Nửa đêm, tôi nhìn thấy một tin nhắn WeChat trên điện thoại bạn trai:
"Nếu anh không có bạn gái, anh có thích em không?"
Anh trả lời một chữ: "Thích."
Tôi đưa đoạn trò chuyện đó cho anh xem.
Im lặng một lúc lâu, anh dập điếu thuốc,
"Nói rồi cô ấy chỉ là đồng nghiệp, cũng từng hứa sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, như vậy còn chưa đủ sao?"
Khi nói câu đó, trên mặt anh không có chút biểu cảm nào, nhưng sự thất vọng và trách móc trong giọng nói thì hoàn toàn không giấu được.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra, hình như mình không còn nhận ra con người này nữa.
1
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe thấy có người mở cửa, chậm rãi đi về phía giường.
Hơi thở quen thuộc ập đến, tôi ngồi dậy, đưa tay ôm lấy cổ Giang Lăng.
Khi môi tôi chỉ còn cách anh ấy vài centimet, anh bỗng nghiêng đầu, tránh đi nụ hôn của tôi.
Hành động vô thức này khiến cả tôi và anh đều sững lại, cũng khiến tôi hoàn toàn tỉnh ngủ.
Có lẽ để tránh sự ngượng ngùng, Giang Lăng kéo nhẹ cà vạt, rồi bước thẳng vào phòng tắm.
Chẳng bao lâu sau, từ phòng tắm vang lên tiếng nước lách tách.
Gần đây Giang Lăng thường xuyên tăng ca, thường phải rất muộn mới về đến nhà.
Nghĩ đến việc có thể anh còn chưa kịp ăn gì, sự khó xử và bực bội khi nãy lập tức vơi đi một nửa.
Tôi tìm điện thoại, định gọi đồ ăn ngoài cho anh trước đã.
Lúc đó mới nhớ ra điện thoại mình vẫn đang sạc ở phòng khách.
Nghiêng đầu sang, tôi thấy điện thoại của Giang Lăng bị ném hờ hững bên gối.
Không nghĩ nhiều, tôi cầm lấy, chọn một quán anh thường đặt gần đây, gọi một tô mì xương.
Sau khi đặt xong, tôi định tắt màn hình, thì nhận được thông báo từ Meituan, nói đơn hàng mua hộ đã được giao thành công.
Thông tin đơn hàng hiện ra là một gói đường đỏ và một hộp thuốc đau bụng kinh Tianqi.
Ngay sau đó, màn hình bật lên một tin nhắn WeChat: "Thuốc giảm đau có tác dụng lắm, cảm ơn nhé."
Tôi c.h.ế.t lặng, ngón tay treo lơ lửng trên màn hình một lúc lâu mới dám bấm vào.
Tin nhắn gần nhất là nửa tiếng trước.
Giang Lăng: "Lúc nãy em về, sắc mặt không tốt lắm."
Đối phương gửi lại một sticker vẻ mặt đáng thương.
Giang Lăng: "Phương án anh làm xong rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đối phương nhanh chóng trả lời: "Vậy thì ngày mai em có thể ngủ thêm một chút, đến công ty trễ chút cũng được."
Giang Lăng: "Ừ."
Không bao lâu, Giang Lăng lại hỏi: "Còn ổn không?"
Bên kia không trả lời.
Năm phút sau, Giang Lăng lại gửi một câu: "Anh mua ít đồ cho em, mấy hôm nay nhớ giữ ấm."
Giang Lăng không đặt biệt danh cho cô ấy, nhưng nhìn ảnh đại diện và nội dung trò chuyện thì quá rõ ràng.
Cô ấy là Chu Huyên.
2
Lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên Chu Huyên, là vào một tháng trước.
Hôm đó Giang Lăng đi xem phim với tôi, xem được nửa chừng, tôi nhận ra anh có vẻ không tập trung.
Quay sang nhìn anh, tôi phát hiện anh đang cúi đầu xem điện thoại, khóe môi mang theo nụ cười nhẹ, ánh mắt trông rất thư giãn.
Tôi nhìn anh rất lâu, mới do dự hỏi: "Anh đang xem gì vậy?"
Giang Lăng vẫn cúi đầu, giọng nói mang theo tiếng cười: "Chu Huyên."
Không khí khựng lại trong chốc lát.
Đó là lần đầu tiên tôi nghe cái tên "Chu Huyên" được thốt ra từ miệng Giang Lăng.
Tốc độ nói chậm rãi, như thể đang ve vuốt cái tên ấy nơi đầu lưỡi, nghe rất êm tai.
Như chợt nhận ra điều gì, Giang Lăng lập tức ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Sau hai giây đối diện, anh đưa điện thoại cho tôi, nghiêm túc giải thích:
"Chu Huyên là đồng nghiệp mới đến công ty, làm việc rất chăm chỉ, anh chỉ coi cô ấy là hậu bối có thể dìu dắt."
Tôi chăm chú nhìn màn hình điện thoại.
Trong video, cô gái kia hình như đang tổ chức sinh nhật, có người bôi bánh kem lên mặt cô ấy, cô ấy không hề tức giận, ngược lại còn cười tươi rói.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Có thể nhận ra, đó là một cô gái có tính cách rất dễ mến.
"Video là đồng nghiệp gửi lên nhóm, anh cũng chỉ tiện tay mở lên xem thôi."
Giang Lăng nắm lấy tay tôi, siết chặt lại, cảm giác ấm áp rõ rệt, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi:
"Nam Nam, tin anh."
Tôi nhìn anh rất lâu, biểu cảm của anh trông thản nhiên, không giống đang nói dối.
Nhưng không hiểu sao, trong đầu tôi cứ hiện lên nụ cười của anh lúc nãy.
Cho đến khi phim kết thúc, chúng tôi không nói thêm câu nào nữa.
Không ngờ, mọi chuyện từ lâu đã có điềm báo.
"Nếu anh không có bạn gái, anh có thích em không?"
Anh trả lời một chữ: "Thích."
Tôi đưa đoạn trò chuyện đó cho anh xem.
Im lặng một lúc lâu, anh dập điếu thuốc,
"Nói rồi cô ấy chỉ là đồng nghiệp, cũng từng hứa sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, như vậy còn chưa đủ sao?"
Khi nói câu đó, trên mặt anh không có chút biểu cảm nào, nhưng sự thất vọng và trách móc trong giọng nói thì hoàn toàn không giấu được.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra, hình như mình không còn nhận ra con người này nữa.
1
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe thấy có người mở cửa, chậm rãi đi về phía giường.
Hơi thở quen thuộc ập đến, tôi ngồi dậy, đưa tay ôm lấy cổ Giang Lăng.
Khi môi tôi chỉ còn cách anh ấy vài centimet, anh bỗng nghiêng đầu, tránh đi nụ hôn của tôi.
Hành động vô thức này khiến cả tôi và anh đều sững lại, cũng khiến tôi hoàn toàn tỉnh ngủ.
Có lẽ để tránh sự ngượng ngùng, Giang Lăng kéo nhẹ cà vạt, rồi bước thẳng vào phòng tắm.
Chẳng bao lâu sau, từ phòng tắm vang lên tiếng nước lách tách.
Gần đây Giang Lăng thường xuyên tăng ca, thường phải rất muộn mới về đến nhà.
Nghĩ đến việc có thể anh còn chưa kịp ăn gì, sự khó xử và bực bội khi nãy lập tức vơi đi một nửa.
Tôi tìm điện thoại, định gọi đồ ăn ngoài cho anh trước đã.
Lúc đó mới nhớ ra điện thoại mình vẫn đang sạc ở phòng khách.
Nghiêng đầu sang, tôi thấy điện thoại của Giang Lăng bị ném hờ hững bên gối.
Không nghĩ nhiều, tôi cầm lấy, chọn một quán anh thường đặt gần đây, gọi một tô mì xương.
Sau khi đặt xong, tôi định tắt màn hình, thì nhận được thông báo từ Meituan, nói đơn hàng mua hộ đã được giao thành công.
Thông tin đơn hàng hiện ra là một gói đường đỏ và một hộp thuốc đau bụng kinh Tianqi.
Ngay sau đó, màn hình bật lên một tin nhắn WeChat: "Thuốc giảm đau có tác dụng lắm, cảm ơn nhé."
Tôi c.h.ế.t lặng, ngón tay treo lơ lửng trên màn hình một lúc lâu mới dám bấm vào.
Tin nhắn gần nhất là nửa tiếng trước.
Giang Lăng: "Lúc nãy em về, sắc mặt không tốt lắm."
Đối phương gửi lại một sticker vẻ mặt đáng thương.
Giang Lăng: "Phương án anh làm xong rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đối phương nhanh chóng trả lời: "Vậy thì ngày mai em có thể ngủ thêm một chút, đến công ty trễ chút cũng được."
Giang Lăng: "Ừ."
Không bao lâu, Giang Lăng lại hỏi: "Còn ổn không?"
Bên kia không trả lời.
Năm phút sau, Giang Lăng lại gửi một câu: "Anh mua ít đồ cho em, mấy hôm nay nhớ giữ ấm."
Giang Lăng không đặt biệt danh cho cô ấy, nhưng nhìn ảnh đại diện và nội dung trò chuyện thì quá rõ ràng.
Cô ấy là Chu Huyên.
2
Lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên Chu Huyên, là vào một tháng trước.
Hôm đó Giang Lăng đi xem phim với tôi, xem được nửa chừng, tôi nhận ra anh có vẻ không tập trung.
Quay sang nhìn anh, tôi phát hiện anh đang cúi đầu xem điện thoại, khóe môi mang theo nụ cười nhẹ, ánh mắt trông rất thư giãn.
Tôi nhìn anh rất lâu, mới do dự hỏi: "Anh đang xem gì vậy?"
Giang Lăng vẫn cúi đầu, giọng nói mang theo tiếng cười: "Chu Huyên."
Không khí khựng lại trong chốc lát.
Đó là lần đầu tiên tôi nghe cái tên "Chu Huyên" được thốt ra từ miệng Giang Lăng.
Tốc độ nói chậm rãi, như thể đang ve vuốt cái tên ấy nơi đầu lưỡi, nghe rất êm tai.
Như chợt nhận ra điều gì, Giang Lăng lập tức ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Sau hai giây đối diện, anh đưa điện thoại cho tôi, nghiêm túc giải thích:
"Chu Huyên là đồng nghiệp mới đến công ty, làm việc rất chăm chỉ, anh chỉ coi cô ấy là hậu bối có thể dìu dắt."
Tôi chăm chú nhìn màn hình điện thoại.
Trong video, cô gái kia hình như đang tổ chức sinh nhật, có người bôi bánh kem lên mặt cô ấy, cô ấy không hề tức giận, ngược lại còn cười tươi rói.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Có thể nhận ra, đó là một cô gái có tính cách rất dễ mến.
"Video là đồng nghiệp gửi lên nhóm, anh cũng chỉ tiện tay mở lên xem thôi."
Giang Lăng nắm lấy tay tôi, siết chặt lại, cảm giác ấm áp rõ rệt, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi:
"Nam Nam, tin anh."
Tôi nhìn anh rất lâu, biểu cảm của anh trông thản nhiên, không giống đang nói dối.
Nhưng không hiểu sao, trong đầu tôi cứ hiện lên nụ cười của anh lúc nãy.
Cho đến khi phim kết thúc, chúng tôi không nói thêm câu nào nữa.
Không ngờ, mọi chuyện từ lâu đã có điềm báo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương