Khương Hy từng suy đoán đôi vợ chồng của Phong Phiên Cốc xác suất lớn không phải võ lâm cao nhân mà là tu sĩ, bởi võ lâm cao nhân của nhân gian đồng dạng với tu sĩ Nguyên Anh cảnh của tu chân giới.

Nào ngờ bây giờ hắn lại gặp phải một vị rồi.

Hôm qua Khương Hy cũng không phải không truy xét Ngô Hùng nhưng dưới ánh mắt của hắn, Ngô Hùng đáng lý ra không nên mạnh như thế này mới phải.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Ngô Hùng đã uống cạn chén trà rồi mỉm cười nói ra:

“Trong số những người tại hạ đã gặp, Khương công tử là người đầu tiên dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với tại hạ”.

Khương Hy rót cho hắn thêm một chén trà rồi mỉm cười đáp lại:

“Ta không ngại ngươi, bất quá ngươi cũng có chút thú vị”.

Ánh mắt Ngô Hùng hơi lướt qua dị quang, hắn nhếch miệng lên nói ra:

“Công tử chỉ giáo thêm”.

Khương Hy nói ra:

“Ngươi đáng lý ra phải mạnh ngang Kiều Đường chủ mới đúng, tại sao bây giờ lại có một thân thực lực vượt mức rồi?”.

Ngô Hùng bật cười, sau đó từ bên hông nâng một thanh đại đao lên để trên mặt bàn đáp lại:

“Bởi vì bây giờ nó đang ở trong tay tại hạ”.

‘Nó’ ở đây tức thanh đại đao này, nhưng dưới linh thức dò xét của Khương Hy, thanh đại đao này ngoại trừ sắc bén cũng nặng hơn so với phàm binh thì không còn chỗ nào đặc biệt cần chú ý cả.

Bất giác, hình ảnh ngày hôm qua một lần nữa lại tái hiện trong ký ức của hắn, hắn nhớ ra đao này ngày hôm qua dường như không hề xuất hiện.

Khương Hy gật nhẹ đầu đáp lại:

“Nguyên lai ngươi đã vào cảnh giới nhân khí hợp nhất”.

Ngô Hùng vỗ tay ba cái, sắc mặt lộ rõ tán thưởng mà khen ngợi:

“Nhãn lực cùng lịch duyệt của công tử quả nhiên không hề tầm thường”.

Nhân khí hợp nhất là một loại cảnh giới tu luyện không phân biệt tu chân hay luyện võ. Đây được xem là chí cao cảnh giới của người dùng vũ khí, xem vũ khí như một phần của thân thể mà tùy tâm sở động.

Chỉ có điều đối với người luyện võ thì biểu hiện của nhân khí hợp nhất có chút khác biệt, đó là vũ khí bắt buộc phải ở trên tay người thì mới có thể biểu hiện ra được cảnh giới kia. Còn không thì chỉ có thể dựa vào tự thân võ đạo cảnh giới mà thôi.

Dù sao võ công chung quy vẫn bị giới hạn ở phàm nhân, vũ khí ly thể gần như là chuyện không thể nào xảy ra được.

Ngô Hùng luận về nội lực tự thân thì cũng chỉ ngang ngửa Kiều Sở Sở trước đêm qua, nhưng một khi đao đã đến tay, mười Kiều Sở Sở hắn cũng dư sức chém giết.

...

Đối với lời khen Ngô Hùng, Khương Hy tự nhiên không cảm thấy một chút cảm kích nào cả, hắn lãnh đạm nói ra:

“Vậy ngươi đến chỗ ta làm gì?”.

Ngô Hùng thu đao của bản thân lại, rồi nhìn Khương Hy nói ra:

“Tại hạ thắc mắc tại sao công tử vẫn còn sống thôi, bất quá công tử ở cùng Kiều Đường chủ một đêm mà vẫn bình an vô sự thì bản lãnh của công tử... tại hạ cũng muốn thỉnh giáo đôi chút”.

Nghe vậy, Khương Hy một lần nữa lại nổi lên hứng thú với Ngô Hùng, bản thân hắn trời sinh cẩn thận nên không đời nào hắn toàn vẹn thu lại linh thức phòng vệ của bản thân cả.

Bất cứ người nào dòm ngó hắn tự nhiên không thể tránh được nhưng đêm qua hắn lại không phát hiện ra Ngô Hùng. Riêng điều này cũng đủ nói lên bản sự của Ngô Hùng... đủ cường.

Nghĩ nghĩ một chút, hắn mỉm cười nói ra:

“Đường đường là võ lâm cao nhân, ngươi không ngại nhìn lén sao?”.

Ngô Hùng bật cười rồi vội vàng đáp lại:

“Ấy ấy, công tử hiểu lầm rồi, hôm qua công tử cùng Kiều Đường chủ đi ngang qua hành lang vừa vặn ta ở trong phòng nghe được thôi”.

Ra vậy.

Khương Hy bật cười, khóe miệng hắn khẽ cong đầy dụ hoặc, Sắc Dục Thiên như có như không theo động tác này mà được thả ra.

Ngồi ở đối diện, Ngô Hùng bất giác cảm ứng được mà híp mắt lại, một tay nắm lấy đại đao, nội lực hùng hồn nhanh chóng liền vận chuyển khắp cơ thể mà thủ hộ.

Khương Hy nhẹ gật đầu, võ lực của Ngô Hùng rất mạnh, so với lão giả họ Cảnh ngày trước còn mạnh hơn gấp nhiều lần.

Ánh mắt hắn lay động rồi khép hờ lại rồi mỉm cười nói ra:

“Trước ăn sáng đã, bàn luận để sau”.

Lời vừa ra, Sắc Dục Thiên biến mất. Ngô Hùng cũng đình chị vận công lại mà suy nghĩ một hồi, không qua mấy hơi thở sau liền gật đầu mà đáp lại:

“Được, tại hạ chờ công tử”.

Sau đó, Ngô Hùng đứng dậy, mang theo đại đao của mình mà trở về lại đoàn, miệng nhỏ giọng nói cái gì đó với họ. Nhưng xem chừng cũng không thuận lợi lắm mà còn phải lời qua tiếng lại một khoảng thời gian sau.

Bất quá chuyện của người khác Khương Hy không quan tâm, bởi đồ ăn sáng đã đến rồi.

Nhìn vào một bàn đầy đồ ăn thế này làm Khương Hy cảm thấy có chút choáng ngợp. Bình thường ăn sáng no là tốt nhưng nhiều đến mức này hắn ăn cũng không nổi.

Tiểu Hoàng thì không cần thiết, đồ ăn ngày hôm qua bản thân nó còn chưa tiêu hóa xong nay còn muốn nạp thêm làm cái gì. Hắn nuôi mèo chứ không phải nuôi heo.

Khương Hy thở dài nhẹ một hơi rồi lấy tay chỉ một vài món cho tiểu nhị rồi bảo hắn mang trở lại vào trong. Đĩa thức ăn duy nhất còn ở lại là một loại bánh có vỏ tương đối mỏng được làm từ bột gạo, bên trong bao gồm mộc nhĩ, thịt băm cùng một vài gia vị khác.

Dĩ nhiên, thịt đây không phải là thịt người rồi.

Khương Hy dùng đũa gắp qua một miếng thấm vào một chút nước chấm mà ăn thử. Nhai qua hai lần, ánh mắt hắn liền sáng lên mà khen ngợi.

Thiên hạ cuối cùng cũng có món ăn thua đủ được với Tứ nương a.

Ăn xong một miếng, rồi lại một miếng nữa, nhịn không được lại thêm tiếp một miếng. Cứ như vậy mà trong vô hình, Khương Hy đã ăn hết đĩa bánh từ lúc nào không hay.

Mặc dù không nhiều nhưng bữa sáng này rất hợp ý hắn, món này lúc về Bắc Thành phải nói cho Tứ nương biết một chút mới được, nàng hẳn sẽ cao hứng lắm đây.

Sau đó, hắn làm một ấm trà lạnh mà ngắm ánh ban mai, Ngô Hùng dường như đã thỏa thuận xong xuôi với thương đoàn mà trở lại bàn của hắn mà ngồi.

Khương Hy một tay chống cằm, hắn nhìn Ngô Hùng nói ra:

“Ngươi đã là võ lâm cao nhân, tại sao lại phải đi hầu hạ một thương đoàn cật lực như vậy?”.

Ngô Hùng mỉm cười, đưa tay lên gãi nhẹ cằm đáp lại:

“Tại hạ nợ một cái nhân tình với lão bản thương đoàn, nhân dịp này bọn họ đi qua Sơn Hương Lâm, tại hạ thuận tiện trả lại”.

“Vậy bây giờ xong rồi?”, Khương Hy nói.

“Đã xong”, Ngô Hùng gật đầu.

Khương Hy không nói nữa, nhẹ nhàng gật đầu như muốn ra hiệu. Tiếp theo, hắn đứng dậy rồi bế tiểu Hoàng trước ngực mà vuốt ve một chút. Sau đó, Đạp Vân Bộ liền vận lên mà phi thân ra bên ngoài.

Thấy vậy, Ngô Hùng liền cười ha hả mà nắm lấy đao phóng thân đi theo. Trong chớp mắt, hai người bọn hắn dần dà trở thành điểm đen nơi xa rồi mất hút.

...

...

Tại một nơi nào đó trong Sơn Hương Lâm.

Một đoàn khói nhẹ thoắt ẩn thoắt hiện trên những cành cây mà tiến về phía trước. Theo sau, từng tiếng chấn động nhẹ vang lên trên mặt đất như có đại thú đi ngang qua.

Làn khói theo đâu, chấn động theo nấy.

Hai loại dị tượng này quần qua quần lại một đoạn thời gian khá lâu trong Sơn Hương Lâm.

Mặt trời lên cao, quang minh chiếu rọi, làn khói nhẹ kia từ từ tụ hội lại mà hiện lên thân ảnh Khương Hy, tiểu Hoàng không còn ở trên tay hắn, không rõ đã đi đâu. Đột nhiên, một tiếng chấn động mạnh mẽ vang lên mang theo chút khói bụi.

Ngô Hùng vác đại đao trên vai xuất hiện. Hắn mỉm cười nói ra:

“Khinh công của Khương công tử đúng là giang hồ nhất tuyệt, Ngô mỗ tự thẹn không bằng”.

Khương Hy bước một chân ra phía trước, cơ thể trong chớp mắt đã di chuyển từ cành cây xuống mặt đất mà nói ra:

“Đao đạo chú trọng ở một chữ bá, tốc độ ngươi không bằng ta cũng là lẽ bình thường”.

Ngô Hùng nắm chặt đại đao, khí thế bỗng dưng biến đổi, hắn bình tĩnh nói ra:

“Vậy tiếp theo đây công tử phải cẩn thận rồi”.

Vừa dứt lời, đao quang trong nháy mắt liền chém thẳng về phía Khương Hy. Bước chân hắn khẽ động mà nhích người sang một bên né tránh. Một cái cây sau lưng liền đổ rạp xuống dưới đất.

Đao quang một lần nữa lại hiện, Đạp Vân Bộ vận lên hóa thành đạo tàn khói mà lướt ra phía sau. Tay nắm lại thành quyền, Khương Hy đánh ra một chiêu.

“Lưu Thủy Quyền Pháp - Thủy Lưu”.

Một luồng kình khí nhu hòa phóng ra rồi nhẹ nhàng đẩy đao quang của Ngô Hùng về một hướng khác, một cái cây nữa lại ngã. Thấy vậy, khóe miệng Ngô Hùng khẽ cong lên, một chân bước lên trước, khí thế triệt để bùng phát.

Ngô Hùng rống lớn lên một tiếng, âm công hùng hậu vang lên chấn động cả khu rừng. Một đao phô thiên cái địa triệt để hạ lạc từ trên trời xuống, khí thế hùng hồn chấn nhiếp thương sinh.

“Tam Đao Xuất Thế - Nhất Đao Trảm Nhân”.

Một đao này phi thường dọa người, khí thế bá đạo chèn ép chấn nhiếp vạn vật ở bên dưới. Một đao này không chứa nội lực nhưng đao thế của nó phi thường kinh người. Cảnh giới nhân khí hợp nhất quả nhiên không thể xem thường.

Khương Hy nắm chặt hai tay lên, linh lực vận lên bao phủ hai cánh tay mà xuất chiêu.

“Lưu Thủy Quyền Pháp - Tam Thủy Quy Nhất”.

Ba luồng kình khí phân biệt nhu hòa, hạo hãn cùng tĩnh lặng đồng loạt xuất ra rồi tụ lại thành một dòng thủy lưu hỗn loạn xoắn kích lại mà chống đỡ.

Đao thế chém xuống liền trực tiếp chẻ đôi dòng thủy lưu kia, bất quá tốc độ càng ngày càng chậm dần rồi đứng hẳn, thủy lưu vẫn không ngừng chuyển động mà xoắn ép phá một đao kia.

Ngô Hùng có chút bất ngờ nhưng cũng không nhiều lắm, hắn hạ thấp trọng tâm người xuống, chân trái khuỵu gối, chân phải duỗi sang ngang. Tay phải nắm chặt đao hít vào một hơi rồi tạt ngang chém ra.

“Tam Đao Xuất Thế - Nhị Đao Trảm Địa”.

Đao thứ hai đánh ra, một luồng khí tức bá đạo như lũ lụt quét tới. Khương Hy liền nhíu mày lại, Đạp Vân Bộ vận lên lùi ra sau, hai tay nắm thành song quyền mà liên tục xuất động.

“Lưu Thủy Quyền Pháp - Đại Hà”.

Quyền kình đánh ra hóa thành thủy ảnh chồng ép lên nhau tạo thành một dòng sông lớn cuồn cuộn quét đến rồi va chạm với một đao bá đạo kia.

Thanh âm ầm ầm vang vọng ra xung quanh, dư kính bắn ra đánh rụng hết toàn bộ lá cây, sóng chấn phản lại phả vào mặt Khương Hy làm tóc hắn tung bay trong gió. Khói bụi bay mịt mù, một tay hắn liền đưa lên mà che chắn.

Sau đó, Khương Hy liền điểm nhẹ chân, Đạp Vân Bộ tầng thứ ba lập tức thi triển mà phóng thẳng lên trên cao. Thân thể hắn ẩn ẩn hiện hiện mà lơ lửng giữa không trung, ánh mắt không ngừng quan sát tình huống của Ngô Hùng.

Ngô Hùng cảm nhận được ánh nhìn của hắn liền nổi lên chiến ý, chân trái đang khuỵu làm trụ, chân phải liền quét một vòng ra phía sau, theo đó, một đao nữa lại được quét ra.

Ngô Hùng cười hào sảng lớn tiếng quát:

“Khương công tử, cẩn thận.

Tam Đao Xuất Thế - Tam Đao Trảm Thiên”.

Nếu đao đầu tiên dùng thế để chấn nhiếp thương sinh bên dưới thì đao thứ hai lại chứa đựng kình khí bá đạo mà phá hoại mọi thứ cản đường nó.

Trong khi đó, đao thứ ba này lại khác hẳn, một đao này quét ra, khí thế của Ngô Hùng triệt để mở rộng, thân ảnh nhỏ bé của hắn bây giờ trong mắt Khương Hy không khác gì một tôn cự nhân sừng sững giữa thiên địa.

Một đao này không có đao quang, cũng không có đao thế.

Một đao này phi thường đơn thuần, đơn thuần ở một chữ ‘trảm’.

Một đao này làm tóc gáy Khương Hy dựng đứng hết cả lên.

Khương Hy nắm chặt quyền lại, hắn hít vào một hơi thật sâu mà xuất ra một quyền đối ứng, quyền này cũng là quyền mạnh nhất của hắn.

“Lưu Thủy Quyền Pháp - Lãnh Thủy”.

Lãnh Thủy vừa ra, bàng bạc linh lực liền tản ra tạo thành một khối khí cầu bao bọc lấy cơ thể hắn.

Xẹt.

Đột nhiên, khối khí cầu bị xé rách ra mà chém thẳng về phía Khương Hy, xung quanh nó như có như không mà bốc lên từng bọt khí mơ hồ.

Tốc độ của một đao này đột ngột giảm xuống nhưng chung quy lại vẫn nhanh.

Ánh mắt Khương Hy lập tức tỏa lên quang mang nhưng không được một hơi thở thì biến mất đi. Hắn thu quyền lại mà chắp hai tay ra sau lưng rồi thở dài.

Một đao chém xuống, Lãnh Thủy liền bị phá, khí kình liền tản ra tạo thành cơn gió nhỏ mà thổi đi hết bụi đất ở bên dưới.

Khương Hy rơi xuống đất, Bạch Nguyệt Huy bị chém rách một mảng dài dọc từ ngực phải xuống bụng dưới.

Theo đường chém đó, một đường máu liền bắn ra mà nhuộm đỏ bộ bạch y.

Sắc mặt hắn tái nhợt lại, trong lòng liền thầm than không thôi.

Không hổ danh là nhân khí hợp nhất.

Khí tại nơi tay, duy ta vô địch.

Trận đấu này, Khương Hy thua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện