Ngày hôm đó, Phùng Uyển cố ý trở về muộn như vậy.

Không ngờ ban đêm, trong phủ đã đèn dầu sáng rỡ, ồn ào huyên náo không dứt. Lúc xe ngựa Phùng Uyển tiến vào, khắp nơi tĩnh lặng.

Khi nàng vén rèm xe lên đi xuống xe ngựa, đám tỳ nữ khắp nơi yên tĩnh lại. Các nàng rối rít nhìn về phía Phùng Uyển, vẻ mặt khác nhau.

Nguyệt nương đứng ở trên bậc thang. Lão mụ tử kia đi tới phía sau nàng ta, nhìn có phần hả hê nói: “Nữ lang, người nhà phu nhân xảy ra chuyện như vậy, xem sau này nàng ta làm sao còn tư thái đấu với Phùng mỹ nhân!”

Tỳ nữ khác cũng khẽ nói: “Đúng đấy, phu chủ nhà mình cũng nửa năm chưa qua phòng nàng ta rồi, nàng ta vẫn còn không để ai vào mắt. Không phải là ỷ vào trong cung có muội muội mỹ nhân sao? Nếu như muội muội mỹ nhân kia bị đuổi vào lãnh cung thì tốt rồi, xem đến lúc đó nàng ta sao đắc ý được.”

Trong tiếng nghị luận, Nguyệt nương im lặng nhìn Phùng Uyển. Chuyện Phùng Uyển và Phùng mỹ nhân, nàng ta cũng từng hỏi thăm từ nơi phu chủ, ngay cả Vũ nương cũng từng tiết lộ. Bất kể là từ phu chủ hay là trong miệng Vũ nương cũng có thể nghe ra, mặc dù Phùng mỹ nhân trong cung và phu nhân là tỷ muội ruột nhưng quan hệ của các nàng cũng không tốt.

Nhưng mà dù cho quan hệ có không tốt, dẫu sao các nàng cũng là tỷ muội. Muội muội được vinh hoa rồi dù không cho cái gì nhưng làm tỷ tỷ cũng sẽ được nhờ. Ít nhất ở trong mắt người ngoài, ở trong mắt thúc phụ, làm tỷ tỷ có muội muội như vậy đó chính là không thể vô duyên vô cớ bỏ mặc.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Nguyệt nương từ từ nhoẻn lên.

Ánh mắt Phùng Uyển quét qua chúng nữ, nhíu mày nghi ngờ đi vào trong phòng.

Lúc này, cửa thư phòng mở ra, một người hầu kêu lên: “Phu nhân, lang chủ gọi Người.”

“Ừ.”

Dõi mắt nhìn Phùng Uyển bước vào thư phòng, tiếng nói lí nhí của một tỳ nữ truyền đến, “Lần này, phu nhân hẳn là lo lắng.”

Phùng Uyển bước chân vào thư phòng.

Nhìn thấy nàng đi vào, Triệu Tuấn đi ra một bước, nghiêm mặt nói: “Nàng đã đi đâu vậy hả? Trễ như thế mới trở về?”

Phùng Uyển rũ mắt.

Triệu Tuấn hừ một tiếng lại nói: “Những người nhà kia của nàng xảy ra chuyện, nàng có biết tình hình không?” Y cười xòa: “Nàng suốt ngày chơi bời ngoài đường, chưa nghe được chuyện lớn như vậy?”

Phùng Uyển mở to mắt nhìn y, nghi ngờ, bất an hỏi: “Người nhà đã xảy ra chuyện gì?” Tựa hồ dự cảm đến điều gì, môi nàng biến thành trắng bệch, còn run rẩy.

Triệu Tuấn chán ghét nói: “Chuyện gì? Chẳng qua mấy người tới từ nông thôn lại dám ở giữa Đô Thành đánh đấm lung tung đụng đến xe ngựa quý nhân rồi. Chẳng những không đền tội còn dám ra tay đánh người, còn dám kêu to la lớn, lấy danh hào Phùng mỹ nhân làm mưa làm gió.” Y trợn trừng nhìn Phùng Uyển, vô cùng khinh thường nói: “Làm sao nàng lại có người nhà như vậy hả?” Trong giọng nói tràn đầy vẻ chán ghét bị liên lụy và sự trơ tráo.

Phùng Uyển rũ mắt. Lúc này, Triệu Tuấn lại nói: “Cả nhà này của nàng, không có mấy người thông minh. May là còn cách xa, nếu mà gần, chỉ cần thu vén cục diện rối rắm của người nhà nàng thì cũng đủ ta chán ghét rồi.” Trong giọng nói không chút khách khí và tràn đầy chỉ trích.

Nàng vì y không quan tâm lớn nhỏ, đều đồng ý, mà y thì sao? Cho dù chẳng qua là có thể liên lụy nàng, y cũng chán ghét, cũng chỉ trích không thôi. Nếu là Phùng Uyển kiếp trước, nghe nói như thế, nhất định sẽ rất đau lòng sao? Đúng rồi, nếu không phải sợ xuất hiện tình huống như thế, kiếp trước nàng cũng sẽ không tốn nhiều tâm sức để tránh thoát. Sâu trong lòng nàng là sợ bị y chán ghét và chỉ trích.

Chẳng qua là kiếp trước nàng cũng không dám suy nghĩ sâu xa mà thôi.

Phùng Uyển mím môi, khẽ nói: “Tứ cô tử có biết chuyện không?”

Triệu Tuấn cười khẩy một tiếng, “Sao nàng ta không biết chuyện chứ? Chuyện này vẫn là nàng ta cho ta biết đây này.”

Y phất ống tay áo một cái, bước đến bàn trà, ngồi thẳng xuống. Triệu Tuấn sa sầm mặt quát lên: “Đây là người nhà nàng gây ra chuyện, nàng tìm cách xử lý đi.”

Dứt lời, y cứ thế tự mình rót rượu.

Phùng Uyển nhìn y một cái rồi cúi đầu.

Thấy nàng cúi đầu đứng trong phòng không nói một lời, có vẻ yếu đuối co rúm lại. Triệu Tuấn cầm ly rượu đặt thật mạnh trên mặt bàn, sắc mặt đen lại nói: “Nói đi chứ, sao không nói chuyện?”

Phùng Uyển ngẩng đầu nhìn y một cái liền lập tức cúi đầu xuống, nàng lúng ta lúng túng nói: “Thiếp, thiếp không biết nói gì.”

“Lại là không biết!” Triệu Tuấn tức giận nói: “Nàng phụ nhân này, ngoại trừ nói không biết còn có thể nói gì?”

Thét tới đây, Triệu Tuấn nghĩ đến chỗ khác thường của Phùng Uyển, cắn răng chịu đựng sự tức giận, nói: “Đến chỗ Nguyệt nương lấy hai mươi tấm vàng lá, chuyện còn lại, thứ cho ta bất lực!”

Phùng Uyển rũ mắt, một lúc lâu mới khẽ nhún chào y, nói khẽ: “Đa tạ phu chủ. Thiếp đi về trước thử nghĩ xem.”

Nàng mới vừa quay người lại, tiếng Triệu Tuấn hừ lạnh truyền đến, “Hôm nay muội muội kia của nàng nói, nàng ta mà ngã xuống, chúng ta cũng không được tốt.” Giọng nói của y trần đầy tức giận, “Nàng ta còn có mặt mũi nói lời như vậy ư? Lần này nàng ta hại ta còn chưa đủ sao? Nếu không phải nàng ta la lối như một người đàn bà chanh chua thì làm sao ta sẽ đề nghị với Hoàng thượng để Tứ công chúa hòa thân? Làm sao lại chọc đến điều không vui trong lòng Bệ hạ hả?” Y vừa nói xong liền đứng vọt lên.

Sau khi vòng qua vòng lại trong phòng hai lượt, sắc mặt y càng lúc càng đen, càng lúc càng khó coi.

Thật ra thì Triệu Tuấn cũng biết, câu này đã được nói rất nhiều. Có một Phùng Vân ở trong cung giúp mình thổi gió bên gối, lợi ích này kể ra còn không hết. Y cũng biết, Tứ cô tử nói không hề có chỗ sai, nửa năm qua, nàng ở sau lưng vẫn thay mình làm nhiều chuyện. Giống như lần trước, bởi vì mình không chịu đi tiền tuyến, bệ hạ rất là tức giận. Nếu không phải thỉnh thoảng nàng nói vài lời có ích, căn bản lần này Bệ hạ ngay cả gặp y cũng sẽ không gặp chứ đừng nói ban thưởng và phong quan nữa.

Nếu là có thể, thật đúng là được nàng nâng đỡ một phen.

Nghĩ tới đây, Triệu Tuấn lui về phía sau một bước, đặt mông ngã ngồi ở trên tháp.

Thấy y đỡ trán không động đậy, Phùng Uyển dừng bước lại. Nàng cúi đầu im lặng nhìn cái bóng của mình trên sàn nhà.

Lúc này, Triệu Tuấn mỏi mệt, giọng nói chán ghét truyền đến, “Uyển nương, nàng nói sao?”

Cuối cùng y tỉnh táo lại rồi, cuối cùng cũng chuẩn bị tinh thần xử lý chuyện này rồi.

Phùng Uyển rũ mắt, nàng mím môi nói: “Chúng ta đừng làm cái gì cả.”

Lời vừa bay ra, Triệu Tuấn vụt ngẩng đầu nhìn nàng chòng chọc.

Phùng Uyển cúi xuống, nói bình lặng: “Chuyện đã tày trời rồi, làm cái gì cũng không còn kịp nữa.” Trong khi Triệu Tuấn gật đầu, Phùng Uyển khẽ nói: “Hay là chờ tin tức của Tứ cô tử một chút?”

Triệu Tuấn khẽ nói: “Chờ?” Mày rậm y xoắn chặt, lẩm bẩm nói: “Chỉ có thể chờ sao?”

Phùng Uyển không đáp.

Nàng chỉ có thể đưa ra quan điểm của nàng, quyết định sau cùng rút ra từ miệng Triệu Tuấn.

Một hồi lâu, môi mỏng y mím chặt lại, nói: “Cũng chỉ có thể đợi.” Đúng như Phùng Uyển nói, chuyện đã tày trời đều kinh động đến Bệ hạ, Hoàng hậu, Thành vương rồi. Giờ khắc này, bọn họ còn có thể làm cái gì chứ? Suy nghĩ một chút, Triệu Tuấn ra lệnh: “Mấy ngày này nàng an tĩnh một chút, cái gọi là người nhà kia của nàng, để cho bọn họ ở trong ngục, không được đi thăm.” Y còn phải quan sát, bất kể nói thế nào thì chuyện này liên lụy chủ yếu chính là Phùng Vân. Chỉ cần không nhúng quá sâu, y vẫn có thể bứt ra thoát khỏi.

Phùng Uyển chần chờ một lúc lâu mới đáp khẽ: “Vâng.”

Nghe ra giọng điệu của nàng như có vẻ không cam lòng, Triệu Tuấn cười khẩy nói: “Hai mươi tấm vàng lá này, nàng cũng đừng đi lấy, nghe chưa. Đợt này nàng để ta an tĩnh một chút, không được đi thăm bọn họ!”

Nghe được trong giọng nói của y chứa sự tức giận, Phùng Uyển khẽ đáp: “Vâng.”

Cuối cùng lần này nàng được dễ chịu rồi, Triệu Tuấn gật đầu, nói: “Hiện tại việc cấp bách là cần suy nghĩ một chút phải trợ giúp Tứ cô tử thế nào. Uyển nương, mấy người nhà của nàng chỉ biết gây chuyện thì coi như không có đi.” Đây là mệnh lệnh.

Tất nhiên là Phùng Uyển không đáp lại.

Triệu Tuấn cũng không suy nghĩ nàng sẽ đồng ý trước mặt, y tiếp tục nói: “Nàng đã nghĩ tới cách giúp Tứ cô tử chưa?”

Phùng Uyển ngây người, lẩm bẩm nói: “Thiếp, lòng thiếp rất loạn….” Không đợi nàng nói xong, Triệu Tuấn liền chán ghét quát lên: “Lúc này loạn cái gì mà loạn? Thật là hỏng việc còn nhiều hơn cả thành công!”

Phùng Uyển càng cúi thấp đầu.

Triệu Tuấn rất tức giận trợn trừng nàng. Một hồi lâu sau, y nghiến răng quát khẽ: “Đi ra ngoài!”

“Vâng, vâng.” Phùng Uyển lúng túng đáp hai tiếng, lui ra khỏi thư phòng.

Nàng mới vừa ra ngoài liền nghe được tiếng Triệu Tuấn quát bên trong cửa, “Các ngươi nghe rõ, mấy ngày này trông kĩ phu nhân!”

“Vâng!”

Trong một loạt tiếng trả lời sang sảng, Phùng Uyển quay người bước xuống bậc thềm, đám tỳ thiếp hoặc châm biếm hoặc ánh mắt nhìn có chút hả hê. Nàng cúi đầu từ từ tiến vào gian phòng của mình.

Phất nhi theo sát ở sau lưng nàng.

Thấy Phùng Uyển ngồi ở trên giường, cúi đầu không nói tiếng nào, Phất nhi khẽ khàng gọi: “Phu nhân?” Trong giọng nói có sự bất an.

Một lúc lâu sau, Phùng Uyển “Ừ” một tiếng.

Phất nhi đang chuẩn bị mở miệng chỉ nghe một tiếng “Bịch” thật lớn vang đến. Âm thanh này vang dội quá đột ngột, bất kể là Phùng Uyển hay là Phất nhi đều rùng mình một cái. Các nàng đồng thời quay đầu nhìn lại. Lúc này, Phất nhi khẽ nói: “Phu nhân, là truyền đến từ thư phòng, lang chủ người nổi giận ư?”

Triệu Tuấn nổi giận? Đương nhiên y sẽ nổi giận. Vốn vì chuyện hòa thân mà sứt đầu mẻ trán, hiện tại Phùng Vân xảy ra chuyện như vậy, sao y có thể không nổi giận?

Phất nhi quan sát Phùng Uyển một cái, nhìn thấy dưới ánh mặt trời chiều nhạt nhòa, Phùng Uyển hiện ra vẻ ưu sầu liền vội vàng cúi đầu.

Ngày hôm sau, quả nhiên Phùng Uyển không đi nơi nào.

Mà Triệu Tuấn, y vốn không phải người nhanh trí, nghĩ đi nghĩ lại, y cũng không biết ngoại trừ bó tay ngồi nhìn thì y còn có thể làm cái gì?

Lúc xế chiều, thúc phụ Triệu Tuấn phái người truyền đến tin tức, cùng giống với ý Phùng Uyển, đều là để ông yên lặng theo dõi kỳ biến, không thể tự rước lấy họa.

Ban đêm ngày thứ ba, Triệu Tuấn đã trở về phủ.

Y vừa vào thư phòng liền sai người gọi Phùng Uyển.

Liếc nàng một cái, Triệu Tuấn nói: “Bệ hạ đã nói.” Phùng Uyển vụt ngẩng đầu lên, mong đợi nhìn Triệu Tuấn.

Đối diện dáng vẻ này của nàng, Triệu Tuấn bực bội nhíu nhíu mày, y nói: “Bệ hạ nói, chuyện của Phùng mỹ nhân, tuy có lỗi quản giáo người nhà không nghiêm; bởi vì nàng ta ở thâm cung, về tình có thể tha, ra lệnh đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm ba tháng. Về phần hai người kia, ngang ngược hống hách, ngu xuẩn dốt nát, phạt ba mươi trượng, tiền ba trăm.”

Phạt tiền ba trăm? Phùng Uyển khẽ kêu ra tiếng. Ba trăm này đúng là ba trăm tấm vàng lá. Ở Đô Thành, vàng lá được coi là một loại tiền tệ phổ biến.

Triệu Tuấn nghe được nàng khẽ kêu ra tiếng, cười khẩy nói: “Phạt tiền ba trăm, hai cái người ngu này không chết cũng lột một tầng da rồi.” Dừng một chút, y cảnh cáo nói: “Nàng là con gái đã xuất giá, tất cả không có quan hệ gì tới nàng, không được nhúng tay!”

Gia sản của y, dù cộng thêm Nguyệt nương góp lại đều không tới hai trăm tấm vàng lá. Ba trăm tấm vàng kia như cái động không đáy, y chỉ có thể bất lực.

Phùng Uyển cúi đầu, ngơ ngác nói: “Nhiều vàng như vậy, thiếp nào có khả năng?”

“Biết là tốt rồi!” Triệu Tuấn nói tới đây, cuối cùg không yên lòng, cất lời ra lệnh: “Gọi quản sự và Nguyệt nương tới đây.”

Chỉ chốc lát, hai người tiến vào thư phòng.

Liếc hai người một cái, Triệu Tuấn ra lệnh: “Từ hôm nay trở đi, trừ chi tiêu hàng ngày của phu nhân, không thể chi tiền bạc vào việc khác. Cho dù là một tấm vàng lá, cũng tuyệt đối không được, biết chưa?”

Hai người vội vàng đáp: “Vâng.”

Nguyệt nương vừa đáp lời vừa nhìn trộm về phía Phùng Uyển, mắt trong veo sáng ngời.

Triệu Tuấn thấy hai người đáp, phất tay ra lệnh: “Đi ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Hai người vừa đi, Triệu Tuấn đứng lên. Y đi lại chậm rãi trong phòng, dề dà nói: “Bệ hạ đối với Tứ cô tử vẫn là ân sủng. Lần này ngay cả Hoàng hậu cũng hững hờ với Tứ cô tử rồi. Có người nói, hơn phân nửa Tứ cô tử sẽ bị đánh vào lãnh cung. Nào biết đâu rằng, thời gian chưa đến nửa ngày, Bệ hạ liền hạ mệnh lệnh này. Ừ, đóng cửa suy ngẫm ba tháng, không coi là phạt nặng.”

Y nói tới đây, bước chân dừng lại, thầm nghĩ: Chẳng qua lần này ta bó tay ngồi nhìn, chỉ sợ Tứ cô tử ghi hận rồi.

Trong thoáng chốc y lại muốn nói: Dù ghi hận thì thế nào? Nàng ta là một cung phi, bất kể làm chuyện gì đều không tiện, trừ dựa vào ta, nàng ta có thể dựa vào ai?

Nghĩ tới đây, Triệu Tuấn phân phó nói với Phùng Uyển: “Ba tháng này thì không cách nào cầu kiến Tứ cô tử rồi. Sáng mai ta đưa hối lộ một thái giám, nói với nàng ta nguyên do. Đến lúc đó nàng cũng cùng nhau giải thích.”

“Dạ.”

“Đi ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Phùng Uyển khom người, từ từ lui ra.

Dưới ánh nến mờ ảo, bóng dáng nàng thon cao kéo thật dài. Đi thẳng ra ngoài thư phòng, Phùng Uyển mới ngẩng đầu đi trở về hướng gian phòng của mình.

Đi vài bước thì Phất nhi nghênh đón. Phùng Uyển không để ý tới ả, chỉ tiếp tục rũ mắt suy nghĩ xa xăm, vừa vào phòng liền đến trước cửa phòng.

… Ở đời trước, vào nửa năm sau, Phùng Vân thăng quý nhân. Chức vị quý nhân này chỉ ở dưới Hoàng hậu! Một đời đó, ả và Hoàng hậu cùng một giuộc, trợ giúp Hoàng hậu chống lại mấy quý nhân còn lại. Hiện tại thì giữa ả và Hoàng hậu đã thành vết nứt. Lại trải qua chuyện này, dù cho Hoàng đế không trách tội, ả ngang ngược dung túng sai lầm người người đều rõ. Bệ hạ vô ý cũng được, nếu Bệ hạ vẫn cố ý thăng nàng làm quý nhân, chắc chắn bị mọi người ngăn cản.

Tương lai của ả đã chệch nhiều như vậy.

Phùng Uyển chậm rãi bước đến màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhìn trăng rằm bắt đầu hiện lên trên bầu trời lờ mờ, cười khẩy.

Ba ngày sau, Triệu Tuấn vừa mới ra ngoài không lâu, cửa phủ liền vang lên một loạt tiếng đập cửa và kêu gào. Rất xa, chỉ nghe tiếng kêu khàn giọng của Phùng Uyển Nhị lang, “Phu nhân các ngươi đâu? Mở cửa nhanh, ta muốn gặp phu nhân nhà ngươi!”

Tiếng quản sự lạnh lùng truyền ra: “Phu nhân không có ở đây.”

“Không có ở đây, sao lúc này nàng không có ở đây?” Đây là tiếng Phùng gia Tam cô tử, tiếng nàng kêu lên: “Bọn nô tài chó má, mau mau mở cửa! Chúng ta đang vội.”

Quản sự kia nghe vậy, sa sầm mặt phất ống tay áo một cái, quay người không thèm để ý nữa.

Lúc này, tiếng Phùng Uyển Tam cô tử hơi the thé, nàng ta thét lớn: “Bọn nô tài chó má, mau bảo phu nhân các ngươi đi ra ngoài, có nghe hay không? Chúng ta là đệ muội nàng, gọi nàng tới đây!” Nàng ta thét lên chói tai như vậy, trong giọng nói nàng ta hổn hển gọi Phùng Uyển, lúc kêu có phần thở không ra hơi.

Lúc này, lão mụ tử túm tụm lại ở một bên xem náo nhiệt đi tới bên cạnh Phùng Uyển, chậc chậc luôn miệng nói: “Ơ ơ, lang quân cô tử kia, thế nào lại đi trên đường chân thấp chân cao? Chậc chậc chậc, trên lưng còn có vết máu nữa, thật đáng thương, thật là đáng thương.”

Vừa nói, bà ta vừa nhìn chằm chằm Phùng Uyển, trên mặt đều là vẻ nhìn có chút hả hê.

Phùng Uyển thờ ơ liếc bà ta một cái, quay người sang chỗ khác.

Lúc này, tiếng kêu ngoài cửa đã biến thành tiếng mắng, “Phùng thị A Uyển, ngươi dám không quan tâm tới bọn ta? Ngươi cái loại hèn không nhận người thân này!” Đây là tiếng Phùng thị Tam cô tử.

“Lúc còn ở nhà, bản lang quân liền biết ngươi không phải loại người tốt! Quả nhiên vừa xảy ra chuyện liền vờ câm giả điếc.”

Đương lúc Phùng Uyển cho rằng bọn họ sẽ như lúc ở nhà, mắng lên một hai canh giờ thì tiếng chửi ngoài cửa biến mất.

Ở góc Phùng Uyển nhìn không thấy, đường thúc kia hạ giọng tức giận quát: “Được rồi được rồi, các ngươi còn phải cầu cạnh nàng nữa, ngay cả người cũng không nhìn thấy thì mắng cái gì mà mắng? Ba trăm tấm vàng đấy, các ngươi không muốn nàng giúp ư? Cũng không nhìn xem đây là nơi nào!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện