Truyền Sơn đang ở trong khu vực thi đấu, dĩ nhiên không thể nghe thấy lời khuyến khích của Canh Nhị dành cho hắn, sau này biết chuyện hối hận muốn đảo ngược thời gian lại. Hắn đã bỏ lỡ lời khen về phương diện ấy của Nhị béo nhà hắn dành cho hắn, còn là ở trước mặt bao nhiêu Ma tu nữa chứ.
Lúc này.
Trong thoáng giây bột phấn chạm vào đầu lưỡi, nam nhân đã nhận thấy điều bất thường.
Đây không phải là một loại tài liệu, đây là hỗn hợp của hai loại tài liệu!
Là do đề bài ra vốn như vậy, hay là? Thân ở trong khu vực thi đấu riêng hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, Truyền Sơn không thể thấy đệ tử Thiên Cơ Môn ở ngay bên tay phải hắn bị ngã xuống, tự nhiên cũng không đề phòng theo được.
Tâm tư hắn thay đổi rất nhanh, chỉ sau mấy hốt, nhanh chóng ăn vào mấy viên đan dược rồi khoanh chân lại bắt đầu vận công.
“Đệ tử Hậu Thổ Môn ngã xuống! Lại thêm một tu giả dự thi bị tuyên bố loại…” Vị khán giả nào đó trên khán đài đang xem cuộc chiến hưng phấn kêu to, lập tức, “Khoan đã, hắn còn chưa đề xuất bỏ cuojc.
Thấy Truyền Sơn khoanh chân ngồi xuống, không những mấy người Dương Đắc Bảo lo lắng, cả Dương Quang Minh và Bạch Đồng cũng liếc nhìn nhau.
Minh đại vu cũng là một kẻ xấu tính, lập tức cười nhạo chế giễu Dương Quang Minh, “Đây là người ngươi chọn để truyền thụ? May mà lúc đó bản đại vu không thèm, bằng không lúc này chẳng phải làm Thần Sa Môn bị mất mặt rồi ư! Chậc chậc, lão già đầy nếp nhăn kia, mắt ngươi càng ngày càng kém rồi đấy. Ta thấy Hậu Thổ Môn kia của ngươi dù giao vào tay tiểu tử này cũng chỉ có nước bị người ta cướp mất thôi, không bằng chọn từ môn ta hai đệ tử ưu tú làm thừa tự cho ngươi nhé?”
“Không cần nhọc công, đồ nhi của ta tốt ra sao, ta tự biết là được. Kể thì lão phu cũng thấy lạ, ba mươi hai người dự thi trước đó đã nếm bột phấn mà không sao, sao tới Thiên Cơ Môn nếm thì bắt đầu xảy ra chuyện? Hơn nữa, hôm nay còn xếp khóe quá đi nữa, đệ tử Thiên Cơ Môn vừa vặn xếp ngay bên cạnh đồ nhi ngốc kia của ta, còn ngay ở vị trí trước nó nữa chứ. Hừ, trên đời này nhiều chuyện khéo ghê cơ!”
“Dương lão tổ, ngài cũng không thể nói thế được, đệ tử Ngọc Bân của chúng ta cũng đã ngã xuống.
Loan Uyên ngồi ở hàng ba lập tức mở miệng phản bác, còn bức xúc nói: “Dù ngài là lão tổ Độ Kiếp Kỳ cũng không thể ăn nói bừa bãi, tùy ý đổ tội cho người khác chứ?”
Dương lão nhi ở ngoài luôn giữ dáng vẻ cao nhân tiên phong đạo cốt, lúc này cũng không ngoại lệ, chỉ thấy hắn lộn ống tay áo, cười nhạt nói: “Nói xấu? Thiên Cơ Môn ngươi có gì đáng để bản lão tổ ta nói xấu sao? Ai chẳng biết Thiên Cơ Môn ngươi am hiểu và coi trọng nhất là thi trận pháp, buổi thi luyện khí này dù bỏ thì không đau cũng chẳng ngứa, còn về việc đệ tử kia của ngươi vì sao cũng ngã xuống, điều này còn cần phải hỏi sao? Có là kẻ ngốc cũng nghĩ ra được đây là thủ đoạn thoát tội tốt nhất đi?”
Loan Uyên nghe vậy lập tức kêu oan: “Minh đại vu, Bạch lão tổ, Trần lão tổ, Giả lão tổ, các ngài cần phải phân xử cho ta, Dương lão tổ không có bất luận chứng gì mà đã gán tội cho Thiên Cơ Môn chúng ta rồi, đây có phải là…”
Loan Uyên còn chưa dứt lời, hắn đã cảm giác nội y mình nát hết thành bột phấn, chỉ còn một tầng áo khoác ngoài coi như hoàn hảo. Chỉ sợ hắn còn phải cảm ơn Dương lão tổ đã để lại cho hắn một tầng vỏ ngoài, bằng không để hắn ‘trần truồng trơn trùi trụi gặp người khác’, hắn cũng không cần sống nữa.
Đây là uy lực của lão tổ Độ Kiếp Kỳ sao? Dưới nách Loan Uyên đổ mồ hôi, nội y của hắn không phải loại áo bình thường, mà là dệt từ Băng tàm ti (sợi tơ của con tằm sống ở xứ lạnh) đặc sản của Băng Lam Tinh, còn được đặc chế thành pháp bảo, ít nhất có thể đỡ được một kích của cao thủ Hợp Thể Kỳ, nhưng nội y ấy hôm nay lại tựa như làm từ giấy trước mặt lão tổ Độ Kiếp Kỳ.
Loan Uyên không dám nói nữa, hắn đang suy xét lần này bởi vì bị đầu độc và dụ dỗ, đã đắc tội một lão tổ Độ Kiếp Kỳ của hành tinh bản thổ có lợi ích nhiều đủ để bù đắp cái mất hay không, có lẽ lúc này hắn nên nghe lời khuyên của một vài trưởng lão, chứ không phải ra oai trước mặt đệ tử môn phái. Có trời mới biết hắn cũng chỉ lo họ La thắng quá khiếp vượt hẳn thứ tự của đệ tử Thiên Cơ Môn bọn họ, để họ vĩnh viễn mất đi mối quan hệ với máu phượng hoàng!
“Được rồi! Xem thi đấu trước đi, có vấn đề gì chờ sau khi kết thúc vòng thứ nhất này rồi lại nói.” Minh đại vu mở miệng, lúc này trong chư vị lão tổ, ngươi thích hợp mở miệng nhất cũng chỉ có hắn.
“Chỉ sợ kết thúc thi đấu rồi, chuyện có thể điều tra cũng không tra được.” Dương Quang Minh thản nhiên nói.
“Không vội, cứ từ từ chờ xem.” Bạch Đồng bỗng nhiên nói.
Mấy người Dương Quang Minh mặc dù đang đấu võ mồm, nhưng vẫn chú ý cuộc thi. Ngay lúc họ nói chuyện, Truyền Sơn đã bỏ qua hơn mười loại tài liệu.
Trần Duẫn La đeo khăn che mặt đứng ở dãy thứ ba hàng ghế khán giả cũng khẽ lắc đầu, ban đầu cho rằng người nọ cũng là một nhân vật, nào ngờ vòng thứ nhất cũng không qua được.
Có suy nghĩ như nàng còn có cha nàng là Trần lão tổ, chỉ là Trần Vong ngại mặt mũi Dương Quang Minh nên không nói rõ mà thôi.
Trên hàng ghế xem thi đấu có không hề ít tu giả đang hối hận, một vài người trong đó đều từng xem tình huống Truyền Sơn đối địch với Loạn Lưu nên tự dưng sinh ra lòng tin, mất món linh thạch lớn đặt cho Truyền Sơn. Đương nhiên, trong đó cũng có vài tu giả vẫn giữ được bình tĩnh, mấy tu giả này cảm thấy người có thể đánh bại Hoàng vương Loạn Lưu không phải chỉ có thế.
Canh Nhị tỉ mỉ nhìn Truyền Sơn, nếu không phải y còn biết đảm bảo tính công bằng, y đã dùng thần thức liên hệ với Truyền Sơn rồi.
Nhìn một hồi, Canh Nhị sờ cái cằm đầy thịt của mình, lúc này vẻ mặt của y trông giống y hệt Truyền Sơn khi đang nghĩ xấu, khóe miệng còn nhênh nhếch lên, thầm nói một câu: “Tên tiểu ma đầu gian xảo này.”
Sau khi Truyền Sơn biết bột phấn kỳ lạ này cũng nhanh chóng nhận ra hai loại tài liệu trộn lẫn vào nhau này là gì.
Một là Huyết Đằng Phấn, một là Thiên Ma Huyết.
(*) Huyết Đằng Phấn: bột của loại cây mây, leo có màu như máu…
Thêm Huyết Đằng Phấn có thể tăng độ nhẵn bóng và tính hút nước của vật luyện khí, thêm tới một mức độ nhất định nào sẽ khiến người ta sinh cảm giác hoa mắt, thậm chí hôn mê. Thiên Ma Huyết thì có thể coi là phụ liệu cần thiết để tạo ra sản phẩm.
Dựa theo giới thiệu trong bí kíp luyện khí của Canh Nhị cho hắn, Huyết Đằng có mặt ở nhiều nơi, cũng không tính là thực vật hiếm thấy, đặc điểm của nó cũng không khó phân biệt. Nhưng Thiên Ma Huyết thì khác, Thiên Ma, còn gọi là Thiên Sinh ma vật, chính là một số ít dị bảo Ma giới nhờ cơ duyên hiếm có, được hấp thu Ma khí dày đặc, có lẽ trăm vạn năm hay ngàn vạn năm mới tự mở linh trí để trở thành một Thiên Ma được.
Những Thiên Ma ấy có lẽ ban đầu sẽ rất yếu ớt, nhưng theo thời gian tu luyện, chúng được thân cận với Ma khí và thiên địa, sẽ làm chúng tu luyện ít nhưng được nhiều, thường thường khi Thiên Ma tu luyện đến hậu kỳ đều sẽ trở thành Ma tộc cực kỳ mạnh. Truyền thuyết kể rằng đại ma vương chí tôn của Ma giới ấy chính là xuất thân từ Thiên Ma.
Vấn đề ở đây là, đường đường máu của Thiên Ma sao lại dễ dàng lấy được như thế?
Nếu là cấp trên tổ chức đại hội lấy Thiên Ma Huyết ra đề thì không có gì kỳ lạ. Nhưng nếu không phải cấp trên ra đề thì sao đây?
Quan trọng nhất là Thiên Ma Huyết là vật phụ gia, một khi trộn với Huyết Đằng Phấn có tác dụng gây hôn mê sẽ tạo nên mê dược còn mạnh hơn Huyết Đằng Phấn ban đầu gấp bội lần, cho dù là thân thể tiên nhân cũng phải ngủ mười ngày nửa tháng. Hơn nữa Thiên Ma Huyết khó giữ được lâu, một khi dung hợp với Huyết Đằng Phấn, qua mười hốt thời gian sẽ biến mất, sau chuyện có muốn điều tra nguyên nhân hôn mê cũng không thể.
Đây là cấp trên tổ chức đại hội Thử Linh biết rõ có tác dụng ấy, cố ý cho đề để loại bỏ bớt tu giả dự thi không hợp tư cách, hay có người cố ý buộc hắn phải bỏ thi?
Trong thời gian ngắn, Truyền Sơn đã nghĩ ra cách phá giải.
Thực ra thân thể hiện tại của hắn căn bản không còn e ngại độc vật gì, lần này dùng chính Thiên Ma Huyết để hãm hại hắn, tốt xấu hắn cũng coi như nửa Thiên sinh ma vật, Thiên Ma Huyết này chỉ có lợi chứ không có hại gì với hắn, trong nháy mắt hắn nhận ra thứ ấy đã không khách sáo hấp thu toàn bộ Thiên Ma Huyết trong bột phấn, dù sao thứ ấy cũng không giữ được bao lâu thì biến mất, nếu không thể dùng làm chứng cứ, vậy cứ để cho hắn dùng đi.
Nhưng nếu hắn thoải mái vượt qua kiếp này, chỉ sợ sau đó sẽ có nhiều phiền phức chờ hắn hơn nữa.
Đặc tính của Thiên Ma Huyết và Huyết Đằng Phấn sau khi dung hợp sẽ nhanh chóng biến mất, khiến Truyền Sơn phán đoán sơ bộ được việc này không liên quan tới người tổ chức đại hội, đây là một âm mưu nhằm vào hắn. Bằng không cứ qua một người dự thi mà tăng thêm liều Thiên Ma Huyết nhất định thôi, cũng quá phiền phức và lãng phí Thiên Ma Huyết rồi.
Lãng phí, theo Canh Nhị đây là việc đáng ghét nhất của Đại hội Thử Linh.
Khi Truyền Sơn ra quyết định ấy, thời gian chỉ mới qua mấy hốt.
Hắn quyết định ẩn dấu thực lực nhất định, nhưng lại không bỏ thi, tốt nhất làm theo kiểu hư hư thực thực mới tốt.
Nhìn từ ngoài vào, Truyền Sơn đã bỏ lỡ ít nhất hai, ba mươi loại tài liệu. Nhưng không ai biết trong lúc hắn khoanh chân nhắm mắt ra vẻ bức độc, hắn một mực dùng thần thức quan sát các tài liệu lướt qua trước mặt hắn, cũng đưa phán đoán của mình khắc vào ngọc giản. Hắn dùng thần thức không cần phải tiếp xúc trực tiếp với ngọc giản, huống chi ngọc giản ở gần hắn như vậy, không cần thiết phải làm gì cả.
Không phải các tu giả không nghĩ ra, mà ai có thể ngờ được trong tình huống toàn bộ người dự thi không có ai trên Kết Đan Kỳ mà lại có thần thức của người dự thi đã làm được việc mà chỉ có cao thủ trên Phân Thần Kỳ mới có thể làm được?
Ngoại trừ Canh Nhị.
Canh Nhị hiểu thân thể người này lắm, nếu Truyền Sơn không bày ra vẻ vận công bức độc, nói không chừng Canh Nhị đã vội quýnh lên rồi, nhưng vừa thấy hắn làm thế, chỉ biết người này chắc chắn đã có quyết định.
“Truyền Sơn không làm sao chứ?” Kỷ 14 cau mày.
Canh Nhị nhìn xung quanh, kiễng chân, ý bảo Kỷ 14 khom lưng, dán bên lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Không sao, tiểu tử kia ghê phết.”
Kỷ 14 đứng thẳng dậy, vẻ mặt cũng không thay đổi gì, vẫn ra vẻ sầu khổ lo lắng, đảm bảo bất luận kẻ nào tới cũng không nhận ra điều gì khác lạ. Với kể ra thì tình cảm của Dương Đắc Bảo đối với Truyền Sơn thực ra cũng không sâu, nhưng hắn vẫn chân thành hy vọng Truyền Sơn có thể thay Hậu Thổ Môn, bước ra khỏi Hậu Thổ Tinh vào vòng thi thứ hai.
Đào Hoa cũng nghe thấy… Nhưng căn bản không ai có thể nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì, biểu cảm luôn chỉ có kiểu “không có bỉ ổi nhất, chỉ có bỉ ổi hơn thôi”.
“Xong xong! Sao ta lại mua tên này chứ, thực sự không trông cậy được rồi, khi đó hắn đối phó bọn cướp Loạn Lư kia không phải lợi hại lắm sao? Sao lúc này lại thế chứ?”
“Đúng vậy, cả cuộc thi chỉ có hai người dự thi ngã xuống, chậc chậc, hai người này có lẽ là kém cỏi nhất đi?”
“Hắn là đệ tử Hậu Thổ Môn? Bảo trưởng bối của họ mau thay hắn hủy quyền thi đấu đi, miễn để hắn chết ngắc như thế.”
“Đúng vậy, bỏ quyền đi. Không bỏ cũng chắc chắn không vào được vòng 2, giờ đã lỡ mất bao nhiêu tài liệu rồi!”
“Ha ha! May mà ta mua Ngô Chân ít được quan tâm nhất, ta thấy lần này không chừng hắn thực sự có thể trở thành cái tên được chú ý nhất đấy!”
“Ca ca, người kia… không sao chứ?” Muội muội của Giả Tĩnh Tâm một tay túm chặt tay ca ca nàng, hỏi.
“Ta cũng không biết…” Giả Tĩnh Tâm nhìn về phía lão tổ tông nhà mình, Giả Bất Đồng lại đang đùa thằng cháu nhỏ tuổi nhất.
“Tĩnh Trí à, ngươi có lớn cũng đừng ngốc như ca ca tỷ tỷ ngươi nhé, gặp chuyện đã hoang mang rối loạn rồi.”
“Tổ gia gia!”
“Vòng thi thứ nhất còn lại được bao nhiêu tu giả? Ai sẽ là người thắng cuộc vòng thi thứ nhất? Đánh cược vận khí của ngươi, hãy xem ánh mắt của ngươi, mua nhiều được nhiều đây! Trước đó ai chưa kịp mua thì mau mua đi, cơ hội kiếm thêm linh thạch ngay trước mắt đây, trước đó ai mua nhầm hay chưa kịp mua thì mau mua đi ───!”
Canh Nhị nghe tiếng rao ấy, người thẳng lên, lấy từ trong ngực ra một túi linh thạch xông về phía tu giả đang rao kia để đánh cược.
Đào Hoa vừa thấy trò hay, cũng lập tức kéo Kỷ 14 đuổi theo.
Dương Đắc Bảo lắc đầu, mặt mang ưu sầu nhìn về phía Truyền Sơn còn đang ngồi thiền.
“Mua đệ tử La Truyền Sơn của Hậu Thổ Môn thắng vòng thi thứ nhất!” Canh Nhị giơ túi trữ vật lên lớn tiếng nói.
“Ợ…” Tu giả mở xổ số sửng sốt, “Vị tiểu sư đệ này, ngươi nói ngươi muốn mua ai?”
“La Truyền Sơn!”
“… Ngươi biết La Truyền Sơn là ai không?”
“Đương nhiên ta biết!”
“… Ngươi chắc chắn chứ?”
Canh Nhị gật đầu thật mạnh.
Tu giả mở cược hưng phấn, hất tay áo lên thét to nói: “Được!! Muốn mua thì mua người ít được để ý nhất! Một khi càng không hy vọng trở mình kiếm được lại càng nhiều, tiểu sư đệ quả nhiên có tư chất của dân cờ bạc!”
“Tỷ lệ thua vòng thứ nhất của La Truyền Sơn là bao nhiêu?” Đào Hoa nhanh miệng hỏi.
“Cược hắn vòng thứ nhất xếp thứ nhất?”
“Phải!” Đào Hoa, Canh Nhị cùng gật đầu.
“1:570!”
“Mua! Ta cũng mua! Thập Tứ ca ca ngươi mua không?” Đào Hoa lập tức cũng lấy ra một túi trữ vật.
Kỷ 14 không biết mức độ của Truyền Sơn, nhưng xuất phát từ tấm lòng huynh đệ, vẫn lấy ra mấy viên linh thạch.
“Chỉ có tí thế?” Đào Hoa giật mình.
Kỷ 14 thờ ơ, “Đây là toàn bộ tài sản của ta.”
Đào Hoa… phởn rồi, đừng hỏi hắn vì sao phởn, nói chung ánh mắt hắn nhìn Kỷ 14 sắp nổi nước rồi.
“Mua rồi không được rút, các ngươi cũng không thể hối hận!” Tu giả mở cược trước khi nhận túi tiền đã xác nhận lần nữa.
Ba người cùng nhau gật đầu.
“Được! Các ngươi mua bao nhiêu?” Tu giả mở cược nhận hai túi đựng đồ, mở ra nhìn, im luôn.
“Hai trăm viên linh thạch thượng phẩm!” Đây là một phần ba số tài sản Truyền Sơn và Canh Nhị kiếm được ở Huyết Hồn Hải.
Đào Hoa cười hi hi nói: “Ta ít hơn, chỉ một trăm.”
Kỷ 14 càng ít hơn, chỉ ba viên linh thạch trung phẩm, còn là của Tĩnh Hải trước khi đi cho hắn.
Tu giả mở cược vừa muốn cười vừa muốn khóc, đây chính là linh thạch thượng phẩm a! Thoáng cái đã ba trăm viên! Thua tuyệt đối có thể đau chết người, thắng rồi… vậy thì có thể làm người chết cười mà sống lại a.
Tu giả mở cược vừa đưa ngọc giản khắc tinh thần đôi bên giao cho ba người, chỉ thấy ba người lập tức xoay người bỏ chạy.
Vội như thế, làm gì chứ?
Canh Nhị chạy tới một nhà cái khác!
Y keo kiệt thì keo kiệt thật.. không không không, đây là “dù có là huynh đệ cùng phải tính toán cho rõ”. Truyền Sơn chính là đối tượng song tu y nhận định, khinh thường họ La kia, chính là khinh thường Canh Nhị y, ván này y phải tranh tới cùng.
Nếu họ La kia dám thua, y liền, liền, liền,… không bao giờ để họ La kia song tu thân thể với y nữa!
Chạy liền ba nhà cái, mỗi nhà hai trăm viên linh thạch thượng phẩm, đến tận đây, Canh Nhị đã tiêu hết toàn bộ số linh thạch y và Truyền Sơn kiếm được ở Huyết Hồn Hải… Nếu Truyền Sơn biết, chắc chắn phải đuổi đánh y. Cái đồ phá sản! Đến bản thân hắn cũng không dám khẳng định nhất định có thể lấy thứ nhất.
Nếu để Dương Quang Minh và Dương Đắc Bảo – hai vị nhân sĩ nghèo rớt mùng tơi biết Canh Nhị tiêu nhiều linh thạch thượng phẩm như vậy để đánh cược, lại không thèm trợ cấp Hậu Thổ Môn, có lẽ… sẽ bóp chết tươi Canh Nhị luôn.
Có nhiều tu giả chú ý tới hành vi của mấy người Canh Nhị đều cảm thấy tu giả của Hậu Thổ Môn sắp điên rồi, thậm chí có trưởng bối vội dạy đệ tử môn hạ của mình: xem, đây là điển hình của câu ‘bình sứt’ a!
HẾT 17
Lúc này.
Trong thoáng giây bột phấn chạm vào đầu lưỡi, nam nhân đã nhận thấy điều bất thường.
Đây không phải là một loại tài liệu, đây là hỗn hợp của hai loại tài liệu!
Là do đề bài ra vốn như vậy, hay là? Thân ở trong khu vực thi đấu riêng hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, Truyền Sơn không thể thấy đệ tử Thiên Cơ Môn ở ngay bên tay phải hắn bị ngã xuống, tự nhiên cũng không đề phòng theo được.
Tâm tư hắn thay đổi rất nhanh, chỉ sau mấy hốt, nhanh chóng ăn vào mấy viên đan dược rồi khoanh chân lại bắt đầu vận công.
“Đệ tử Hậu Thổ Môn ngã xuống! Lại thêm một tu giả dự thi bị tuyên bố loại…” Vị khán giả nào đó trên khán đài đang xem cuộc chiến hưng phấn kêu to, lập tức, “Khoan đã, hắn còn chưa đề xuất bỏ cuojc.
Thấy Truyền Sơn khoanh chân ngồi xuống, không những mấy người Dương Đắc Bảo lo lắng, cả Dương Quang Minh và Bạch Đồng cũng liếc nhìn nhau.
Minh đại vu cũng là một kẻ xấu tính, lập tức cười nhạo chế giễu Dương Quang Minh, “Đây là người ngươi chọn để truyền thụ? May mà lúc đó bản đại vu không thèm, bằng không lúc này chẳng phải làm Thần Sa Môn bị mất mặt rồi ư! Chậc chậc, lão già đầy nếp nhăn kia, mắt ngươi càng ngày càng kém rồi đấy. Ta thấy Hậu Thổ Môn kia của ngươi dù giao vào tay tiểu tử này cũng chỉ có nước bị người ta cướp mất thôi, không bằng chọn từ môn ta hai đệ tử ưu tú làm thừa tự cho ngươi nhé?”
“Không cần nhọc công, đồ nhi của ta tốt ra sao, ta tự biết là được. Kể thì lão phu cũng thấy lạ, ba mươi hai người dự thi trước đó đã nếm bột phấn mà không sao, sao tới Thiên Cơ Môn nếm thì bắt đầu xảy ra chuyện? Hơn nữa, hôm nay còn xếp khóe quá đi nữa, đệ tử Thiên Cơ Môn vừa vặn xếp ngay bên cạnh đồ nhi ngốc kia của ta, còn ngay ở vị trí trước nó nữa chứ. Hừ, trên đời này nhiều chuyện khéo ghê cơ!”
“Dương lão tổ, ngài cũng không thể nói thế được, đệ tử Ngọc Bân của chúng ta cũng đã ngã xuống.
Loan Uyên ngồi ở hàng ba lập tức mở miệng phản bác, còn bức xúc nói: “Dù ngài là lão tổ Độ Kiếp Kỳ cũng không thể ăn nói bừa bãi, tùy ý đổ tội cho người khác chứ?”
Dương lão nhi ở ngoài luôn giữ dáng vẻ cao nhân tiên phong đạo cốt, lúc này cũng không ngoại lệ, chỉ thấy hắn lộn ống tay áo, cười nhạt nói: “Nói xấu? Thiên Cơ Môn ngươi có gì đáng để bản lão tổ ta nói xấu sao? Ai chẳng biết Thiên Cơ Môn ngươi am hiểu và coi trọng nhất là thi trận pháp, buổi thi luyện khí này dù bỏ thì không đau cũng chẳng ngứa, còn về việc đệ tử kia của ngươi vì sao cũng ngã xuống, điều này còn cần phải hỏi sao? Có là kẻ ngốc cũng nghĩ ra được đây là thủ đoạn thoát tội tốt nhất đi?”
Loan Uyên nghe vậy lập tức kêu oan: “Minh đại vu, Bạch lão tổ, Trần lão tổ, Giả lão tổ, các ngài cần phải phân xử cho ta, Dương lão tổ không có bất luận chứng gì mà đã gán tội cho Thiên Cơ Môn chúng ta rồi, đây có phải là…”
Loan Uyên còn chưa dứt lời, hắn đã cảm giác nội y mình nát hết thành bột phấn, chỉ còn một tầng áo khoác ngoài coi như hoàn hảo. Chỉ sợ hắn còn phải cảm ơn Dương lão tổ đã để lại cho hắn một tầng vỏ ngoài, bằng không để hắn ‘trần truồng trơn trùi trụi gặp người khác’, hắn cũng không cần sống nữa.
Đây là uy lực của lão tổ Độ Kiếp Kỳ sao? Dưới nách Loan Uyên đổ mồ hôi, nội y của hắn không phải loại áo bình thường, mà là dệt từ Băng tàm ti (sợi tơ của con tằm sống ở xứ lạnh) đặc sản của Băng Lam Tinh, còn được đặc chế thành pháp bảo, ít nhất có thể đỡ được một kích của cao thủ Hợp Thể Kỳ, nhưng nội y ấy hôm nay lại tựa như làm từ giấy trước mặt lão tổ Độ Kiếp Kỳ.
Loan Uyên không dám nói nữa, hắn đang suy xét lần này bởi vì bị đầu độc và dụ dỗ, đã đắc tội một lão tổ Độ Kiếp Kỳ của hành tinh bản thổ có lợi ích nhiều đủ để bù đắp cái mất hay không, có lẽ lúc này hắn nên nghe lời khuyên của một vài trưởng lão, chứ không phải ra oai trước mặt đệ tử môn phái. Có trời mới biết hắn cũng chỉ lo họ La thắng quá khiếp vượt hẳn thứ tự của đệ tử Thiên Cơ Môn bọn họ, để họ vĩnh viễn mất đi mối quan hệ với máu phượng hoàng!
“Được rồi! Xem thi đấu trước đi, có vấn đề gì chờ sau khi kết thúc vòng thứ nhất này rồi lại nói.” Minh đại vu mở miệng, lúc này trong chư vị lão tổ, ngươi thích hợp mở miệng nhất cũng chỉ có hắn.
“Chỉ sợ kết thúc thi đấu rồi, chuyện có thể điều tra cũng không tra được.” Dương Quang Minh thản nhiên nói.
“Không vội, cứ từ từ chờ xem.” Bạch Đồng bỗng nhiên nói.
Mấy người Dương Quang Minh mặc dù đang đấu võ mồm, nhưng vẫn chú ý cuộc thi. Ngay lúc họ nói chuyện, Truyền Sơn đã bỏ qua hơn mười loại tài liệu.
Trần Duẫn La đeo khăn che mặt đứng ở dãy thứ ba hàng ghế khán giả cũng khẽ lắc đầu, ban đầu cho rằng người nọ cũng là một nhân vật, nào ngờ vòng thứ nhất cũng không qua được.
Có suy nghĩ như nàng còn có cha nàng là Trần lão tổ, chỉ là Trần Vong ngại mặt mũi Dương Quang Minh nên không nói rõ mà thôi.
Trên hàng ghế xem thi đấu có không hề ít tu giả đang hối hận, một vài người trong đó đều từng xem tình huống Truyền Sơn đối địch với Loạn Lưu nên tự dưng sinh ra lòng tin, mất món linh thạch lớn đặt cho Truyền Sơn. Đương nhiên, trong đó cũng có vài tu giả vẫn giữ được bình tĩnh, mấy tu giả này cảm thấy người có thể đánh bại Hoàng vương Loạn Lưu không phải chỉ có thế.
Canh Nhị tỉ mỉ nhìn Truyền Sơn, nếu không phải y còn biết đảm bảo tính công bằng, y đã dùng thần thức liên hệ với Truyền Sơn rồi.
Nhìn một hồi, Canh Nhị sờ cái cằm đầy thịt của mình, lúc này vẻ mặt của y trông giống y hệt Truyền Sơn khi đang nghĩ xấu, khóe miệng còn nhênh nhếch lên, thầm nói một câu: “Tên tiểu ma đầu gian xảo này.”
Sau khi Truyền Sơn biết bột phấn kỳ lạ này cũng nhanh chóng nhận ra hai loại tài liệu trộn lẫn vào nhau này là gì.
Một là Huyết Đằng Phấn, một là Thiên Ma Huyết.
(*) Huyết Đằng Phấn: bột của loại cây mây, leo có màu như máu…
Thêm Huyết Đằng Phấn có thể tăng độ nhẵn bóng và tính hút nước của vật luyện khí, thêm tới một mức độ nhất định nào sẽ khiến người ta sinh cảm giác hoa mắt, thậm chí hôn mê. Thiên Ma Huyết thì có thể coi là phụ liệu cần thiết để tạo ra sản phẩm.
Dựa theo giới thiệu trong bí kíp luyện khí của Canh Nhị cho hắn, Huyết Đằng có mặt ở nhiều nơi, cũng không tính là thực vật hiếm thấy, đặc điểm của nó cũng không khó phân biệt. Nhưng Thiên Ma Huyết thì khác, Thiên Ma, còn gọi là Thiên Sinh ma vật, chính là một số ít dị bảo Ma giới nhờ cơ duyên hiếm có, được hấp thu Ma khí dày đặc, có lẽ trăm vạn năm hay ngàn vạn năm mới tự mở linh trí để trở thành một Thiên Ma được.
Những Thiên Ma ấy có lẽ ban đầu sẽ rất yếu ớt, nhưng theo thời gian tu luyện, chúng được thân cận với Ma khí và thiên địa, sẽ làm chúng tu luyện ít nhưng được nhiều, thường thường khi Thiên Ma tu luyện đến hậu kỳ đều sẽ trở thành Ma tộc cực kỳ mạnh. Truyền thuyết kể rằng đại ma vương chí tôn của Ma giới ấy chính là xuất thân từ Thiên Ma.
Vấn đề ở đây là, đường đường máu của Thiên Ma sao lại dễ dàng lấy được như thế?
Nếu là cấp trên tổ chức đại hội lấy Thiên Ma Huyết ra đề thì không có gì kỳ lạ. Nhưng nếu không phải cấp trên ra đề thì sao đây?
Quan trọng nhất là Thiên Ma Huyết là vật phụ gia, một khi trộn với Huyết Đằng Phấn có tác dụng gây hôn mê sẽ tạo nên mê dược còn mạnh hơn Huyết Đằng Phấn ban đầu gấp bội lần, cho dù là thân thể tiên nhân cũng phải ngủ mười ngày nửa tháng. Hơn nữa Thiên Ma Huyết khó giữ được lâu, một khi dung hợp với Huyết Đằng Phấn, qua mười hốt thời gian sẽ biến mất, sau chuyện có muốn điều tra nguyên nhân hôn mê cũng không thể.
Đây là cấp trên tổ chức đại hội Thử Linh biết rõ có tác dụng ấy, cố ý cho đề để loại bỏ bớt tu giả dự thi không hợp tư cách, hay có người cố ý buộc hắn phải bỏ thi?
Trong thời gian ngắn, Truyền Sơn đã nghĩ ra cách phá giải.
Thực ra thân thể hiện tại của hắn căn bản không còn e ngại độc vật gì, lần này dùng chính Thiên Ma Huyết để hãm hại hắn, tốt xấu hắn cũng coi như nửa Thiên sinh ma vật, Thiên Ma Huyết này chỉ có lợi chứ không có hại gì với hắn, trong nháy mắt hắn nhận ra thứ ấy đã không khách sáo hấp thu toàn bộ Thiên Ma Huyết trong bột phấn, dù sao thứ ấy cũng không giữ được bao lâu thì biến mất, nếu không thể dùng làm chứng cứ, vậy cứ để cho hắn dùng đi.
Nhưng nếu hắn thoải mái vượt qua kiếp này, chỉ sợ sau đó sẽ có nhiều phiền phức chờ hắn hơn nữa.
Đặc tính của Thiên Ma Huyết và Huyết Đằng Phấn sau khi dung hợp sẽ nhanh chóng biến mất, khiến Truyền Sơn phán đoán sơ bộ được việc này không liên quan tới người tổ chức đại hội, đây là một âm mưu nhằm vào hắn. Bằng không cứ qua một người dự thi mà tăng thêm liều Thiên Ma Huyết nhất định thôi, cũng quá phiền phức và lãng phí Thiên Ma Huyết rồi.
Lãng phí, theo Canh Nhị đây là việc đáng ghét nhất của Đại hội Thử Linh.
Khi Truyền Sơn ra quyết định ấy, thời gian chỉ mới qua mấy hốt.
Hắn quyết định ẩn dấu thực lực nhất định, nhưng lại không bỏ thi, tốt nhất làm theo kiểu hư hư thực thực mới tốt.
Nhìn từ ngoài vào, Truyền Sơn đã bỏ lỡ ít nhất hai, ba mươi loại tài liệu. Nhưng không ai biết trong lúc hắn khoanh chân nhắm mắt ra vẻ bức độc, hắn một mực dùng thần thức quan sát các tài liệu lướt qua trước mặt hắn, cũng đưa phán đoán của mình khắc vào ngọc giản. Hắn dùng thần thức không cần phải tiếp xúc trực tiếp với ngọc giản, huống chi ngọc giản ở gần hắn như vậy, không cần thiết phải làm gì cả.
Không phải các tu giả không nghĩ ra, mà ai có thể ngờ được trong tình huống toàn bộ người dự thi không có ai trên Kết Đan Kỳ mà lại có thần thức của người dự thi đã làm được việc mà chỉ có cao thủ trên Phân Thần Kỳ mới có thể làm được?
Ngoại trừ Canh Nhị.
Canh Nhị hiểu thân thể người này lắm, nếu Truyền Sơn không bày ra vẻ vận công bức độc, nói không chừng Canh Nhị đã vội quýnh lên rồi, nhưng vừa thấy hắn làm thế, chỉ biết người này chắc chắn đã có quyết định.
“Truyền Sơn không làm sao chứ?” Kỷ 14 cau mày.
Canh Nhị nhìn xung quanh, kiễng chân, ý bảo Kỷ 14 khom lưng, dán bên lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Không sao, tiểu tử kia ghê phết.”
Kỷ 14 đứng thẳng dậy, vẻ mặt cũng không thay đổi gì, vẫn ra vẻ sầu khổ lo lắng, đảm bảo bất luận kẻ nào tới cũng không nhận ra điều gì khác lạ. Với kể ra thì tình cảm của Dương Đắc Bảo đối với Truyền Sơn thực ra cũng không sâu, nhưng hắn vẫn chân thành hy vọng Truyền Sơn có thể thay Hậu Thổ Môn, bước ra khỏi Hậu Thổ Tinh vào vòng thi thứ hai.
Đào Hoa cũng nghe thấy… Nhưng căn bản không ai có thể nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì, biểu cảm luôn chỉ có kiểu “không có bỉ ổi nhất, chỉ có bỉ ổi hơn thôi”.
“Xong xong! Sao ta lại mua tên này chứ, thực sự không trông cậy được rồi, khi đó hắn đối phó bọn cướp Loạn Lư kia không phải lợi hại lắm sao? Sao lúc này lại thế chứ?”
“Đúng vậy, cả cuộc thi chỉ có hai người dự thi ngã xuống, chậc chậc, hai người này có lẽ là kém cỏi nhất đi?”
“Hắn là đệ tử Hậu Thổ Môn? Bảo trưởng bối của họ mau thay hắn hủy quyền thi đấu đi, miễn để hắn chết ngắc như thế.”
“Đúng vậy, bỏ quyền đi. Không bỏ cũng chắc chắn không vào được vòng 2, giờ đã lỡ mất bao nhiêu tài liệu rồi!”
“Ha ha! May mà ta mua Ngô Chân ít được quan tâm nhất, ta thấy lần này không chừng hắn thực sự có thể trở thành cái tên được chú ý nhất đấy!”
“Ca ca, người kia… không sao chứ?” Muội muội của Giả Tĩnh Tâm một tay túm chặt tay ca ca nàng, hỏi.
“Ta cũng không biết…” Giả Tĩnh Tâm nhìn về phía lão tổ tông nhà mình, Giả Bất Đồng lại đang đùa thằng cháu nhỏ tuổi nhất.
“Tĩnh Trí à, ngươi có lớn cũng đừng ngốc như ca ca tỷ tỷ ngươi nhé, gặp chuyện đã hoang mang rối loạn rồi.”
“Tổ gia gia!”
“Vòng thi thứ nhất còn lại được bao nhiêu tu giả? Ai sẽ là người thắng cuộc vòng thi thứ nhất? Đánh cược vận khí của ngươi, hãy xem ánh mắt của ngươi, mua nhiều được nhiều đây! Trước đó ai chưa kịp mua thì mau mua đi, cơ hội kiếm thêm linh thạch ngay trước mắt đây, trước đó ai mua nhầm hay chưa kịp mua thì mau mua đi ───!”
Canh Nhị nghe tiếng rao ấy, người thẳng lên, lấy từ trong ngực ra một túi linh thạch xông về phía tu giả đang rao kia để đánh cược.
Đào Hoa vừa thấy trò hay, cũng lập tức kéo Kỷ 14 đuổi theo.
Dương Đắc Bảo lắc đầu, mặt mang ưu sầu nhìn về phía Truyền Sơn còn đang ngồi thiền.
“Mua đệ tử La Truyền Sơn của Hậu Thổ Môn thắng vòng thi thứ nhất!” Canh Nhị giơ túi trữ vật lên lớn tiếng nói.
“Ợ…” Tu giả mở xổ số sửng sốt, “Vị tiểu sư đệ này, ngươi nói ngươi muốn mua ai?”
“La Truyền Sơn!”
“… Ngươi biết La Truyền Sơn là ai không?”
“Đương nhiên ta biết!”
“… Ngươi chắc chắn chứ?”
Canh Nhị gật đầu thật mạnh.
Tu giả mở cược hưng phấn, hất tay áo lên thét to nói: “Được!! Muốn mua thì mua người ít được để ý nhất! Một khi càng không hy vọng trở mình kiếm được lại càng nhiều, tiểu sư đệ quả nhiên có tư chất của dân cờ bạc!”
“Tỷ lệ thua vòng thứ nhất của La Truyền Sơn là bao nhiêu?” Đào Hoa nhanh miệng hỏi.
“Cược hắn vòng thứ nhất xếp thứ nhất?”
“Phải!” Đào Hoa, Canh Nhị cùng gật đầu.
“1:570!”
“Mua! Ta cũng mua! Thập Tứ ca ca ngươi mua không?” Đào Hoa lập tức cũng lấy ra một túi trữ vật.
Kỷ 14 không biết mức độ của Truyền Sơn, nhưng xuất phát từ tấm lòng huynh đệ, vẫn lấy ra mấy viên linh thạch.
“Chỉ có tí thế?” Đào Hoa giật mình.
Kỷ 14 thờ ơ, “Đây là toàn bộ tài sản của ta.”
Đào Hoa… phởn rồi, đừng hỏi hắn vì sao phởn, nói chung ánh mắt hắn nhìn Kỷ 14 sắp nổi nước rồi.
“Mua rồi không được rút, các ngươi cũng không thể hối hận!” Tu giả mở cược trước khi nhận túi tiền đã xác nhận lần nữa.
Ba người cùng nhau gật đầu.
“Được! Các ngươi mua bao nhiêu?” Tu giả mở cược nhận hai túi đựng đồ, mở ra nhìn, im luôn.
“Hai trăm viên linh thạch thượng phẩm!” Đây là một phần ba số tài sản Truyền Sơn và Canh Nhị kiếm được ở Huyết Hồn Hải.
Đào Hoa cười hi hi nói: “Ta ít hơn, chỉ một trăm.”
Kỷ 14 càng ít hơn, chỉ ba viên linh thạch trung phẩm, còn là của Tĩnh Hải trước khi đi cho hắn.
Tu giả mở cược vừa muốn cười vừa muốn khóc, đây chính là linh thạch thượng phẩm a! Thoáng cái đã ba trăm viên! Thua tuyệt đối có thể đau chết người, thắng rồi… vậy thì có thể làm người chết cười mà sống lại a.
Tu giả mở cược vừa đưa ngọc giản khắc tinh thần đôi bên giao cho ba người, chỉ thấy ba người lập tức xoay người bỏ chạy.
Vội như thế, làm gì chứ?
Canh Nhị chạy tới một nhà cái khác!
Y keo kiệt thì keo kiệt thật.. không không không, đây là “dù có là huynh đệ cùng phải tính toán cho rõ”. Truyền Sơn chính là đối tượng song tu y nhận định, khinh thường họ La kia, chính là khinh thường Canh Nhị y, ván này y phải tranh tới cùng.
Nếu họ La kia dám thua, y liền, liền, liền,… không bao giờ để họ La kia song tu thân thể với y nữa!
Chạy liền ba nhà cái, mỗi nhà hai trăm viên linh thạch thượng phẩm, đến tận đây, Canh Nhị đã tiêu hết toàn bộ số linh thạch y và Truyền Sơn kiếm được ở Huyết Hồn Hải… Nếu Truyền Sơn biết, chắc chắn phải đuổi đánh y. Cái đồ phá sản! Đến bản thân hắn cũng không dám khẳng định nhất định có thể lấy thứ nhất.
Nếu để Dương Quang Minh và Dương Đắc Bảo – hai vị nhân sĩ nghèo rớt mùng tơi biết Canh Nhị tiêu nhiều linh thạch thượng phẩm như vậy để đánh cược, lại không thèm trợ cấp Hậu Thổ Môn, có lẽ… sẽ bóp chết tươi Canh Nhị luôn.
Có nhiều tu giả chú ý tới hành vi của mấy người Canh Nhị đều cảm thấy tu giả của Hậu Thổ Môn sắp điên rồi, thậm chí có trưởng bối vội dạy đệ tử môn hạ của mình: xem, đây là điển hình của câu ‘bình sứt’ a!
HẾT 17
Danh sách chương