Truyền Sơn và Kỷ 14 đã mở rộng phạm vi tìm tòi.

“Nơi Canh Nhị có khả năng sẽ đi chúng ta đã tìm cả rồi. Ngươi còn biết y sẽ đi những đâu không?” Truyền Sơn dùng đèn ***g soi vào trong động mỏ bỏ hoang, ló đầu vào gọi hai tiếng, thấy không có ai lại rụt lại.

Kỷ 14 lắc đầu, “Canh Nhị này chẳng bao giờ tới lui với ai. Trước khi ngươi tới, y chỉ ở cùng Ngũ muội kia một thời gian.”

“Y và nữ nhân kia rốt cục xảy ra chuyện gì? Ngươi biết nội tình của Ngũ muội này không?” Truyền Sơn vượt qua thi thể chặn đường, tiếp tục tiến về phía trước.

Kỷ 14 để ý xung quanh, thuận miệng nói: “Nữ nhân ở đây phần lớn đều là nữ phạm nhân phạm trọng tội, có người thì là quan kỹ tuổi già sắc suy. Ngũ muội kia trước đây có người nói là hồng bài của một thanh lâu nào đó, vì tranh giành tình nhân làm sảy hài tử của hoa khôi, còn là nam hài tử nữa, sắp bảy tháng rồi, hoa khôi mất máu quá nhiều nên cũng chết. Nàng bị đưa vào đây.”

“Cứ như vậy?”

“Cứ như vậy đấy.”

“Ta tưởng loại tội này phải bị xử tử.”

“Ừ thì dù sao cũng là hồng bài, sau khi chuyện xảy ra cũng có người đứng ra bảo đảm cho nàng, nhưng phụ thân của hài tử một lòng muốn giết chết nàng. Hai vị nhân vật đương quyền bàn bạc cho ra kết quả mỗi bên nhường nhau chính là đưa người tới đây. Nàng xuống đây rồi, Kỷ 13 nương muốn thu nhận nàng, nhưng nàng và Kỷ 13 nương bất hòa nên bỏ chạy rồi sau đó được Canh Nhi thu giữ.”

Truyền Sơn đợi mãi, thấy Kỷ 14 không có ý nói tiếp, đành phải hỏi theo: “Thế sau đó?”

“Sau đó? Loại nữ nhân như nàng sao có khả năng sống an phận? Thế mà Canh Nhị lại không thể cho nàng thứ nàng muốn. Sau đó nàng liền đá Canh Nhị theo Canh Lục, cũng chính khi đó truyền ra tin phương diện ‘kia’ của Canh Nhị không được, đồng thời đầu óc có vấn đề. Trước đây chỉ có một bộ phận người biết Canh Nhị, sau khi qua miệng nữ nhân này tuyên dương, trong mỏ không có mấy ai không biết hắn. Đồng thời đám người Canh Lục, Đinh lão đại cũng biết năng lực đọc tâm của Canh Nhị.”

Truyền Sơn không có gì để nói. Không phải đối với nữ nhân tên Ngũ muội, cũng không phải với Canh Lục, Đinh lão đại, mà là với Canh Nhị.

Người này sao lại ngốc như thế? Đổi lại là người khác ai chả biết năng lực như vậy tuyệt đối không thể để bên thứ ba biết. Hắn lại nói ra cho nữ nhân mới quen mấy tháng? Trước đây còn tưởng miệng y chặt, thì ra chỉ bởi vì giới tính hắn có vấn đề. Nếu như hắn cũng là một nữ nhân, nói không chừng Canh Nhị đã nói hết với hắn, cũng không đến mức đến giờ tên của y là gì hắn cũng chưa biết.

“Ngốc mà.” Cũng không biết Truyền Sơn nói tới Ngũ muội hay Canh Nhị.

Kỷ 14 ‘ừ’ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

“Nam nhân ngốc, hơn nữa lại háo sắc, trên cơ bản chẳng có cách nào cứu chữa. Nữ nhân ngốc, tâm địa độc ác, còn ghen tị, đó chính là tai họa lớn nhất của nam nhân.”

Kỷ 14 suy nghĩ một chút, cũng có cùng nhận thức.

“Ngươi rất hiểu nội tình của Ngũ muội kia?”

“Chẳng hiểu lắm. Chuyện của nàng đều do Kỷ 13 nương nói với ta.”

“À…” Truyền Sơn kéo dài giọng. Xem ra không chỉ là nam nhân, nữ nhân ở trên giường cũng không giữ được miệng.

Kỷ 14 dùng chuôi đao gõ hắn một cái. Truyền Sơn nắm chuôi đao, cười rõ là *** đãng.

Kỷ 14 giần giật mặt. Có cảm giác bi ai khi nhìn lầm người. Là ai nói nhìn người không thể chỉ nhìn mặt ngoài? Thật con mịa nó quá đúng!

“Đinh lão đại và Canh Lục không nghĩ tới việc lợi dụng năng lực của Canh Nhị sao?” Truyền Sơn nghiêm mặt, hỏi.

“Ta cũng thấy lạ.” Kỷ 14 đứng lại, nhìn về phía Truyền Sơn nói: “Canh Nhị này nhiều bí mật. Ta lúc đó cũng cho rằng y chắc chắn sẽ bị một trong hai bên thu giữ để dùng. Nhưng khiến mọi người khó hiểu là, chuyện sau đó cứ bỏ mặc như vậy. Lạ nhất chính là thái độ của đầu não hai đám người đó với Canh Nhị, đó thực sự là chán ghét cỡ nào thì có cỡ đó.”

“Ờ, dù sao trên đời này có ai thích mình bị trần trụi trước mặt người khác đâu.” Truyền Sơn lẩm bẩm nói.

“Đây là sự thực. Nhưng ta luôn cảm thấy trong đó đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn là một chuyện quan trọng đến mức làm Đinh lão đại và Canh Lục cùng nhau kiêng kỵ, không dám tùy tiện ra tay với Canh Nhị.”

“Ngươi không biết?”

Kỷ 14 lắc đầu.

“Người sống trong mỏ không nhiều lắm.” Truyền Sơn thở dài chuyển đề tài. Dọc đường đi, chỉ nhìn thấy thi thể chứ không thấy được mấy người sống. Vất vả lắm mới thấy được một hai bóng người, cũng là bỏ chạy mất dạng dưới ngọn đèn.

“14 huynh, ngươi nghĩ chúng ta phải chết bao nhiêu người thì bên trên mới thỏa mãn?”

“Ngươi cho là bao nhiêu?” Kỷ 14 không đáp hỏi ngược lại.

Truyền Sơn cười cười nói: “Ngục tốt đợt này chết khá nhiều, hai tặc đạo lỗ mũi trâu lại bị mất mặt, sợ rằng không chết hai phần ba họ sẽ không thỏa mãn. Mặt khác chúng ta phải cẩn thận, chờ họ cảm thấy tới giờ khắc quan trọng rồi đại khái sẽ bắt đầu phân chia thế lực dưới này. Nhất là ba người chúng ta, tám chín phần mười bên trên sẽ gây xích mích với nô lệ mỏ dưới này bắt giao chúng ta ra. Đến lúc đó, phiền phức của chúng ta liền lớn.”

Kỷ 14 sắc mặt không đổi, “Dự định của ngươi?”

“Dự định? Đã nghe qua câu thỏ khôn có ba hang chưa? Nếu tạm thời trốn không thoát, vậy theo chân họ chơi trốn tìm là được rồi. Hầm mỏ này lớn như vậy, tình huống bên trong phức tạp như thế, ta cũng không tin họ có thể lùng sục hết hầm mỏ này tìm ra chúng ta.”

“Lương thực, nước trong.”

“Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, chỉ bằng mấy người chúng ta còn sợ chết đói sao?” Truyền Sơn cười như không cười, trên khuôn mặt chính nghĩa hiện lên một nét gian xảo phi chính nghĩa.

“Bệnh tình của ngươi có phải đã được khống chế rồi không?” Kỷ 14 đột nhiên hỏi.

Truyền Sơn không suy nghĩ nhiều, thừa nhận luôn.

Hai người càng đi càng sâu, dần dần lệch khỏi quỹ đạo đường mỏ chủ.

“Canh Nhị kia, giỏi hơn ta và ngươi nghĩ nhiều lắm.”

“Ta cũng thấy thế.” Truyền Sơn cười.

“Chính là có những lúc không nghĩ thông được thôi.”

“Ha ha.”

“Đợi đã, đằng trước không thể đi!” Kỷ 14 kéo Truyền Sơn lại. Sức kéo mạnh quá suýt thì làm Truyền Sơn ngã.

Mùi máu tươi ngập trong khoang mũi, hang động tối đen sâu thẳm đằng trước đang mở rộng miệng chờ đợi họ.

“Làm sao vậy?”

Truyền Sơn giơ đèn mỏ lên soi về phía trước. Hang động phía trước tựa hồ cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ mùi máu tươi đậm đến nỗi hắn có thể ngửi thấy rõ ràng. Ồ, tựa hồ trong mùi máu tươi này còn pha lẫn thứ mùi khác, đây là…?

Truyền Sơn không giải thích được, vì sao hắn lại cảm thấy thứ mùi này cho hắn cảm giác quen thuộc đến thế?

Kỷ 14 ngăn cản hắn, “Chúng ta quay lại.”

“Nơi đây hình như ta chưa từng tới.”

“Trong hầm mỏ này, nơi ngươi chưa đi qua còn nhiều mà. Đi, đừng dừng lại ở đây thêm nữa, ở đây không phải chỗ tốt.” Kỷ 14 tựa hồ có điều kiêng kỵ với hang động sâu thẳm này, ngay cả tới gần một chút cũng không muốn.

Hiếm khi thấy Kỷ 14 kiêng kỵ với cái gì như vậy, Truyền Sơn càng thấy hiếu kỳ với hang động cách đó không xa.

Tính từ lúc họ vào đường mỏ chính đến giờ, hang động tựa như cái khe này cách mỏ chính khoảng chừng ba bốn dặm, nếu đường mỏ không phải đi thẳng mà là đi quanh co dưới núi, vậy khoảng cách thực tế giữa hang động nà và mỏ chính chắc không xa như vậy.

Bên chân có nước chảy ra, tuy không nhiều nhưng có phán đoán tầng thổ nhưỡng phía dưới này chắc là một mạch nước ngầm. Chắc đây cũng là nguyên nhân đường mỏ đào đến đây thì không đào tiếp nữa.

Dựa vào số lượng mảnh gỗ chống tường trong đường mỏ này trên đường họ đi vào, sản lượng than của đường mỏ này chắc khá nhiều, bằng không cũng không mất nhiều nhân lực và vật lực để thi công đường mỏ này. Nhưng lạ cái là đường mỏ mất nhiều sức như thế lại bỏ hoang, mà phán đoán dựa theo tầng than xung quanh thì chắc cũng không phải do than đá bị đào hết.

Vậy chính là do nước ngầm? Hay… cái hang động tối tắm như cái khe đằng xa kia?

Truyền Sơn lại giơ đèn lên cao lần nữa.

Ngọn đèn bình thường có thể chiếu ra một khoảng cách lần này tựa hồ không soi được tới nơi tới chốn, ngọn đèn mờ nhạt như bị vật gì ngăn cách, tới cửa hàng như cái khe kia là đã không thể nào soi vào được nữa. Mà đầu đường sáng sủa càng tăng thêm cái tối tăm sâu hút khác lạ của cái khe kia.

Truyền Sơn như bị cái gì đó hấp dẫn, bất giấc đi về phía trước một bước.

Kỷ 14 lại kéo hắn lần nữa.

“Ngươi có cảm thấy đúng không?” Giọng Kỷ 14 thâm thấp.

“Cái gì?” Truyền Sơn cả kinh, ý nghĩa lập tức tỉnh táo lại. Vừa rồi hắn bị làm sao vậy? Hắn… dường như nghe thấy bên trong có ai đó đang gọi hắn?

“Giống như trong đó có cái gì đang gọi mời ngươi tới.”

Truyền Sơn bị giọng nói lạ kỳ của Kỷ 14 dọa sợ, nhịn không được quay đầu nhìn một cái.

Kỷ 14 sắc mặt tái nhợt.

“Nếu như ta nói cho ngươi, cái khe thoạt nhìn như đường mỏ này đã tồn tại trước khi nô lệ mỏ đào tới, ngươi có tin hay không?”

“Tin chứ, vì sao không tin? Dưới lòng đất có khe hoặc hang động vốn là chuyện bình thường.”

“Chắc ngươi thấy rất lạ vì sao con đường mỏ chúng ta hiện đứng không có bao nhiêu vết tích đào bới đúng không?”

Truyền Sơn không nói gì, chỉ dùng mắt nhìn Kỷ 14, đợi hắn trả lời.

“Ban đầu, trong đám người đào đường mỏ này cũng có ta.” Kỷ 14 nhìn lướt qua cái hang há hốc miệng kia, bản thân cũng bất giác lùi về sau một bước.

“Ta nhớ hôm đó đào tới nơi đây, mọi người nhìn thấy nước nổi trên đất thì không đào thêm nữa, nhưng lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với cái khe tự nhiên mà có kia. Dựa vào độ dày tầng than của đường mỏ này, mấy tay già đời đều đang suy đoán hàm lượng than trong khe kia cũng không thấp, hơn nữa suy đoán ra bên trong chắc là còn có rất nhiều thứ tốt khác, chẳng hạn như than tinh chất. Thế là liền có mấy người qua miệng cái khe kia đào to hơn, chắc cũng cỡ để hai cái sọt đồng thời kéo qua được.” Kỷ 14 nói tới đây thì im bặt.

Truyền Sơn kiên trì chờ đợi. Thấy vẻ mặt của Kỷ 14, cơ bản có thể đoán được chuyện xảy ra sau đó không tốt đẹp gì.

Qủa nhiên, “Có người dũng cảm đi vào trước thăm dò, chúng ta cũng nghe thấy sau khi người nọ vào hàng không lâu thì truyền ra tiếng kêu vui mừng, nói là bên trong cũng rộng rãi cho hai người song song đi đường, còn nói hàm lượng than bên trong tốt. Ngay khi người nọ nói xong câu đó thì không còn âm thanh nào vang ra nữa, chúng ta đợi mãi, mãi đến khi không chịu nổi nữa, gọi vào bên trong thì chẳng thấy hắn hồi âm lại.”

“Sau đó có người đi vào tìm hắn không?”

“Đương nhiên. Mấy người có quan hệ tốt với người ấy lúc đó đều xách đèn và cuốc đi vào tìm hắn. Nhưng những người ấy và người đầu tiên đi vào đều giống nhau, đã đi là không trở lại. Hơn nữa, lạ kỳ nhất là, ngoại trừ người đầu tiên đi vào nói được một câu xong, người đi vào sau đều không thốt lên tiếng nào, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có. Cứ lặng yên biến mất như vậy.”

Truyền Sơn bỗng cảm thấy trên người hơi lạnh, dưới nền đất có nhiều chuyện lạ, hắn cũng đã từng nghĩ tới có thể có loại chuyện ma quỷ nào không. Tuy nói đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe thấy chuyện lạ chân thực xảy ra bên canh, hơn nữa địa điểm ngay trước mắt, vẫn có cảm giác sởn da gà.

“Vậy sau đó có ai đi vào nữa không?”

Kỷ 14 lắc đầu.

“Cũng bắt đầu từ đó, đường mỏ này liền bỏ hoang?”

Kỷ 14 cười nhạt, “Lúc đó Đinh lão đại vốn không muốn bỏ đường mỏ này, chỉ dặn thuộc hạ đào mỏ không nên vào cái khe kia, than trong đường mỏ này vẫn cứ đào.”

“Xảy ra chuyện à?”

“Ừ. Nô lệ mỏ tiến vào đào mỏ ngày thứ hai đều biến mất hết. Đinh lão đại lòng sợ nhưng không nỡ bỏ, lại đuổi một nhóm người tới, hôm đó ta hiếu kỳ cũng tới.

Hiếu kỳ áp chế sợ hãi, Truyền Sơn khẩn cấp hỏi: “Ngươi nhìn thấy cái gì?”

“Không chỉ có ta, lúc đó ở nơi đây có mười người cả thảy. Người đầu tiên đi vào khe kia chẳng ai để ý, mãi đến người thứ hai, thứ ba. Người thứ 3 lúc bị phát hiện tựa như bị cái gì dẫn dắt, cứ đi thẳng vào bên trong. Cũng may người bên cạnh kéo hắn lại, quát hỏi hắn làm sao, hắn mới tỉnh táo lại.”

“Giống như ta vừa rồi.” Kỷ 14 liếc hắn một cái, “Đây tựa hồ có liên quan với ý chí của cá nhân, lúc đó người nào chỉ cần thấy cái khe ấy, nhìn lâu sẽ cảm thấy bên trong tựa hồ có gì đó đang gọi mình, có người nhấc chân liền đi vào bên trong, có người hoảng hốt lập tức tự tỉnh táo lại. Người biến mất quá nhiều, Đinh lão đại cũng sợ, lúc này đường mỏ mới bỏ hoang như thế.”

Nói xong, Kỷ 14 khó hiểu cau mày:

“Lạ kỳ, đường mỏ này ta biết, sao ta lại có thể mang ngươi chủ động tới đây? Hơn nữa tới tận đây mới phát hiện? Không đúng, vừa rồi hình như là ngươi mang ta vào con đường này. Cũng không đúng, ta biết con đường này, không thể nào ngươi đi về phía này mà ta không ngăn cản ngươi.” Kỷ 14 hoàn toàn bị chính bản thân làm hồ đồ.

Truyền Sơn nghe thấy Kỷ 14 nói vậy mới phát hiện tình huống tựa hồ hơi kỳ diệu. Hắn sao lại đi vào con đường mỏ này? Nếu là một con đường mỏ chưa đi qua, trước đây hắn nhất định sẽ cẩn thận hơn, chứ không giống ngày hôm nay, đi thẳng vào như thế. Còn nữa, lúc nãy hắn vừa mới nghe thấy tiếng gọi…

Truyền Sơn giương mắt nhìn về phía hang động sâu thẳm nói cái khe không giống cái khe, nói đường mỏ cũng không giống đường mỏ kia, ở đây rốt cuộc có cái gì? Nếu mình đi vào sẽ gặp phải chuyện gì…

『Vào đây… vào đây…. nơi này có thứ ngươi muốn… 』

Ngươi là ai? Sao ngươi lại biết ta muốn cái gì?

“Đi thôi, Canh Nhị cũng biết chuyện đường mỏ này, trừ phi y muốn tự sát bằng không sẽ không tới đây đâu.” Kỷ 14 tựa hồ chẳng muốn ở lại đây thêm phút giây nào, kéo Truyền Sơn quay đầu trở lại.

Truyền Sơn bị Kỷ 14 lôi kéo, cả người chấn động, phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, vừa rồi hắn tựa hồ lại bị nhiếp hồn? Nếu không phải có Kỷ 14, hiện giờ hắn có thể đã không kiềm được hiếu kỳ mà cất bước vào hang động u ám kia hay không?

Không dám nhìn nhiều, Truyền Sơn nghĩ thầm con người có đôi khi vẫn phải mê tín chút, lúc này mới đuổi theo Kỷ 14 rời khỏi nơi làm người ta lạnh cả sống lưng này.

Ngọn đèn mờ nhạt lại bị bóng tối vây quanh lần nữa. Cửa hang bị nhân công mở rộng dường như lẳng lặng chờ đợi con mồi kế tiếp tiến đến.

Có tiếng rên rỉ lạ kỳ nào đó đang phát ra từ trong bóng tối sâu thẳm.

『A... mùi vị quen thuộc.. mùi vị của đồng loại... 』

Lúc Truyền Sơn và Kỷ 14 trở về, Tiết Triêu Á đã thu dọn xong xuôi một ít vật phẩm sinh hoạt cần thiết trong hầm mỏ, cũng mai phục ở nơi gần đó. Hắn không phải là không thể thừa dịp họ không ở đây, rời bỏ đi với Tạ bá, nhưng suy nghĩ thấy cái hang này hiện là nơi an toàn nhất với họ, chưa đến lúc cuối thì họ cũng không muốn đơn giản buông tha.

Trường hợp tốt nhất chính là Canh Nhị chết ở bên ngoài, họ tìm cách lừa Truyền Sơn ra ngoài, hợp mưu giết chết hắn lấy được bảo vật, lại lợi dụng hang này tiếp tục ở với Kỷ 14. Tuy Kỷ 14 cũng là một uy hiếp, nhưng họ đã tính toán, chỉ cần đủ kiên trì, kiểu gì cũng có cơ hội cho họ ra tay.

Chuẩn bị xong xuôi tất cả, Tiết Triêu Á một mực lo lắng chờ đợi, cũng cầu khẩn ông trời ngàn vạn lần đừng để họ bọn Truyền Sơn tìm thấy Canh Nhị trước.

Ông trời tựa hồ đã nghe thấy lời cầu khẩn, Truyền Sơn và Kỷ 14 tìm cả ngày cũng không thấy tung tích Canh Nhị, nhưng đến khi Truyền Sơn phát bệnh tìm chỗ tránh né, đúng dịp thấy được một trận đánh nhau lấy nhiều thắng ít.

“Đinh lão đại và Canh Lục đã xong rồi. Sau này mọi người ra ngoài phải cẩn thận hơn.” Lúc Truyền Sơn vào cửa thì căn dặn thiếu niên một câu.

Tiết Triêu Á lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vã đáp một tiếng.

“Canh Nhị ca còn chưa tìm thấy sao? Y đã một ngày một đêm chưa về, hiện ở bên ngoài lại loạn như thế…”

Truyền Sơn lắc đầu, “Không cần lo cho y, mạng tên kia dai lắm. Chờ y nghĩ thông suốt rồi tự nhiên sẽ về, ở đây chính là cái tổ chim của y. Hôm nay có ai tìm tới cửa gây phiền toái không?”

“Không.” Tiết Triêu Á chú ý quan sát sắc mặt của Truyền Sơn, xác định đối phương quả thực không thể tìm thấy Canh Nhị, lập tức an tâm hơn nhiều.

“Ngày mai trong nhà không cần người trông, ngoại trừ Tạ bá, chúng ta ra ngoài, đồ ăn trong nhà không còn nhiều, phải tìm cách kiếm thêm.”

Tiết Triêu Á trong lòng vui vẻ, cơ hội tới rồi. Nhưng mà…

“Ngươi tính đi đâu kiếm? Bây giờ ngay cả người sống cũng không dễ tìm.” Kỷ 14 rót một bát nước nói.

“Trước tiên ai khống chế vật tư trong hầm mỏ, chúng ta phải đi tìm người ấy.”

“Ý ngươi là Đinh lão đại và Canh Lục?”

“Ngươi biết kho hàng của họ ở đâu không?” Đánh lén địch doanh, đây chính là trò sở trường của hắn.

“Kho hàng trọng địa, người trông coi không những là tâm phúc của bọn hắn, hơn nữa nhân thủ nhất định không ít. Chỉ với ba người chúng ta, có khác gì dâng thịt cho bọn hắn?” Kỷ 14 hắt cho hắn gáo nước lạnh.

“Ngươi cứ nói xem ngươi có biết kho hàng của họ ở đâu không đã.”

“… Ta không cảm thấy đây là một ý hay.”

“Dù sao cũng tốt hơn ngồi chờ chết. Có trời mới biết bao giờ thì hết niêm phong ddoognj.”

“Muốn nói động họ, khó.”

“Ta cũng không tin họ không cần ăn.” So với vẻ nghiêm trọng của Kỷ 14, vẻ mặt Truyền Sơn có vẻ thoải mái hơn nhiều, hỏi thẳng: “Ngươi có thể liên hệ được mấy người?”

Kỷ 14 trầm mặc một hồi lâu mới dựng thẳng hai ngón tay.

“Ngươi có thể liên hệ được hai vị, hai vị ấy cũng có tự liên hệ được một hai vị, cộng vào, ít nhất.. Chúng ta cũng có một phần thực lực. Nếu như thực lực của những hung mà này có thể tương đương ngươi.”

“Chúng ta đây tốt nhất phân công nhau hành sự thì mau hơn chút. Ngày mai ta đi liên hệ hai người kia. Ngươi và Á sinh đi tìm Canh Nhị, thuận tiện kiếm chút gì đó về.”

“Được, cứ như thế nhé.”

Tiết Triêu Á thầm thở mạnh một hơi. Không ngờ lại thuận lợi như thế, hắn còn đang lo ngày mai phải tách Kỷ 14 ra kiểu gì, kết quả hai người lại thương lượng như thế. Lẽ nào hắn hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai rồi? Ông trời lại trả ân sủng cho hắn?”

Mặc kệ là vì sao, đây luôn là chuyện tốt với hắn. Thầm nháy mắt với Tạ bá, Tạ bá hiểu ý.

Truỳen Sơn lại thương lượng địa điểm sẽ tập hợp với Kỷ 14 một hồi, ở đây chắc chắn không được, với tư cách là chỗ dựa cuối cùng của họ, họ cũng không hy vọng có những người khác biết bí mật của hang động này.

Cuối cùng hai người quyết định gặp mặt những hung ma khác ở chỗ Kỷ 14 ở ban đầu.

Tiết Triêu Á quay đầu nhìn về phía Tạ bá, Tạ bá buông rũ mi gật đầu.

Lúc này, Canh Nhị vẫn đang chịu khó đào một tảng nham thạch không lớn.

Ta đào ta đào ta đào ta đào đào đào!

Đào ra rồi!

Lau đi bùn ngoài mặt nguyên thạch, nắm trong lòng bàn tay tỉ mỉ cảm nhận một hồi. Ừm, không tồi. Đây là một mảnh linh thạch ẩn chứa thổ linh khí, mà linh khí này còn cực kỳ dồi dào. Năng lượng dồi dào ấy chập chờn, chất lượng chí ít cũng trên cấp trung. Nhưng nếu đặt trong mắt mấy đạo nhân phái Thanh Vân, đại khái đây là một mảnh linh thạch cấp cao hiếm có.

Kim mộc thủy hỏa thổ, còn có loại đá quan trọng nhất là Vô tướng thạch, hiện tại y cũng chỉ thiếu một khối linh thạch tính thủy cấp cao.

Một bóng đen thật dài vô thanh vô tức trượt từ chỗ tối lên trên vách động trên đỉnh đầu Canh Nhị, ngoặt cổ tham lam nhìn khối thổ linh thạch phía dưới kia.

Đã bảy năm rồi, hắn bị đưa vào Hắc ngục này thoáng cái đã bảy năm trôi qua.

Thời gian bảy năm đối với hắn vốn chỉ là một khoảng thời gian cực ngắn, ngắn đến độ không đáng nhắc tới. Nhưng hiện giờ lại khác, hắn đã chân chính cảm giác được thời gian tới rồi chầm chậm trôi qua từng bước.

Canh Nhị bỗng nhiên ngẩng đầu.

Lạ thật, luồng khí bất thiện kia sao đột nhiên trở nên sinh động?

Làn gió man mát thổi sát qua da, lực lượng phụ trợ đang tụ lại về một phía nào đó.

“Hắn” muốn làm gì? Lẽ nào “Hắn” có thể xuất hiện? Hay là cái gì làm “hắn” tỉnh giấc?

Trong đầu Canh Nhị hiện lên một bóng người, lập tức giận đến xoay quanh mặt đất, miệng liên tục lẩm bẩm: “Tên ngu ngốc kia! Ai bảo hắn chạy tới chỗ này? Kỷ 14 không hành động với hắn sao? Phiền phức rồi phiền phức rồi, hắn có biết hắn ăn quả xương khô xong có nghĩa là thế nào không? Ồ… Lâu thế rồi mà còn chưa đi tìm y, chắc có ý muốn chiếm hang động của y rồi! Tên vô lương tâm, hừ, mặc kệ cho hắn chết!”

… Thực sự mặc kệ hắn? Thực sự thực sự mặc kệ sao?

Canh Nhị tức đến quát to một tiếng, nhét nắm tay vào trong miệng.

Thực ra y vừa chạy ra được không lâu thì đã hối hận. Bây giờ ngẫm lại, phản ứng ngay lúc đó của y nên là vung nắm tay đấm luôn vào mặt tên họ La mới đúng, chứ không phải cúp đuôi chạy trốn.

Y có năng lực đọc tâm cũng đâu phải do y muốn chứ!

Nếu họ La ghét bỏ y vì thế, chỉ có thể chứng tỏ tên kia cũng chẳng khác gì những người khác, căn bản không đáng để y đối xử tốt. Hừ, sau này có thứ tốt không bao giờ cho hắn nữa.

Bóng đen thật dài nhìn chăm chú vào Canh Nhị lúc thì nắm tay lúc thì kéo tóc, người này…?

Ngày mai, cũng là ngày thứ mười bảy niêm phong động, bọn bốn người Truyền Sơn phân công nhau xuất hành theo kế hoạch.

Hầm mỏ to lớn yên tĩnh lạ kỳ.

Mấy hôm trước còn thi thoảng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết hoặc tiếng chửi bậy, hai ngày nay, người trong mỏ dường như chết hết cả, không những không nghe thấy tiếng vang nào, càng nhìn không thấy một chút ánh sáng và lửa.

“Xào xạo.”

Đá vụn trên vách hầm va chạm vào nhau, lăn xuống theo vách hầm, thanh âm lăn lốc truyền thật xa trong hầm mỏ vắng vẻ.

Truyền Sơn quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người ở phía sau. Tạ bá ở giữa, thiếu niên ở phía sau xách một chiếc đèn ***g.

Tạ bá ngẩng đầu cười xấu hổ.

Truyền Sơn quay đầu lại nhíu mày, ba người họ tuyệt đối xứng với bốn chữ ‘người già kẻ yếu’. Vốn nhẽ hắn không đồng ý để Tạ cùng tới, nhưng thiếu niên Á sinh đảm bảo thân thể Tạ bá đã có thể lao động, Tạ bá cũng tỏ vẻ bản thân không muốn ăn chực nữa, Truyền Sơn thấy lão quả thực có thể đứng dậy đi lại thì cũng không đành từ chối, đành phải cùng mang nhau ra ngoài.

Ba người yên lặng đi chừng nửa canh giờ trong đường mỏ, Tạ bá vẫn che miệng nén cơn ho khan, chỉ là tiếng thở dốc mệt mỏi cũng không thể át đi được.

Truyền Sơn bất đắc dĩ, không thể đi về phía trước nữa, theo tiếng thở dốc của Tạ bá, sợ là đi thêm mười thước về phía trước, người hắn muốn ‘đến thăm’ kia cũng nghe thấy rõ ràng. Khoát tay, hai người phía sau cùng nhau dừng lại.

Truyền Sơn quay đầu lại thấp giọng dặn dò hai người: “Đi về phía trước thêm một dặm đường chính là chỗ ở của Mã diêm vương.”

“Mã diêm vương? Gã còn chưa chết?!” Thiếu niên kinh ngạc thấp giọng kêu, cũng không ngờ tới tên họ La lại tính toán đến người này.

“Ừ. Coi như gã mạng lớn.” Truyền Sơn cười nhạo, “Người này không hổ là dẫn đầu ngục tốt, tài nghệ giỏi hơn ngục tốt bình thường nhiều, người cũng đủ độ ác, dựa vào việc giết người cướp lương cũng sống được đến giờ. Lần trước, trong lúc vô tình ta và Kỷ 14 đã phát hiện ra gã, nhưng gã cũng giảo hoạt, bị thương một cánh tay còn để gã chạy mất, nhưng cũng để chúng ta tìm ra chỗ ẩn thân của gã.”

“Ý của ngươi là ba người chúng ta đi giải quyết hắn?” Khuôn mặt nhỏ của thiếu niên biến trắng, cái tên Mã diêm vương đối với nô lệ mỏ bình thường không phải chỉ là loại bình thường thôi đâu.

“Không cần lo, cánh tay phải của gã đã bị thương, không thể lành trong ngày một ngày hai được, hiện giờ tài nghệ gã chắc chắn thấp hơn bình thường. Ba người chúng ta chỉ cần tính kế một phen, nhất định có thể bắt được gã.”

“Nhưng mà…” Thiếu niên còn muốn nói thêm gì đó, bị Tạ bá cắt ngang: “La đại huynh đệ, ngươi dẫn chúng ta tới chắc chắn có kế hoạch, chúng ta đều nghe lời ngươi, ngươi phân phó đi.”

Truyền Sơn tán thưởng nhìn Tạ bá một cái, đúng là người lớn tuổi hơn, ăn nhiều muối hơn cũng không phải ăn vô ích. Đừng thấy Tạ bá đi hai bước cũng phải hự một cái, nói không chừng Tạ bá còn khỏe hơn thiếu gia nhà lão nhiều lắm?

“Các ngươi yên tâm, nếu ta dám mang bọn ngươi tới, chắc chắn sẽ không để các ngươi chết tại đây.” Thấy Tạ bá mệt mỏi, Truyền Sơn nói: “Chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ một hồi, đợi lát nữa các ngươi cứ nghe ta an bài là chuyện liền thành.”

Tạ bá cũng hiểu lần nghỉ ngơi này là vì lão, cảm kích chắp tay, thấy bên chân đúng lúc có một tảng đá không lớn không nhỏ, lấy chân đá, hòn đá nhúc nhích. Tạ bá lập tức ngồi xuống tảng đá.

Tiết Triêu Á cầm một chiếc xẻng tựa trên vách hầm, trong lòng cực kỳ khẩn trương.

Truyền Sơn đi tới đi lui trong con đường mỏ này, lúc thì sờ tường lúc thì đắp đất, dường như đang tính toán gì đó.

“Ta đi thăm dò phía trước, các ngươi ở chỗ này chờ ta.”

Hắn phải đi trước xem Mã diêm vương còn trốn ở đó không. Nếu hôm nay là Kỷ 14 tới, hắn căn bản không cần phiền phức như thế. Nhưng hiện giờ có hai người tới thì khả năng lại khác, kế hoạch cũng chỉ đành thay đổi. Hai người này nếu đã là đồng bạn của hắn, hắn phải phụ trách an toàn của họ, mang họ sống sót ra ngoài thì cũng phải mang họ sống sót quay về.

Thấy Truyền Sơn đi rồi, Tạ bá ho khan một tiếng, “Thiếu gia?”

Tiết Triêu Á nhìn chằm chằm về phía Truyền Sơn rời đi, thốt ra bốn chữ: “Hành sự tùy theo hoàn cảnh.”

Một lúc sau, Truyền ơn đi dò đường trở lại.

“Gã vẫn ở đây. Đợi lát nữa ta sẽ nghĩ cách dẫn gã đi. Nhưng trước khi đó, chúng ta phải sắp xếp một vài thứ.”

Nghe vậy, chủ tớ hai người thiếu niên đang lo lắng đợi chờ nhìn nhau một cái, cùng nhau đứng lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện