“Đại ca. Ngươi cũng thật ngoan cười, Tiểu Hồng xinh đẹp như vậy mà không làm ngươi động lòng một chút sao?”.

Cả hai dùng bửa xong liền nhanh chóng rời đi, để lại ở bên trong hai người còn lại. Phong Thần bước đi nhanh nhạy kéo theo Nhẩn Thục Viêm chạy theo sau. Hắn vừa chạy tới vừa than thở.

“Như vậy thì sao?”.

Phong Thần hắn lại như kiểu không xem mỹ nử có ở trong mắt, mọi thứ dường như xem như vật thổi gió bay mà thôi. Câu trả lời cũng khiến Nhẩn Thục Viêm có chút giật mình.

“Ta kháo. Đại ca, ngươi biết được Tiểu Hồng cao quý mức nào không vậy, nàng ta được xem như người nổi trội nhất đệ tử nội môn đó. Không một nam nhân có thể chạm tới được”.

“Nếu ngươi thích như vậy thì dành cho ngươi đó, những thứ đó ta chẳng quan tâm”.

“Haizz za. Được như vậy liền tốt”.

Hắn lắc đầu ngán ngẩm, lần đầu tiên có một nam nhân trẻ tuổi như vậy lại không hề quan tâm tới nữ giới. Nhìn lại bản thân hắn thì chắc có lẽ từ 10 tuổi là đã mất đi đời trai trẻ, tới giờ cũng đã gần 10 năm, chừng đó thời gian không biết bao nhiêu nữ nhân đã qua tay của hắn.

Kể từ lúc đó cả hai tiến về phòng một cách im lặng không một ai lên tiếng.

Đẩy cửa tiến vào. Phong Thần nhanh chóng nhảy lên trên giường nằm nghĩ bỏ mặc hắn đứng trơ bên ngoài.

“Đại ca của ta. Ngươi giành hết chăn mền như vậy làm sao ta ngủ”.

Hắn thấy Phong Thần biểu hiện như vậy liều có chút không bằng lòng, được nằm trên giường liền chiếm hết toàn bộ như vậy.

“Không phải ngươi rất có tiếng nói sao? Không thể ra ngoài tìm mướn một bộ chăn mền hay sao?”.

“Ngươi???”.

“Được, theo ý ngươi”.

Hắn coi bọ ngó rất tức giận, nhưng chẳng thể làm được gì hơn ngoài việc ngậm ngùi tiến ra bên ngoài. Loay hoay gần 2 canh giờ, lúc này sắc trời cũng đã giữa đêm, đến lúc hắn phải quay trở về.

Sáng sớm hôm sau! Phong Thần thức dậy sau một đêm nằm ngủ rất thoải mái. Đặt chân xuống mang vào đôi giày rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài.

Ở bên ngoài phòng khách. Trước mắt hắn một bóng dáng người ngồi co quắp trên nền đất, sắc mặt tái xanh cùng hai quầng mắt thâm đen. Ánh mắt nhìn tới có chút nguy hiểm.

“Ngươi ngủ đây sao?”.

Phong Thần nhìn thấy liền muốn hỏi tới.

“Nhờ phúc của ngươi làm ta cả đêm không ngủ được?”.

“Làm sao không ngủ được”.

“Đại ca. Ngươi được, nằm trên nền nhà lúc nửa đêm lạnh như vậy làm sao ngủ”.

Hắn trả lời một cách rất nóng giận, muốn thét lên nhưng chẳng thể làm được.

“Chẳng phải ngươi là người tu luyện sao, có như vậy mà không chịu được?”.

Lời nói này làm Nhẩn Thục Viêm như tỉnh lại.

“Đúng vậy. Ta là người tu luyện”.

Hắn thở dài một tràng rồi mới than vản. Chuyện nảy chỉ tại hắn suy nghĩ quá mà thôi. Cảm giác như một đứa trẻ vậy.

“Đại ca. Ngươi tối ngủ ngon chứ?”.

Hắn muốn đánh trổng lảng đi liền chuyển hướng.

“Cũng tạm được, còn thua xa lông mềm của Tiểu Đầu Tử”.

Phong Thần nhớ lại lúc trước, thường nằm nghĩ ngơi trên lưng nó, cảm giác mềm mịn tới cực điểm, dùng để nằm ngủ thì chẳng khác gì giường chiếu của vua chúa.

“Tiểu Đầu Tử???”.

“Chỉ là tên vật cưởi của ta mà thôi”.

“Vậy sao”.

“Đại ca. Nhanh đi rửa mặt, ta mang ngươi đi ăn sáng. Lát nữa ta có buổi tu luyện nên ngươi muốn có thể tham gia”.

Gật đầu một cái liền đi ra ngoài.

Vẫn như lúc trước, cả hai tiến vào đều bị Tiểu Hồng mời gọi. Đâu thể không nể mặt.

Bửa sáng tại nơi này đều giống nhau, chỉ có một cái bánh lớn cùng một bịch giống như sữa giúp bổ sung năng lượng. Thấy có vẻ đạm bạc nhưng chất lượng của nó lại khác biệt hoàn toàn, mùi vị tới hương thơm đều rất đặc biệt, có thể so sánh cùng thịt Hung Thú nướng lên.

Đưa cái bánh lên cắn một miệng lớn, phía bên trong phần nhân được làm từ thịt cùng một số dược liệu rất bổ ích nên rất vừa miệng, ăn vào không mang lại cảm giác bị ngán.

“Sư huynh, lát nữa cùng bọn ta đi tu luyện, môn phái không cho truyền thụ công pháp ra bên ngoài nhưng nơi tu luyện rất rộng rãi nên việc thêm một hai nguời rất bình thường”.

Tiểu Ngọc dường như không từ bỏ một phút giấy nào, ngay vừa lúc Phong Thần vừa ăn đang lau miệng vừa chuẩn bị đứng dậy liền bị nàng cắt ngang.

Không còn cách nào tránh khỏi nên đàng phải ngồi lại thêm một lúc cũng chẳng có gì to tát.

Không vòng vo trả lời, chri cần gật đầu một cái là có thể.

“Không có chuyện gì khác, ta quay trở lại phòng, có gì lát nửa ngươi tới gọi ta”.

Ngay vừa lúc gật đầu, Phong Thần nhanh chóng đứng dậy, cũng không quên việc căn dặn Nhẩn Thục Viêm.

“Ngươi đi thong thả”.

Không đợi hắn trả lời, Tiểu Ngọc nhanh chóng cắt đứt. Sắc mặt nàng rất hồ hởi, dường như vừa làm được việc gì đó rất tốt.

“Các ngươi tiếp tục, ta đi trước”.

Nhẩn Thục Viêm chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, hắn cũng chẳng biết nên làm như thế nào, chỉ biết ăn xong liền rời đi.

1 canh giờ sau!

“Đại ca. Nhanh đi ra ngoài, đã tới giờ tu luyện rồ”.

Hắn đứng bên ngoài thét lớn. Xung quanh những đệ tử khác cũng lấy làm lạ nên quay đầu nhìn qua.

Ken két!

Tiếng thanh âm mở cửa vang lên.

Từ bên trong đi ra bóng dáng nam nhân cao ráo với bộ trang phục màu trắng tinh khiết. Vẫn như trước, Phong Thần rất thu hút được ánh nhìn.

Tiến bước theo sau, nơi nghĩ ngơi cách bãi tập cũng khoảng gần 1 dặm, trên đường đi tới có thể nhìn thấy rất đông đệ tử đang xếp hàng. Nơi này diện tích rất rộng rãi, có thể chứa đựng khoảng chừng trên 5000 người.

Phong Thần mỗi một lần tu luyện đều tìm kiếm nơi vắng vẻ, nhưng lúc này lại quá trống trải, không có một nơi có thể yên tỉnh. Mỗi lần hắn vận dụng võ kỷ đều gây ra phát sinh rất lớn, có thể kinh động tới xung quanh. Gần có thể tạo ra áp lực đè nén xung quanh, đám đệ tử này có thể chịu đựng được rất ít, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

Vì là bãi tập nên việc các đệ tử từ các phân đường hay các tầng lớp đệ tử đều sử dụng chung.

Thời gian dần trôi đi. Toàn bộ đệ tử đểu đã tập trung tại đây, chỉ việc chờ đợi lão sư (ở đây xem là thầy. Nó có 2 nghĩ là thầy vs sư phụ nên ta gọi như vậy) tới là có thể bắt đầu.

Tại đây việc sắp xếp không có quá nhiều khó khăn bời vì từng lớp đệ tử đều có một loại trang phục khác nhau nên việc lộn chổ là điều khổng thể.

Đệ tử càng cao thì việc lão sư cấp độ cũng càng mạnh. Đệ tử thân truyền cũng chỉ có một vài người chuẩn bị đột phá cấp 40 nên việc tập chung là không thể, đẳng cấp hoàn toàn khác biệt. Việc Đấu Vương cảnh làm lão sư ra ngoài chỉ dạy là rất ít khi. Đệ tử thân truyền đồng cấp cùng lão sư nhưng việc dành chiến thắng là không thể, chỉ cần 1 chiêu là phân được thắng bại.

Cấp độ càng cao chỉ thể hiện số lượng hồn lực càng nhiều cùng sát thương cũng tăng theo nhưng trong môn phái việc sử dụng hồn lực là một phần nhỏ, việc tranh đấu đều chủ yếu sử dụng võ kỷ cùng trình độ. Việc lạm dụng Võ Hồn chỉ càng khiến bản thân thụt lùi mà thôi. Không phải chỉ có Võ Hồn mới được đánh giá rằng người đó có phải thiên tài hay không.

Một người có thể tu luyện thân pháp liền trốn tránh công kích rất dễ dàng, luyện thể pháp có thể đối cương, công pháp có thể gia tăng năng lực trong một khoảng thời giam, chưa kể cấm thuật. Vì thế rất khó để có thể nói Võ Hồn chính là thứ quan trong nhất của con người.

Bước chân trên bãi tập, Phong Thần liên tục đưa mắt quan sát xung quanh nhằm tìm kiềm một vùng có thể tránh được ánh mắt qua lại. Nơi này quá mức rộng lớn nên việc dùng mắt thường quan sát sẽ rất khó, việc sử dụng Âm Dương Chi Nhãn vào lúc này không được xem là đúng đắn nhất bởi vì như thế sẽ khiến rất nhiều người chịu đựng không được liền ngất đi.

Đi theo sau còn có Nhẩn Thục Viêm cùng Tiểu Hồng.

“Đại ca, ngươi đang tìm kiếm ai sao?”.

Hắn không chịu được liền hỏi thẳng, điều này khiến cho nàng ta đứng bên cạnh giật người lên một cái, ánh mắt như kim châm hướng thẳng trực tiếp đén Nhẩn Thục Viêm.

“Ta chỉ tìm nơi an tỉnh để tu luyện mà thôi”.

Phong Thần chẳng thèm suy nghĩ liền trả lời một cách rất nhanh chóng. Việc này cùng khiến cho nàng ta yên tâm hơn một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện