Mọi thứ vô cùng im ắng, mặt trăng thấp thoáng giữa không gian, hai thân ảnh màu đen đĩnh bạt xuất hiện trong rừng cây liễu yểu điệu.

Người mang mặt nạ kia hỏi: "Bên ngươi xử lý sạch sẽ chưa?"

Người khác đáp: "Bên dư đảng lão tặc kia đã bị ta khống chế hết." Sau lại dường như lại nhớ ra điều gì đó, ánh mắt bỗng nhiên bắn ra một tia sắc bén, nói: "Hắn hiện giờ kinh mạch đứt đoạn, chẳng sợ có Cốc chủ Hồng Dược cốc, cũng chẳng cứu nổi." Cốc chủ Hồng Dược cốc, chính là danh y tiên thánh nổi danh của giới Tu tiên, truyền thuyết kể rằng, trong thời kỳ tiên ma hỗn chiến 200 năm trước, ông đã tự mình, một đêm cứu sống 30 tu sĩ bị nát ngũ tạng.

Nam nhân đeo mặt nạ gật gật đầu, cười nói: "Thế thì tốt. Chờ đến tiên thí đại hội, lúc ấy chúng tiên giả sẽ nhận một bất ngờ. Đúng rồi, người ngươi muốn đại khái đã tìm được, chờ chuyện lần này qua đi, ta sẽ tìm cái cớ đem về cho ngươi."

Nam tử kia trong lòng cảm kích, vui vẻ nhìn bộ dáng sung sướng của người mang mặt nạ, nhịn không được hỏi: "Ngươi không sợ chuyện này bại lộ, chúng tiên giả cùng nhau công kích sao?"

Người nọ xoay người lại, mặt nạ lóe ngân quang, cười lạnh, "Người chết rồi thì sợ cái gì?"

Một cổ lạnh lẽo lặng yên tỏa ra dưới ánh trăng.

Hạ Lan Vi mới trở về tông môn một hai ngày, toàn bộ giới Tu tiên đã sôi sục nghênh đón tiên thí đại hội.

Cô Cô Gà lại đòi đi cùng, Hạ Lan Vi nghĩ, hiện giờ Cô Cô Gà cũng đã hóa hình, mang theo ra ngoài cũng không sao, nên nàng đồng ý luôn, chỉ là cứ như vậy, thì cũng phải mang Tuyết Đoàn theo nữa.

Từ khi Cô Cô Gà thành người, không thể dính lấy Hạ Lan Vi được, vì thế thường xuyên chạy xuống dưới chân núi chơi đùa nói chuyện cùng mấy đệ tử nhỏ tuổi mới nhập môn, Hạ Lan Vi cảm thấy Cô Cô Gà tuy là hóa hình, cơ thể đã cao lớn nhưng tâm tính lại không khác nào Vân Ca nhi, nàng cũng vui vẻ nhìn hắn lui tới với mấy tu sĩ cùng tuổi.

Đồng thời, thái độ của Hi Loan đối với Cô Cô Gà, cũng càng thêm chân thành hài hòa lên.

Giới Tu tiên trăm năm mới có một lần làm tiên thí đại hội này, tất nhiên dịp trọng đại chưa bao giờ có, người muốn đi tự nhiên không hề ít. Nhưng tất cả không thể cùng đi được, Hạ Lan Vi đánh giá trái phải một vòng, phát hiện mấy tiên giả tu vi rất cao kia đều là người quen.

Một người từ xa xa chạy tới, hỏi: "Sư tỷ, nghe nói tỷ không tham gia tiên thí đại hội lần này?"

Hạ Lan Vi kinh ngạc nhìn nam tử bạch y vấn tóc trước mặt, trố mắt vài giây mới nhận thức được đây là Lam Ly Hạo. A đúng rồi, nàng thế nào lại quên nhỉ, tham gia tiên thí đại hội nhất định phải mặc đạo phục của Đạo Diễn tông, chẳng trách hôm nay Lam Ly Hạo lại một thân bạch y như thế.

"Đúng vậy, lần này ta không tham gia." Hạ Lan Vi đáp.

Lam Ly Hạo lạnh lùng, một thân bạch y càng có vẻ xa cách quái gở, hắn cau mày hỏi: "Tại sao?" Sáng nay Lam Ly Hạo cũng là mới biết được danh sách, Hạ Lan Vi không phải người dự thi cùng đi tiên thí đại hội.

"Ừm......" Hạ Lan Vi bị hỏi đến nghẹn họng, chẳng lẽ nàng lại nói mình không quan tâm đến việc tu tiên nữa, định tu tiên mấy năm rồi sau đó xuống nhân giới làm ruộng dưỡng lão sao? Hiển nhiên không thể.

"Cái này sao, không muốn tham gia thì không muốn tham gia, làm gì có nhiều lý do như vậy." Hạ Lan Vi tùy ý lừa gạt đi, cười hì hì tìm lấy cớ rời đi.

Xa xa nhìn quảng trường một vòng, thấy Vân Hoàn sư thúc cầm quạt xếp, đứng giữa sân quản việc đi lại của một vị đệ tử. Đám người đi rồi, Hạ Lan Vi mới lại gần, tò mò hỏi: "Vân Hoàn sư thúc, người không tham gia tiên thí đại hội sao?"

Vân Hoàn gấp quạt xếp, tức giận mà hừ một tiếng, nói: "Cái này phải hỏi Túc Hòa sư bá của ngươi, trong tông môn gần đây xảy ra chút chuyện phiền phức, hắn lại không dám sai khiến sư phụ ngươi, nên đành sai khiến ta. Ném cho ta một người, xong cùng sư phụ ngươi tiêu dao tự tại tới tiên thí đại hội."

Hạ Lan Vi trăm triệu lần không ngờ được chuyện lại như thế này, nhưng tưởng tượng lại, quả thật chuyện này chỉ có mỹ nhân sư bá có thể làm. Nàng hỏi: "Trong tông đã xảy ra chuyện gì ạ?"

Vân Hoàn nói: "Không phải chuyện lớn gì, chỉ là mấy món pháp khí phòng thân quan trọng cất trong phòng bị mất, ta muốn lưu tại trong tông tra rõ một phen."

Hạ Lan Vi gật gật đầu, pháp khí phòng thân mất đi có thể là chuyện lớn cũng có thể là chuyện nhỏ, nghĩ vậy nàng lại an ủi Vân Hoàn vài câu, mới nhìn thấy Hi Loan từ đại điện bước ra, Lan Vi vui vẻ mà nhảy nhót về phía Hi Loan.

Thấy phía sau còn có khuôn mặt tươi cười phong lưu của Túc Hòa, Hạ Lan Vi nhịn xuống ý định nhào lên ấy, kìm lại nét mặt đang sung sướng tươi cười.

Túc Hòa lắc đầu nói: "Thật không ngờ, sư điệt trưởng thành rồi sẽ không thích sư bá nữa."

Hạ Lan Vi có chút ngượng ngùng, lại nghiêm trang nói bừa: "Nào có chuyện đó, chỉ là con bỗng nhiên nhớ tới Trần chưởng giáo dạy bảo, tu sĩ hành tung phải đoan chính, tĩnh như nước lặng, nhã nhặn như mai, như vậy ra bên ngoài mới không làm tông môn mất thể diện."

Túc Hòa cười cười nói: "Ngươi nghe Trần chưởng giáo nói bừa, chớ nên học sư phụ ngươi trưởng thành như thế." Hi Loan nhẹ nhàng nhướng mày, Túc Hòa tiếp tục nói: "Ngươi nhìn sư bá này, đi ra ngoài không phải người nào cũng khen ta phong lưu phóng khoáng, mị lực vô song sao."

Hạ Lan Vi: "......"

Đôi mắt dài của Hi Loan dừng trên khuôn mặt tươi cười của sư huynh nhà mình, Túc Hòa lúc này mới ngoan ngoãn mà an tĩnh lại. Hạ Lan Vi ở một bên, lặng lẽ che miệng cười trộm.

Không lâu sau, đoàn người mênh mông của Đạo Diễn tông cuồn cuộn xuất phát về phía phong vân trúc.

Tiên thí đại hội lần này ở phong vân trúc do Tạ gia gánh vác. Phong vân trúc của Tạ gia cũng giống vãn chiếu Mộ Dung thị, đều là tu tiên thế gia truyền thừa cho huyết mạch ruột thịt.

200 năm trước, tiên ma đại chiến, tám đại thế gia tông phái liên thủ chém đầu thiếu chủ Ma giới, đánh lui Ma tộc, trừ Đạo Diễn tông, Tử Ảnh tông, Hồng Dược cốc ẩn lui, năm đại thế gia tông phái còn lại nâng đỡ giúp nhau, dần dần phát triển lớn mạnh, trong đó phía bắc có phái Phong Vân Tạ gia, phía nam có phái Vãn Chiếu Mộ Dung thị, tuy nhiên năm gần đây Tạ gia bành trướng mãnh liệt, áp đảo cả Mộ Dung thị.

Phong vân trúc, buổi trưa...

Mặt trời chói chang, đoàn người Đạo Diễn tông ngự kiếm phi hành non nửa giờ, lúc này cũng cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Lạc Thủy mang theo vài đệ tử đồng môn đến phong vân trúc trước vài ngày, sớm đã chuẩn bị phòng nghỉ thật chu đáo, đoàn người Đạo Diễn tông vừa mới đến phong vân trúc, đã được Lạc Thủy đưa vào một gian trang hoàng không tồi trong khách điếm.

Đoàn người cuồn cuộn ùa vào khách điếm, ở lầu một dùng cơm nghỉ ngơi. Hạ Lan Vi ôm Tuyết Đoàn ngồi cạnh Hi Loan, thấy Cô Cô Gà biểu tình không tốt, cho rằng hắn mệt, liền lại gần cùng hắn nói chuyện món hoa sen cả hắn thích, Cô Cô Gà lại uể oải, kêu mệt.

Lạc Thủy không hiểu thân phận của Cô Cô Gà, tuy không có chút tu vi nào, nhưng lại thấy Hạ Lan Vi rất quan tâm hắn, vì thế tiến lên nói: "Chắc là đi đường mệt nhọc, thân thể ăn không tiêu. Ta đưa vị tiểu công tử này lên lầu nghỉ ngơi."

Hạ Lan Vi tự nhiên vô cùng cảm kích, Tuyết Đoàn ở trong lòng kêu vài tiếng meo meo, nàng buồn cười mà vuốt vuốt lông nó, nói: "Thôi, hắn sinh bệnh, ngươi không cần vui sướng khi người ta gặp họa đâu."

Tuyết Đoàn lại kêu một tiếng, rồi mới đồng ý.

Cơm nóng chẳng mấy chốc đã chuẩn bị xong, mấy người Hi Loan một bàn, hơn hai mươi người còn lại làm một bàn, cũng may khách điếm rộng, cũng có vẻ không chen chúc.

Hi Loan rất tự nhiên mà gắp một miếng thịt vào bát Hạ Lan Vi, Túc Hòa chua xót nói: "Sư đệ, cũng gắp cho ta một miếng đi?"

Hi Loan thu chiếc đũa, nhàn nhạt nói: "Tự mình gắp."

Túc Hòa ôm ngực, vẻ mặt bị thương, có người phụt cười ra tiếng. Hai mắt hình viên đạn lập tức bay về phía Sở Minh, người này đột nhiên nghẹn cười, sắc mặt đỏ lên, gắp một miếng thịt vào bát Túc Hòa: "Đây đây đây, sư phụ, đồ nhi giúp gắp cho người."

Túc Hòa dùng chiếc đũa gẩy gẩy khối thịt: "Thịt mỡ? Tiểu tử này cố ý có phải không?"

"Không có không có......"

Hạ Lan Vi hớn hở tươi cười, Hi Loan cũng chậm rãi cong khóe miệng lên.

So với không khí hài hòa bên này, đám thực khách bên cạnh lại liên tiếp đưa mắt lại đây.

Có thực khách thấy bọn họ một thân bạch y, tay áo đều thêu cuốn hoa văn đen, hành vi cử chỉ không giống gia tộc bình thường, nhịn không được, thấp giọng hỏi: "Đây là con cháu tu tiên thế gia?"

Một người khác nhấp nhẹ một ngụm rượu, đè nặng thanh âm nói: "Tuy không gặp nhiều, nhưng hoa văn trên tay áo kia như là Đạo Diễn tông."

Người nọ kinh ngạc: "Thế mà lại là Đạo Diễn tông? Chẳng trách mấy vị cầm đầu kia có khí chất phi phàm."

Mấy người Hạ Lan Vi ngồi ở một bàn, nghe thấy lời người kia nói, không nhịn được cũng bật cười.

Một người ngừng đũa, lặng lẽ nhìn bọn họ một cái, trò chuyện: "Nghe nói phong vân trúc năm nay, muốn tổ chức tiên thí đại hội, các môn phái tu tiên lớn chắc chắn sẽ tới."

"Phong vân trúc năm nay cũng có thể náo nhiệt rồi."

Hạ Lan Vi ngửi được mùi thơm, ngoài cửa bỗng nhiên có một trận ồn ào, vài nữ tử áo tím cầm bội kiếm, da như mỡ đông, thân mình thướt tha uyển chuyển nhẹ nhàng, xuất hiện ở cửa.

Những nữ tử kia mặt đỏ ửng, trên mặt đeo mạng che màu tím nhạt, đôi mắt như chan chứa thu thủy, dập dềnh sinh động, vầng trán tuyết trắng điểm nhẹ nốt chu sa, mạng che màu tím khép hờ trên mặt, ngũ quan như ẩn như hiện, khiến người ta tâm trí nhộn nhạo, miên man bất định.

Hạ Lan Vi ngơ ngác nhìn mấy vị thần tiên tỷ tỷ trước mặt, trong lúc nhất thời còn quên chớp mắt. Hi Loan buông chén trà, mờ mịt nhìn chằm chằm những nữ tu kia, ngón tay thon dài chậm rãi gõ ba lần vào bàn gỗ, âm thanh thanh thúy đánh thức lý trí Hạ Lan Vi, nàng lúc này mới tỉnh mộng.

Nữ tử đi đầu kia cầm bảo kiếm khảm ngọc bích màu tím đậm, biểu tình thanh lãnh, thản nhiên đón nhận ánh mắt của mọi người, chỉ là mày hơi nhíu lại.

Nữ tử mặt che sa diễm lệ bên cạnh nói: "Sư tỷ, ánh mắt những người này thật là thất lễ, chẳng trách sư phụ trước giờ luôn không cho chúng ta rời núi."

Nữ tử áo tím khác tuy chưa nói nhưng trên mặt cũng lộ ra sự tán đồng.

Giang Tập Nguyệt nhìn quét xung quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên đám người Hi Loan, lại dường như không có việc gì mà dời mắt, nói: "Khanh Tâm, không được nhiều lời. Trước tiên tìm cốc chủ Hồng Dược cốc đã, nhanh chóng trị liệu cho sư phụ mới đúng."

Nữ tử áo tím phía sau, thoạt nhìn hơi lớn tuổi tán thành, "Đúng vậy, vẫn là nhanh chóng tìm cốc chủ Hồng Dược cốc thì hơn."

Dứt lời, mấy người nhẹ nhàng lên lầu hai, thân ảnh màu tím biến mất ở chỗ ngoặt, lại lưu lại một trận ám hương.

Có người còn chưa hồi thần, nhẹ nhàng hỏi: "Thần tiên tỷ tỷ đó là từ đâu đến?"

Một người khác ngơ ngác tiếp lời: "Ta chẳng lẽ hoa mắt rồi, hôm nay tập thể thần tiên hạ phàm?"

Mọi người nghị luận sôi nổi, đề tài đều xoay quanh chủ đề mấy vị cô nương kia rốt cuộc là môn phái nào.

Bỗng nhiên có một vị thực khách cẩm y, đập mạnh chiếc quạt xếp trong tay, nói lớn: "Ta biết rồi! Chính là Tử Ảnh tông! Nghe nói Tử Ảnh tông sau khi tiên ma đại chiến đã ẩn cư núi sâu không hỏi thế sự!"

"Thì ra là thế! Một thân áo tím, kiếm mang ngọc bích màu tím, lụa mỏng che mặt, giữa trán điểm nốt chu sa, trên người mang hương đỗ quyên, còn không phải trang phục nữ tử của Tử Ảnh tông sao!"

Túc Hòa nhẹ nhàng buông chén trà trong tay, cười nói: "Năm nay thật trùng hợp, nếu là người có uy danh thì sẽ tới đây."

Hi Loan nói: "Chẳng có gì lạ." Chàng lặng yên thúc giục kết giới, thanh âm ồn ào xung quanh tựa như thủy triều rút đi. Chàng chậm rãi nói: "Nghe đồn rằng trong đại hội này liên minh Tu tiên muốn tìm thiếu niên trúng tuyển làm minh chủ kế tiếp, tăng thêm bồi dưỡng, khi lấy được kế nhiệm. Mặc kệ tin tức kia là thật hay giả, các môn phái lớn nhỏ chắc hẳn kéo đến như xua vịt."

Túc Hòa gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.

Hi Loan nhẹ nhàng uống một ngụm trà, lại tiếp lời: "Nghe nói, lần này Tạ Minh Trác cố ý giúp trưởng tử Tạ Hoài Lĩnh tranh đoạt chức vị minh chủ."

Túc Hòa buông cái ly, đôi mắt đào hoa mất sự phong lưu, trầm giọng nói: "Tạ Minh Trác quả thật không biết thỏa mãn."

Mấy năm nay gia chủ Tạ gia Tạ Minh Trác dã tâm từ bắc sang tây, một đường thu về không ít môn phái lớn nhỏ, bởi vì Đạo Diễn tông cùng Kiếm Diễn tông phòng thủ nơi cực Tây, Tạ Minh Trác mới bắt đầu thu liễm. Nghe nói lần này Tạ Minh Trác cố ý giúp trưởng tử tranh đoạt chức minh chủ......

Nếu thành công, Tạ gia tất nhiên càng mạnh, đến lúc đó......

Hiển nhiên Túc Hòa cũng nghĩ tới điểm này, trên mặt không thể nào đẹp được. Hạ Lan Vi nghe đối thoại hai người, nội tâm một trận mơ hồ.

Nàng chỉ nhớ, tiên thí đại hội lần này, cuối cùng Lam Ly Hạo được hạng nhất, trở thành thiếu chủ liên minh Tu tiên, sau đó thành công kế nhiệm, nhưng không biết trên thực tế thế giới tu tiên này, thế cục hung hiểm như thế.

Nàng cảm thấy có chút đau đầu, dường như tiểu thuyết không miêu tả đến nơi, thế giới nàng ở đang chậm rãi phát triển, trong tiểu thuyết chỉ ghi lại sự tình dần dần biến thành một núi băng, loại cảm giác này làm nàng thấy rất khó chịu.

Đang suy nghĩ miên man, trên lầu truyền đến vài tiếng tranh chấp, còn có tiếng bước chân rất nhỏ.

Một thanh âm bất đắc dĩ nói: "Tại hạ đã nói, cốc chủ đi ngao du khắp nơi, khi nào trở về không ai biết."

Một thanh âm khác vội vàng cắt ngang: "Bệnh của sư phụ ta không chờ được!"

Một giọng thanh lãnh khác nói đúng lúc nàng đang uống, Hạ Lan Vi đang muốn nghe lại, mấy người kia như đã đi xa, thanh âm sau này cũng không rõ ràng.

Ngày mai tiên thí đại hội chính thức bắt đầu, đêm nay Tạ Minh Trác mở tiệc chiêu đãi mọi người ở trong đình phong vân trúc, bàn tiệc trải dài từ trong đình đến ngoài đình, trong ngoài lại bày thêm vài vòng, thức ăn trên bàn không có chỗ nào mà không phải tinh xảo, từ đầu yến hội đã vang lên tiếng đàn sáo.

Tạ Minh Trác một thân y phục đỏ thẫm đứng ở chủ án, đôi mắt hàm quang, nhìn mọi người cười nói: "Hôm nay mọi người tụ họp đông đủ, Tạ mỗ trong lòng vô cùng vui vẻ, thiết kế yến tiệc đặc biệt, chư vị tiên gia đón gió tẩy trần."

Mâm ngọc cùng món ăn trân quý chuyến tới như nước chảy, đàn sáo diễn tấu không dứt bên tai, Hạ Lan Vi tấm tắc tán thưởng, nếu là Trần chưởng giáo ở chỗ này, không chừng lại hung hăng lên án đây là thứ tà âm, khoa trương lãng phí.

Tạ Minh Trác đầy ý cười, ân cần mời mọi người cùng chung thịnh yến, ánh mắt chân thành, cử chỉ đúng nghĩa, vẻ ngoài quân tử, nếu không phải Hạ Lan Vi biết trước người này đã 400- 500 tuổi, sợ còn tưởng đây là công tử phong lưu hào môn nào đó. Nàng bỗng nhiên nhìn Hi Loan bên cạnh, trong lòng thầm tính toán, lại nói tiếp, sư phụ cũng ước chừng hai trăm tuổi.

Người tu tiên, tuổi tác quả thật là một trò lừa đảo cực lớn.

Hạ Lan Vi cúi đầu uống một ngụm rượu, Hi Loan bên cạnh xoay người lại, nói: "Đây là rượu rất mạnh, uống ít thôi."

Nàng chép chép miệng, trong miệng còn dư vị thơm ngọt của rượu. Rượu rõ ràng uống bình thường như rượu trái cây, mạnh chỗ nào?

Nhưng sư phụ nhắc nhở, vẫn là nên uống ít đi.

Nàng buông chén rượu, ngoài đình có rất nhiều cô nương xếp thành hai hai hàng, tay cầm quạt hồng nhạt, mảnh gấm bán nguyệt hẹp lộ ngực phác họa dáng người yểu điệu.

Những nữ tử đong đưa vòng một ở trước mặt khách khứa, hương phấn đập vào mặt, da thịt tuyết trắng lõa lồ như mỡ đông, sau đó bọn họ tụ vào gần nhau, từng người cao thấp đứng, quạt làm bằng lá cây hương bồ hợp lại cùng một chỗ, giống như một đóa hoa thủy tinh mong manh dễ vỡ lại tựa như những cô nương ở đây yểu điệu, xinh đẹp.

Hạ Lan Vi vui vẻ trầm mê trong sắc đẹp, lại đột nhiên nhớ tới Hi Loan ngồi bên cạnh, không khỏi chấn động. Nàng thấy khách khứa mọi nơi đều rất vui vẻ, vì thế đánh bạo đưa tay vào tay áo Hi Loan, không cần tốn sức cũng nắm được tay chàng.

Tay nàng có chút lạnh, Hi Loan lập tức nghiêng đầu nhìn nàng, lộ ra sự nghi hoặc.

Hạ Lan Vi nói: "Sư phụ, không được xem."

Hi Loan sững sờ một lát, rồi hiểu rõ. Cái tay trong tay áo nắm ngược lại, một cái tay khác cầm lấy ly rượu trên bàn, uống một ngụm hết sạch, giọng nói dường như đang say, "Được, ta không xem."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện