"Phập" một tiếng, "Grừuuuuuu", âm thanh vang vọng cả núi rừng, từng đàn chim chóc biến dị đang nép mình bỗng bay tán loạn trong không trung hiu quạnh, lá cây xao động bởi tần sóng âm vượt sức chịuđựng, thi thể Kẻ Huỷ Diệt ngã xuống "Rầm" thêm tiếng, chỉ thấy não nó văng tung toé, rơi ra khối tinh thạch có kích thước như quả trứng nhỏ.
Quý Tử Hiên kinh ngạc nhìn nam nhân đang chắn trước mặt mình. Máu hắn ta từng giọt từng giọt rơi xuống tại vị trí lồng ngực bị móng vuốt Kẻ Huỷ Diệt rạch nát.
"Tại sao anh lại làm vậy?" Cậu mở to đôi mắt chấn động nhìn Mộ Hi từ từ ngã xuống, nâng tay đỡ lấy hắn, vẫn không giấu được sự hoảng loạn nơi đáy mắt.
Rõ ràng thế cục lúc nãy đều là một hồi trù tính của Quý Tử Hiên, cậu cố tình tạo ra sơ hở cho Kẻ địch tấn công, tranh thủ lúc nó đắc ý, sẽ phản công bất ngờ. Mọi người trên đời trừ bản thân cậu ra, không ai biết chuyện cậu có Tinh Thần lực đẳng cấp SSS hoàn toàn có khả năng trong cự ly gần tạm ngưng ý thức đối thủ, cho nên mắt thấy cước chí mạng của Kẻ Huỷ Diệt quăng tới, cậu tự tin vẫn có thể kiểm soát được tình hình, chỉ không ngờ Mộ Hi sẽ liều mạng từ bỏ phòng tuyến lao sang bảo vệ cậu.
"Anh là điên rồi sao?" Quý Tử Hiên không biết cảm giác rối loạn của mình lúc này là gì?
"Ân. Chỉ cần Quý Phó tướng không sao là tốt rồi." Mộ Hi thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt thâm tình chứa đựng vô số điều muốn nói, nhìn người thiếu niên trước mắt vẫn hoàn hảo trước mặt.
Dạ Vũ vừa chùi sạch viên tinh thạch lấy được từ não sống của yêu quái, đã chạy đến nhìn hai người nào đó còn đang ôm nhau thắm thiết.
"Suỵt.. suỵt..." Dạ Vũ làm ký hiệu ra dấu với Quý Tử Hiên.
"Có chuyện gì sao?" Cậu không hiểu y muốn biểu đạt chuyện gì.
"Chuyện này kỳ thật khó mở lời... tôi.." Dạ Vũ ấp úng.
Quý Tử Hiên bèn nhích lại gần phía y, lẳng lặng nghe từng câu.
"Mộ Hi vừa trúng phải móng vuốt của Kẻ Huỷ Diệt, tôi nghe nói độc tính rất mạnh, có thể nào hắn ta sắp biến thành quái vật luôn không?" Dạ Vũ mài sẵn dao nhỏ, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Dù là nói nhỏ nhưng tự trách Mộ Hi nào đó năng lực quá tốt, như vậy cũng nghe được, tức giận muốn nổ phổi: yêu nghiệt phương nào, dám phá hoại một màn thâm tình của hắn.
Quý Tử Hiên bất đắc dĩ giải thích: "Sẽ không, hắn ta là dị năng giả, sẽ không bị lây nhiễm." Ngu ngốc cũng là bệnh, cần phải chữa.
"À.. vậy sao.. ha ha." Dạ *hai mặt* Vũ lập tức vứt bỏ dao sắc, chạy đến bên cạnh Mộ Hi "thật lòng cảm tạ anh đã cứu giúp Tiểu Hiên Hiên nhà chúng tôi."
Nam nhân trong lòng trợn trắng mắt, đúng là trở mặt còn nhanh hơn trở bánh tráng.
Vì thương thế của Mộ Hi, hai người kia cũng không thể bỏ lại người vừa ra tay giúp đỡ mình được, đành phải để Quý Tử Hiên dìu hắn ta đi tiếp, Dạ Vũ đứng bên cạnh quan sát tình huống.
Hoàn cảnh này còn phải chịu đựng bao lâu nữa đây, tiểu yêu tinh trong lòng Dạ Vũ đâm đầu chạy loạn.
"PHẠCH...PHẠCH..." Âm thanh xé gió của Phi Thuyền to gấp nhiều lần tinh hạm trước đó đưa Mộ Hi tới khiến cho ba người phía bên dưới cả kinh.
Mộ Hi nhíu mày nhìn sang Quý Tử Hiên, tình huống hiện tại của hắn vô cùng không ổn, không có khả năng bảo vệ chu toàn cho cậu, lại không thể trông cậy vào tiểu yêu tinh Dạ Vũ kia được, vừa cho tay vào túi áo khoác định lục tìm thứ gì đó, đã thấy Dạ Vũ chạy về hướng phi thuyền.
Quý Tử Hiên sửng sốt: "Anh làm gì thế?"
"Cứu tinh tới rồi, chúng ta còn ở đây chờ chết sao?" Dạ Vũ vừa nhìn đã biết phi thuyền thượng hạng rồi, ít nhất cũng thuộc class Thương gia hạng sang đi.
Quý Tử Hiên nhịn xuống cơn tức giận muốn đánh cho tên ngu ngốc kia một trận no đòn hét lên: "Đó là phi thuyền của Băng Cướp Ngân Hà!" Vừa nhìn ký hiệu trên lá cờ, có hoá thành tro cậu cũng nhận ra.
Người ta có câu: vừa ra khỏi hang sói đã rơi vào hang hổ chính là vậy đi?
Dạ Vũ: !!! Í, sao kịch bản tiến nhanh như vậy, mới đây mà đến đoạn cả đám phải ngủm củ tỏi rồi sao! Cơ mà lão công của y còn chưa xuất hiện, chả nhẽ vai người qua đường giáp cũng không thể đóng?
Dạ Vũ còn chưa kịp chạy ngược về chỗ hai người kia đã thấy đám người to con lực lưỡng từ trên phi thuyền ra tới, người nào người nấy trông cực kỳ giống hung thần ác sát. Ủa không phải, cũng rất đẹp trai nha, đi ăn cướp mà đẹp trai như vậy cũng quá là phạm quy rồi.
"Vợ yêu, anh đến muộn!" Một thân ảnh quen thuộc từ phía sau đám người bước lên trước, dùng tốc độ ánh sáng ôm chầm lấy tiểu kiều thê còn đang ngây ngốc, vẻ mặt ngờ nghệch chưa tin của mình vào lòng, đặt nhẹ lên tóc y nụ hôn si mê, ân, không biết đã bao lâu chưa gội đầu đi.
"Lão công, hu hu hu." Dạ Vũ học tác phong của Mạn Châu Sa nào đó, đập bẹp bẹp vào lưng ái nhân "anh để em chờ quá lâu rồi hu hu."
Cố Huyền Mặc ôn nhu xoa xoa tấm lưng đã gầy đi nửa vòng của y, liền đoán được tình huống vất vả mà lão bà nhà mình phải trải qua, hung hăng thăm hỏi tổ tông nhà hệ thống.
Mộ Hi, Quý Tử Hiên: !!! Không ngờ thực sự là cứu tinh kìa!