Phùng Uyển vừa ra khỏi phòng khách, liền thấy ở hoa viên nhỏ sau phủ, Mi nương đang đứng cạnh một tỳ nữ, bàn luận điều gì đó.

Liếc nhìn lần nữa, phía ngoài gian nhà giữa, Vũ nương mới tới đang nói chuyện với một tỳ nữ khác.

Hai người này thật chân thành.

Phùng Uyển vẫn còn nhớ, bản thân của kiếp trước cũng chân thành như vậy. Mỗi lần có người mới đến, nàng sẽ đợi chờ trong tẩm phòng trống vắng, ôm cánh tay vùi mình trên giường không nhúc nhích. Mấy ngày sau, Triệu Tuấn sẽ nhớ ra còn một thê tử là nàng. Nàng thường choàng tỉnh giữa đêm thâu, ngẩn ngơ nhìn ánh nến ngoài trướng đến mất hồn. Nàng không biết mình đang nghĩ gì, nhưng nàng cảm thấy cô đơn. Dù phu quân có nằm ngủ bên cạnh, dù y vừa mới triền miên hoan hảo với nàng, dù y có đối xử với nàng dịu dàng thế nào đi nữa, nàng vẫn cảm thấy vô cùng cô đơn.

Sau đó, Triệu Tuấn càng ngày càng thăng chức, cái nhà này cũng càng ngày càng rộng, ban ngày nàng bận rộn giao tiếp với đám quý phu nhân, bận rộn xử lý điền sản cửa hàng, về phủ còn phải bận rộn nghe đám thị thiếp chỉ trích lẫn nhau, cho dù nhận một món trang sức, uống một cốc sữa, cũng phải đề phòng người này người kia hãm hại đủ điều.

Hồi đó nàng tập mãi cũng thành quen, chỉ có vô số đêm vắng, vuốt ve cái bụng nhỏ trống không, nàng cuộn mình lại, cố gắng sưởi ấm cho chính mình.

Bây giờ nghĩ lại, cần gì phải như vậy chứ? Đời người ngắn ngủi được bao năm, không có vui thích nhất thời, không có tự do tự tại buông thả nhất thời, thì khắp nhà toàn châu báu, trên mình vận hoa phục cũng có gì vui vẻ chứ? Đời người như hoa quỳnh, chỉ nở rộ tuần hoàn như vậy. Nhưng hoa quỳnh còn có thể mặc sức tỏa hương vào thời khắc nở rộ, còn nàng thì sao? Nàng gắng sức kinh doanh, dốc hết tâm huyết, mà lại phải sống luồn cúi, chết trong tủi nhục sao?

Thật là buồn cười.

Phùng Uyển đi ra, hai thị thiếp đều chú ý đến nàng. Họ lén lút quan sát Phùng Uyển, đưa mắt nhìn nàng ngồi lên xe ngựa rời khỏi phòng.

Vũ nương thu hồi tầm mắt đầu tiên, nàng vẫy tay với Phất nhi ở đằng xa, thấy ả nghe lời đi tới, gương mặt Vũ nương hiện vẻ hài lòng, nở nụ cười ôn hòa hiền hậu.

Nàng tiến lên một bước, hai tay đỡ lấy Phất nhi, thân thiết nói: “Ngươi là Phất nhi sao? Thật đáng yêu.”

Trong lúc Phất nhi hoảng sợ thi lễ, Vũ nương cười nói: “Sáng sớm thế này phu nhân đi đâu vậy? A, ta thấy trong nhà có hai chiếc xe ngựa mà, sao không bán đi một chiếc để tuyển thêm mấy thị tỳ?”

Phất nhi cúi đầu, ngoan ngoãn thật thà nói: “Lang chủ nói chi tiêu eo hẹp, mấy ngày trước mới bán một đám nô tỳ đi.”

Hóa ra là như vậy.

Vũ nương đảo mắt một vòng, khẽ nói: “Nghe nói phu nhân dòng dõi thư hương? Xuất thân như vậy, nhất định rất được phu chủ sủng ái.”

Phất nhi chưa trả lời câu này, một thị tỳ đứng sau Vũ nương đã lên tiéng: “Phu nhân và lang chủ rất hay cãi nhau.”

“Thật không?” Vũ nương vừa nghe thấy lời này, liền lộ vẻ hết sức tò mò, nàng hỏi: “Sao lại cãi nhau?”

Trong lúc tỳ nữ giải thích, Phất nhi lui về phía sau. Ả đi được vài bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua tỳ một thiếp đang vui vẻ nói chuyện, thầm nghĩ: Không dựa vào phu nhân được nữa, mỗi người bọn họ đều tìm được chỗ dựa rồi.

Ả chợt nghĩ tới biểu hiện của Phùng Uyển, không khỏi nghĩ ngợi: Phu nhân bình thản như vậy, hoàn toàn không giống một người hồ đồ không biết chuyện gì.

Phùng Uyển ra khỏi cổng phủ.

Nàng vén màn xe hai bên lên, nhìn dòng người bên đường, ra lệnh cho ngự phu: “Đến Lưu Nguyên tự.”

“Dạ.”

Lưu Nguyên tự nằm ở núi Tây Nam của Đô Thành. Vừa mới xây được mười năm, thường ngày hương khói rất vượng, kiếp trước Phùng Uyển dâng hương ở đây hai lần.

Xe ngựa tới trước ngôi chùa, mười mấy người khách hành hương đang đi vào cổng chùa.

Phùng Uyển mua một bó hương, dâng hương kính mười tám vị La Hán điêu khắc ngoài cửa, từng bước từng bước kính lễ vào trong.

Đi qua từng hương đường, trong thoáng chốc Phùng Uyển đã tới trước Quan Âm nghìn tay. Lần này, nàng quỳ gối trên bồ đoàn, cung kính dập đầu lạy ba cái, lẩm bẩm: “Phật cứu khổ cứu nạn, có phải người thấy oan khổ của con, nên mới cho con cơ hội làm lại phải không?

Nàng dập đầu vô cùng chân thành, đột nhiên, một tiếng cười khì truyền tới từ phía sau.

Tiếng cười này cực kì quen thuộc, Phùng Uyển quay đầu lại.

Ở nơi cửa chùa, có một mỹ nam đội đấu lạp đang khoanh tay, đôi mắt phượng dài hơi xếch như có ý lại tựa như vô tình liếc về phía nàng. Bên cạnh chàng là một nữ tử xinh đẹp đang níu chặt lấy tay áo chàng, nói líu ríu: “Vệ Tử Dương, huynh có nghe thấy không? Hôm nay huynh phải theo ta cả ngày!”

Thiếu nữ kia gọi hai tiếng, thấy Vệ Tử Dương không tập trung, liền nhìn theo ánh mắt của chàng.

Nàng thấy Phùng Uyển, nhìn thẳng vào gương mặt bình thường của Phùng Uyển, còn thấy trang phục của phụ nhân, thiếu nữ bĩu môi, khô thèm đếm xỉa thu hồi ánh mắt, la lớn: “Làm gì vậy? Phụ nhân kia có xinh đẹp đâu mà nhìn.”

“Vậy ư?”

Cuối cùng Vệ Tử Dương cũng mở miệng, giọng nói của chàng trầm lắng bình thản, khiến cho nữ tử kia si ngốc một hồi.

Vệ Tử Dương nhíu mày, tiện tay cởi đấu lạp xuống, phẩy phẩy: “Vào thôi.”

Chàng tuấn mĩ đến mức nào? Vừa cởi đấu lạp xuống, trong ngoài cổng chùa, dù là khách hành hương hay tiểu sa di đứng hầu cạnh bàn hương Quan Âm Bồ Tát, thắp hương cho khách hành hương cũng phải ngây người.

Phùng Uyển đang quỳ khấn vẫn chăm chú trước tượng phật, dưới bàn hương.

Không ngờ rằng Vệ Tử Dương ở đây, nàng hơi do dự.

Cho đến khi Phùng Uyển liếc thấy tiểu sa di nhìn chằm chằm vào Vệ Tử Dương đến ngây người, nàng mới nghiến răng, thầm nghĩ: Liều thôi!

Lập tức, nàng quỳ lê mấy bước, lặng lẽ tới dưới bàn hương. Vươn tay nhanh chóng ấn lên bên trái phía sau mặt bên một cái gờ không bắt mắt, rồi Phùng Uyển vội vàng lui về phía sau.

Nàng vừa mới lùi lại, tránh khỏi bàn hương, chợt vang lên tiếng đá cọ vào nhau nặng nề.

Tiếng động kia vô cùng trầm đục, vang lên quá đột ngột, bốn năm người trong thiền phòng đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía này.

Bên ngoài, còn có mấy người nghe thấy tiếng mà tụ hợp lại.

Phùng Uyển nhanh chóng lui về sau ba bước, rúc vào trong góc.

Vừa mới đứng lại, nàng liền nhìn xung quanh, tất nhiên nàng biết rõ có mấy người thấy được hành động của mình!

Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt như cười như không của Vệ Tử Dương, nữ tử xinh đẹp ở bên cạnh Vệ Tử Dương cũng nghi ngờ mà nhìn xoáy vào nàng.

Nàng lại quay đầu nhìn tiểu sa di. Tiểu sa di mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, miệng y mở rộng, trợn mắt há mồm nhìn phiến đá dần dần tách ra dưới bàn hương kia, dưới phiến đá lộ cái động lớn, miệng liên tục ơ ơ, nhưng cũng không thốt lên được lời nào.

Có vẻ sợ ngây người rồi, không chú ý tới vẻ khác thường của Phùng Uyển.

Nắm lấy thời cơ, Phùng Uyển đi ra ngoài. Khi nàng đi lướt qua chỗ Vệ Tử Dương thì tay áo bị chàng nhẹ nhàng giữ lại, mắt phượng hẹp dài nhìn nàng chằm chằm. Vệ Tử Dương nói: “Cảnh xuân đẹp như vậy, Uyển nương nên dạo chơi cùng ta mới phải.”

Dứt lời, chàng buông tay áo Phùng Uyển ra, mặc cho nàng cố thoát khỏi hương phòng trong dòng người huyên náo rốt rít.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện