Chuông báo hết tiết 4 buổi sáng vang lên, thầy giáo đứng trên bục giảng trong lớp A3 hiếm khi không dạy quá giờ, ông bỏ bài thi xuống vung tay lên, hào phóng để đám học sinh này đi ăn cơm.
Lúc thầy giáo mỉm cười thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, học sinh bên dưới lập tức thả lỏng, trong lớp bắt đầu ầm ĩ, mỗi người đều có biểu cảm khác nhau nhưng phần lớn đều cảm thấy mình như đang nằm mơ.
"Hôm nay là ngày mà lớp chúng ta có địa vị cao nhất khối..."
"Vừa rồi hình như tớ nhìn thấy cậu bạn quanh năm đứng đầu A7 cố tình đi ngang qua cửa lớp mình, còn lén liếc vào trong này nữa!"
"Buổi chiều còn Toán và Ngữ Văn chưa thông báo điểm, qua đây qua đây, đoán xem Bùi Thần với hạng 2 chênh lệch bao nhiêu điểm. Tui đoán môn Toán ít nhất cũng phải 10 điểm trở lên!"
"10 điểm thôi à? Dè dặt thế, tui đoán thế nào cũng phải 20 điểm..."
Trước khi bị mọi người vây quanh lần nữa, Bùi Thanh Nguyên quả quyết đứng dậy, đi ra từ cửa sau lớp học, xuyên qua hành lang xuống tầng rồi bước nhanh đến căng tin.
Đồng hồ thông minh của hắn rất hài lòng về tốc độ đi ăn cơm tích cực của ký chủ, nhanh nhạy nhấp nháy ánh sáng nhiều màu rực rỡ.
Giữa dải sáng còn vụt lên một dòng chữ đi cùng với bong bóng màu hồng.
[Nhuyễn Nhuyễn hôm nay nhớ lấy thêm đùi gà bự cho mình đấy.]
Sau khi dòng chữ tạm dừng vài giây, từ hai chữ đùi gà rơi xuống một nhóc người máy cầm đùi gà điện tử, vừa nhìn hắn vừa vụng về xoa cái mông bị ngã đau của mình.
Bùi Thanh Nguyên rất quen thuộc với những hình ảnh đáng yêu này, vừa đi về phía căng tin vừa nghiêm túc nhớ kỹ đoạn animation này.
Đây đã là hiệu ứng animation văn bản thứ 6 với phong cách hoàn toàn khác nhau mà hắn nhìn thấy sáng nay. Đôi khi ra chơi giữa giờ, Quý Đồng không nói chuyện với hắn mà hiển thị đủ loại biểu cảm cùng văn bản lòe loẹt lên mặt đồng hồ, khiến các bạn vây xem bên cạnh nhìn mà sững sờ mãi, sự khao khát trong mắt như muốn tràn ra ngoài, dẫn đến việc người đến quanh bàn của Bùi Thanh Nguyên ngày càng đông.
Phải nói rằng, hệ thống của hắn đã thể hiện sự nhiệt tình mãnh liệt trong việc sắm vai chiếc đồng hồ thông minh này.
Đây có phải là bản tính của AI không? Mùi đồ ăn trong căng tin thoang thoảng từ xa khiến những học sinh rỗng bụng bên cạnh kiên quyết tăng tốc, Bùi Thanh Nguyên lại hơi tò mò hỏi Quý Đồng trong lòng: "Giờ em có muốn ăn gì không?"
Hắn phát hiện Quý Đồng hôm nay hiếm khi không tỏ ra thèm nhỏ dãi đối với đồ ăn.
"Không muốn." Âm thanh nhẹ nhàng quen thuộc của hệ thống vang lên: "Đồng hồ không có khứu giác nên tạm thời em không thấy thèm."
Quý Đồng nghiện làm đồng hồ định hủy buổi ăn tối thường lệ giữa em bé ba tuổi rưỡi cùng đội bóng hôm nay, cậu sẽ xuất hiện trước mặt nhóm học sinh cấp 3 với hình dáng hoàn toàn khác.
Có câu nói rất hay, tiểu biệt thắng tân hôn, hôm nay không ăn, ngày mai ăn vào nhất định sẽ càng ngon.
Giờ phút này không bị cám dỗ bởi thức ăn, cậu sẽ là một AI hoàn mỹ không có điểm yếu.
Điều đáng tiếc duy nhất là rõ ràng ký chủ muốn giấu kín tên của chiếc đồng hồ này.
Nhi Đồng và nhi đồng biến thành đồng hồ.
Đồng âm kép tài tình thế cơ mà!
Quý Đồng nằm trên cổ tay ký chủ u buồn mấy giây, sau đó nhanh chóng bị đám đông trong căng tin làm phân tâm, khắp nơi đều có học sinh xếp hàng chờ đợi hoặc bưng khay, khó tránh khỏi chen chúc nhau.
Lúc ký chủ buông tay xuống, Quý Đồng đại khái cách mặt đất khoảng một mét, không khác là mấy so với hình dáng em bé ba tuổi rưỡi thường dùng.
Nhưng vấn đề là, nếu cậu là một đứa bé thấp lùn đi qua, những người khác sẽ biết mà giữ khoảng cách, còn giờ cậu chỉ là một chiếc đồng hồ đẹp trai mini, mất đi quyền có khoảng cách giao tiếp xã hội độc quyền của con người.
Cho nên khi Bùi Thanh Nguyên đi đến cuối đội ngũ để xếp hàng, Quý Đồng lập tức cảm thấy mình bị vô số con người khổng lồ vây kín xung quanh.
Đáng sợ hơn là lúc cậu nhất thời không để ý còn bị vạt áo đồng phục tát cho một cái.
Quý Đồng rất để ý đến vẻ ngoài của mình, không khỏi kinh hãi kêu "úi".
Bầu không khí hò hét ầm ĩ xung quanh bỗng dưng lặng ngắt.
Cô bạn đụng vào Quý Đồng tỏ ra ngạc nhiên nhìn dáo dác, hỏi bạn đứng bên cạnh mình: "Vừa rồi cậu có nghe thấy tiếng ai kêu không?"
"Cậu cũng nghe thấy à? Mình còn tưởng mình nghe nhầm... Tiếng kêu đó hơi là lạ, không giống tiếng người lắm."
"Má, cậu đừng dọa tớ! Tớ nghe mà nổi hết cả da gà rồi đây này!"
Hai người bắt đầu cùng nhau nhìn trái nhìn phải, xem kỹ hoàn cảnh có vẻ bình thường xung quanh, ánh mắt hoảng sợ lướt qua khuôn mặt vô cảm của Bùi Thanh Nguyên phía sau.
Bùi Thanh Nguyên lập tức đoán được chân tướng nhưng lại không có cách nào giải thích:...
Hắn cúi đầu xuống, giả vờ như mình không biết chuyện gì, sau đó lặng lẽ tháo đồng hồ ra, dịu dàng cầm trong lòng bàn tay.
Hơi ấm từ lòng bàn tay con người lập tức ùa vào lớp vỏ máy móc lạnh lẽo, còn kèm theo giọng nói xin lỗi chân thành của ký chủ: "Xin lỗi, lẽ ra anh nên để em vào chỗ an toàn hơn."
Hắn suýt nữa đã thực sự coi Quý Đồng là một chiếc đồng hồ.
Được hơi ấm bao quanh, Quý Đồng chẳng hiểu sao lại có ảo giác mình đang xông hơi.
Ngay cả dữ liệu của cậu dường như cũng bị kẹt lại, có lẽ là do bên ngoài đột nhiên nóng lên.
Quý Đồng phải mất mấy giây dọn dẹp bộ nhớ rồi mới trả lời ký chủ bằng dòng chữ có hiệu ứng đặc biệt của những bông hoa màu vàng.
[Không sao, đây là lần đầu tiên em làm đồng hồ, ký chủ cũng là lần đầu tiên có đồng hồ kiểu thế này, chúng ta cùng nhau làm quen từ từ là được.]
[Nhớ là phải lau mặt đồng hồ giúp em đóヾ(@^▽^@)ノ]
Vì vậy sau khi Bùi Thanh Nguyên bưng khay tìm một chỗ trống ngồi xuống, việc đầu tiên hắn làm là lấy khăn tay từ trong túi ra, cẩn thận lau lại chiếc đồng hồ mới này một lần nữa, sau đó đặt nó lên chiếc khăn tay đã được gấp gọn để trên bàn.
Trên mặt đồng hồ màu đen bóng loáng như gương, người máy lại thò đầu ra từ phía sau kaomoji vui vẻ, tựa hồ nhận ra vẻ ngoài tươi mới của mình nên lập tức lộ ra nụ cười thật tươi với thế giới bên ngoài mặt gương.
Xuyên qua mặt kính đen tuyền, Bùi Thanh Nguyên nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, cũng nhìn thấy người máy nhỏ kia gần như chồng lên mình.
Hắn vô thức vươn tay muốn chạm vào, sau đó mới nhớ ra hệ thống của hắn rất để ý đến vẻ ngoài. Hắn vừa mới lau đồng hồ sạch bóng, đầu ngón tay lập tức dừng trước mặt đồng hồ một khoảng.
Người máy ngoan ngoãn bên trong đồng hồ hơi bất ngờ nhìn động tác của hắn, sau đó mới vỡ lẽ gật đầu. Cậu vui vẻ duỗi bàn tay máy tròn xoe của mình, cách khoảng không chạm tay hắn.
[Đập tay!]
Lần này dòng chữ kèm theo chùm pháo hoa nở rộ, từng đóa từng đóa tỏa sáng rực rỡ.
Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh nhìn pháo hoa phóng hết mới cụp mắt ăn cơm.
Ký chủ rất tôn trọng ý kiến của cậu, mua một chiếc đùi gà thật bự.
Quý Đồng cố gắng dời mắt khỏi chiếc đùi gà khổng lồ màu đỏ kia.
Lần đầu tiên cậu nhìn ký chủ ăn cơm mà lại không được động đũa, tuy ngoài miệng nói không thèm nhưng vẫn thực ra vẫn hơi thèm.
Cậu suy nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn nên tìm chuyện gì đó để dời sự chú ý.
Lúc Bùi Thanh Nguyên ngước mắt nhìn đồng hồ, thấy hình ảnh trên mặt đồng hồ đã thay đổi, biến thành một căn phòng pixel.
Nhóc người máy làm ổ trên chiếc số pha êm ái, bên cạnh là chiếc quạt điện đứng đang quay vù vù, phía trước có một chiếc TV kiểu cũ hình vuông rất dày, trên màn hình pixel không ngừng nhấp nháy. Tiếc là mặt đồng hồ nhỏ quá nên Bùi Thanh Nguyên không nhìn rõ trên TV đang chiếu gì.
Lúc hắn ăn cơm trưa thì Quý Đồng chăm chú xem TV, chỉ để lại một tấm lưng nho nhỏ quay về phía hắn. Thỉnh thoảng cậu lại lắc đầu theo sự thay đổi trên màn hình, bầu không khí rõ ràng đang náo nhiệt chẳng hiểu sao lại trở nên yên tĩnh lạ thường, như thể bọn họ đang ở trong một căn phòng giả lập cùng nhau.
Bùi Thanh Nguyên xem một lúc mới tò mò hỏi: "Em đang xem gì thế?"
"Xem phim."
"Phim gì?"
"TV cũ kỹ như vậy đương nhiên là thích hợp xem mấy bộ phim được lồng tiếng trên kênh truyền hình rồi." Giọng của nhóc người máy ngập tràn sự công nhận về trí tuệ của bản thân: "Nghe nói đây là ký ức tuổi thơ mà con người ai cũng có."
Thông qua pixel hơi trừu tượng, Bùi Thanh Nguyên không khỏi tưởng tượng hình ảnh giả lập này sẽ trông ra sao khi trở thành thật.
Ghế sô pha, quạt điện, TV kiểu cũ, đứa bé ngồi xem say sưa.
Dương như nó thực sự tràn ngập hương vị tuổi thơ.
"Ừm, anh cũng từng nghe qua." Hắn thì thầm đáp lại: "Xem hay không?"
"Hay." Quý Đồng hào hứng trả lời hắn: "Nhuyễn Nhuyễn muốn nghe nội dung không? Em kể cho anh nghe nhé, đây là một câu chuyện tình trong thời kỳ mưa bom bão đạn..."
Trong thời gian nghỉ trưa khiến người ta buồn ngủ, Bùi Thanh Nguyên từ căng tin quay về lớp học vẫn luôn nghe Quý Đồng kể lại nội dung bộ phim cho mình.
Quý Đồng chuyên tâm ba điều, vừa xem phim vừa kể lại, thỉnh thoảng còn quan sát vẻ mặt chăm chú của ký chủ, bỗng cảm thấy tiến độ của giáo dục hạnh phúc đã tiến thêm một bước dài.
Để ký chủ lắng nghe câu chuyện tình đẹp lại buồn trong cuộc sống học tập căng thẳng, có thể được gọi là một cách thiên tài kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.
Nhưng cậu còn chưa đắc ý được bao lâu đã phát hiện chuỗi dữ liệu của mình trở nên hơi kỳ lạ.
Một loạt gợn sóng chập chờn hiện lên màn hình màu đen giống như máy tính bị lỗi.
Bùi Thanh Nguyên gần như cùng lúc phát hiện ra sự khác thường, hỏi: "Sao vậy?"
Hắn chờ mãi mới nghe thấy Quý Đồng đáp lại.
"À! Không có gì đâu, chỉ là có tí ngoài ý muốn, anh không cần phải lo."
Giọng Quý Đồng đột nhiên trở nên vô cùng trầm bổng du dương, tông giọng cũng thay đổi, trở thành giọng nam trung thuần hậu đầy lôi cuốn, ngay cả phong cách nói chuyện cũng thay đổi rõ rệt.
Bùi Thanh Nguyên nhất thời ngẩn ngơ, cứ nghĩ mình nghe nhầm, cảm thấy không ổn nhìn chiếc đồng hồ ngày càng quen thuộc này.
Trong không gian ảo nơi mà hắn không nhìn thấy, AI hòan mỹ nghênh đón sự thất bại bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Quý Đồng đau khổ nghe mình phát ra âm thanh kỳ dị mất kiểm soát.
Hôm nay là lần đầu tiên cậu làm đồng hồ nên hưng phấn nghịch rất nhiều thứ mới lạ, dẫn đến dữ liệu bên trong chẳng biết mắc sai dây nào mà làm module âm thanh của cậu bị nhiễm thành giọng lồng tiếng trong phim.
Cho nên giờ cậu tạm thời có một giọng lồng tiếng thuần túy không gì sánh được.
AI quả nhiên xuất hiện bug!!
Quý Đồng mất trọn năm phút để giải thích cho ký chủ lý do tại sao điều này xảy ra bằng một câu cực kỳ phức tạp.
"... Nhìn cái bug chết tiệt này xem, em hận không thể làm nó biến mất ngay lập tức! Nếu lần sau còn để em thấy nó, em thề tuyệt đối sẽ dùng giày đá tung mông nó!"
Bùi Thanh Nguyên lâm vào sự im lặng kéo dài.
Cuối cùng sau khi hoàn hồn, hắn thực sự không có cách nào coi nhẹ phong cách nói chuyện đậm tính lây nhiễm này, ngập ngừng lên tiếng: "Hay là hiện chữ..."
Ngay cả ký chủ cũng ghét cậu!!
Người máy với giọng nói nam tính lôi cuốn buồn bã ngậm miệng lại, cố gắng loay hoay với đống dữ liệu hỗn loạn.
Nghỉ trưa trôi qua rất nhanh, tiết đầu tiên buổi chiều là tiết Toán.
Cả lớp ngồi nghiêm chỉnh, thành thạo chờ giáo viên Toán làm đủ các bước theo quy trình: Hạng 10 gì đó... Hạng 2 gì đó, hạng nhất Bùi Thanh Nguyên.
Điều khiến họ hồi hộp theo dõi duy nhất là rốt cuộc Bùi Thanh Nguyên hơn hạng 2 bao nhiêu điểm.
"Hạng 2, Lâm Tử Hải, 127 điểm."
Lâm Tử Hải nghe mãi cũng quen, đứng dậy với vẻ mặt như du hồn.
"Hạng nhất, Bùi Thanh Nguyên, 145 điểm." Giáo viên Toán cười ha hả nói: "Độ khó của đề lần này quả thực hơi cao, để giải hết bài theo khung kiến thức hiện có thì chắc không đủ thời gian. Đây là sai lầm của thầy."
"Thực ra toàn bộ đáp án bạn Bùi đưa ra đều đúng, nhưng bạn ấy vận dụng một số công thức nằm ngoài phạm vi kiến thức để giải đề, quá trình giải lại viết khá ngắn gọn, cho nên sau khi thảo luận với các giáo viên bộ môn đã trừ vài điểm cho phù hợp với tình hình cụ thể. Mong rằng lần sau bạn Bùi có thể viết quá trình đầy đủ hơn, để tiện cho các bạn khác tham khảo."
"Có điều cho dù là thế thì bạn Bùi của lớp ta cũng đứng nhất kỳ thi tháng lần này, các em phải học hỏi bạn ấy nhiều hơn đấy!"
[Trừ vài điểm cho phù hợp với tình hình cụ thể] [Tiện cho các bạn khác tham khảo] [Dù là thế]
Hôm nay lớp A3 trở thành tâm điểm của toàn trường đã hoàn toàn quen với cách sử dụng mới của những từ này, vỗ tay ầm ầm.
Nhận bài thi, chữa đề, tan học đúng giờ, xung quanh chỗ ngồi biến thành cái chợ.
Nhưng lần này có một điểm khác.
Lớp phó học tập Lâm Tử Hải ngồi hàng đầu chậm rãi đi tới bên cạnh chỗ ngồi của Bùi Thanh Nguyên, chủ động mở miệng: "Tôi có thể xem bài thi môn Toán của cậu không?"
Xét thấy mâu thuẫn trước đó của hai người, các bạn học vây xem xung quanh thoáng chốc ngầm hiểu: Đây là muốn gây chuyện.
Thành tích môn Toán của lớp phó học tập rất tốt, trước kia vẫn luôn đứng đầu lớp, lần này bị người ta cướp mất thứ hạng nên chắc là không cam lòng.
Giờ đến hỏi lớp trưởng muốn xem bài thi, chắc chắn không phải để chiêm ngưỡng hay xin vía như bọn họ. Có lẽ là muốn tìm bằng được lỗi sai trong bài thi để giảm thiểu sự chênh lệch điểm số giữa hai người, vớt vát lại tí thể diện.
Bùi Thanh Nguyên lại thoạt như không có mâu thuẫn gì, tiện tay đưa bài thi qua, sau đó không quan tâm nữa mà tiếp tục chăm chú với đồng hồ của mình.
Lâm Tử Hải quả nhiên cầm bài thi lên xem tỉ mỉ như thể đang cố gắng bới một cái lỗi, thậm chí còn không nề hà mà ngồi luôn xuống.
Lớp trưởng nhìn đồng hồ, lớp phó học tập xem bài thi, quần chúng hóng hớt thì nín thở tập trung tinh thần, ánh mắt lướt qua lướt lại giữa lớp trưởng và lớp phó học tập.
Sau năm phút xem câu hỏi lớn, cuối cùng Lâm Tử Hải cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt rất nghiêm túc.
Các bạn học đều cực kỳ căng thẳng, bắt đầu suy nghĩ xem nên khuyên can thế nào.
Đúng lúc này, bọn họ trơ mắt nhìn Lâm Tử Hải nở một nụ cười thư thái.
"Lời giải quá hoàn mỹ." Lâm Tử Hải chân thành lên tiếng: "Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ đến ý tưởng giải đề kiểu này."
"Trước đó tôi không nên nhằm vào cậu, xin lỗi cậu." Lâm Tử Hải cuối cùng cũng thẳng thắn: "Cậu làm lớp trưởng nhất định sẽ kéo được thành tích của lớp ta đi lên."
Không ngờ lại là một cú quỳ gối nhận sai không do dự cộng với lời tâng bốc.
Tất cả các bạn nghe xong đều ngây người.
Giữa sự im lặng tập thể, đồng hồ màu đen của Bùi Thanh Nguyên là thứ phản ứng đầu tiên, bất ngờ thốt ra một tiếng với giọng nam trung hát khúc Aria.
"Ôi chúa tôi..."
Lúc thầy giáo mỉm cười thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, học sinh bên dưới lập tức thả lỏng, trong lớp bắt đầu ầm ĩ, mỗi người đều có biểu cảm khác nhau nhưng phần lớn đều cảm thấy mình như đang nằm mơ.
"Hôm nay là ngày mà lớp chúng ta có địa vị cao nhất khối..."
"Vừa rồi hình như tớ nhìn thấy cậu bạn quanh năm đứng đầu A7 cố tình đi ngang qua cửa lớp mình, còn lén liếc vào trong này nữa!"
"Buổi chiều còn Toán và Ngữ Văn chưa thông báo điểm, qua đây qua đây, đoán xem Bùi Thần với hạng 2 chênh lệch bao nhiêu điểm. Tui đoán môn Toán ít nhất cũng phải 10 điểm trở lên!"
"10 điểm thôi à? Dè dặt thế, tui đoán thế nào cũng phải 20 điểm..."
Trước khi bị mọi người vây quanh lần nữa, Bùi Thanh Nguyên quả quyết đứng dậy, đi ra từ cửa sau lớp học, xuyên qua hành lang xuống tầng rồi bước nhanh đến căng tin.
Đồng hồ thông minh của hắn rất hài lòng về tốc độ đi ăn cơm tích cực của ký chủ, nhanh nhạy nhấp nháy ánh sáng nhiều màu rực rỡ.
Giữa dải sáng còn vụt lên một dòng chữ đi cùng với bong bóng màu hồng.
[Nhuyễn Nhuyễn hôm nay nhớ lấy thêm đùi gà bự cho mình đấy.]
Sau khi dòng chữ tạm dừng vài giây, từ hai chữ đùi gà rơi xuống một nhóc người máy cầm đùi gà điện tử, vừa nhìn hắn vừa vụng về xoa cái mông bị ngã đau của mình.
Bùi Thanh Nguyên rất quen thuộc với những hình ảnh đáng yêu này, vừa đi về phía căng tin vừa nghiêm túc nhớ kỹ đoạn animation này.
Đây đã là hiệu ứng animation văn bản thứ 6 với phong cách hoàn toàn khác nhau mà hắn nhìn thấy sáng nay. Đôi khi ra chơi giữa giờ, Quý Đồng không nói chuyện với hắn mà hiển thị đủ loại biểu cảm cùng văn bản lòe loẹt lên mặt đồng hồ, khiến các bạn vây xem bên cạnh nhìn mà sững sờ mãi, sự khao khát trong mắt như muốn tràn ra ngoài, dẫn đến việc người đến quanh bàn của Bùi Thanh Nguyên ngày càng đông.
Phải nói rằng, hệ thống của hắn đã thể hiện sự nhiệt tình mãnh liệt trong việc sắm vai chiếc đồng hồ thông minh này.
Đây có phải là bản tính của AI không? Mùi đồ ăn trong căng tin thoang thoảng từ xa khiến những học sinh rỗng bụng bên cạnh kiên quyết tăng tốc, Bùi Thanh Nguyên lại hơi tò mò hỏi Quý Đồng trong lòng: "Giờ em có muốn ăn gì không?"
Hắn phát hiện Quý Đồng hôm nay hiếm khi không tỏ ra thèm nhỏ dãi đối với đồ ăn.
"Không muốn." Âm thanh nhẹ nhàng quen thuộc của hệ thống vang lên: "Đồng hồ không có khứu giác nên tạm thời em không thấy thèm."
Quý Đồng nghiện làm đồng hồ định hủy buổi ăn tối thường lệ giữa em bé ba tuổi rưỡi cùng đội bóng hôm nay, cậu sẽ xuất hiện trước mặt nhóm học sinh cấp 3 với hình dáng hoàn toàn khác.
Có câu nói rất hay, tiểu biệt thắng tân hôn, hôm nay không ăn, ngày mai ăn vào nhất định sẽ càng ngon.
Giờ phút này không bị cám dỗ bởi thức ăn, cậu sẽ là một AI hoàn mỹ không có điểm yếu.
Điều đáng tiếc duy nhất là rõ ràng ký chủ muốn giấu kín tên của chiếc đồng hồ này.
Nhi Đồng và nhi đồng biến thành đồng hồ.
Đồng âm kép tài tình thế cơ mà!
Quý Đồng nằm trên cổ tay ký chủ u buồn mấy giây, sau đó nhanh chóng bị đám đông trong căng tin làm phân tâm, khắp nơi đều có học sinh xếp hàng chờ đợi hoặc bưng khay, khó tránh khỏi chen chúc nhau.
Lúc ký chủ buông tay xuống, Quý Đồng đại khái cách mặt đất khoảng một mét, không khác là mấy so với hình dáng em bé ba tuổi rưỡi thường dùng.
Nhưng vấn đề là, nếu cậu là một đứa bé thấp lùn đi qua, những người khác sẽ biết mà giữ khoảng cách, còn giờ cậu chỉ là một chiếc đồng hồ đẹp trai mini, mất đi quyền có khoảng cách giao tiếp xã hội độc quyền của con người.
Cho nên khi Bùi Thanh Nguyên đi đến cuối đội ngũ để xếp hàng, Quý Đồng lập tức cảm thấy mình bị vô số con người khổng lồ vây kín xung quanh.
Đáng sợ hơn là lúc cậu nhất thời không để ý còn bị vạt áo đồng phục tát cho một cái.
Quý Đồng rất để ý đến vẻ ngoài của mình, không khỏi kinh hãi kêu "úi".
Bầu không khí hò hét ầm ĩ xung quanh bỗng dưng lặng ngắt.
Cô bạn đụng vào Quý Đồng tỏ ra ngạc nhiên nhìn dáo dác, hỏi bạn đứng bên cạnh mình: "Vừa rồi cậu có nghe thấy tiếng ai kêu không?"
"Cậu cũng nghe thấy à? Mình còn tưởng mình nghe nhầm... Tiếng kêu đó hơi là lạ, không giống tiếng người lắm."
"Má, cậu đừng dọa tớ! Tớ nghe mà nổi hết cả da gà rồi đây này!"
Hai người bắt đầu cùng nhau nhìn trái nhìn phải, xem kỹ hoàn cảnh có vẻ bình thường xung quanh, ánh mắt hoảng sợ lướt qua khuôn mặt vô cảm của Bùi Thanh Nguyên phía sau.
Bùi Thanh Nguyên lập tức đoán được chân tướng nhưng lại không có cách nào giải thích:...
Hắn cúi đầu xuống, giả vờ như mình không biết chuyện gì, sau đó lặng lẽ tháo đồng hồ ra, dịu dàng cầm trong lòng bàn tay.
Hơi ấm từ lòng bàn tay con người lập tức ùa vào lớp vỏ máy móc lạnh lẽo, còn kèm theo giọng nói xin lỗi chân thành của ký chủ: "Xin lỗi, lẽ ra anh nên để em vào chỗ an toàn hơn."
Hắn suýt nữa đã thực sự coi Quý Đồng là một chiếc đồng hồ.
Được hơi ấm bao quanh, Quý Đồng chẳng hiểu sao lại có ảo giác mình đang xông hơi.
Ngay cả dữ liệu của cậu dường như cũng bị kẹt lại, có lẽ là do bên ngoài đột nhiên nóng lên.
Quý Đồng phải mất mấy giây dọn dẹp bộ nhớ rồi mới trả lời ký chủ bằng dòng chữ có hiệu ứng đặc biệt của những bông hoa màu vàng.
[Không sao, đây là lần đầu tiên em làm đồng hồ, ký chủ cũng là lần đầu tiên có đồng hồ kiểu thế này, chúng ta cùng nhau làm quen từ từ là được.]
[Nhớ là phải lau mặt đồng hồ giúp em đóヾ(@^▽^@)ノ]
Vì vậy sau khi Bùi Thanh Nguyên bưng khay tìm một chỗ trống ngồi xuống, việc đầu tiên hắn làm là lấy khăn tay từ trong túi ra, cẩn thận lau lại chiếc đồng hồ mới này một lần nữa, sau đó đặt nó lên chiếc khăn tay đã được gấp gọn để trên bàn.
Trên mặt đồng hồ màu đen bóng loáng như gương, người máy lại thò đầu ra từ phía sau kaomoji vui vẻ, tựa hồ nhận ra vẻ ngoài tươi mới của mình nên lập tức lộ ra nụ cười thật tươi với thế giới bên ngoài mặt gương.
Xuyên qua mặt kính đen tuyền, Bùi Thanh Nguyên nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, cũng nhìn thấy người máy nhỏ kia gần như chồng lên mình.
Hắn vô thức vươn tay muốn chạm vào, sau đó mới nhớ ra hệ thống của hắn rất để ý đến vẻ ngoài. Hắn vừa mới lau đồng hồ sạch bóng, đầu ngón tay lập tức dừng trước mặt đồng hồ một khoảng.
Người máy ngoan ngoãn bên trong đồng hồ hơi bất ngờ nhìn động tác của hắn, sau đó mới vỡ lẽ gật đầu. Cậu vui vẻ duỗi bàn tay máy tròn xoe của mình, cách khoảng không chạm tay hắn.
[Đập tay!]
Lần này dòng chữ kèm theo chùm pháo hoa nở rộ, từng đóa từng đóa tỏa sáng rực rỡ.
Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh nhìn pháo hoa phóng hết mới cụp mắt ăn cơm.
Ký chủ rất tôn trọng ý kiến của cậu, mua một chiếc đùi gà thật bự.
Quý Đồng cố gắng dời mắt khỏi chiếc đùi gà khổng lồ màu đỏ kia.
Lần đầu tiên cậu nhìn ký chủ ăn cơm mà lại không được động đũa, tuy ngoài miệng nói không thèm nhưng vẫn thực ra vẫn hơi thèm.
Cậu suy nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn nên tìm chuyện gì đó để dời sự chú ý.
Lúc Bùi Thanh Nguyên ngước mắt nhìn đồng hồ, thấy hình ảnh trên mặt đồng hồ đã thay đổi, biến thành một căn phòng pixel.
Nhóc người máy làm ổ trên chiếc số pha êm ái, bên cạnh là chiếc quạt điện đứng đang quay vù vù, phía trước có một chiếc TV kiểu cũ hình vuông rất dày, trên màn hình pixel không ngừng nhấp nháy. Tiếc là mặt đồng hồ nhỏ quá nên Bùi Thanh Nguyên không nhìn rõ trên TV đang chiếu gì.
Lúc hắn ăn cơm trưa thì Quý Đồng chăm chú xem TV, chỉ để lại một tấm lưng nho nhỏ quay về phía hắn. Thỉnh thoảng cậu lại lắc đầu theo sự thay đổi trên màn hình, bầu không khí rõ ràng đang náo nhiệt chẳng hiểu sao lại trở nên yên tĩnh lạ thường, như thể bọn họ đang ở trong một căn phòng giả lập cùng nhau.
Bùi Thanh Nguyên xem một lúc mới tò mò hỏi: "Em đang xem gì thế?"
"Xem phim."
"Phim gì?"
"TV cũ kỹ như vậy đương nhiên là thích hợp xem mấy bộ phim được lồng tiếng trên kênh truyền hình rồi." Giọng của nhóc người máy ngập tràn sự công nhận về trí tuệ của bản thân: "Nghe nói đây là ký ức tuổi thơ mà con người ai cũng có."
Thông qua pixel hơi trừu tượng, Bùi Thanh Nguyên không khỏi tưởng tượng hình ảnh giả lập này sẽ trông ra sao khi trở thành thật.
Ghế sô pha, quạt điện, TV kiểu cũ, đứa bé ngồi xem say sưa.
Dương như nó thực sự tràn ngập hương vị tuổi thơ.
"Ừm, anh cũng từng nghe qua." Hắn thì thầm đáp lại: "Xem hay không?"
"Hay." Quý Đồng hào hứng trả lời hắn: "Nhuyễn Nhuyễn muốn nghe nội dung không? Em kể cho anh nghe nhé, đây là một câu chuyện tình trong thời kỳ mưa bom bão đạn..."
Trong thời gian nghỉ trưa khiến người ta buồn ngủ, Bùi Thanh Nguyên từ căng tin quay về lớp học vẫn luôn nghe Quý Đồng kể lại nội dung bộ phim cho mình.
Quý Đồng chuyên tâm ba điều, vừa xem phim vừa kể lại, thỉnh thoảng còn quan sát vẻ mặt chăm chú của ký chủ, bỗng cảm thấy tiến độ của giáo dục hạnh phúc đã tiến thêm một bước dài.
Để ký chủ lắng nghe câu chuyện tình đẹp lại buồn trong cuộc sống học tập căng thẳng, có thể được gọi là một cách thiên tài kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.
Nhưng cậu còn chưa đắc ý được bao lâu đã phát hiện chuỗi dữ liệu của mình trở nên hơi kỳ lạ.
Một loạt gợn sóng chập chờn hiện lên màn hình màu đen giống như máy tính bị lỗi.
Bùi Thanh Nguyên gần như cùng lúc phát hiện ra sự khác thường, hỏi: "Sao vậy?"
Hắn chờ mãi mới nghe thấy Quý Đồng đáp lại.
"À! Không có gì đâu, chỉ là có tí ngoài ý muốn, anh không cần phải lo."
Giọng Quý Đồng đột nhiên trở nên vô cùng trầm bổng du dương, tông giọng cũng thay đổi, trở thành giọng nam trung thuần hậu đầy lôi cuốn, ngay cả phong cách nói chuyện cũng thay đổi rõ rệt.
Bùi Thanh Nguyên nhất thời ngẩn ngơ, cứ nghĩ mình nghe nhầm, cảm thấy không ổn nhìn chiếc đồng hồ ngày càng quen thuộc này.
Trong không gian ảo nơi mà hắn không nhìn thấy, AI hòan mỹ nghênh đón sự thất bại bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Quý Đồng đau khổ nghe mình phát ra âm thanh kỳ dị mất kiểm soát.
Hôm nay là lần đầu tiên cậu làm đồng hồ nên hưng phấn nghịch rất nhiều thứ mới lạ, dẫn đến dữ liệu bên trong chẳng biết mắc sai dây nào mà làm module âm thanh của cậu bị nhiễm thành giọng lồng tiếng trong phim.
Cho nên giờ cậu tạm thời có một giọng lồng tiếng thuần túy không gì sánh được.
AI quả nhiên xuất hiện bug!!
Quý Đồng mất trọn năm phút để giải thích cho ký chủ lý do tại sao điều này xảy ra bằng một câu cực kỳ phức tạp.
"... Nhìn cái bug chết tiệt này xem, em hận không thể làm nó biến mất ngay lập tức! Nếu lần sau còn để em thấy nó, em thề tuyệt đối sẽ dùng giày đá tung mông nó!"
Bùi Thanh Nguyên lâm vào sự im lặng kéo dài.
Cuối cùng sau khi hoàn hồn, hắn thực sự không có cách nào coi nhẹ phong cách nói chuyện đậm tính lây nhiễm này, ngập ngừng lên tiếng: "Hay là hiện chữ..."
Ngay cả ký chủ cũng ghét cậu!!
Người máy với giọng nói nam tính lôi cuốn buồn bã ngậm miệng lại, cố gắng loay hoay với đống dữ liệu hỗn loạn.
Nghỉ trưa trôi qua rất nhanh, tiết đầu tiên buổi chiều là tiết Toán.
Cả lớp ngồi nghiêm chỉnh, thành thạo chờ giáo viên Toán làm đủ các bước theo quy trình: Hạng 10 gì đó... Hạng 2 gì đó, hạng nhất Bùi Thanh Nguyên.
Điều khiến họ hồi hộp theo dõi duy nhất là rốt cuộc Bùi Thanh Nguyên hơn hạng 2 bao nhiêu điểm.
"Hạng 2, Lâm Tử Hải, 127 điểm."
Lâm Tử Hải nghe mãi cũng quen, đứng dậy với vẻ mặt như du hồn.
"Hạng nhất, Bùi Thanh Nguyên, 145 điểm." Giáo viên Toán cười ha hả nói: "Độ khó của đề lần này quả thực hơi cao, để giải hết bài theo khung kiến thức hiện có thì chắc không đủ thời gian. Đây là sai lầm của thầy."
"Thực ra toàn bộ đáp án bạn Bùi đưa ra đều đúng, nhưng bạn ấy vận dụng một số công thức nằm ngoài phạm vi kiến thức để giải đề, quá trình giải lại viết khá ngắn gọn, cho nên sau khi thảo luận với các giáo viên bộ môn đã trừ vài điểm cho phù hợp với tình hình cụ thể. Mong rằng lần sau bạn Bùi có thể viết quá trình đầy đủ hơn, để tiện cho các bạn khác tham khảo."
"Có điều cho dù là thế thì bạn Bùi của lớp ta cũng đứng nhất kỳ thi tháng lần này, các em phải học hỏi bạn ấy nhiều hơn đấy!"
[Trừ vài điểm cho phù hợp với tình hình cụ thể] [Tiện cho các bạn khác tham khảo] [Dù là thế]
Hôm nay lớp A3 trở thành tâm điểm của toàn trường đã hoàn toàn quen với cách sử dụng mới của những từ này, vỗ tay ầm ầm.
Nhận bài thi, chữa đề, tan học đúng giờ, xung quanh chỗ ngồi biến thành cái chợ.
Nhưng lần này có một điểm khác.
Lớp phó học tập Lâm Tử Hải ngồi hàng đầu chậm rãi đi tới bên cạnh chỗ ngồi của Bùi Thanh Nguyên, chủ động mở miệng: "Tôi có thể xem bài thi môn Toán của cậu không?"
Xét thấy mâu thuẫn trước đó của hai người, các bạn học vây xem xung quanh thoáng chốc ngầm hiểu: Đây là muốn gây chuyện.
Thành tích môn Toán của lớp phó học tập rất tốt, trước kia vẫn luôn đứng đầu lớp, lần này bị người ta cướp mất thứ hạng nên chắc là không cam lòng.
Giờ đến hỏi lớp trưởng muốn xem bài thi, chắc chắn không phải để chiêm ngưỡng hay xin vía như bọn họ. Có lẽ là muốn tìm bằng được lỗi sai trong bài thi để giảm thiểu sự chênh lệch điểm số giữa hai người, vớt vát lại tí thể diện.
Bùi Thanh Nguyên lại thoạt như không có mâu thuẫn gì, tiện tay đưa bài thi qua, sau đó không quan tâm nữa mà tiếp tục chăm chú với đồng hồ của mình.
Lâm Tử Hải quả nhiên cầm bài thi lên xem tỉ mỉ như thể đang cố gắng bới một cái lỗi, thậm chí còn không nề hà mà ngồi luôn xuống.
Lớp trưởng nhìn đồng hồ, lớp phó học tập xem bài thi, quần chúng hóng hớt thì nín thở tập trung tinh thần, ánh mắt lướt qua lướt lại giữa lớp trưởng và lớp phó học tập.
Sau năm phút xem câu hỏi lớn, cuối cùng Lâm Tử Hải cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt rất nghiêm túc.
Các bạn học đều cực kỳ căng thẳng, bắt đầu suy nghĩ xem nên khuyên can thế nào.
Đúng lúc này, bọn họ trơ mắt nhìn Lâm Tử Hải nở một nụ cười thư thái.
"Lời giải quá hoàn mỹ." Lâm Tử Hải chân thành lên tiếng: "Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ đến ý tưởng giải đề kiểu này."
"Trước đó tôi không nên nhằm vào cậu, xin lỗi cậu." Lâm Tử Hải cuối cùng cũng thẳng thắn: "Cậu làm lớp trưởng nhất định sẽ kéo được thành tích của lớp ta đi lên."
Không ngờ lại là một cú quỳ gối nhận sai không do dự cộng với lời tâng bốc.
Tất cả các bạn nghe xong đều ngây người.
Giữa sự im lặng tập thể, đồng hồ màu đen của Bùi Thanh Nguyên là thứ phản ứng đầu tiên, bất ngờ thốt ra một tiếng với giọng nam trung hát khúc Aria.
"Ôi chúa tôi..."
Danh sách chương