Người đàn ông trên ghế quay đầu lại, vừa vặn bốn mắt chạm nhau với tôi.
Tôi lịch sự chào anh một tiếng, nghĩ nghĩ, rồi đi mở cửa ghế sau.
Vừa định ngồi vào, thì nghe thấy Kiều Nhất Thanh nói: “Ngồi phía trước đi.”
“Say xe ngồi trước sẽ đỡ hơn.” Anh nhẹ nhàng nói. Tôi hơi sững lại, nhưng cũng không hỏi sao anh biết tôi bị say xe, lặng lẽ đóng cửa sau lại rồi ngồi vào ghế phụ.
Trên đường, mấy người chúng tôi đều không nói gì thêm.
Về đến nhà, đã là hai giờ chiều.
Kiều Nhất Thanh đưa chúng tôi đến dưới lầu rồi lái xe quay lại công ty luôn.
Mẹ tôi bưng hai bát thức ăn từ bếp ra, lạnh nhạt liếc nhìn tôi một cái, sắc mặt không tốt lắm.
Khi thấy Trần Duệ, vẻ mặt bà lại dịu dàng hẳn, “Thức ăn nóng rồi, mau lại ăn cơm đi.”
Bữa cơm này ăn trong im lặng lạ thường.
Mẹ tôi không thích tôi, nên lần này tôi cũng không định ở nhà lâu, chờ tìm được nhà phù hợp là dọn đi.
Chiều tối, mẹ tôi ngồi trên ghế sofa đan len.
Có lẽ tuổi cao mắt kém, cuộn len xám rơi xuống đất mà bà cũng không phát hiện.
Tôi đi đến, lặng lẽ nhặt lên đặt lên bàn trà.
Vừa định quay về phòng, thì trên đầu vang lên giọng trách móc đầy giận dữ của mẹ tôi: “Sao lại chia tay với Giang Lăng?”
Tôi từ từ đứng dậy, không nói gì.
“Giang Lăng đã nói với mẹ rồi, chẳng phải chỉ là đồng nghiệp nữ tặng nó cái đồng hồ sao, cũng đâu làm gì quá đáng, con làm ầm lên làm gì?”
Tôi nhìn bà không thể tin được, cổ họng khô khốc ngay lập tức.
Hình như từ trước đến nay đều là như vậy.
Hồi nhỏ tôi bị bạn học cố ý giơ chân làm vấp ngã, về nhà kể với mẹ, bà đang đuổi theo đút cơm cho em trai tôi, nghe xong mặt không biến sắc, ngược lại còn mắng tôi một trận:
“Con nói với mẹ thì có ích gì? Sao người ta không bắt nạt ai khác mà lại bắt nạt con? Con không thể tự nhìn lại mình xem có vấn đề gì à?”
Lúc đó tôi hoàn toàn không ngờ mẹ lại nói ra những lời lạnh lùng như vậy, cả người c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Em tôi nhân lúc tôi sững người, nghịch ngợm kéo tóc tôi, tôi theo phản xạ đẩy nó ra một cái.
Còn chưa kịp phản ứng, một cái tát như trời giáng đã giáng xuống mặt tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ tôi vừa dỗ em trai đang gào khóc, vừa dùng ánh mắt nghiêm khắc lườm tôi.
Tôi đỏ mắt chạy ra ngoài, không nhớ rõ đã chạy bao xa, cho đến khi không còn sức, mới từ từ dừng lại, rồi vùi mặt vào đầu gối.
Cuối cùng là Giang Lăng tìm thấy tôi.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi từng cái một, không nói gì, như đang âm thầm xoa dịu nỗi tủi thân của tôi.
Lúc ấy, tôi nghĩ, có thể mẹ tôi mãi mãi sẽ không đứng về phía tôi, nhưng Giang Lăng thì sẽ đứng về phía tôi.
“Mẹ nói rồi, phải biết giữ thể diện. Ngày mai nó đến đón con, con cứ cho nó một cái bậc thang để xuống, coi như chuyện này đã qua.”
Một câu trách cứ của mẹ kéo tôi trở lại thực tại.
Bà nhìn tôi một cái, cúi đầu tiếp tục đan len,
“Cho dù không vì mình, cũng nên nghĩ cho em trai con. Mẹ Giang Lăng là người thế nào, trong tay bao nhiêu tài nguyên, sau này em con…”
Tôi không biết mình đã quay lại phòng thế nào, trong phòng không bật đèn, tối đen như mực.
Bên ngoài vang lên tiếng cãi nhau gay gắt, tôi ngồi bất động bên giường, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết bao lâu sau, cửa bị đẩy ra.
Có người nhẹ nhàng ôm tôi, trán tựa lên vai tôi, tiếng nghẹn ngào bị đè nén vang lên rõ ràng trong đêm yên tĩnh,
“Chị… xin lỗi…”
“Em cũng không hiểu sao mẹ lại như vậy, rõ ràng bọn mình đều là con của bà mà…”
Tôi quay đầu nhìn cậu ấy.
Khuôn mặt giống tôi đến kỳ lạ ấy đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe.
Trước kia tôi từng cố gắng ghét Trần Duệ, tệ hại biến sự giận dữ, bất mãn, và tình thương không được đáp lại từ mẹ, tất cả dồn lên cậu ấy, như thể làm vậy tôi sẽ thấy dễ chịu hơn.
Nhưng sau này cậu ấy quá tốt với tôi, đến mức tôi không thể nào ghét nổi nữa.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
“Em thuê được một căn hộ rồi, vừa ký hợp đồng xong, vốn định ở một mình, chị qua đó ở tạm đi.”
Cuối cùng, tôi nghe thấy cậu kiên định nói:
“Tương lai của chị là của chị. Tương lai của em em sẽ tự chịu trách nhiệm, chị hoàn toàn không cần vì em, hay bất kỳ ai, mà làm những việc mình không muốn làm.”
“Ngày mai em giúp chị dọn nhà.”
Tôi lịch sự chào anh một tiếng, nghĩ nghĩ, rồi đi mở cửa ghế sau.
Vừa định ngồi vào, thì nghe thấy Kiều Nhất Thanh nói: “Ngồi phía trước đi.”
“Say xe ngồi trước sẽ đỡ hơn.” Anh nhẹ nhàng nói. Tôi hơi sững lại, nhưng cũng không hỏi sao anh biết tôi bị say xe, lặng lẽ đóng cửa sau lại rồi ngồi vào ghế phụ.
Trên đường, mấy người chúng tôi đều không nói gì thêm.
Về đến nhà, đã là hai giờ chiều.
Kiều Nhất Thanh đưa chúng tôi đến dưới lầu rồi lái xe quay lại công ty luôn.
Mẹ tôi bưng hai bát thức ăn từ bếp ra, lạnh nhạt liếc nhìn tôi một cái, sắc mặt không tốt lắm.
Khi thấy Trần Duệ, vẻ mặt bà lại dịu dàng hẳn, “Thức ăn nóng rồi, mau lại ăn cơm đi.”
Bữa cơm này ăn trong im lặng lạ thường.
Mẹ tôi không thích tôi, nên lần này tôi cũng không định ở nhà lâu, chờ tìm được nhà phù hợp là dọn đi.
Chiều tối, mẹ tôi ngồi trên ghế sofa đan len.
Có lẽ tuổi cao mắt kém, cuộn len xám rơi xuống đất mà bà cũng không phát hiện.
Tôi đi đến, lặng lẽ nhặt lên đặt lên bàn trà.
Vừa định quay về phòng, thì trên đầu vang lên giọng trách móc đầy giận dữ của mẹ tôi: “Sao lại chia tay với Giang Lăng?”
Tôi từ từ đứng dậy, không nói gì.
“Giang Lăng đã nói với mẹ rồi, chẳng phải chỉ là đồng nghiệp nữ tặng nó cái đồng hồ sao, cũng đâu làm gì quá đáng, con làm ầm lên làm gì?”
Tôi nhìn bà không thể tin được, cổ họng khô khốc ngay lập tức.
Hình như từ trước đến nay đều là như vậy.
Hồi nhỏ tôi bị bạn học cố ý giơ chân làm vấp ngã, về nhà kể với mẹ, bà đang đuổi theo đút cơm cho em trai tôi, nghe xong mặt không biến sắc, ngược lại còn mắng tôi một trận:
“Con nói với mẹ thì có ích gì? Sao người ta không bắt nạt ai khác mà lại bắt nạt con? Con không thể tự nhìn lại mình xem có vấn đề gì à?”
Lúc đó tôi hoàn toàn không ngờ mẹ lại nói ra những lời lạnh lùng như vậy, cả người c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Em tôi nhân lúc tôi sững người, nghịch ngợm kéo tóc tôi, tôi theo phản xạ đẩy nó ra một cái.
Còn chưa kịp phản ứng, một cái tát như trời giáng đã giáng xuống mặt tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ tôi vừa dỗ em trai đang gào khóc, vừa dùng ánh mắt nghiêm khắc lườm tôi.
Tôi đỏ mắt chạy ra ngoài, không nhớ rõ đã chạy bao xa, cho đến khi không còn sức, mới từ từ dừng lại, rồi vùi mặt vào đầu gối.
Cuối cùng là Giang Lăng tìm thấy tôi.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi từng cái một, không nói gì, như đang âm thầm xoa dịu nỗi tủi thân của tôi.
Lúc ấy, tôi nghĩ, có thể mẹ tôi mãi mãi sẽ không đứng về phía tôi, nhưng Giang Lăng thì sẽ đứng về phía tôi.
“Mẹ nói rồi, phải biết giữ thể diện. Ngày mai nó đến đón con, con cứ cho nó một cái bậc thang để xuống, coi như chuyện này đã qua.”
Một câu trách cứ của mẹ kéo tôi trở lại thực tại.
Bà nhìn tôi một cái, cúi đầu tiếp tục đan len,
“Cho dù không vì mình, cũng nên nghĩ cho em trai con. Mẹ Giang Lăng là người thế nào, trong tay bao nhiêu tài nguyên, sau này em con…”
Tôi không biết mình đã quay lại phòng thế nào, trong phòng không bật đèn, tối đen như mực.
Bên ngoài vang lên tiếng cãi nhau gay gắt, tôi ngồi bất động bên giường, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết bao lâu sau, cửa bị đẩy ra.
Có người nhẹ nhàng ôm tôi, trán tựa lên vai tôi, tiếng nghẹn ngào bị đè nén vang lên rõ ràng trong đêm yên tĩnh,
“Chị… xin lỗi…”
“Em cũng không hiểu sao mẹ lại như vậy, rõ ràng bọn mình đều là con của bà mà…”
Tôi quay đầu nhìn cậu ấy.
Khuôn mặt giống tôi đến kỳ lạ ấy đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe.
Trước kia tôi từng cố gắng ghét Trần Duệ, tệ hại biến sự giận dữ, bất mãn, và tình thương không được đáp lại từ mẹ, tất cả dồn lên cậu ấy, như thể làm vậy tôi sẽ thấy dễ chịu hơn.
Nhưng sau này cậu ấy quá tốt với tôi, đến mức tôi không thể nào ghét nổi nữa.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
“Em thuê được một căn hộ rồi, vừa ký hợp đồng xong, vốn định ở một mình, chị qua đó ở tạm đi.”
Cuối cùng, tôi nghe thấy cậu kiên định nói:
“Tương lai của chị là của chị. Tương lai của em em sẽ tự chịu trách nhiệm, chị hoàn toàn không cần vì em, hay bất kỳ ai, mà làm những việc mình không muốn làm.”
“Ngày mai em giúp chị dọn nhà.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương