Những trải nghiệm thời thơ ấu khiến Giang Lăng vô cùng chú trọng đến những chi tiết trong sinh hoạt, cúc áo lúc nào cũng cài chỉnh tề đến tận nút trên cùng, luôn mang lại cảm giác dễ chịu, như gió xuân ấm áp.

Sau khi ở bên anh ta, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta sa sút thê thảm đến vậy.

Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả.

Xót xa sao? Hình như có một chút.

Nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác tiếc nuối không thể quay lại quá khứ.

Anh ta thật sự đã động lòng với Chu Huyên, dù là nhất thời mới mẻ, hay chỉ là rung động tạm thời.

Từ lúc nào không hay, cán cân trong lòng anh ta đã nghiêng về phía người khác.

Tôi sẵn sàng tin rằng anh ta thật sự hối hận, nhưng thì đã sao?

Cái gai đó đã cắm sâu trong tim tôi, mỗi lần gặp lại anh ta, nó lại đ.â.m sâu thêm một chút, đau thêm một phần.

Tôi từng có một Giang Lăng luôn tràn ngập hình bóng tôi trong mắt, làm sao có thể tiếp tục ở bên con người hiện tại của anh ta được?

Khi tôi còn đang đờ người, Giang Lăng đã xách một hộp giữ nhiệt đi tới, giọng nói có chút cẩn trọng,

“Nam Nam, nghe nói em bị bệnh, anh nấu cháo cua thịt mà em thích nhất.”

Tôi hoàn hồn, để ý thấy ngón tay anh ta dán một miếng băng cá nhân, chắc là bị thương lúc nấu cháo cua.

Lúc nhỏ trong nhà không có ai bên cạnh, Giang Lăng chỉ có thể tự học nấu ăn, rồi lủi thủi một mình ăn hết.

Sau này điều kiện tốt hơn, anh ta không bao giờ vào bếp nữa.

Không ngờ lần này lại nấu cháo cho tôi.

“Lúc đang nấu mới phát hiện trong nhà hết nước tương, đợi mua về thì cháo suýt nữa bị khê.”

Giang Lăng mở nắp hộp giữ nhiệt, cười ngại ngùng,

“Sau đó anh thử lại mấy lần, mới miễn cưỡng thành công.”

Tôi im lặng nhìn anh ta.

Không hiểu sao, lại nghĩ đến chuyện trước đây Giang Lăng nhiều lần cùng Chu Huyên ăn mì xương hầm, không chút do dự dành cho cô ta những ngoại lệ mà ngay cả tôi cũng chưa từng có.

Vậy nên, Giang Lăng à Giang Lăng, anh đang bù đắp sao?

Đột nhiên mắt tôi thấy cay xè.

“Giang Lăng, chúng ta đã chia tay rồi, anh không cần làm những chuyện này nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cơ thể anh ấy khựng lại, ngơ ngác nhìn tôi, có phần luống cuống.

“Anh đi đi.” Tôi nói.

“Nam Nam, anh thật sự đã nói rõ với Chu Huyên rồi, anh đảm bảo, sau này cô ấy sẽ không làm phiền đến cuộc sống của chúng ta nữa.”

Giang Lăng mím chặt môi, giọng nói run rẩy, gần như không thành tiếng,

“Trước đây đều là lỗi của anh... anh cũng không biết mình lúc đó bị làm sao, như trúng tà vậy, rõ ràng biết cô ấy có tình cảm với mình, mà vẫn để bản thân tiếp xúc với cô ấy.”

Tôi bật cười nhẹ, không rõ là giễu cợt hay là gì khác.

Viền mắt Giang Lăng đột nhiên đỏ lên, định đưa tay ra nắm tay tôi.

Tôi theo phản xạ tránh đi.

Tay anh ta khựng lại giữa không trung mấy giây, rồi chậm rãi rút về.

“Khi nào thì anh thích cô ta?” Tôi hỏi bình tĩnh.

Giang Lăng nhíu mày, như muốn phản bác điều gì, lại như không thể phản bác, cuối cùng chỉ có thể nói lí nhí,

“Khoảng thời gian đó bọn anh cùng phụ trách một dự án, cô ấy thật sự rất nỗ lực, rất chăm chỉ. Anh nhìn thấy trong cô ấy hình ảnh của em khi xưa...”

“Anh biết rõ người anh yêu là em, nhưng vẫn làm biết bao chuyện khiến em đau lòng, Nam Nam, anh thật sự biết sai rồi...”

Giang Lăng đột nhiên ngừng lại, ánh mắt sâu thẳm.

Ngoài cửa sổ có làn gió nhẹ, Kiều Nhất Thanh tự nhiên cúi người lại gần, giúp tôi vén mấy sợi tóc bị gió thổi loà xoà trên trán ra sau tai.

Trên người anh ấy hình như có một mùi hương nhẹ dịu, không nồng cũng không chướng, rất dễ chịu.

Cơ thể tôi khẽ căng lên, theo bản năng nói, “Cảm ơn.”

Kiều Nhất Thanh giúp tôi kéo chăn lên một chút, lại cẩn thận đắp kín góc chăn, thong thả đáp, “Nên mà.”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Khi tôi còn đang nghĩ không biết câu nói đó có ý gì, thì Kiều Nhất Thanh đã ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của Giang Lăng, giọng nói nhàn nhạt, “Anh nói tiếp đi.”

Giang Lăng im lặng.

Rất lâu sau, anh ta mới từ từ ngẩng đầu nhìn tôi, mắt đỏ hoe.

“Dù anh có làm gì đi nữa, cũng vô ích, đúng không?”

Tôi bình thản nhìn lại anh ấy, “Có những chuyện, tôi không thể coi như chưa từng xảy ra.”

Giang Lăng cụp mắt, nhẹ nhàng đặt hộp giữ nhiệt trong tay lên bàn, giọng khàn đặc, “Anh xin lỗi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện