Edit: Astute Nguyễn
Beta:Đậu Xanh
Người đó thân hình cao lớn, long bào màu đen lướt trong gió, tóc vấn cao, đầu đội mũ miện, khuôn mặt mặt lạnh. Cung nữ ngoài cửa quỳ rạp, dập đầu xuống đất.
Mặc Hàn liếc mắt thăm dò Hạ Lan Vi và Sở Minh một lúc, sau đó bước vào, ôm chầm lấy Lâm Tư Dao, ôn hòa nói: "Thân thể của nàng còn rất yếu, sao không nghỉ ngơi nhiều một chút?"
Hạ Lan Vi và Sở Minh thấy vậy có chút xấu hổ, Lâm Tư Dao nhẹ nhàng gạt tay hắn ra, nhẹ giọng nói: "Không có gì, hôm nay sư đệ sư muội tới, thiếp trong lòng vui vẻ, làm sao mệt được..."
Mặc Hàn lúc này mới nhìn sang hai người bọn nàng, thấy diện mạo Hạ Lan Vi hơi quái dị, cũng ngầm hiểu rằng hai người đang ẩn nửa phần dung mạo. Hắn tiến lên khách khí nói: "Đa tạ nhị vị tới thăm Dao Nhi."
Sở Minh bỗng nhiên bật cười, dung mạo biến đổi, chỉ có hàm răng vẫn trắng lóa mắt như cũ. Hắn duỗi thẳng lưng, thân hình cao lớn đứng ở đó như một ngọn núi hùng vĩ.
Chỉ nghe Sở Minh cười nói: "Ta cũng không hiểu, thăm sư tỷ nhà mình, đâu có yêu cầu người khác tới cảm tạ." Trong lòng tràn đầy lửa giận, Sở Minh hiển nhiên là rất oán hận Mặc Hàn.
Hạ Lan Vi nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, lắc lắc đầu, Sở Minh vừa rồi còn hung hăng, trong nháy mắt đã xụ xuống như quả cà tím.
Lâm Tư Dao cười cười giải hoà: "Đều là người một nhà, sao còn khách khí như vậy làm gì. Huống chi, làm trò mấy trò hài tử rồi cãi nhau, như vậy rất mất mặt."
Lúc nói đến "hài tử", nàng ấy ôn nhu vuốt bụng, khuôn mặt hiền hòa, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Mặc Hàn hơi chấn động, cúi đầu nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Tư Dao, khuôn mặt vốn dĩ trắng bệch ấy lúc này lại hồng hào lên, lời chuẩn bị buột miệng thốt ra, nhưng cuối cùng nói mãi cũng chẳng nên lời.
Hắn làm sao dám nói, hôm nay thái y chẩn bệnh. Hài tử trong bụng kia....Hài tử của bọn họ căn bản là chẳng sống được bao lâu. Từ khi Lâm Tư Dao rời khỏi sư môn, thân thể của nàng ấy từ trước đến nay đã yếu lại càng yếu hơn. Hài tử trong bụng, sợ là nó không có duyên với bọn họ rồi.
Lâm Tư Dao cười nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh, đầy niềm hy vọng rơi vào đáy mắt đáy lòng hắn, khiến hắn không mở miệng được, chỉ có thể gắt gao nhấp môi, người run run, đè nén lại cảm xúc.
Lâm Tư Dao thấy Mặc Hàn đột nhiên không lên tiếng, còn tưởng hắn khó chịu, trong lòng càng nghi hoặc, mày nhướng lên. Mặc Hàn tiến lên, ôm trọn Lâm Tư Dao vào lòng, cánh tay rắn chắc luồn qua sau vai ôm lấy nàng ấy, trong lúc nhất thời nàng ấy chỉ có thể ngã trong lòng hắn, không thể động đậy, trâm vàng diêu ngọc trên đầu lay động, phát ra tiếng giòn vang.
Lâm Tư Dao nhẹ nhàng dùng lực đẩy hắn, nhưng vẫn bất động như cũ, nàng ấy nhỏ giọng nói: "Chàng làm gì vậy, sư đệ sư muội đều ở đây..."
Kỳ lạ, ngày xưa ở trước mặt người ngoài, hắn đâu có dính người như vậy.
Mặc Hàn trầm giọng "Ừ" một cái, huyền y lẳng lặng rũ xuống, nhưng hắn vẫn ôm gọn Lâm Tư Dao trong lòng.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Paid Story
The Last She (Books 1-3, the Last She Series)
12.8M651K
Ara, the only woman left alive after a plague, is searching for a way to save humanity. She thinks there isn"t a man she can trust, until she meets Kaden....
Seduced ➢ Kylo Ren
4.2M121K
highest ranking so far- #13 in Fanfiction (set a couple or so months after ep.vii) cover by the lovely @-peterparkers DISCLAIMER: *i do not own these characters nor do...
Marked by the Alpha
33.8M1M
"You are mine," He murmured across my skin. He inhaled my scent deeply and kissed the mark he gave me. I shuddered as he lightly nipped it. "Danny, you ar...
𝐔𝐍𝐁𝐎𝐔𝐍𝐃 [18+]
649K8.6K
"Touch yourself" His voice is a groan, full of command and lust, urging me to do just what he asks for. "W-what?" I repeat struck by his words. "...
Paid Story
The Girl He Never Noticed
220M6.8M
When billionaire bad boy Eros meets shy, nerdy Jade, he doesn"t recognize her from his past. Will they be able to look past their secrets and fall in love again?...
Nữ Phụ Xuyên Nhanh Thề Muốn Phác Gục Nam Chủ...
11.6K427
Hán Việt: Khoái xuyên chi nữ phối thế yếu phác đảo nam chủ -POPOV văn Tác giả: Trà Mi Convert: Vespertine Editor: Thiếu Máu Team Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại,Cận đại, H...
Hạ Lan Vi xấu hổ dời mắt đi chỗ khác, nhân tiện còn kéo Sở Minh xoay người lại. Lâm Tư Dao hơi đỏ mặt, áy náy nhìn hai người Hạ Lan Vi.
Lúc này, Thính Tuyết thấy Lâm Tư Dao liếc mắt ra hiệu, lập tức từ bên ngoài bước vào, nhẹ nhàng xua tay, dẫn hai người đi ra ngoài.
Hạ Lan Vi biết Mặc Hàn và sư tỷ hẳn là có gì đó muốn nói, vì thế liền nhìn Thính Tuyết gật nhẹ, tỏ vẻ hiểu ý. Sở Minh lại hơi sửng sốt, sau khi hiểu ý Thính Tuyết, đang định mở miệng hỏi rõ, Hạ Lan Vi lanh tay lẹ mắt che miệng hắn, sau đó lôi Sở Minh ra ngoài.
Vợ chồng son nhà người ta còn có việc chứ.
Sở Minh trợn trừng hai mắt, miệng không thể mở tiếp, chỉ có thể khoa trương lắc lư đầu, thân mình cứng đờ như cá chết, bị Hạ Lan Vi hung hăng lôi đi.
Lâm Tư Dao thấy vậy, nhịn không được ghé vào trong lòng Mặc Hàn cười sặc sụa.
Chờ cười đủ rồi, nàng ấy mới đẩy nhẹ vào ngực Mặc Hàn, nói: "Chàng như này lại là làm sao vậy?"
Mặc Hàn không nói, ôm Lâm Tư Dao đến mép giường ngồi, giúp nàng ấy sửa lại búi tóc có chút hỗn độn, nói: "Nàng bỏ qua cho trẫm rồi?"
Lâm Tư Dao lúc này mới nhớ ra, dường như chiến tranh lạnh mấy hôm trước vẫn còn. Nàng ấy thở dài, chống cằm nói: "Thế chứ làm sao bây giờ, thiếp định cả đời không để ý tới chàng nữa, nhưng hài tử không đồng ý!"
"Đúng đúng đúng, nương tử nói đúng hết."
Lâm Tư Dao giận dỗi: "Hoàng Thượng gọi ai là nương tử?"
"Đương nhiên là vị tiểu nương tử mỹ mạo trước mắt rồi."
Hắn kéo tay rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn mềm mại ướt át trên trán nàng ấy.
Hạ Lan Vi và Sở Minh ở trong hoàng thành hai đêm, đêm khuya ngày thứ ba mới lặng yên rời đi.
Lâm Tư Dao không màng mọi người khuyên can, nhất quyết muốn tiễn Hạ Lan Vi. Mặc Hàn lo thân thể nàng ấy, cũng vội vàng tới cùng Lâm Tư Dao.
Đêm khuya, Lâm Tư Dao khoác áo choàng, gió đêm khiến tay nàng ấy cũng trở nên lạnh lẽo.
Hạ Lan Vi nhịn không được khuyên nhủ: "Sư tỷ, trời bây giờ rất lạnh, tỷ mau trở về đi."
Lâm Tư Dao lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Lần trước ta nhìn bọn muội rời đi, lần này cũng phải là ta."
Sở Minh tiến lên, còn định nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra.
Gió đêm thổi mạnh, từ dưới vạt áo tiến trong, nàng ấy bất giác run người, ngẩng đầu thì thấy, thân ảnh Hạ Lan Vi cùng Sở Minh biến mất trong bóng đêm, cùng đoạn đường mênh mông kia hòa vào nhau.
Mặc Hàn giúp nàng ấy quấn chặt y phục, trầm giọng nói: "Chúng ta về đi."
Lâm Tư Dao trố mắt một lát, hoảng hốt quay đầu nhìn con ngươi hắc bạch phân minh của Mặc Hàn, cười nói: "Trở về đi."
Sở Minh đi theo Hạ Lan Vi một quãng không nói gì, Hạ Lan Vi biết hắn đang có chút buồn bực nên cũng không biết nói cái gì.
Sở Minh cau mày, hiển nhiên là có chuyện băn khoăn, rốt cuộc hắn ảo não nói: "Sư muội, ta không hiểu nổi."
"Hả?" Hạ Lan Vi dừng bước, quay đầu nhìn Sở Minh đang bực bội dưới ánh trăng mờ ảo, trong lòng nàng cũng biết Sở Minh như vậy là vì chuyện gì.
Sở Minh tiếp lời: "Mặc Hàn kia thì có gì tốt, dù là hoàng đế, nhưng cũng chỉ là phàm nhân thấp hèn, đáng giá thế sao?"
Hạ Lan Vi ngẩn người, nhìn bộ dáng oán giận của Sở Minh, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ là không hiểu tại sao, trong đầu nàng thấp thoáng hiện lên thân ảnh bạch y tuấn tú của Hi Loan.
Nàng trả lời: "Sư huynh, huynh không hiểu đâu."
Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, đôi mắt ôn hòa nhìn thẳng vào mắt Sở Minh.
Sở Minh nói: "Ta không hiểu nổi, muội nói xem, ta thật sự không biết đám cô nương các muội nghĩ kiểu gì nữa."
Hạ Lan Vi nói: "Có đôi khi thích chính là thích, làm gì có cách trốn tránh?" Nàng nghĩ ngợi, lại tiếp tục, "Một chữ tình, nếu dễ dàng hiểu, thế chẳng phải ai cũng có thể nhập đạo phi thăng sao?"
"Vậy như chúng ta ngày xưa, cùng nhau học tập, cùng nhau chơi đùa, cùng tu luyện công pháp, thỉnh thoảng cùng nhau phạm tông quy, sư phụ tuy sẽ phạt, nhưng lúc nào chúng ta cũng vui vui vẻ vẻ, như vậy không tốt hả?"
Như vậy không tốt hả? Sở Minh vừa hỏi câu này, Hạ Lan Vi lập tức khựng lại. Nàng đương nhiên cảm thấy như vậy rất tốt, có khoảng thời gian tiêu dao phóng túng như vậy, mỗi lần nhớ lại đều bất giác mỉm cười. Còn hiện tại, mọi người càng ngày càng xa nhau, mỗi lần nhớ lại quá khứ chỉ toàn là nuối tiếc.
Nàng mím môi, nhìn Sở Minh, chân thành nói: "Sư huynh, người, luôn phải học cách lớn lên. Mặc kệ thế nào, chỉ cần sư tỷ vui vẻ không phải là được sao?"
Sở Minh thở dài một hơi, không nói nữa.
Hạ Lan Vi nhìn bóng lưng bực bội của Sở Minh, trong lòng cũng nói không rõ là tư vị gì, đành nhanh chân đi theo hắn.
Mãi tới lúc trăng lên cao, lấp ló trên đầu ngọn liễu, Hạ Lan Vi và Sở Minh mới về đến Đạo Diễn tông.
Hạ Lan Vi lặng lẽ đi vào sân, phát hiện Hi Loan vẫn để đèn trong phòng, cửa nửa mở nửa khép, có lẽ là đang đợi nàng trở về. Lan Vi ngạc nhiên, nàng nhớ rõ mình không có bảo sư phụ chờ về mà.
Trên người nàng còn phảng phất gió đêm lạnh lẽo ở nhân gian, Lan Vi hất chiếc mũ áo choàng đen thêu hoa trên người, chạy vào trong phòng.
Hi Loan buông cuốn sách trên tay xuống, đặt bên cạnh chiếc đèn, sải bước ra bên ngoài, Hạ Lan Vi vừa tiến tới liền nhào vào lòng chàng.
Hi Loan vuốt chiếc áo choàng lạnh lẽo của nàng, "Có lạnh không?"
Hạ Lan Vi lắc đầu, Hi Loan ân cần ôm lấy nàng, Lan Vi kiên định, đáy lòng từ từ dâng lên một cỗ ấm áp.
Hi Loan xoa đầu nàng, thấy nàng cứ thấp thỏm mãi, chàng bất giác hỏi: "Lại xảy ra chuyện gì kỳ lạ rồi sao?"
Hạ Lan Vi lắc đầu, vùi mặt trong lòng chàng, nói: "Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là..."
Bàn tay đang vuốt tóc của Hi Loan chớt dừng lại, hỏi tiếp: "Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là đặc biệt nhớ sư phụ."
Những lúc không có chuyện gì quan trọng xảy ra, nàng chỉ nhớ tới sư phụ. Nhớ người đến hoảng, nhớ tới binh hoang mã loạn [1], nhớ tới mức trở tay không kịp.
[1] Binh hoang mã loạn: rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạc
Mắt Hi Loan lập tức sáng đến kinh người, trong nháy mắt khuôn mặt thất thần, như một hài tử bất ngờ được kẹo, vui mừng cầm kẹo rồi không biết phải làm sao. Chàng siết chặt vòng tay, giọng nói như rượu ngon mùa xuân, mang vẻ trầm mê say lòng người, "Ta cũng vậy."
Hạ Lan Vi ở trong lòng chàng hơi giật giật, nàng thay đổi cái tư thế, ngửa đầu nhìn chàng nói: "Làm sao sư phụ biết con về vào lúc này?"
Hi Loan trả lời: "Đoán con ước chừng hôm nay sẽ về, nên chờ thôi."
"Sư phụ thật thông minh!"
Hạ Lan Vi cười hắc hắc, lập tức nhảy lên ôm chặt Hi Loan, ôm cổ chàng hôn ba cái thật kêu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Hi Loan.
"Đây là phần thưởng!"
Hi Loan từ từ bật cười tươi, nâng người nàng lên, ôm nàng tiến về phía mép giường, vừa cắn tai nàng vừa thì thầm: "Vi sư cũng có "phần thưởng" đặc biệt cho đồ nhi." Hai chữ "phần thưởng", chàng cố ý nhấn mạnh.
Hạ Lan Vi lập tức đỏ mặt, lúng ta lúng túng xua tay, "Sư phụ, đồ nhi, đồ nhi còn chưa chuẩn bị tốt..."
Hi Loan bình tĩnh nhìn nàng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Vi sư nhịn không được..."
Hạ Lan Vi từ từ cúi xuống, từ cổ đến đuôi mày đều đỏ bừng lên, nội tâm bắt đầu dao động.
"Thật ra, thật ra cũng không phải không thể..."
Hai ngón tay nàng bất giác quấn lấy nhau, thiếu chút nữa là xoắn lại, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng giống hệt tiếng muỗi kêu.
Hi Loan vuốt khuôn mặt hơi nóng của nàng, khẽ mỉm cười, đuôi mày tươi như trăng thanh gió mát, chỉ là giọng điệu có chút cổ quái nói: "Lan Vi đây là đang nói cái gì, ta có chút mệt nhọc nên không nhịn được mà muốn đi ngủ thôi. Sao mặt Lan Vi lại nóng thế này?"
Hạ Lan Vi đứng phắt dậy, né tránh đôi tay Hi Loan, trên mặt như có lửa đốt, nàng lắp bắp nói: "Sư phụ, đồ nhi đi rửa mặt đã."
Nói rồi chạy vội đi như con thỏ bị dọa kinh hãi.
Hi Loan cảm nhận hơi ấm còn sót lại trên tay, khẽ cười thầm.
Chương này mặc dù có đoạn sau ngọt nhưng vẫn thấy thương Lâm Tư Dao vô cùng, tự nhiên mất tất cả để lấy một Mặc Hàn chẳng cho cô ấy được gì😓
Danh sách chương