Editor: Kentu Hai ngày sau, huynh muội Phùng thị ngày ngày đều tìm đến Phùng Uyển. Cho đến đêm ngày thứ ba, hai huynh muội không nhịn được nữa chửi ầm lên, vừa đúng lúc gặp phải Triệu Tuấn trở về phủ. Bị Triệu Tuấn không tài nào nhịn được sai người loạn côn đuổi ra.
Nhìn hai huynh muội đứng phía ngoài xa một chút nhưng lại càng chửi dữ dằn hơn đã dẫn tới mấy người vây xem. Triệu Tuấn sải bước đi về phía Phùng Uyển, thở hổn hển mắng: “Đây mà là người nhà tốt của nàng?”
Phùng Uyển rũ mắt nói: “Phu chủ, bọn họ chửi như vậy, nhỡ may lan truyền ầm ĩ thì sao?”
Lời của nàng nhắc nhở Triệu Tuấn, mặt Triệu Tuấn biến xanh, quát khẽ với mấy người hầu: “Các ngươi đi ra ngoài, che mặt mấy người kia lại rồi đánh ột trận, ném khỏi Đô Thành!”
Y nhắc nhở: “Không được để cho bọn họ biết là ta phái đi.”
“Vâng.”
Nguyệt nương ở một bên cẩn thận nói: “Phu chủ, như vậy không tốt đâu?” Nàng ta nhìn sang hướng Phùng Uyển, nói: “Dù sao cũng là thân thích.”
Triệu Tuấn cười khẩy nói: “Thân thích cái gì, Tứ cô tử cũng đã nói, coi như không có những người này.”
Hóa ra là được Phùng Vân bàn, mọi người bừng tỉnh hiểu ra, các nàng càng thêm đồng tình nhìn về phía Phùng Uyển.
Lúc này, Triệu Tuấn nhìn Phùng Uyển chằm chằm, cảnh cáo nói: “Uyển nương, lời của Tứ cô tử, nàng nhớ được không? Loại người thân này, không có cũng được.”
Trong lúc Triệu Tuấn nhìn chăm chú thì Phùng Uyển cúi đầu. Lúc Triệu Tuấn quay người cho là nàng không trả lời, chỉ nghe tiếng Phùng Uyển nhỏ nhẹ truyền đến: “Dạ.”
Nàng đáp rồi? Triệu Tuấn quay đầu lại, y nhìn xoáy Phùng Uyển một cái.
Sau khi mấy người hầu nghe lệnh rời khỏi đây, cuối cùng phía ngoài cũng an tĩnh lại rồi.
Triệu Tuấn vừa mới đi tới thư phòng lại ngừng bước, y cúi đầu trầm tư rồi dạo bước vào trong căn viện. Nguyệt nương nhìn y mấy lần rồi lại nhìn Phùng Uyển một chút, nàng ta suy nghĩ chốc lát rồi cất bước đi tới hướng Phùng Uyển. Còn chưa mở miệng, lão mụ tử phía bên phải Nguyệt nương đã nhấn giọng lên tiếng: “Ơ ơ, đúng là không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.”
Tiếng nói bà ta vừa dứt, Phùng Uyển liền chậm rãi quay đầu nhìn về phía bà ta.
Bước lên trước hai bước, bất thình lình, Phùng Uyển giơ tay phải lên, “Đét” một tiếng cho lão mụ tử này một bạt tai!
Tiếng bạt tai vang dội đánh thức Triệu Tuấn đang trầm tư. Trong lúc y ngạc nhiên quay đầu, đám tỳ thiếp trợn to hai mắt nhìn sang, Phùng Uyển thong thả ung dung lấy khăn tay ra lau lau lòng bàn tay mình.
Rốt cuộc, lão mụ tử kia phản ứng lại, tiếng bà ta gào thét nói: “Mẹ kiếp…”, lại một lần nữa, tiếng bà ta vừa mới gào thét lên tiếng, Phùng Uyển giơ tay trái lên “Đét” một tiếng, lại là tát bên mặt kia của bà ta một cái bạt tai!
Lão mụ tử thét lên chói tai rồi dừng lại đột ngột.
Nguyệt nương sợ hãi kêu lên: “Ngươi, ngươi.” Nàng ta ngân ngấn nước mắt, vẻ mặt cay đắng nhìn về phía Triệu Tuấn.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Phùng Uyển, nhìn Triệu Tuấn.
Phùng Uyển cúi đầu, nàng gần như không thèm để ý tới Triệu Tuấn đã ở sân, tiếp tục chậm rãi lau lòng bàn tay đánh đến đỏ. Sau đó, nàng quay người từ từ đi về phía gian phòng của mình.
Thấy thái độ nàng như thế, Nguyệt nương òa khóc ra thành tiếng. Nàng ta vọt tới trước mặt Triệu Tuấn, rưng rưng kêu lên: “Phu chủ, chàng nhìn phu nhân đi, sao phu nhân có thể như vậy?” Rõ ràng chỗ dựa dẫm của nàng ta trong cung đã đóng cửa cấm bế, rõ ràng người thân của nàng ta mới vừa bị phu chủ đuổi. Không phải nàng ta hẳn nên tiếp tục thu liễm lại, không phải là mình hẳn là nhân cơ hội tiến lên trên một bước đấy sao? Sao nàng ta lại đánh vào bộ mặt phu chủ, là ai cho nàng can đảm?
Nguyệt nương đáng thương ngửa đầu nhìn Triệu Tuấn, chờ y cân nhắc quyết định.
Môi Triệu Tuấn mấp máy.
Y nhìn bóng lưng Phùng Uyển chậm rãi rời đi.
Mới vừa rồi Phùng Uyển ra tay cũng ngoài dự liệu của y. Nhưng mà hình như từ trước cho tới nay, Uyển nương đều là như vậy. Từng có nhút nhát, từng có mất mát, cũng sẽ luôn mau chóng bình tĩnh lại. Nàng là Uyển nương.
Y nhớ mang máng, bọn họ vừa mới thành hôn không lâu, một lần Uyển nương ở phía sau ôm y khóc lớn. Không chỉ là lần đó, hình như còn có mấy lần nữa, nàng cũng yếu đuối co rúm lại khóc lóc như vậy. Chẳng qua là khi đó là chuyện gì, y nói như thế nào, y đã hoàn toàn quên rồi.
Trong tiếng kêu khóc của lão mụ tử và nước mắt của Nguyệt nương, Triệu Tuấn nhíu mày lại không kiên nhẫn nói: “Chọc vào nàng ấy làm gì? Cũng không phải các ngươi không biết, mấy ngày qua tâm tình phu nhân không tốt.” Dứt lời, y phất ống tay áo thoát khỏi tay Nguyệt nương, sải bước đi tới thư phòng.
Đây là tình huống gì?
Nguyệt nương ngơ ngác nhìn bóng lưng Triệu Tuấn. Chẳng lẽ Phùng mỹ nhân trong cung lại có chuyển biến tốt rồi cho nên phu chủ mới nể mặt mũi phu nhân? Nhưng mà không phải vậy.
Về phần không phải chỗ nào, nàng ta cũng nói không nên lời.
Nguyệt nương thu lại suy nghĩ, ra hiệu một ánh mắt với Phất nhi bên kia rồi quay người trở lại phòng mình.
Nàng ta vừa ngồi xuống, Phất nhi liền tới rồi.
Nhìn tiểu tỳ nữ nơm nớp lo sợ, Nguyệt nương nhíu mày lại nói: “Phất nhi, ngươi xem mới vừa rồi là xảy ra chuyện gì? Phu chủ đối phó với người nhà phu nhân như vậy đều không nể một chút tình cảm. Tại sao phu nhân đánh người của ta, chàng cũng khôngquát lớn một câu? Phu chủ đang sợ cái gì?”
Phất nhi cúi gằm mặt, một hồi lâu ả cẩn thận nói: “Có lẽ trong mắt phu chủ, người nhà phu nhân và phu nhân đó là hai chuyện khác nhau chăng?”
“Thế nào lại là hai chuyện khác nhau?” Nguyệt nương đứng lên, nàng ta đi lại trong phòng, “Đối tốt với người nhà phu nhân chính là cho phu nhân mặt mũi. Nếu như phu chủ coi trọng phu nhân, tại sao có thể không để cho nàng ta mặt mũi chứ?”
Phất nhi ngu ngơ lắc đầu.
Nhìn dáng vẻ ả như vậy, Nguyệt nương cảm thấy một cơn bực mình, nàng ta phất phất tay, không kiên nhẫn nói: “Đi ra ngoài đi, đi ra ngoài đi.”
“Dạ.”
Phất nhi liền vội vàng khom người lui ra khỏi phòng.
Chỉ chốc lát sau, Phất nhi đã đi tới phía sau Phùng Uyển.
Lúc này, tiếng Phùng Uyển an tĩnh truyền đến: “Phất nhi, ngươi biết không? Đệ muội của ta vẫn bất hòa với ta. Bọn họ chịu phạt, ta cũng không thương tâm.”
Thế mà nàng lại nói với Phất nhi tâm sự. Phất nhi được sủng ái lại lo sợ, ả ngây người một hồi lâu rồi vội vàng khom người khẽ đáp: “Phất nhi biết, người nhà phu nhân đúng là đối xử với phu nhân không tốt.”
Cái này ai cũng đều thấy được, chửi ầm lên và nói năng lỗ mãng như vậy, dù là tượng đất thì trong lòng cũng sẽ lạnh nhạt đi.
Dưới ánh nến nhạt nhòa, Phùng Uyển khẽ ừ. Nàng từ từ đứng lên quay người đi tới phía giường. Cho đến khi tiếng hít thở khe khẽ của nàng truyền đến, Phất nhi mới cúi đầu từ từ lui ra ngoài.
Ngày hôm sau.
Đứng dưới ánh nắng mặt trời, trên mặt Phùng Uyển có một sự thả lỏng nhàn nhạt.
Nhìn biểu tình của phu nhân, đám tỳ thiếp cũng không lạ lùng gì. Sáng sớm hôm nay, các nàng đều nghe được lời buôn chuyện của Phất nhi. Cũng phải thôi, loại người nhà như vậy, còn cay đắng và buồn hơn chăng? Hơn nữa không phải đệ muội phu nhân đã nói rồi sao, giữa bọn họ và phu nhân cũng không phải là cùng mẹ.
Gió nhẹ thổi tới, váy dài phất phơ. Nguyệt nương thấy Phùng Uyển như vậy, hèn nhát nổi lên theo bản năng: Đây mới là diện mạo vốn có của phu nhân.
Thấy Nguyệt nương đi ra, Phùng Uyển nhìn sang hờ hững hỏi: “Chuyện mua thêm người hầu làm đến đâu rồi?”
Giọng điệu của nàng lạnh lùng uy nghiêm, Nguyệt nương cắn môi, cố ý kéo dài rồi mới trả lời: “Hai ngày nữa làm.”
Phùng Uyển nghe ra sự có lệ trong giọng điệu của nàng ta.
Nàng từ từ bước đi tới hướng nàng ta.
Chậm chạp đi tới trước người Nguyệt nương, Phùng Uyển nhìn xuống nàng ta từ trên cao. Giữa lúc Nguyệt nương co rúm lại, đầu tiên là nàng nhìn sang hướng thư phòng Triệu Tuấn, sau đó từ từ chuyển hướng Nguyệt nương, lời nói nhỏ nhẹ xem thường nói: “Nguyệt nương, ngươi có tin ta thưởng cho ngươi một cái tát mà phu chủ sẽ không nói nửa lời phàn nàn hay không?”
Giọng nói của nàng tuy khẽ nhưng cũng đủ để cho những người bên cạnh nghe rõ.
Vụt vụt vụt, mọi người kinh ngạc nhìn Phùng Uyển.
Sắc mặt Nguyệt nương trắng nhợt, nàng ta cắn môi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ngươi, ngươi…” Ngươi hồi lâu, nàng ta không nói được nữa. Trong vô thức, nàng ta lại có phần tin tưởng lời nói của Phùng Uyển.
Phùng Uyển nhìn nàng ta chằm chằm, từ từ nói: “Muốn bảo vệ gương mặt này thì quản cho tốt đám chó đi.” Nàng nhìn sang lão mụ tử và hai tỳ nữ kia.
Lão mụ tử trợn trừng mắt, tiến lên trước một bước. Bà ta vừa mới tới gần, tiếng Nguyệt nương vội vã truyền đến, “Ta hiểu rõ.” Nàng ta cắn răng sợ hãi nói: “Phu nhân, Nguyệt nương hiểu.”
Phùng Uyển thờ ơ nói: “Hiểu là tốt rồi.” Nàng nhìn xoáy vào Nguyệt nương, thầm nghĩ trong lòng: Thông minh, có thể co có thể duỗi, hẳn là không thể xem thường.
Nguyệt nương là người vượt ngoài trí nhớ của nàng, nàng phải quan sát nàng ta cho rõ ràng. Quả nhiên, thăm dò vẫn hữu dụng.
Phùng Uyển cất bước đi tới xe ngựa.
Hiện tại, chuyện huynh muội Phùng gia coi như là đã qua. Chắc rằng chuyện bọn họ bị ném ra khỏi Đô Thành, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Triệu Tuấn động tay động chân.
Thật tốt, thù hận của bọn họ đều chuyển sang Triệu Tuấn, chuyển sang Phùng Vân thấy chết mà không cứu. Nàng tin rằng bọn họ về nhà xoay sở được tiền cũng được, không xoay sở tiền được tiền cũng được và lại muốn nảy ra suy nghĩ gì trong đầu cũng được, cũng sẽ không cố ý nhằm vào nàng.
Đối với Phùng Uyển mà nói, thực sự thế lực hiện tại của nàng quá nhỏ. Trừ mượn thế, nàng không nghĩ tới biện pháp nào khác.
Xe ngựa Phùng Uyển vừa mới chạy ra khỏi cửa phủ liền thấy một chiếc xe ngựa vội vàng hùng hổ chạy tới.
Bởi vì Phùng Uyển vừa lúc vào góc, chủ nhân chiếc xe ngựa này cũng không nhìn thấy nàng.
Chỉ chốc lát sau, cỗ xe ngựa kia dừng lại ở cửa phủ Triệu Tuấn. Tiếp theo, Đại công chúa nhảy xuống xe ngựa.
Nhìn tận mắt Đại công chúa bước nhanh xông vào trong phủ, Phùng Uyển mỉm cười nói: “Đến gần cửa phủ một chút.”
“Dạ.”
Xe ngựa vừa mới tới gần, chỉ nghe một loạt tiếng đánh chửi truyền đến từ bên trong.
Không cần lắng tai, Phùng Uyển cũng có thể nghe được tiếng Đại công chúa vênh váo quát: “Bản công chúa tìm ai, ngươi tiện tỳ này cũng dám hỏi đến?”
Một đợt tiếng nức nở truyền đến. Nghe tiếng này, chính là của Nguyệt nương?
Đúng vậy, chuyện Triệu Tuấn sủng ái thiếp thất Nguyệt nương này đã sớm truyền khắp giới quý nữ. Cho tới bây giờ Đại công chúa mới chạy tới đây để dạy dỗ, có lẽ bị chuyện kia kiềm ả lại.
Nghe một hồi cũng chưa từng nghe tới tiếng nào khác, Phùng Uyển thầm suy nghĩ nói: Nguyệt nương này thật đúng là nhịn được tức giận, chắc chắn là nàng ta quát bảo mấy nô bộc của nàng ta ngưng lại, không để cho bọn họ tiến lên trước. Nếu không, chỉ cần ánh mắt của lão mụ tử này cũng có thể khiến Trần Nhã đánh giết mấy người!
Nghĩ tới đây, Phùng Uyển nói với ngự phu kia: “Lệnh cho ngươi dò thăm chuyện đã có kết quả chưa?”
Ngự phu vội vàng nói: “Vâng thưa phu nhân, bọn họ nói phụ thân của Phất nhi đã ra tù rồi, nói là có người chạy tiền.”
“Thế à?” Phùng Uyển hờ hững nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Dạ.” Xe ngựa chạy đi, thận trọng đi tới giữa ngã tư đường. Gần như là nàng vừa mới quay người, trong Triệu phủ lại truyền đến một đợt tiếng đánh chửi kêu khóc.
Nhìn hai huynh muội đứng phía ngoài xa một chút nhưng lại càng chửi dữ dằn hơn đã dẫn tới mấy người vây xem. Triệu Tuấn sải bước đi về phía Phùng Uyển, thở hổn hển mắng: “Đây mà là người nhà tốt của nàng?”
Phùng Uyển rũ mắt nói: “Phu chủ, bọn họ chửi như vậy, nhỡ may lan truyền ầm ĩ thì sao?”
Lời của nàng nhắc nhở Triệu Tuấn, mặt Triệu Tuấn biến xanh, quát khẽ với mấy người hầu: “Các ngươi đi ra ngoài, che mặt mấy người kia lại rồi đánh ột trận, ném khỏi Đô Thành!”
Y nhắc nhở: “Không được để cho bọn họ biết là ta phái đi.”
“Vâng.”
Nguyệt nương ở một bên cẩn thận nói: “Phu chủ, như vậy không tốt đâu?” Nàng ta nhìn sang hướng Phùng Uyển, nói: “Dù sao cũng là thân thích.”
Triệu Tuấn cười khẩy nói: “Thân thích cái gì, Tứ cô tử cũng đã nói, coi như không có những người này.”
Hóa ra là được Phùng Vân bàn, mọi người bừng tỉnh hiểu ra, các nàng càng thêm đồng tình nhìn về phía Phùng Uyển.
Lúc này, Triệu Tuấn nhìn Phùng Uyển chằm chằm, cảnh cáo nói: “Uyển nương, lời của Tứ cô tử, nàng nhớ được không? Loại người thân này, không có cũng được.”
Trong lúc Triệu Tuấn nhìn chăm chú thì Phùng Uyển cúi đầu. Lúc Triệu Tuấn quay người cho là nàng không trả lời, chỉ nghe tiếng Phùng Uyển nhỏ nhẹ truyền đến: “Dạ.”
Nàng đáp rồi? Triệu Tuấn quay đầu lại, y nhìn xoáy Phùng Uyển một cái.
Sau khi mấy người hầu nghe lệnh rời khỏi đây, cuối cùng phía ngoài cũng an tĩnh lại rồi.
Triệu Tuấn vừa mới đi tới thư phòng lại ngừng bước, y cúi đầu trầm tư rồi dạo bước vào trong căn viện. Nguyệt nương nhìn y mấy lần rồi lại nhìn Phùng Uyển một chút, nàng ta suy nghĩ chốc lát rồi cất bước đi tới hướng Phùng Uyển. Còn chưa mở miệng, lão mụ tử phía bên phải Nguyệt nương đã nhấn giọng lên tiếng: “Ơ ơ, đúng là không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.”
Tiếng nói bà ta vừa dứt, Phùng Uyển liền chậm rãi quay đầu nhìn về phía bà ta.
Bước lên trước hai bước, bất thình lình, Phùng Uyển giơ tay phải lên, “Đét” một tiếng cho lão mụ tử này một bạt tai!
Tiếng bạt tai vang dội đánh thức Triệu Tuấn đang trầm tư. Trong lúc y ngạc nhiên quay đầu, đám tỳ thiếp trợn to hai mắt nhìn sang, Phùng Uyển thong thả ung dung lấy khăn tay ra lau lau lòng bàn tay mình.
Rốt cuộc, lão mụ tử kia phản ứng lại, tiếng bà ta gào thét nói: “Mẹ kiếp…”, lại một lần nữa, tiếng bà ta vừa mới gào thét lên tiếng, Phùng Uyển giơ tay trái lên “Đét” một tiếng, lại là tát bên mặt kia của bà ta một cái bạt tai!
Lão mụ tử thét lên chói tai rồi dừng lại đột ngột.
Nguyệt nương sợ hãi kêu lên: “Ngươi, ngươi.” Nàng ta ngân ngấn nước mắt, vẻ mặt cay đắng nhìn về phía Triệu Tuấn.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Phùng Uyển, nhìn Triệu Tuấn.
Phùng Uyển cúi đầu, nàng gần như không thèm để ý tới Triệu Tuấn đã ở sân, tiếp tục chậm rãi lau lòng bàn tay đánh đến đỏ. Sau đó, nàng quay người từ từ đi về phía gian phòng của mình.
Thấy thái độ nàng như thế, Nguyệt nương òa khóc ra thành tiếng. Nàng ta vọt tới trước mặt Triệu Tuấn, rưng rưng kêu lên: “Phu chủ, chàng nhìn phu nhân đi, sao phu nhân có thể như vậy?” Rõ ràng chỗ dựa dẫm của nàng ta trong cung đã đóng cửa cấm bế, rõ ràng người thân của nàng ta mới vừa bị phu chủ đuổi. Không phải nàng ta hẳn nên tiếp tục thu liễm lại, không phải là mình hẳn là nhân cơ hội tiến lên trên một bước đấy sao? Sao nàng ta lại đánh vào bộ mặt phu chủ, là ai cho nàng can đảm?
Nguyệt nương đáng thương ngửa đầu nhìn Triệu Tuấn, chờ y cân nhắc quyết định.
Môi Triệu Tuấn mấp máy.
Y nhìn bóng lưng Phùng Uyển chậm rãi rời đi.
Mới vừa rồi Phùng Uyển ra tay cũng ngoài dự liệu của y. Nhưng mà hình như từ trước cho tới nay, Uyển nương đều là như vậy. Từng có nhút nhát, từng có mất mát, cũng sẽ luôn mau chóng bình tĩnh lại. Nàng là Uyển nương.
Y nhớ mang máng, bọn họ vừa mới thành hôn không lâu, một lần Uyển nương ở phía sau ôm y khóc lớn. Không chỉ là lần đó, hình như còn có mấy lần nữa, nàng cũng yếu đuối co rúm lại khóc lóc như vậy. Chẳng qua là khi đó là chuyện gì, y nói như thế nào, y đã hoàn toàn quên rồi.
Trong tiếng kêu khóc của lão mụ tử và nước mắt của Nguyệt nương, Triệu Tuấn nhíu mày lại không kiên nhẫn nói: “Chọc vào nàng ấy làm gì? Cũng không phải các ngươi không biết, mấy ngày qua tâm tình phu nhân không tốt.” Dứt lời, y phất ống tay áo thoát khỏi tay Nguyệt nương, sải bước đi tới thư phòng.
Đây là tình huống gì?
Nguyệt nương ngơ ngác nhìn bóng lưng Triệu Tuấn. Chẳng lẽ Phùng mỹ nhân trong cung lại có chuyển biến tốt rồi cho nên phu chủ mới nể mặt mũi phu nhân? Nhưng mà không phải vậy.
Về phần không phải chỗ nào, nàng ta cũng nói không nên lời.
Nguyệt nương thu lại suy nghĩ, ra hiệu một ánh mắt với Phất nhi bên kia rồi quay người trở lại phòng mình.
Nàng ta vừa ngồi xuống, Phất nhi liền tới rồi.
Nhìn tiểu tỳ nữ nơm nớp lo sợ, Nguyệt nương nhíu mày lại nói: “Phất nhi, ngươi xem mới vừa rồi là xảy ra chuyện gì? Phu chủ đối phó với người nhà phu nhân như vậy đều không nể một chút tình cảm. Tại sao phu nhân đánh người của ta, chàng cũng khôngquát lớn một câu? Phu chủ đang sợ cái gì?”
Phất nhi cúi gằm mặt, một hồi lâu ả cẩn thận nói: “Có lẽ trong mắt phu chủ, người nhà phu nhân và phu nhân đó là hai chuyện khác nhau chăng?”
“Thế nào lại là hai chuyện khác nhau?” Nguyệt nương đứng lên, nàng ta đi lại trong phòng, “Đối tốt với người nhà phu nhân chính là cho phu nhân mặt mũi. Nếu như phu chủ coi trọng phu nhân, tại sao có thể không để cho nàng ta mặt mũi chứ?”
Phất nhi ngu ngơ lắc đầu.
Nhìn dáng vẻ ả như vậy, Nguyệt nương cảm thấy một cơn bực mình, nàng ta phất phất tay, không kiên nhẫn nói: “Đi ra ngoài đi, đi ra ngoài đi.”
“Dạ.”
Phất nhi liền vội vàng khom người lui ra khỏi phòng.
Chỉ chốc lát sau, Phất nhi đã đi tới phía sau Phùng Uyển.
Lúc này, tiếng Phùng Uyển an tĩnh truyền đến: “Phất nhi, ngươi biết không? Đệ muội của ta vẫn bất hòa với ta. Bọn họ chịu phạt, ta cũng không thương tâm.”
Thế mà nàng lại nói với Phất nhi tâm sự. Phất nhi được sủng ái lại lo sợ, ả ngây người một hồi lâu rồi vội vàng khom người khẽ đáp: “Phất nhi biết, người nhà phu nhân đúng là đối xử với phu nhân không tốt.”
Cái này ai cũng đều thấy được, chửi ầm lên và nói năng lỗ mãng như vậy, dù là tượng đất thì trong lòng cũng sẽ lạnh nhạt đi.
Dưới ánh nến nhạt nhòa, Phùng Uyển khẽ ừ. Nàng từ từ đứng lên quay người đi tới phía giường. Cho đến khi tiếng hít thở khe khẽ của nàng truyền đến, Phất nhi mới cúi đầu từ từ lui ra ngoài.
Ngày hôm sau.
Đứng dưới ánh nắng mặt trời, trên mặt Phùng Uyển có một sự thả lỏng nhàn nhạt.
Nhìn biểu tình của phu nhân, đám tỳ thiếp cũng không lạ lùng gì. Sáng sớm hôm nay, các nàng đều nghe được lời buôn chuyện của Phất nhi. Cũng phải thôi, loại người nhà như vậy, còn cay đắng và buồn hơn chăng? Hơn nữa không phải đệ muội phu nhân đã nói rồi sao, giữa bọn họ và phu nhân cũng không phải là cùng mẹ.
Gió nhẹ thổi tới, váy dài phất phơ. Nguyệt nương thấy Phùng Uyển như vậy, hèn nhát nổi lên theo bản năng: Đây mới là diện mạo vốn có của phu nhân.
Thấy Nguyệt nương đi ra, Phùng Uyển nhìn sang hờ hững hỏi: “Chuyện mua thêm người hầu làm đến đâu rồi?”
Giọng điệu của nàng lạnh lùng uy nghiêm, Nguyệt nương cắn môi, cố ý kéo dài rồi mới trả lời: “Hai ngày nữa làm.”
Phùng Uyển nghe ra sự có lệ trong giọng điệu của nàng ta.
Nàng từ từ bước đi tới hướng nàng ta.
Chậm chạp đi tới trước người Nguyệt nương, Phùng Uyển nhìn xuống nàng ta từ trên cao. Giữa lúc Nguyệt nương co rúm lại, đầu tiên là nàng nhìn sang hướng thư phòng Triệu Tuấn, sau đó từ từ chuyển hướng Nguyệt nương, lời nói nhỏ nhẹ xem thường nói: “Nguyệt nương, ngươi có tin ta thưởng cho ngươi một cái tát mà phu chủ sẽ không nói nửa lời phàn nàn hay không?”
Giọng nói của nàng tuy khẽ nhưng cũng đủ để cho những người bên cạnh nghe rõ.
Vụt vụt vụt, mọi người kinh ngạc nhìn Phùng Uyển.
Sắc mặt Nguyệt nương trắng nhợt, nàng ta cắn môi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ngươi, ngươi…” Ngươi hồi lâu, nàng ta không nói được nữa. Trong vô thức, nàng ta lại có phần tin tưởng lời nói của Phùng Uyển.
Phùng Uyển nhìn nàng ta chằm chằm, từ từ nói: “Muốn bảo vệ gương mặt này thì quản cho tốt đám chó đi.” Nàng nhìn sang lão mụ tử và hai tỳ nữ kia.
Lão mụ tử trợn trừng mắt, tiến lên trước một bước. Bà ta vừa mới tới gần, tiếng Nguyệt nương vội vã truyền đến, “Ta hiểu rõ.” Nàng ta cắn răng sợ hãi nói: “Phu nhân, Nguyệt nương hiểu.”
Phùng Uyển thờ ơ nói: “Hiểu là tốt rồi.” Nàng nhìn xoáy vào Nguyệt nương, thầm nghĩ trong lòng: Thông minh, có thể co có thể duỗi, hẳn là không thể xem thường.
Nguyệt nương là người vượt ngoài trí nhớ của nàng, nàng phải quan sát nàng ta cho rõ ràng. Quả nhiên, thăm dò vẫn hữu dụng.
Phùng Uyển cất bước đi tới xe ngựa.
Hiện tại, chuyện huynh muội Phùng gia coi như là đã qua. Chắc rằng chuyện bọn họ bị ném ra khỏi Đô Thành, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Triệu Tuấn động tay động chân.
Thật tốt, thù hận của bọn họ đều chuyển sang Triệu Tuấn, chuyển sang Phùng Vân thấy chết mà không cứu. Nàng tin rằng bọn họ về nhà xoay sở được tiền cũng được, không xoay sở tiền được tiền cũng được và lại muốn nảy ra suy nghĩ gì trong đầu cũng được, cũng sẽ không cố ý nhằm vào nàng.
Đối với Phùng Uyển mà nói, thực sự thế lực hiện tại của nàng quá nhỏ. Trừ mượn thế, nàng không nghĩ tới biện pháp nào khác.
Xe ngựa Phùng Uyển vừa mới chạy ra khỏi cửa phủ liền thấy một chiếc xe ngựa vội vàng hùng hổ chạy tới.
Bởi vì Phùng Uyển vừa lúc vào góc, chủ nhân chiếc xe ngựa này cũng không nhìn thấy nàng.
Chỉ chốc lát sau, cỗ xe ngựa kia dừng lại ở cửa phủ Triệu Tuấn. Tiếp theo, Đại công chúa nhảy xuống xe ngựa.
Nhìn tận mắt Đại công chúa bước nhanh xông vào trong phủ, Phùng Uyển mỉm cười nói: “Đến gần cửa phủ một chút.”
“Dạ.”
Xe ngựa vừa mới tới gần, chỉ nghe một loạt tiếng đánh chửi truyền đến từ bên trong.
Không cần lắng tai, Phùng Uyển cũng có thể nghe được tiếng Đại công chúa vênh váo quát: “Bản công chúa tìm ai, ngươi tiện tỳ này cũng dám hỏi đến?”
Một đợt tiếng nức nở truyền đến. Nghe tiếng này, chính là của Nguyệt nương?
Đúng vậy, chuyện Triệu Tuấn sủng ái thiếp thất Nguyệt nương này đã sớm truyền khắp giới quý nữ. Cho tới bây giờ Đại công chúa mới chạy tới đây để dạy dỗ, có lẽ bị chuyện kia kiềm ả lại.
Nghe một hồi cũng chưa từng nghe tới tiếng nào khác, Phùng Uyển thầm suy nghĩ nói: Nguyệt nương này thật đúng là nhịn được tức giận, chắc chắn là nàng ta quát bảo mấy nô bộc của nàng ta ngưng lại, không để cho bọn họ tiến lên trước. Nếu không, chỉ cần ánh mắt của lão mụ tử này cũng có thể khiến Trần Nhã đánh giết mấy người!
Nghĩ tới đây, Phùng Uyển nói với ngự phu kia: “Lệnh cho ngươi dò thăm chuyện đã có kết quả chưa?”
Ngự phu vội vàng nói: “Vâng thưa phu nhân, bọn họ nói phụ thân của Phất nhi đã ra tù rồi, nói là có người chạy tiền.”
“Thế à?” Phùng Uyển hờ hững nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Dạ.” Xe ngựa chạy đi, thận trọng đi tới giữa ngã tư đường. Gần như là nàng vừa mới quay người, trong Triệu phủ lại truyền đến một đợt tiếng đánh chửi kêu khóc.
Danh sách chương