Tạ Nguyễn đập nát hộp chuyển phát nhanh, ném vào thùng rác: “Ngâm nước uống, chứ còn làm gì nữa?"

"Cậu..." Tống Tinh Hà vẻ mặt phức tạp nhìn cậu, "Tuổi trẻ như vậy đã bắt đầu bảo trì sức khỏe rồi sao?"

Tạ Nguyễn suy nghĩ một chút, trị mất ngủ cũng có thể coi là một hình thức chăm sóc sức khỏe, sau đó gật đầu: "Đúng vậy."

Tống Tinh Hà: "...Được rồi, chỉ cần cậu vui vẻ là được."

Tạ Nguyễn sợ sáng mai binh hoang mã lạc*sẽ quên, nên nhét hắc kỷ tử vào cặp trước, sau đó đặt điện thoại sang một bên và bắt đầu tập trung đọc những dòng ghi chép hôm nay Bạc Tấn viết cho.

*Binh Hoang Mã Loạn: rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạc

Mà ngay khi cậu đang đắm chìm trong sách vở, một bài đăng trên diễn đàn đột nhiên được lan truyền——

[Ah ah ah ah hôm nay tôi đã gặp Bạc thần ở căng tin! ! Bạc thần của tôi vẫn đẹp trai như vậy! [Hình ảnh] [hình ảnh]]

[Trước khi vào: Haha, ảnh chụp của Bạc Tấn nhìn riết cũng chán rồi, không có khả năng bị nốc ao nữa. Sau khi vào: Ahhhhhhhhhhhhhhh chồng tôi cười ôn nhu quá! Tôi chết rồi! ]

[Cho nên câu hỏi đặt ra là, người bên cạnh Bạc Thần là ai, tại sao Bạc thần lại nhìn cậu ta cười đến mức vậy? ]

[Trời ơi, anh chàng bên cạnh cũng đẹp trai quá trời. Từ khi nào mà trường chúng ta có nhiều trai đẹp vậy? ]

[Sao tôi lại thấy người bên cạnh trông quen quen nhỉ? ]

[Quen quen+1]

[Là Tạ Nguyễn đó, Tạ Nguyễn lúc trước theo đuổi Thẩm Hành Vân á, mấy người không nhận ra cậu ta sao? Nhưng mà hình như gần đây cậu ta đẹp hơn rồi, dm! Mấy cái động tác của Tạ Nguyễn thu hút vl, gương mặt kia cũng có có thể gi.ết ch.ết tôi.]

[? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? Tạ Nguyễn? ? ? ? ]

[Không phải, Tạ Nguyễn? ? Tại sao Tạ Nguyễn lại quen biết Bạc Thần? ? ]

[ Bao lâu rồi mấy người không lên diễn đàn vậy? Trước đó có người đã nói Tạ Nguyễn chuyển đến lớp Một.]

[Hả? Lớp một? Với thành tích đó của cậu ta mà vào lớp 1? [Hình ảnh] hình như này là xếp hạng của cậu ta, đứng nhất từ dưới đếm lên của ban khoa học tự nhiên, toán được 19 điểm.]

[Nghe được rồi, nghe được rồi, mấy người đừng kích động, Tạ Nguyễn chuyển lên lớp 1 là để theo đuổi Bạc thần.]

[Đ*! Tạ Nguyễn, tránh xa nam thần của tôi ra!!! Tôi không cho phép!!]

[Không phải cậu ta thích Thẩm Hành Văn sao? Cầu xin cậu tiếp tục theo đuổi Thẩm Hành Văn đi, buông tha cho thần tượng của tôi đi mà.]

[Yên tâm đi, không có khả năng Bạc thần coi trọng cậu ta. Hơn nữa hình như là cậu ta giận dỗi với Thẩm Hành Văn nên mới chuyển lớp, mấy người nhớ lại chuyện trước kia đi cậu ta quấn lấy Thẩm Hành Văn thế nào, sao có thể di tình biệt luyến được?]

[Đúng rồi, đây chắc chắn chính là lạc mềm buộc chặt. Được rồi, được rồi, đúng là chiêu của Tạ Nguyễn.  】

[Một người viết thư máu cầu xin Tạ Nguyễn và Thẩm Hành Vân khóa với nhau đến chết, đừng mang tai họa đến cho nam thần của tui!!]

Tống Tinh Hà chơi game xong, vốn là muốn lướt diễn đàn để giải trí, lại tình cờ nhìn thấy bài đăng này. Bấm vào và đọc được vài trang, tức giận đến bốc khói.

Những người khác cho rằng chuyện Tạ Nguyễn chia tay với Thẩm Hành Văn không phải thật, nhưng Tống Tinh Hà biết Tạ Nguyễn nghiêm túc.

Cậu ta có thể thấy trong khoảng thời gian này Tạ Nguyễn chăm chỉ học tập như thế nào. Có rất nhiều lần, Tạ Nguyễn bực bội ném văng cây bút, lúc đó cậu ta nghĩ Tạ Nguyễn sẽ lùi bước nhưng Tạ Nguyễn lại kiên trì tiếp tục.

Nghĩ đến nỗ lực của Tạ Nguyễn, nhìn bài viết này, Tống Tinh Hà không nhịn được nữa. Tuy biết Tạ Nguyễn sẽ không biết, nhưng cậu ta vẫn quay người, quay lưng về phía cậu, gửi câu trả lời——

[Nếu không biết thì đừng có xàm được không? Tạ Nguyễn chuyển đến lớp một không phải vì Thẩm Hành Văn, cũng không phải vì Bạc thần, mà là vì cậu ấy muốn học tập chăm chỉ.]

Trước đó mấy bài viết đều nói đến Bạc Tấn và Tạ Nguyễn, nhưng câu trả lời của Tống Tinh Hà vừa đăng lên, hướng gió lập tức thay đổi, bắt đầu điên cuồng chế nhạo thành tích của Tạ Nguyễn.

[Alo bạn lầu trên?]

[Người anh em này thật đáng yêu! Chờ kết cục của Tạ Nguyễn! Mau đến đi!!!]

[Hahahahaha Tạ Nguyễn học tập? Hahahahaha, đầu tôi đâu rồi? Sao tôi cười đến nỗi rớt đầu ra rồi??]

[Một người thi toán chỉ có 19 điểm muốn học tập? Không biết xấu hổ ha gì mà nói?】

[ Tôi có bị môn toán gi.ết ch.ết!! Chết trong trường, cũng không tin Tạ Nguyễn sẽ học tập!!]

…………

Tống Tinh Hà vốn muốn thay Tạ Nguyễn làm sáng tỏ nhưng không ngờ rằng câu trả lời của mình lại thu hút nhiều người chê cười hơn, lập tức trở thành bài viết nóng. Cậu ta vừa tức giận vừa áy náy, sợ Tạ Nguyễn nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến tâm lý.

Do dự hồi lâu, cậu ta vẫn không nói cho cậu biết.

Dù sao hiện tại Tạ Nguyễn cũng không đọc diễn đàn nhiều, nên cứ coi như không có chuyện gì xảy ra.

Cho nên sáng hôm sau, khi phát hiện có rất nhiều người lén lút nhìn trộm mình, Tạ Nguyễn có chút không hiểu.

Tuy nhiên, cậu cũng đã quen với việc bị nhìn chằm chằm nên không đi tìm hiểu, vừa vào lớp đã đi đến máy lọc nước lấy nước ấm bắt đầu pha hắc kỷ tử.

Khi Bạc Tấn đến lớp thì hắc kỷ tử cũng được pha xong.

“Uống đi.” Tạ Nguyễn đẩy cái ly đến trước mặt hắn.

Sau khi nhìn rõ thứ bên trong, Bạc Tấn có chút không nói nên lời: "Muốn tôi uống cái này à?"

“Làm sao,” Tạ Nguyễn ngước mắt lên, “Cậu coi thường nước chăm sóc sức khỏe của tôi à?”

“Đâu ra.” Bạc Tấn bị cậu chọc cười, tuy rằng hắn cũng không biết tại sao người này lại muốn mình uống hắc kỷ tử. Nhưng tinh hoa của ly nước này không phải ở hắc kỷ tử, mà là do chính tay Tạ Nguyễn pha.

Chưa kể, buổi sáng uống một cốc nước ấm cũng khá thoải mái.

Nhìn thấy hắn uống, khoé môi Tạ Nguyễn nghếch lên lập tức mím lại, nói với Bạc Tấn: “Uống hết, không được đổ.”

Thứ này tốn không ít tiền của cậu đấy.

“Ừ,” Bạc Tấn gật đầu cười khẽ, tâm trạng vốn có chút khó chịu vì mất ngủ của hắn cũng đã tốt hơn nhiều “Nghe lời cậu."

"Coi như cậu biết thức thời." Tạ Nguyễn lẩm bẩm, ngước nhìn đồng hồ được treo trên bảng đen, cầm chổi đi ra ngoài.

Hôm nay đến lượt cậu trực nhật, nếu không phải vì chờ Bạc Tấn thì cậu đã đi đến đó từ lâu rồi.

Nhìn cậu đi xa, Bạc Tấn thu ánh mắt lại, khóe môi bất giác cong lên. Quả nhiên, Tạ Nguyễn bình thường chỉ là ngạo kiều, trên thực tế lại rất quan tâm đến hắn.
Còn đặc biệt pha hắc kỷ tử gì đó cho hắn...

Bạc Tấn không nhịn được bật cười.

Tôn Hạo Tường lấy nước xong quay lại, nhìn vẻ mặt của hắn, liền đi tới nói: "Được rồi, lớp trưởng, mới sáng sớm nghĩ cái gì vậy? Cười như vậy..."

Chưa kịp nói hết câu, cậu ta đã liếc nhìn ly nước kỷ tử trên tay Bạc Tấn, lập tức sửng sốt: "Má, đây là cái gì? Hắc kỷ tử? Sao anh uống thứ này?"

"Mày không hiểu đâu." Bạc Tấn nhếch môi, nở một nụ cười khó hiểu. Hắn đang định hạ mình cho Tôn Hạo Tường biết một chút về tình bạn đẹp đẽ giữa hai người bạn cùng bàn thì nghe thấy Tôn Hạo Tường đột nhiên bật cười. : "Hahahahahahahahaha Ba tao cũng uống, mẹ tao nói ổng bị suy thận nên mua để bổ thận cho ổng hahahahahaha!"
Bạc Tấn: "..."

Những trái hắc kỷ tử lay động trên mặt nước.

Bạc Tấn cúi đầu vô cảm nhìn nó, phảng phất nghe được tiếng cười thầm lặng và kiêu ngạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện