Lý Viễn Trình bắt đầu trổ tài luyện đan thì quan khách cũng dần dần mà im lặng lại, đến thở cũng không dám thở mạnh, tựa như sợ sẽ làm cho người kia mất tập trung.
Lý Viễn Trình ngồi xếp bằng mà vận linh lực điều chuyển Địa Hỏa ra, đương nhiên Địa Hỏa này vốn đã được tách ra sẵn từ hỏa mạch ở bên dưới Thông Trấn Bảo Lâu rồi.
Trước mặt hắn bây giờ gồm có một cái lò luyện đan và hằng hà sa số linh dược khác. Những linh dược này đã được chuẩn bị rất kỹ trước đó, mỗi một loại đều được sơ chế riêng biệt không có chút sai sót nào.
Một tay điều khiển Địa Hỏa, một tay điều khiển lò luyện đan, Lý Viễn Trình rất nhanh hoàn thiện bước đầu tiên của luyện đan chi đạo - Khai lò.
Sau đó, hắn liền lấy ra một bình nước khá lớn, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được từng tia óng ánh ở trên đó. Nước này được lấy trực tiếp từ linh tuyền, là loại nước duy nhất trong thiên hạ được dùng làm dung môi luyện đan.
Linh tuyền nhập lò không có dấu hiệu sôi lên, ngược lại càng ngày càng trở nên đặc lại. Cho đến khi độ đặc quánh đạt đến một mức độ nhất định, Lý Viễn Trình liền tuần tự cho linh dược đã chuẩn bị vào.
Khương Hy từ đằng xa quan sát qua linh dược thì hắn phần nào cũng đoán được Lý Viễn Trình đang luyện loại đan gì. Chỉ có điều hắn cảm thấy có hơi không đúng một chút, đó là loại đan này hình như hơi quá sức với một tu sĩ Trúc Cơ cảnh sơ kỳ.
Lý Viễn Trình nếu muốn thị uy với Tây Thành thì chỉ cần một luyện một lò đan dành cho Luyện Khí cảnh tương đối quý ở Nguyệt Hải Thành là được rồi, tội gì phải đánh đổi một rủi ro lớn như vậy để luyện viên đan dược kia chứ.
Khương Hy khó hiểu nhưng cũng không vội kết luận, hắn vẫn âm thầm quan sát xem thử vị đại công tử của Lý gia có thể làm nên chuyện gì đây.
...
Linh dược nhập lo ngay lập tức được Địa Hỏa tẩy luyện tạp chất bên trong. Không đến mấy phút sau đó, tạp chất cuối cùng cũng được lọc ra thành khí đen mà tiêu tán trong không khí.
Lý Viễn Trình híp mắt lại, hai bên thái dương không ngừng đổ mồ hôi hột. Gia nhân đứng gần đó thấy vậy liền có chút chần chừ, không biết có nên thay thiếu gia nhà mình lau đi không nữa.
Dù sao Lý Viễn Trình rời phủ đi Cửu Tiêu Tông tu luyện cũng đã gần mười năm, tính tình biến đổi thế nào ai còn nắm rõ nữa. Cuối cùng, bọn hắn cũng quyết định không động, để yên cho Lý Viễn Trình đạt được sự tập trung tốt nhất.
Sau đó, Lý Viễn Trình hít vào một hơi thật sâu mà bắt đầu kết hợp linh tuyền cùng linh dược với nhau. Đây là bước quan trọng nhất trong phần luyện đan - Linh dược hợp thủy.
Luyện đan thành công hay không phần nhiều nằm ở bước này. Quả nhiên như Khương Hy dự toán, tu vi của Lý Viễn Trình không đủ, phần linh dược hợp thủy này có phần chật vật rất nhiều.
Giữa lúc này, Khương Hy đột nhiên khẽ nhếch miệng lên, Lý Viễn Trình không rõ từ đâu mà rút ra một viên đan dược màu tím mà cho vào miệng. Động tác của hắn rất nhanh cùng kín đáo nên hầu như không một quan khách nào nhìn ra cả.
Đan dược vào miệng không lâu, linh thức của Lý Viễn Trình lập tức bành trướng ra, phần chật vật trước đó liền biến mất không thấy tăm hơi. Linh dược cùng linh tuyền theo đó mà hợp nhất không có bất cứ cản trở gì.
Kế tiếp, Lý Viễn Trình thay đổi thủ pháp, Địa Hỏa bùng cháy mạnh hơn, hỗn hợp dược dịch đặc quánh kia dần dần phân tách ra mà kết thành đan dược. Đây chính là bước cuối cùng - Thành đan.
Toàn bộ quá trình luyện đan này nếu để Tứ nương nhìn thấy, nàng hẳn sẽ so sánh nó với việc nhào bột nặn bánh. Thành đan cũng đồng nghĩa với tách bột đã nhào nặn thành từng viên nhỏ đều nhau.
Mất gần mười lăm phút sau đó, Lý Viễn Trình mới thành công mà phân tách ra. Hắn nhanh chóng lấy một cái vá bằng gỗ mà hứng những viên đan dược đó ra ngoài, đồng thời không quên thu Địa Hỏa cùng lò luyện đan lại.
Lý Viễn Trình đưa tay áo lên thấm chút mồ hôi rồi đưa cái vá gỗ ấy đổ ra hộp ngọc. Một mùi hương dịu nhẹ từ đó bỗng nhiên bùng phát ra.
Toàn bộ đại sảnh của Thông Trấn Bảo Lâu liền tràn ngập mùi hương này. Mùi hương ra, đan luyện thành, quan khách nơi đây ngay lập tức không tiếc gì mà cho một tràng pháo tay, miệng không ngừng khen lợi hại.
Khương Hy cũng cho hắn ba cái vỗ tay, xem như khích lệ. Đan coi như luyện thành nhưng phẩm chất có chút hơi kém so với thành phẩm chân chính, nhưng ngược lại không có đan hỏng, Lý Viễn Trình xem như cũng có chút môn đạo.
Khương Hy mặc dù không theo đan đạo nhưng trong quá khứ, hắn quen biết một tiểu cô nương họ Quyên, tiểu cô nương này có tài luyện đan vô cùng hiếm gặp. Nếu đan ngày hôm nay Lý Viễn Trình phải cần đến chín trâu hai hổ sức lực thì tiểu cô nương chỉ cần phất tay là được.
Đó là khi Khương Hy đặt hai bọn họ cân bằng ở mọi góc độ. Còn thực tế thì tiểu cô nương kia tư chất khủng bố lắm, Lý Viễn Trình chơi không lại nàng.
Tuy nhiên, khách quan mà nói, tài nghệ của Lý Viễn Trình cũng không làm mất mặt Đan Dược Viện của Cửu Tiêu Tông.
...
...
Pháo tay qua đi, Lý Viễn Trình liền nghiêm chỉnh đứng dậy, đưa tay về phía hộp ngọc mà nói ra:
“Đa tạ các vị quan khách đến quan sát Lý mỗ ngày hôm nay, Lý mỗ thay mặt Thông Trấn Bảo Lâu cảm tạ các vị”
Nghe vậy, mấy vị quan khách vội xua tay mà cười đáp:
“Lý công tử quá xem trọng rồi, bọn ta chỉ vì muốn được chiêm ngưỡng tài nghệ luyện đan của công tử mà thôi”
“Đúng vậy, đúng vậy, tài nghệ luyện đan của Lý công tử quả nhiên hiếm có, là kỳ tài trăm năm mới gặp một lần”
“Lý công tử quá lợi hại, tại hạ nguyện cam bái hạ phong”.
“...”
Lý Viễn Trình cười cười, tựa hồ rất thụ hưởng cái cảm giác được tôn sùng này. Chuyện này cũng không phải quá kỳ quặc gì, hắn thân là đệ tử nội môn của Cửu Tiêu Tông, đi đến bất kỳ đâu thì ít nhất cũng nhận được ba thành mặt mũi chứ đừng nói là ở chốn Nguyệt Hải Thành này.
Trong số quan khách đến quan sát cũng không hoàn toàn đơn thuần là tu sĩ mà còn có Đan sư nữa, những Đan sư này nhìn thấy Lý Viễn Trình luyện đan liền như bị tâm thần chấn nhiếp không thôi.
Bọn họ không khống hỏa tốt như hắn được, cũng không hoàn mỹ mà đan thành toàn vẹn không hỏng được. Thậm chí đến tên đan dược là gì bọn hắn cũng không biết.
Bọn họ cố lục tung ký ức của mình lên xem đã từng gặp qua loại đan dược này hay chưa, kết quả không nghĩ ra được gì cả. Một Đan sư trong đó vội vàng nói:
“Lý công tử, không biết đan dược này tên là gì vậy? Lý Viễn Trình nghe vậy, liền gật đầu định mở miệng thì ánh mắt có hơi ngưng lại. Hắn khẽ mỉm cười rồi nhìn toàn bộ mọi người ở đây đầy thâm ý rồi nói ra:
“Số đan dược này vốn dĩ được ta luyện ra sẽ đem đi đấu giá nhưng sau khi suy nghĩ lại, ta quyết định sẽ được tặng cho vị nào đoán ra được... danh tính của nó.
Các vị thấy thế nào?”
Nghe xong, các vị quan khách ở đây liền mắt to mắt nhỏ nhìn nhau rồi bắt đầu thảo luận xem đan dược đó gọi là gì. Thậm chí còn đào lại số linh dược trước đó xem xét từng loại công dụng một, tính toán từng loại kết hợp với nhau sẽ cho ra kết quả như thế nào.
Nói chung, trừ những tu sĩ bình thường ra thì Đan sư mới là những người tranh luận kịch liệt nhất, mỗi người đều tự mình đưa ra lý giải của mình, thoạt nghe qua thì ai cũng có lý hết. Và bởi vì ai cũng có lý nên mới bắt đầu có tranh chấp.
Khương Hy ở đằng sau kia cũng không nhìn mấy tên Đan sư kia làm gì, hắn là đang xem biểu hiện trên gương mặt của Lý Viễn Trình. Biểu hiện của hắn không hẳn gọi là phong phú, nhìn qua có hơi giống... thích thú.
Đúng hơn là biểu hiện thích thú của trẻ con khi thấy được món đồ chơi ưa thích. Khương Hy xem như cũng hiểu cho tình cảnh của Lý Viễn Trình.
Lý Viễn Trình có điểm xuất phát khác với thân phận Phù Linh của hắn kiếp trước. Hắn kiếp trước vào năm bảy tuổi đã vào Cửu Tiêu Tông tu hành, còn Lý Viễn Trình phải đến năm hai mươi mới có được cơ duyên ấy.
Lý Viễn Trình khác với Phù Linh lúc ấy, Phù Linh năm bảy tuổi chỉ là trẻ con, chuyện gì cũng không biết, tư tưởng cũng chưa được chính thức thành lập, nói trắng ra là một tờ giấy trắng ngây thơ thuần khiết.
Còn Lý Viễn Trình đã sống được hai mươi năm, tính cách của hắn vốn đã được hình thành. Hơn nữa, với xuất thân là đại công tử thế gia, Lý Viễn Trình không đời nào phù hợp với dáng vẻ của một người tu đạo.
Cửu Tiêu Tông tu chính là Đạo môn mà tu đạo cốt lõi nhất là tu tâm.
Tu tâm cần nhất là thanh tịnh và loại bỏ tạp niệm, chỉ có chấp nhất với ý niệm cầu đạo.
Dưới con mắt của Khương Hy, Lý Viễn Trình vẫn còn tạp lắm, tâm vẫn không tịnh được, hắn vẫn còn níu kéo rất nhiều thú vui của thế gia. Vậy nên, đại đạo khó thành.
...
Tính toán thời gian một chút, Khương Hy cũng đã canh gần đủ một canh giờ rồi, hắn liền bắt đầu nhép miệng mà âm thầm truyền âm cho một tên tu sĩ bất kỳ.
Khương Hy hiện nay là Luyện Khí cảnh hậu kỳ, với cảnh giới này, hắn đã hoàn toàn có thể dùng được Truyền âm thuật mà âm thầm giao tiếp.
Chuyện này nếu để cho người khác biết thì có khi sẽ chấn kinh mà nhìn lấy hắn, mặc dù tu chân thường thức có nói rõ tu vi đến Luyện Khí cảnh hậu kỳ là đã có thể sử dụng Truyền âm thuật rồi nhưng cốt lõi phải xem thử khả năng khống chế linh thức đến đâu.
Vậy nên lý thuyết là vậy nhưng phải đến Trúc Cơ cảnh mới có thể thực hành được.
Khương Hy truyền âm rất ngẫu nhiên, vô tình thanh âm hắn liền lọt vào tai một lão giả. Ban đầu lão giả đó còn hơi ngờ ngợ nhưng dưới sự lặp đi lặp lại liên hồi như tiếng chuông vang vọng khắp não hải thì cuối cùng lão cũng không chịu nổi nữa mà vò đầu bứt tóc hét lên:
“Thuần Linh đan”
Lão quát xong, toàn trường liền im bặt lại mà nhìn lấy lão, lão giả thấy vậy, sắc mặt lão liền có hơi đỏ lên, trong lòng không từ tự mắng mình không thôi.
“Bộp... bộp... bộp”
Ba tiếng vỗ tay đột nhiên phát ra, tất cả không hẹn mà cùng nhìn về một hướng, chủ nhân của tiếng vỗ tay đó không ai khác chính là Lý Viễn Trình. Vỗ tay xong, hắn tiến lại gần lão mà cười nói:
“Chúc mừng đạo hữu, đáp án đúng là... Thuần Linh đan”
Lời vừa ra, mấy tên Đan sư khác liền gửi đến lão giả kia một ánh nhìn chấn kinh tột độ bởi bọn họ không biết lão là ai. Mỗi loại bách gia tạp nghệ đều sẽ có một cộng đồng riêng của riêng mình, đan đạo có, khí đạo có, phù đạo cũng có.
Tại Nguyệt Hải Thành thì đan đạo nhất mạch là rộng lớn nhất nhưng cũng không quá một trăm người, vậy nên tất cả đều biết mặt nhau. Mấy vị Đan sư này không nhận ra lão tức lão giả này không nằm trong cộng đồng đó.
Nhưng ở đây có người biết lão nên cũng dần loan tin đi cho đám đông, nguyên lai lão là một Phù sư.
Lão giả nghe Lý Viễn Trình nói vậy liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà cười đáp:
“Ra vậy... quả nhiên là Thuần Linh đan, lão đạo không nhớ lầm”
Lý Viễn Trình có chút hứng thú nói tiếp:
“Đạo hữu đã từng thấy qua Thuần Linh đan”
Lão giả dĩ nhiên đâu biết Thuần Linh đan là gì nhưng mấy chục năm lăn lộn tại tu chân giới cũng trợ giúp lão hình thành nên một môn công phu... bốc phét, lão liền giả vờ nhớ lại mà đáp:
“Đã thấy qua, cách đây khoảng chừng hai mươi năm, khi đó lão đạo đang đi du ngoạn ở thành khác”
Lý Viễn Trình gật gật đầu, hắn cũng không phải muốn biết câu chuyện của lão, hắn chỉ có chút ngờ vực khi có người nhận ra được Thuần Linh đan mà thôi.
Thuần Linh đan là một loại đan dược tương đối cao giai nhưng số người biết đến nó lại cực kỳ ít bởi đan phương của nó có không nhiều, hầu hết đều tồn tại ở Hoàng Triều cùng tông môn lớn.
Thuần Linh đan có tác dụng chính là hỗ trợ tu sĩ gia tăng tốc độ chắt lọc linh lực của mình ra. Dễ hiểu hơn thì sử dụng Thuần Linh đan giúp linh lực của tu sĩ tinh thuần hơn so với bình thường.
Loại đan dược này đặt ở ngoại giới liền dễ tạo nên tranh đấu giữa các tu sĩ cấp thấp.
Sau đó, Lý Viễn Trình giữ đúng lời hứa của mình mà đưa hộp ngọc chứa đựng đan dược cho lão giả. Lão giả tự nhiên tươi cười mà tiếp nhận, đồng thời cũng không quên đánh ánh mắt khiêu khích về phía mấy vị Đan sư khác.
Tại Huyền Đô Đại Lục, Đan sư là một quần thể phi thường kiêu ngạo không xem ai ra gì. Tu sĩ tu luyện có thể không có pháp khí, phù lục nhưng tuyệt không thể thiếu đan dược. Đây chính là tiền đề cho sự kiêu ngạo của họ.
Hành động của lão giả nói trắng ra chính là dằn mặt mấy tên Đan sư kia. Mấy vị Đan sư đương nhiên thấy được ánh mắt kia, tự nhiên lửa giận liền dâng trào nhưng có thể làm được gì đây. Thân là Đan sư mà nhận biết đan được còn không bằng Phù sư, vậy thì còn làm ăn cái gì nữa.
Trong vô hình, một bên má của mấy vị Đan sư này tựa hồ có hơi đỏ lên, cứ như vừa mới bị ai tát vậy.
...
Trao hộp ngọc lại cho lão giả xong, Lý Viễn Trình liền cáo từ mọi người rồi trở về Lý phủ. Khương Hy cũng không vội đuổi theo, hắn cần giữ khoảng cách để tránh bị nghi ngờ. Sau đó hắn liền nhép miệng truyền âm cho lão giả đó.
Hành động của hắn mặc dù là ngẫu nhiên nhưng ít nhiều cũng tạo thành nhân quả với lão giả đó, hắn nói cho lão biết loại đan dược đó là gì, tác dụng ra sao và hậu quả khi để cho người khác biết là gì.
Đương nhiên, Khương Hy không quên đe dọa lão chú ý một chút hành động của mình để tránh bị lộ tẩy. Truyền âm xong, hắn liền rời khỏi Thông Trấn Bảo Lâu mà bám theo Lý Viễn Trình.
Còn lão giả, lão cũng hít một hơi thật sâu rồi rời đi thật nhanh, lão sợ nếu ở lại lâu thêm nữa sẽ không tránh khỏi bị mấy tên Đan sư kia xâu xé.
Nhưng ở một bên khác, lão cũng len lén mà nhìn lấy hộp ngọc kia, ánh mắt khó mà che giấu được ngọn lửa nóng bỏng.
Thuần Linh đan này... có lợi cho lão a.
Lý Viễn Trình ngồi xếp bằng mà vận linh lực điều chuyển Địa Hỏa ra, đương nhiên Địa Hỏa này vốn đã được tách ra sẵn từ hỏa mạch ở bên dưới Thông Trấn Bảo Lâu rồi.
Trước mặt hắn bây giờ gồm có một cái lò luyện đan và hằng hà sa số linh dược khác. Những linh dược này đã được chuẩn bị rất kỹ trước đó, mỗi một loại đều được sơ chế riêng biệt không có chút sai sót nào.
Một tay điều khiển Địa Hỏa, một tay điều khiển lò luyện đan, Lý Viễn Trình rất nhanh hoàn thiện bước đầu tiên của luyện đan chi đạo - Khai lò.
Sau đó, hắn liền lấy ra một bình nước khá lớn, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được từng tia óng ánh ở trên đó. Nước này được lấy trực tiếp từ linh tuyền, là loại nước duy nhất trong thiên hạ được dùng làm dung môi luyện đan.
Linh tuyền nhập lò không có dấu hiệu sôi lên, ngược lại càng ngày càng trở nên đặc lại. Cho đến khi độ đặc quánh đạt đến một mức độ nhất định, Lý Viễn Trình liền tuần tự cho linh dược đã chuẩn bị vào.
Khương Hy từ đằng xa quan sát qua linh dược thì hắn phần nào cũng đoán được Lý Viễn Trình đang luyện loại đan gì. Chỉ có điều hắn cảm thấy có hơi không đúng một chút, đó là loại đan này hình như hơi quá sức với một tu sĩ Trúc Cơ cảnh sơ kỳ.
Lý Viễn Trình nếu muốn thị uy với Tây Thành thì chỉ cần một luyện một lò đan dành cho Luyện Khí cảnh tương đối quý ở Nguyệt Hải Thành là được rồi, tội gì phải đánh đổi một rủi ro lớn như vậy để luyện viên đan dược kia chứ.
Khương Hy khó hiểu nhưng cũng không vội kết luận, hắn vẫn âm thầm quan sát xem thử vị đại công tử của Lý gia có thể làm nên chuyện gì đây.
...
Linh dược nhập lo ngay lập tức được Địa Hỏa tẩy luyện tạp chất bên trong. Không đến mấy phút sau đó, tạp chất cuối cùng cũng được lọc ra thành khí đen mà tiêu tán trong không khí.
Lý Viễn Trình híp mắt lại, hai bên thái dương không ngừng đổ mồ hôi hột. Gia nhân đứng gần đó thấy vậy liền có chút chần chừ, không biết có nên thay thiếu gia nhà mình lau đi không nữa.
Dù sao Lý Viễn Trình rời phủ đi Cửu Tiêu Tông tu luyện cũng đã gần mười năm, tính tình biến đổi thế nào ai còn nắm rõ nữa. Cuối cùng, bọn hắn cũng quyết định không động, để yên cho Lý Viễn Trình đạt được sự tập trung tốt nhất.
Sau đó, Lý Viễn Trình hít vào một hơi thật sâu mà bắt đầu kết hợp linh tuyền cùng linh dược với nhau. Đây là bước quan trọng nhất trong phần luyện đan - Linh dược hợp thủy.
Luyện đan thành công hay không phần nhiều nằm ở bước này. Quả nhiên như Khương Hy dự toán, tu vi của Lý Viễn Trình không đủ, phần linh dược hợp thủy này có phần chật vật rất nhiều.
Giữa lúc này, Khương Hy đột nhiên khẽ nhếch miệng lên, Lý Viễn Trình không rõ từ đâu mà rút ra một viên đan dược màu tím mà cho vào miệng. Động tác của hắn rất nhanh cùng kín đáo nên hầu như không một quan khách nào nhìn ra cả.
Đan dược vào miệng không lâu, linh thức của Lý Viễn Trình lập tức bành trướng ra, phần chật vật trước đó liền biến mất không thấy tăm hơi. Linh dược cùng linh tuyền theo đó mà hợp nhất không có bất cứ cản trở gì.
Kế tiếp, Lý Viễn Trình thay đổi thủ pháp, Địa Hỏa bùng cháy mạnh hơn, hỗn hợp dược dịch đặc quánh kia dần dần phân tách ra mà kết thành đan dược. Đây chính là bước cuối cùng - Thành đan.
Toàn bộ quá trình luyện đan này nếu để Tứ nương nhìn thấy, nàng hẳn sẽ so sánh nó với việc nhào bột nặn bánh. Thành đan cũng đồng nghĩa với tách bột đã nhào nặn thành từng viên nhỏ đều nhau.
Mất gần mười lăm phút sau đó, Lý Viễn Trình mới thành công mà phân tách ra. Hắn nhanh chóng lấy một cái vá bằng gỗ mà hứng những viên đan dược đó ra ngoài, đồng thời không quên thu Địa Hỏa cùng lò luyện đan lại.
Lý Viễn Trình đưa tay áo lên thấm chút mồ hôi rồi đưa cái vá gỗ ấy đổ ra hộp ngọc. Một mùi hương dịu nhẹ từ đó bỗng nhiên bùng phát ra.
Toàn bộ đại sảnh của Thông Trấn Bảo Lâu liền tràn ngập mùi hương này. Mùi hương ra, đan luyện thành, quan khách nơi đây ngay lập tức không tiếc gì mà cho một tràng pháo tay, miệng không ngừng khen lợi hại.
Khương Hy cũng cho hắn ba cái vỗ tay, xem như khích lệ. Đan coi như luyện thành nhưng phẩm chất có chút hơi kém so với thành phẩm chân chính, nhưng ngược lại không có đan hỏng, Lý Viễn Trình xem như cũng có chút môn đạo.
Khương Hy mặc dù không theo đan đạo nhưng trong quá khứ, hắn quen biết một tiểu cô nương họ Quyên, tiểu cô nương này có tài luyện đan vô cùng hiếm gặp. Nếu đan ngày hôm nay Lý Viễn Trình phải cần đến chín trâu hai hổ sức lực thì tiểu cô nương chỉ cần phất tay là được.
Đó là khi Khương Hy đặt hai bọn họ cân bằng ở mọi góc độ. Còn thực tế thì tiểu cô nương kia tư chất khủng bố lắm, Lý Viễn Trình chơi không lại nàng.
Tuy nhiên, khách quan mà nói, tài nghệ của Lý Viễn Trình cũng không làm mất mặt Đan Dược Viện của Cửu Tiêu Tông.
...
...
Pháo tay qua đi, Lý Viễn Trình liền nghiêm chỉnh đứng dậy, đưa tay về phía hộp ngọc mà nói ra:
“Đa tạ các vị quan khách đến quan sát Lý mỗ ngày hôm nay, Lý mỗ thay mặt Thông Trấn Bảo Lâu cảm tạ các vị”
Nghe vậy, mấy vị quan khách vội xua tay mà cười đáp:
“Lý công tử quá xem trọng rồi, bọn ta chỉ vì muốn được chiêm ngưỡng tài nghệ luyện đan của công tử mà thôi”
“Đúng vậy, đúng vậy, tài nghệ luyện đan của Lý công tử quả nhiên hiếm có, là kỳ tài trăm năm mới gặp một lần”
“Lý công tử quá lợi hại, tại hạ nguyện cam bái hạ phong”.
“...”
Lý Viễn Trình cười cười, tựa hồ rất thụ hưởng cái cảm giác được tôn sùng này. Chuyện này cũng không phải quá kỳ quặc gì, hắn thân là đệ tử nội môn của Cửu Tiêu Tông, đi đến bất kỳ đâu thì ít nhất cũng nhận được ba thành mặt mũi chứ đừng nói là ở chốn Nguyệt Hải Thành này.
Trong số quan khách đến quan sát cũng không hoàn toàn đơn thuần là tu sĩ mà còn có Đan sư nữa, những Đan sư này nhìn thấy Lý Viễn Trình luyện đan liền như bị tâm thần chấn nhiếp không thôi.
Bọn họ không khống hỏa tốt như hắn được, cũng không hoàn mỹ mà đan thành toàn vẹn không hỏng được. Thậm chí đến tên đan dược là gì bọn hắn cũng không biết.
Bọn họ cố lục tung ký ức của mình lên xem đã từng gặp qua loại đan dược này hay chưa, kết quả không nghĩ ra được gì cả. Một Đan sư trong đó vội vàng nói:
“Lý công tử, không biết đan dược này tên là gì vậy? Lý Viễn Trình nghe vậy, liền gật đầu định mở miệng thì ánh mắt có hơi ngưng lại. Hắn khẽ mỉm cười rồi nhìn toàn bộ mọi người ở đây đầy thâm ý rồi nói ra:
“Số đan dược này vốn dĩ được ta luyện ra sẽ đem đi đấu giá nhưng sau khi suy nghĩ lại, ta quyết định sẽ được tặng cho vị nào đoán ra được... danh tính của nó.
Các vị thấy thế nào?”
Nghe xong, các vị quan khách ở đây liền mắt to mắt nhỏ nhìn nhau rồi bắt đầu thảo luận xem đan dược đó gọi là gì. Thậm chí còn đào lại số linh dược trước đó xem xét từng loại công dụng một, tính toán từng loại kết hợp với nhau sẽ cho ra kết quả như thế nào.
Nói chung, trừ những tu sĩ bình thường ra thì Đan sư mới là những người tranh luận kịch liệt nhất, mỗi người đều tự mình đưa ra lý giải của mình, thoạt nghe qua thì ai cũng có lý hết. Và bởi vì ai cũng có lý nên mới bắt đầu có tranh chấp.
Khương Hy ở đằng sau kia cũng không nhìn mấy tên Đan sư kia làm gì, hắn là đang xem biểu hiện trên gương mặt của Lý Viễn Trình. Biểu hiện của hắn không hẳn gọi là phong phú, nhìn qua có hơi giống... thích thú.
Đúng hơn là biểu hiện thích thú của trẻ con khi thấy được món đồ chơi ưa thích. Khương Hy xem như cũng hiểu cho tình cảnh của Lý Viễn Trình.
Lý Viễn Trình có điểm xuất phát khác với thân phận Phù Linh của hắn kiếp trước. Hắn kiếp trước vào năm bảy tuổi đã vào Cửu Tiêu Tông tu hành, còn Lý Viễn Trình phải đến năm hai mươi mới có được cơ duyên ấy.
Lý Viễn Trình khác với Phù Linh lúc ấy, Phù Linh năm bảy tuổi chỉ là trẻ con, chuyện gì cũng không biết, tư tưởng cũng chưa được chính thức thành lập, nói trắng ra là một tờ giấy trắng ngây thơ thuần khiết.
Còn Lý Viễn Trình đã sống được hai mươi năm, tính cách của hắn vốn đã được hình thành. Hơn nữa, với xuất thân là đại công tử thế gia, Lý Viễn Trình không đời nào phù hợp với dáng vẻ của một người tu đạo.
Cửu Tiêu Tông tu chính là Đạo môn mà tu đạo cốt lõi nhất là tu tâm.
Tu tâm cần nhất là thanh tịnh và loại bỏ tạp niệm, chỉ có chấp nhất với ý niệm cầu đạo.
Dưới con mắt của Khương Hy, Lý Viễn Trình vẫn còn tạp lắm, tâm vẫn không tịnh được, hắn vẫn còn níu kéo rất nhiều thú vui của thế gia. Vậy nên, đại đạo khó thành.
...
Tính toán thời gian một chút, Khương Hy cũng đã canh gần đủ một canh giờ rồi, hắn liền bắt đầu nhép miệng mà âm thầm truyền âm cho một tên tu sĩ bất kỳ.
Khương Hy hiện nay là Luyện Khí cảnh hậu kỳ, với cảnh giới này, hắn đã hoàn toàn có thể dùng được Truyền âm thuật mà âm thầm giao tiếp.
Chuyện này nếu để cho người khác biết thì có khi sẽ chấn kinh mà nhìn lấy hắn, mặc dù tu chân thường thức có nói rõ tu vi đến Luyện Khí cảnh hậu kỳ là đã có thể sử dụng Truyền âm thuật rồi nhưng cốt lõi phải xem thử khả năng khống chế linh thức đến đâu.
Vậy nên lý thuyết là vậy nhưng phải đến Trúc Cơ cảnh mới có thể thực hành được.
Khương Hy truyền âm rất ngẫu nhiên, vô tình thanh âm hắn liền lọt vào tai một lão giả. Ban đầu lão giả đó còn hơi ngờ ngợ nhưng dưới sự lặp đi lặp lại liên hồi như tiếng chuông vang vọng khắp não hải thì cuối cùng lão cũng không chịu nổi nữa mà vò đầu bứt tóc hét lên:
“Thuần Linh đan”
Lão quát xong, toàn trường liền im bặt lại mà nhìn lấy lão, lão giả thấy vậy, sắc mặt lão liền có hơi đỏ lên, trong lòng không từ tự mắng mình không thôi.
“Bộp... bộp... bộp”
Ba tiếng vỗ tay đột nhiên phát ra, tất cả không hẹn mà cùng nhìn về một hướng, chủ nhân của tiếng vỗ tay đó không ai khác chính là Lý Viễn Trình. Vỗ tay xong, hắn tiến lại gần lão mà cười nói:
“Chúc mừng đạo hữu, đáp án đúng là... Thuần Linh đan”
Lời vừa ra, mấy tên Đan sư khác liền gửi đến lão giả kia một ánh nhìn chấn kinh tột độ bởi bọn họ không biết lão là ai. Mỗi loại bách gia tạp nghệ đều sẽ có một cộng đồng riêng của riêng mình, đan đạo có, khí đạo có, phù đạo cũng có.
Tại Nguyệt Hải Thành thì đan đạo nhất mạch là rộng lớn nhất nhưng cũng không quá một trăm người, vậy nên tất cả đều biết mặt nhau. Mấy vị Đan sư này không nhận ra lão tức lão giả này không nằm trong cộng đồng đó.
Nhưng ở đây có người biết lão nên cũng dần loan tin đi cho đám đông, nguyên lai lão là một Phù sư.
Lão giả nghe Lý Viễn Trình nói vậy liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà cười đáp:
“Ra vậy... quả nhiên là Thuần Linh đan, lão đạo không nhớ lầm”
Lý Viễn Trình có chút hứng thú nói tiếp:
“Đạo hữu đã từng thấy qua Thuần Linh đan”
Lão giả dĩ nhiên đâu biết Thuần Linh đan là gì nhưng mấy chục năm lăn lộn tại tu chân giới cũng trợ giúp lão hình thành nên một môn công phu... bốc phét, lão liền giả vờ nhớ lại mà đáp:
“Đã thấy qua, cách đây khoảng chừng hai mươi năm, khi đó lão đạo đang đi du ngoạn ở thành khác”
Lý Viễn Trình gật gật đầu, hắn cũng không phải muốn biết câu chuyện của lão, hắn chỉ có chút ngờ vực khi có người nhận ra được Thuần Linh đan mà thôi.
Thuần Linh đan là một loại đan dược tương đối cao giai nhưng số người biết đến nó lại cực kỳ ít bởi đan phương của nó có không nhiều, hầu hết đều tồn tại ở Hoàng Triều cùng tông môn lớn.
Thuần Linh đan có tác dụng chính là hỗ trợ tu sĩ gia tăng tốc độ chắt lọc linh lực của mình ra. Dễ hiểu hơn thì sử dụng Thuần Linh đan giúp linh lực của tu sĩ tinh thuần hơn so với bình thường.
Loại đan dược này đặt ở ngoại giới liền dễ tạo nên tranh đấu giữa các tu sĩ cấp thấp.
Sau đó, Lý Viễn Trình giữ đúng lời hứa của mình mà đưa hộp ngọc chứa đựng đan dược cho lão giả. Lão giả tự nhiên tươi cười mà tiếp nhận, đồng thời cũng không quên đánh ánh mắt khiêu khích về phía mấy vị Đan sư khác.
Tại Huyền Đô Đại Lục, Đan sư là một quần thể phi thường kiêu ngạo không xem ai ra gì. Tu sĩ tu luyện có thể không có pháp khí, phù lục nhưng tuyệt không thể thiếu đan dược. Đây chính là tiền đề cho sự kiêu ngạo của họ.
Hành động của lão giả nói trắng ra chính là dằn mặt mấy tên Đan sư kia. Mấy vị Đan sư đương nhiên thấy được ánh mắt kia, tự nhiên lửa giận liền dâng trào nhưng có thể làm được gì đây. Thân là Đan sư mà nhận biết đan được còn không bằng Phù sư, vậy thì còn làm ăn cái gì nữa.
Trong vô hình, một bên má của mấy vị Đan sư này tựa hồ có hơi đỏ lên, cứ như vừa mới bị ai tát vậy.
...
Trao hộp ngọc lại cho lão giả xong, Lý Viễn Trình liền cáo từ mọi người rồi trở về Lý phủ. Khương Hy cũng không vội đuổi theo, hắn cần giữ khoảng cách để tránh bị nghi ngờ. Sau đó hắn liền nhép miệng truyền âm cho lão giả đó.
Hành động của hắn mặc dù là ngẫu nhiên nhưng ít nhiều cũng tạo thành nhân quả với lão giả đó, hắn nói cho lão biết loại đan dược đó là gì, tác dụng ra sao và hậu quả khi để cho người khác biết là gì.
Đương nhiên, Khương Hy không quên đe dọa lão chú ý một chút hành động của mình để tránh bị lộ tẩy. Truyền âm xong, hắn liền rời khỏi Thông Trấn Bảo Lâu mà bám theo Lý Viễn Trình.
Còn lão giả, lão cũng hít một hơi thật sâu rồi rời đi thật nhanh, lão sợ nếu ở lại lâu thêm nữa sẽ không tránh khỏi bị mấy tên Đan sư kia xâu xé.
Nhưng ở một bên khác, lão cũng len lén mà nhìn lấy hộp ngọc kia, ánh mắt khó mà che giấu được ngọn lửa nóng bỏng.
Thuần Linh đan này... có lợi cho lão a.
Danh sách chương