Chiếu rõ sự lo lắng trong mắt anh.

Cũng khiến tôi – đang đứng ở đầu cầu thang nhìn rõ cảnh tượng ấy hơn bao giờ hết.

Tay đang kéo vali bỗng nhiên buông ra, phát ra tiếng động.

Nghe thấy tiếng động, Giang Lăng quay đầu lại, nhíu mày nhìn tôi, nhưng không nói câu nào.

Ngược lại, Chu Huyên mở lời trước, thoải mái tự giới thiệu, rồi giải thích rằng hôm nay Giang Lăng phải ra ngoài gặp khách, cô ấy đến đưa tài liệu.

“Thang máy khu chung cư hỏng, lúc nãy tôi leo cầu thang thì lỡ trượt ngã, thật ngại quá, làm phiền hai người rồi.”

Tôi không nói gì, kéo vali đi thẳng ra mở cửa.

Vừa mở cửa thì bị Giang Lăng giữ tay lại.

Anh nhìn tôi từ trên cao, giọng đầy khó chịu: “Em còn chưa gây đủ à?”

Sức anh rất mạnh, cổ tay tôi đau điếng, tôi dốc sức giằng ra, anh lại siết chặt hơn.

Trong lúc giằng co, chiếc đồng hồ màu xám trên tay Giang Lăng lộ ra.

Tôi bỗng khựng lại.

Sinh nhật tháng trước của Giang Lăng, tôi định tặng anh một chiếc đồng hồ màu bạc, ai ngờ phát hiện anh đã có một chiếc màu xám.

Không nhìn ra thương hiệu, nhưng kiểu dáng rõ ràng rất đắt tiền.

Giang Lăng thản nhiên nói là bạn tặng.

Hiện tại điều kiện kinh tế của anh hơn tôi nhiều, nhưng anh luôn quan tâm đến cảm xúc của tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy tự ti và áp lực vì khoảng cách kinh tế.

Dù lúc đó tôi không biểu hiện gì, nhưng Giang Lăng vẫn nhận ra.

Anh thở dài, ôm tôi từ phía sau, môi ấm áp kề bên tai tôi, giọng trầm ấm:

“Đeo đồng hồ gì không quan trọng, quan trọng là em tặng.”

Từ hôm đó, anh cất chiếc đồng hồ đắt tiền kia đi, mỗi ngày đều đeo chiếc tôi tặng.

Không ngờ, ngày đầu tiên sau khi chia tay, anh đã đeo lại chiếc đồng hồ màu xám ấy.

Tôi chợt thấy buồn cười, bình tĩnh nói: “Tránh ra.”

Giang Lăng cũng nhận ra điều gì, vội rút tay lại, giọng có phần mất tự nhiên:

“Khách hàng hôm nay rất quan trọng với công ty…”

Chưa nói hết câu, Chu Huyên đã cất tiếng nhắc anh nên đi gặp khách rồi.

Tôi liếc nhìn cô ấy, nghĩ đến điều gì, hỏi Giang Lăng: “Chiếc đồng hồ anh đeo là cô ấy tặng phải không?”

Giang Lăng im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rất lâu sau mới nói: “Trần Nam, chỉ là một chiếc đồng hồ thôi mà.”

Tôi không muốn nói thêm, vừa cầm điện thoại lên thì Trần Duệ đã đến.

Trần Duệ là em trai ruột của tôi, nhỏ hơn tôi năm tuổi.

Mẹ tôi chưa từng từ bỏ ý định sinh con trai, chạy chữa khắp nơi, dùng đủ loại thuốc và phương pháp, bị lừa không ít tiền.

Cuối cùng khi tôi năm tuổi, bà lại mang thai.

Những năm qua, mẹ dành hết sự thiên vị cho em tôi, với tôi vẫn lạnh nhạt, nhưng tôi và em trai lại khá thân thiết.

“Chỉ có một cái vali thôi à?” Trần Duệ gãi đầu, vẻ do dự.

“Ừ.”

“Ờ thì… Em tưởng con gái dọn nhà phải lỉnh kỉnh đồ đạc, nên gọi cả anh Nhất Thanh đến giúp.”

Tôi khẽ ngẩn ra: “Kiều Nhất Thanh?”

8

“Đúng vậy, anh Nhất Thanh vừa đi công tác Thượng Hải về, liền bị em lôi đến đây—”

Lời của Trần Duệ còn chưa dứt, điện thoại cậu ấy đột nhiên vang lên.

Bên trong truyền đến một giọng nam hơi trầm thấp: “Xong chưa?”

“Xong rồi xong rồi, anh không cần lên đâu, bọn em xuống ngay đây.”

Trần Duệ vừa nói vừa kéo vali của tôi, “Chị, đi thôi.”

Tôi không do dự nữa, cầm túi xách đi theo sau cậu ấy ra khỏi phòng.

Phía sau hình như Giang Lăng đang gọi tên tôi, nhưng bước chân tôi không hề chững lại, càng không quay đầu nhìn anh lấy một cái.

Xe của Kiều Nhất Thanh đậu ngay bên đường.

Lúc chúng tôi đi tới, anh ấy đang ngồi trong xe.

Ngón tay thon dài đặt trên tay lái, khẽ gõ nhịp, không biết đang suy nghĩ gì.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi nhìn nghiêng gương mặt góc cạnh của anh, hơi sững người.

Kiều Nhất Thanh là bạn học cấp ba của tôi, là học thần nổi tiếng khóa chúng tôi.

Nhưng anh ấy tính cách lạnh lùng, tôi lại hướng nội, nên tuy là bạn cùng bàn, hầu như chưa từng nói chuyện mấy câu.

Sau khi tốt nghiệp, tôi tưởng rằng cả đời này sẽ không còn liên hệ gì với anh nữa.

Cho đến hai tháng trước, Trần Duệ thực tập ở một công ty chứng khoán, lần đó tôi đến công ty tìm cậu ấy, mới biết Kiều Nhất Thanh chính là cấp trên trực tiếp của cậu.

“Anh Nhất Thanh.” Trần Duệ bỗng gọi một tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện