Vẻ mặt Diệp Vu Thời mang chút hoảng hốt, lúc này hắn mới như vừa phản ứng lại nghiêng đầu nhìn Huyền Dung. Chỉ một ánh mắt mà thôi, thậm chí biểu tình còn hơi ngẩn ra.
Nhưng chính ánh mắt nhìn thì bình thản cực điểm kia khiến Huyền Dung giật mình lùi lại một bước, không thể khắc chế được phát run, sát ý thật đáng sợ. Trong đôi mắt đó tràn đầy sát ý, sắc nhọn, lãnh liệt.
Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác trong lòng, ngẩn ra chút mới chậm rãi đặt Phương Khác xuống đất, để Phương Khác nằm thẳng, nhanh chóng đút đan dược, đưa linh thức vào thăm dò. Hắn gần như là vô thức nhảy lên đài tỷ thí, đợi khi hắn kịp nhận ra Phương Khác đã được hắn ôm lên.
Chờ Huyền Dung hòa hoãn lại, tiến tới lần nữa, ngữ khí đã mất đi ý chất vấn vừa rồi, thanh thế tự nhiên cũng yếu đi.
“Ngươi…” Lúc này Huyền Dung chỉ cách hai người ba bước mà thôi. Thấy Diệp Vu Thời buông Phương Khác xuống, đút đan dược, rõ ràng là đối phương đang cứu người. Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt cùng cánh tay nhiễm đỏ máu của Phương Khác, nàng hỏi: “Y sao rồi? Không sao chứ? Ngươi cho y dùng đan dược gì?”
“Y đã không còn đáng ngại nữa.” Diệp Vu Thời cong mắt, nụ cười ôn hòa.
Nhưng Huyền Dung lại cười không nổi, trong đầu vẫn là ánh mắt vừa rồi, cho đến khi cùi chỏ bị nắm nhẹ, sau đó được người dùng tư thế bảo hộ che ở sau lưng – là Khổng sư huynh. Không biết tại sao Huyền Dung lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
“Đa tạ đạo hữu ra tay tương trợ, thương thế của Thiếu Loan đã ổn định.” Huyền Cực thăm dò kinh mạch Phương Khác, ông vốn cho rằng Phương Khác bị nội thương rất nghiêm trọng, không ngờ nghiêm trọng chỉ là ngoại thương mà thôi. Âm công của Trần Phủ khiến không ít tu sĩ tại đây đều cảm thấy kinh mạch không thoải mái, mà Phương Khác bị nhắm vào kinh mạch vẫn hoàn hảo không thương tổn. Kinh mạch này…
“Chỉ là việc nhỏ, Huyền chưởng môn không cần đa lễ. Nhưng ta nghĩ thương thế của La đạo hữu bây giờ tạm thời đừng nên tùy ý di chuyển mới tốt.” Diệp Vu Thời nói thế, thần sắc những người khác đều có mấy phần mất tự nhiên.
Vừa rồi mọi người còn chưa phản ứng lại, kẻ chạy tới ôm người lên là ngươi thì phải? Lúc này một tiểu hòa thượng Cổ Sát tự vội vàng chạy tới nói: “Huyền chưởng môn, Bát Du sư phụ nói các vị dời bước, bỉ môn phái sẽ mang La Thiếu Loan đạo hữu đi chữa thương.” Vừa nói vừa lấy ra một pháp khí phi hành, hình dáng như chiếc thuyền nhỏ, có thể chứa được một nam tử thành niên nằm ngửa phía trên.
Huyền Cực nhìn sang phía đó, chỉ thấy Trần Phủ đồng dạng được đặt trên pháp khí. Thần sắc Bát Du đầy nghiêm túc, sau khi chú ý ánh mắt ông, nhẹ gật đầu với ông.
Lúc này Diệp Vu Thời đã ôm Phương Khác đặt lên pháp khí. Huyền Cực nhẹ ho một tiếng, lớn tiếng nói: “Thiếu Loan thiên tài, kiếm pháp tiểu thành, được đạo hữu thưởng thức. Đợi sau khi y tỉnh lại, đạo hữu cứ đến thảo luận một phen.”
Nghe thế, những người khác mới có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Diệp Vu Thời lại biểu hiện còn lo lắng hơn cả sư môn người nhà, thì ra là vậy. Người không phải kiếm tu thì bắt đầu khổ não, sao mình lại không kịp phản ứng cơ chứ, đây là thời cơ rất tốt để kết giao với La Thiếu Loan kia đó.
Mà Khổng Du Thanh và Huyền Dung lại không hiểu cho lắm, từ đầu đến đuôi người này chưa từng nói câu tán thưởng nào mà? Chưởng môn nói gì mà khó hiểu thế chứ.
La Thanh nhìn vẻ nghẹn khí của Trí Tiêu mà buồn cười, còn cả Hộ Lạc vẻ mặt xoắn xuýt. Đúng là thú vị, mấy sư phụ sư huynh sư muội giả kia có thể quang minh chính đại quan tâm Phương Khác, còn người thật thì không thể chạy tới, ngay cả hỏi một câu cũng sợ sẽ tạo phiền phức cho nhiệm vụ của Phương Khác.
“Không sao, đợi lát nữa hỏi Vu Thời xem, rồi bảo người đưa chút đan dược qua. Đồ đệ của ngươi cũng coi như có chút bản lĩnh.” La Thanh vỗ vai Trí Tiêu nói.
Trí Tiêu nhìn đám người Diệp Vu Thời đã đi khỏi, cũng đứng lên đi về Cổ Sát tự. Chỉ ném lại một câu: “Ta còn chưa thu Phương Khác làm đồ đệ.”
La Thanh nhìn đệ tử trong môn nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ phái Côn Luân đã rời khỏi chỗ, chỉ lưu lại người các phái khác quay mặt nhìn nhau, không ít người nhận ra kiếm cuối cùng của Phương Khác là gì, đây là Thái A kiếm ý. Trên đại lục Cửu Châu người luyện tập Thái A kiếm quyết không thể nói không có, nhưng còn chưa từng nghe nói tu sĩ trẻ tuổi như vậy đã ngộ ra kiếm ý. Dù sao Thái A kiếm quyết khó luyện cực điểm, có thể luyện ra kiếm ý thì đã ít càng thêm ít.
Tiêu Vân Dật nhìn Tả Khâu hỏi: “La Thiếu Loan kia ngươi có từng nghe đến?”
Tả Khâu đáp: “Chưa từng.”
Nghe Tả Khâu nói thế, Tiêu Vân Dật nhìn Tả Khâu một cái thật sâu rồi rời khỏi. Khóe môi Tả Khâu nhếch cao nói với Hàn Không: “Ta vốn cho rằng vị kiếm tu bên cạnh Diệp Vu Thời là Phương Khác, nhưng hóa ra lại là La Thiếu Loan. Ngươi đi tra xét một chút, Phương Khác hiện tại đang ở chỗ nào.”
Hàn Không gật đầu.
“Trận này, Vô Phương môn Khoản Đông Nhiên đối chiến với Như Thị quán Khuông Quả.” Vị trọng tài kia bước lên tuyên bố danh sách vòng đấu kế.
Tả Khâu nghe thế, cảm thấy vô vị liền bỏ đi. Sau đó người của mấy đại môn phái cũng lục tục rời chỗ.
Trên đài quan sát, sắc mặt Lý chưởng môn xanh trắng đan xen rất khó nhìn. Huyền Kiếm môn vậy mà đã thông qua sơ thí, hơn nữa La Thiếu Loan còn lợi hại như vậy. Nhớ tới đủ lời châm chích ông đã nói với Huyền Kiếm môn trước đó, cùng với lời thán phục về La Thiếu Loan và nghị luận về Huyền Kiếm môn của tu sĩ toàn trường. Ông chỉ có cảm giác như trực tiếp bị tát cho một cái. Đặc biệt là sau khi La Thiếu Loan thắng, ánh mắt lão tặc Huyền Cực nhìn ông.
Người không còn tâm tư xem tỷ thí giống Lý chưởng môn rất nhiều. Sau khi xem trận tỷ thí kinh tâm động phách đó, những vòng tỷ thí sau đó đã ít thú vị đi nhiều.
Dưới đài có rất nhiều người đều tiếc nuối vì trên võ đài sơ thí không thiết lập trận pháp ghi hình. Nếu có thiết lập trận pháp, vừa rồi không đến mức bị cơn gió che mắt không nhìn thấy được giờ phút mấu chốt.
Lúc đó chắc là rất kịch liệt, cho nên hai người mới thảm liệt như vậy? Âm công thần bí, kiếm tu cường đại, đấu pháp không tính là hoa lệ nhưng tràn đầy sát khí, kinh tâm động phách.
Chẳng qua còn dẫn tới nghị luận về một chuyện khác. Tam đại môn phái, tứ đại tông môn này rốt cuộc tới xem cuộc đấu vì ai? Trần Phủ hay La Thiếu Loan? Cứ xem đi, bọn họ tỷ thí thì tới xem, vừa đấu xong thì đi sạch sẽ. Cho nên nhất định là đến vì một trong hai người này.
Phần lớn mọi người đều kiên trì cho rằng tới vì Trần Phủ, dù sao La Thiếu Loan có lợi hại thế nào thì trước đó cũng chỉ là một tu sĩ vô danh mà thôi. Nhưng Trần Phủ thì đã sớm hung danh vang xa.
Đợi khi Phương Khác tỉnh lại, trong miệng vẫn còn mùi đan dược, vai phải và đùi trái ân ẩn đau. Xung quanh rất an tĩnh, chỉ có ánh nến leo lắt, còn ngoài cửa sổ thì sáng hơn. Đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lát, Phương Khác sửng sốt.
Tình huống gì đây?
Cạnh bàn tròn trong phòng có ba người ngồi. Diệp Vu Thời với Huyền Dung và Khổng Du Thanh, hơn nữa bầu không khí rõ ràng không hảo hữu lắm.
“Ngươi tỉnh rồi!” Huyền Dung thấy Phương Khác mở mắt, vui mừng nói.
Đã có chuyện gì xảy ra lúc y không biết sao? Sao thái độ của Huyền Dung đối với y chuyển biến một trăm tám mươi độ vậy?
Đại khái là ánh mắt nghi ngờ của Phương Khác quá rõ ràng, Huyền Dung lập tức đổi sắc mặt lạnh lùng nói: “Coi như ngươi thức thời chiến thắng cuộc đấu. Ta đi cho cha biết ngươi đã tỉnh.”
Nói xong Huyền Dung liền đi ra ngoài, nhưng lúc nhìn Diệp Vu Thời có hơi chần chừ một lát, chỉ là thấy Khổng Du Thanh vẫn còn ở trong phòng bèn yên tâm tiếp tục đi ra ngoài. Từ sau khi biết hắn chính là Diệp Vu Thời, thái độ của Huyền Dung dành cho Diệp Vu Thời là phòng bị, đương nhiên không đến mức kiên trì phải đợi trong phòng với Diệp Vu Thời.
Khổng Du Thanh cười khổ, trước đó khuyên muội ấy đi nghỉ ngơi muội ấy lại kiên trì không chịu, nói sao cũng phải ở lại đây. Hắn cũng chỉ đành ở lại cùng, bất kể ngoài mặt tiểu sư muội biểu hiện thế nào, nhưng hắn rõ ràng cảm thấy được Huyền Dung sợ hãi Diệp Vu Thời. Nhưng sau khi biết thân phận Diệp Vu Thời Huyền Dung lại càng không để một mình Diệp Vu Thời ở lại nơi này đợi Phương Khác tỉnh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khổng Du Thanh nhìn Phương Khác liền trở nên phức tạp. Nhìn Diệp Vu Thời và Phương Khác, Khổng Du Thanh quả đoán quyết định ra ngoài. Ánh mắt Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời không giống như người xa lạ hay thù địch, sự yên tâm trong thoáng chốc đó hắn không hề bỏ lỡ. Hắn không muốn góp vui, hắn không giống tiểu sư muội, thật sự cho rằng Phương Khác là người của Huyền Kiếm môn họ.
Miệng Phương Khác khô cứng, nhất thời không biết nói gì mới tốt. Muốn ngồi dậy, vai và chân đều bị cố định, nhất thời y thật sự giãy không lên.
Diệp Vu Thời vẫn duy trì tư thế đó, nghiêng thân ngồi đối diện y. Mặt không biểu cảm cũng không biết đang nghĩ gì. Nhưng ngay cả khóe mắt cũng không phân cho y. Nhìn Diệp Vu Thời thế này không biết sao y có chút hoảng hốt, còn có cảm giác chột dạ không biết từ đâu ra, y từng nghĩ qua tình cảnh họ gặp mặt, nhưng chưa từng nghĩ sẽ như thế này.
Dường như họ thường xuyên xuất hiện cảnh tượng này? Sau mỗi lần y bị thương tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy nhất định là Diệp Vu Thời.
“Muốn uống nước không?” Rất lâu sau Diệp Vu Thời mới hỏi.
“Muốn!” Cuối cùng phá vỡ sự yên tĩnh quái dị, Phương Khác cười.
Diệp Vu Thời bưng nước bước qua, một tay vòng qua vai Phương Khác, một tay bưng nước để bên môi Phương Khác. Phương Khác chỉ đành buông cánh tay đã nâng lên chuẩn bị đón ly xuống. Dù sao y là người bệnh, hưởng thụ cảm giác được hầu hạ một chút cũng không phải không thể nhỉ? Chẳng qua do tư thế y không nhìn thấy được vẻ mặt Diệp Vu Thời, chỉ có thể nhìn được cằm Diệp Vu Thời. Không biết hiện tại Diệp Vu Thời đang mỉm cười thanh lãnh như bình thường hay mặt không biểu cảm như vừa rồi.
Cũng không biết là do Phương Khác uống quá chậm hay Diệp Vu Thời để cái ly quá nghiêng, nước tràn ra khóe môi chảy xuống cằm. Trước khi Phương Khác nâng tay lên Diệp Vu Thời lại có hành động trước lần nữa.
Hắn trực tiếp dùng tay áo lau, đầu tiên là dưới cằm, sau đó là cổ, làm ướt vạt áo, lúc làm vậy, ngón tay khó tránh tiếp xúc.
Phương Khác giữ tay Diệp Vu Thời nói: “Được rồi, chút nước thôi không sao hết. Vai và chân ta khi nào mới có thể tháo băng? Đã dùng đan dược, tính theo canh giờ chắc sắp khỏi rồi phải không?
Phương Khác nói thế, nhưng lại cảm thấy tim mình đập lợi hại. Xong rồi, chẳng lẽ y đã mắc phải bệnh vặt gì sao?
Nhưng chính ánh mắt nhìn thì bình thản cực điểm kia khiến Huyền Dung giật mình lùi lại một bước, không thể khắc chế được phát run, sát ý thật đáng sợ. Trong đôi mắt đó tràn đầy sát ý, sắc nhọn, lãnh liệt.
Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác trong lòng, ngẩn ra chút mới chậm rãi đặt Phương Khác xuống đất, để Phương Khác nằm thẳng, nhanh chóng đút đan dược, đưa linh thức vào thăm dò. Hắn gần như là vô thức nhảy lên đài tỷ thí, đợi khi hắn kịp nhận ra Phương Khác đã được hắn ôm lên.
Chờ Huyền Dung hòa hoãn lại, tiến tới lần nữa, ngữ khí đã mất đi ý chất vấn vừa rồi, thanh thế tự nhiên cũng yếu đi.
“Ngươi…” Lúc này Huyền Dung chỉ cách hai người ba bước mà thôi. Thấy Diệp Vu Thời buông Phương Khác xuống, đút đan dược, rõ ràng là đối phương đang cứu người. Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt cùng cánh tay nhiễm đỏ máu của Phương Khác, nàng hỏi: “Y sao rồi? Không sao chứ? Ngươi cho y dùng đan dược gì?”
“Y đã không còn đáng ngại nữa.” Diệp Vu Thời cong mắt, nụ cười ôn hòa.
Nhưng Huyền Dung lại cười không nổi, trong đầu vẫn là ánh mắt vừa rồi, cho đến khi cùi chỏ bị nắm nhẹ, sau đó được người dùng tư thế bảo hộ che ở sau lưng – là Khổng sư huynh. Không biết tại sao Huyền Dung lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
“Đa tạ đạo hữu ra tay tương trợ, thương thế của Thiếu Loan đã ổn định.” Huyền Cực thăm dò kinh mạch Phương Khác, ông vốn cho rằng Phương Khác bị nội thương rất nghiêm trọng, không ngờ nghiêm trọng chỉ là ngoại thương mà thôi. Âm công của Trần Phủ khiến không ít tu sĩ tại đây đều cảm thấy kinh mạch không thoải mái, mà Phương Khác bị nhắm vào kinh mạch vẫn hoàn hảo không thương tổn. Kinh mạch này…
“Chỉ là việc nhỏ, Huyền chưởng môn không cần đa lễ. Nhưng ta nghĩ thương thế của La đạo hữu bây giờ tạm thời đừng nên tùy ý di chuyển mới tốt.” Diệp Vu Thời nói thế, thần sắc những người khác đều có mấy phần mất tự nhiên.
Vừa rồi mọi người còn chưa phản ứng lại, kẻ chạy tới ôm người lên là ngươi thì phải? Lúc này một tiểu hòa thượng Cổ Sát tự vội vàng chạy tới nói: “Huyền chưởng môn, Bát Du sư phụ nói các vị dời bước, bỉ môn phái sẽ mang La Thiếu Loan đạo hữu đi chữa thương.” Vừa nói vừa lấy ra một pháp khí phi hành, hình dáng như chiếc thuyền nhỏ, có thể chứa được một nam tử thành niên nằm ngửa phía trên.
Huyền Cực nhìn sang phía đó, chỉ thấy Trần Phủ đồng dạng được đặt trên pháp khí. Thần sắc Bát Du đầy nghiêm túc, sau khi chú ý ánh mắt ông, nhẹ gật đầu với ông.
Lúc này Diệp Vu Thời đã ôm Phương Khác đặt lên pháp khí. Huyền Cực nhẹ ho một tiếng, lớn tiếng nói: “Thiếu Loan thiên tài, kiếm pháp tiểu thành, được đạo hữu thưởng thức. Đợi sau khi y tỉnh lại, đạo hữu cứ đến thảo luận một phen.”
Nghe thế, những người khác mới có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Diệp Vu Thời lại biểu hiện còn lo lắng hơn cả sư môn người nhà, thì ra là vậy. Người không phải kiếm tu thì bắt đầu khổ não, sao mình lại không kịp phản ứng cơ chứ, đây là thời cơ rất tốt để kết giao với La Thiếu Loan kia đó.
Mà Khổng Du Thanh và Huyền Dung lại không hiểu cho lắm, từ đầu đến đuôi người này chưa từng nói câu tán thưởng nào mà? Chưởng môn nói gì mà khó hiểu thế chứ.
La Thanh nhìn vẻ nghẹn khí của Trí Tiêu mà buồn cười, còn cả Hộ Lạc vẻ mặt xoắn xuýt. Đúng là thú vị, mấy sư phụ sư huynh sư muội giả kia có thể quang minh chính đại quan tâm Phương Khác, còn người thật thì không thể chạy tới, ngay cả hỏi một câu cũng sợ sẽ tạo phiền phức cho nhiệm vụ của Phương Khác.
“Không sao, đợi lát nữa hỏi Vu Thời xem, rồi bảo người đưa chút đan dược qua. Đồ đệ của ngươi cũng coi như có chút bản lĩnh.” La Thanh vỗ vai Trí Tiêu nói.
Trí Tiêu nhìn đám người Diệp Vu Thời đã đi khỏi, cũng đứng lên đi về Cổ Sát tự. Chỉ ném lại một câu: “Ta còn chưa thu Phương Khác làm đồ đệ.”
La Thanh nhìn đệ tử trong môn nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ phái Côn Luân đã rời khỏi chỗ, chỉ lưu lại người các phái khác quay mặt nhìn nhau, không ít người nhận ra kiếm cuối cùng của Phương Khác là gì, đây là Thái A kiếm ý. Trên đại lục Cửu Châu người luyện tập Thái A kiếm quyết không thể nói không có, nhưng còn chưa từng nghe nói tu sĩ trẻ tuổi như vậy đã ngộ ra kiếm ý. Dù sao Thái A kiếm quyết khó luyện cực điểm, có thể luyện ra kiếm ý thì đã ít càng thêm ít.
Tiêu Vân Dật nhìn Tả Khâu hỏi: “La Thiếu Loan kia ngươi có từng nghe đến?”
Tả Khâu đáp: “Chưa từng.”
Nghe Tả Khâu nói thế, Tiêu Vân Dật nhìn Tả Khâu một cái thật sâu rồi rời khỏi. Khóe môi Tả Khâu nhếch cao nói với Hàn Không: “Ta vốn cho rằng vị kiếm tu bên cạnh Diệp Vu Thời là Phương Khác, nhưng hóa ra lại là La Thiếu Loan. Ngươi đi tra xét một chút, Phương Khác hiện tại đang ở chỗ nào.”
Hàn Không gật đầu.
“Trận này, Vô Phương môn Khoản Đông Nhiên đối chiến với Như Thị quán Khuông Quả.” Vị trọng tài kia bước lên tuyên bố danh sách vòng đấu kế.
Tả Khâu nghe thế, cảm thấy vô vị liền bỏ đi. Sau đó người của mấy đại môn phái cũng lục tục rời chỗ.
Trên đài quan sát, sắc mặt Lý chưởng môn xanh trắng đan xen rất khó nhìn. Huyền Kiếm môn vậy mà đã thông qua sơ thí, hơn nữa La Thiếu Loan còn lợi hại như vậy. Nhớ tới đủ lời châm chích ông đã nói với Huyền Kiếm môn trước đó, cùng với lời thán phục về La Thiếu Loan và nghị luận về Huyền Kiếm môn của tu sĩ toàn trường. Ông chỉ có cảm giác như trực tiếp bị tát cho một cái. Đặc biệt là sau khi La Thiếu Loan thắng, ánh mắt lão tặc Huyền Cực nhìn ông.
Người không còn tâm tư xem tỷ thí giống Lý chưởng môn rất nhiều. Sau khi xem trận tỷ thí kinh tâm động phách đó, những vòng tỷ thí sau đó đã ít thú vị đi nhiều.
Dưới đài có rất nhiều người đều tiếc nuối vì trên võ đài sơ thí không thiết lập trận pháp ghi hình. Nếu có thiết lập trận pháp, vừa rồi không đến mức bị cơn gió che mắt không nhìn thấy được giờ phút mấu chốt.
Lúc đó chắc là rất kịch liệt, cho nên hai người mới thảm liệt như vậy? Âm công thần bí, kiếm tu cường đại, đấu pháp không tính là hoa lệ nhưng tràn đầy sát khí, kinh tâm động phách.
Chẳng qua còn dẫn tới nghị luận về một chuyện khác. Tam đại môn phái, tứ đại tông môn này rốt cuộc tới xem cuộc đấu vì ai? Trần Phủ hay La Thiếu Loan? Cứ xem đi, bọn họ tỷ thí thì tới xem, vừa đấu xong thì đi sạch sẽ. Cho nên nhất định là đến vì một trong hai người này.
Phần lớn mọi người đều kiên trì cho rằng tới vì Trần Phủ, dù sao La Thiếu Loan có lợi hại thế nào thì trước đó cũng chỉ là một tu sĩ vô danh mà thôi. Nhưng Trần Phủ thì đã sớm hung danh vang xa.
Đợi khi Phương Khác tỉnh lại, trong miệng vẫn còn mùi đan dược, vai phải và đùi trái ân ẩn đau. Xung quanh rất an tĩnh, chỉ có ánh nến leo lắt, còn ngoài cửa sổ thì sáng hơn. Đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lát, Phương Khác sửng sốt.
Tình huống gì đây?
Cạnh bàn tròn trong phòng có ba người ngồi. Diệp Vu Thời với Huyền Dung và Khổng Du Thanh, hơn nữa bầu không khí rõ ràng không hảo hữu lắm.
“Ngươi tỉnh rồi!” Huyền Dung thấy Phương Khác mở mắt, vui mừng nói.
Đã có chuyện gì xảy ra lúc y không biết sao? Sao thái độ của Huyền Dung đối với y chuyển biến một trăm tám mươi độ vậy?
Đại khái là ánh mắt nghi ngờ của Phương Khác quá rõ ràng, Huyền Dung lập tức đổi sắc mặt lạnh lùng nói: “Coi như ngươi thức thời chiến thắng cuộc đấu. Ta đi cho cha biết ngươi đã tỉnh.”
Nói xong Huyền Dung liền đi ra ngoài, nhưng lúc nhìn Diệp Vu Thời có hơi chần chừ một lát, chỉ là thấy Khổng Du Thanh vẫn còn ở trong phòng bèn yên tâm tiếp tục đi ra ngoài. Từ sau khi biết hắn chính là Diệp Vu Thời, thái độ của Huyền Dung dành cho Diệp Vu Thời là phòng bị, đương nhiên không đến mức kiên trì phải đợi trong phòng với Diệp Vu Thời.
Khổng Du Thanh cười khổ, trước đó khuyên muội ấy đi nghỉ ngơi muội ấy lại kiên trì không chịu, nói sao cũng phải ở lại đây. Hắn cũng chỉ đành ở lại cùng, bất kể ngoài mặt tiểu sư muội biểu hiện thế nào, nhưng hắn rõ ràng cảm thấy được Huyền Dung sợ hãi Diệp Vu Thời. Nhưng sau khi biết thân phận Diệp Vu Thời Huyền Dung lại càng không để một mình Diệp Vu Thời ở lại nơi này đợi Phương Khác tỉnh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khổng Du Thanh nhìn Phương Khác liền trở nên phức tạp. Nhìn Diệp Vu Thời và Phương Khác, Khổng Du Thanh quả đoán quyết định ra ngoài. Ánh mắt Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời không giống như người xa lạ hay thù địch, sự yên tâm trong thoáng chốc đó hắn không hề bỏ lỡ. Hắn không muốn góp vui, hắn không giống tiểu sư muội, thật sự cho rằng Phương Khác là người của Huyền Kiếm môn họ.
Miệng Phương Khác khô cứng, nhất thời không biết nói gì mới tốt. Muốn ngồi dậy, vai và chân đều bị cố định, nhất thời y thật sự giãy không lên.
Diệp Vu Thời vẫn duy trì tư thế đó, nghiêng thân ngồi đối diện y. Mặt không biểu cảm cũng không biết đang nghĩ gì. Nhưng ngay cả khóe mắt cũng không phân cho y. Nhìn Diệp Vu Thời thế này không biết sao y có chút hoảng hốt, còn có cảm giác chột dạ không biết từ đâu ra, y từng nghĩ qua tình cảnh họ gặp mặt, nhưng chưa từng nghĩ sẽ như thế này.
Dường như họ thường xuyên xuất hiện cảnh tượng này? Sau mỗi lần y bị thương tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy nhất định là Diệp Vu Thời.
“Muốn uống nước không?” Rất lâu sau Diệp Vu Thời mới hỏi.
“Muốn!” Cuối cùng phá vỡ sự yên tĩnh quái dị, Phương Khác cười.
Diệp Vu Thời bưng nước bước qua, một tay vòng qua vai Phương Khác, một tay bưng nước để bên môi Phương Khác. Phương Khác chỉ đành buông cánh tay đã nâng lên chuẩn bị đón ly xuống. Dù sao y là người bệnh, hưởng thụ cảm giác được hầu hạ một chút cũng không phải không thể nhỉ? Chẳng qua do tư thế y không nhìn thấy được vẻ mặt Diệp Vu Thời, chỉ có thể nhìn được cằm Diệp Vu Thời. Không biết hiện tại Diệp Vu Thời đang mỉm cười thanh lãnh như bình thường hay mặt không biểu cảm như vừa rồi.
Cũng không biết là do Phương Khác uống quá chậm hay Diệp Vu Thời để cái ly quá nghiêng, nước tràn ra khóe môi chảy xuống cằm. Trước khi Phương Khác nâng tay lên Diệp Vu Thời lại có hành động trước lần nữa.
Hắn trực tiếp dùng tay áo lau, đầu tiên là dưới cằm, sau đó là cổ, làm ướt vạt áo, lúc làm vậy, ngón tay khó tránh tiếp xúc.
Phương Khác giữ tay Diệp Vu Thời nói: “Được rồi, chút nước thôi không sao hết. Vai và chân ta khi nào mới có thể tháo băng? Đã dùng đan dược, tính theo canh giờ chắc sắp khỏi rồi phải không?
Phương Khác nói thế, nhưng lại cảm thấy tim mình đập lợi hại. Xong rồi, chẳng lẽ y đã mắc phải bệnh vặt gì sao?
Danh sách chương