Đã có hơn 50 loại tài liệu lướt qua trước mặt Truyền Sơn, Truyền Sơn vừa không tỏ ý bỏ thi, cũng không mở mắt ra.

“Khụ, đó là đệ tử môn phái nào thế, thời gian lâu vậy rồi cũng không thấy đứng lên, trưởng bối sư môn hắn cũng không lo lắng sao?” Vân Tranh Nhân mở miệng.

Dương Quang Minh và Bạch Đồng biết rõ đây là đang muốn họ chủ động mở lời bỏ thi đây, hai người đã nhận được lời gởi gắm của Dương Đắc Bảo, trong lòng hiểu rõ, cũng không thèm để ý tới hắn.

Trọng tài khác e ngại thân phận hai lão tổ Độ Kiếp Kỳ Dương, Bạch, xuất phát từ suy nghĩ bo bo giữ mình cũng không dám mở miệng phụ họa. Ba vị lão tổ khác tự giữ thân phận, tự nhiên càng không làm loại chuyện đắc tội rõ rành rành như thế.

Ghế trọng tài nhất thời tẻ ngắt, Vân Tranh Nhân không thể xuống đài được, sắc mặt cũng có phần khó coi. Trước đó, hắn rõ ràng đã thăm hỏi mấy nhà, bàn điều kiện rồi, sao chuyện tới trước mắt cả đám đều biến thành rùa đen rút đầu? Độ Kiếp Kỳ thì giỏi lắm sao? Vân gia hắn còn có Qủy tu tán tiên kìa!

Mấy người Loan Uyên cố ý vô ý tránh đi ánh mắt mang khiển trách của Vân Tranh Nhân. Đây vốn là chuyện đôi bên cùng có lợi, dù sao cũng không thể để ngươi được lợi mãi, để cho chúng ta chịu khổ được đúng không? Tới lúc đó ngươi một kẻ ngoại lai vỗ mông là đi, còn chúng ta đời đời phải ở Hậu Thổ Tinh sống tiếp. Huống chi tiểu tử họ La kia đã bỏ qua hơn năm mươi loại tài liệu, dù lúc này hắn có tỉnh lại, sợ là cũng không còn duyên phận gì với vòng thứ hai nữa.

Có rất nhiều trọng tài mang suy nghĩ như vậy, nếu đã có thể dự kiến được kết cục của Hậu Thổ Môn trong cuộc thi này, cần gì phải bỏ đá xuống giếng vào lúc này? Đến khi làm hai vị lão tổ Độ Kiếp Kỳ ghi hận thực, đó mới chính thức là cái được chẳng bù đủ cái mất.

Vân Tranh Nhân chật vật thì chật vật thật, thấy Truyền Sơn đến nay chưa tỉnh, trong lòng đã chắc chắn hắn không thể bước vào đợt thi thứ hai, cũng đã cảm thấy yên lòng đồng thời cũng không liên hợp với các trọng tài khác móc mỉa Hậu Thổ Môn bỏ quyền thi nữa.

Dương Quang Minh và Bạch Đồng trên ghế trọng tài mắt lóe sáng.

“Aizz? Tiểu tử này… không tệ mà, còn chống đỡ tới tận giờ.” Minh đại vu cũng sửng sốt nói.

Trần Vong vẫn mỉm cười, lòng thì không cho là vậy, vốn còn tưởng La Truyền Sơn là một sự lựa chọn tốt có thể giao phó đứa con gái bảo bối, nhưng thực lực và vận may cũng quá kém đi, loại bột phấn màu đỏ thắm vừa rồi ngoại trừ đệ tử Thiên Cơ Môn, cũng chỉ có mình hắn, còn người dự thi khác đều bình yên vô sự.

Vân Tranh Nhân lấy làm kinh hãi! Trong bột phấn màu đỏ thắm kia bỏ thêm thứ gì hắn rõ nhất, hắn đã phải mất nhiều mới sắp xếp được đệ tử Thiên Cơ Môn bên cạnh La Truyền Sơn, trong tài liệu có Huyết Đằng Phấn hay không hắn không biết, nhưng hắn biết trong 999 loại tài liệu ít nhất hơn nửa là độc, Thiên Ma Huyết có tác dụng phụ gia, mặc kệ thêm vào loại tài liệu gì cũng đều làm họ La kia dính phải.

Đệ tử Thiên Cơ Môn kia cũng coi như thông minh, vì không độc chết chính hắn, hắn đã chọn loại Huyết Đằng Phấn chỉ làm tu giả hôn mê.

Truyền Sơn ra vẻ mệt mỏi miễn cưỡng mở mắt, hít một hơi lấy tinh thần bắt đầu nhận biết tài liệu tiếp.

Càng về sau, tài liệu phân biệt càng khó. Trong đó có không hề ít khoáng vật, thực vật có độc tính nặng, thậm chí còn xuất hiện nội tạng động vật.

Nhìn tới loại tài liệu thứ sáu trăm, Truyền Sơn giần giật khóe miệng.

Đây không phải giáp xác – đặc sản của Huyết Hồn Hải, do Trùng tộc cấp cao có vỏ lột ra sao? Nhưng loại giáp xác lột ra nhiều năm này bề ngoài có tính đánh lừa, vừa nhìn chỉ trông như hóa thạch hay khoáng vật, hoàn toàn không nhìn ra được tầng vỏ ấy là vỏ của một con sâu.

Nếu không phải lúc hắn ở trong Hồn cốc, đã qua tay bao nhiêu loại tài liệu, có khả năng hắn cũng chưa chắc đã có thể liếc mắt liền nhận ra.

Người dự thi bỏ quyền lại xuất hiện, hơn nữa không chỉ có một người.

Đó là một loại tài liệu khoáng vật xuất hiện sau giáp xác của Trùng tộc, nhìn bề ngoài trông như thủy tinh đỏ nửa trong suốt, cực kỳ hấp dẫn, cũng làm gần mười tu giả ngã xuống, có tu giả còn đang giãy dụa, nhét một đống đan dược vào bụng, vừa phân thần bài độc vừa tiếp tục công nhận tài liệu.

Dương Đắc Bảo lại trở nên khẩn trương, vừa rồi tuy Canh Nhị nói với hắn Truyền Sơn vô sự, nhưng bỏ qua nhiều loại tài liệu như vậy, hy vọng thắng vòng thứ nhất đã nhỏ đi một nửa, nếu Truyền Sơn tiếp tục dừng lại tại đây, như vậy phần thi của Hậu Thổ Môn sẽ bỏ dở luôn.

Loại khoáng vật nửa trong suốt làm rất nhiều người dự thi phải bỏ mình cuối cùng đã tới trước mặt Truyền Sơn.

Mới nhìn, khoáng vật ấy có dạng bất quy tắc, màu cam đỏ rực rỡ, nửa trong suốt, mặt ngoài sáng bóng, trông như có bột phấn màu da cam bao bên ngoài.

Thứ này Truyền Sơn cũng chẳng lạ lẫm gì, phải nói là đại đa số người sống vất vả bên ngoài đều không xa lạ, bởi vì nó là thứ thường phải dùng tới.

Để xác định, Truyền Sơn lấy ngón tay nhẹ nhàng nắn vuốt bột phấn mặt ngoài khoáng vật, thấy đầu ngón tay đã bị nhuộm thành màu da cam. Lại vân vê, khoáng vật ấy rất dễ vỡ thành mấy mảnh, viền có dạng vỏ sò, mặt cắt có màu đỏ sẫm. Lại ngửi, thứ này có mùi hôi đặc biệt, chắc là hùng hoàng rồi. (hùng hoàng: khoáng vật có sắc vàng dùng làm thuốc, có thể giải độc)

Hửm? Có độc tính? Còn rất nghiêm trọng? Vừa chạm vào đã gây phản ứng.

Ừm… Truyền Sơn tùy ý nhét một viên thuốc vào miệng, tuy hắn căn bản không cần dùng, nhưng để đa số các tu giả bên ngoài nhìn vào thấy, hắn vẫn chọn diễn trò hơn.

Độc này không phải đặc biệt lắm, chính là tự khoáng vật ấy mang tính độc, chỉ bởi vì độc này rất dễ làm người ta đoán ra thân phận thực sự của khoáng vật ấy.

Là hùng hoàng, lại không hoàn toàn là hùng hoàng mà dân chúng bình thường hay dùng. Đây là sinh vật đi kèm với hùng hoàng lấy ở tầng dưới cùng núi lửa, còn gọi là độc hoàng, đừng nói tiếp xúc trực tiếp, chỉ hơi ngửi thôi cũng sẽ trúng độc.

Nhưng ngăn ngừa độc này cũng đơn giản, chỉ cần dùng nước tiểu ngựa rửa tay và dùng khăn nhúng nước tiểu ngựa bịt miệng mũi là được. Sau khi trúng độc thì phiền hơn, cần vài loại dược vật có âm tính phối dược mới chữa được. Nhưng thứ này mặc dù mang độc tính, sau khi làm thành pháp bảo lại là vũ khí sắc bén khắc chế âm tà, quỷ vật.

Thấy Truyền Sơn không ngã xuống như các tu giả khác, mà là thuận lợi qua cửa này, những người quan tâm tới Truyền Sơn như Dương Đắc Bảo cũng đều thở dài.

Đào Hoa ở bên giục Canh Nhị, “Ngươi lấy chiếc kèn đồng to kia ra cổ vũ Truyền Sơn nữa đi!”

Canh Nhị không mắc lừa, “Hắn có nghe được đâu.”

Đào Hoa chìa tay, “Vậy để ta dùng.”

“Nằm mơ!”

Đào Hoa xông lên, Canh Nhị tránh không kịp bị đè ngã xuống đất, hai đứa nhất thời lại cuốn vào nhau.

Ngô Chân đã có dự tính trước, nhìn một loại tài liệu cuối cùng vừa xuất hiện trước mặt mình, gần như không mất bao nhiêu thời gian để hắn nhận ra loại tài liệu và ghi nhớ toàn bộ đặc tính liên quan tới nó vào ngọc giản.

Xử lí xong xuôi, 999 loại tài liệu, hắn nắm chắc ít nhất 950 loại, còn 48 loại còn lại tuy hắn chưa từng dùng, nhưng cũng biết tên gọi của chúng. Nhưng giữa đường từng xuất hiện một loại tài liệu làm hắn thấy xa lạ, nhất thời không thể phán đoán là hóa thạch hay khoáng vật, đành phải mù mờ cho qua.

Đệ tử trung niên của Thần Sa Môn cũng khá tự tin, công nhận xong loại tài liệu cuối cùng, liền ngẩng đầu cười ngạo nghễ với bên ngoài.

Đệ tử Trần Khuynh Thành Ổ đào hoa vừa hoàn thành xong còn muốn đưa ngọc giản lên trán kiểm tra lại lần nữa, vậy mà vừa qua hai mươi hốt, ngọc giản đã bị ngọc thạch màu vàng hút đi mất.

Vạn Đan kết thúc có phần luống cuống tay chân, nhưng xem ra cũng thỏa mãn với thành tích của mình, thấy ngọc giản biến mất, còn tiến tới quan sát nghiên cứu ngọc thạch màu vàng một phen.

Truyền Sơn đã không được phần lớn tu giả xem trọng, nhưng hắn bình tĩnh, không hề hối hận phẫn nộ buồn khổ gì gì đó, tâm tính kiên trì tới cuối cùng ấy cũng được không ít trưởng giả khen ngợi.

Vòng thi thứ nhất vừa kết thúc, khu vực thi đấu vốn ngăn cách với bên ngoài lại mở ra lần nữa.

Truyền Sơn chú ý thấy số người dự thi còn lại, vừa vặn là con số năm mươi. Chỉ là đợt lát nữa thành tích công bố xong sẽ còn được bao nhiêu người? Trong đó có mấy người sắc mặt sa sầm, chắc do thành tích không lý tưởng lắm.

Chưởng môn Ngũ Âm Môn đứng lên lần nữa, “Máy đọc viết ngọc giản đã công tác thống kê ra tổng điểm của người dự thi, không có tranh luận đáp án gì. Có ba mươi tám người dự thi đạt được tổng điểm trên 3600 điểm, thành tích vòng thi này tốt hơn năm rồi, hy vọng mọi người không ngừng cố gắng! Tiếp theo, các vị lão tổ sẽ thông báo họ tên và thành tích của thí sinh qua ải vòng thứ nhất, người dự thi không được đọc đến tên không thể tham gia vòng thi thứ hai. Đầu tiên, xin mời Minh đại vu!”

Cả sân đấu vang lên tiếng hoan hô: “Đại Vu! Đại Vu!”

Minh Đại Vu ngồi trên ghế khoát tay, lấy ra một mảnh ngọc giản. Lúc hắn bắt được ngọc giản, tay đại vu dường như dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ… không ngờ!

Toàn bộ tu giả đều nhìn chằm chằm vào đại vu vểnh lỗ tai.

Người dự thi cùng sư môn của họ chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, người chơi cược thì nghiêng người về phía trước sợ nghe sai.

“Tán tu Hà Ngọc Như 3600 điểm.”

Tán tu tên Hà Ngọc Như bước chân nhũn ra, chỉ suýt chút nữa là! Nguy hiểm thật.

“Tiễn Lục Tử Vi Môn 3600 điểm.”

“Tán tu Trịnh San San 3640 điểm.”

“Ngô gia Ngô Diệp Kỳ…”

“…”

Tu giả được đọc tên mặc kệ thành tích ra sao đều thầm thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu gì cũng vào được vòng 2 rồi.

Sau khi Minh đại vu báo xong thành tích của tám cái tên, giao ngọc giản cho Dương Quang Minh, trong nháy mắt Dương Quang Minh chạm vào ngọc giản, mắt lão híp lại, từ từ báo ra tám cái tên người dự thi, lấy đó suy ra, mỗi vị lão tổ đều báo ra tên họ và thành tích của tám người dự thi, mãi tới Giả Xuân Sinh mới thôi.

“Không có Truyền Sơn, làm sao đây? Không có hắn!” Dương Đắc Bảo thì thào tự nói, trên mặt vừa thất vọng vừa giải thoát.

Canh Nhị muốn an ủi hắn, nhất thời không tránh bị Đào Hoa đạp lên mông, quay lại giơ chân phản kích.

Đào Hoa ôm cánh tay Kỷ 14 nhảy tới nhảy lui, chính là không cho y đạp được.

Canh Nhị bị hắn chọc tức kêu oai oái. Kỷ 14 đưa Đào Hoa tới trước mặt Canh Nhị, Canh Nhị lập tức nhào tới báo thù.

Đào Hoa khóc, Thập Tứ ca ca ngươi bất công!

Vân Tranh Nhân trên ghế trọng tài cười hiểm độc.

Lúc này mới chỉ bắt đầu, kẻ không biết gì, ngươi cho là đắc tội Vân gia, cướp đồ của Vân gia, có thể đơn giản tránh được thế sao? Dù ngươi có thể đối phó bọn cướp Loạn Lưu thì làm sao? Vân gia ta vẫn có thủ đoạn đối phó ngươi!

Loan Uyên lòng đắc ý, chỉ thiếu điều há mồm cười to, máu phượng hoàng vào tay rồi! Hừ, Hậu Thổ Môn… nợ của Thiên Cơ Môn ta cùng các ngươi sau này từ từ tính, chờ Dương lão nhi độ kiếp thất bại… tới lúc đó chính là lúc Hậu Thổ Môn ngươi đổi họ thành Thiên Cơ!

Giả Xuân Sinh vừa cầm ngọc giản còn chưa mở miệng, đã nghe khán giả rồ lên gào thét.

Giả Xuân Sinh mỉm cười, miệng thốt lời như sấm rền: “Tĩnh!”

Khán giả nhất thời yên tĩnh.

“Ta sắp sửa đọc ra tên sáu tu giả có thành tích tốt nhất của vòng thi thứ nhất, các ngươi nghe cho rõ đây!”

“Tên thứ sáu, Trần Khuynh Thành Ổ đào hoa, phân biệt được 908 loại tài liệu, tổng 6142 điểm.”

Trần Khuynh Thành hiển nhiên không hài lòng mình xếp hạng thứ sáu, nhưng dù như vậy, đệ tử Ổ đào hoa và một vài tu giả mua Trần Khuynh Thành sẽ tiến vào đợt thi thứ hai vẫn nhiệt liệt hoan hô.

“Tên thứ năm, Yêu tu Hùng Tiểu Hoán, phân biệt được 982 loại tài liệu, tổng 6470 điểm.”

Các Yêu tu gào thét rung trời. Hùng Tiểu Hoán cung hưng phấn gãi mặt.

Truyền Sơn mỉm cười, Hùng Tiểu Hoán này vừa vặn ở ngay bên cạnh hắn, bản thể còn là một con hoán hùng (*), mặt mày dễ thương, đầu tròn người tròn.

(*) hoán hùng: là loài gấu mèo (gấu trúc) Bắc Mỹ, bộ ăn thịt, tên khoa học là Procyon lotor

“Tên thứ tư, Vạn Bảo Môn Vạn Đan, phân biệt được 992 loại, tổng 7951 điểm.”

Đệ tử Vạn Bảo Môn nghe thấy chữ Vạn xuất hiện, trước tiên hú dài một tiếng, cũng may thi luyện khí lần này Vạn Bảo Môn vào được vòng hai, bằng không trưởng bối sư môn không hài lòng với tốp đệ tử bọn họ trở về nhất định có thể mắng họ tối tăm mặt mày luôn!

Vạn Khương càng lặng lẽ lau mồ hôi, hắn là đại đệ tử của Vạn Bảo Môn, vốn nên để hắn thay môn phái dự thi, nhưng hắn không phải không nắm chắc ư, sợ bị mắng ư, nên đã đề cử tiểu sư đệ Vạn Đan. Cũng may cũng may! Nếu để hắn đi dự thi, có thể vào được vòng hai hay không cũng là vấn đề. Cũng chỉ có tiểu sư đệ, kiểu tài năng đặc biệt thích nghiên cứu phân biệt được nhiều loại tài liệu như vậy mới thi được.

Lúc này, xung quanh đã có tu giả bắt đầu chúc mừng Vạn Bảo Môn, tổng điểm này chứng tỏ đệ tử kia không những biết sáu điểm tri thức chủ yếu của tài liệu thi, tri thức liên quan còn biết không ít, nên nhớ tri thức về mỗi loại tài liệu ít nhất phải từ hai điểm trở nên, còn phải chính xác hết mới được thành tích như vậy.

Vạn Bảo Môn thấy thế, nhanh chóng nhân cơ hội chào bán pháp khí và pháp bảo do nhà mình làm ra.

“Tên thứ ba, Thần Sa Môn Lận Ti Hạc, phân biệt được 992 loại tài liệu, tổng 7952 điểm.”

Đệ tử Vạn Bảo Môn om sòm, chỉ thiếu một điểm thôi a!

Đệ tử Thần Sa Môn thì rất vui, chỉ là Lận Ti Hạc lại nhíu mày, hắn cũng không hài lòng với xếp hạng thứ ba, hắn nghĩ hắn đã luyện khí hơn hai trăm năm, lấy thứ nhất còn không dễ như trở bàn tay?

Lúc này Dương Đắc Bảo đã hoàn toàn không ôm hi vọng, mặt nhìn ghế trọng tài, lẽ nào Hậu Thổ Môn phải dừng thi lại tại đây sao? Lẽ nào Hậu Thổ Môn thực sự không còn cơ hội phát huy sao? Tuy ban đầu họ cũng chỉ hy vọng Truyền Sơn dự thi thôi. Nhưng hắn không phải đã tới Huyết Hồn Hải hai trăm năm sao? Sao ngay cả vòng thi thứ nhất cũng không qua được?

Tu giả thất vọng không phải chỉ có một mình Dương Đắc Bảo, phàm là tu giả mua Truyền Sơn có thể bước vào vòng 2 đều phải thổn thức. Thực sự không ngờ tới, trông khá thế mà không dùng được!

Đến ngay cả huynh đệ Giả gia có thiện cảm với Truyền Sơn và một vài tu giả đã từng được lợi cũng phải lắc đầu. Cái tên Truyền Sơn đến giờ vẫn chưa xuất hiện, vậy chắc chắn là không trông cậy được rồi.

Kỷ 14 thấy Canh Nhị vô tâm vô phế đánh nhau với Đào Hoa thì nhướn mày, tiếp tục chờ đợi.

“Tên thứ hai, Tán tu Ngô Chân, công nhận được 998 loại tài liệu, tổng 8961 điểm.”

“Xào xào ───!” Khán giả sợ hãi than.

Tổng điểm này thật ghê gớm, điều này chứng tỏ người dự thi phải phân biệt được ít nhất 9 điểm mỗi loại tài liệu.

Từ ghế trọng tài đến ghế khán giả đều cùng nhìn về phía vị Tán tu đã từng nghe tên không gặp thấy mặt này.

Thần Sa Môn có vài tu giả quen Ngô Chân, biết sự tình của Ngô Chân đều sầm mặt lại, dù sao người này đã từng là đồ đệ bị Thần Sa Môn bỏ, bây giờ người này không những công thành danh toại, còn trên cơ cả đệ tử nội môn do Thần Sa Môn tận lực bồi dưỡng. Đây đúng là một cái bạt tai giáng vào Thần Sa Môn.

Nhưng may là người này còn không phải thứ nhất, thật hiếm có, Thần Sa Môn bắt đầu cảm kích tu giả chiếm vị trí thứ nhất, bất kể người kia là ai, đều tốt hơn Ngô Chân một hạng.

Ngô Chân căn bản mặc kệ bên ngoài nhìn hắn thế nào, chỉ lạnh lùng quét một vòng người dự thi.

Ai? Là ai trên cả hắn?

Không thể nào! Nếu hắn không thể được thứ nhất, Hậu Thổ Tinh tuyệt đối không có đệ tử dưới Kết Đan nào có thể đạt được thứ nhất!

Hắn chính là…!

Tiếng nghị luận của khán giả càng lúc càng lớn.

“Vị trí thứ nhất là ai?

“Thứ hai đã giỏi vậy rồi, thứ nhất kia chẳng phải là…”

Ánh mắt các tu giả liên tục đảo qua trên những người dự thi, phán đoán người dự thi chưa đọc tên nào có năng lực đàn áp quần anh như thế.

“Đứng hạng nhất…” Giọng Giả Xuân Sinh trong suốt, vang lên rõ ràng như ngay bên tai.

Chúng tu giả cùng nhau ngừng thở!

HẾT 18
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện