Ngô Hùng vác đao lại trên vai, hai chân hắn hùng hổ vội vàng bước về phía Khương Hy mà hỏi thăm, nội tâm liền lo lắng không thôi.

Một đao cuối cùng kia của hắn trong thiên hạ không có mấy người dám trực tiếp đối cứng chứ đừng nói là đưa thân mình ra đỡ.

Ở trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi Lãnh Thủy bị phá, Ngô Hùng đã phát hiện Khương Hy thu tay lại, vậy nên hắn sợ một đao này sẽ lấy mạng của đối phương.

Nếu Khương Hy là một người thường thì thôi đi, đằng này đối phương hư hư thực thực là con cháu thế gia tại Nguyệt Lâm Thành. Hơn nữa, một thân thực lực cũng không tương xứng với độ tuổi.

Lấy đầu óc của một người bình thường suy nghĩ thôi thì tám đến chín phần ai ai cũng sẽ cho rằng hắn là thiên tài của một đại tộc. Loại liên lụy này phi thường đáng sợ, cho nên Ngô Hùng tuyệt không thể để Khương Hy chết được.

Bất quá, ngay khi chạy đến trước mặt Khương Hy, một thân bạch y trước đó nay đã nhuộm đỏ máu nhưng may mắn mạng vẫn còn, sắc mặt Ngô Hùng liền phi thường đặc sắc không thôi.

“Vậy mà không chết”, Ngô Hùng tự nhủ.

Ngô Hùng gấp gáp nói ra:

“Khương công tử, ngươi không sao chứ?”.

Khương Hy hít vào một ngụm linh khí, sau đó điều động linh lực trong cơ thể mà chữa thương. Không đến mấy hơi thở sau, sắc mặt hắn cũng có chút hồng hào trở lại.

Thở ra một ngụm trọc khí, Khương Hy bình tĩnh nói ra:

“Ta không sao. Ngươi rất mạnh, trong võ lâm hẳn không đến mấy người có thể làm đối thủ của ngươi đi”.

Ngô Hùng lắc đầu cười khổ đáp lại:

“Khương công tử đề cao Ngô mỗ quá rồi, võ lâm rộng biết bao nhiêu, kỳ nhân thiên hạ này chưa bao giờ thiếu. Bất quá... ta cũng không phải là đối thủ của công tử”.

Ánh mắt Khương Hy khẽ động mà nhìn sang hắn rồi nói ra:

“Trận này ngươi đã thắng, ta xác thực không phải đối thủ của ngươi”.

Ngô Hùng mỉm cười đáp lại:

“Công tử khiêm tốn, Ngô mỗ vẫn chưa lãnh giáo loại thủ đoạn công tử dùng tại Hương Vân Điếm, làm sao nói Ngô mỗ thắng được”.

Khương Hy lắc đầu không đáp, hắn quay người lại mà cởi y phục ra. Bạch Nguyệt Huy đã bị phá rồi, mang trên thân cũng vô ích.

Ngô Hùng thấy vậy liền quay mặt đi chỗ khác nhưng nội tâm trong lòng thì lộp độp không thôi. Bạch Nguyệt Huy bị chém nát mất rồi, hắn không giàu có đến nỗi có thể đền lại được một bộ tương tự a.

Xử lý vết thương cùng mang lại một bộ y phục khác xong, Khương Hy liền kêu Ngô Hùng quay lại mà nói chuyện tiếp.

Ngô Hùng không quay thì thôi, quay lại thì tâm thần hắn liền trấn định tại chỗ. Hắn không thể nào tin được hình ảnh trước mặt mình nữa.

Hắn đúng là trông thấy Khương Hy nhưng vấn đề là y phục trên người rõ ràng... cũng là Bạch Nguyệt Huy, chỉ có điều là thanh y thay vì bạch y mà thôi.

Nói đúng hơn thì so với bộ trước, bộ này của hắn cũng chỉ tráo màu qua lại thôi nhưng với Ngô Hùng thì quang cảnh này quá mức trùng kích.

“Con mẹ nó ngươi rốt cuộc giàu đến cỡ nào?”, Ngô Hùng không nhịn được mà mắng trong lòng.

Dẫu thế, bên ngoài hắn vẫn một mực biểu hiện bình thường, không có gì dị động cả.

Khương Hy nhẹ giọng nói ra:

“Bây giờ ngươi định đi đâu?”.

Ngô Hùng nghĩ nghĩ một chút rồi đáp lại:

“Bây giờ còn quá sớm, Ngô mỗ hẳn trong hôm nay sẽ không rời Sơn Hương Lâm”.

Nghe vậy, ánh mắt Khương Hy lướt qua một tia tinh quang, hắn mỉm cười nói ra:

“Vừa vặn, không biết Ngô đạo hữu có hứng thú với Phong Phiên Cốc không?”.

Ngô Hùng không rõ tại sao Khương Hy lại gọi hắn là ‘đạo hữu’ nhưng hắn không quan tâm, cái hắn quan tâm bây giờ chính là ba chữ Phong Phiên Cốc kia. Ánh mắt Ngô Hùng lập tức nổi lên chiến ý.

So với chiến đấu ban nãy cùng Khương Hy thì lượng chiến ý bây giờ còn kinh khủng hơn nhiều lần. Xem chừng danh khí của Phong Phiên Cốc đối với tầng thứ cao thủ này cũng không phải nhỏ.

Ngô Hùng hướng Khương Hy hào hứng hỏi:

“Khương công tử định đến đó?”.

Thấy vậy, Khương Hy liền cười nói ra:

“Đúng vậy, cả hai ta đều đang trên đường đến đó”.

Ngô Hùng nhíu mày, hắn mặc dù là võ phu nhưng tồn tại lâu trong giới giang hồ, một chút điểm lanh lẹ cũng không phải không có. Hắn nghe ra rõ ý tứ của Khương Hy, một đường vận khinh công đuổi bắt từ đầu đến giờ không phải là ngẫu nhiên.

Ngô Hùng khẽ nhếch miệng, hắn nói ra:

“Khương công tử không nắm chắc phần thắng với hai vị Cốc chủ sao?”

Khương Hy cười cười không đáp, cố ý biểu hiện ‘ngươi nói đúng rồi đấy’ cho Ngô Hùng biết. Thấy thế, Ngô Hùng liền cười hào sảng rồi vỗ lưng hắn một cái mà nói ra:

“Khương công tử yên tâm, chúng ta không đánh không quen, Ngô mỗ sẽ giúp công tử một tay”.

Sau đó, hai người bọn hắn liền vận công lên mà tiến về Phong Phiên Cốc.

...

...

Dọc đường đi, thi thoảng Khương Hy sẽ đưa mắt sang mà nhìn sang Ngô Hùng một chút, đồng thời trong lòng cũng một mảnh bi ai không thôi.

Ngô Hùng mạnh không? Rất mạnh, Ngô Hùng phi thường mạnh. Trên con đường võ học, Ngô Hùng đã đạt đến cảnh giới nhân khí hợp nhất, ngộ ra đao thế của bản thân rồi dung hợp nó vào võ học tự thân.

Đối với phàm nhân bình thường, Ngô Hùng đã là đỉnh cao. Khương Hy khó mà nghĩ đến được trên đời này liệu có mấy người có thể để cho hắn chém ra đao thứ tư không nữa.

Nghe qua cái tên Tam Đao Xuất Thế thôi cũng đủ thấy bá khí vô song.

Tam đao qua, thiên hạ duy nhất mình ta.

Bản thân Khương Hy sở hữu rất nhiều thủ đoạn khác nhau trong chiến đấu bất quá nếu luận một mình thuần võ học thì một đao cuối cùng kia của Ngô Hùng bản thân hắn không đỡ được và cũng không tránh được.

Đây là một vấn đề không liên quan đến vấn đề cảnh giới hay kinh nghiệm, mà bản thân nó liên quan đến cảm ngộ công pháp cùng chiến kỹ. Ở mặt này, Ngô Hùng hiện tại làm tốt hơn hắn rất nhiều.

Tại sao Khương Hy phải cố gắng nâng công pháp cùng chiến kỹ của mình lên viên mãn mà không chịu ở lại đại thành?

Đại thành không phải không tốt, bất cứ thứ gì tu luyện đến đại thành thì có thể tùy ý sử dụng rồi nhưng cánh cửa ‘viên mãn’ là một đạo khảm quan vô cùng đặc thù.

Vượt qua viên mãn, vô luận là công pháp hay chiến kỹ thì Khương Hy cũng sẽ đạt được biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nói dễ hiểu thế này, trên thang điểm mười thì nhập môn là một, tiểu thành là hai, đại thành là ba, còn viên mãn là mười.

Công pháp cùng chiến kỹ đến trình độ viên mãn không những đem lại cho tu sĩ một môn thần thông mà còn có thêm cảm ngộ ý cảnh thiên địa.

Mọi công pháp cùng chiến kỹ ở trên đời này không có cái nào là không bắt nguồn từ ý cảnh trong thiên địa cả. Tu luyện đến tận cùng liền có cơ hội nhìn thấu áo nghĩa mà cảm ngộ ra ý cảnh.

Ngộ được ý cảnh, mọi biến hóa đều sẽ tăng vọt về chất.

Đời trước với thân phận là Phù Linh, Khương Hy cũng từng ngộ ra được ý cảnh vậy nên hắn vốn cho rằng đời này hắn sẽ có lợi thế hơn những người tu hành khác.

Nhưng cuối cùng hắn lại nhận ra rằng, hắn sai rồi.

Cảm ngộ ý cảnh chỉ có tác dụng với một thế và với một người. Phù Linh là Khương Hy nhưng Khương Hy không phải là Phù Linh, vậy nên hắn không thể nào cảm ngộ ý cảnh như hắn đã từng được.

Thậm chí so với người khác, hắn lại càng khó cảm ngộ hơn nhiều bởi cảm xúc của hắn đã bị chai sạn, tâm tư lại quá sâu, ánh mắt của hắn đặt quá cao và tri thức của hắn có quá nhiều.

Thành ra, cái gì ‘quá’ cũng không có tốt.

Tâm không thuần, ý cảnh khó mà ra.

Lưu Thủy Quyền Pháp, Đạp Vân Bộ, Sắc Dục Thiên, cả ba môn này chưa cái nào hắn có thể chạm đến cánh cửa viên mãn được.

Trận chiến trước đó Khương Hy vốn muốn mượn đao thế kinh người của Ngô Hùng để thử cảm ngộ xem nhưng cuối cùng lại thất bại, trộm gà không được lại còn mất một nắm gạo.

Nỗi lòng của hắn trên đời này mấy ai hiểu được a...

...

...

Một đường đi tới không biết trong bao lâu, cuối cùng hai người Khương Hy cũng dừng chân lại. Phía trước mặt bọn hắn bây giờ là một mảnh không gian vân vụ khắp nơi.

Ngô Hùng đưa tay lên gãi cằm nhíu mày nói:

“Quái lạ, gần giữa trưa rồi sao vẫn còn sương?”.

Khương Hy lắc đầu nói ra:

“Không phải sương, trước mặt ngươi chính là trận pháp”.

Ngô Hùng cau mày lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn kỹ đám vân vụ phía trước rồi quay sang nói ra:

“Ý của công tử là trận pháp của tiên nhân?”.

Khương Hy lạnh nhạt đáp lại:

“Loại trận này không đáng để xưng tiên nhân. Ngô đạo hữu, ở trình độ của ngươi, bọn họ chưa chắc đã có thể đánh lại”.

Ngô Hùng cười hào sảng nói ra:

“Khương công tử đề cao Ngô mỗ quá rồi”.

Khương Hy lắc đầu không để ý hắn, một chân bước về phía trước, Hắc Trúc Bút xuất hiện ở trong tay. Khương Hy đưa lên họa một đạo phù văn, phù này chỉ có duy nhất một chữ.

“Phá!”.

Theo tiếng quát của hắn, đạo phù văn kia sáng lên mà bắn thẳng về phía trước, đám vân vụ dưới sự tác động của nó liền nhanh chóng tản ra xung quanh mà để lộ một thông đạo.

Thông đạo này rất đặc biệt bởi nó không phải do tự nhiên tạo thành mà được lát đá ngay ngắn. Thông đạo này hiện ra, Khương Hy liền biết bản thân mình đến đúng chỗ rồi.

Ngô Hùng ở bên cạnh thấy cảnh này liền trợn mắt lên không thôi, hắn đưa tay lên dụi dụi một hai lần xem thử bản thân mình có nhìn lầm không, thậm chí thiếu chút nữa còn đưa tay lên tự tát mình vài cái.

Khương Hy quay lại đối với hắn nói ra:

“Ngô đạo hữu, chúng ta đi thôi”.

Ngô Hùng nghe vậy liền sực tỉnh người, ậm ờ vài tiếng rồi đi theo, một tay cầm đao lại cầm chặt hơn bao giờ hết.

Thông đạo tương đối dài và cũng rất quanh co, nếu người không có chút hiểu biết gì về trận pháp mà đi vào đây thể nào cũng sẽ bị lạc. Nhưng Khương Hy nhờ có một đạo Phá Tự Phù mà có thể cậy vào nó dẫn đường.

Phá Tự Phù là một loại phù đặc biệt bởi nó không thể được họa trên phù lục thông thường. Để họa được nó thì về cơ bản, Phù sư bắt buộc phải dùng bút họa trên không trung.

Riêng ở điểm này đã đòi hỏi đến một lượng linh thức cùng lực kiểm soát phi thường tinh tế rồi chứ đừng nói còn cần thêm cả một lượng linh lực hùng hậu đi kèm.

Phá Tự Phù có điểm khó của nó nhưng tác dụng lại cực kỳ đáng giá bởi nó không cần nhìn trận pháp. Trận nào càng khó thì Phá Tự Phù mất nhiều thời gian để phá hơn.

Nhanh thì trong chốc lát, lâu thì mười năm, hai mươi năm. Thậm chí cả trăm năm cũng có.

Dù mất nhiều thời gian đối với trận pháp cấp cao thật nhưng với những trận pháp cơ bản như Vân Vụ Trận thì Phá Tự Phù vẫn dư sức ăn.

...

Đi bộ được khoảng mười lăm phút sau, hai người Khương Hy cùng Ngô Hùng rốt cuộc cũng ra khỏi thông đạo. Đập vào mắt bọn hắn lúc này là một thung lũng không quá rộng nhưng so với kích thước của hai người thì cũng tương đối lớn.

Nơi đây có rất nhiều hoa màu cùng... linh dược, Khương Hy có thể nhanh chóng nhìn thấy được Huyết Tinh Thảo ở đằng xa. Thậm chí còn có cả Huyền Băng Thảo chuyên dùng làm Hàn Huyền Cao của Điền đại phu, bất chấp sự khác biệt của thời tiết.

Nơi này được người ngoài tụng xưng thế ngoại đào nguyên của Sơn Hương Lâm cũng không sai.

Mặt khác, linh khí ở nơi này dồi dào hơn so với khu rừng bên ngoài đám vân vụ kia. Khương Hy vận linh thức lên tán đi Phá Tự Phù rồi phóng ra xung quanh truy xét, không bao lâu sau hắn liền nhếch mép nói ra:

“Quả nhiên là Tụ Linh Trận”.

Vân Vụ Trận có thể dựa vào đại thế tự nhiên mà tạo thành, linh dược cũng có thể do thần y ẩn thế nuôi trồng nhưng Tụ Linh Trận xuất hiện thì mọi sự đã khác.

Không ngoài dự đoán, Phong Phiên Cốc quả nhiên là do tu sĩ lập nên.

Lúc này, Khương Hy đã biết ý nghĩ của mình đúng rồi, hắn liền quay lại đối với Ngô Hùng mà nói. Nhưng thân ảnh của tên kia đã không còn ở đó nữa.

“Ôi thần linh ơi, sao nhiều linh dược thế này?”.

Giọng của Ngô Hùng ở nơi xa xa phát ra. Hắn từ khi bước ra khỏi thông đạo kia thì tập trung vào đám linh dược được nuôi trồng rồi.

Trước đó vài canh giờ, hắn vẫn còn là bảo tiêu của một đoàn thương nhân, vậy nên không lạ gì khi hắn biết được linh dược cả. Tu chân giới cùng nhân gian vốn dĩ cách biệt nhưng sự tồn tại của đôi bên cũng không phải là bí mật cần che giấu.

Linh dược rất nổi tiếng ở nhân gian, được tụng xưng thần dược nhân gian cũng không sai. Bản thân Ngô Hùng năm xưa cũng từng nhờ vào vài cây linh dược mà mới có được một thân võ lực như bây giờ.

Cho nên khi thấy đám linh dược này, hắn liền không nhịn được mà chạy đến xem một chút.

Đối với chuyện này, Khương Hy cũng không có gì dị nghị cả, bởi đám linh dược này đích thật được nuôi trồng rất tốt.

Mặc dù Khương Hy không biết luyện đan nhưng ở đời trước khi còn là đệ tử ngoại môn của Cửu Tiêu Tông, hắn cũng từng nhận nhiệm vụ chăm sóc linh dược rồi nên chí ít ánh mắt của hắn vẫn có thể phân biệt được loại nào tốt, loại nào không.

Ngô Hùng xem từ đám này sang đám khác, càng xem, ánh mắt của hắn mỗi lúc một sáng lên. Thậm chí nếu tinh mắt, người khác cũng có thể nhìn thấy được sự thèm thuồng không kiểm soát được ở trong mắt hắn.

Giữa lúc, đột nhiên không khí liền có chút dao động, một tiếng quát từ phương xa truyền đến:

“To gan, kẻ nào dám đến quấy rồi Phong Phiên Cốc”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện