Triệu Tuấn vừa đi, Phất nhi đã nhón bước chạy đến, ả nhìn bóng lưng của Triệu Tuấn, quay sang hỏi Phùng Uyển: “Phu nhân, làm thế nào đây?” Ả tỏ vẻ không yên, gương mặt gầy yếu tái nhợt cũng tràn đầy vẻ lo lắng.
Phùng Uyển quay đầu lại.
Lúc này nàng mới phát hiện, mấy người hầu ở đây đều nhìn nàng, ánh mắt vừa mang vẻ bất an, vừa ẩn hiện sự khinh thị.
Liếc nhìn bọn họ, Phùng Uyển mới nói: “Lời lang chủ đã nghe chưa? Đi dọn mấy gian phòng đi.”
“Dạ.”
Bọn họ vừa đi vừa liếc mắt nhìn, Phất nhi hỏi: “Phu nhân, người mới cho ai hầu hạ?”
Phùng Uyển trầm ngâm, nàng nhìn Mi nương, thấy mặt nàng ta không vui, liền thu hồi lời nói sẽ cho người mới và Mi nương cùng dùng chung người hầu, nói: “Sắp xếp cho nàng ta ở bên cạnh lang chủ.”
“Phu nhân, như vậy không ổn.”
Mi nương vội xông lên, nàng ta nhìn Phùng Uyển, luôn miệng nói: “Phu nhân, không thể được.”
“Hửm?” Phùng Uyển trầm ngâm: “Chỉ có ba tỳ nữ, làm thế nào đây?”
“Vậy để nàng ở cùng ta.” Mi ương cắn răng van xin: “Phu nhân, người để nàng ta ở cùng ta đi.”
Phùng Uyển mỉm cười, đây cũng là điều nàng muốn, sau này có chuyện gì cũng không thể gây phiền toái cho nàng. Kiếp trước nàng hạ lệnh trực tiếp, quả thật có sinh ra vài chuyện buồn bực.
Phùng Uyển gật đầu, thở dài nói: “Cũng được.”
Thấy nàng đồng ý, Mi nương mang vẻ mặt không biết khóc hay cười.
Không để ý đến vẻ mặt đau khổ của Mi nương, Phùng Uyển xoay người, nói với Phất nhi: “Mĩ nhân điện hạ đưa đến chắc là sắp tới rồi, ngươi thay ta nghênh đón đi.”
Lần đầu tiên Phất nhi được trọng dụng, vội cúi người, vừa định đáp lời lại dừng một chút, nói ấp a ấp úng: “Nhưng phu nhân, lang chủ nói muốn người….”
Phùng Uyển mỉm cười xen ngang lời ả: “Chỉ là một thị thiếp, ta đường đường là phu nhân, sao lại phải đi nghênh đón? Dẫn nàng ta đến gặp ta đi.”
“Dạ.”
Nhìn Phùng Uyển xoay người rời đi, Mi nương cắn môi, do dự một lúc rồi cất bước đuổi theo nàng.
Đi đến phía sau Phùng Uyển, Mi nương khẽ nói: “Phu nhân, người, người không sao chứ?” Nàng ta cắn môi, lời nói hơi loạn: “Phu nhân không buồn sao?”
Phùng Uyển quay đầu: “Tại sao ta phải buồn?”
Mi nương ngẩn ra, nàng ta ngẩng đầu nhìn Phùng Uyển, một lúc lâu mới ấp a ấp úng nói: “Người mới đến, tất nhiên sẽ tranh giành sự sủng ái của phu chủ. Phu nhân đến giờ còn chưa có mang, còn tiếp tục như thế, có lẽ sẽ không tốt?”
Không hổ là người xuất thân từ hồng lâu, nói gần nói xa đều tỏ vẻ như đang nghĩ cho Phùng Uyển.
Nhìn Mi nương đang vội kéo đồng minh trước mắt, Phùng Uyển rũ mắt, nhẹ giọng nhắc nhở: “Mấy hôm nữa Quyên nhi sẽ đến.”
Sắc mặt Mi Nương càng tái nhợt.
Phùng Uyển xoay người, khẽ nói: “Nghe nói mỹ nhân Ngũ điện hạ ban tặng là một người có gia thế.”
Nàng không nói nữa, đi vào phòng ngồi.
Nằm nghiêng trên sập, Phùng Uyển nhấp một ngụm rượu, vị rượu ngòn ngọt chậm rãi thấm ướt môi nàng. Trong chốc lát, cả người nàng đã ấm nóng hẳn lên.
Có vài tiếng bước chân truyền đến.
Giọng nói Phất nhi truyền vào từ bên ngoài. “Cầu kiến phu nhân.”
“Vào đi.”
“Dạ.” Tiếng đáp lại này không phải là của Phất Nhi, mà là một giọng nói trong trẻo khác.
Tiếng bước chân vang lên, Phất nhi đi vào cùng mỹ nhân đó.
Quả thật là một mỹ nhân. Trên gương mặt thon dài là một đôi mắt hạnh trong vắt như nước, môi rất mỏng, mũi à nhỏ, da mặt dù không tính là trắng nhưng lại có thân hình yểu điệu cân đối, ngũ quan tinh xảo.
Mỹ nhân vừa vào phòng liền dè dặt liếc nhìn Phùng Uyển, thấy Phùng Uyển chỉ tỉ mỉ thưởng thức ruợu, chưa từng liếc mắt nhìn mình, thầm cười lạnh trong lòng: Quả nhiên là một kẻ có tướng mạo bình thường, muốn ra oai phủ đầu sao? Nàng ta bước lên trước, đi đến trước mặt Phùng Uyển, cúi người nói: “Thiếp thất họ Trương, tên Vũ bái kiến chủ mẫu.” Địa vị thiếp thất của nàng ta là do Ngũ điện hạ ban cho, chủ mẫu trước mắt này cũng không có quyền cự tuyệt, nên nàng ta vừa mở miệng đã tỏ rõ thân phận.
Phùng Uyển từ từ đặt chén rượu xuống, ngẩng đầu nhìn Trương Vũ.
Nàng ta, Phùng Uyển biết.
Nhìn người đã khắc sâu trong trí nhớ này, nhớ lại lần đầu gặp mặt trong kiếp trước, Phùng Uyển cười cười, nàng chỉ về Mi nương đứng bên cạnh, ôn hòa giới thiệu: “Đây là Mi nương, các cô ở cùng nhau.”
Mi nương vừa định tiến lên, Trương Vũ đã nhẹ giọng kêu: “Phu nhân!” Giọng nói tuy nhẹ nhưng kiên định.
Dưới cái nhìn của đám người Phùng Uyển, Trương Vũ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Mặc dù Vũ nương thấp hèn, nhưng cũng do Điện hạ ban cho…. Kính xin phu nhân ban chỗ ở khác.”
Ý của nàng ta tức là lai lịch của nàng ta không nhỏ, xem thường Mi nương xuất thân hồng lâu sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, gương mặt xinh đẹp của Mi nương đã chuyển từ đỏ sang trắng rồi lại từ trắng chuyển xanh.
Phùng Uyển tỏ vẻ không hiểu, nàng đáp lời: “Vậy ư? Xem ra Vũ nương không biết, trong phủ ta chỉ có ba tỳ nữ.”
Nàng ngẩng đầu nhìn Trương Vũ, cất giọng ấm áp: “Vũ nương không muốn ở cùng Mi nương cũng được, vậy việc ăn, mặc, ở, đi lại của cô, cô có thể tự thu xếp không?”
Vẻ mặt của Trương Vũ lập tức sa sầm.
Phùng Uyển ôn hòa nói: “Cũng đã trễ rồi, Vũ nương nghĩ cho kĩ rồi hãy quyết định.”
Trương Vũ thấp giọng nói: “Là do Vũ Nương đường đột, kính xin phu nhân quyết định.”
“Vậy thì ở cùng Mi nương đi.”
“Tạ ơn phu nhân.”
Đưa mắt nhìn Trương Vũ và Mi nương đi xa, Phùng Uyển cười cười, rót ình một chén rượu. Cảnh tượng này y hệt kiếp trước, không có gì thay đổi.
Phất nhi đứng bên cạnh, thấy Phùng Uyển nhấp từng ngụm rượu, rót đến say sưa như thế, vui vẻ như thế. Ả nhẹ nhàng cất bước, đi đến đằng sau Phùng Uyển.
Đứng ở đằng sau, Phất nhi lặng lẽ nhìn Phùng Uyển, thầm nghĩ: Lúc phu nhân uống rượu, thật sự rất xinh đẹp.
Phùng Uyển này, ngũ quan bình thường, nhưng nàng lại thanh mảnh như đồ sứ, đôi mắt cực đẹp, lúc này say rượu đỏ hồng hai má, sóng mắt óng ánh, khiến Phất nhi nhìn đến ngây người.
Một lát sau, Phất nhi mới nhẹ giọng nhắc nhở: “Phu nhân, lang chủ nói muốn người cân nhắc chuyện chi tiêu.”
“Vậy à?”
“Đúng vậy, phu nhân quên sao?” Phất nhi sợ nàng uống rượu đến mơ hồ, vội vàng xác nhận.
Phùng Uyển cười, nàng nâng chén rượu lên, uống một ngụm nhỏ, “Chuyện chi tiêu, phu chủ đại tài như thế cũng lo không xong, ta chỉ là một phụ nhân khuê phòng, nào có bản lĩnh này?”
Nghe giọng điệu nàng tức là không muốn điều chỉnh.
Phất nhi lấy làm kì quái. Lúc ả còn ở Phùng phủ có nghe người ta nói, vị phu nhân trước mắt này vô cùng am hiểu về kinh tế. Những người hầu hạ lang chủ cũng nói, nàng là người có bản lĩnh, sao bây giừ lại phủi bay sạch sẽ như vậy? Nàng không sợ lang chủ trách tội sao?
Phất nhi do dự một lúc, cúi đầu nói: “Phu nhân, nếu lang chủ trách phạt thì làm sao bây giờ?”
Trách phạt sao? Trách phạt nàng cũng tốt thôi.
Phùng Uyển không giải thích nữa, nàng vịn giường đứng lên. Nghe Phất nhi nói thế, nàng lại đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Về chuyện của kiếp trước, sau vài đêm nàng mơ thấy ác mộng, có lúc đứt quãng, có lúc lại rõ ràng, rõ ràng đến khắc cốt, có một số việc lại mơ hồ. Lúc nàng không có gì làm thường nhớ lại những chuyện mơ hồ trong giấc mơ kia, muốn tìm kiếm một vài cơ hội.
Phùng Uyển quay đầu lại.
Lúc này nàng mới phát hiện, mấy người hầu ở đây đều nhìn nàng, ánh mắt vừa mang vẻ bất an, vừa ẩn hiện sự khinh thị.
Liếc nhìn bọn họ, Phùng Uyển mới nói: “Lời lang chủ đã nghe chưa? Đi dọn mấy gian phòng đi.”
“Dạ.”
Bọn họ vừa đi vừa liếc mắt nhìn, Phất nhi hỏi: “Phu nhân, người mới cho ai hầu hạ?”
Phùng Uyển trầm ngâm, nàng nhìn Mi nương, thấy mặt nàng ta không vui, liền thu hồi lời nói sẽ cho người mới và Mi nương cùng dùng chung người hầu, nói: “Sắp xếp cho nàng ta ở bên cạnh lang chủ.”
“Phu nhân, như vậy không ổn.”
Mi nương vội xông lên, nàng ta nhìn Phùng Uyển, luôn miệng nói: “Phu nhân, không thể được.”
“Hửm?” Phùng Uyển trầm ngâm: “Chỉ có ba tỳ nữ, làm thế nào đây?”
“Vậy để nàng ở cùng ta.” Mi ương cắn răng van xin: “Phu nhân, người để nàng ta ở cùng ta đi.”
Phùng Uyển mỉm cười, đây cũng là điều nàng muốn, sau này có chuyện gì cũng không thể gây phiền toái cho nàng. Kiếp trước nàng hạ lệnh trực tiếp, quả thật có sinh ra vài chuyện buồn bực.
Phùng Uyển gật đầu, thở dài nói: “Cũng được.”
Thấy nàng đồng ý, Mi nương mang vẻ mặt không biết khóc hay cười.
Không để ý đến vẻ mặt đau khổ của Mi nương, Phùng Uyển xoay người, nói với Phất nhi: “Mĩ nhân điện hạ đưa đến chắc là sắp tới rồi, ngươi thay ta nghênh đón đi.”
Lần đầu tiên Phất nhi được trọng dụng, vội cúi người, vừa định đáp lời lại dừng một chút, nói ấp a ấp úng: “Nhưng phu nhân, lang chủ nói muốn người….”
Phùng Uyển mỉm cười xen ngang lời ả: “Chỉ là một thị thiếp, ta đường đường là phu nhân, sao lại phải đi nghênh đón? Dẫn nàng ta đến gặp ta đi.”
“Dạ.”
Nhìn Phùng Uyển xoay người rời đi, Mi nương cắn môi, do dự một lúc rồi cất bước đuổi theo nàng.
Đi đến phía sau Phùng Uyển, Mi nương khẽ nói: “Phu nhân, người, người không sao chứ?” Nàng ta cắn môi, lời nói hơi loạn: “Phu nhân không buồn sao?”
Phùng Uyển quay đầu: “Tại sao ta phải buồn?”
Mi nương ngẩn ra, nàng ta ngẩng đầu nhìn Phùng Uyển, một lúc lâu mới ấp a ấp úng nói: “Người mới đến, tất nhiên sẽ tranh giành sự sủng ái của phu chủ. Phu nhân đến giờ còn chưa có mang, còn tiếp tục như thế, có lẽ sẽ không tốt?”
Không hổ là người xuất thân từ hồng lâu, nói gần nói xa đều tỏ vẻ như đang nghĩ cho Phùng Uyển.
Nhìn Mi nương đang vội kéo đồng minh trước mắt, Phùng Uyển rũ mắt, nhẹ giọng nhắc nhở: “Mấy hôm nữa Quyên nhi sẽ đến.”
Sắc mặt Mi Nương càng tái nhợt.
Phùng Uyển xoay người, khẽ nói: “Nghe nói mỹ nhân Ngũ điện hạ ban tặng là một người có gia thế.”
Nàng không nói nữa, đi vào phòng ngồi.
Nằm nghiêng trên sập, Phùng Uyển nhấp một ngụm rượu, vị rượu ngòn ngọt chậm rãi thấm ướt môi nàng. Trong chốc lát, cả người nàng đã ấm nóng hẳn lên.
Có vài tiếng bước chân truyền đến.
Giọng nói Phất nhi truyền vào từ bên ngoài. “Cầu kiến phu nhân.”
“Vào đi.”
“Dạ.” Tiếng đáp lại này không phải là của Phất Nhi, mà là một giọng nói trong trẻo khác.
Tiếng bước chân vang lên, Phất nhi đi vào cùng mỹ nhân đó.
Quả thật là một mỹ nhân. Trên gương mặt thon dài là một đôi mắt hạnh trong vắt như nước, môi rất mỏng, mũi à nhỏ, da mặt dù không tính là trắng nhưng lại có thân hình yểu điệu cân đối, ngũ quan tinh xảo.
Mỹ nhân vừa vào phòng liền dè dặt liếc nhìn Phùng Uyển, thấy Phùng Uyển chỉ tỉ mỉ thưởng thức ruợu, chưa từng liếc mắt nhìn mình, thầm cười lạnh trong lòng: Quả nhiên là một kẻ có tướng mạo bình thường, muốn ra oai phủ đầu sao? Nàng ta bước lên trước, đi đến trước mặt Phùng Uyển, cúi người nói: “Thiếp thất họ Trương, tên Vũ bái kiến chủ mẫu.” Địa vị thiếp thất của nàng ta là do Ngũ điện hạ ban cho, chủ mẫu trước mắt này cũng không có quyền cự tuyệt, nên nàng ta vừa mở miệng đã tỏ rõ thân phận.
Phùng Uyển từ từ đặt chén rượu xuống, ngẩng đầu nhìn Trương Vũ.
Nàng ta, Phùng Uyển biết.
Nhìn người đã khắc sâu trong trí nhớ này, nhớ lại lần đầu gặp mặt trong kiếp trước, Phùng Uyển cười cười, nàng chỉ về Mi nương đứng bên cạnh, ôn hòa giới thiệu: “Đây là Mi nương, các cô ở cùng nhau.”
Mi nương vừa định tiến lên, Trương Vũ đã nhẹ giọng kêu: “Phu nhân!” Giọng nói tuy nhẹ nhưng kiên định.
Dưới cái nhìn của đám người Phùng Uyển, Trương Vũ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Mặc dù Vũ nương thấp hèn, nhưng cũng do Điện hạ ban cho…. Kính xin phu nhân ban chỗ ở khác.”
Ý của nàng ta tức là lai lịch của nàng ta không nhỏ, xem thường Mi nương xuất thân hồng lâu sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, gương mặt xinh đẹp của Mi nương đã chuyển từ đỏ sang trắng rồi lại từ trắng chuyển xanh.
Phùng Uyển tỏ vẻ không hiểu, nàng đáp lời: “Vậy ư? Xem ra Vũ nương không biết, trong phủ ta chỉ có ba tỳ nữ.”
Nàng ngẩng đầu nhìn Trương Vũ, cất giọng ấm áp: “Vũ nương không muốn ở cùng Mi nương cũng được, vậy việc ăn, mặc, ở, đi lại của cô, cô có thể tự thu xếp không?”
Vẻ mặt của Trương Vũ lập tức sa sầm.
Phùng Uyển ôn hòa nói: “Cũng đã trễ rồi, Vũ nương nghĩ cho kĩ rồi hãy quyết định.”
Trương Vũ thấp giọng nói: “Là do Vũ Nương đường đột, kính xin phu nhân quyết định.”
“Vậy thì ở cùng Mi nương đi.”
“Tạ ơn phu nhân.”
Đưa mắt nhìn Trương Vũ và Mi nương đi xa, Phùng Uyển cười cười, rót ình một chén rượu. Cảnh tượng này y hệt kiếp trước, không có gì thay đổi.
Phất nhi đứng bên cạnh, thấy Phùng Uyển nhấp từng ngụm rượu, rót đến say sưa như thế, vui vẻ như thế. Ả nhẹ nhàng cất bước, đi đến đằng sau Phùng Uyển.
Đứng ở đằng sau, Phất nhi lặng lẽ nhìn Phùng Uyển, thầm nghĩ: Lúc phu nhân uống rượu, thật sự rất xinh đẹp.
Phùng Uyển này, ngũ quan bình thường, nhưng nàng lại thanh mảnh như đồ sứ, đôi mắt cực đẹp, lúc này say rượu đỏ hồng hai má, sóng mắt óng ánh, khiến Phất nhi nhìn đến ngây người.
Một lát sau, Phất nhi mới nhẹ giọng nhắc nhở: “Phu nhân, lang chủ nói muốn người cân nhắc chuyện chi tiêu.”
“Vậy à?”
“Đúng vậy, phu nhân quên sao?” Phất nhi sợ nàng uống rượu đến mơ hồ, vội vàng xác nhận.
Phùng Uyển cười, nàng nâng chén rượu lên, uống một ngụm nhỏ, “Chuyện chi tiêu, phu chủ đại tài như thế cũng lo không xong, ta chỉ là một phụ nhân khuê phòng, nào có bản lĩnh này?”
Nghe giọng điệu nàng tức là không muốn điều chỉnh.
Phất nhi lấy làm kì quái. Lúc ả còn ở Phùng phủ có nghe người ta nói, vị phu nhân trước mắt này vô cùng am hiểu về kinh tế. Những người hầu hạ lang chủ cũng nói, nàng là người có bản lĩnh, sao bây giừ lại phủi bay sạch sẽ như vậy? Nàng không sợ lang chủ trách tội sao?
Phất nhi do dự một lúc, cúi đầu nói: “Phu nhân, nếu lang chủ trách phạt thì làm sao bây giờ?”
Trách phạt sao? Trách phạt nàng cũng tốt thôi.
Phùng Uyển không giải thích nữa, nàng vịn giường đứng lên. Nghe Phất nhi nói thế, nàng lại đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Về chuyện của kiếp trước, sau vài đêm nàng mơ thấy ác mộng, có lúc đứt quãng, có lúc lại rõ ràng, rõ ràng đến khắc cốt, có một số việc lại mơ hồ. Lúc nàng không có gì làm thường nhớ lại những chuyện mơ hồ trong giấc mơ kia, muốn tìm kiếm một vài cơ hội.
Danh sách chương