Lời nói vừa dứt, chiếc đồng hồ vốn đang lập lòe ánh sáng trắng lập tức tắt màn hình, để lại bóng tối sâu thẳm như thể đã tắt máy.
Sau khi lùi về không gian ảo, nhóc người máy quả quyết cầm gối trên ghế sô pha che kín đầu tự lừa dối mình, đồng thời cố gắng xóa bỏ ký ức một phút trước, giả vờ như chưa xảy ra cái gì.
Có trời mới biết cậu chỉ muốn cảm thán một câu trời ạ đơn giản, ai ngờ lại biến thành ôi chúa tôi.
Giọng lồng tiếng quả thực là virus đáng sợ nhất mà cậu từng thấy!. Truyện Cung Đấu
Mà bên ngoài đồng hồ, những học sinh khác đột nhiên nghe thấy câu cảm thán hoa lệ đậm chất luyến láy này đều đồng loạt ngây người. Bọn họ nhìn lớp trưởng rồi lại nhìn đồng hồ của lớp trưởng, dần dần cảm thấy dường như có cảm xúc nào đó bên trong đang sắp mất khống chế trào lên.
Đang là tâm điểm của mọi ánh nhìn, Bùi Thanh Nguyên cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Trong sự yên ắng khác thường, Lâm Tử Hải lại là người phản ứng đầu tiên.
"Cái đồng hồ này còn có thể thay đổi tông giọng?" Cậu ta tỏ vẻ hâm mộ cực kỳ: "Hiện đại thật, nếu mua được thì tốt quá."
Quý Đồng vừa mới dọn sạch trí nhớ, đã nghe thấy lời lẽ tâng bốc ngày càng thành thạo của Lâm Tử Hải.
Ngay lúc cậu chuẩn bị phát ra ánh sáng đỏ để thể hiện sự vui vẻ, lớp học im ắng như thể bị những lời này rã đông, liên tục vang lên những tiếng bàn tán với tông giọng kỳ lạ.
"Ồ! Tôi cũng nghĩ như vậy!"
"Nếu được sở hữu một chiếc đồng hồ như vậy, tôi nhất định sẽ cảm thấy vô cùng vinh hạnh..."
Mọi người vừa nhịn cười, vừa bắt chước ngữ khí nói chuyện của Quý Đồng, trong ngoài lớp thoáng chốc ngập tràn không khí vui vẻ thoải mái.
Virus giọng lồng tiếng đã bắt đầu lây nhiễm sang con người.
... Mệt quá, hủy diệt đi.
Quý Đồng tuyệt vọng nút hai tai lại, vùi đầu ra sức sửa đống dữ liệu bị lỗi.
Cả chiều nay, bầu không khí trong lớp 12A3 cực kỳ vui vẻ, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhất trí với tâm trạng của các giáo viên trong lớp.
Chỉ có người sống sót duy nhất như ngồi trên bàn chông.
"Còn hai tiếng nữa mới tan học đi ăn được." Giọng Bùi Thanh Nguyên nghe vào có cảm giác bình tĩnh nặng nề: "Anh muốn đến nhà thể chất tập bóng."
"Ký chủ thân mến." Giọng Quý Đồng trầm bổng du dương: "Không dối gạt ngài, em cũng nghĩ như vậy."
Tiến độ sửa dữ liệu mới được 50%, trả lời ngắn gọn được như vậy đã là thành quả cậu nỗ lực chống lại virus lắm rồi.
Nghe vậy, Bùi Thanh Nguyên cứng đờ, yên lặng nhìn quyển sách trong tay, đối với hắn mà nói cũng không khó lắm.
Mặc dù lần này hắn đứng đầu kỳ thi tháng nhưng chưa đạt được điểm tối đa, điều đó chứng tỏ rằng hắn vẫn còn chỗ phải cải thiện.
Chờ mãi mới đến chạng vạng tối, tiếng chuông tan học vừa vang lên, thánh hiền một lòng chỉ nghĩ đến việc học Bùi Thanh Nguyên không màng đến xung quanh mà cấp tốc rời khỏi lớp học kinh khủng này.
Lớp trưởng biến mất nhanh quá, Lâm Tử Hải vốn định đến hỏi bài mà mình làm sai lại vồ hụt.
Có điều cậu ta cũng không thấy thất vọng gì, vẫn rất vui vẻ quay về chỗ ngồi của mình, đối với ánh mắt tò mò thỉnh thoảng lia tới làm như không thấy.
Có bạn không nhịn được bèn đến hỏi cậu ta: "Lâm Tử Hải, hết ghét lớp trưởng rồi à?"
Lâm Tử Hải lập tức lắc đầu, thản nhiên đáp lại lời nói đầy tính trêu chọc của bạn cùng lớp: "Tớ xem bài thi Toán của lớp trưởng rồi. Trước kỳ thi Đại học, dù tớ có cố gắng thế nào cũng không thể theo kịp cậu ấy được, tại sao phải tự làm khó bản thân đi ghét một người mà mình chắc chắn không bằng?"
Trước đó cậu ta ghét Bùi Thanh Nguyên là tưởng thành tích học tập của hắn không tốt, thái độ học hành lại không nghiêm chỉnh, sẽ kéo thành tích chung của cả lớp xuống, làm mất mặt cô giáo chủ nhiệm. Cậu ta là lớp phó học tập của lớp, đương nhiên không muốn chuyện như vậy xảy ra.
Nhưng giờ cậu ta đã tận mắt xem qua bài thi của người ta, đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Lớp trưởng có thành tích xuất sắc như thế nhất định sẽ thúc đẩy tinh thần học tập của cả lớp, cuối cùng cả lớp đều có lợi, cậu ta càng không có lý do gì để ghét Bùi Thanh Nguyên.
Hơn nữa lúc cậu ta đi đầu trong việc nhằm vào Bùi Thanh Nguyên, đối phương còn tốt bụng chỉ bài sai giúp cậu ta, riêng điều này thôi cũng đủ khiến Lâm Tử Hải thấy xấu hổ lắm rồi.
Nhớ lại lúc còn đang hãm trong cảm xúc chán ghét, cậu ta nhìn Bùi Thanh Nguyên thế nào cũng thấy không ưa, từ bánh sừng bò đến đồng hồ đều chê bai một lần.
Thực ra bây giờ nghĩ lại, những cảm xúc kia rõ ràng là hâm mộ và đố kị.
Dùng sắc mặt khó coi âm thầm đố kị chẳng bằng thoải mái hâm mộ.
Ngoài việc chịu khó học, Lâm Tử Hải còn có một ưu điểm nữa đó là khả năng thích nghi mạnh và dũng cảm chấp nhận số phận. Cậu ta nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, tổng hợp lại mấy câu hỏi khó để nhờ lớp trưởng giải đáp giúp mình.
Trong lớp có một bạn học giỏi như vậy, dĩ nhiên là phải nắm bắt cơ hội để nâng cao thành tích của bản thân.
Trưa không ăn nên giờ bụng đã kêu rột rột vì đói, Lâm Tử Hải lấy điện thoại từ trong túi ra, chuẩn bị đến căng tin ăn cơm.
Trên màn hình có một tin nhắn mới của Bùi Ngôn gửi đến, nội dụng là độc một dấu hỏi chấm.
Lâm Tử Hải bấm vào xem mới nhớ lúc trưa mình nhắn gì.
[Sống tốt lắm.]
Cậu ta thuận tay lướt lên trên, đọc đối thoại của hai người trước đó về Bùi Thanh Nguyên, không khỏi cảm thấy hơi bực.
Tại sao Bùi Ngôn không nói cho cậu ta biết Bùi Thanh Nguyên học rất giỏi? Hay là Bùi Ngôn cũng không biết?
Nghĩ đến khả năng này, ngón tay Lâm Tử Hải bấm rất nhanh, lưu loát nói ra lời trong lòng mình cho người bạn cũ kia.
[Sao lại hỏi chấm, là rất tốt đó.]
[Hôm nay có điểm thi tháng rồi, Bùi Thần đứng nhất khối, điểm số hoàn toàn đè bẹp hạng 2.]
[Quá đỉnh, chất lượng dạy học của Thành Đức khủng như vậy à?]
[Từ lúc cậu chuyển qua đó học, thành tích có tiến bộ nhiều không?]
[Có Bùi Thần dẫn dắt, tớ nghĩ chẳng mấy chốc mình sẽ tiến bộ thôi!]
...
Bùi Thanh Nguyên đã đến nhà thể chất từ sớm luôn cảm thấy có người đang nhắc đến mình sau lưng.
Chẳng qua nghe thấy tông giọng bình thường của huấn luyện viên, hắn vẫn cảm thấy được an ủi phần nào.
"Nghe nói lần thi tháng này em đứng nhất khối." Huấn luyện viên Từ vỗ vai hắn khen ngợi: "Giỏi lắm, miễn cho người khác lúc nào cũng nói đội bóng rổ chúng ta toàn là đứa học kém."
Bùi Thanh Nguyên đang muốn cảm ơn huấn luyện viên lại nghe thấy ông nói tiếp: "Phải rồi, hôm nay Đồng Đồng có đến không? Thầy mang cho nó một con vịt bông này, Đồng Đồng chắc chắn sẽ rất vui."
Một huấn luyện viên nam cao to tuổi trung niên lấy một con vịt bông màu vàng óng từ trong túi ra, đắc ý vẫy vẫy trước mặt hắn, hình ảnh cực kỳ có sức ảnh hưởng thị giác.
Bùi Thanh Nguyên:...
Hắn luôn cảm thấy hệ thống của mình giống như một loại virus.
Bùi Thanh Nguyên không thể làm gì khác ngoài nói: "Hôm nay nhà em ấy có việc nên không đến được."
Hôm nay Quý Đồng nghiện làm đồng hồ, tạm thời không muốn làm người.
Huấn luyện viên Từ đang muốn tỏ ra thất vọng, lại nghe hắn nói thêm: "Huấn luyện viên, cho em mượn con vịt này một lúc được không?"
Sau khi nhìn thấy con vịt nhỏ trong tay huấn luyện viên, đồng hồ của hắn lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ làm người ta chói mắt, biểu đạt tán dương với huấn luyện viên Từ.
"Hả? Được chứ, không thì khi nào về em đưa cho Đồng Đồng cũng được... Đồng hồ này em mới mua à? Nhìn cũng đẹp đấy."
Giờ đưa cho em ấy luôn đây.
Bùi Thanh Nguyên thầm nhủ trong lòng.
Một lúc sau, những thành viên khác của đội bóng rổ lần lượt đi đến. Lúc vào, ai cũng không nhịn được mà nhìn hàng ghế trên khán đàn một lúc.
Có một con vịt bông lông xù vàng óng ở trên ghế, trên thân con vịt có một chiếc đồng hồ đen tuyền với kiểu dáng cool ngầu. Một đồng hồ một vịt hình như đang nhìn về giữa sân bóng rổ, tuy khác loại nhưng trông hài hòa bất ngờ.
Trước khi bắt đầu luyện tập, lúc nghe huấn luyện viên Từ giảng giải, ánh mắt của mọi người thỉnh thoảng lại bị vịt với đồng hồ hút đi.
Cái tổ hợp này thực sự quá kỳ lạ.
"Cuối tuần này giải bóng rổ cấp thành phố sẽ khai mạc, thứ Sáu thầy sẽ đi bốc thăm. Hy vọng đội chúng ta sẽ bốc được đối thủ thích hợp, tốt nhất là bốc trúng Trung học số Một để rửa sạch nỗi nhục thua hai điểm lần trước!"
Huấn luyện viên Từ nói đầy nhiệt huyết: "Trong khoảng thời gian này các em đã tiến bộ rõ rệt, chỉ cần các em duy trì trạng thái này trên sân, tôi tin các em sẽ đạt được thành tích ngoài sức tưởng tượng!"
Cùng lúc đó, đồng hồ ở cách đó không xa phát ra ánh sáng sặc sỡ như thể đang ủng hộ lời ông nói, đến cả lông của con vịt bông cũng được nhuộm màu rực rỡ.
Trong đội có người nhỏ giọng thầm thì: "Thế quái nào tao lại thấy đáng yêu thế nhỉ."
"Tao cũng thấy vậy, hôm nay Đồng Đồng không tới, buồn ghê, cũng may là có con vịt ngồi cổ vũ chúng ta."
"Là con vịt và đồng hồ!"
Một mình Bùi Thanh Nguyên gánh vác chân tướng ly kỳ lựa chọn im lặng cực kỳ lý trí.
Nói xong, huấn luyện viên Từ cầm bình nước ngồi xuống cạnh con vịt. Đây là Bùi Thanh Nguyên cố ý dặn ông để ý đến đồng hồ, sợ chẳng may có quả bóng bay đến va vào.
Sau khi ngồi xuống, ông mới tò mò đánh giá chiếc đồng hồ khiến Bùi Thanh Nguyên coi như báu vật này, đột nhiên thấy trên mặt đồng hồ đen nhánh hiện lên mấy chữ.
[Xin chào ヾ(@^▽^@)ノ]
Một người máy bé xíu ló ra từ sau kaomoji tươi cười, vẫy tay với ông.
Huấn luyện viên Từ rất kinh ngạc, không ngờ chiếc đồng hồ này có cả chức năng cảm biến thông minh, ông lập tức vươn tay ra theo phản xạ, vẫy tay với người máy: "Chào mi."
Người máy nghe thấy ông đáp lại, lập tức cười rộ lên, cặp mắt vốn tròn xoe híp thành hình trăng khuyết cong cong.
Huấn luyện viên Từ bỗng cảm thấy đáng yêu quá thể.
Ông nhớ mang máng lần trước có cảm giác kiểu này cũng ở trong nhà thể chất, là lúc ông nhìn thấy em bé mặc đồng phục nhà trẻ, đội mũ vào màu vàng bước vào.
Không ngờ lần thứ hai luân hãm lại là vì một cái đồng hồ.
Hơn nữa chẳng biết vì sao, lúc nhìn người máy pixel này, ông cứ có cảm giác như đang nhìn thấy Đồng Đồng.
Cảm khái một hồi, huấn luyện viên Từ quyết định lúc về sẽ mua cho Đồng Đồng một con vịt khác, còn con vịt này tặng cho chiếc đồng hồ đáng yêu.
Quý Đồng còn chưa biết mình sắp có hai con vịt bông, nhiệt tình chào hỏi với huấn luyện viên Từ là người quen cũ xong, cậu lại tiếp tục đắm chìm trong cảm xúc vui vẻ sắp sửa xong dữ liệu.
Đợi thoát khỏi con virus đáng sợ này xong, cậu mới có thể yên tâm mở miệng nói chuyện.
Tuy dữ liệu rối loạn lần này là sự cố bất ngờ, nhưng nó cũng đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới cho Quý Đồng.
Đôi khi chẳng cần dùng những ngôn từ dữ dội, chỉ cần ngữ điệu kỳ diệu cùng mẫu câu phức tạp là đã có thể làm người ta sụp đổ.
Đúng lúc vẻ ngoài của cậu là đồng hồ tích hợp AI bên trong, kiểu hành hạ người khác thế này quả thực rất hợp với cậu.
Lúc vui cậu là AI, lúc muốn làm người khác bực mình cậu có thể diễn thành một AI chậm phát triển.
Quý Đồng càng nghĩ càng hào hứng, chỉ ước bây giờ có ngay một tên xui xẻo đến để luyện mồm một lúc.
Không ngờ chẳng bao lâu sau có tên xui xẻo đến thật.
Nửa tiếng sau, cửa nhà thể chất bị người bên ngoài đẩy ra, một người phụ nữ thanh lịch bước vào, lẳng lặng nhìn quanh nhà thể chất như đang tìm người.
Hiệp hai của trận luyện tập đối kháng trên sân đang đến giai đoạn kịch liệt nhất, không có thành viên nào trong đội để ý đến tiếng động nhỏ xíu kia, chỉ có huấn luyện viên Từ luôn quan sát toàn cục quay đầu nhìn qua.
Ông không biết người phụ nữ ăn mặc sang trọng này nên nghĩ rằng bà đến nhầm chỗ. Ông cau mày, đứng dậy đi qua, chuẩn bị yêu cầu bà ta ra khỏi đây, tránh làm phiền đến việc luyện tập của đội.
Tất nhiên, để đề phòng có quả bóng rổ bay đến va vào đồng hồ, huấn luyện viên Từ cẩn thận cầm cả đồng hồ lẫn con vịt đi theo.
Diệp Lam Đình đứng ở cửa nhìn kỹ từng ngóc ngách trên sân đấu, bà nhìn thấy Bùi Thanh Nguyên đang tập trung chơi bóng nhưng không thấy đứa bé trong truyền thuyết kia đâu, chỉ thấy một con vịt bông vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây.
Huấn luyện viên đội bóng rổ cao lớn đi về phía bà ta. Thấy vậy, Diệp Lam Đình khẽ nở một nụ cười hòa nhã, đang định mở miệng hỏi khéo lai lịch của đứa bé kia bỗng bị một giọng nam máy móc ngắt lời.
Bà nghe thấy một giọng nói lịch sự và cứng nhắc thường xuyên xuất hiện trong đường dây nóng chăm sóc khách hàng.
"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Sau khi lùi về không gian ảo, nhóc người máy quả quyết cầm gối trên ghế sô pha che kín đầu tự lừa dối mình, đồng thời cố gắng xóa bỏ ký ức một phút trước, giả vờ như chưa xảy ra cái gì.
Có trời mới biết cậu chỉ muốn cảm thán một câu trời ạ đơn giản, ai ngờ lại biến thành ôi chúa tôi.
Giọng lồng tiếng quả thực là virus đáng sợ nhất mà cậu từng thấy!. Truyện Cung Đấu
Mà bên ngoài đồng hồ, những học sinh khác đột nhiên nghe thấy câu cảm thán hoa lệ đậm chất luyến láy này đều đồng loạt ngây người. Bọn họ nhìn lớp trưởng rồi lại nhìn đồng hồ của lớp trưởng, dần dần cảm thấy dường như có cảm xúc nào đó bên trong đang sắp mất khống chế trào lên.
Đang là tâm điểm của mọi ánh nhìn, Bùi Thanh Nguyên cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Trong sự yên ắng khác thường, Lâm Tử Hải lại là người phản ứng đầu tiên.
"Cái đồng hồ này còn có thể thay đổi tông giọng?" Cậu ta tỏ vẻ hâm mộ cực kỳ: "Hiện đại thật, nếu mua được thì tốt quá."
Quý Đồng vừa mới dọn sạch trí nhớ, đã nghe thấy lời lẽ tâng bốc ngày càng thành thạo của Lâm Tử Hải.
Ngay lúc cậu chuẩn bị phát ra ánh sáng đỏ để thể hiện sự vui vẻ, lớp học im ắng như thể bị những lời này rã đông, liên tục vang lên những tiếng bàn tán với tông giọng kỳ lạ.
"Ồ! Tôi cũng nghĩ như vậy!"
"Nếu được sở hữu một chiếc đồng hồ như vậy, tôi nhất định sẽ cảm thấy vô cùng vinh hạnh..."
Mọi người vừa nhịn cười, vừa bắt chước ngữ khí nói chuyện của Quý Đồng, trong ngoài lớp thoáng chốc ngập tràn không khí vui vẻ thoải mái.
Virus giọng lồng tiếng đã bắt đầu lây nhiễm sang con người.
... Mệt quá, hủy diệt đi.
Quý Đồng tuyệt vọng nút hai tai lại, vùi đầu ra sức sửa đống dữ liệu bị lỗi.
Cả chiều nay, bầu không khí trong lớp 12A3 cực kỳ vui vẻ, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhất trí với tâm trạng của các giáo viên trong lớp.
Chỉ có người sống sót duy nhất như ngồi trên bàn chông.
"Còn hai tiếng nữa mới tan học đi ăn được." Giọng Bùi Thanh Nguyên nghe vào có cảm giác bình tĩnh nặng nề: "Anh muốn đến nhà thể chất tập bóng."
"Ký chủ thân mến." Giọng Quý Đồng trầm bổng du dương: "Không dối gạt ngài, em cũng nghĩ như vậy."
Tiến độ sửa dữ liệu mới được 50%, trả lời ngắn gọn được như vậy đã là thành quả cậu nỗ lực chống lại virus lắm rồi.
Nghe vậy, Bùi Thanh Nguyên cứng đờ, yên lặng nhìn quyển sách trong tay, đối với hắn mà nói cũng không khó lắm.
Mặc dù lần này hắn đứng đầu kỳ thi tháng nhưng chưa đạt được điểm tối đa, điều đó chứng tỏ rằng hắn vẫn còn chỗ phải cải thiện.
Chờ mãi mới đến chạng vạng tối, tiếng chuông tan học vừa vang lên, thánh hiền một lòng chỉ nghĩ đến việc học Bùi Thanh Nguyên không màng đến xung quanh mà cấp tốc rời khỏi lớp học kinh khủng này.
Lớp trưởng biến mất nhanh quá, Lâm Tử Hải vốn định đến hỏi bài mà mình làm sai lại vồ hụt.
Có điều cậu ta cũng không thấy thất vọng gì, vẫn rất vui vẻ quay về chỗ ngồi của mình, đối với ánh mắt tò mò thỉnh thoảng lia tới làm như không thấy.
Có bạn không nhịn được bèn đến hỏi cậu ta: "Lâm Tử Hải, hết ghét lớp trưởng rồi à?"
Lâm Tử Hải lập tức lắc đầu, thản nhiên đáp lại lời nói đầy tính trêu chọc của bạn cùng lớp: "Tớ xem bài thi Toán của lớp trưởng rồi. Trước kỳ thi Đại học, dù tớ có cố gắng thế nào cũng không thể theo kịp cậu ấy được, tại sao phải tự làm khó bản thân đi ghét một người mà mình chắc chắn không bằng?"
Trước đó cậu ta ghét Bùi Thanh Nguyên là tưởng thành tích học tập của hắn không tốt, thái độ học hành lại không nghiêm chỉnh, sẽ kéo thành tích chung của cả lớp xuống, làm mất mặt cô giáo chủ nhiệm. Cậu ta là lớp phó học tập của lớp, đương nhiên không muốn chuyện như vậy xảy ra.
Nhưng giờ cậu ta đã tận mắt xem qua bài thi của người ta, đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Lớp trưởng có thành tích xuất sắc như thế nhất định sẽ thúc đẩy tinh thần học tập của cả lớp, cuối cùng cả lớp đều có lợi, cậu ta càng không có lý do gì để ghét Bùi Thanh Nguyên.
Hơn nữa lúc cậu ta đi đầu trong việc nhằm vào Bùi Thanh Nguyên, đối phương còn tốt bụng chỉ bài sai giúp cậu ta, riêng điều này thôi cũng đủ khiến Lâm Tử Hải thấy xấu hổ lắm rồi.
Nhớ lại lúc còn đang hãm trong cảm xúc chán ghét, cậu ta nhìn Bùi Thanh Nguyên thế nào cũng thấy không ưa, từ bánh sừng bò đến đồng hồ đều chê bai một lần.
Thực ra bây giờ nghĩ lại, những cảm xúc kia rõ ràng là hâm mộ và đố kị.
Dùng sắc mặt khó coi âm thầm đố kị chẳng bằng thoải mái hâm mộ.
Ngoài việc chịu khó học, Lâm Tử Hải còn có một ưu điểm nữa đó là khả năng thích nghi mạnh và dũng cảm chấp nhận số phận. Cậu ta nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, tổng hợp lại mấy câu hỏi khó để nhờ lớp trưởng giải đáp giúp mình.
Trong lớp có một bạn học giỏi như vậy, dĩ nhiên là phải nắm bắt cơ hội để nâng cao thành tích của bản thân.
Trưa không ăn nên giờ bụng đã kêu rột rột vì đói, Lâm Tử Hải lấy điện thoại từ trong túi ra, chuẩn bị đến căng tin ăn cơm.
Trên màn hình có một tin nhắn mới của Bùi Ngôn gửi đến, nội dụng là độc một dấu hỏi chấm.
Lâm Tử Hải bấm vào xem mới nhớ lúc trưa mình nhắn gì.
[Sống tốt lắm.]
Cậu ta thuận tay lướt lên trên, đọc đối thoại của hai người trước đó về Bùi Thanh Nguyên, không khỏi cảm thấy hơi bực.
Tại sao Bùi Ngôn không nói cho cậu ta biết Bùi Thanh Nguyên học rất giỏi? Hay là Bùi Ngôn cũng không biết?
Nghĩ đến khả năng này, ngón tay Lâm Tử Hải bấm rất nhanh, lưu loát nói ra lời trong lòng mình cho người bạn cũ kia.
[Sao lại hỏi chấm, là rất tốt đó.]
[Hôm nay có điểm thi tháng rồi, Bùi Thần đứng nhất khối, điểm số hoàn toàn đè bẹp hạng 2.]
[Quá đỉnh, chất lượng dạy học của Thành Đức khủng như vậy à?]
[Từ lúc cậu chuyển qua đó học, thành tích có tiến bộ nhiều không?]
[Có Bùi Thần dẫn dắt, tớ nghĩ chẳng mấy chốc mình sẽ tiến bộ thôi!]
...
Bùi Thanh Nguyên đã đến nhà thể chất từ sớm luôn cảm thấy có người đang nhắc đến mình sau lưng.
Chẳng qua nghe thấy tông giọng bình thường của huấn luyện viên, hắn vẫn cảm thấy được an ủi phần nào.
"Nghe nói lần thi tháng này em đứng nhất khối." Huấn luyện viên Từ vỗ vai hắn khen ngợi: "Giỏi lắm, miễn cho người khác lúc nào cũng nói đội bóng rổ chúng ta toàn là đứa học kém."
Bùi Thanh Nguyên đang muốn cảm ơn huấn luyện viên lại nghe thấy ông nói tiếp: "Phải rồi, hôm nay Đồng Đồng có đến không? Thầy mang cho nó một con vịt bông này, Đồng Đồng chắc chắn sẽ rất vui."
Một huấn luyện viên nam cao to tuổi trung niên lấy một con vịt bông màu vàng óng từ trong túi ra, đắc ý vẫy vẫy trước mặt hắn, hình ảnh cực kỳ có sức ảnh hưởng thị giác.
Bùi Thanh Nguyên:...
Hắn luôn cảm thấy hệ thống của mình giống như một loại virus.
Bùi Thanh Nguyên không thể làm gì khác ngoài nói: "Hôm nay nhà em ấy có việc nên không đến được."
Hôm nay Quý Đồng nghiện làm đồng hồ, tạm thời không muốn làm người.
Huấn luyện viên Từ đang muốn tỏ ra thất vọng, lại nghe hắn nói thêm: "Huấn luyện viên, cho em mượn con vịt này một lúc được không?"
Sau khi nhìn thấy con vịt nhỏ trong tay huấn luyện viên, đồng hồ của hắn lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ làm người ta chói mắt, biểu đạt tán dương với huấn luyện viên Từ.
"Hả? Được chứ, không thì khi nào về em đưa cho Đồng Đồng cũng được... Đồng hồ này em mới mua à? Nhìn cũng đẹp đấy."
Giờ đưa cho em ấy luôn đây.
Bùi Thanh Nguyên thầm nhủ trong lòng.
Một lúc sau, những thành viên khác của đội bóng rổ lần lượt đi đến. Lúc vào, ai cũng không nhịn được mà nhìn hàng ghế trên khán đàn một lúc.
Có một con vịt bông lông xù vàng óng ở trên ghế, trên thân con vịt có một chiếc đồng hồ đen tuyền với kiểu dáng cool ngầu. Một đồng hồ một vịt hình như đang nhìn về giữa sân bóng rổ, tuy khác loại nhưng trông hài hòa bất ngờ.
Trước khi bắt đầu luyện tập, lúc nghe huấn luyện viên Từ giảng giải, ánh mắt của mọi người thỉnh thoảng lại bị vịt với đồng hồ hút đi.
Cái tổ hợp này thực sự quá kỳ lạ.
"Cuối tuần này giải bóng rổ cấp thành phố sẽ khai mạc, thứ Sáu thầy sẽ đi bốc thăm. Hy vọng đội chúng ta sẽ bốc được đối thủ thích hợp, tốt nhất là bốc trúng Trung học số Một để rửa sạch nỗi nhục thua hai điểm lần trước!"
Huấn luyện viên Từ nói đầy nhiệt huyết: "Trong khoảng thời gian này các em đã tiến bộ rõ rệt, chỉ cần các em duy trì trạng thái này trên sân, tôi tin các em sẽ đạt được thành tích ngoài sức tưởng tượng!"
Cùng lúc đó, đồng hồ ở cách đó không xa phát ra ánh sáng sặc sỡ như thể đang ủng hộ lời ông nói, đến cả lông của con vịt bông cũng được nhuộm màu rực rỡ.
Trong đội có người nhỏ giọng thầm thì: "Thế quái nào tao lại thấy đáng yêu thế nhỉ."
"Tao cũng thấy vậy, hôm nay Đồng Đồng không tới, buồn ghê, cũng may là có con vịt ngồi cổ vũ chúng ta."
"Là con vịt và đồng hồ!"
Một mình Bùi Thanh Nguyên gánh vác chân tướng ly kỳ lựa chọn im lặng cực kỳ lý trí.
Nói xong, huấn luyện viên Từ cầm bình nước ngồi xuống cạnh con vịt. Đây là Bùi Thanh Nguyên cố ý dặn ông để ý đến đồng hồ, sợ chẳng may có quả bóng bay đến va vào.
Sau khi ngồi xuống, ông mới tò mò đánh giá chiếc đồng hồ khiến Bùi Thanh Nguyên coi như báu vật này, đột nhiên thấy trên mặt đồng hồ đen nhánh hiện lên mấy chữ.
[Xin chào ヾ(@^▽^@)ノ]
Một người máy bé xíu ló ra từ sau kaomoji tươi cười, vẫy tay với ông.
Huấn luyện viên Từ rất kinh ngạc, không ngờ chiếc đồng hồ này có cả chức năng cảm biến thông minh, ông lập tức vươn tay ra theo phản xạ, vẫy tay với người máy: "Chào mi."
Người máy nghe thấy ông đáp lại, lập tức cười rộ lên, cặp mắt vốn tròn xoe híp thành hình trăng khuyết cong cong.
Huấn luyện viên Từ bỗng cảm thấy đáng yêu quá thể.
Ông nhớ mang máng lần trước có cảm giác kiểu này cũng ở trong nhà thể chất, là lúc ông nhìn thấy em bé mặc đồng phục nhà trẻ, đội mũ vào màu vàng bước vào.
Không ngờ lần thứ hai luân hãm lại là vì một cái đồng hồ.
Hơn nữa chẳng biết vì sao, lúc nhìn người máy pixel này, ông cứ có cảm giác như đang nhìn thấy Đồng Đồng.
Cảm khái một hồi, huấn luyện viên Từ quyết định lúc về sẽ mua cho Đồng Đồng một con vịt khác, còn con vịt này tặng cho chiếc đồng hồ đáng yêu.
Quý Đồng còn chưa biết mình sắp có hai con vịt bông, nhiệt tình chào hỏi với huấn luyện viên Từ là người quen cũ xong, cậu lại tiếp tục đắm chìm trong cảm xúc vui vẻ sắp sửa xong dữ liệu.
Đợi thoát khỏi con virus đáng sợ này xong, cậu mới có thể yên tâm mở miệng nói chuyện.
Tuy dữ liệu rối loạn lần này là sự cố bất ngờ, nhưng nó cũng đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới cho Quý Đồng.
Đôi khi chẳng cần dùng những ngôn từ dữ dội, chỉ cần ngữ điệu kỳ diệu cùng mẫu câu phức tạp là đã có thể làm người ta sụp đổ.
Đúng lúc vẻ ngoài của cậu là đồng hồ tích hợp AI bên trong, kiểu hành hạ người khác thế này quả thực rất hợp với cậu.
Lúc vui cậu là AI, lúc muốn làm người khác bực mình cậu có thể diễn thành một AI chậm phát triển.
Quý Đồng càng nghĩ càng hào hứng, chỉ ước bây giờ có ngay một tên xui xẻo đến để luyện mồm một lúc.
Không ngờ chẳng bao lâu sau có tên xui xẻo đến thật.
Nửa tiếng sau, cửa nhà thể chất bị người bên ngoài đẩy ra, một người phụ nữ thanh lịch bước vào, lẳng lặng nhìn quanh nhà thể chất như đang tìm người.
Hiệp hai của trận luyện tập đối kháng trên sân đang đến giai đoạn kịch liệt nhất, không có thành viên nào trong đội để ý đến tiếng động nhỏ xíu kia, chỉ có huấn luyện viên Từ luôn quan sát toàn cục quay đầu nhìn qua.
Ông không biết người phụ nữ ăn mặc sang trọng này nên nghĩ rằng bà đến nhầm chỗ. Ông cau mày, đứng dậy đi qua, chuẩn bị yêu cầu bà ta ra khỏi đây, tránh làm phiền đến việc luyện tập của đội.
Tất nhiên, để đề phòng có quả bóng rổ bay đến va vào đồng hồ, huấn luyện viên Từ cẩn thận cầm cả đồng hồ lẫn con vịt đi theo.
Diệp Lam Đình đứng ở cửa nhìn kỹ từng ngóc ngách trên sân đấu, bà nhìn thấy Bùi Thanh Nguyên đang tập trung chơi bóng nhưng không thấy đứa bé trong truyền thuyết kia đâu, chỉ thấy một con vịt bông vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây.
Huấn luyện viên đội bóng rổ cao lớn đi về phía bà ta. Thấy vậy, Diệp Lam Đình khẽ nở một nụ cười hòa nhã, đang định mở miệng hỏi khéo lai lịch của đứa bé kia bỗng bị một giọng nam máy móc ngắt lời.
Bà nghe thấy một giọng nói lịch sự và cứng nhắc thường xuyên xuất hiện trong đường dây nóng chăm sóc khách hàng.
"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Danh sách chương