Y không dám xác định lắm. Y thật sự là thẳng sao? Hay y cong rồi? Phương Khác nhíu mày, nhưng là… lần đó đối diện với sắc dụ của Khoảng Đông Nhiên ở đại lục Thanh Hoa, y quả thật không hề có một chút ý nghĩ nào hết, thật sự là không có một ý nghĩ kiều diễm nào. Nhưng y cũng biết Diệp Vu Thời không giống vậy, Diệp Vu Thời đặc biệt.

“Đợi thêm một canh giờ nữa thì có thể tháo ra.” Diệp Vu Thời nhìn cánh tay bị Phương Khác nắm chặt, đáp. Thần sắc khó phân biệt, khóe môi lại mang theo độ cong.

“Diệp sư huynh, sau này đạo lữ của huynh sẽ là nam sao?” Phương Khác hỏi. Đây là lần thứ hai y hỏi vậy. Ngay cả y cũng không hiểu, có lẽ là muốn xác định gì đó? Y cảm thấy mình rất bất thường, loại bất thường này dường như bắt đầu từ lúc Thái A nói đến chuyện song tu. Nhưng y lại hiểu rõ không phải là thế, Thái A chỉ nêu ra thứ bị y làm ngơ, thời gian xuất hiện loại bất thường này còn sớm hơn cả lúc y có thể ý thức được.

Y không xác định, thật sự không xác định được.

Diệp Vu Thời trầm mặc một lát, mặt lại kề sát hơn, tiếng hô hấp dị thường rõ ràng.

“Phương sư đệ, ta rất nghi hoặc.” Ngữ khí của Diệp Vu Thời chưa từng chần chừ như vậy.

Phương Khác sửng sốt, Diệp Vu Thời chưa từng dùng loại ngữ khí này nói chuyện. Hắn luôn ung dung thản nhiên hoặc là nói thẳng vào vấn đề. Từ khi nào lại trở nên chần chừ như vậy? “A? Nghi hoặc cái gì?”

Lúc này tiếng của Huyền Dung truyền vào.

“Ngươi đến làm gì?” Vẫn là khẩu khí mang theo thái độ ngạo mạn ngang ngược.

“Dung nhi.” Huyền Cực ngăn cản Huyền Dung, sau đó nói: “Bát Thiên đại sư, mời, tiểu nữ vô lễ xin đại sư chớ để ý.”

Sau đó người tiến vào khiến Phương Khác và Diệp Vu Thời đều nhướng mày, là Trần Phủ. Trần Phủ theo sau Bát Thiên đại sư bước vào, rõ ràng vừa rồi Huyền Dung chính là làm khó Trần Phủ.

Diệp Vu Thời để Phương Khác ngồi dựa vào giường, bái lễ với Bát Thiên rồi nói: “Vãn bối cáo từ trước.” Nói xong Diệp Vu Thời khẽ cười quay đầu nhìn Phương Khác một cái rồi đi.

Phương Khác há miệng, đột nhiên cảm thấy khổ não. Diệp Vu Thời đang nghi hoặc cái gì? Mấy người này đến thật không đúng lúc? Y có dự cảm, nghi hoặc của Diệp Vu Thời có lẽ sẽ cởi được nghi hoặc của y? Nhưng đã bị cắt ngang mất rồi. Phương Khác đành lễ mạo cười với Bát Thiên.

Bát Thiên không cao, hơi mập, mặt mũi dễ gần, tay còn cầm một chuỗi phật châu. Quan trọng nhất là người này có ánh mắt ôn hòa nhất mà y từng thấy, loại ôn hòa này khác với ôn hòa của y, loại ôn hòa của Bát Thiên lộ ra mấy phần vị đạo thế ngoại cao nhân, tựa như đã nhìn thấu hồng trần tâm như nước lặng. Hoàn toàn không nhìn ra được ông là sư phụ của Trần Phủ.

Trần Phủ rớt lại sau Bát Thiên nửa bước, một thân tăng bào hắc sắc, tay phải nhìn như hoàn hảo không thương tổn, đã được ráp lại, chỉ là rũ bên người lộ ra màu xanh nhàn nhạt. Đôi mắt đó từ lúc vào cửa đã nhìn chằm chằm Phương Khác, hung ác như một con sói đói, cứ như thể bất cứ lúc nào gã cũng có thể nhào lên xé nát Phương Khác.

“Thương thế của La tiểu hữu thế nào rồi? Nghiệt đồ xuất thủ không biết chừng mực.” Bát Thiên mỉm cười.

“Đã không còn đáng ngại.” Phương Khác cười nói.

Bát Thiên thấy thế cũng không nhiều lời nữa, mà quay đầu nhìn Trần Phủ. Ánh mắt ông nhìn Trần Phủ rất từ ái… rất bao dung, như đang nhìn một hài tử không hiểu chuyện.

Trần Phủ trực tiếp tiến tới một bước: “Ta muốn đi theo ngươi.”

“Theo ta?” Phương Khác nghi hoặc hỏi lại.

“Đúng, cho đến khi ta đánh bại ngươi.” Trần Phủ nói.

“Ngươi muốn đi theo ta, cho đến khi ngươi đánh bại ta?” Phương Khác chớp mắt hỏi: “Tại sao?”

“Lần tỷ thí này ta thua tâm phục khẩu phục. Cho nên ta muốn đánh bại ngươi.” Trần Phủ nghiêm túc nói.

Đây là logic gì? Phương Khác nhìn Bát Thiên đại sư, đối phương chỉ cười, hiển nhiên không định chen vào chuyện giữa họ. Rõ ràng ông đã biết trước Trần Phủ muốn làm gì và còn tán đồng, nếu không ông sẽ không tới. Phương Khác nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy nếu ta không cho ngươi theo thì sao?”

“Ngươi không ngăn cản được ta.” Trần Phủ nói, ngữ khí rất nghiêm túc.

“Này, ngươi có ý gì hả? Ngươi cho rằng ngươi muốn theo chúng ta thì phải cho ngươi theo sao?” Huyền Dung vòng hai tay ôm ngực, mất kiên nhẫn nói. Theo nàng thấy quan hệ của Trần Phủ và họ đúng ra là quan hệ đối dịch nước lửa bất dung, mà Trần Phủ muốn đi theo họ chính là chồn cáo chúc tết gà không có hảo tâm.

Tuy lúc trên đài quan sát nàng chịu chút ảnh hưởng, nhưng đoạn cuối cùng nàng đã thấy rõ ràng. Hành vi của Trần Phủ quả thật khiến người ta phát run, phương thức đấu pháp như dã thú. Huyền Dung nhìn chằm chằm tay Trần Phủ, cánh tay vung thành vuốt đã sắp trở thành ác mộng của nàng. Gã bẻ gãy từng khớp từng khớp xương đùi trái của Phương Khác. Nếu không phải kiếm của Phương Khác kịp thời chặt đứt tay gã, vậy tiếp theo bị bóp nát không phải là vai mà là cổ.

Lời Huyền Dung nói, Trần Phủ làm như không nghe thấy, chỉ nhìn thẳng Phương Khác.

Huyền Dung thấy thế, tức muốn dậm chân.

“Ta không cản được ngươi, nhưng ta có thể trốn ngươi. Ta có thể khiến ngươi vĩnh viễn không tìm được ta.” Phương Khác nghiêng đầu, cười híp mắt nói.

“Điều kiện. Cho ta điều kiện để được đi theo ngươi.” Trần Phủ nói, trong đôi mắt viết đầy thản nhiên, lại giống như bất luận Phương Khác đưa ra điều kiện gì gã cũng đều đáp ứng.

Tay xoay phật châu của Bát Thiên khựng lại, sau đó tiếp tục xoay phật châu như thể không có việc gì.

“Rất đơn giản, cho linh thạch. Đi theo một ngày một vạn linh thạch, rất rẻ đúng không?” Phương Khác cười cong mắt.

Huyền Dung lập tức ngây ra, không chỉ nàng, có thể nói trong phòng này trừ Phương Khác ra ai cũng ngây người.

Trần Phủ trầm mặc rất lâu, tựa hồ có chút chán nản nói: “Ta không có nhiều linh thạch như thế.”

“Vậy ngươi có bao nhiêu?” Phương Khác dựng mày hỏi.

Lại một trận trầm mặc, Trần Phủ dường như đang nghiêm túc tính xem trên tay mình rốt cuộc có bao nhiêu linh thạch. “Huyên của ta, linh khí tứ phẩm. Một chiếc thuyền bay nhị phẩm, có thể chứa được hai mươi người. Hai thứ này không thể cho ngươi. Ngoài ra là một thanh chủy thủ tam phẩm… còn có năm vạn một ngàn hai trăm năm mươi mốt khối linh thạch tiêu chuẩn. Tổng cộng là mười một vạn linh thạch.”

“Mười một ngày ngươi có thể đánh bại ta không?” Phương Khác hỏi.

Trần Phủ suy tư một lát nói: “Ta thử xem.” Nói xong Trần Phủ liền lấy túi chứa đồ thêu theo kiểu dáng Cổ Sát tự trên người đưa cho Phương Khác.

Huyền Dung đã không nói ra lời, hiện tại nàng cảm thấy Trần Phủ không còn đáng hận như thế nữa, ngược lại có chút đáng thương.

Còn Bát Thiên, trên mặt không hiện rõ, nhưng vừa rồi tâm kinh ông đã niệm sai. Ông nghĩ ông đồng ý cho Trần Phủ đi theo Phương Khác phải chăng là sai rồi? Cứ để vậy, tài sản hơn hai mươi năm của Trần Phủ đều sạch bách.

Đúng, đây chính là tài sản hơn hai mươi năm của Trần Phủ. Phật tu vốn khởi xướng khổ luyện không mượn ngoại lực, mà tính cách Trần Phủ đối với những thứ này lại càng lạnh nhạt. Trong chùa, Trần Phủ là đệ tử nhập môn của ông đương nhiên cái gì cũng không thiếu, trên cơ bản không có chỗ nào cần sử dụng linh thạch. Không ngờ chỉ thoáng cái, đã… Bát Thiên nhìn Phương Khác đang cười híp mắt, bất giác thầm nghĩ, ông vẫn là chưa tu đến nơi. Tài sản là vật ngoài thân, vật ngoài thân… chỉ cần không đưa ra yêu cầu gì quá đáng thì ông đã yên tâm rồi.

Nếu Phương Khác bảo Trần Phủ thay y làm chuyện gì, hoặc bán mạng cho y. Chỉ sợ Trần Phủ chẳng thèm chớp mắt mà đồng ý ngay. Bát Thiên thở dài, đệ tử nhập môn duy nhất của ông, trên tay có lực lượng phật tu chiếm một phần mười Cổ Sát tự. Một phần mười lực lượng Cổ Sát tự đã rất tuyệt rồi, mà lực lượng này còn hoàn toàn do Trần Phủ chi phối. Điểm này lẽ nào đối phương thật sự không động tâm? Bên này Phương Khác rất thỏa mãn có người tặng linh thạch cho mình. Bên kia Diệp Vu Thời vừa đến chỗ trụ lại của phái Côn Luân, đã thấy Hộ Lạc chờ mình từ lâu.

“Hôm nay hành động của ngươi nhanh hơn chỗ này.” Hộ Lạc chỉ đầu nói.

Diệp Vu Thời yên lặng.

“Đi thôi, đi uống một ly?” Hộ Lạc vẫn là dáng vẻ nghiêm túc lạnh lẽo đó, nhưng khẩu khí nói chuyện lại mang theo hơi ấm. Bọn họ là bằng hữu hơn mười năm, là thủ túc.

Dưới ánh trăng thanh lãnh, hai người ngồi trong lương đình tràn đầy gió lạnh.

Hộ Lạc bất đắc dĩ nhìn linh tửu trước mặt mình và linh trà trước mặt Diệp Vu Thời. Người này vẫn giống như lúc nhỏ, chấp nhất đáng sợ. Bất luận đối với người hay đối với chuyện gì, sau khi đã xác định cái gì thì là cái đó. Uống một ly của họ, vĩnh viễn là hắn uống linh tửu Diệp Vu Thời uống trà.

“Ta đã lâu không thấy ngươi như hôm nay. Lần đầu tiên thấy ngươi như thế là lần đầu gặp mặt. Cướp màn thầu của ta, ngươi cũng dùng biểu tình hôm nay đè ta đánh một trận.” Âm điệu của Hộ Lạc cứ bình bình, trong mắt lộ ra hoài niệm.

“Vậy sao?” Diệp Vu Thời hạ mắt nói.

“Đó là vì ngươi sắp chết đói rồi, không có cái màn thầu đó là không được. Cho nên ngươi đánh ta gần chết. Nhưng hôm nay ngươi là vì lý do gì?” Hộ Lạc hỏi, biểu tình hoang mang vô thức của Diệp Vu Thời hôm nay, hắn hiểu rõ nó đại biểu cho cái gì. Từ khi nào Phương Khác đã trở nên quan trọng với Diệp Vu Thời đến vậy?

“Ta không biết.” Diệp Vu Thời mím môi, cuối cùng chỉ thấp giọng nói ba chữ.

“Phương Khác thì không giống sao?” Hộ Lạc bất đắc dĩ trợn trắng mắt. Sự thật đã rất rõ rồi, ngay cả La Tất cũng nhìn ra được, kết quả vị này còn nói không biết. Là do lúc nhỏ đọc sách ở tàng thư các đọc đến ngu rồi sao?

“Không giống.” Diệp Vu Thời rất nhanh phủ định.

“Không là được rồi.” Hộ Lạc nói, rõ ràng hằng ngày dục vọng độc chiếm mạnh như vậy, đừng cho rằng lúc ở trên thuyền bay hắn không nhìn thấy biểu tình của Diệp Vu Thời. Không phải chỉ gác lên vai thôi sao, cũng có ý kiến nữa. Hắn còn cho rằng vị này đã hiểu rõ lắm chứ.

“Ít nhất ta còn cần hai năm nữa mới có thể kết anh. Nếu Phương Khác muốn kết anh thì phải trễ hơn mấy năm.” Diệp Vu Thời nhíu mày, dường như có chút rầu rĩ.

Hộ Lạc mở to mắt, hắn không hiểu sao lại nói đến chuyện kết anh. Chuyện họ đang nói có quan hệ gì với kết anh chứ?

“Chuyện đạo lữ, ít nhất phải đến trên nguyên anh mới có thể suy nghĩ.” Diệp Vu Thời đột nhiên cong môi cười nhạt.

Chậc… Hộ Lạc thấy mừng là trong miệng hắn không có rượu, nếu không chắc chắn đã phun ra. Hắn chỉ muốn nói, ngươi suy nghĩ thật xa thật chu đáo. Hóa ra hắn chỉ là lo hão mà thôi, trong lòng vị này đã sáng như gương. Chẳng qua là đang nghi hoặc tại sao Phương Khác lại quan trọng với Diệp Vu Thời như thế. Điểm này Diệp Vu Thời vẫn nhìn ra được. Nếu có một người bất tri bất giác chiếm cứ phân lượng vượt qua dự liệu của Diệp Vu Thời, nghi hoặc là bình thường. Vì mỗi một bước của Diệp Vu Thời đều được tính toán cho có lợi nhất. Thứ vượt khỏi dự tính…

Cho nên cuộc đối thoại vừa rồi, kỳ thật trọng điểm của hai người hoàn toàn bất đồng? Hộ Lạc lặng lẽ uống rượu. Hắn không nên lo lắng chuyện này. Hắn còn đang muốn chứng minh Diệp Vu Thời động tâm, Diệp Vu Thời đã nghĩ đến kết thành đạo lữ. Được rồi, bọn họ không phải cùng một phẩm cấp.

“Nhưng Phương Khác tựa hồ rất gấp.” Diệp Vu Thời nhíu mày, nụ cười ôn hòa như gió xuân.

Lần này Hộ Lạc thật sự không nói ra được lời nào nữa, hắn nghẹn rượu rồi. Đương nhiên hắn sẽ không xem câu này của Diệp Vu Thời là thật, trong đó đầy ngữ khí trêu cợt. Cho dù Diệp Vu Thời có nói nghiêm túc cỡ nào hắn vẫn nghe ra được đó. Hơn nữa Phương Khác cũng không giống người nóng ruột, trong mắt hắn Phương Khác tựa hồ còn cách một tầng sa, mơ mơ hồ hồ, mông mông lung lung. Hắn chỉ có thể lặng lẽ nói một câu vì Phương Khác – bảo trọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện