Trong hẻm nhỏ hẻo lánh ở thành Bạch Cập, Phương Khác nhìn túi chứa đồ của Diệp Vu Thời, ký hiệu linh thức của Diệp Vu Thời trên túi chứa đồ đã bị xóa đi, không biết Diệp Vu Thời bảo Ti Lan mang gì tới cho y.
Thử dùng linh thức thăm dò, Phương Khác chớp mắt, vẻ mặt vui sướng, điều động linh thức, trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm cấu tạo bình thường hình lá liễu kiểu chuôi dẹp. Cầm trong tay hơi nặng, màu vỏ kiếm thiên về thanh đồng tỏ rõ vẻ âm trầm, rút kiếm ra vang keng một tiếng, thanh âm thanh thúy.
Nhìn kỹ trên thân kiếm có một tầng màu lục mỏng, ánh sáng kiểu này là Thúy Kiệp, lúc chế tạo thanh kiếm này bên trong chắc có thêm không ít Thúy Kiệp. Mà Thúy Kiệp, y nhớ là Diệp Vu Thời luyện cho Ti Lan.
Nghĩ đến đây, Phương Khác chợt thấy trên chuôi kiếm có khắc một chữ “Tam” thể tiểu triện. Phương Khác chỉ cảm thấy câm nín, tên của thanh kiếm này, chỉ gọi là Tam. Tại sao Diệp Vu Thời lại đặt tên cho thanh kiếm này là “Tam”, là vì đây là một linh kiếm tam phẩm sao? Ha ha… chẳng lẽ là linh kiếm tam phẩm thì y sẽ không nhìn ra sao? Kỳ thật Diệp Vu Thời chỉ cảm thấy không cần thiết, chê phiền đúng chứ? Phương Khác thoáng cái nhận ra chân tướng, tay thì vuốt nhẹ lên thân kiếm.
Thanh kiếm này, y rất thích. Phương Khác giơ ngang thanh kiếm lên, ước lượng rất nhẹ, chỉ cầm cáng kiếm làm vài động tác đơn giản, lại cứ như không có vật gì.
Cho dù là kiếm tam phẩm, kiếm này cũng là thượng phẩm trong linh kiếm tam phẩm.
Phương Khác cười lộ răng, cảm giác buồn ngủ gặp chiếu manh thật kỳ diệu.
Cười híp mắt sờ kiếm một hồi, Phương Khác lại lục túi chứa đồ… cái gì cũng không có? Phương Khác lại lục, sờ được một khối bằng da, phía trên viết kín khẩu quyết. Phương Khác trải ra, nhìn kỹ ba chữ lớn “Thông Huyền Kinh” phía trên. Bên dưới rõ ràng là pháp quyết… càng nhìn càng kinh tâm, đây là pháp quyết về huyễn thuật, Phương Khác xem đến nhập thần.
Cho đến khi giữa mày cảm thấy đau đớn, Phương Khác mới hoàn hồn, không khỏi giật mình. Vừa rồi y đã nhập mê, pháp quyết này cũng thật lợi hại.
Phương Khác định thần, lần này chỉ đơn giản quét mắt một cái mới phát hiện phía dưới miếng da bị xé mất một miếng, nhìn vết tích bị xé còn rất mới chắc là mới xé gần đây. Nhìn nhìn, Phương Khác lấy ra bản đồ bằng da mà Ti Lan từng trao đổi với y. So sánh một hồi, sau đó để dưới mũi ngửi… chất liệu như nhau, thủ pháp xử lý như nhau.
Pháp quyết này là Ti Lan bỏ vào.
Còn tại sao Ti Lan lại đưa pháp quyết này cho y, y nghĩ y hiểu. Vì trong pháp quyết này bao hàm cách sử dụng huyễn thuật dịch dung diện mạo, cho dù người khác dùng linh thức cũng không thể nào phân biệt. Nhưng nếu đối phương tu vi cao hơn quá nhiều, chẳng hạn hiện tại y là trúc cơ, nếu đối phương là tu sĩ kỳ nguyên anh thì có thể nhìn thấu y.
Mà phần nội dung bị xé đi là gì y không biết. Đại khái cũng là cách vận dụng khác của huyễn thuật đi. Ánh mắt Phương Khác trở nên phức tạp, phải biết yêu tộc nổi danh với huyễn thuật, pháp quyết này không phải vật bình thường.
[Thông Huyền Kinh] không khó hiểu như những pháp quyết khác, ngược lại rất dễ hiểu. Bên trong trừ huyễn thuật dịch dung còn bao gồm rất nhiều huyễn thuật khác, thậm chí còn có cả một vài nội dung của ảo trận.
Thứ tốt. Phương Khác bỏ pháp quyết lại túi chứa đồ, tìm tiếp, lần này là một bức thư. Thư của Diệp Vu Thời.
Phương Khác mở ra xem, nội dung thư rất đơn giản.
[Phương Khác, đợi tin ta ở thành Nguyệt Quế.]
Có câu chữ như người, chữ của Diệp Vu Thời quả thật về một phương diện nào đó đã tiết lộ tính cách của hắn. Một mặt Diệp Vu Thời biểu hiện ra chính là quân tử khiêm nhường, ôn nhuận như ngọc. Nhưng chữ này, giữa nét bút lại lộ ra nhuệ khí.
Nhìn bức thư ngắn ngủi, Phương Khác khẽ chau mày, hiển nhiên là bút tích để lại trong lúc khẩn cấp, nếu không với tính cách của Diệp Vu Thời sẽ dặn dò rõ ràng hơn.
Thành Nguyệt Quế. Diệp Vu Thời cũng dò la được đến thành Nguyệt Quế rồi? Xem ra phải lập tức đến thành Nguyệt Quế thôi.
Thuận tiện Phương Khác cũng dọn túi chứa đồ của mình một chút. Càng nhìn càng chán, má ơi… ngay cả tích cốc đan cũng chỉ còn lại nửa bình, thương dược càng ít. Vốn linh thạch trên người y còn đủ, nhưng sau khi rời khỏi môn phái mới phát hiện linh thạch tiêu phí trên ngưng khí đan là nhiều nhất.
Ngưng khí đan là đan được tu sĩ thường dùng, hằng ngày dùng để tu luyện. Nhưng phẩm cấp bất đồng, tu sĩ luyện khí phần lớn dùng ngưng khí đan từ nhất đến tam phẩm, mà kỳ trúc cơ thì dùng ngưng khí đan trên tứ phẩm đến dưới lục phẩm.
Diệp Vu Thời tinh thông phù lục, cũng có dính đến luyện khí, tiếc rằng… hắn không biết luyện đan. Đương nhiên nếu ngươi có một dòng linh mạch hoặc một nơi tràn đầy linh khí tự nhiên ngươi không cần ngưng khí đan. Ngặt nỗi tình huống của Diệp Vu Thời và Phương Khác đều không phải, cho nên sau khi dùng xong lượng tồn tích trữ môn phái phát cho trước kia, thì chỉ có thể dùng linh thạch mà mua. Vì thế tốn không ít linh thạch cho ngưng khí đan, hiện tại linh thạch trên người Phương Khác chỉ vừa đủ ngồi thuyền bay đến thành Nguyệt Quế.
Đáng lý bùa trên tay y bán ra một phần cũng đủ để đổi linh thạch dùng, nhưng y đã đưa bùa cho Ti Lan. Phải nghĩ cách sinh tài thôi, chỉ săn linh thú hay thu thập linh dược căn bản không đủ. Có lẽ… nghĩ đến linh thạch phải dùng để mua linh dược, Phương Khác lấy từ túi chứa đồ ra thẻ ngọc [Luyện đan nhập môn]. Đây là thẻ ngọc y lấy từ môn phái. Nhưng không có đan hỏa, y muốn luyện đan chỉ có thể đi thuê đan phòng, còn cần mua dược liệu…
Phương Khác ngẫm nghĩ, chuyện linh thạch còn không vội, hiện tại quan trọng là phải học được cách dịch dung, nếu không bị yêu vệ phát hiện, vậy chẳng có quả ngon mà ăn.
Tại nơi thuyền bay đậu trong khu buôn bán tự do ở thành Bạch Cập, tu sĩ qua lại không ngừng. Trong đó chiếc thuyền bay đến thành Nguyệt Quế đặc biệt thu hút, vì trên chiếc thuyền bay này không chỉ có nhi tử duy nhất của thành chủ thành Bạch Cập là Bạch Cập Thiên, mà còn có Đông Thanh Kết của tộc Đông Thanh. Hai đội nhân mã này gặp nhau trên chiếc thuyền bay khiến rất nhiều người chú ý. Dù sao mọi người ai chẳng biết chút chuyện của phủ thành chủ và tộc Đông Thanh? Không ngờ Bạch Cập Thiên này lại đi cùng thuyền bay với Đông Thanh Kết. Thực làm người ta nghĩ hoài không hiểu. Phủ thành chủ và tộc Đông Thanh đều có thuyền bay chuyên dụng của mình, sao lại chạy đến khu mua bán ngồi thuyền bay chứ?
Nhưng vì hai người lần này hành động cá nhân, nếu ngồi thuyền bay của nhà mình đến thành Nguyệt Quế khó tránh phải giao thiệp với thế lực tại đó.
Mà trên chiếc thuyền bay này, còn có một người mười tám mười chín tuổi, dung mạo bình thường không có gì đặc biệt, mặc trang phục ngắn màu lam bình thường, ở thắt lưng không có phục sức gì. Người này chính là Phương Khác.
Linh kiếm tam phẩm không thể rêu rao trên phố, túi chứa đồ có ký hiệu đường vân phái Côn Luân cũng không thể bại lộ, cho nên toàn thân Phương Khác từ trên xuống dưới chẳng có thứ gì đáng tiền.
Sau khi lên thuyền thấy Đông Thanh Kết, ngoài mặt Phương Khác không thể hiện gì, nhưng trong lòng thì rất căng thẳng. Nhưng nghĩ đến diện mạo hiện tại của mình, Đông Thanh Kết sẽ không nhận ra, y lại yên tâm, tìm một bàn trống ngồi xuống.
Trên thuyền bay này tuy không có phòng riêng như thuyền bay nhỏ của phái Côn Luân, nhưng bố trí rất rộng rãi. Trong thuyền bay là một đại thính hình chữ nhật lớn, bày rất nhiều bàn ghế. Trên bàn có linh trà, linh tửu, linh quả tùy ý người sử dụng. Còn có bình phong và bồ đoàn để thư giãn. Nếu không thích ở chung với người khác, vậy dùng bình phong ngăn cách, liền sẽ có một không gian riêng, đả tọa, tu hành đều được.
So với ngự kiếm, ngồi thuyền bay không những tiết kiệm thời gian mà còn là một loại hưởng thụ.
Phương Khác đương nhiên phát hiện bầu không khí căng thẳng giữa đội người của Đông Thanh Kết và đội người của Bạch Cập Thiên, y chuyển mắt lên người Bạch Cập Thiên.
Mắt phượng nhướng cao, môi mỏng nhẹ mím, trên mặt cứ vô ý lộ ra tự kiêu. Còn có một thân cẩm y người bình thường mặc không nổi, phù văn phía trên có cấp bậc không thấp. Thắt lưng kia, là không gian chứa đồ, mà ngọc mang theo rõ ràng cũng là linh khí. Kiếm trên tay là Lưu Hỏa kiếm tam phẩm, toàn thân đỏ rực. Ngọc quan trên tóc chắc cũng là linh khí. Còn có ủng dưới chân, là ủng Tật Phong, xem ra phẩm cấp cũng không thấp. Trên ngón tay là một chiếc nhẫn trang nhã, đương nhiên Phương Khác sẽ không cho rằng đây là nhẫn bình thường. Một thân thế này vừa nhìn đã biết đây là công tử ca nhà nào đấy, toàn thân lộ ra phong phạm quý khí.
Phương Khác nhìn Bạch Cập Thiên như nhìn một đống linh thạch di động. Bình thường mà nói, tu sĩ kỳ trúc cơ sẽ không mặc rêu rao như thế, như Đông Thanh Kết ngồi bên cạnh, cùng là xuất thân từ đại gia tộc, nhưng so với Bạch Cập Thiên thì giản dị hơn nhiều. Vì tu sĩ trúc cơ tại tu tiên giới vẫn thuộc phạm vi hồng mềm, đương nhiên đây là nói người bình thường.
Loại người ra ngoài còn có bao nhiêu hộ vệ đi theo như Bạch Cập Thiên, đương nhiên không thuộc dạng hồng mềm. Phương Khác suy tư một chút, đội người này đại khái là của phủ thành chủ.
Ngay lúc Phương Khác đang đánh giá đối phương, ánh mắt Bạch Cập Thiên cũng quét qua. Ngay thoáng đó, ánh mắt hai người chạm nhau. Sau đó rời đi, Phương Khác là chột dạ, Bạch Cập Thiên là chẳng để tâm.
Người đánh giá giống Phương Khác không phải số ít, mọi người đều muốn xem xung đột giữa Bạch Cập Thiên và Đông Thanh Kết, nhưng bọn họ phải thất vọng rồi, Bạch Cập Thiên và Đông Thanh Kết qua một hồi đều dựng bình phong lên.
Phương Khác nhìn nhìn rồi cũng che bình phong lại, vùi đầu vào trong kiếm quyết vô danh Thái A cho. Thức thứ nhất của kiếm quyết [Nhất Triều Nhất Tịch] y đã học xong, nhưng y không tìm được cảm giác theo ý đã nói trong kiếm quyết [Nhất triều nhất tịch, triều tịch dâng lên, là lúc trăng xuống]. Ngược lại Thái A kiếm quyết xuất hiện trong đầu, làm nhiễu loạn tư duy của y. Đợi khi Phương Khác tỉnh khỏi nhập thần, thuyền bay đã đi được bảy ngày, đã đến thành Nguyệt Quế.
Mà hai đội nhân mã của Bạch Cập Thiên và Đông Thanh Kết cho đến khi thuyền bay đi được tròn bảy ngày đến thành Nguyệt Quế, cũng không có bất cứ va chạm hay giao thiệp gì.
Thuyền bay vững vàng đáp xuống đất, đã đến thành Nguyệt Quế.
Phương Khác đợi hai đội tu sĩ xuống thuyền bay rồi mới không nhanh không chậm đi xuống. Vừa ra khỏi thuyền bay, Phương Khác bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. Thành Nguyệt Quế nằm ở rìa đại lục Thanh Hoa, thuộc khu vực ven biển. Mà thuyền bay này dừng ở một chỗ cao, đủ để cúi nhìn toàn thành Nguyệt Quế.
Nhìn qua như thế, có thể thấy một vùng biển lớn mênh mông. Đứng trước biển rộng, thành Nguyệt Quế, một trong chín cổ thành trở nên nhỏ bé đi nhiều. Lúc này Phương Khác không phải đang cảm thán biển rộng, mà đang nghĩ rìa đại lục Thanh Hoa là biển, rìa đại lục Cửu Châu theo y biết cũng là biển, không biết đi từ biển thì có thể xuyên đại lục không, như vậy thì không cần đến trận truyền tống nữa.
Cũng chỉ trong một lúc Phương Khác đứng đó, một tu sĩ trong đội tu sĩ thành Nguyệt Quế nghênh tiếp đám người Bạch Cập Thiên thấy mặt Phương Khác, đáy mắt lóe tinh quang. Trên gương mặt mỹ lệ lộ vẻ yêu diệm xuất hiện một tia hứng thú. Trong lòng mặc niệm ba chữ [Thông Huyền Kinh].
Thử dùng linh thức thăm dò, Phương Khác chớp mắt, vẻ mặt vui sướng, điều động linh thức, trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm cấu tạo bình thường hình lá liễu kiểu chuôi dẹp. Cầm trong tay hơi nặng, màu vỏ kiếm thiên về thanh đồng tỏ rõ vẻ âm trầm, rút kiếm ra vang keng một tiếng, thanh âm thanh thúy.
Nhìn kỹ trên thân kiếm có một tầng màu lục mỏng, ánh sáng kiểu này là Thúy Kiệp, lúc chế tạo thanh kiếm này bên trong chắc có thêm không ít Thúy Kiệp. Mà Thúy Kiệp, y nhớ là Diệp Vu Thời luyện cho Ti Lan.
Nghĩ đến đây, Phương Khác chợt thấy trên chuôi kiếm có khắc một chữ “Tam” thể tiểu triện. Phương Khác chỉ cảm thấy câm nín, tên của thanh kiếm này, chỉ gọi là Tam. Tại sao Diệp Vu Thời lại đặt tên cho thanh kiếm này là “Tam”, là vì đây là một linh kiếm tam phẩm sao? Ha ha… chẳng lẽ là linh kiếm tam phẩm thì y sẽ không nhìn ra sao? Kỳ thật Diệp Vu Thời chỉ cảm thấy không cần thiết, chê phiền đúng chứ? Phương Khác thoáng cái nhận ra chân tướng, tay thì vuốt nhẹ lên thân kiếm.
Thanh kiếm này, y rất thích. Phương Khác giơ ngang thanh kiếm lên, ước lượng rất nhẹ, chỉ cầm cáng kiếm làm vài động tác đơn giản, lại cứ như không có vật gì.
Cho dù là kiếm tam phẩm, kiếm này cũng là thượng phẩm trong linh kiếm tam phẩm.
Phương Khác cười lộ răng, cảm giác buồn ngủ gặp chiếu manh thật kỳ diệu.
Cười híp mắt sờ kiếm một hồi, Phương Khác lại lục túi chứa đồ… cái gì cũng không có? Phương Khác lại lục, sờ được một khối bằng da, phía trên viết kín khẩu quyết. Phương Khác trải ra, nhìn kỹ ba chữ lớn “Thông Huyền Kinh” phía trên. Bên dưới rõ ràng là pháp quyết… càng nhìn càng kinh tâm, đây là pháp quyết về huyễn thuật, Phương Khác xem đến nhập thần.
Cho đến khi giữa mày cảm thấy đau đớn, Phương Khác mới hoàn hồn, không khỏi giật mình. Vừa rồi y đã nhập mê, pháp quyết này cũng thật lợi hại.
Phương Khác định thần, lần này chỉ đơn giản quét mắt một cái mới phát hiện phía dưới miếng da bị xé mất một miếng, nhìn vết tích bị xé còn rất mới chắc là mới xé gần đây. Nhìn nhìn, Phương Khác lấy ra bản đồ bằng da mà Ti Lan từng trao đổi với y. So sánh một hồi, sau đó để dưới mũi ngửi… chất liệu như nhau, thủ pháp xử lý như nhau.
Pháp quyết này là Ti Lan bỏ vào.
Còn tại sao Ti Lan lại đưa pháp quyết này cho y, y nghĩ y hiểu. Vì trong pháp quyết này bao hàm cách sử dụng huyễn thuật dịch dung diện mạo, cho dù người khác dùng linh thức cũng không thể nào phân biệt. Nhưng nếu đối phương tu vi cao hơn quá nhiều, chẳng hạn hiện tại y là trúc cơ, nếu đối phương là tu sĩ kỳ nguyên anh thì có thể nhìn thấu y.
Mà phần nội dung bị xé đi là gì y không biết. Đại khái cũng là cách vận dụng khác của huyễn thuật đi. Ánh mắt Phương Khác trở nên phức tạp, phải biết yêu tộc nổi danh với huyễn thuật, pháp quyết này không phải vật bình thường.
[Thông Huyền Kinh] không khó hiểu như những pháp quyết khác, ngược lại rất dễ hiểu. Bên trong trừ huyễn thuật dịch dung còn bao gồm rất nhiều huyễn thuật khác, thậm chí còn có cả một vài nội dung của ảo trận.
Thứ tốt. Phương Khác bỏ pháp quyết lại túi chứa đồ, tìm tiếp, lần này là một bức thư. Thư của Diệp Vu Thời.
Phương Khác mở ra xem, nội dung thư rất đơn giản.
[Phương Khác, đợi tin ta ở thành Nguyệt Quế.]
Có câu chữ như người, chữ của Diệp Vu Thời quả thật về một phương diện nào đó đã tiết lộ tính cách của hắn. Một mặt Diệp Vu Thời biểu hiện ra chính là quân tử khiêm nhường, ôn nhuận như ngọc. Nhưng chữ này, giữa nét bút lại lộ ra nhuệ khí.
Nhìn bức thư ngắn ngủi, Phương Khác khẽ chau mày, hiển nhiên là bút tích để lại trong lúc khẩn cấp, nếu không với tính cách của Diệp Vu Thời sẽ dặn dò rõ ràng hơn.
Thành Nguyệt Quế. Diệp Vu Thời cũng dò la được đến thành Nguyệt Quế rồi? Xem ra phải lập tức đến thành Nguyệt Quế thôi.
Thuận tiện Phương Khác cũng dọn túi chứa đồ của mình một chút. Càng nhìn càng chán, má ơi… ngay cả tích cốc đan cũng chỉ còn lại nửa bình, thương dược càng ít. Vốn linh thạch trên người y còn đủ, nhưng sau khi rời khỏi môn phái mới phát hiện linh thạch tiêu phí trên ngưng khí đan là nhiều nhất.
Ngưng khí đan là đan được tu sĩ thường dùng, hằng ngày dùng để tu luyện. Nhưng phẩm cấp bất đồng, tu sĩ luyện khí phần lớn dùng ngưng khí đan từ nhất đến tam phẩm, mà kỳ trúc cơ thì dùng ngưng khí đan trên tứ phẩm đến dưới lục phẩm.
Diệp Vu Thời tinh thông phù lục, cũng có dính đến luyện khí, tiếc rằng… hắn không biết luyện đan. Đương nhiên nếu ngươi có một dòng linh mạch hoặc một nơi tràn đầy linh khí tự nhiên ngươi không cần ngưng khí đan. Ngặt nỗi tình huống của Diệp Vu Thời và Phương Khác đều không phải, cho nên sau khi dùng xong lượng tồn tích trữ môn phái phát cho trước kia, thì chỉ có thể dùng linh thạch mà mua. Vì thế tốn không ít linh thạch cho ngưng khí đan, hiện tại linh thạch trên người Phương Khác chỉ vừa đủ ngồi thuyền bay đến thành Nguyệt Quế.
Đáng lý bùa trên tay y bán ra một phần cũng đủ để đổi linh thạch dùng, nhưng y đã đưa bùa cho Ti Lan. Phải nghĩ cách sinh tài thôi, chỉ săn linh thú hay thu thập linh dược căn bản không đủ. Có lẽ… nghĩ đến linh thạch phải dùng để mua linh dược, Phương Khác lấy từ túi chứa đồ ra thẻ ngọc [Luyện đan nhập môn]. Đây là thẻ ngọc y lấy từ môn phái. Nhưng không có đan hỏa, y muốn luyện đan chỉ có thể đi thuê đan phòng, còn cần mua dược liệu…
Phương Khác ngẫm nghĩ, chuyện linh thạch còn không vội, hiện tại quan trọng là phải học được cách dịch dung, nếu không bị yêu vệ phát hiện, vậy chẳng có quả ngon mà ăn.
Tại nơi thuyền bay đậu trong khu buôn bán tự do ở thành Bạch Cập, tu sĩ qua lại không ngừng. Trong đó chiếc thuyền bay đến thành Nguyệt Quế đặc biệt thu hút, vì trên chiếc thuyền bay này không chỉ có nhi tử duy nhất của thành chủ thành Bạch Cập là Bạch Cập Thiên, mà còn có Đông Thanh Kết của tộc Đông Thanh. Hai đội nhân mã này gặp nhau trên chiếc thuyền bay khiến rất nhiều người chú ý. Dù sao mọi người ai chẳng biết chút chuyện của phủ thành chủ và tộc Đông Thanh? Không ngờ Bạch Cập Thiên này lại đi cùng thuyền bay với Đông Thanh Kết. Thực làm người ta nghĩ hoài không hiểu. Phủ thành chủ và tộc Đông Thanh đều có thuyền bay chuyên dụng của mình, sao lại chạy đến khu mua bán ngồi thuyền bay chứ?
Nhưng vì hai người lần này hành động cá nhân, nếu ngồi thuyền bay của nhà mình đến thành Nguyệt Quế khó tránh phải giao thiệp với thế lực tại đó.
Mà trên chiếc thuyền bay này, còn có một người mười tám mười chín tuổi, dung mạo bình thường không có gì đặc biệt, mặc trang phục ngắn màu lam bình thường, ở thắt lưng không có phục sức gì. Người này chính là Phương Khác.
Linh kiếm tam phẩm không thể rêu rao trên phố, túi chứa đồ có ký hiệu đường vân phái Côn Luân cũng không thể bại lộ, cho nên toàn thân Phương Khác từ trên xuống dưới chẳng có thứ gì đáng tiền.
Sau khi lên thuyền thấy Đông Thanh Kết, ngoài mặt Phương Khác không thể hiện gì, nhưng trong lòng thì rất căng thẳng. Nhưng nghĩ đến diện mạo hiện tại của mình, Đông Thanh Kết sẽ không nhận ra, y lại yên tâm, tìm một bàn trống ngồi xuống.
Trên thuyền bay này tuy không có phòng riêng như thuyền bay nhỏ của phái Côn Luân, nhưng bố trí rất rộng rãi. Trong thuyền bay là một đại thính hình chữ nhật lớn, bày rất nhiều bàn ghế. Trên bàn có linh trà, linh tửu, linh quả tùy ý người sử dụng. Còn có bình phong và bồ đoàn để thư giãn. Nếu không thích ở chung với người khác, vậy dùng bình phong ngăn cách, liền sẽ có một không gian riêng, đả tọa, tu hành đều được.
So với ngự kiếm, ngồi thuyền bay không những tiết kiệm thời gian mà còn là một loại hưởng thụ.
Phương Khác đương nhiên phát hiện bầu không khí căng thẳng giữa đội người của Đông Thanh Kết và đội người của Bạch Cập Thiên, y chuyển mắt lên người Bạch Cập Thiên.
Mắt phượng nhướng cao, môi mỏng nhẹ mím, trên mặt cứ vô ý lộ ra tự kiêu. Còn có một thân cẩm y người bình thường mặc không nổi, phù văn phía trên có cấp bậc không thấp. Thắt lưng kia, là không gian chứa đồ, mà ngọc mang theo rõ ràng cũng là linh khí. Kiếm trên tay là Lưu Hỏa kiếm tam phẩm, toàn thân đỏ rực. Ngọc quan trên tóc chắc cũng là linh khí. Còn có ủng dưới chân, là ủng Tật Phong, xem ra phẩm cấp cũng không thấp. Trên ngón tay là một chiếc nhẫn trang nhã, đương nhiên Phương Khác sẽ không cho rằng đây là nhẫn bình thường. Một thân thế này vừa nhìn đã biết đây là công tử ca nhà nào đấy, toàn thân lộ ra phong phạm quý khí.
Phương Khác nhìn Bạch Cập Thiên như nhìn một đống linh thạch di động. Bình thường mà nói, tu sĩ kỳ trúc cơ sẽ không mặc rêu rao như thế, như Đông Thanh Kết ngồi bên cạnh, cùng là xuất thân từ đại gia tộc, nhưng so với Bạch Cập Thiên thì giản dị hơn nhiều. Vì tu sĩ trúc cơ tại tu tiên giới vẫn thuộc phạm vi hồng mềm, đương nhiên đây là nói người bình thường.
Loại người ra ngoài còn có bao nhiêu hộ vệ đi theo như Bạch Cập Thiên, đương nhiên không thuộc dạng hồng mềm. Phương Khác suy tư một chút, đội người này đại khái là của phủ thành chủ.
Ngay lúc Phương Khác đang đánh giá đối phương, ánh mắt Bạch Cập Thiên cũng quét qua. Ngay thoáng đó, ánh mắt hai người chạm nhau. Sau đó rời đi, Phương Khác là chột dạ, Bạch Cập Thiên là chẳng để tâm.
Người đánh giá giống Phương Khác không phải số ít, mọi người đều muốn xem xung đột giữa Bạch Cập Thiên và Đông Thanh Kết, nhưng bọn họ phải thất vọng rồi, Bạch Cập Thiên và Đông Thanh Kết qua một hồi đều dựng bình phong lên.
Phương Khác nhìn nhìn rồi cũng che bình phong lại, vùi đầu vào trong kiếm quyết vô danh Thái A cho. Thức thứ nhất của kiếm quyết [Nhất Triều Nhất Tịch] y đã học xong, nhưng y không tìm được cảm giác theo ý đã nói trong kiếm quyết [Nhất triều nhất tịch, triều tịch dâng lên, là lúc trăng xuống]. Ngược lại Thái A kiếm quyết xuất hiện trong đầu, làm nhiễu loạn tư duy của y. Đợi khi Phương Khác tỉnh khỏi nhập thần, thuyền bay đã đi được bảy ngày, đã đến thành Nguyệt Quế.
Mà hai đội nhân mã của Bạch Cập Thiên và Đông Thanh Kết cho đến khi thuyền bay đi được tròn bảy ngày đến thành Nguyệt Quế, cũng không có bất cứ va chạm hay giao thiệp gì.
Thuyền bay vững vàng đáp xuống đất, đã đến thành Nguyệt Quế.
Phương Khác đợi hai đội tu sĩ xuống thuyền bay rồi mới không nhanh không chậm đi xuống. Vừa ra khỏi thuyền bay, Phương Khác bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. Thành Nguyệt Quế nằm ở rìa đại lục Thanh Hoa, thuộc khu vực ven biển. Mà thuyền bay này dừng ở một chỗ cao, đủ để cúi nhìn toàn thành Nguyệt Quế.
Nhìn qua như thế, có thể thấy một vùng biển lớn mênh mông. Đứng trước biển rộng, thành Nguyệt Quế, một trong chín cổ thành trở nên nhỏ bé đi nhiều. Lúc này Phương Khác không phải đang cảm thán biển rộng, mà đang nghĩ rìa đại lục Thanh Hoa là biển, rìa đại lục Cửu Châu theo y biết cũng là biển, không biết đi từ biển thì có thể xuyên đại lục không, như vậy thì không cần đến trận truyền tống nữa.
Cũng chỉ trong một lúc Phương Khác đứng đó, một tu sĩ trong đội tu sĩ thành Nguyệt Quế nghênh tiếp đám người Bạch Cập Thiên thấy mặt Phương Khác, đáy mắt lóe tinh quang. Trên gương mặt mỹ lệ lộ vẻ yêu diệm xuất hiện một tia hứng thú. Trong lòng mặc niệm ba chữ [Thông Huyền Kinh].
Danh sách chương