Quân Côn Luân vốn có vẻ đã không còn thừa sức đột nhiên phát động tiến công thành Thái An, quân Thái Hành vốn đến thành Thái An chi viện gặp phải Thiên Sơn đột kích, cả nhánh quân quay đầu trở về cầu viện.

Ngắn ngủi mấy canh giờ, cửa thành Thái An đã bị công phá. Nếu thành Thái An thủ thành không ra, Côn Luân có mãnh công thế nào cũng không nhất định làm gì được. Nhưng thủ lĩnh Thái Hành lại lệnh người xuất thành ứng chiến, dẫn đến sáu cửa thành đồng thời thất thủ. Mà thành chủ thành Thái An Hầu Bảo Bảo mắt thấy thành đã bị phá, nhân lúc hỗn loạn dẫn theo bộ hạ đến quân phòng bị chém đầu các đầu lĩnh Thái Hành, chắp tay dâng lên.

Hầu Bảo Bảo này năm đó thống lĩnh toàn thành chống lại quân Thái Hành mười ngày, ngày thứ mười một liền quy hàng Thái Hành. Sau đó luôn mang vẻ trung thành như nhất với Thái Hành, Thái Hành bảo hắn giết gà hắn tuyệt đối không giết chó. Lúc này người này lại cởi giáp, cúi đầu xưng thần với Côn Luân họ.

Tiêu Xương Thu lộ vẻ nghi ngờ, nhíu mày lại. Phản chủ, lang độc, đối với nàng người như thế tuyệt đối là một kẻ tiểu nhân.

“Người này có thể dùng.” Phương Khác nói: “Nếu hắn đã phản bội Thái Hành, thì sẽ biết Thái Hành tuyệt đối không dung được hắn. Vì thế hắn sẽ càng quyết lòng đứng về phía Côn Luân, vô cùng hy vọng chúng ta thắng lợi.”

Đương nhiên còn có một điều quan trọng hơn, nhưng Phương Khác không nói ra.

Hầu Bảo Bảo quả thật là một tiểu nhân mười phần, hắn hiểu rất rõ phong cách hành sự của Thái Hành. Vì quá hiểu, cho nên hắn không chút do dự phản bội Thái Hành. Vì hắn còn có một thân phận khác, biểu ca của Giang Trầm Chu. Hắn nghe được tin Giang Trầm Chu bị hạ ngục, đã biết với phong cách của Thái Hành tất nhiên sẽ dính líu đến hắn – cho dù hắn và Giang Trầm Chu không hề có liên hệ gì. Vì bảo toàn địa vị hiện tại, vì không bị liên lụy, vì giữ mạng không để Thái Hành xem hắn như mật thám giống Giang Trầm Chu mà xử lý. Hắn chọn đầu hàng Côn Luân.

Phương Khác biết người này là tiểu nhân, vì thế y cho Hầu Bảo Bảo một phong thư. Nói cho hắn biết nguyên nhân chân chính Giang Trầm Chu bị hạ ngục.

Thế là thành Thái An dễ thủ khó công là nơi hiểm yếu chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi đã bị phá. Nói đến cùng thành Thái An là bị phá từ bên trong.

Thành Thái An bị phá rồi, đối với Thái Hành và Côn Luân mà nói đều là đại sự bậc nhất. Vì nhìn trên địa thế, sông Thái An của thành Thái An nối liền nam bắc, là đầu mối giao thông giữa nam bắc đại lục Cửu Châu, là yết hầu là nơi binh gia tất tranh. Từng có người nói: “Muốn được Nam Lĩnh, trước công Thái An. Nếu mất Thái An, tức mất nam Thái Hành.” Tính quan trọng của Thái An khỏi cần phải nói rõ nữa. Đừng nói Thái Hành, ngay cả Côn Luân đối với việc phá thành nhanh như thế cũng có chút trở tay không kịp.

Chỉ có Phương Khác, đã biết rõ từ trước.

Trong phòng lúc này có Diệp Vu Thời, Chu Thức Vũ, có La Thanh, có Thượng Quan Bình Thục, có Trịnh Trường Thiên Tạ lão Tiêu trưởng lão... Lần hội nghị này, sẽ quyết định phương châm tác chiến tiếp theo.

Thành Thái An vì có một con sông nối liền bắc nam, nên còn được gọi là Giang Hạ. Hậu thế gọi lần hội nghị này là hội nghị Giang Hạ.

Mà lúc này, Khổng Du Thanh đứng sau lưng Phương Khác, trong tay cầm bút không để sót chút nào ghi lại mỗi chữ những người tại đây nói.

Người trong phòng nghe bình luận của Phương Khác dành cho Hầu Bảo Bảo, suy nghĩ một lát đều gật đầu: “Có lý.”

Chuyện Hầu Bảo Bảo coi như kết thúc. Mà về Thái Hành, mới chỉ vừa bắt đầu.

Trong hội nghị lần này, Phương Khác nói một đoạn.

“Thái Hành quá kiêu ngạo, ngạo mạn còn hẹp hòi. Cho nên trên Hoàng hải đã đưa Mai Hân của Thiên Sơn vào danh sách vây giết, cho nên phái Hàn Không lên Thiên Sơn bức Thiên Sơn giao ra Chu Thức Vũ. Thái Hành và Thiên Sơn là đồng minh, nhưng Thái Hành lại dùng tư thế đối xử kẻ phụ thuộc để đối đãi Thiên Sơn. Khí lượng nhỏ hẹp nhìn là thấy ngay, kẻ hẹp hòi, không thể cùng mưu.

Mà mỗi lần bại trận, thủ lĩnh bại quân phải nhận tội đầu. Không hỏi nguyên do, quân pháp quá mức nghiêm khắc mà mất đi tình người. Nhìn Thái Hành là biết Tả Khâu, nhìn Tả Khâu là biết Thái Hành. Thái Hành hành quân đến đâu, thích tàn sát thành thương tổn bình dân vô tội, đánh mất đạo nghĩa. Phong thành bị khống chế, kéo dài đến mấy năm. Nhưng Thái Hành không suy nghĩ làm sao thống trị, ngược lại xem dân chúng trong thành như nô lệ. Có thể thấy tầm nhìn hạn hẹp.

Như vậy chúng ta và Thiên Sơn đồng thời hợp vây… trước công Nam Lĩnh, rồi xuống phía bắc Giang Hạ…

Chúng ta từ đây hành quân lên bắc, công phá Thái Hành chỉ là vấn đề thời gian.” Phương Khác bình thản chậm rãi nói xong, cắm lá cờ cuối cùng trong tay vào địa đồ trên tường.

Trong phòng rất yên tĩnh, các thanh niên ngồi phía sau không biết khi nào đã đứng lên vây lại. Mọi người nhìn lá cờ Côn Luân cắm trên bản đồ, đáy mắt sáng rực như được người đốt lên một ngọn đèn. Mấy người La Thanh và Trịnh Trường Thiên vẫn ngồi trên vị trí, mày đều chau lại, dường như đang ngẫm nghĩ.

“Nhưng, muốn công hạ Nam Lĩnh, tiến bắc sẽ khó khăn. Thái Hành trị quân, lệnh là làm cấm là ngưng. Chiến dịch sau này lần sau sẽ gian nan hơn lần trước, lần sau sẽ càng khó công phá hơn lần trước. Tuy trên chiến lược xem thường họ, nhưng trên chiến thuật lại phải xem trọng họ. Mong chưa vị sóng vai tác chiến với ta.”

Mọi người bất giác gật đầu.

Cuối cùng Phương Khác lạnh mặt, trịnh trọng nói: “Binh xuất chính đáng, sĩ khí hưng thịnh. Chỉ cần thiên ý hướng về chúng ta, chúng ta nhất định có được chân lý phát triển, chỉ cần thuận theo tâm người, thất phu không có thù không thể báo. Hy vọng mọi người thời khắc ghi nhớ bia thông thiên từ đâu mà có.”

“Hay!” La Thanh vỗ tay tán dương.

Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác, đáy mắt sâu thẳm. Sau đó hắn đảo mắt nhìn từng đôi mắt nồng cháy kia, sau lưng mọi người liền thấy rét buốc, phản phất như cảm thấy sát khí, cảnh giác nhìn quanh một vòng lại không có gì bất thường, cuối cùng chỉ có thể hậm hực mà đi.



La Thanh và Trịnh Trường Thiên ra khỏi viện, không hẹn mà cùng thở dài một tiếng.

“Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, lời này không giả.”

La Thanh chỉ cười, nghĩ đến người trên Thận Hành nhai, bất giác nói: “Cũng không uổng công hắn khổ tâm chỉ dẫn. Trên đại cục phải có tầm nhìn xa. Câu này là hắn tặng ta, lúc trước ta vẫn không phục lắm.”

Hôm đó, đám người La Thanh rời khỏi thành Thái An.

Hội nghị vô cùng bí mật, người tham gia đều là người đáng tin. Về chuyện bố cục hành quân một chữ cũng không tiết lộ, chỉ là câu nói thiên ý hướng về ta lại được truyền khắp trong quân.

Tất Thập Tứ nhẹ cười nhạo: “Thiên ý hướng về ta… quả thật là thiên ý hướng về ta, báo ứng xác đáng. Người đến rốt cuộc là tu vi gì?”

Người đó cươi cười đáp: “Ngươi cho rằng thành Thái An thật sự dễ công phá như thế? Thái Hành sẽ cho phép người khác bóp yết hầu mình? Ai dám bóp yết hầu Thái Hành, Thái Hành sẽ cho kẻ đó chết không chỗ chôn thây. Ngươi ngày mai sẽ đón được người, tự nhiên liền biết hắn là tu vi gì.”

Mắt Tất Thập Tứ lóe lên, cười vài tiếng.

Người đó chợt nhìn sang Tất Thập Tứ nói: “Ngươi đã không còn đường quay đầu rồi.”

Tất Thập Tứ ngưng thần nhìn người đó: “Ngay cả bản đồ thủ vệ trong tay ta cũng đã giao ra rồi, tự nhiên không hề nghĩ đến quay đầu. Tất mỗ ngày xưa tự cho rằng không phụ Côn Luân, nhưng Côn Luân đối xử ta thế nào? Chẳng qua là vì Phương Khác hận ta, trên trên dưới dưới Côn Luân thế nhưng đều đạp ta vào bùn. Uổng cho ta vào sinh ra tử vì Côn Luân, nếu Côn Luân đã phụ ta, ta thế nào không thể phụ nó.”

Người đó cười cười nói: “Tốt, sáng ngày mai, mang theo đầu của Hầu Bảo Bảo đến gặp.”

Tất Thập Tứ đáp lời, hai người chia ra. Trở về phòng, ngồi trước bàn cầm cung tiễn bắt đầu lau chùi. Dây cung rung lên, ánh mắt trống rỗng của người ngoài phòng dần có thần thái. Hắn nhìn vào trong phòng, tất cả bình thường, liền lặng lẽ ẩn mình trong bóng đêm tiếp tục giám sát.

Trong mắt Tất Thập Tứ lóe qua chán ghét, sau đó lại hồi phục bình thường. Chỉ cần hắn và Phương Khác ở cùng một chỗ, liền sẽ có người yên hơi lặng tiếng theo dõi hắn, giống như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể động thủ với Phương Khác.

Thật quá buồn cười, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì tất cả mọi người đều đứng về phía Phương Khác. Hắn có gì sai? Phải bị đối xử như thế? Chức vị thống lĩnh của hắn là dựa vào bản thân hắn đấm đá mà ra, còn Phương Khác chẳng qua là bái một vị sư phụ tốt mà thôi!

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, Tất Thập Tứ cầm cung tiễn lên, đẩy cửa ra ngoài.

Người ngoài cửa đi theo, hắn là người của Ám đường Duy Pháp đường, theo lệnh đường chủ bảo hộ Phương đại nhân. Toàn bộ Duy Pháp đường đều hiểu chuyện này quan trọng cỡ nào, an nguy của Phương đại nhân là đại sự hàng đầu. Mà Tất Thập Tứ từng có xích mích với Phương đại nhân, một khi xuất hiện cũng bị liệt vào dạng cần quan sát.

Hắn nhìn thân ảnh Tất Thập Tứ, trễ thế này Tất đại nhân còn muốn đi đâu? Giây tiếp theo, sau lưng đau đớn. Hắn không bận tâm đau đớn sau lưng muốn thổi kèn hiệu, nhưng đã muộn, hắn chỉ có thể phát ra âm thanh khè khè, máu tươi tràn ra khóe miệng.

Hầu Bảo Bảo đang ngủ đột nhiên giật mình tỉnh giấc, nhìn thân ảnh ngồi bên giường. Hắn rút loan đao từ dưới gối ra, thẳng người tới muốn chém lên. Nhưng lại bị một cánh tay nhẹ nhàng ấn chuôi đao, ngay cả một ngón tay cũng khó thể tiếp tục cử động. Chỉ có thể nằm thẳng đơ trên giường nhìn người tới.

“Tất đại nhân!” Hầu Bảo Bảo kinh hô: “Ngươi!”

“Xuỵt!” Tất Thập Tứ nhẹ giọng nói: “Nhỏ giọng chút, nếu gọi người tới thì sẽ không tốt.”

Hắn cầm tay Hầu Bảo Bảo, gác loan đao lên cổ Hầu Bảo Bảo.

“Ta hỏi cái gì, ngươi đáp cái đó.”

Hầu Bảo Bảo vội gật đầu, lại vì loan đoan trên cổ họng nên không dám có động tác quá lớn sợ tổn thương chính mình, thành thử khá khôi hài.

Tất Thập Tứ híp mắt, hỏi: “Trong thành có phải còn có mật đạo? Đừng lừa ta, ta là hỏi trừ mật đạo ngươi đã nói cho Phương Khác biết.”

Hầu Bảo Bảo sợ hãi nói: “Ngươi, ngươi là Thái Hành… a.”

Tất Thập Tứ thấy trên cổ có vết máu, mới thả lỏng loan đao.

Lúc này trên mặt Hầu Bảo Bảo lại không có vẻ kinh hoảng, ngược lại cố gắng trấn định nói: “Không ngờ, ngươi cư nhiên là mật thám của Thái Hành. Xem ra hôm nay Hầu Bảo Bảo ta khó tránh cái chết.”

Mắt Tất Thập Tứ trở nên sắc bén, muốn nói gì đó, nhưng Hầu Bảo Bảo nhìn biểu tình Tất Thập Tứ, con ngươi đột nhiên co lại, trên mặt lộ ra tuyệt vọng, rồi trực tiếp nhào lên, lưỡi loan đao sắc bén thoáng cái cắt đứt cổ họng hắn.

Tất Thập Tứ vội thu tay, nhưng đã trễ. Hắn đầy khó hiểu nhìn Hầu Bảo Bảo một cái, hắn không ngờ sau khi Hầu Bảo Bảo biết hắn là người Thái Hành phái đến lại biểu hiện thế này.

Tất Thập Tứ không do dự nữa, trực tiếp dùng loan đao chặt đầu Hầu Bảo Bảo.

Sáng hôm sau.

“Ngô trưởng lão đã đến dưới Ngũ Hành sơn.” Phương Khác cầm mảnh giấy nói với Diệp Vu Thời, “Nhưng Ngũ Hành sơn bây giờ như thùng sắt, ngay cả một con mũi tiến vào chỉ sợ cũng bị tra xét một phen. Thái A có lẽ đã nhận được thư trực tiếp từ Thiên Sơn đến Thái Hành rồi, chúng ta cũng nên hành động.”

Diệp Vu Thời gật đầu.

Lúc này, thần sắc hai người vừa động, thì nghe một tiếng thét của nữ tử.

“Đại nhân, Hầu Bảo Bảo chết rồi! Đầu bị chặt mất, còn để lại một mảnh giấy… phàm là kẻ phản bội Thái Hành, đều sẽ như thế. Hàng binh trong Thái An đều hốt hoảng bất an.”

“Sư phụ! Tạ Thạch Thanh phái đi giám thị Tất Thập Tứ đã chết rồi, Tất Thập Tứ biến mất.” Vương Lạc Dương nói, trên mặt có vẻ đau đớn, Tạ Thạch Thanh lúc trước đều giữ chức trách bảo vệ Phương Khác, bọn họ cũng từng ở chung, Tạ Thạch Thanh là một tên rất hay mắc cỡ, thiện mai phục và truy tung.

Cũng vào lúc này, Tất Thập Tứ gặp được người Thái Hành phái đến.

Người đó nhàn nhạt nhìn hắn một cái, toàn thân Tất Thập Tứ rét lạnh, gần như run rẩy dưới uy áp này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện