3
Mười mấy phút sau, cửa phòng tắm mở ra.
Giang Lăng thay bộ đồ ngủ khác, tóc vẫn còn ướt, từng giọt nhỏ xuống.
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt tôi, anh rõ ràng khựng lại:
"Em lục điện thoại anh à?"
Tôi vừa định mở miệng thì không nhịn được cơn ngứa cổ, đưa tay che miệng ho khẽ.
Giang Lăng nhìn tôi một lúc, rồi mới ngập ngừng hỏi: "Em bị cảm à?"
Tôi nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Trời đã vào thu, từ nhỏ sức đề kháng tôi đã yếu, không cẩn thận là sẽ bị ốm nặng.
Tôi và Giang Lăng bên nhau đã năm năm, mỗi khi giao mùa, anh luôn căng thẳng như thể sắp có chuyện lớn.
Ngày nào cũng xem dự báo thời tiết, nhắc tôi mang ô, hoặc kéo tôi đi tập thể dục, đủ kiểu đề phòng.
Tôi cười anh quá lo xa, anh liền ôm eo tôi từ phía sau, vùi đầu vào vai tôi, khe khẽ nói:
"Anh không muốn em bị ốm, cảm cũng không được."
Nhưng mấy ngày gần đây, tôi và Giang Lăng lâm vào một cuộc chiến tranh lạnh không rõ lý do, những thay đổi ấy, anh dường như hoàn toàn không nhận ra.
4
"Thời gian gần đây công việc bận quá, nên anh không để ý."
Giọng nói của Giang Lăng kéo tôi về từ mớ suy nghĩ rối bời.
Không biết từ khi nào anh đã ngồi bên mép giường, giúp tôi kéo chăn lên, ánh mắt lộ ra một chút áy náy:
"Lần sau sẽ không như vậy nữa."
Tôi vẫn đang cầm điện thoại của anh, không nhịn được hỏi: "Chỉ là vì công việc thôi sao?"
"Anh và Chu Huyên thật sự không có gì cả."
Anh rút một điếu thuốc từ ngăn kéo, châm lên, giọng nói đầy mệt mỏi.
Tôi không đáp, chỉ đưa đoạn tin nhắn vừa rồi cho anh xem.
Thời gian là ba ngày trước, hình như Chu Huyên đã uống say, nửa đêm nhắn tin cho Giang Lăng:
"Nếu anh không có bạn gái, anh sẽ thích em chứ?"
Giang Lăng chỉ trả lời một chữ: "Thích."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy đoạn hội thoại này, Giang Lăng sững người.
Im lặng một lúc, anh dập điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn tôi:
"Anh nói rồi, cô ấy chỉ là đồng nghiệp, cũng từng cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, như vậy còn chưa đủ sao?"
Khi nói câu này, trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng trong giọng nói thì sự thất vọng và trách móc hiện rõ không chút che giấu.
Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra, hình như mình đã không còn nhận ra người đàn ông này nữa.
5
Khi tôi và Giang Lăng đang cãi nhau, điện thoại của anh ấy lại không đúng lúc vang lên.
Tin nhắn hiện ra, là Chu Huyên gửi đến, hỏi anh ấy đã ăn cơm chưa.
Ngay sau đó lại gửi thêm một câu: "Em đoán chắc anh chưa ăn, nên đã đặt cho anh một phần mì xương hầm, chính là quán lần trước em dẫn anh đi đó."
Tôi ngơ ngác nhìn dòng chữ này, tim như bị một bàn tay to lớn bóp chặt rồi xé nát, gần như không thở nổi.
Thực ra trước đây Giang Lăng không thích ăn mì lắm.
Lúc nhỏ, điều kiện gia đình anh ấy không tốt, cha mất sớm, mẹ đi làm ăn xa, thường để anh ở nhà một mình, đến cơm cũng không đủ ăn.
Khi đó tính cách Giang Lăng rất cô độc, ít nói, đám trẻ gần nhà cũng không ai thích chơi với anh, chỉ có tôi là hay đến tìm anh.
Có lần tôi đến nhà anh đưa đồ, vừa vào cửa thì thấy anh đang ngồi trên ghế dài, cúi đầu lặng lẽ ăn mì, nước trong veo, đến một cọng rau cũng không có.
Phát hiện tôi đang nhìn, Giang Lăng có chút lúng túng trong chốc lát.
Nhưng rất nhanh anh thu lại cảm xúc, như thể không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn.
Tôi nhìn khuôn mặt gầy gò nghiêng nghiêng của anh, bỗng thấy rất buồn.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Có lẽ, cũng vì đồng cảnh ngộ mà xót xa.
Mẹ tôi luôn ao ước có một đứa con trai, nhưng khi sinh tôi thì bị tổn thương cơ thể, bác sĩ nói sau này khó mà có thai.
Vì vậy mẹ tôi luôn rất ghét tôi.
Những ngày tháng vô vọng và cô đơn ấy, là tôi và Giang Lăng nương tựa lẫn nhau, an ủi lẫn nhau, từ từ vượt qua.
Cho đến khi Giang Lăng tốt nghiệp cấp hai, mẹ anh ấy thành công trong kinh doanh, còn được lên cả bản tin kinh tế thời đó, rồi đưa anh đi.
Một thời gian dài sau đó, tôi không gặp lại anh, mãi đến khi tình cờ gặp lại trong trường đại học.
Sau khi bên nhau, tôi phát hiện Giang Lăng chưa bao giờ ăn mì.
Thực ra tôi đại khái đoán được lý do.
Mười mấy phút sau, cửa phòng tắm mở ra.
Giang Lăng thay bộ đồ ngủ khác, tóc vẫn còn ướt, từng giọt nhỏ xuống.
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt tôi, anh rõ ràng khựng lại:
"Em lục điện thoại anh à?"
Tôi vừa định mở miệng thì không nhịn được cơn ngứa cổ, đưa tay che miệng ho khẽ.
Giang Lăng nhìn tôi một lúc, rồi mới ngập ngừng hỏi: "Em bị cảm à?"
Tôi nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Trời đã vào thu, từ nhỏ sức đề kháng tôi đã yếu, không cẩn thận là sẽ bị ốm nặng.
Tôi và Giang Lăng bên nhau đã năm năm, mỗi khi giao mùa, anh luôn căng thẳng như thể sắp có chuyện lớn.
Ngày nào cũng xem dự báo thời tiết, nhắc tôi mang ô, hoặc kéo tôi đi tập thể dục, đủ kiểu đề phòng.
Tôi cười anh quá lo xa, anh liền ôm eo tôi từ phía sau, vùi đầu vào vai tôi, khe khẽ nói:
"Anh không muốn em bị ốm, cảm cũng không được."
Nhưng mấy ngày gần đây, tôi và Giang Lăng lâm vào một cuộc chiến tranh lạnh không rõ lý do, những thay đổi ấy, anh dường như hoàn toàn không nhận ra.
4
"Thời gian gần đây công việc bận quá, nên anh không để ý."
Giọng nói của Giang Lăng kéo tôi về từ mớ suy nghĩ rối bời.
Không biết từ khi nào anh đã ngồi bên mép giường, giúp tôi kéo chăn lên, ánh mắt lộ ra một chút áy náy:
"Lần sau sẽ không như vậy nữa."
Tôi vẫn đang cầm điện thoại của anh, không nhịn được hỏi: "Chỉ là vì công việc thôi sao?"
"Anh và Chu Huyên thật sự không có gì cả."
Anh rút một điếu thuốc từ ngăn kéo, châm lên, giọng nói đầy mệt mỏi.
Tôi không đáp, chỉ đưa đoạn tin nhắn vừa rồi cho anh xem.
Thời gian là ba ngày trước, hình như Chu Huyên đã uống say, nửa đêm nhắn tin cho Giang Lăng:
"Nếu anh không có bạn gái, anh sẽ thích em chứ?"
Giang Lăng chỉ trả lời một chữ: "Thích."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy đoạn hội thoại này, Giang Lăng sững người.
Im lặng một lúc, anh dập điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn tôi:
"Anh nói rồi, cô ấy chỉ là đồng nghiệp, cũng từng cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, như vậy còn chưa đủ sao?"
Khi nói câu này, trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng trong giọng nói thì sự thất vọng và trách móc hiện rõ không chút che giấu.
Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra, hình như mình đã không còn nhận ra người đàn ông này nữa.
5
Khi tôi và Giang Lăng đang cãi nhau, điện thoại của anh ấy lại không đúng lúc vang lên.
Tin nhắn hiện ra, là Chu Huyên gửi đến, hỏi anh ấy đã ăn cơm chưa.
Ngay sau đó lại gửi thêm một câu: "Em đoán chắc anh chưa ăn, nên đã đặt cho anh một phần mì xương hầm, chính là quán lần trước em dẫn anh đi đó."
Tôi ngơ ngác nhìn dòng chữ này, tim như bị một bàn tay to lớn bóp chặt rồi xé nát, gần như không thở nổi.
Thực ra trước đây Giang Lăng không thích ăn mì lắm.
Lúc nhỏ, điều kiện gia đình anh ấy không tốt, cha mất sớm, mẹ đi làm ăn xa, thường để anh ở nhà một mình, đến cơm cũng không đủ ăn.
Khi đó tính cách Giang Lăng rất cô độc, ít nói, đám trẻ gần nhà cũng không ai thích chơi với anh, chỉ có tôi là hay đến tìm anh.
Có lần tôi đến nhà anh đưa đồ, vừa vào cửa thì thấy anh đang ngồi trên ghế dài, cúi đầu lặng lẽ ăn mì, nước trong veo, đến một cọng rau cũng không có.
Phát hiện tôi đang nhìn, Giang Lăng có chút lúng túng trong chốc lát.
Nhưng rất nhanh anh thu lại cảm xúc, như thể không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn.
Tôi nhìn khuôn mặt gầy gò nghiêng nghiêng của anh, bỗng thấy rất buồn.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Có lẽ, cũng vì đồng cảnh ngộ mà xót xa.
Mẹ tôi luôn ao ước có một đứa con trai, nhưng khi sinh tôi thì bị tổn thương cơ thể, bác sĩ nói sau này khó mà có thai.
Vì vậy mẹ tôi luôn rất ghét tôi.
Những ngày tháng vô vọng và cô đơn ấy, là tôi và Giang Lăng nương tựa lẫn nhau, an ủi lẫn nhau, từ từ vượt qua.
Cho đến khi Giang Lăng tốt nghiệp cấp hai, mẹ anh ấy thành công trong kinh doanh, còn được lên cả bản tin kinh tế thời đó, rồi đưa anh đi.
Một thời gian dài sau đó, tôi không gặp lại anh, mãi đến khi tình cờ gặp lại trong trường đại học.
Sau khi bên nhau, tôi phát hiện Giang Lăng chưa bao giờ ăn mì.
Thực ra tôi đại khái đoán được lý do.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương