Canh Nhị kéo Truyền Sơn, khổ sở nhìn về phía nữ tử đang nói rồi đột nhiên bắt đầu khóc lóc.

Y sai rồi sao? Y không nên bởi vì ‘lời trong lòng’ nàng mà phán đoán tình cảm nàng đối với y sao? Nhưng làm sao nàng có thể ngoài mặt thì dịu dàng vui cười, hỏi hắn có mệt hay không, vừa thầm nguyền rủa y sớm chết trong hầm mỏ đi chứ?

Y không phải không dám, mà là bởi vì… Canh Nhị nhìn thoáng qua Truyền Sơn. Người này hiện tại cũng đã biết bí mật kia của y rồi…

Canh Nhị đỏ mặt, không phải xấu hổ, là tức giận!

Lắc đầu vứt hình ảnh chịu nhục vừa rồi ra khỏi đầu. Y vốn muốn chờ thời gian dần trôi, tình cảm giữa y và Ngũ muội sâu sắc hơn, y sẽ từ từ phô bày toàn bộ bản thân cho nàng xem. Nhưng y thật không ngờ hai người chẳng qua mới ở với nhau chưa được một tháng, nữ tử y dự định đối xử tót lại bắt đầu cười nhạo khinh bỉ y, trên mặt càng khó giấu vẻ xem thường thậm tệ.

Y ôm đồm hết việc trong ngoài nhà, trên miệng nàng liên tục nói y săn sóc, nhưng trong lòng lại cho rằng y không giống một người nam nhân.

Y càng áy náy, càng tốt với nàng, nét cười của nàng cũng càng giả tạo, lời nguyền rủa trong lòng cũng càng ngày càng ác độc.

Sau đó, nàng thậm chí không cho hắn chạm vào nữa, mỗi lần thấy hắn trở về, trên mặt đều lộ vẻ nhẫn nại và oán hận. Mãi đến khi nàng và Canh Lục quyến rũ nhau, nàng sợ bí mật nàng yêu đương vụng trộm bị y biết nên đã đánh đòn phủ đầu trước, để Canh Lục dẫn theo một đám người đến đại náo y một trận. Nàng khóc lóc kể lể từng điều không tốt của y, kể điều tủi hổ của nàng, đổ hết toàn bộ sai lầm lên người y, cũng vào lúc đó, người cả mỏ đều biết y là một nam nhân ‘vô dụng’. Hơn nữa nàng còn nói bí mật đọc tâm của y cho Canh Lục…

Có lẽ y thực sự không tốt đi. Bằng không sao nàng lại hận y như vậy?

Có lẽ điều y cho là ‘tốt cho nàng’ thật ra cũng không tốt đẹp lắm, có lẽ y không nên đọc chuyện trong lòng nàng, có lẽ ngay từ đầu y đã không nên trông cậy vào việc trở thành phu thê với nàng.

Làm một con người rất khó.

Người và người sống chung với nhau càng khó, vả lại còn lạ kỳ.

Canh Nhị quay đầu lại nhìn nam tử bên cạnh lần thứ hai. Chẳng hạn như y và người kia, không nói tới việc ngày nào y cũng muốn đánh người này một trận, có đôi lúc thậm chí sẽ không nhịn được muốn nguyền rủa người này khi dược hiệu của quả xương khô phát tác thì càng đau càng tốt. Nhưng thực tế, giữa họ lại là quan hệ bạn bè, mà lại là loại bạn lấy mệnh trao đổi.

Nhìn lại nữ tử khóc lóc. Canh Nhị gãi đầu, đột nhiên tỉnh ngộ.

Có lẽ y sai thật rồi. Y biết đọc tâm không phải một năng lực tốt đẹp, cũng biết suy nghĩ trong lòng cũng chưa chắc đã chứng tỏ đó là sự thực. Cho nên y cố gắng bỏ qua những tiêu cực mỗi lần đụng chạm nàng, y cũng một mực cố gắng che giấu năng lực này, tìm cách khống chế nó. Nhưng y vẫn bị ảnh hưởng. Nếu y không có năng lực này, có lẽ hiện giờ y đã có con với nàng rồi cũng nên.

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi đã làm ngươi đau khổ như thế. Ta hiểu rồi, đều là lỗi của ta. Khi đó nếu như ta…”

“Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta! Tên hỗn đản nhà ngươi! Ngươi có còn là nam nhân hay không? Ta, ta… Hu hu!”

Nhìn vào nữ tử thả phanh khóc rống, Canh Nhị hoàn toàn mờ mịt. Ta đã nhận hết sai lầm vào mình, cũng không trách ngươi nữa. Sao ngươi còn khó chịu như vậy? Lẽ nào ta nhận sai cũng là sai lầm sao?

Truyền Sơn vốn muốn giúp đỡ ngửa đầu nhìn trời thở dài. Có lẽ hắn thực sự rất xui, bằng không sao hắn lại quen phải một tên tiểu đệ đầu óc đơn giản và ngốc nghếch thế này?

Lúc trước hắn còn thấy nữ tử Ngũ muội này có phần cố tình gây sự, hôm nay… Hắn cảm thấy Ngũ muội vứt bỏ Canh Nhị tìm tới Canh Lục đúng là một chuyện cực kỳ sáng suốt.

“Huynh đệ… Quên đi, đợi lát về nói với ngươi.” Truyền Sơn thấy Canh Nhị hai mắt mờ mịt, lắc đầu thở dài.

Ngươi chẳng lẽ không hiểu lúc này dù ngươi vô tri đến đâu, cũng không thể biểu hiện vẻ nhẹ nhàng như mây gió thế chứ? Ngươi ta đã nói tràng giang đại hải không phải là muốn xem ngươi đau khổ thế nào sao? Ngươi chẳng lẽ không biết trong lòng nữ nhân, lúc này ngươi biểu hiện càng đau khổ, chính là càng chứng tỏ ngươi yêu nàng thế nào sao?

Canh Nhị ‘a’ một tiếng há to miệng.

Truyền Sơn ngẩn người, cúi đầu thấy Canh Nhị nắm cổ tay hắn. Đúng rồi, người này hình như có thể đọc tâm? Có phải đụng một cái là có thể biết hết chuyện trong lòng? Vậy không phải có nghĩa là sau này hắn ở trước mặt tiểu tử này sẽ không có chút bí mật nào đáng nói sao? Bao gồm cả việc hắn dự định moi hết bí mật của y ra, không được thì liền nghiêm hình tra tấn. Bao gồm cả những việc hắn tưởng tượng khi bị phát tác, đau khổ quá phải nghĩ tới hắn và nữ yêu tinh cái này cái kia sao, y biết hết hả? Ô, đây đúng là một năng lực đáng sợ. Không được, sau này phải đề phòng tiểu tử này một chút.

Truyền Sơn còn đang miên man suy nghĩ, còn sắc mặt Canh Nhị từ trắng chuyển sang tái mét rồi lại biến sang đỏ, cuối cùng da dẻ càng ngày càng tái, bàn tay giữ lấy tay Truyền Sơn giống như bị phỏng, mau chóng bỏ cái tay kia ra rồi chạy như bay.

Canh Nhị chạy trốn bất thình lình, hai người đứng ngoài cửa hiển nhiên không ngờ Canh Nhị lại có chiêu ấy, cùng nhau sửng sốt.

Một khoảng dừng ấy, Canh Nhị đã nhập vào bóng tối, không biết chạy tới chỗ nào.

Truyền Sơn cười xấu hổ lần nữa, suy nghĩ vừa rồi của hắn có phải đã kích thích tới người kia rồi không? Xin lỗi a, huynh đệ, cái thứ suy nghĩ này khó khống chế quá à. Muốn đi tìm y, nghĩ lại bỗng nghĩ tới tên tham ăn kia không có khả năng bỏ qua bữa cơm tối, nói không chừng chạy một lát rồi bình tĩnh sẽ về ngay, liền bỏ ý nghĩ trong đầu đi.

Truyền Sơn yên lòng rồi, nhìn về phía nữ tử xinh xắn đã tung bí mật của Canh Nhị.

Ngũ muội thấy Canh Nhị chạy, lau nước mắt, tâm tình đã bình tĩnh lại với tốc độ nhanh chóng, vén tóc mai bên tai, yên lặng vén áo thi lễ với Truyền Sơn, xoay người bỏ đi.

Truyền Sơn có thể làm gì? Kéo nữ tử này lại đánh nàng một trận? Hay làm thịt xả giận cho Canh Nhị? Đây là chuyện giữa nàng và Canh Nhị, hắn là ngoại nhân thực sự khó mà nhúng tay vào. Huống chi trong Hắc ngục này, thi phi đúng sai cũng rất khó công bằng, nói thật nếu đổi lại hắn là nữ tử này… Trời biết hắn sẽ đối phó thế nào với Canh Nhị khiếm khuyết đạo lý đối nhân xử thế. Chỉ là trong lòng rõ ràng, ác cảm đối với nữ tử này không thể nào mất đi được, dù sao hiện tại Canh Nhị cũng coi như là người nhà y. Bao che khuyết điểm mà, đây là truyền thống tốt đẹp của La gia bọn họ.

Đi vào phóng đóng cửa lại, Kỷ 14 còn đang chăm chú lau đao của hắn, thiếu niên đưa lưng về phía cửa mặc một cái áo vải cho lão bộc của hắn.

“Ngươi sớm đã biết?” Truyền Sơn đi qua hỏi Kỷ 14.

Kỷ 14 buông đại đao, không phủ nhận, “Canh Nhị đâu?”

“Chạy rồi. Tiểu tử ấy chắc là tuổi rùa, hễ gặp chuyện không lùi bước thì cũng là trốn tránh. Lúc này không biết đã trốn đi đâu khóc nhè rồi.” Truyền Sơn che giấu sự thực rồi lại kích người ta một cái.

“Ngươi thấy thế nào?”

“Cái gì thấy thế nào? À, ý ngươi nói… lát hẵng nói đi, chuyện này không dễ nói đâu. Chủ yếu xem Canh Nhị nghĩ thế nào.”

“Ngươi không sợ y luẩn quẩn trong lòng à?”

Truyền Sơn đi tới bên bếp lò múc cháo hoa, trả lời cà lơ phất phơ: “Nếu y luẩn quẩn trong lòng đã sớm đâm đầu chết rồi. Yên, tâm, lòng dạ người tham ăn đều rất rộng rãi. Chẳng qua nếu y luẩn quẩn trong lòng thật… Ta sẽ đánh cho đến khi y nghĩ thông.”

“Ý kiến hay.” Kỷ 14 gật đầu tán thành.

Truyền Sơn cười lại ‘hí hí’.

Tiết Triêu Á cũng xoay người lộ ra khuôn mặt tươi cười, ước ao nói: “Ta cảm thấy năng lực của Canh Nhị ca rất tốt, người khác muốn còn không được mà.”

Kỷ 14 không nói chuyện, Truyền Sơn bưng cơm vừa thức ăn tới, nhẹ nhàng đạp thiếu niên một phát.

“Ăn cơm của ngươi đi, chuyện đại nhân không cần ngươi lo. Còn nữa, Canh Nhị về rồi, ngươi đừng lắm miệng cho ta.”

“Biết rồi.” Thiếu niên lè lưỡi, có vẻ cực kỳ ngây thơ.

Đêm đó, đừng nói tới cơm tối, đến cả giờ ngủ mà Canh Nhị cũng chưa về.

Ngày thứ mười sáu niêm phong hầm mỏ.

Truyền Sơn trải qua ba canh giờ dằn vặt, thấy giường chiếu đối diện vẫn trống trơn, chống hai tay ngồi dậy.

Có nên ra ngoài tìm y hay không?

Ngay lúc Truyền Sơn do dự, bên ngoài truyền đến tiếng Tạ bá che miệng ho khan.

Ông già này mệnh cũng lớn, lại vẫn sống được. Nghĩ tới Tạ bá nằm trên một chiếc chiếu rách, phân cho lão một chiếc đệm rách lão cũng cho thiếu gia Á sinh nhà lão, Truyền Sơn thở dài, vén tấm đệm bông nát từ dưới thân mình ra, đứng dậy đi ra phía nhà chính. Hắn chẳng phải có lòng đồng tình gì, chỉ là mọi người nếu đã có duyên ở cùng một nơi hợp tác cầu sống, đó chính là đồng bọn. Người trong một doanh đội không ai lại vứt bỏ đồng bọn của mình cả.

Huống chi Tạ bá tuổi cũng chẳng khác mấy với ông nội ông ngoại hắn, bây giờ cũng không biết mấy ông ra sao, hy vọng họ có thể trốn được, lúc gặp chuyện thì cũng có thể gặp được người có lòng chăm sóc đôi chút.

Trong phòng tối đen, lạ là Truyền Sơn phát hiện mình đã quen với bóng tối như vậy, tuy nói không nhìn rõ như ngọn nến, nhưng loáng thoáng cũng thấy đường viền các vật thể.

Sờ soạng đi tới bên cạnh Tạ bá, ngồi xổm người xuống, sợ làm lão sợ, nhẹ nhàng bảo một tiếng: “Đừng sợ, là ta.”

Tạ bá mở mắt ra, trước mắt mơ hồ không rõ, mơ màng thấy có người ngồi xổm trước mặt lão.

“La… thiếu gia…”

“Ta nào phải thiếu gia, cứ gọi Truyền Sơn hay Tân 279 là được. Ya, ở đây có giường đệm rách, ngươi đệm xuống dưới người trước. Đừng cho Á sinh nữa, hắn đã là nam hài tử lớn rồi, là lúc nhiệt lượng cao nhất, ở đây lại không lạnh, hắn không cần đệm dày như vậy.” Truyền Sơn cười, đưa tay nâng Tạ bá dậy.

“Cảm ơn, lão nô… Gây phiền thêm cho ngươi rồi.”

“Không phiền. Ngươi nếu có thể chịu đựng, vậy cứ tiếp tục chịu đựng đi. Không vì chính ngươi, cũng vì thiếu gia của ngươi. Ở đây một mình khó sống nổi.”

“La huynh đệ chính ngươi… cũng khó chịu… ta…”

Không đợi Tạ bá chối từ, Truyền Sơn đã ôm lão để sang một bên, tiện tay trải đệm giường cho lão.

Tạ bá chỉ cảm thấy mùi thối đầy mũi, ngoài miệng thì liên tục cảm ơn. Không muốn làm phiền Truyền Sơn thêm, chủ yếu là do lão không chịu nổi cái mùi ấy, tự lần mò bò dậy trải giường chiếu.

“Ôi.” Tạ bá khẽ kêu một tiếng, cổ tay tựa hồ bị vặn một chút.

Truyền Sơn vô thức đưa tay ra đỡ. Tạ bá vì chống người, một tay khác khéo sao bắt lấy áo Truyền Sơn.

Một tia sáng màu lửa đỏ lóe qua trước mắt Tạ bá.

Truyền Sơn đỡ lấy Tạ bá, hai tay dùng lực thả người lại giường.

“Được rồi, ngươi tiếp tục ngủ đi. Ở đây thiếu thuốc thiếu y, ngươi có ốm đau gì cũng đừng chịu đựng, ta có thể giúp thì sẽ giúp, không giúp được cũng sẽ có cách, sống lâu một ngày là thêm một ngày.” Truyền Sơn chống hai tay lên đầu gối đứng dậy, tùy ý mà nhét hạt châu trườn ra ngoài quần áo về chỗ cũ.

Chỉ ngần ấy thời gian là đủ rồi, cũng đủ để Tạ bá thấy rõ hạt châu ấy hình dáng ra sao. Trái tim Tạ bá đập thình thịch.

Truyền Sơn dàn xếp cho Tạ bá xong cũng không bắt chuyện nữa, một mình xách một ngọn đèn ***g mở cửa đi ra ngoài.

Tiết Triêu Á bị giật mình tỉnh giấc nhìn về phía giường Kỷ 14, im lặng đứng lên đóng cửa lại.

Ngoài phòng.

Truyền Sơn không dám đi xa, xách đèn tìm kiếm Canh Nhị ngay gần đó. Hầm mỏ to đùng này cực kỳ yên tĩnh nên chỉ với chút tiếng động thôi là đã truyền đi xa. Sự vắng vẻ kỳ dị trong bóng tối tựa hồ có gì đó ẩn núp, Truyền Sơn thả bước chân nhẹ hơn.

Trong phòng.

Kỷ 14 trong lòng ôm đại đao hai mắt nhắm như không nhắm, hô hấp kéo dài, xem ra đang ngủ say.

Tiết Triêu Á mở to đôi mắt nhìn chằm chằm khoảng không một lát, nghĩ tới cuộc sống phú quý xa xỉ làm hoàng tử một nước và cuộc sống bi thảm khốn khó làm tù nhân hiện tại, hai cuộc sống khác biệt như trời với đất, làm hận thù trong lòng hắn càng sâu hơn.

Tạ bá kiềm chế cơn ho khan, cúi người trên chiếc giường vừa trải đêm, vùi đầu mình vào dưới vai thỉnh thoảng ho một tiếng. Lão không muốn chết, lão còn muốn sống lâu hơn, khi đó chọn lựa theo Tiết Triêu Á, cũng là vì đánh cược một phen. Ở lại trong phủ, nói không chừng lão đã sớm chết. Hiện tại, cơ hội hắn đợi lâu ngày cuối cùng đã tới.

Truyền Sơn tính canh giờ, bây giờ ước chừng là thời khắc sao mai mọc, cũng là thời gian yên tĩnh nhất trong một ngày. Một đường đi ra không gặp ai, Truyền Sơn tìm tới hang động ban đầu hắn từng ở trước, xách đèn thăm dò một chút, tối đen không giống có người ở.

“Canh Nhị?”

Không ai trả lời hắn.

Một tiếng gió nhẹ thoảng qua.

“Ai?” Truyền Sơn xoay người lại.

Phía sau có cái gì đó xẹt qua nhanh chóng.

Nhưng chờ Truyền Sơn xoay người, chỉ thấy chung quanh một mảng tối đen vắng vẻ, bốn phía miễn cưỡng có thể thấy cảnh sắc chẳng khác gì vừa nãy, tựa ở bên trái cầu thang dường như nhìn không thấy điểm đầu, trên con đường nhỏ bên phải cũng tối mịt.

Truyền Sơn ngừng thở chờ đợi. Bốn phía im ắng, tựa như như thế giới này hiện tại ngoại trừ hắn thì không còn ai sống sót.

Lại đợi một hồi, xác định xung quanh xác thực không có bất luận tiếng động gì, lúc này Truyền Sơn mới chậm rãi đi về phía đầu cầu thang.

Ngay lúc hắn xoay người đi xuống cầu thang, một bóng đen thô to hiện nhanh trên vách đá núi ở phía trên đỉnh đầu hắn.

Khoảng không tối đen lại cô đơn lẻ bóng, Truyền Sơn cũng không có gan dám một mình chui vào đường mỏ, tìm một vòng trong sân mỏ không có kết quả, đành phải trở về.

Bởi vì nữ tử tên Cửu muội, hắn còn ngẩng đầu nhìn mấy ngọn đèn cung đình đại biểu cho thế lực diễm quỷ.

Con đường trước kia vốn ngày nào cũng thắp đèn, từng ngọn nối liền không dứt giờ ngay cả bóng dáng cũng không thấy.

Không biết những nữ tử ấy hiện giờ ra sao. Nghĩ tới những nử tử ấy, Truyền Sơn cũng rất bất đắc dĩ, muốn dùng sức mình cứu các nàng đối với hắn hiện giờ là chuyện không hiện thực chút nào. Hắn chỉ có thể đảm bảo thấy một người cứu một người, những cái khác, hắn cũng bất lực.

Hắn không dám nói mình là người tốt, nhưng trong khoảng thời gian này ra ngoài cướp lương với bọn Kỷ 14, ba người đều vô ý cố ý tránh đám người yếu thế, tận lực ra tay với những tên ác danh rõ rệt trong hầm mỏ. Nhưng nếu đối phương chủ động tìm tới, họ cũng đành chịu, vì bảo vệ tính mạng, dù đối phương là ai, họ đều phải ra tay tự bảo vệ mình.

“Cứu… mạng… cứu mạng…”

Truyền Sơn dừng bước chân.

Chỗ ngay bên cạnh hắn chừng năm mươi thước, có cái gì đó đang bò, vừa bò vừa cúi đầu rên hừ hừ.

“Cho ta… chút… thức ăn, van cầu ngươi… cứu… cứu… ta….”

Thật đáng tiếc. Đêm nay hắn chẳng mang gì theo, mà Canh Nhị – túi lương di động cũng không ở bên cạnh hắn.

Cứu về sao? Hắn có thể cứu được mấy người về? Hơn nữa dùng đầu gối mà nghĩ, nếu hắn dám mang người về ăn chực nữa, Kỷ 14 và Canh Nhị nhất định sẽ không nói hai lời lập tức đánh hắn một trận rồi ném ra khỏi cửa. Nói tới đây, Kỷ 14 hình như không thích Á sinh? Rõ ràng thiếu niên ấy mặt mũi rõ ràng, nhìn kiểu gì cũng không giống kiểu người đáng ghét.

“Xin lỗi.” Truyền Sơn cúi đầu nói một câu với nô lệ đang bò tới gần, quay đầu đi.

“Không… không!”

Tiếng gió phía sau vang lên, Truyền Sơn ngồi xổm người xuống, buông đèn ***g, lăn người, đứng dậy, vung cuốc, động tác liên tục không dừng, tựa hồ đã sớm ngờ tới phía sau sẽ có nguy cơ.

“Bụp!”

Chiếc cuốc đập vào ngực nô lệ mỏ đằng sau chuẩn bị nhào tới.

Nô lệ đánh lén sắc mặt dữ tợn, cúi đầu nhìn cái cuốc trên ngực mình, da thịt trên mặt giần giật, lộ ra vẻ mặt không biết là thoải mái hay hối hạn, con dao bằng đá cầm trong tay rơi xuống đất, người lập tức đổ ập xuống.

Truyền Sơn cầm cuốc, giẫm lên bụng tên nô lệ ấy, ra sức rút cái cuốc ra, cũng không thèm để ý máu và thịt nát phun ra ướt ống quần hắn. Sau đó liền như đã quen thuộc, ngồi xổm người xuống lần mò những thứ có thể dùng được trên người tên này.

Cuối cùng chỉ tìm được mấy viên đá và dao đánh lửa, Truyền Sơn thu đồ vào trong túi Canh Nhị may cho hắn, thành thạo lột quần áo trên người người chết, cuộn lại rồi ôm lấy chuẩn bị mang về.

“Ơ?” Truyền Sơn giơ cao chiếc đèn ***g, trong nháy mắt ấy hắn cho rằng mình đã nhìn lầm.

Ngay vừa rồi, hắn hình như thấy trên chân mình, có một con… rùa màu ngọc bạch.

Nhìn kỹ càng vào mặt giày mình, không có. Trên hai chân đều không có.

Có lẽ hắn nhìn lầm rồi? Vừa rồi chỉ là vết lốm đốm do đèn ***g chiếu xuống? Ngẫm cũng đúng, cái nơi quỷ quái thế này sao lại có rùa xuất hiện? Cho dù có, sao có thể là loại rùa ngọc hiếm đến không thể hiếm hơn được nữa chứ? (Đố mọi người rùa ngọc là ….?)

Truyền Sơn lắc đầu, nhấc chân muốn đi.

Trên đầu ngón chân, một con rùa màu xanh ngọc rất nhỏ rất nhỏ, thoạt nhìn chỉ cỡ đồng tiền đang nằm trên mặt giày hắn.

Truyền Sơn không dám kinh động nó, cũng không dám dụi mắt, chỉ sợ vừa dụi mắt, tiểu tử kia đã không thấy tăm hơi.

Cẩn thận thả chân xuống.

Chi trước của rùa nhỏ hơi giật, chỉ chốc lát sau, Truyền Sơn cảm thấy mặt chân truyền đến cảm giác ươn ướt.

Đây là…?

Rùa nhỏ đi tiểu xong, cái đuôi rùa nho nhỏ rụt vào trong mai, bò khỏi chân Truyền Sơn bỏ chạy.

Truyền Sơn bật cười.

Không ngờ trong Hắc ngục này còn có một thứ đáng yêu như thế. Rùa ngọc sao? Đây chính là điềm lành. Lẽ nào hắn rốt cục tới thời chuyển vận rồi? Chẳng qua vật nhỏ kia bò tới chân hắn từ khi nào? Còn tiểu trên chân hắn nữa? A!

Không biết có phải do con rùa quá nhỏ không, Truyền Sơn hoàn toàn không nghĩ tới muốn chộp lấy nó làm canh gì đó, nhưng hắn lại muốn bắt nó về cho Canh Nhị. Có qua có lại mà, Canh Nhị đã cho hắn một viên ngọc như thế này, hắn đưa lại một con rùa ngọc hiếm thấy cũng coi như huề.

Nghĩ là làm liền, thấy con rùa ấy bò cũng không nhanh, Truyền Sơn không nghĩ ngợi gì đưa tay ra bắt.

Nhưng không ngờ con vật ấy thoạt nhìn không vui, muốn bắt nó cũng khó. Lần đầu tiên, hắn bắt hụt. Lần thứ hai, chờ hắn chuẩn bị xong xuôi, khom lưng đi bắt thì vật nhỏ lại nhanh chóng bò lên một bên vách tường.

Động tác của rùa trở nên linh hoạt từ khi nào vậy?

Truyền Sơn há hốc mồm, ngẩng đầu, hắn thậm chí thấy tiểu tử kia trước khi hòa vào bóng tối còn quay đầu lại lườm hắn một cái.

Hay ghê. Đáng tiếc, đã để nó chạy mất.

Vật nhỏ ấy chắc cũng là linh vật trời sinh ở đây đi, thôi vậy, bắt về cũng không có gì đút cho nó. Truyền Sơn ngẫm rồi cũng thôi.

Tiếng chân đạp lên xỉ than truyền đến.

Truyền Sơn bất động thanh sắc xoay người lại.

“Không tìm được?”

Truyền Sơn thở dài một hơi. Kỷ 14 chắc lo có một mình hắn, chạy ra đón hắn.

Không thấy người sống nào khác, Kỷ 14 đã hiểu đáp án, “Người vừa thấy cái gì?”

“Một con rùa nhỏ.”

“Rùa?” Kỷ 14 cũng hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn về phía vách động, khó hiểu nói: “Rùa biết bò tường sao?”

Ách… Truyền Sơn ngạc nhiên. Vừa rồi không phải hắn đã thấy thứ không nên thấy chứ? Nhưng mà ảo giác vừa rồi có thể loại trừ, đến bây giờ trên đầu ngón chân hắn vẫn còn ướt mà.

Kỷ 14 cũng không phải người nói nhiều, thấy Truyền Sơn cũng ù ù cạc cạc nên cũng không hỏi nữa, khiêng đại dạo nhìn lướt qua thi thể trên đất, hỏi: “Ngươi còn bao lâu thời gian?”

Truyền Sơn hiểu hắn đang hỏi cái gì, thế là trả lời: “Cón khoảng nửa canh giờ.”

“Đi về trước hay tiếp tục tìm.”

“Ta không muốn lãng phí thời gian thêm nữa.”

“Vậy đi thôi, chúng ta cùng vào trong đường mỏ tìm xem.”

Truyền Sơn quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau như cảm thấy gì đó rồi bước nhanh đuổi theo bước Kỷ 14.

Trong phòng hang động.

“Á thiếu gia…” Tạ bá miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn thiếu gia nhà lão chắp hai tay sau lưng đang đi tới đi lui bên chiếc bàn đá.

“Thiếu gia, ngài đang lo lắng điều gì?” Lão bộc đã hầu hạ vị này mười mấy năm rất nhanh đã nhận thấy thiếu gia nhà mình bất an.

Tiết Triêu Á đi tới cửa thăm dò nhìn ra ngoài, xác định xung quanh không có ai, nhanh chóng đóng cửa trở lại bên cạnh Tạ bá, tối tăm mà nói:

“Ta hoài nghi Canh Nhị có khả năng cái gì cũng biết.”

“Khụ khụ… ngài có thể khăng định sao?”

“Ta không biết.” Tiết Triêu Á đá tảng đá làm ghế mấy cái, nôn nóng nói: “Trước đây ta không biết y có năng lực đọc tâm, ta… ta và y tiếp xúc rất nhiều lần. Ta vẫn không hiểu sao y lại tránh né ta, ngay từ đầu còn tưởng là ý của tên họ La, giờ nghĩ đến chắc là do y đã biết ta đang nghĩ gì… Còn cả thân phận của ta nữa. Chết tiệt!”

“Chết tiệt! Sao y lại có năng lực đó? Còn lừa chúng ta! Chết tiệt chết tiệt!” Tiết Triêu Á khó chịu khi tâm sự của mình bị người ta do thám được, tức giận đá cái ghế đá vài phát.

Tạ bá cũng biết thiếu gia nhà lão có không ít bí mật, đến ngay cả lão hầu hạ nhiều năm như vậy, cuối cùng còn bị giam vào Hắc ngục này cùng hắn, vị thiếu gia này vẫn có không ít chuyện gạt lão. Thấy hắn nôn nóng như vậy, rõ ràng những bí mật ấy phần lớn đều là những bí mật không thể cho người khác biết được.

“Khụ khụ, thiếu gia, ngươi tính thế nào?”

Tiết Triêu Á không trả lời thẳng, trái lại hỏi: “Ngươi nói Canh Nhị có thể nói cho La Truyền Sơn và Kỷ 14 về nội dung y đọc được không?”

Tạ bá suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Theo lão nô thấy, khụ… Canh Nhị hiển nhiên không muốn để người khác biết y có năng lực này, nếu y nói chuyện của thiếu gia cho hai vị kia biết, hai vị kia lại là người khôn khéo như vậy…. Khụ khụ… chắc chắn sẽ hoài nghi y làm sao biết được. Thời gian Canh Nhị ở Hắc ngục không ngắn, chắc sẽ không tự bộc lộ thiếu sót đâu.”

“Nói cách khác chuyện của ta hiện giờ chỉ có Canh Nhị biết…”

Tiết Triêu Á cười nhạt, Canh Nhị không nói chuyện của hắn cho bọn Truyền Sơn biết, nói không chừng là đã biết chỗ hắn giấu bí tịch và tiên đan tu chân rồi, muốn một mình độc chiếm.

“Đúng vậy… Khụ khụ.”

Tiết Triêu Á nhìn về phía Tạ bá.

Tạ bá do dự một chút, vẫn gật đầu với hắn. Tuy lão cho rằng lúc này không dễ đắc tội Canh Nhị, nhưng nếu y đã biết chuyện không nên biết, dựa theo quy củ trước đây trong phủ, người đó chắc chắn không giữ được nữa.

“Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì. Ta cũng muốn để y mang chúng ta chạy khỏi đây rồi lại giải quyết. Nhưng nếu y đã biết dự định trong lòng ta, ngươi nghĩ y còn có thể mang ta ra ngoài sao? Ngay từ đầu y không nói là bởi vì sợ người khác biết bí mật y có thể đọc tâm, hôm nay tất cả mọi người đều đã biết bí mật này, y chắc chắn sẽ không còn lo gì nữa.”

Tiết Triêu Á cau mày vòng 3 vòng tại chỗ, giậm chân nói: “Không được, chúng ta không thể ở lạ, chí ít không thể để Canh Nhị trở lại. Bằng không dù họ không giết chúng ta để trừ hậu hoạn thì chắc chắn cũng sẽ tìm cách khống chế chúng ta. Chết tiệt chết tiệt! Xáo trộn hết cả kế hoạch của chúng ta rồi!”

“Canh Nhị chết tiệt, chúng ta cũng chưa chắc đã không có cơ hội. Chỉ cần hai người kia không biết, chúng ta có thể tiếp tục ở trong hang động an toàn này. Mà chỉ cần có thể sống sót chúng ta sẽ có cơ hội chạy trốn.”

“Thế nếu họ tìm thấy Canh Nhị trước?”

Tiết Triêu Á sửng sốt, “Tạ bá, ngươi có ý kiến gì hay?”

Tạ bá ho khan mấy tiếng, “Chúng ta… khù khụ… Có thể tiêu diệt từng bộ phận.”

Thấy lão bộc với cái dáng vẻ nửa sống nửa chết ấy, Tiết Triêu Á càng cảm thấy tiền đồ u ám, nhưng y lại không cam lòng nhận mệnh như thế.

“Tạ bá, ngươi có chủ ý gì cứ việc nói thẳng là được.”

“Khụ khụ… Thứ trên người La Truyền Sơn lão nô đã xác nhận rồi.”

“Ờ?”

“Qủa nhiên là Tụ linh châu, dù không phải cũng chắc là bảo bối cùng loại. Khụ khụ!”

Tiết Triêu Á có phần do dự. Đối với cái nhìn của Tạ bá, Tiết Triêu Á không chút nghi ngờ. Với chức vị của Tạ bá trước kia bên cạnh hắn, đồ tốt lão thấy qua tuyệt đối không ít hơn tổng quản thái giám trong hoàng cung đại nội. Nếu Tạ bá nói Tụ linh châu ở trên người La Truyền Sơn, vậy thứ La Truyền Sơn đeo tám chín phần mười là Tụ linh châu.

“Thiếu gia, với tình trạng của lão nô hiện giờ chắc chắn không có cách nào giúp ngài được. Nhưng nếu thân thể lão nô khôi phục khỏe mạnh… Khụ khụ… bên cạnh thiếu gia nhiều thêm mấy người, cơ hội chạy trốn tự nhiên cũng sẽ thêm một phần. Lão nô từng chịu đại ân của nương nương, chỉ cần thiếu gia có thể chạy trốn, lão nô muôn lần chết không chối từ. Dù lấy được Tụ linh châu xong lão nô không dùng được, thiếu gia giữ lại cũng có thể thêm phương pháp giữ mạng. Đợi sau này, thiếu gia học được tiên pháp, không lo đại cừu không báo, kể cả vị trí kia… cũng không phải không ngồi được… khụ khụ…”

Tiết Triêu Á nhìn Tạ bá, nếu hắn tu được tiên pháp, có chuyện gì lại không làm được? Tụ linh châu, bí tịch tu chân, tiên đan, mấy thứ này hắn đều cần, cũng không muốn chia cho người khác!

“Nhưng mà…”

“Khụ khụ… thiếu gia, thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. Mặc dù La Truyền Sơn có ơn với ngài, nhưng cũng không thể bởi vì hắn có ơn liền ảnh hưởng tới đường sống tương lai của ngài. Ngược lại, khụ khụ… người này nói không chừng chính là người được phái tới để giúp ngài thoát khốn, đây là an bài của ông trời, cũng không liên quan tới bản thân hắn. Thậm chí nói từ luật nhân quả, có lẽ kiếp trước hắn đã thiếu nợ ngài không chừng.”

Tạ bá không chút hoang mang nhìn về phía thiếu gia của lão, lão biết đối phương nhất định sẽ đồng ý với kiến nghị của lão.

“Nhưng ngươi nghĩ chúng ta chống lại hắn và Kỷ 14, có thể có phần thắng sao?”

“Thiếu gia, chúng ta có thể như này như kia…”

Tạ bá thầm tỏ bày tội lỗi. La đại ân nhân, đây không phải Lão Tạ ta tham lam, chỉ là con người đều phải sống sót mà thôi. Ngươi đã cứu ta, ta cảm kích ngươi. Nếu ngươi chịu đưa ta viên ngọc ấy, ta sẽ cảm kích ngươi cả đời.

Sau khi bày mưu đặt kế với Tạ bá xong, Tiết Triêu Á bắt đầu thu dọn một vật chuẩn bị cho sinh tồn trong mỏ. Tạ bá nói đúng, nếu có thể giết chết Canh Nhị trước khi bọn Truyền Sơn tìm được người, họ có thể trở lại, nên cũng ra ngoài tìm người. Nếu như không tìm được Canh Nhị hoặc là bọn La Truyền Sơn tìm thấy người trước, họ cũng chỉ đành tìm chỗ khác trốn.

Còn về phần chút tâm tư của Tạ bá, hắn cũng không để trong lòng. Một lão nô mà thôi, có thể lợi dụng thì lợi dụng, mà nếu đối phương trở thành trói buộc hay chướng ngại vật, như vậy.

Thiếu niên quay lưng về phía lão bộc lộ ra tính toán và âm trầm không hợp tuổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện