Edit: Bạch Linh

"Có câu: Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè. Cô cứ từ từ mà nghĩ đi, nếu như cô đồng ý, tôi có thể bảo đảm trong vòng một ngày, tên cặn bã Tống Tử Hàng xem cô như giày rách sẽ chạy tới trước mặt cô xin lỗi, ánh mắt sẽ dán chặt lên người cô.  Đương nhiên, nếu như cô muốn tôi xóa bài viết, tôi cũng có thể đồng ý!" Câu này đủ khiến Giang Yên Nhiên động tâm.

Giang Yên Nhiên ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Diệp Oản Oản, tuy rằng cô ấy không tin Diệp Oản Oản, nhưng cũng không thể không thừa nhận, miếng bánh Diệp Oản Oản vẽ ra quá sức mê người!

Cô ấy thực sự không cam lòng, Tống Tử Hàng vậy mà từ trước tới nay chưa từng thích cô, đáng hận nhất chính là anh ta và Trầm Mộng Kỳ hợp sức lừa gạt cô ấy!

Cô ấy muốn khiến Tống Tử Hàng hối hận! Còn muốn Trầm Mộng Kỳ phải trả giá đắt!

Nhưng cô ấy không biết mình phải làm như thế nào, nếu như cô ấy biết, cũng sẽ không phải rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

Diệp Oản Oản, nên tin cô ấy chứ...

......

Sau khi cùng Giang Yên Nhiên nói chuyện xong, Diệp Oản Oản trở về ký túc xá, tẩy trang, tắm rửa, sau đó đắp mặt nạ.

Cô nằm trên giường tiếp tục suy nghĩ làm sao để vặt bá vương hoa kia.

Biết đâu Tư Hạ và Lăng Đông cũng không khác nhau lắm nhỉ? Nói không chừng chỉ cần cô biểu hiện một chút chân thành, Tư Dạ Hàn cũng không để ý nhỉ?

Diệp Oản Oản vừa lướt di động vừa suy nghĩ.

Đang do dự không biết nên gọi cho Tư Dạ Hàn hay không, chuông điện thoại đột ngột vang lên, dọa cô nhảy dựng.

Vừa trông thấy tên người gọi hiển thị, cô càng kinh ngạc hơn.

Là Hứa Dịch gọi đến.

"Alo, Diệp tiểu thư?"

"Hứa quản gia, có việc sao?" Diệp Oản Oản hỏi.

"Diệp tiểu thư, Cửu gia muốn gặp cô."

Diệp Oản Oản hơi hồi hộp: "Anh ấy ở đâu?"

"Quán bar Kalan. Tôi đang đợi ở trước cổng trường, tại chỗ cũ." Hứa Dịch trả lời.

Diệp Oản Oản hít sâu một hơi: "Đã biết, tôi lập tức ra đây."

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Oản Oản không dám chậm trễ, cũng không kịp thu dọn gì, nhanh chóng thay một bộ quần áo rồi ra cửa.

Lúc trước cũng vậy, cho dù cô đang ở đâu, bất cứ lúc nào, nếu Tư Dạ Hàn muốn gặp cô, cô phải lập tức tới.

Thật ra mỗi lần Tư Dạ Hàn đột nhiên muốn gặp cô cũng không có việc gì,sau khi cô đến thì anh bận việc của anh, cô chỉ cần ngồi yên trong tầm mắt anh là được.

Thậm chí có đôi lúc anh chỉ nhìn cô một cái, sau đó để cô rời đi, vô cùng khó hiểu.

Đột nhiên cô nhớ lại, mỗi lần Tư Dạ Hàn gọi cô tới, dường như trạng thái và cảm xúc của anh đều không ổn định cho lắm, tựa như phải thấy cô, anh mới có thể yên tâm được.

Bây giờ tâm trạng của Tư Dạ Hàn không tốt?

Vì chuyện gì vậy? Nghĩ tới chuyện ngày hôm nay, Diệp Oản Oản bỗng dưng có một loại sự cảm không tốt cho lắm...

Diệp Oản Oản ôm tâm trạng thấp thỏm bước lên xe, cô thử thăm dò Hứa Dịch: "Sao đột nhiên lại gọi tôi tới vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Nhìn thấy Diệp Oản Oản, Hứa Dịch sửng sốt. Hôm nay Diệp Oản Oản không trang điểm, chỉ mặc một chiếc váy trắng liền thân đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, nhưng lại xinh đẹp đến nỗi khiến người ta không dời mắt được, thật đúng là băng cơ ngọc cốt, diện tái phù dung... (*)

(*) Băng cơ ngọc cốt: Da như băng, xương như ngọc

      Diện tái phù dung: Xinh đẹp hơn hoa sen

Hứa Dịch hoàn hồn, trả lời cô: "Việc này... Xin lỗi Diệp tiểu thư, tôi cũng không rõ lắm, cô cũng biết tính tình của Cửu gia rồi đấy, tôi chỉ làm việc theo lệnh thôi!"

"Hôm nay tâm trạng của anh ấy thế nào?" Diệp Oản Oản lại hỏi.

"Cái này..." Hứa Dịch trầm mặc lưỡng lự.

Thấy phản ứng của Hứa Dịch, Diệp Oản Oản khẽ thở dài. Được rồi, cô đã biết đáp án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện