Edit: Bạch Linh

Nửa tiếng sau, tại quán bar Kalan.

Tầng trên cùng chỉ phục vụ cho khách VIP, Diệp Oản Oản dừng chân lại, hít sâu một hơi, tự nhủ rằng lát nữa cho dù bất cứ việc gì xảy ra cũng nhất định phải thật bình tĩnh.

"Diệp tiểu thư, mời vào!"

Hứa Dịch đang muốn đẩy cửa ra, Diệp Oản Oản vội ngăn anh ta lại: "Từ từ, đừng mở cửa! Để tôi thăm dò tình hình bên trong trước đã!"

Diệp Oản Oản nhẹ nhàng đẩy cửa ra một chút, sau đó cẩn thận nhìn vào bên trong.

Thấy bộ dạng như đi ăn trộm của Diệp Oản Oản, khóe miệng Hứa Dịch giật giật. Mà kệ đi, chỉ cần cô chịu cùng anh ta tới đây, anh ta đã cảm tạ trời đất rồi.

Cho dù đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng lúc Diệp Oản Oản đẩy cửa ra vẫn bị không khí ngột ngạt bên trong dọa sợ.

Trong phòng không có nhiều người, trừ Lâm Khuyết và Tư Dạ Hàn ra, cô không biết ai cả, có thể họ là bạn bè trong nhóm của Tư Dạ Hàn.

Tư Dạ Hàn đang ngồi ở một góc sofa, cầm một chiếc khăn ướt lau tay. Mu bàn tay đã bị anh chà sát làm đỏ một mảng lớn, nhưng anh hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Sắc mặt của anh âm trầm lạnh lẽo đến cực hạn, cả người như bị bóng đêm bủa vây, không có bất kì tia sáng nào.

Đối diện Tư Dạ Hàn là một cô gái đang run rẩy, sắc mặt cô ấy trắng bệch như tử tù sắp bị xử tử.

Cô gái kia trông thật xinh đẹp, hốc mắt ửng hổng, bộ dạng chực khóc đó thật động lòng người.

Mặc dù trước mặt là một mỹ nhân đáng thương xinh đẹp như vậy, nhưng Tư Dạ Hàn vẫn trưng ra bộ mặt lạnh băng như muốn gϊếŧ người.

Thấy tình huống quỷ dị này, Diệp Oản Oản không khỏi sửng sốt một chút.

Chuyện gì vậy trời? Trong đầu cô toàn là dấu chấm hỏi. Một người đàn ông trẻ tuổi có thân hình hơi mập mạp đang cố gắng hoà giải: "Cửu gia, cô gái này chỉ vô ý thôi, xin ngài đừng trách cô ấy..."

Ha, vô ý?

Tư Dạ Hàn đảo mắt, nhìn về phía người kia.

Cảm giác áp bách ùn ùn kéo tới khiến trái tim người kia nhảy vọt, anh ta cúi đầu trốn tránh ánh mắt đáng sợ kia, nhìn về Lâm Khuyết cầu cứu: "Lâm thiếu, ngài xem này..."

Lâm Khuyết cũng cảm thấy tên Tư Dạ Hàn này thực sự quá biếи ŧɦái. Người ta chỉ chạm vào anh một chút thôi, thế mà anh lại bày ra cái vẻ ghét bỏ tới nỗi hận không thể băm nát tay mình.

Nhưng có cách gì đây? Mọi người đều biết chuyện Tư Dạ Hàn ghét phụ nữ, ai dè thằng nhãi kia cứ nhất định phải phạm vào chỗ cấm kị của anh ta.

Lâm Khuyết bực bội, tức giận trừng đối phương một cái: "Đừng nhìn tôi, quy tắc của Cửu ca đâu phải cậu không biết, cậu gọi phụ nữ tới đây là có ý gì? Là cậu tự chuốc phiền phức vào người đấy!"

Nghĩ lại thấy tức, vùng này vừa hay là chỗ anh ta nắm quyền, hôm nay tâm trạng của Tư Dạ Hàn vốn dĩ không được tốt, đúng là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ đâm đầu vào, khiến anh ta cũng bị liên lụy theo.

Hơi thở đáng sợ ngập trời, người trong phòng nơm nớp lo sợ không dám nói lời nào.

Thôi Hạo càng thêm sốt ruột, chuyện này nói nhỏ thì chỉ là chuyện của một mình người phụ nữ kia thôi, nói lớn ra thì liên qua tới cả Thôi gia bọn họ.

Nghe nói lần trước Vương gia muốn con gái nhà mình tiếp cận Tư Dạ Hàn, kết quả chỉ trong vòng một đêm nhà họ Vương đã bị xoá tên ra khỏi Đế Đô.

Anh ta đã dặn cô gái này không được chạm vào cơ thể Tư Dạ Hàn, lúc đưa rượu cô ấy chỉ không cẩn thận chạm phải tay anh mà thôi, nhưng cái vị trước mặt này là một kẻ tàn bạo không có nhân tính, sao có thể cùng mọi người nói chuyện đạo lý được chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện