Qua những ngày tiếp theo, Khương Hy cũng không bám theo Lý Viễn Trình nữa mà bắt tay vào chuẩn bị.
Đầu tiên, khoảng thời gian rời phủ của Lý Viễn Trình gần như là cố định, chưa kể con đường hắn đi cũng không bao giờ đổi.
Khương Hy lợi dụng ngay ở điểm này để bắt đầu bố cục, chỉ cần Lý Viễn Trình bước vào con đường này thì hắn chết chắn. Ngược lại nếu hắn muốn đổi gió mà đi đường khác thì xem như Khương Hy xui xẻo đi.
Nhưng có một điều là Khương Hy sẽ chắc chắn Lý Viễn Trình phải đi theo đúng lộ tuyến mà hắn muốn. Cái gì gọi là bố cục, đây mới là bố cục.
Thứ hai, Lý Viễn Trình chỉ được phép rời khỏi Lý phủ đúng chính xác một canh giờ. Trong một canh giờ đó, công việc chính của hắn chính là luyện đan tại Thông Trấn Bảo Lâu.
Khương Hy không rõ lý do vì sao Lý Viễn Trình phải tuân thủ chính xác giờ giấc như vậy, có lẽ sẽ liên quan đến công pháp mà hắn tu luyện, cũng có thể Nguyệt Hải Thành không còn dấy lên được hứng thú của hắn nữa.
Sự thực đúng là vậy, Cửu Tiêu Tông mặc dù ẩn thế trong mắt người đời nhưng phong cảnh nơi đó tuyệt đối mê hoặc thế nhân, chỉ cần một lần nhìn quen phong cảnh của Bạch Dương sơn mạch thì sẽ chẳng còn chút ấn tượng nào với nơi khác nữa.
Và trong một canh giờ đó, Khương Hy bắt buộc phải giết chết hắn.
Thứ ba, chuẩn bị đường lui cho bản thân. Trong tất cả thì chuyện này là quan trọng nhất, nhiệm vụ này mặc dù Quảng lão không nói nhưng Khương Hy tính toán ra được, đây là một chuyện vô cùng hệ trọng. Nhiệm vụ này chỉ được thành công, không được phép thất bại.
Mặt khác, thân phận của Lý Viễn Trình có chút nặng, nếu không có gì bất trắc thì tương lai hắn chính là gia chủ của Lý gia, cộng thêm bản thân hắn là đệ tử nội môn của Cửu Tiêu Tông nữa thì Lý gia lão tổ Lý Chấn chắc chắn sẽ quan tâm mật thiết.
Chỉ cần mệnh bài của Lý Viễn Trình vừa nát, không đến mấy giây sau chắc chắn Lý Chấn sẽ xuất hiện trước mặt Khương Hy. Khương Hy dù thủ đoạn thông thiên đi nữa cũng không giữ nổi cái mạng khi đối đầu với tu sĩ Kim Đan cảnh hậu kỳ được.
Cuối cùng chính là chênh lệch vũ lực.
Lý Viễn Trình là tu sĩ Trúc Cơ cảnh chứ không phải Luyện Khí cảnh. Đây đã là chênh lệch một đại cảnh tu chân rồi. Đối với phàm nhân, Luyện Khí cảnh còn có chút gần gũi chứ Trúc Cơ cảnh đã có thể ngự khí phi hành, trong mắt người đời, Trúc Cơ cảnh chính là tiên nhân.
Nếu dùng chu thiên linh lực làm đơn vị lượng hóa sức mạnh đôi bên thì Lý Viễn Trình ít nhất mạnh gấp bảy đến tám lần Khương Hy hiện tại.
Đây là một loại chênh lệch khiến người khác phải tuyệt vọng rồi, Khương Hy không cẩn thận không được.
...
...
Nam Thành.
Dạ Ma phân đà.
Trong không gian phi thường yên tĩnh này, Quãng lão nhìn qua Khương Hy đang trầm tư mà nói ra:
“Ngươi không còn nhiều thời gian”
Nghe vậy, Khương Hy thở dài đáp lại:
“Ta chuẩn bị hết rồi, chỉ còn một vấn đề duy nhất mà thôi”
Quảng lão mở to mắt nhìn hắn, lão vốn cho rằng Khương Hy thấy khó sẽ bỏ nhưng nào ngờ hắn lại đáp chuẩn bị hết rồi. Trong ý nghĩ của lão, ‘chuẩn bị hết rồi’ đồng nghĩa với việc hắn sắp ra tay.
Lão đặt cây bút xuống, mực thừa theo ngòi mà nhỏ giọt từ từ xuống giấy, lão nghiêm túc nói ra:
“Ngươi nắm chắc mấy phần?”
Khương Hy chống cắm, đầu hơi ngẩng lên một chút mà nghĩ rồi nói:
“Khoảng sáu, bảy thành gì đó”
Quảng lão giật mình, nhịn không được nữa mà đứng bật dậy gấp gáp nói:
“Cao đến vậy?”
Khương Hy gật đầu đáp:
“Ta còn đang vướng mắc một vài chỗ, nếu không tỷ lệ phải cao hơn một chút nữa”
Quảng lão trầm mặc một hồi rồi nói ra:
“Ngươi cần trợ thủ không?”
Khương Hy lắc đầu, hắn ngồi thẳng lưng lại rồi nhìn lão bình tĩnh đáp:
“Ta chỉ lo ngại Lý gia lão tổ mà thôi”
Quảng lão nói tiếp:
“Theo quy củ của Dạ Ma, Lý Chấn sẽ không tấn công ngươi”
Khương Hy nhún vai rồi đáp lại:
“Ta muốn Lý gia lão tổ không biết đến sự tồn tại của ta”
Quảng lão không đáp, sự thực thì có sát thủ nào lại muốn bị một cường giả tầm cỡ Lý Chấn ghi nhớ khí tức đâu. Chỉ có điều quy củ của Dạ Ma còn ở đó, ít nhất khi sát thủ còn mang mặt nạ thì Dạ Ma vẫn sẽ bảo hộ.
Nhưng biết đâu được, một ngày đẹp trời nào vừa mở cửa ra lại bắt gặp Lý Chấn đứng chắn đường thì Dạ Ma cũng không thể can thiệp a.
Khương Hy mặc dù không dự tính nán lại Nguyệt Hải Thành quá lâu nhưng nếu hắn để Lý Chấn ghi nhớ khí tức thì một khi hắn ra khỏi thành, khi đó chính là tử kỳ của hắn.
Trông thấy Quảng lão không đáp, Khương Hy cũng phần nào hiểu được vấn đề của lão rồi. Hắn cũng không trách, nếu có trách thì hiện tại hắn vẫn không đủ lực.
Theo như tính toán của hắn thì khoảng tầm ba ngày nữa, Lý Viễn Trình sẽ xuất phát trở về Cửu Tiêu Tông. Vậy thì trong vòng hai ngày tới, hắn bắt buộc phải động thủ.
Nghĩ nghĩ một hồi, Khương Hy cũng không trông chờ vào Dạ Ma nữa, hắn phải tự mình xử lý vấn đề của Lý Chấn rồi.
Sau đó, Khương Hy liền từ biệt Quảng lão rồi trở về Điền y quán.
...
Khoảng mười phút sau khi hắn rời đi, từ trong bóng tối bỗng nhiên bước ra bảy bóng người, đáng ngạc nhiên là cả bảy người đều mang Ngân diện. Một người trong số đó hành lễ với Quảng lão mà nói:
“Quảng lão, nhiệm vụ này Thiết diện Nhị thập bát không đảm nhiệm nổi”
Quảng lão nhìn sang hắn đầy thâm ý rồi hướng về những người còn lại mà nói:
“Các ngươi đánh giá thực lực của hắn thế nào?”
Bảy người rơi vào trầm tư, không được bao lâu thì đưa ra nhận định của bản thân mình.
“Nếu mục tiêu là tu sĩ Luyện Khí cảnh thì hắn chắc chắn thành công, nhưng Trúc Cơ là phạm vi hoàn toàn khác, chuyến này e rằng hắn có đi không có về”
“Ta nghĩ khác một chút, hắn rất kỳ lạ, nhiều khi ta không nhìn ra được hắn mạnh yếu thế nào... nhưng hắn cho ta một cảm giác tử vong vô cùng mạnh. Chuyến này hắn... hẳn là thành công”
“Chắc chắn thất bại. Bình thường Ngân diện sát thủ chúng ta ám sát tu sĩ Trúc Cơ cảnh cũng không phải chuyện dễ dàng, hắn có giỏi đến mấy thì cũng chỉ là Luyện Khí cảnh mà thôi”
“...”
Quảng lão nghiêm túc nghe qua từng lời từng lời một của các Ngân diện sát thủ. Sau khi bọn hắn nói hết xong, lão liền bật cười lên một tràng dài mà nói:
“Các ngươi đã bao giờ cùng Nhị thập bát giao thủ chưa?”
Bảy người nhìn nhau rồi bất giác mà đồng loạt lắc đầu. Quảng lão cười cười gật đầu xem như hiểu, kế tiếp lão phất ống tay áo lên mà ra lệnh giải tán. Đám Ngân diện sát thủ dường như còn chuyện muốn nói nhưng trước hành động của lão, bọn hắn cũng không làm nên phản bác được gì, đành phải rút lui.
Quảng lão nhìn đám Ngân diện kia rời đi rồi cười lạnh trong lòng. Lão thầm mắng:
“Một đám ngu xuẩn, cuồng vọng, vô tri... bị người ta phát hiện rồi mà còn không biết”.
Đúng như lão nói, ngay từ khi bảy người kia xuất hiện mà ẩn nấp trong bóng tối thì Khương Hy đã phát giác ra. Thậm chí trong số bảy người đó, có một người sở hữu một loại dâm niệm vô cùng mạnh.
Khương Hy chủ tu Tam Dục, hắn rất mẫn cảm đối với ham muốn và dục vọng của người khác. Hiện tại, hắn chưa tu luyện Thực Dục Thiên cùng Thụy Dục Thiên nhưng Sắc Dục Thiên đã gần đại thành rồi, hắn chỉ cần tập trung một chút thôi là có thể phát giác ra được.
Cũng vì tên sở hữu dâm niệm kia mà sáu người còn lại mới bị lộ tẩy. Nhưng Khương Hy sẽ không nói những lời này ra, Tam Dục là bài tủ cũng như thủ đoạn hạ sát thủ của hắn, hắn không đời nào để người ngoài biết được.
...
...
Bắc Thành.
Trở về Điền y quán, Khương Hy liền chuẩn bị nguyên liệu mà họa phù, trận chiến sắp tới với Lý Viễn Trình có thể nói là trận chiến cân não nhất mà hắn phải đối mặt ở đời này.
Lân phụ giúp mang số vật liệu này vào trong phòng riêng của Khương Hy, sau đó thì bản thân hắn cũng bị giữ lại luôn. Hắn có chút ngốc mà nhìn Khương Hy nói ra:
“Công tử... Người giữ ta lại làm gì a?”
Khương Hy nhìn hắn một chút rồi nói:
“Tu hành không tệ, Kim Hành Kinh ngươi cũng luyện ra được chút môn đạo rồi”
Tương tự như Thổ Hành Kinh của Hiên Minh, Kim Hành Kinh là một trong trong số Ngũ Hành Kinh Thư của Cửu Tiêu Tông. Môn công pháp này chuyên dùng cho người chủ tu Kim linh khí như Lân, hơn nữa còn giúp hẳn ổn định vững chắc căn cơ của mình.
Được Khương Hy khen, Lân liền cười tươi, một tay đưa lên gãi đầu mà nói ra:
“Đều là nhờ công tử cả”
Khương Hy đáp:
“Tu hành là chuyện cá nhân ngươi, tự tin vào, thành quả hôm nay đạt được đều là do công sức ngươi bỏ ra cả”
Nghe vậy, Lân liền cảm kích mà nhìn lấy Khương Hy. Bình thường, Lân mặc dù không xuất sắc như Hiên Minh nhưng cũng được cái cần cù, tu hành đều lấy chậm mà chắc làm kim chỉ nam.
Vậy nên dù được đập vào rất nhiều tài nguyên nhưng tốc độ tiến cảnh lại rất bình thường. Ngược lại, căn cơ của Lân vô cùng vững, vượt cấp khiêu chiến Luyện Khí cảnh tầng năm cũng không phải là chuyện khó.
Chưa kể, Khương Hy lại rất ít khi khen ngợi Lân, không phải là vì hắn kiệm lời khen mà là do hắn xem trọng lời khen. Khương Hy không khen thì thôi nhưng một khi đã khen, cá nhân đó phải rất tốt.
Hôm nay, Lân trong mắt Khương Hy... rất tốt.
Kiểm kê lại nguyên liệu một lần cuối xong, Khương Hy nghiêm túc nhìn Lân nói:
“Bây giờ ta cần luyện một vài loại phù cần Kim linh khí, ngươi giúp ta điều chuyển một chút”
Lân vui vẻ gật đầu, hắn nói ra:
“Vâng, công tử yên tâm”
Tối hôm ấy, Kim linh khí mãnh liệt mà dẫn động quanh khu vực hậu viện Điền y quán. Mật độ mạnh đến nỗi chim chóc cũng thú vật nhỏ cũng không dám tiến lại gần.
Duy chỉ có Tiểu Hoàng là thản nhiên là nằm ngủ trên đống linh thạch kia.
...
...
Hai ngày sau.
Tây Thành.
Trên các con đường lớn hôm nay phi thường đông đúc, người ra người vào nườm nượp tấp nập, khí mặt trời dần đạt đến thiên đỉnh, như một thói quen, Lý Viễn Trình cùng hai tùy tùng của mình bắt đầu rời khỏi Lý phủ mà tiến đến Thông Trấn Bảo Lâu.
Như thường lệ, mỗi lần Lý Viễn Trình đi là có không ít người tiến đến chào hỏi hắn, hắn cũng không kiêu mà chào đáp lại, hành động tựa hồ nước chảy mây trôi không gặp chút trắc trở nào.
Người nào không hiểu hắn e rằng sẽ bị loại hành động này đánh lừa mất.
Hai gia nhân theo sau Lý Viễn Trình cũng không phải phàm nhân, bọn hắn đều là tu sĩ Luyện Khí cảnh hậu kỳ, một người tầng bảy, một người tầng tám.
Bọn hắn đối với vị thiếu gia này cũng không hiểu quá sâu, dù sao mười năm trôi qua, con người thay đổi cũng là chuyện bình thường. Nhưng ít nhất, bộ mặt giả tạo này của Lý Viễn Trình bọn hắn nhìn quen rồi.
Tuy vậy, bọn hắn sẽ quan tâm sao? Đương nhiên là không.
Sự đời đã dạy cho bọn hắn một bài học, tu sĩ đều là những sinh vật ích kỷ, chỉ cần có lợi cho bản thân, loại chuyện gì bọn hắn cũng có thể làm ra được. Bao quát cả việc thúc đẩy dân chúng tôn thờ sự giả tạo kia của Lý Viễn Trình.
Lý Viễn Trình cao hứng mà bước đi, bất giác hắn quay đầu lại mà nói ra:
“Những ngày qua hai người các ngươi làm rất tốt”
Hai người nghe vậy liền cúi người chắp tay cung kính đáp:
“Thiếu gia quá khen, nô tài không dám nhận”
Lý Viễn Trình khoác tay, mấy lời phù phiếm này hắn không thích nghe chút nào, quá mất thời gian, hắn nói tiếp:
“Ta muốn nói là các ngươi có muốn theo ta về Cửu Tiêu Tông không?”
Nghe xong, hai gia nô liền chấn kinh mà nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn sang Lý Viễn Trình, tựa hồ như chưa nghe rõ vậy.
Lý Viễn Trình thấy vậy liền cười nói ra:
“Ngạc nhiên cái gì? Tại Cửu Tiêu Tông ta có sở hữu một tòa động phủ nhưng không có người phục dịch, có hai ngươi đi theo cũng xem như tiện đường”
Hai gia nô vui mừng nhìn nhau rồi nhanh chóng dập đầu cảm tạ mà nói:
“Đa tạ thiếu gia, đa tạ thiếu gia, nô tài sẽ không để cho ngài thất vọng”
Lý Viễn Trình hài lòng gật đầu, nói tiếp:
“Được rồi, hai ngươi đứng lên đi”
“Vâng, đa tạ thiếu gia”, hai gia nô đồng loạt nói.
Sau đó, Lý Viễn Trình quay lại hướng về Thông Trấn Bảo Lâu mà đi tiếp. Nhưng đột nhiên cước bộ của hắn chậm dần lại rồi đứng hẳn. Hắn híp mắt lại nhìn vào sâu dòng người trước mặt.
Ẩn ở sau đó là một hắc bào nhân mang Thiết diện.
Đầu tiên, khoảng thời gian rời phủ của Lý Viễn Trình gần như là cố định, chưa kể con đường hắn đi cũng không bao giờ đổi.
Khương Hy lợi dụng ngay ở điểm này để bắt đầu bố cục, chỉ cần Lý Viễn Trình bước vào con đường này thì hắn chết chắn. Ngược lại nếu hắn muốn đổi gió mà đi đường khác thì xem như Khương Hy xui xẻo đi.
Nhưng có một điều là Khương Hy sẽ chắc chắn Lý Viễn Trình phải đi theo đúng lộ tuyến mà hắn muốn. Cái gì gọi là bố cục, đây mới là bố cục.
Thứ hai, Lý Viễn Trình chỉ được phép rời khỏi Lý phủ đúng chính xác một canh giờ. Trong một canh giờ đó, công việc chính của hắn chính là luyện đan tại Thông Trấn Bảo Lâu.
Khương Hy không rõ lý do vì sao Lý Viễn Trình phải tuân thủ chính xác giờ giấc như vậy, có lẽ sẽ liên quan đến công pháp mà hắn tu luyện, cũng có thể Nguyệt Hải Thành không còn dấy lên được hứng thú của hắn nữa.
Sự thực đúng là vậy, Cửu Tiêu Tông mặc dù ẩn thế trong mắt người đời nhưng phong cảnh nơi đó tuyệt đối mê hoặc thế nhân, chỉ cần một lần nhìn quen phong cảnh của Bạch Dương sơn mạch thì sẽ chẳng còn chút ấn tượng nào với nơi khác nữa.
Và trong một canh giờ đó, Khương Hy bắt buộc phải giết chết hắn.
Thứ ba, chuẩn bị đường lui cho bản thân. Trong tất cả thì chuyện này là quan trọng nhất, nhiệm vụ này mặc dù Quảng lão không nói nhưng Khương Hy tính toán ra được, đây là một chuyện vô cùng hệ trọng. Nhiệm vụ này chỉ được thành công, không được phép thất bại.
Mặt khác, thân phận của Lý Viễn Trình có chút nặng, nếu không có gì bất trắc thì tương lai hắn chính là gia chủ của Lý gia, cộng thêm bản thân hắn là đệ tử nội môn của Cửu Tiêu Tông nữa thì Lý gia lão tổ Lý Chấn chắc chắn sẽ quan tâm mật thiết.
Chỉ cần mệnh bài của Lý Viễn Trình vừa nát, không đến mấy giây sau chắc chắn Lý Chấn sẽ xuất hiện trước mặt Khương Hy. Khương Hy dù thủ đoạn thông thiên đi nữa cũng không giữ nổi cái mạng khi đối đầu với tu sĩ Kim Đan cảnh hậu kỳ được.
Cuối cùng chính là chênh lệch vũ lực.
Lý Viễn Trình là tu sĩ Trúc Cơ cảnh chứ không phải Luyện Khí cảnh. Đây đã là chênh lệch một đại cảnh tu chân rồi. Đối với phàm nhân, Luyện Khí cảnh còn có chút gần gũi chứ Trúc Cơ cảnh đã có thể ngự khí phi hành, trong mắt người đời, Trúc Cơ cảnh chính là tiên nhân.
Nếu dùng chu thiên linh lực làm đơn vị lượng hóa sức mạnh đôi bên thì Lý Viễn Trình ít nhất mạnh gấp bảy đến tám lần Khương Hy hiện tại.
Đây là một loại chênh lệch khiến người khác phải tuyệt vọng rồi, Khương Hy không cẩn thận không được.
...
...
Nam Thành.
Dạ Ma phân đà.
Trong không gian phi thường yên tĩnh này, Quãng lão nhìn qua Khương Hy đang trầm tư mà nói ra:
“Ngươi không còn nhiều thời gian”
Nghe vậy, Khương Hy thở dài đáp lại:
“Ta chuẩn bị hết rồi, chỉ còn một vấn đề duy nhất mà thôi”
Quảng lão mở to mắt nhìn hắn, lão vốn cho rằng Khương Hy thấy khó sẽ bỏ nhưng nào ngờ hắn lại đáp chuẩn bị hết rồi. Trong ý nghĩ của lão, ‘chuẩn bị hết rồi’ đồng nghĩa với việc hắn sắp ra tay.
Lão đặt cây bút xuống, mực thừa theo ngòi mà nhỏ giọt từ từ xuống giấy, lão nghiêm túc nói ra:
“Ngươi nắm chắc mấy phần?”
Khương Hy chống cắm, đầu hơi ngẩng lên một chút mà nghĩ rồi nói:
“Khoảng sáu, bảy thành gì đó”
Quảng lão giật mình, nhịn không được nữa mà đứng bật dậy gấp gáp nói:
“Cao đến vậy?”
Khương Hy gật đầu đáp:
“Ta còn đang vướng mắc một vài chỗ, nếu không tỷ lệ phải cao hơn một chút nữa”
Quảng lão trầm mặc một hồi rồi nói ra:
“Ngươi cần trợ thủ không?”
Khương Hy lắc đầu, hắn ngồi thẳng lưng lại rồi nhìn lão bình tĩnh đáp:
“Ta chỉ lo ngại Lý gia lão tổ mà thôi”
Quảng lão nói tiếp:
“Theo quy củ của Dạ Ma, Lý Chấn sẽ không tấn công ngươi”
Khương Hy nhún vai rồi đáp lại:
“Ta muốn Lý gia lão tổ không biết đến sự tồn tại của ta”
Quảng lão không đáp, sự thực thì có sát thủ nào lại muốn bị một cường giả tầm cỡ Lý Chấn ghi nhớ khí tức đâu. Chỉ có điều quy củ của Dạ Ma còn ở đó, ít nhất khi sát thủ còn mang mặt nạ thì Dạ Ma vẫn sẽ bảo hộ.
Nhưng biết đâu được, một ngày đẹp trời nào vừa mở cửa ra lại bắt gặp Lý Chấn đứng chắn đường thì Dạ Ma cũng không thể can thiệp a.
Khương Hy mặc dù không dự tính nán lại Nguyệt Hải Thành quá lâu nhưng nếu hắn để Lý Chấn ghi nhớ khí tức thì một khi hắn ra khỏi thành, khi đó chính là tử kỳ của hắn.
Trông thấy Quảng lão không đáp, Khương Hy cũng phần nào hiểu được vấn đề của lão rồi. Hắn cũng không trách, nếu có trách thì hiện tại hắn vẫn không đủ lực.
Theo như tính toán của hắn thì khoảng tầm ba ngày nữa, Lý Viễn Trình sẽ xuất phát trở về Cửu Tiêu Tông. Vậy thì trong vòng hai ngày tới, hắn bắt buộc phải động thủ.
Nghĩ nghĩ một hồi, Khương Hy cũng không trông chờ vào Dạ Ma nữa, hắn phải tự mình xử lý vấn đề của Lý Chấn rồi.
Sau đó, Khương Hy liền từ biệt Quảng lão rồi trở về Điền y quán.
...
Khoảng mười phút sau khi hắn rời đi, từ trong bóng tối bỗng nhiên bước ra bảy bóng người, đáng ngạc nhiên là cả bảy người đều mang Ngân diện. Một người trong số đó hành lễ với Quảng lão mà nói:
“Quảng lão, nhiệm vụ này Thiết diện Nhị thập bát không đảm nhiệm nổi”
Quảng lão nhìn sang hắn đầy thâm ý rồi hướng về những người còn lại mà nói:
“Các ngươi đánh giá thực lực của hắn thế nào?”
Bảy người rơi vào trầm tư, không được bao lâu thì đưa ra nhận định của bản thân mình.
“Nếu mục tiêu là tu sĩ Luyện Khí cảnh thì hắn chắc chắn thành công, nhưng Trúc Cơ là phạm vi hoàn toàn khác, chuyến này e rằng hắn có đi không có về”
“Ta nghĩ khác một chút, hắn rất kỳ lạ, nhiều khi ta không nhìn ra được hắn mạnh yếu thế nào... nhưng hắn cho ta một cảm giác tử vong vô cùng mạnh. Chuyến này hắn... hẳn là thành công”
“Chắc chắn thất bại. Bình thường Ngân diện sát thủ chúng ta ám sát tu sĩ Trúc Cơ cảnh cũng không phải chuyện dễ dàng, hắn có giỏi đến mấy thì cũng chỉ là Luyện Khí cảnh mà thôi”
“...”
Quảng lão nghiêm túc nghe qua từng lời từng lời một của các Ngân diện sát thủ. Sau khi bọn hắn nói hết xong, lão liền bật cười lên một tràng dài mà nói:
“Các ngươi đã bao giờ cùng Nhị thập bát giao thủ chưa?”
Bảy người nhìn nhau rồi bất giác mà đồng loạt lắc đầu. Quảng lão cười cười gật đầu xem như hiểu, kế tiếp lão phất ống tay áo lên mà ra lệnh giải tán. Đám Ngân diện sát thủ dường như còn chuyện muốn nói nhưng trước hành động của lão, bọn hắn cũng không làm nên phản bác được gì, đành phải rút lui.
Quảng lão nhìn đám Ngân diện kia rời đi rồi cười lạnh trong lòng. Lão thầm mắng:
“Một đám ngu xuẩn, cuồng vọng, vô tri... bị người ta phát hiện rồi mà còn không biết”.
Đúng như lão nói, ngay từ khi bảy người kia xuất hiện mà ẩn nấp trong bóng tối thì Khương Hy đã phát giác ra. Thậm chí trong số bảy người đó, có một người sở hữu một loại dâm niệm vô cùng mạnh.
Khương Hy chủ tu Tam Dục, hắn rất mẫn cảm đối với ham muốn và dục vọng của người khác. Hiện tại, hắn chưa tu luyện Thực Dục Thiên cùng Thụy Dục Thiên nhưng Sắc Dục Thiên đã gần đại thành rồi, hắn chỉ cần tập trung một chút thôi là có thể phát giác ra được.
Cũng vì tên sở hữu dâm niệm kia mà sáu người còn lại mới bị lộ tẩy. Nhưng Khương Hy sẽ không nói những lời này ra, Tam Dục là bài tủ cũng như thủ đoạn hạ sát thủ của hắn, hắn không đời nào để người ngoài biết được.
...
...
Bắc Thành.
Trở về Điền y quán, Khương Hy liền chuẩn bị nguyên liệu mà họa phù, trận chiến sắp tới với Lý Viễn Trình có thể nói là trận chiến cân não nhất mà hắn phải đối mặt ở đời này.
Lân phụ giúp mang số vật liệu này vào trong phòng riêng của Khương Hy, sau đó thì bản thân hắn cũng bị giữ lại luôn. Hắn có chút ngốc mà nhìn Khương Hy nói ra:
“Công tử... Người giữ ta lại làm gì a?”
Khương Hy nhìn hắn một chút rồi nói:
“Tu hành không tệ, Kim Hành Kinh ngươi cũng luyện ra được chút môn đạo rồi”
Tương tự như Thổ Hành Kinh của Hiên Minh, Kim Hành Kinh là một trong trong số Ngũ Hành Kinh Thư của Cửu Tiêu Tông. Môn công pháp này chuyên dùng cho người chủ tu Kim linh khí như Lân, hơn nữa còn giúp hẳn ổn định vững chắc căn cơ của mình.
Được Khương Hy khen, Lân liền cười tươi, một tay đưa lên gãi đầu mà nói ra:
“Đều là nhờ công tử cả”
Khương Hy đáp:
“Tu hành là chuyện cá nhân ngươi, tự tin vào, thành quả hôm nay đạt được đều là do công sức ngươi bỏ ra cả”
Nghe vậy, Lân liền cảm kích mà nhìn lấy Khương Hy. Bình thường, Lân mặc dù không xuất sắc như Hiên Minh nhưng cũng được cái cần cù, tu hành đều lấy chậm mà chắc làm kim chỉ nam.
Vậy nên dù được đập vào rất nhiều tài nguyên nhưng tốc độ tiến cảnh lại rất bình thường. Ngược lại, căn cơ của Lân vô cùng vững, vượt cấp khiêu chiến Luyện Khí cảnh tầng năm cũng không phải là chuyện khó.
Chưa kể, Khương Hy lại rất ít khi khen ngợi Lân, không phải là vì hắn kiệm lời khen mà là do hắn xem trọng lời khen. Khương Hy không khen thì thôi nhưng một khi đã khen, cá nhân đó phải rất tốt.
Hôm nay, Lân trong mắt Khương Hy... rất tốt.
Kiểm kê lại nguyên liệu một lần cuối xong, Khương Hy nghiêm túc nhìn Lân nói:
“Bây giờ ta cần luyện một vài loại phù cần Kim linh khí, ngươi giúp ta điều chuyển một chút”
Lân vui vẻ gật đầu, hắn nói ra:
“Vâng, công tử yên tâm”
Tối hôm ấy, Kim linh khí mãnh liệt mà dẫn động quanh khu vực hậu viện Điền y quán. Mật độ mạnh đến nỗi chim chóc cũng thú vật nhỏ cũng không dám tiến lại gần.
Duy chỉ có Tiểu Hoàng là thản nhiên là nằm ngủ trên đống linh thạch kia.
...
...
Hai ngày sau.
Tây Thành.
Trên các con đường lớn hôm nay phi thường đông đúc, người ra người vào nườm nượp tấp nập, khí mặt trời dần đạt đến thiên đỉnh, như một thói quen, Lý Viễn Trình cùng hai tùy tùng của mình bắt đầu rời khỏi Lý phủ mà tiến đến Thông Trấn Bảo Lâu.
Như thường lệ, mỗi lần Lý Viễn Trình đi là có không ít người tiến đến chào hỏi hắn, hắn cũng không kiêu mà chào đáp lại, hành động tựa hồ nước chảy mây trôi không gặp chút trắc trở nào.
Người nào không hiểu hắn e rằng sẽ bị loại hành động này đánh lừa mất.
Hai gia nhân theo sau Lý Viễn Trình cũng không phải phàm nhân, bọn hắn đều là tu sĩ Luyện Khí cảnh hậu kỳ, một người tầng bảy, một người tầng tám.
Bọn hắn đối với vị thiếu gia này cũng không hiểu quá sâu, dù sao mười năm trôi qua, con người thay đổi cũng là chuyện bình thường. Nhưng ít nhất, bộ mặt giả tạo này của Lý Viễn Trình bọn hắn nhìn quen rồi.
Tuy vậy, bọn hắn sẽ quan tâm sao? Đương nhiên là không.
Sự đời đã dạy cho bọn hắn một bài học, tu sĩ đều là những sinh vật ích kỷ, chỉ cần có lợi cho bản thân, loại chuyện gì bọn hắn cũng có thể làm ra được. Bao quát cả việc thúc đẩy dân chúng tôn thờ sự giả tạo kia của Lý Viễn Trình.
Lý Viễn Trình cao hứng mà bước đi, bất giác hắn quay đầu lại mà nói ra:
“Những ngày qua hai người các ngươi làm rất tốt”
Hai người nghe vậy liền cúi người chắp tay cung kính đáp:
“Thiếu gia quá khen, nô tài không dám nhận”
Lý Viễn Trình khoác tay, mấy lời phù phiếm này hắn không thích nghe chút nào, quá mất thời gian, hắn nói tiếp:
“Ta muốn nói là các ngươi có muốn theo ta về Cửu Tiêu Tông không?”
Nghe xong, hai gia nô liền chấn kinh mà nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn sang Lý Viễn Trình, tựa hồ như chưa nghe rõ vậy.
Lý Viễn Trình thấy vậy liền cười nói ra:
“Ngạc nhiên cái gì? Tại Cửu Tiêu Tông ta có sở hữu một tòa động phủ nhưng không có người phục dịch, có hai ngươi đi theo cũng xem như tiện đường”
Hai gia nô vui mừng nhìn nhau rồi nhanh chóng dập đầu cảm tạ mà nói:
“Đa tạ thiếu gia, đa tạ thiếu gia, nô tài sẽ không để cho ngài thất vọng”
Lý Viễn Trình hài lòng gật đầu, nói tiếp:
“Được rồi, hai ngươi đứng lên đi”
“Vâng, đa tạ thiếu gia”, hai gia nô đồng loạt nói.
Sau đó, Lý Viễn Trình quay lại hướng về Thông Trấn Bảo Lâu mà đi tiếp. Nhưng đột nhiên cước bộ của hắn chậm dần lại rồi đứng hẳn. Hắn híp mắt lại nhìn vào sâu dòng người trước mặt.
Ẩn ở sau đó là một hắc bào nhân mang Thiết diện.
Danh sách chương