Sáng sớm nắng yếu, trong phòng, nam tử bạch y tuấn tú tóc đen như mực xõa tung ngồi đoan chính, nam tử thanh y đứng sau lưng một tay cầm lượt buột tóc lại cho y.
Vị Phương đại nhân mà người khác càng lúc càng khó nhìn thấu này đang hạ giọng, ngữ khí bình thản nói đủ chuyện phát sinh trong thời gian này cho Diệp đại sư huynh không ăn khói lửa nhân gian bách chiến bách thắng trong lời đồn. Đối với người khác, cảnh tượng này thật sự rất đẹp, giống như một bức tranh, mà bầu không khí cũng hiếm được thoải mái thả lỏng.
Nhưng nếu có người nghe được nội dung hai người đang nói, cảnh tượng đẹp đẽ lập tức bị hủy diệt. Dù sao… Phương Khác thật sự quá lải nhải. Ai có thể ngờ được Phương đại nhân bình thường nói không nhiều khi gặp Diệp Vu Thời lại có thể nói dữ như thế? Từ chuyện công đến chuyện nhàn, tu hành đến tạp vụ… huống chi trong lúc đó còn xen kẽ mấy lời nói ‘trên giường gặp thấy thật nhất’ này nọ.
Hai người cứ thế nói chuyện suốt cả đêm.
“Kỹ thuật tăng lên rồi, lần này không còn kéo đau đệ nữa.” Tóc buột xong, Phương Khác liền quay người cười hi hi nhìn Diệp Vu Thời. Nói xong Phương Khác cũng nhịn không được bật cười, “Đệ vẫn không chú ý, luôn tùy tiện cột lại, rối một chút cũng không sao. Đệ còn thật sự kỳ quái lâu như thế sao chỉ có huynh nhắc đến chuyện này?”
Diệp Vu Thời tùy tiện đặt lược xuống, thản nhiên nói: “Dưới điều kiện cho phép, huynh rất khó chịu đựng bên cạnh có người y quan bất chỉnh.”
Phương Khác đứng lên, nhướng mày nghiêng người lại gần nhẹ cười nói: “Vậy sao?”
Diệp Vu Thời nhìn trả Phương Khác, ánh mắt hai người giao nhau tạo nên lực dẫn càng lúc càng cường liệt.
Theo một tiếng gõ cửa, âm thanh Chu Lập Đức truyền vào, “Đại nhân, có chuyện bẩm báo.”
“Chuyện gì?”
“Đại nhân, Chu chưởng môn phái Thiên Sơn chết rồi, vào giờ dần tối qua!”
Phương Khác sửng sốt, sau đó chậm rãi cười nói: “Đi, báo cho Tiêu sư tỷ, thành có thể lấy rồi.”
…
Trong một thạch thất hẻo lánh ở Thiên Sơn, Thương Nhược Tuyết nhìn thi thể trên phản gỗ đơn giản, ngẩn ngơ xuất thần. Tại vùng cực hàn như Thiên Sơn, nàng lại đổ đầy mồ hôi. Nàng cúi đầu nhìn tay của mình, đột nhiên như bỏ chạy lao ra khỏi thạch thất, toàn thân lạnh run. Lúc này mắt Thương Nhược Tuyết đỏ như máu.
“Ta muốn gặp Thương Nhược Tuyết! Ta có chuyện muốn chính diện hỏi nàng!”
Ngay lúc này một tu sĩ thân hình khôi ngô đang quấn lấy Mặc Ca, chính là tiểu sư đệ Ngũ Vận Duy.
Bờ lưng đang cúi của Thương Nhược Tuyết liền thẳng lại, cái đầu luôn ra vẻ e thẹn hơi cúi cũng ngẩng lên. Nàng đứng thẳng như một gốc tùng.
Nàng nhìn Ngũ Vận Duy nói: “Sư phụ tạ thế, sao ngươi có thể ở đây huyên náo như thế.”
Ngũ Vận Duy cười lạnh vài tiếng, nếu không phải bị Mặc Ca kéo tay thì đã trực tiếp chỉ vào mặt Thương Nhược Tuyết.
Hắn gần như bi phẫn nói: “Thương Nhược Tuyết! Ta hỏi ngươi, sư phụ rốt cuộc tại sao lại chết! Tên Thái A đó làm sao vào được đại trận Thiên Sơn của ta? Ngươi còn nhớ là ai đón ngươi vào phái không? Chưởng môn đối đãi ngươi còn hơn cả thân nữ nhi!... Thương Nhược Tuyết ngươi khi sư diệt tổ! Ngươi táng tận…!”
Mặc Ca hít ngược một hơi, tay chân vô thố đón lấy Ngũ Vận Duy ngã xuống, mà tiểu sư đệ của hắn đã bị một chưởng đánh nát tâm mạch, không còn hơi thở, nhưng sự kinh ngạc của hắn chỉ thoáng qua trong giây lát.
Thương Nhược Tuyết chậm rãi thu tay về, bình thản nói: “Hắn làm sao biết được, còn ai biết nữa?”
Mặc Ca buông Ngũ Vận Duy ra, tùy ý hắn té dưới đất, cung kính nói: “Chắc là không có.”
“Chắc là?”
Thương Nhược Tuyết chắp tay đứng bên vách núi, trong ký ức người đó từng tay cầm tay chỉ nàng công pháp, dạy nàng biết chữ… tất cả của nàng đều do hắn cho. Thương Nhược Tuyết nhắm mắt, khóe mi chảy xuống vài giọt lệ, cánh tay sau lưng siết chặt, nếu đã thế…
“Nhược Tuyết.” Người đó nhàn nhạt nói, “Vi sư cho ngươi biết, hạ cờ quan trọng nhất là đã hạ sẽ không hối hận. Hạ cờ thế nào hành sự làm người thế nấy.”
Hạ cờ rồi sẽ không hối hận, nàng không phải đã sớm chuẩn bị rồi sao? Vẻ bi thương trên mặt Thương Nhược Tuyết dần biến mất, lưu lại là hàn sương như băng tuyết, hối hận vô dụng, vậy không cần hối hận.
Màu đỏ trong mắt Thương Nhược Tuyết dần lui đi, hóa thành một mảnh thanh minh.
Khí tức trên người nàng thoáng cái thay đổi, bình cảnh mắc kẹt thật lâu đã đột phát.
Mặc Ca chúc mừng.
Nhưng Thương Nhược Tuyết chỉ khẽ gật đầu, nói: “Chưởng môn bế quan tẩu hỏa nhập ma, đã qua đời… Truyền lệnh xuống, Thái Hành nhiều lần khiêu chiến Thiên Sơn phạm vào biên cảnh ta, hành sự cực độ sai lệch nhân luân, đệ tử Thiên Sơn ta không thể ngồi đó không quản. Thiên Sơn và Côn Luân tạm kết làm đồng minh, cùng chống Thái Hành.”
“Tuân lệnh.”
Đợi Mặc Ca mang thi thể Ngũ Vận Duy đi rồi, Thương Nhược Tuyết mới nhìn một chỗ vốn không có người nói: “Ngươi cũng nên lập tức rời khỏi Thiên Sơn rồi.”
Lúc này Thái A mới hiện thân ra, tóc bạc áo đen, tuấn mỹ như thế, đờ đẫn như thế. Đáy mắt Thương Nhược Tuyết là tán thưởng không che giấu, chỉ là loại tán thưởng này không phải dành cho người, mà giống như nhìn thấy một linh khí phẩm cấp cực tốt. Biết Thái A không để ý những thứ này, nàng mới dám biểu lộ như thế. Trong mấy ngày ở chung ngắn ngủi, nàng đã hiểu cái vị là chỗ dựa của Phương Khác trong mắt mọi người dễ hiểu thế nào. Người nếu thông minh, tất nhiên sẽ trở nên khó hiểu. Nhưng hắn không phải người.
Thương Nhược Tuyết hơi cúi đầu, quay sang nhìn vách núi: “Giữa ta và Phương Khác chẳng qua là cùng chung lợi, chuyện y đáp ứng ta nếu đã làm được, ta cũng sẽ không thất hứa. Mong Thiên Sơn và Côn Luân có thể chung sống hòa bình, cùng kháng ngoại địch. Đúng như y nói, Thái Hành dã tâm bừng bừng, ý đồ học theo phàm giới xây dựng đế vương triều đình. Môi hở răng lạnh, nếu Côn Luân bại, Thiên Sơn ta cũng gặp nguy.
Mà nếu ba đại lục đã được phá bỏ cầm cố, cảnh tượng ba tộc ở chung cũng đã không còn xa. Hai phái chúng ta đều vì nhân tộc lại không thù oán, đương nhiên không thể nồi da nấu thịt. Những đạo lý này ta đều hiểu, mong ngươi có thể truyền đạt lại lời này. Đây là thành ý của Thiên Sơn ta.”
Thái A lắng nghe, trên mặt không chút dao động, sau đó quay người muốn đi, lại bị Thương Nhược Tuyết gọi lại.
Thương Nhược Tuyết nhìn Thái A, trên mặt mang mấy phần lo lắng, vô cùng thành khẩn nói: “Kiếm quyết trong phái ta, ngài có phải đã đọc xong toàn bộ? Có ích lợi gì cho tu hành của ngài không?”
Thấy trong ánh mắt đen trầm của Thái A không có chút sóng gợn nào, nàng lại nói: “Hình như đối với rất nhiều kiếm quyết ngài đều có dáng vẻ khổ não.”
“Thất lễ rồi, ta quả thật có đặc biệt chú ý những chuyện này, dường như ngài vô cùng hoang mang đối với thất tình lục dục của con người?”
Thương Nhược Tuyết nhìn Thái A không nói, khóe môi nhẹ cong lên: “Chỉ là ngài vốn là kiếm linh, không có thất tình lục dục thì sao lại sinh ra mê mang?”
“Còn một chuyện nữa, không biết Phương Khác có biết không? Ngài là kiếm linh, tu vi có cao cũng không thể dựa vào bản thân đắc đạo. Ta cả gan suy đoán, nếu không có kiếm chủ giúp đỡ, ngài ắt hẳn sẽ lại chìm vào ngủ say. Ta không biết ngài và Phương Khác sao lại không khế ước. Nhưng nếu không khế ước tại sao ngài không chọn chủ khác lại vẫn luôn bảo vệ bên Phương Khác? Mê mang của ngài lại vì ai mà có?” Thương Nhược Tuyết hỏi từng câu, đáy mắt lấp lóe ánh quang.
Thái A âm u nhìn Thương Nhược Tuyết, vẫn không chút dao động.
Thương Nhược Tuyết lại cười, nói tiếp: “Ngài vì Phương Khác một mình đến yêu phủ, vì Phương Khác xuất thủ… thậm chí còn tiến hành cuộc chiến sinh tử trên Hoàng hải, từ bỏ tộc nhân cuối cùng của mình. Lẽ nào ngài không có sở cầu nào khác?”
“Nghe thì rất khiến người cảm động.” Thái A gật đầu, mặt vô cảm nói.
Thương Nhược Tuyết không nản lòng, cười tiếp: “Lẽ nào ngài không cảm thấy ngữ khí của ngài quá tương tự Phương Khác? Có lẽ ngài có sở cầu, chỉ là bản thân ngài còn chưa hiểu vì đâu mà cầu.”
“Có đạo lý.” Thái A gật đầu, nhưng biểu tình bình tĩnh nói rõ những lời này rõ ràng không tạo nên chút sóng gió nào trong lòng hắn.
Lúc này Thương Nhược Tuyết lại nhẹ thở dài một cái: “Nhưng bên cạnh Phương Khác lại đã có Diệp Vu Thời. Nếu bên cạnh y đã có Diệp Vu Thời rồi, tại sao còn không thả ngài đi để ngài chọn chủ khác? Đây không phải là rất ích kỷ sao?”
“Nhữ đang ly gián.”
Thương Nhược Tuyết cười nhu mì, thản nhiên thừa nhận: “Đúng. Đáng tiếc nhìn biểu tình của ngài, ngài vẫn không hiểu. Những lời ta vừa nói coi như uổng công. Phương Khác tính kế ta, nếu ta có thể khiến y chịu thiệt một lần nhất định sẽ rất vui. Huống chi, Thiên Sơn cần ngài… cho nên ngài có nguyện ý lưu lại Thiên Sơn? Bất luận ngài có yêu cầu gì, ta đều có thể thỏa mãn.”
Thái A lạnh lùng nhìn Thương Nhược Tuyết, nói: “Nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí, ngu giả tự nhiên cũng là kiến ngu.”
Nói xong Thái A quay người muốn đi, hắn đã không muốn nghe mấy lời này nữa.
Nhưng Thương Nhược Tuyết vẫn ở sau lưng nói: “Nếu có một ngày, Phương Khác phải chết, ngài có nguyện ý thay y đi chết? Thất tình của con người chính họ cũng không hiểu rõ được, ngài càng không hiểu. Nhưng không làm rõ những gì mình mong muốn trong lòng không phải rất đáng thương sao?”
Thân ảnh Thái A đã biến mất, Thương Nhược Tuyết mặt không biểu cảm nhìn theo, đáy mắt chứa đựng trầm tư. Nàng đương nhiên biết lời của nàng không thể dao động Thái A, nhưng nàng vốn cũng không phải muốn dao động hắn. Mà là chôn xuống một hạt giống, nếu có thổ nhưỡng, cuối cùng cũng có một ngày nó sẽ phát đất mà lên như nàng mong muốn.
Khi Thái A ngự kiếm mà đi, mặt không biểu cảm nói: “Bằng hữu, là chí đồng đạo hợp…. cao sơn lưu thủy gặp tri âm?”
Nhưng nghĩ đến Phương Khác thường xuyên lộ ra vẻ mệt mỏi trước mắt hắn, còn thường xuyên thấy sắc quên bạn nói vì bằng hữu hiệp trợ hai đao, lại vì Diệp Vu Thời đâm bằng hữu hai đao… thường xuyên vô lại ra vẻ rất đương nhiên gọi hắn là bạch nhãn lang.
Ha, Thái A cười lạnh một tiếng, biểu tình thoáng cái trở nên sống động. Phương Khác làm sao làm nổi cao sơn lưu thủy? … Không, vấn đề là, tại sao hắn lại cảm thấy họ là bằng hữu? Thái A chợt nhíu mày.
Mà ở Thái Hành lúc này, nghe tin Chu chưởng môn đã chết, Thiên Sơn và Côn Luân kết minh. Thái Hành toàn bộ kinh sợ, gần như tất cả mọi người đều nhíu mày, ngay cả sắc mặt Tiêu Vân Dật cũng nghiêm lại. Hôm đó Thập Phương chết ông đã biết thư tất nhiên bị người lấy được, sau đó người phái ra thế nhưng cũng không thể tiếp xúc với Chu chưởng môn. Nhưng ông cho rằng quyền uy của Chu chưởng môn tại Thiên Sơn gần như không ai có thể lay động, chờ thêm một thời gian hắn tự nhiên sẽ ý thức được có người đang ngăn cản hắn liên hệ với Thái Hành. Nhưng còn chưa đợi bọn họ xuất thủ, Chu chưởng môn đã chết!
Chết không minh không bạch, đột ngột như thế, nhẹ nhàng như thế.
Tiêu Vân Dật híp mắt lại: “Quả thật là giang sơn đời nào cũng có nhân tài. Có lẽ chúng ta đã xem thường Thương Nhược Tuyết rồi.”
Nhưng Tả Khâu vẫn không lên tiếng đột nhiên cười nói: “Luận tu vi của Chu chưởng môn cùng với linh khí cấp cao trong tay hắn, lúc chết lại không ai phát giác được. Ai có thể giết chết hắn lúc hắn còn chưa xuất thủ. Cho dù có Thương Nhược Tuyết nội ứng, nhưng theo ta biết không có đan dược gì có thể khiến một tu sĩ chỉ kém kỳ hợp thể một bước mất đi lực trả đòn.”
“Có thể động thủ rồi.”
Mọi người lập tức ngộ ra. Vậy thì khi đó người giết chết Chu chưởng môn nhất định là một tu sĩ kỳ hợp thể, Trí Tiêu đã bị thương, người đi nhất định là Thái A. Vậy lúc này bên cạnh Phương Khác không có bảo vệ!
Vị Phương đại nhân mà người khác càng lúc càng khó nhìn thấu này đang hạ giọng, ngữ khí bình thản nói đủ chuyện phát sinh trong thời gian này cho Diệp đại sư huynh không ăn khói lửa nhân gian bách chiến bách thắng trong lời đồn. Đối với người khác, cảnh tượng này thật sự rất đẹp, giống như một bức tranh, mà bầu không khí cũng hiếm được thoải mái thả lỏng.
Nhưng nếu có người nghe được nội dung hai người đang nói, cảnh tượng đẹp đẽ lập tức bị hủy diệt. Dù sao… Phương Khác thật sự quá lải nhải. Ai có thể ngờ được Phương đại nhân bình thường nói không nhiều khi gặp Diệp Vu Thời lại có thể nói dữ như thế? Từ chuyện công đến chuyện nhàn, tu hành đến tạp vụ… huống chi trong lúc đó còn xen kẽ mấy lời nói ‘trên giường gặp thấy thật nhất’ này nọ.
Hai người cứ thế nói chuyện suốt cả đêm.
“Kỹ thuật tăng lên rồi, lần này không còn kéo đau đệ nữa.” Tóc buột xong, Phương Khác liền quay người cười hi hi nhìn Diệp Vu Thời. Nói xong Phương Khác cũng nhịn không được bật cười, “Đệ vẫn không chú ý, luôn tùy tiện cột lại, rối một chút cũng không sao. Đệ còn thật sự kỳ quái lâu như thế sao chỉ có huynh nhắc đến chuyện này?”
Diệp Vu Thời tùy tiện đặt lược xuống, thản nhiên nói: “Dưới điều kiện cho phép, huynh rất khó chịu đựng bên cạnh có người y quan bất chỉnh.”
Phương Khác đứng lên, nhướng mày nghiêng người lại gần nhẹ cười nói: “Vậy sao?”
Diệp Vu Thời nhìn trả Phương Khác, ánh mắt hai người giao nhau tạo nên lực dẫn càng lúc càng cường liệt.
Theo một tiếng gõ cửa, âm thanh Chu Lập Đức truyền vào, “Đại nhân, có chuyện bẩm báo.”
“Chuyện gì?”
“Đại nhân, Chu chưởng môn phái Thiên Sơn chết rồi, vào giờ dần tối qua!”
Phương Khác sửng sốt, sau đó chậm rãi cười nói: “Đi, báo cho Tiêu sư tỷ, thành có thể lấy rồi.”
…
Trong một thạch thất hẻo lánh ở Thiên Sơn, Thương Nhược Tuyết nhìn thi thể trên phản gỗ đơn giản, ngẩn ngơ xuất thần. Tại vùng cực hàn như Thiên Sơn, nàng lại đổ đầy mồ hôi. Nàng cúi đầu nhìn tay của mình, đột nhiên như bỏ chạy lao ra khỏi thạch thất, toàn thân lạnh run. Lúc này mắt Thương Nhược Tuyết đỏ như máu.
“Ta muốn gặp Thương Nhược Tuyết! Ta có chuyện muốn chính diện hỏi nàng!”
Ngay lúc này một tu sĩ thân hình khôi ngô đang quấn lấy Mặc Ca, chính là tiểu sư đệ Ngũ Vận Duy.
Bờ lưng đang cúi của Thương Nhược Tuyết liền thẳng lại, cái đầu luôn ra vẻ e thẹn hơi cúi cũng ngẩng lên. Nàng đứng thẳng như một gốc tùng.
Nàng nhìn Ngũ Vận Duy nói: “Sư phụ tạ thế, sao ngươi có thể ở đây huyên náo như thế.”
Ngũ Vận Duy cười lạnh vài tiếng, nếu không phải bị Mặc Ca kéo tay thì đã trực tiếp chỉ vào mặt Thương Nhược Tuyết.
Hắn gần như bi phẫn nói: “Thương Nhược Tuyết! Ta hỏi ngươi, sư phụ rốt cuộc tại sao lại chết! Tên Thái A đó làm sao vào được đại trận Thiên Sơn của ta? Ngươi còn nhớ là ai đón ngươi vào phái không? Chưởng môn đối đãi ngươi còn hơn cả thân nữ nhi!... Thương Nhược Tuyết ngươi khi sư diệt tổ! Ngươi táng tận…!”
Mặc Ca hít ngược một hơi, tay chân vô thố đón lấy Ngũ Vận Duy ngã xuống, mà tiểu sư đệ của hắn đã bị một chưởng đánh nát tâm mạch, không còn hơi thở, nhưng sự kinh ngạc của hắn chỉ thoáng qua trong giây lát.
Thương Nhược Tuyết chậm rãi thu tay về, bình thản nói: “Hắn làm sao biết được, còn ai biết nữa?”
Mặc Ca buông Ngũ Vận Duy ra, tùy ý hắn té dưới đất, cung kính nói: “Chắc là không có.”
“Chắc là?”
Thương Nhược Tuyết chắp tay đứng bên vách núi, trong ký ức người đó từng tay cầm tay chỉ nàng công pháp, dạy nàng biết chữ… tất cả của nàng đều do hắn cho. Thương Nhược Tuyết nhắm mắt, khóe mi chảy xuống vài giọt lệ, cánh tay sau lưng siết chặt, nếu đã thế…
“Nhược Tuyết.” Người đó nhàn nhạt nói, “Vi sư cho ngươi biết, hạ cờ quan trọng nhất là đã hạ sẽ không hối hận. Hạ cờ thế nào hành sự làm người thế nấy.”
Hạ cờ rồi sẽ không hối hận, nàng không phải đã sớm chuẩn bị rồi sao? Vẻ bi thương trên mặt Thương Nhược Tuyết dần biến mất, lưu lại là hàn sương như băng tuyết, hối hận vô dụng, vậy không cần hối hận.
Màu đỏ trong mắt Thương Nhược Tuyết dần lui đi, hóa thành một mảnh thanh minh.
Khí tức trên người nàng thoáng cái thay đổi, bình cảnh mắc kẹt thật lâu đã đột phát.
Mặc Ca chúc mừng.
Nhưng Thương Nhược Tuyết chỉ khẽ gật đầu, nói: “Chưởng môn bế quan tẩu hỏa nhập ma, đã qua đời… Truyền lệnh xuống, Thái Hành nhiều lần khiêu chiến Thiên Sơn phạm vào biên cảnh ta, hành sự cực độ sai lệch nhân luân, đệ tử Thiên Sơn ta không thể ngồi đó không quản. Thiên Sơn và Côn Luân tạm kết làm đồng minh, cùng chống Thái Hành.”
“Tuân lệnh.”
Đợi Mặc Ca mang thi thể Ngũ Vận Duy đi rồi, Thương Nhược Tuyết mới nhìn một chỗ vốn không có người nói: “Ngươi cũng nên lập tức rời khỏi Thiên Sơn rồi.”
Lúc này Thái A mới hiện thân ra, tóc bạc áo đen, tuấn mỹ như thế, đờ đẫn như thế. Đáy mắt Thương Nhược Tuyết là tán thưởng không che giấu, chỉ là loại tán thưởng này không phải dành cho người, mà giống như nhìn thấy một linh khí phẩm cấp cực tốt. Biết Thái A không để ý những thứ này, nàng mới dám biểu lộ như thế. Trong mấy ngày ở chung ngắn ngủi, nàng đã hiểu cái vị là chỗ dựa của Phương Khác trong mắt mọi người dễ hiểu thế nào. Người nếu thông minh, tất nhiên sẽ trở nên khó hiểu. Nhưng hắn không phải người.
Thương Nhược Tuyết hơi cúi đầu, quay sang nhìn vách núi: “Giữa ta và Phương Khác chẳng qua là cùng chung lợi, chuyện y đáp ứng ta nếu đã làm được, ta cũng sẽ không thất hứa. Mong Thiên Sơn và Côn Luân có thể chung sống hòa bình, cùng kháng ngoại địch. Đúng như y nói, Thái Hành dã tâm bừng bừng, ý đồ học theo phàm giới xây dựng đế vương triều đình. Môi hở răng lạnh, nếu Côn Luân bại, Thiên Sơn ta cũng gặp nguy.
Mà nếu ba đại lục đã được phá bỏ cầm cố, cảnh tượng ba tộc ở chung cũng đã không còn xa. Hai phái chúng ta đều vì nhân tộc lại không thù oán, đương nhiên không thể nồi da nấu thịt. Những đạo lý này ta đều hiểu, mong ngươi có thể truyền đạt lại lời này. Đây là thành ý của Thiên Sơn ta.”
Thái A lắng nghe, trên mặt không chút dao động, sau đó quay người muốn đi, lại bị Thương Nhược Tuyết gọi lại.
Thương Nhược Tuyết nhìn Thái A, trên mặt mang mấy phần lo lắng, vô cùng thành khẩn nói: “Kiếm quyết trong phái ta, ngài có phải đã đọc xong toàn bộ? Có ích lợi gì cho tu hành của ngài không?”
Thấy trong ánh mắt đen trầm của Thái A không có chút sóng gợn nào, nàng lại nói: “Hình như đối với rất nhiều kiếm quyết ngài đều có dáng vẻ khổ não.”
“Thất lễ rồi, ta quả thật có đặc biệt chú ý những chuyện này, dường như ngài vô cùng hoang mang đối với thất tình lục dục của con người?”
Thương Nhược Tuyết nhìn Thái A không nói, khóe môi nhẹ cong lên: “Chỉ là ngài vốn là kiếm linh, không có thất tình lục dục thì sao lại sinh ra mê mang?”
“Còn một chuyện nữa, không biết Phương Khác có biết không? Ngài là kiếm linh, tu vi có cao cũng không thể dựa vào bản thân đắc đạo. Ta cả gan suy đoán, nếu không có kiếm chủ giúp đỡ, ngài ắt hẳn sẽ lại chìm vào ngủ say. Ta không biết ngài và Phương Khác sao lại không khế ước. Nhưng nếu không khế ước tại sao ngài không chọn chủ khác lại vẫn luôn bảo vệ bên Phương Khác? Mê mang của ngài lại vì ai mà có?” Thương Nhược Tuyết hỏi từng câu, đáy mắt lấp lóe ánh quang.
Thái A âm u nhìn Thương Nhược Tuyết, vẫn không chút dao động.
Thương Nhược Tuyết lại cười, nói tiếp: “Ngài vì Phương Khác một mình đến yêu phủ, vì Phương Khác xuất thủ… thậm chí còn tiến hành cuộc chiến sinh tử trên Hoàng hải, từ bỏ tộc nhân cuối cùng của mình. Lẽ nào ngài không có sở cầu nào khác?”
“Nghe thì rất khiến người cảm động.” Thái A gật đầu, mặt vô cảm nói.
Thương Nhược Tuyết không nản lòng, cười tiếp: “Lẽ nào ngài không cảm thấy ngữ khí của ngài quá tương tự Phương Khác? Có lẽ ngài có sở cầu, chỉ là bản thân ngài còn chưa hiểu vì đâu mà cầu.”
“Có đạo lý.” Thái A gật đầu, nhưng biểu tình bình tĩnh nói rõ những lời này rõ ràng không tạo nên chút sóng gió nào trong lòng hắn.
Lúc này Thương Nhược Tuyết lại nhẹ thở dài một cái: “Nhưng bên cạnh Phương Khác lại đã có Diệp Vu Thời. Nếu bên cạnh y đã có Diệp Vu Thời rồi, tại sao còn không thả ngài đi để ngài chọn chủ khác? Đây không phải là rất ích kỷ sao?”
“Nhữ đang ly gián.”
Thương Nhược Tuyết cười nhu mì, thản nhiên thừa nhận: “Đúng. Đáng tiếc nhìn biểu tình của ngài, ngài vẫn không hiểu. Những lời ta vừa nói coi như uổng công. Phương Khác tính kế ta, nếu ta có thể khiến y chịu thiệt một lần nhất định sẽ rất vui. Huống chi, Thiên Sơn cần ngài… cho nên ngài có nguyện ý lưu lại Thiên Sơn? Bất luận ngài có yêu cầu gì, ta đều có thể thỏa mãn.”
Thái A lạnh lùng nhìn Thương Nhược Tuyết, nói: “Nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí, ngu giả tự nhiên cũng là kiến ngu.”
Nói xong Thái A quay người muốn đi, hắn đã không muốn nghe mấy lời này nữa.
Nhưng Thương Nhược Tuyết vẫn ở sau lưng nói: “Nếu có một ngày, Phương Khác phải chết, ngài có nguyện ý thay y đi chết? Thất tình của con người chính họ cũng không hiểu rõ được, ngài càng không hiểu. Nhưng không làm rõ những gì mình mong muốn trong lòng không phải rất đáng thương sao?”
Thân ảnh Thái A đã biến mất, Thương Nhược Tuyết mặt không biểu cảm nhìn theo, đáy mắt chứa đựng trầm tư. Nàng đương nhiên biết lời của nàng không thể dao động Thái A, nhưng nàng vốn cũng không phải muốn dao động hắn. Mà là chôn xuống một hạt giống, nếu có thổ nhưỡng, cuối cùng cũng có một ngày nó sẽ phát đất mà lên như nàng mong muốn.
Khi Thái A ngự kiếm mà đi, mặt không biểu cảm nói: “Bằng hữu, là chí đồng đạo hợp…. cao sơn lưu thủy gặp tri âm?”
Nhưng nghĩ đến Phương Khác thường xuyên lộ ra vẻ mệt mỏi trước mắt hắn, còn thường xuyên thấy sắc quên bạn nói vì bằng hữu hiệp trợ hai đao, lại vì Diệp Vu Thời đâm bằng hữu hai đao… thường xuyên vô lại ra vẻ rất đương nhiên gọi hắn là bạch nhãn lang.
Ha, Thái A cười lạnh một tiếng, biểu tình thoáng cái trở nên sống động. Phương Khác làm sao làm nổi cao sơn lưu thủy? … Không, vấn đề là, tại sao hắn lại cảm thấy họ là bằng hữu? Thái A chợt nhíu mày.
Mà ở Thái Hành lúc này, nghe tin Chu chưởng môn đã chết, Thiên Sơn và Côn Luân kết minh. Thái Hành toàn bộ kinh sợ, gần như tất cả mọi người đều nhíu mày, ngay cả sắc mặt Tiêu Vân Dật cũng nghiêm lại. Hôm đó Thập Phương chết ông đã biết thư tất nhiên bị người lấy được, sau đó người phái ra thế nhưng cũng không thể tiếp xúc với Chu chưởng môn. Nhưng ông cho rằng quyền uy của Chu chưởng môn tại Thiên Sơn gần như không ai có thể lay động, chờ thêm một thời gian hắn tự nhiên sẽ ý thức được có người đang ngăn cản hắn liên hệ với Thái Hành. Nhưng còn chưa đợi bọn họ xuất thủ, Chu chưởng môn đã chết!
Chết không minh không bạch, đột ngột như thế, nhẹ nhàng như thế.
Tiêu Vân Dật híp mắt lại: “Quả thật là giang sơn đời nào cũng có nhân tài. Có lẽ chúng ta đã xem thường Thương Nhược Tuyết rồi.”
Nhưng Tả Khâu vẫn không lên tiếng đột nhiên cười nói: “Luận tu vi của Chu chưởng môn cùng với linh khí cấp cao trong tay hắn, lúc chết lại không ai phát giác được. Ai có thể giết chết hắn lúc hắn còn chưa xuất thủ. Cho dù có Thương Nhược Tuyết nội ứng, nhưng theo ta biết không có đan dược gì có thể khiến một tu sĩ chỉ kém kỳ hợp thể một bước mất đi lực trả đòn.”
“Có thể động thủ rồi.”
Mọi người lập tức ngộ ra. Vậy thì khi đó người giết chết Chu chưởng môn nhất định là một tu sĩ kỳ hợp thể, Trí Tiêu đã bị thương, người đi nhất định là Thái A. Vậy lúc này bên cạnh Phương Khác không có bảo vệ!
Danh sách chương