Anh ta bước đi rất chậm, lưng hơi khom xuống, chỉ vài bước ra đến cửa, vậy mà đi rất lâu.

Ánh sáng trong phòng bệnh quá chói, kéo bóng anh ta thành một đường dài, nỗi cô đơn theo sát bên.

Trong phòng lại chỉ còn tôi và Kiều Nhất Thanh.

Anh ấy mở hộp giữ nhiệt, liếc nhìn một cái, trầm ngâm nói, “Trước đây ở với anh ta, đều là em nấu cơm à?”

Tôi gật đầu.

“Hèn chi.”

Kiều Nhất Thanh đậy nắp lại, trong mắt ánh lên chút xót xa cho nguyên liệu nấu ăn.

Sau đó quay sang tôi, “Anh nấu ăn không tệ đâu.”

Tôi sửng sốt.

Cửa bỗng mở ra, y tá vào giúp tôi thay chai truyền.

Kiều Nhất Thanh lập tức thu ánh mắt lại, tiếp tục gõ máy tính.

Y tá đi rồi, tôi kéo chăn lên cao, định ngủ tiếp, bên tai lại vang lên giọng nói của Kiều Nhất Thanh, “Trần Nam.”

Tôi lim dim mắt, khẽ “ừ” một tiếng.

“Vừa rồi nghe anh ta nói những lời đó, trong lòng em không có chút cảm xúc nào sao?”

Giọng anh ấy rất nhỏ, nhưng trong phòng bệnh yên tĩnh này, tôi vẫn nghe rõ ràng.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi im lặng hồi lâu, “Không có.”

Kiều Nhất Thanh hình như cười khẽ, “Tốt rồi.”

Tôi mở mắt ra, ngồi dậy nhìn anh ấy.

Anh ấy cũng nhìn tôi chăm chú, không né tránh.

Trong đầu tôi bỗng hiện lên ánh mắt anh ấy khi cúi xuống vén tóc giúp tôi ban nãy.

Hình như, trong đó chứa đựng quá nhiều điều.

Trực giác mách bảo tôi, chắc không phải tôi nghĩ nhiều đâu.

13

Giống như bị ma xui quỷ khiến, tôi buột miệng hỏi: "Anh có phải là—"

"Phải."

Anh dường như biết tôi muốn nói gì, trả lời dứt khoát và thẳng thắn.

Tôi sững người.

Anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt dịu dàng, cảm xúc trong mắt không hề che giấu.

"Vậy còn em, Trần Nam, em nghĩ sao?"

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi nằm viện hai ngày, lúc xuất viện là do Kiều Nhất Thanh lái xe đến đón.

Anh giúp tôi mở cửa ghế phụ, một tay vịn cửa xe chờ tôi ngồi yên, rồi mới vòng qua đầu xe đến ghế lái.

Tôi có chút căng thẳng, không nhịn được quay đầu nhìn anh một cái.

Hôm đó trong phòng bệnh, tôi đã từ chối anh.

Khoảng thời gian này Kiều Nhất Thanh đã giúp tôi rất nhiều, tôi biết ơn, cũng cảm động, nhưng cảm động không phải là rung động.

Khi chưa thật sự buông bỏ quá khứ, tôi không muốn vội vã bước vào mối quan hệ tiếp theo.

Làm vậy không chỉ là không có trách nhiệm với bản thân, mà còn không công bằng với Kiều Nhất Thanh.

Dường như anh đã sớm đoán được, ánh mắt thoáng chút thất vọng, nhưng chỉ trong chớp mắt.

Anh khẽ gật đầu nói: "Anh hiểu."

Có lẽ ánh mắt tôi nhìn anh quá phức tạp, anh mỉm cười nhạt,

"Từ chối anh là quyền của em, em không cần phải chịu trách nhiệm cho cảm xúc của anh."

Nói rồi, anh giơ tay xoa đầu tôi, giọng dịu lại, chất giọng trầm thấp mang theo cảm giác an yên, "Đừng cảm thấy nặng nề."

Tiếng còi xe phía sau kéo tôi về hiện thực.

Tôi đang định thắt dây an toàn, một bàn tay thon dài đúng lúc đưa sang.

Rõ ràng là cảm giác ấm áp, nhưng tôi lại như bị bỏng, lập tức rụt tay lại.

Kiều Nhất Thanh lại rất tự nhiên, lấy dây an toàn trong tay tôi, nghiêng người cài cho tôi.

Mặt tôi hơi nóng lên, ánh mắt bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, "Trần Duệ chẳng phải nói hôm nay sẽ đến đón em sao..."

Từ hôm bị tôi từ chối, chúng tôi chưa gặp lại nhau.

"Phía Thượng Hải có một khách hàng xảy ra chút sự cố, cậu ấy đã xin đi công tác."

Kiều Nhất Thanh khởi động xe, tay đặt trên vô lăng, giọng ôn hòa,

"Cậu ấy bảo nếu mấy ngày này em có chuyện gì, cứ tìm anh."

Tôi khẽ "ừ", lấy điện thoại vẫn để trong túi ra, quả nhiên có mấy tin nhắn WeChat của Trần Duệ cách đây nửa tiếng.

Cậu ấy gửi một biểu cảm khóc, than thở mình bị "ai đó" ép đi công tác, không thể đến đón tôi.

Còn gửi một sticker ghép mặt thật của "ai đó", chữ bên dưới viết: "ai đó".

Tôi nhìn gương mặt bị chụp lén từ một góc kỳ quặc mà vẫn rất đẹp của Kiều Nhất Thanh trên màn hình, trầm ngâm.

Gió đêm mát nhẹ, thổi vào từ cửa sổ xe, rất dễ chịu.

Tôi bỗng nhận ra, mỗi lần ngồi xe Kiều Nhất Thanh, anh đều mở sẵn nửa cửa kính, để tôi đỡ say xe mà cũng không bị lạnh.

Không nhịn được hỏi anh: "Là Trần Duệ nói với anh em bị say xe à?"

Anh trả lời rất khẽ: "Không."

"Vậy thì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện