Phương Khác chuyển tầm mắt, nhìn sang đội ngũ của Bạch Cập Thiên. Vừa rồi có cảm giác bị nhìn trộm, Phương Khác đảo mắt qua vài người, cuối cùng dừng trên một nữ tu sĩ mặc trường bào tay rộng màu tím, tu vi sêm sêm với Phương Khác.
Người này cực đẹp, so với Tiêu Xương Thu lạnh như băng sương, Thượng Quan Bình Thục yểu điệu, toàn thân nữ tu sĩ này lộ ra cảm giác yêu diễm, đặc biệt là mi gian, tiếc rằng Phương Khác trừ cảm thấy cô có ngoại hình không tồi thì chẳng còn cảm giác gì nữa.
Không ngờ, nữ tu sĩ không tránh né nhìn qua, mỉm cười đầy hàm ý với Phương Khác. Phương Khác rất quái lạ… chẳng lẽ y bị nhìn ra cái gì sao? Phương Khác không ở lại nữa, trực tiếp đi về phía mấy tiểu hài khoảng tám chín tuổi. Những tiểu hài này, chính là nhờ vào việc chỉ đường và giới thiệu vài tình huống cơ bản cho tu sĩ ngoại lai để kiếm linh thạch. Mỗi khu mua bán đều có tiểu hài như thế tồn tại.
“Đạo nhân, không biết có thể giúp gì cho ngài không?” Tiểu nam hài búi tóc trên đỉnh, lanh lợi lại đón.
Phương Khác cười cười, hơi cong lưng nói: “Ta muốn biết tửu lâu, thương hành nổi tiếng tại thành Nguyệt Quế, còn có phân bố của tu thất.” Nói xong đưa ra một khối linh thạch.
Tiểu hài lanh lợi lấy ra một tờ bản đồ bằng da cho Phương Khác, con mắt tròn vo đảo đảo: “Đạo nhân, ngài có thể thuê ta dẫn đường, một ngày chỉ cần ba khối linh thạch, tùy ngài sai phái.”
Phương Khác cười lắc đầu, rồi thẳng người dậy, tiểu hài đó cũng rất có mắt nhìn, không quấn lấy mà đứng về chỗ cũ. Y mở bản đồ ra xem, ghi chú đơn giản rõ ràng, bản đồ này không tồi. Sau khi ghi nhớ, Phương Khác cũng không ngự kiếm, chỉ chậm rãi đi tới khu mua bán tự do.
Bên tai là các tiếng rao gọi, linh khí linh thú loe lóe linh quang không biết bao nhiêu. Nhưng trên thực tế Phương Khác không có nhàn tản như y biểu hiện ra. Ánh mắt kia như bóng với hình, y biết e rằng nữ tu kia đã đi theo y, rốt cuộc chỗ nào gợi lên hứng thú của đối phương chứ? Rõ ràng hiện tại y bình thường đến không thể bình thường hơn mà.
Phương Khác quẹo trái rẽ phải trong đám người, nhưng ánh mắt đó vẫn luôn tồn tại, theo sát Phương Khác không chịu bỏ đi. Phương Khác liếc mắt, nữ tu kia đi theo sau y chỉ cách ba người. Tu sĩ xung quanh dường như không phát hiện điểm nào bất thường. Cho dù tu tiên giới có nhiều mỹ nhân, nhưng mỹ lệ yêu diệm như thế không nhiều, chỉ dựa vào tướng mạo của nữ tu này đi giữa khu buôn bán thì phải dẫn lên náo động không nhỏ chứ. Nhưng ánh mắt của tu sĩ tại khu mua bán căn bản chưa từng dừng lại trên người nữ tu, tựa như vô cùng bình thường, nhưng chính điểm này mới là không bình thường.
Nữ tu chậm rãi nhếch môi cười với Phương Khác, thái độ quang minh lỗi lạc căn bản không giống như đang đi theo y.
Phương Khác cười cười, dứt khoát ra vẻ nhàn nhã ôm kiếm đứng lại, đợi nữ tu bước qua.
Nữ tu tươi cười khéo léo chậm rãi bước qua, nụ cười càng thêm sáng lạn. Mà khu mua bán như đổi một quang cảnh, tiếng rao náo nhiệt thoáng cái biến mất, khói mù lởn vởn.
Là huyễn thuật, huyễn thuật công tâm, chỉ cần tâm không bị huyễn hoặc, huyễn thuật tự giải. Y thật muốn xem thử người này giở trò gì. Phương Khác ấn tay lên chuôi kiếm, toàn thân nhìn như buông lỏng, thật ra đã tiến vào trạng thái phòng bị.
Trong lúc sương khói luẩn quẩn, một cánh tay thon dài đột nhiên xuất hiện, chậm rãi gác lên cổ Phương Khác, nữ tu đó đã đứng sau lưng y, tựa lên người y, cái cằm nhọn gác lên vai y, sóng mắt nữ tu lưu chuyển, yêu diễm tràn trề, không khí ái muộn mà tràn đầy sức dãn.
“Đạo hữu, tương phùng tức có duyên, gặp được là tốt, hà tất phải vội bỏ đi như vậy chứ?” Giọng nói thấp trầm vang lên bên tai Phương Khác, mang theo cảm giác tiết tấu đặc biệt, cứ như mỗi chữ đều đánh vào lòng người, làm tim run rẩy.
Đây là… sắc dụ?
Phương Khác câm nín, đây đã là lần thứ hai rồi, lẽ nào trông y giống người dễ bị dụ dỗ vậy sao? Có điều là một nữ nhân, một mỹ nữ, giọng nói thấp trầm như vậy có phải hơi không hợp không?
Ánh mắt Phương Khác vô cùng tỉnh táo.
Nữ tu thấy thế, đáy mắt lóe qua nghi hoặc. Sau đó xoay người muốn vòng ra trước mặt Phương Khác, nhưng chợt giật mình. Hơi lạnh ở cổ làm động tác của nàng khựng lại. Người này quả nhiên không chịu một chút ảnh hưởng nào, có người cũng luyện Thông Huyền Kinh như y, hơn nữa cũng dùng thân nam nhi luyện, nghĩ đến đây nữ tu cười nhạt. Đúng là đồng bệnh tương liên.
Sương khói nồng hơn, nữ tu bị Phương Khác gác kiếm lên cổ chậm rãi biến mất như sương khói.
Phương Khác nhíu mày, huyễn thuật thay đổi rồi… mọi thứ trước mắt y như xoay chuyển, đầu choáng mắt hoa, tim không hiểu sao đập gia tốc, huyết quản tựa như sắp nổ. Nữ tử đó lại quấn lên lần nữa, tựa vào lòng Phương Khác, phả khí như lan.
Tiếc rằng trừ choáng đầu hoa mắt ra, Phương Khác không có cảm giác gì khác. Y một tay che đầu, một tay khó chịu muốn đẩy nữ tu ra, chuyển mắt nhìn, não như bị sét đánh.
Nữ tu tựa trong lòng y để lộ bờ vai, y sam bán mở, cứ nhìn xuống tiếp như thế, không sót thứ gì.
Mặt Phương Khác đỏ rực, ngón tay đang kéo người bắt đầu run rẩy. Nữ tu động mày, vẻ đắc ý hiện lên trên mặt.
Giây tiếp theo, vẻ đắc ý của ‘nữ’ tu thoáng cái biến mất. Sương khói tan đi, hai người vẫn ở giữa khu mua bán, xung quanh là các tu sĩ tới tới lui lui.
Phương Khác mấp máy môi, cắm kiếm đã rút ra vào lại vỏ. Vẻ mặt có hơi vặn vẹo, không thể tin nổi nhìn tu sĩ bị nội thương vì huyễn thuật bị phá. Má ơi… tam quan của y được đổi mới rồi, rõ ràng tướng mạo thế này, rõ ràng còn nữ nhân hơn nữ nhân… sao lại là nam chứ? Nhưng ngực quả thật phẳng lì không cần nghi ngờ. Y có một cỗ xúc động muốn tự đâm mắt mình, nam nhân yêu diệm mỹ lệ đến thế.
Một nam nhân, sử dụng huyễn thuật dụ hoặc với y. Thế giới này quả nhiên là thế giới huyền huyễn. Mặt Phương Khác vặn vẹo, một người chính trực như y…
Khoản Đông Nhiên lau tơ máu bên khóe, không dám tin nhìn Phương Khác. Người này có thể đơn giản phá giải huyễn thuật của hắn, còn nhanh chóng như thế. Hắn luôn rất tự tin về bề ngoài của mình. Nhưng người này lại mang vẻ mặt chán ghét như thấy quỷ.
“Ngươi là nam?” Nửa ngày sau Phương Khác mới nói được một câu thế này.
Khoản Đông Nhiên nghe thế sửng sốt rồi cắn răng nói: “Chẳng lẽ đạo hữu còn cho rằng ta là nữ nhân hay sao? Ta giống nữ tử chỗ nào?” Khoản Đông Nhiên mạnh bạo chỉnh lại y sam của mình. Phương Khác nhìn lại, đây là đạo bào kiểu nam chứ không phải đạo bào bông kiểu nữ, hơn nữa còn có hầu kết.
“Chỗ nào cũng giống.” Phương Khác đánh giá Khoản Đông Nhiên từ đầu đến chân, bĩu môi đáp.
Khoản Đông Nhiên đen mặt nói: “Nếu không phải ngươi luyện Thông Huyền Kinh, ngươi cho rằng ngươi có thể thấy diện mạo thật của ta sao? Nếu không phải ngươi luyện Thông Huyền Kinh, huyễn thuật khác đối với ngươi căn bản không có tác dụng, thì ta sẽ dùng loại huyễn thuật này sao?”
Hóa ra người này cũng dịch dung giống y, cho nên tướng mạo hắn như thế nhưng những tu sĩ khác không nhìn ra gì. Chẳng qua y luyện Thông Huyền Kinh rồi mới nhìn thấy được diện mạo thật của người này. Đẹp hơn cả nữ nhân… chậc, về một trình độ nào đó mà nói thì rất phiền phức nhỉ. Nhưng y có thể nhìn thấu dịch dung của người này, vậy có phải người này cũng nhìn thấu dịch dung của y? Phương Khác siết tay cầm kiếm.
“Trong khu mua bán cấm đấu đá riêng tư. Ngươi dám làm gì tại khu mua bán sao? Mà ta chỉ cần la một tiếng, Phương Khác trên lệnh truy nã của yêu phủ đang ở tại đây, ngươi nói xem sẽ có hậu quả gì?” Khoản Đông Nhiên hạ giọng không chút che giấu đắc ý, tùy tiện nhổ cọng tóc rũ bên má, thái độ có thể nói là thong dong tự đắc.
Phương Khác nhìn Khoản Đông Nhiên một cái, tay nhẹ siết chuôi kiếm, miệng mấp máy vô thanh, ‘xem ngươi la lên trước, hay ta rút kiếm trước’. Uy hiếp trắng trợn, hiển nhiên Khoản Đông Nhiên đã nhìn rõ. Hai người không ai động trước, chỉ là trên mặt đều tươi cười.
Khoản Đông Nhiên là cười đắc ý, Phương Khác là cười xác định.
Chơi trò tâm lý chiến với ta? Ngươi còn non lắm. Phương Khác ra vẻ bâng quơ vuốt thân kiếm, linh lực toàn thân vận hành đến nhanh nhất. Đứng gần một kiếm tu như thế, là cách làm ngu xuẩn. Rõ ràng Khoản Đông Nhiên quá mức tự tin với huyễn thuật của mình. Trong tình huống này, trừ khi Khoản Đông Nhiên là thể tu thuộc dạng cận chiến, nếu không chỉ trong một tức Phương Khác đã có thể khiến hắn không thể lên tiếng. Hai người nhìn nhau một cái, sau đó nụ cười của Khoản Đông Nhiên cứng lại, nhưng biểu tình trong thoáng đó lại bị Phương Khác bắt được. Y biết y thắng rồi. Phương Khác cười rực rỡ.
“Đạo hữu, tại hạ Khoản Đông Nhiên. Hai mươi tuổi, tu luyện Thông Huyền Kinh ba năm.” Khoản Đông Nhiên dời bước, tùy tiện đứng cạnh Phương Khác.
“Phương Khác, tu luyện Thông Huyền Kinh mười lăm ngày.” Phương Khác cũng quay người, hai người cứ thế sóng vai mà đi, nếu bỏ qua tay Phương Khác siết chặt chuôi kiếm, tay giấu trong tay áo của Khoản Đông Nhiên cũng lặng lẽ vận pháp quyết, thì hai người rất giống bằng hữu đi dạo ở khu mua bán.
“Ngươi nói dối cũng phải nói cao siêu chút chứ. Mười lăm ngày, ngươi luyện được đến mức độ này?” Khoản Đông Nhiên liếc mắt nhìn Phương Khác, rõ ràng không tin. Chỉ mới mười lăm ngày Phương Khác đã dịch dung được hoàn mỹ như thế, hắn không tin. Ban đầu lúc hắn tu luyện Thông Huyền Kinh phải qua nửa năm mới có thể làm được như thế, sư phụ còn nói hắn có thiên phú thông tuệ, thích hợp tu luyện Thông Huyền Kinh. Khoản Đông Nhiên nghĩ đến đây sắc mặt trở nên khó xem, nếu không phải lệnh sư khó trái, ai sẽ nguyện ý tu luyện Thông Huyền Kinh? Thông Huyền Kinh đáng chết, thuật pháp đáng chết, thà vác đao đi chém người còn thoải mái hơn.
“Nếu không cần bao lâu?” Phương Khác vặn lại.
Đột nhiên, trên bầu trời thành Nguyệt Quế, một thanh âm lãnh liệt vang lên.
“Tiểu bối, nếu ngươi nguyện bái làm môn hạ của ta, ta sẽ tha chết cho ngươi.” Mang theo ngữ điệu uy áp của tu sĩ thượng vị, vang vọng khắp thành Nguyệt Quế.
Phương Khác và Khoản Đông Nhiên đồng thời ngẩng đầu.
Chỉ thấy phía trên thành Nguyệt Quế, một tu sĩ bạch y cầm kiếm mà đứng. Mày mắt lạnh lẽo, cúi nhìn tu sĩ nhếch nhác đứng trên nóc nhà như nhìn một con kiến.
“Sư, sư bá?” Khoản Đông Nhiên thấy thế ngẩn ngơ nói: “Ngài ấy bế quan xong rồi?” Sau đó trên mặt Khoản Đông Nhiên xuất hiện tuyệt vọng sâu thẳm. Sư bá xuất quan, nói rõ ngày tháng tốt lành của hắn đã hết.
Nhưng ánh mắt Phương Khác lại đặt trên người khá nhếch nhác trên nóc nhà kia: “Diệp Vu Thời?”
“Trời ơi… đó không phải là Cẩu Cốt kiếm sao? Sao, sao lão nhân gia lại ra rồi?”
“Thành Nguyệt Quế lại không được an bình rồi… lúc ngài ấy bế quan, thành Nguyệt Quế mỹ lệ an tường biết bao.”
“Câm miệng, Cẩu Cốt kiếm đạo nhân là người các ngươi có thể nghị luận sao. Nhưng tên tiểu tu sĩ kia là ai? Nếu là ta hiện tại sẽ lập tức dập đầu bái sư.”
Tu sĩ ở khu mua bán xôn xao nghị luận, rõ ràng danh tiếng của tu sĩ bạch y kia rất vang dội tại thành Nguyệt Quế, tu sĩ nghị luận ông cũng phân làm hai loại, tốt xấu bất đồng.
“Sư bá của ngươi?”
“Người quen của ngươi?”
Phương Khác và Khoản Đông Nhiên đồng thời quay đầu nhìn đối phương nói.
Người này cực đẹp, so với Tiêu Xương Thu lạnh như băng sương, Thượng Quan Bình Thục yểu điệu, toàn thân nữ tu sĩ này lộ ra cảm giác yêu diễm, đặc biệt là mi gian, tiếc rằng Phương Khác trừ cảm thấy cô có ngoại hình không tồi thì chẳng còn cảm giác gì nữa.
Không ngờ, nữ tu sĩ không tránh né nhìn qua, mỉm cười đầy hàm ý với Phương Khác. Phương Khác rất quái lạ… chẳng lẽ y bị nhìn ra cái gì sao? Phương Khác không ở lại nữa, trực tiếp đi về phía mấy tiểu hài khoảng tám chín tuổi. Những tiểu hài này, chính là nhờ vào việc chỉ đường và giới thiệu vài tình huống cơ bản cho tu sĩ ngoại lai để kiếm linh thạch. Mỗi khu mua bán đều có tiểu hài như thế tồn tại.
“Đạo nhân, không biết có thể giúp gì cho ngài không?” Tiểu nam hài búi tóc trên đỉnh, lanh lợi lại đón.
Phương Khác cười cười, hơi cong lưng nói: “Ta muốn biết tửu lâu, thương hành nổi tiếng tại thành Nguyệt Quế, còn có phân bố của tu thất.” Nói xong đưa ra một khối linh thạch.
Tiểu hài lanh lợi lấy ra một tờ bản đồ bằng da cho Phương Khác, con mắt tròn vo đảo đảo: “Đạo nhân, ngài có thể thuê ta dẫn đường, một ngày chỉ cần ba khối linh thạch, tùy ngài sai phái.”
Phương Khác cười lắc đầu, rồi thẳng người dậy, tiểu hài đó cũng rất có mắt nhìn, không quấn lấy mà đứng về chỗ cũ. Y mở bản đồ ra xem, ghi chú đơn giản rõ ràng, bản đồ này không tồi. Sau khi ghi nhớ, Phương Khác cũng không ngự kiếm, chỉ chậm rãi đi tới khu mua bán tự do.
Bên tai là các tiếng rao gọi, linh khí linh thú loe lóe linh quang không biết bao nhiêu. Nhưng trên thực tế Phương Khác không có nhàn tản như y biểu hiện ra. Ánh mắt kia như bóng với hình, y biết e rằng nữ tu kia đã đi theo y, rốt cuộc chỗ nào gợi lên hứng thú của đối phương chứ? Rõ ràng hiện tại y bình thường đến không thể bình thường hơn mà.
Phương Khác quẹo trái rẽ phải trong đám người, nhưng ánh mắt đó vẫn luôn tồn tại, theo sát Phương Khác không chịu bỏ đi. Phương Khác liếc mắt, nữ tu kia đi theo sau y chỉ cách ba người. Tu sĩ xung quanh dường như không phát hiện điểm nào bất thường. Cho dù tu tiên giới có nhiều mỹ nhân, nhưng mỹ lệ yêu diệm như thế không nhiều, chỉ dựa vào tướng mạo của nữ tu này đi giữa khu buôn bán thì phải dẫn lên náo động không nhỏ chứ. Nhưng ánh mắt của tu sĩ tại khu mua bán căn bản chưa từng dừng lại trên người nữ tu, tựa như vô cùng bình thường, nhưng chính điểm này mới là không bình thường.
Nữ tu chậm rãi nhếch môi cười với Phương Khác, thái độ quang minh lỗi lạc căn bản không giống như đang đi theo y.
Phương Khác cười cười, dứt khoát ra vẻ nhàn nhã ôm kiếm đứng lại, đợi nữ tu bước qua.
Nữ tu tươi cười khéo léo chậm rãi bước qua, nụ cười càng thêm sáng lạn. Mà khu mua bán như đổi một quang cảnh, tiếng rao náo nhiệt thoáng cái biến mất, khói mù lởn vởn.
Là huyễn thuật, huyễn thuật công tâm, chỉ cần tâm không bị huyễn hoặc, huyễn thuật tự giải. Y thật muốn xem thử người này giở trò gì. Phương Khác ấn tay lên chuôi kiếm, toàn thân nhìn như buông lỏng, thật ra đã tiến vào trạng thái phòng bị.
Trong lúc sương khói luẩn quẩn, một cánh tay thon dài đột nhiên xuất hiện, chậm rãi gác lên cổ Phương Khác, nữ tu đó đã đứng sau lưng y, tựa lên người y, cái cằm nhọn gác lên vai y, sóng mắt nữ tu lưu chuyển, yêu diễm tràn trề, không khí ái muộn mà tràn đầy sức dãn.
“Đạo hữu, tương phùng tức có duyên, gặp được là tốt, hà tất phải vội bỏ đi như vậy chứ?” Giọng nói thấp trầm vang lên bên tai Phương Khác, mang theo cảm giác tiết tấu đặc biệt, cứ như mỗi chữ đều đánh vào lòng người, làm tim run rẩy.
Đây là… sắc dụ?
Phương Khác câm nín, đây đã là lần thứ hai rồi, lẽ nào trông y giống người dễ bị dụ dỗ vậy sao? Có điều là một nữ nhân, một mỹ nữ, giọng nói thấp trầm như vậy có phải hơi không hợp không?
Ánh mắt Phương Khác vô cùng tỉnh táo.
Nữ tu thấy thế, đáy mắt lóe qua nghi hoặc. Sau đó xoay người muốn vòng ra trước mặt Phương Khác, nhưng chợt giật mình. Hơi lạnh ở cổ làm động tác của nàng khựng lại. Người này quả nhiên không chịu một chút ảnh hưởng nào, có người cũng luyện Thông Huyền Kinh như y, hơn nữa cũng dùng thân nam nhi luyện, nghĩ đến đây nữ tu cười nhạt. Đúng là đồng bệnh tương liên.
Sương khói nồng hơn, nữ tu bị Phương Khác gác kiếm lên cổ chậm rãi biến mất như sương khói.
Phương Khác nhíu mày, huyễn thuật thay đổi rồi… mọi thứ trước mắt y như xoay chuyển, đầu choáng mắt hoa, tim không hiểu sao đập gia tốc, huyết quản tựa như sắp nổ. Nữ tử đó lại quấn lên lần nữa, tựa vào lòng Phương Khác, phả khí như lan.
Tiếc rằng trừ choáng đầu hoa mắt ra, Phương Khác không có cảm giác gì khác. Y một tay che đầu, một tay khó chịu muốn đẩy nữ tu ra, chuyển mắt nhìn, não như bị sét đánh.
Nữ tu tựa trong lòng y để lộ bờ vai, y sam bán mở, cứ nhìn xuống tiếp như thế, không sót thứ gì.
Mặt Phương Khác đỏ rực, ngón tay đang kéo người bắt đầu run rẩy. Nữ tu động mày, vẻ đắc ý hiện lên trên mặt.
Giây tiếp theo, vẻ đắc ý của ‘nữ’ tu thoáng cái biến mất. Sương khói tan đi, hai người vẫn ở giữa khu mua bán, xung quanh là các tu sĩ tới tới lui lui.
Phương Khác mấp máy môi, cắm kiếm đã rút ra vào lại vỏ. Vẻ mặt có hơi vặn vẹo, không thể tin nổi nhìn tu sĩ bị nội thương vì huyễn thuật bị phá. Má ơi… tam quan của y được đổi mới rồi, rõ ràng tướng mạo thế này, rõ ràng còn nữ nhân hơn nữ nhân… sao lại là nam chứ? Nhưng ngực quả thật phẳng lì không cần nghi ngờ. Y có một cỗ xúc động muốn tự đâm mắt mình, nam nhân yêu diệm mỹ lệ đến thế.
Một nam nhân, sử dụng huyễn thuật dụ hoặc với y. Thế giới này quả nhiên là thế giới huyền huyễn. Mặt Phương Khác vặn vẹo, một người chính trực như y…
Khoản Đông Nhiên lau tơ máu bên khóe, không dám tin nhìn Phương Khác. Người này có thể đơn giản phá giải huyễn thuật của hắn, còn nhanh chóng như thế. Hắn luôn rất tự tin về bề ngoài của mình. Nhưng người này lại mang vẻ mặt chán ghét như thấy quỷ.
“Ngươi là nam?” Nửa ngày sau Phương Khác mới nói được một câu thế này.
Khoản Đông Nhiên nghe thế sửng sốt rồi cắn răng nói: “Chẳng lẽ đạo hữu còn cho rằng ta là nữ nhân hay sao? Ta giống nữ tử chỗ nào?” Khoản Đông Nhiên mạnh bạo chỉnh lại y sam của mình. Phương Khác nhìn lại, đây là đạo bào kiểu nam chứ không phải đạo bào bông kiểu nữ, hơn nữa còn có hầu kết.
“Chỗ nào cũng giống.” Phương Khác đánh giá Khoản Đông Nhiên từ đầu đến chân, bĩu môi đáp.
Khoản Đông Nhiên đen mặt nói: “Nếu không phải ngươi luyện Thông Huyền Kinh, ngươi cho rằng ngươi có thể thấy diện mạo thật của ta sao? Nếu không phải ngươi luyện Thông Huyền Kinh, huyễn thuật khác đối với ngươi căn bản không có tác dụng, thì ta sẽ dùng loại huyễn thuật này sao?”
Hóa ra người này cũng dịch dung giống y, cho nên tướng mạo hắn như thế nhưng những tu sĩ khác không nhìn ra gì. Chẳng qua y luyện Thông Huyền Kinh rồi mới nhìn thấy được diện mạo thật của người này. Đẹp hơn cả nữ nhân… chậc, về một trình độ nào đó mà nói thì rất phiền phức nhỉ. Nhưng y có thể nhìn thấu dịch dung của người này, vậy có phải người này cũng nhìn thấu dịch dung của y? Phương Khác siết tay cầm kiếm.
“Trong khu mua bán cấm đấu đá riêng tư. Ngươi dám làm gì tại khu mua bán sao? Mà ta chỉ cần la một tiếng, Phương Khác trên lệnh truy nã của yêu phủ đang ở tại đây, ngươi nói xem sẽ có hậu quả gì?” Khoản Đông Nhiên hạ giọng không chút che giấu đắc ý, tùy tiện nhổ cọng tóc rũ bên má, thái độ có thể nói là thong dong tự đắc.
Phương Khác nhìn Khoản Đông Nhiên một cái, tay nhẹ siết chuôi kiếm, miệng mấp máy vô thanh, ‘xem ngươi la lên trước, hay ta rút kiếm trước’. Uy hiếp trắng trợn, hiển nhiên Khoản Đông Nhiên đã nhìn rõ. Hai người không ai động trước, chỉ là trên mặt đều tươi cười.
Khoản Đông Nhiên là cười đắc ý, Phương Khác là cười xác định.
Chơi trò tâm lý chiến với ta? Ngươi còn non lắm. Phương Khác ra vẻ bâng quơ vuốt thân kiếm, linh lực toàn thân vận hành đến nhanh nhất. Đứng gần một kiếm tu như thế, là cách làm ngu xuẩn. Rõ ràng Khoản Đông Nhiên quá mức tự tin với huyễn thuật của mình. Trong tình huống này, trừ khi Khoản Đông Nhiên là thể tu thuộc dạng cận chiến, nếu không chỉ trong một tức Phương Khác đã có thể khiến hắn không thể lên tiếng. Hai người nhìn nhau một cái, sau đó nụ cười của Khoản Đông Nhiên cứng lại, nhưng biểu tình trong thoáng đó lại bị Phương Khác bắt được. Y biết y thắng rồi. Phương Khác cười rực rỡ.
“Đạo hữu, tại hạ Khoản Đông Nhiên. Hai mươi tuổi, tu luyện Thông Huyền Kinh ba năm.” Khoản Đông Nhiên dời bước, tùy tiện đứng cạnh Phương Khác.
“Phương Khác, tu luyện Thông Huyền Kinh mười lăm ngày.” Phương Khác cũng quay người, hai người cứ thế sóng vai mà đi, nếu bỏ qua tay Phương Khác siết chặt chuôi kiếm, tay giấu trong tay áo của Khoản Đông Nhiên cũng lặng lẽ vận pháp quyết, thì hai người rất giống bằng hữu đi dạo ở khu mua bán.
“Ngươi nói dối cũng phải nói cao siêu chút chứ. Mười lăm ngày, ngươi luyện được đến mức độ này?” Khoản Đông Nhiên liếc mắt nhìn Phương Khác, rõ ràng không tin. Chỉ mới mười lăm ngày Phương Khác đã dịch dung được hoàn mỹ như thế, hắn không tin. Ban đầu lúc hắn tu luyện Thông Huyền Kinh phải qua nửa năm mới có thể làm được như thế, sư phụ còn nói hắn có thiên phú thông tuệ, thích hợp tu luyện Thông Huyền Kinh. Khoản Đông Nhiên nghĩ đến đây sắc mặt trở nên khó xem, nếu không phải lệnh sư khó trái, ai sẽ nguyện ý tu luyện Thông Huyền Kinh? Thông Huyền Kinh đáng chết, thuật pháp đáng chết, thà vác đao đi chém người còn thoải mái hơn.
“Nếu không cần bao lâu?” Phương Khác vặn lại.
Đột nhiên, trên bầu trời thành Nguyệt Quế, một thanh âm lãnh liệt vang lên.
“Tiểu bối, nếu ngươi nguyện bái làm môn hạ của ta, ta sẽ tha chết cho ngươi.” Mang theo ngữ điệu uy áp của tu sĩ thượng vị, vang vọng khắp thành Nguyệt Quế.
Phương Khác và Khoản Đông Nhiên đồng thời ngẩng đầu.
Chỉ thấy phía trên thành Nguyệt Quế, một tu sĩ bạch y cầm kiếm mà đứng. Mày mắt lạnh lẽo, cúi nhìn tu sĩ nhếch nhác đứng trên nóc nhà như nhìn một con kiến.
“Sư, sư bá?” Khoản Đông Nhiên thấy thế ngẩn ngơ nói: “Ngài ấy bế quan xong rồi?” Sau đó trên mặt Khoản Đông Nhiên xuất hiện tuyệt vọng sâu thẳm. Sư bá xuất quan, nói rõ ngày tháng tốt lành của hắn đã hết.
Nhưng ánh mắt Phương Khác lại đặt trên người khá nhếch nhác trên nóc nhà kia: “Diệp Vu Thời?”
“Trời ơi… đó không phải là Cẩu Cốt kiếm sao? Sao, sao lão nhân gia lại ra rồi?”
“Thành Nguyệt Quế lại không được an bình rồi… lúc ngài ấy bế quan, thành Nguyệt Quế mỹ lệ an tường biết bao.”
“Câm miệng, Cẩu Cốt kiếm đạo nhân là người các ngươi có thể nghị luận sao. Nhưng tên tiểu tu sĩ kia là ai? Nếu là ta hiện tại sẽ lập tức dập đầu bái sư.”
Tu sĩ ở khu mua bán xôn xao nghị luận, rõ ràng danh tiếng của tu sĩ bạch y kia rất vang dội tại thành Nguyệt Quế, tu sĩ nghị luận ông cũng phân làm hai loại, tốt xấu bất đồng.
“Sư bá của ngươi?”
“Người quen của ngươi?”
Phương Khác và Khoản Đông Nhiên đồng thời quay đầu nhìn đối phương nói.
Danh sách chương