“Ta nghĩ nơi này an tỉnh nhất cũng chi có ngoài kia mà thôi”.
Nhẩn Thục Viêm đưa tay lên cao rồi chỉ về phía xa. Nơi bị bao phủ kín bởi rất nhiều cây cối, có thể tạo thành nơi tu luyện là tốt nhất.
“Nhưng nơi đó rất nguy hiểm, không được sự cho phép của các trưởng lảo thì không thể đi qua”.
Tiểu Hồng suy nghĩ một hồi mới chợt nhớ.
“Không phải môn phái các ngươi ở trong này là có thể kiểm soát được hay sao?”.
Phong Thần nghe thấy vậy liền quay qua hỏi.
“Đúng là như vậy nhưng môn phái ta chưa thể kiểm soát được, trong thân cây này cùng tồn tại còn có Hồn Thú các loại, chúng có lãnh thổ riêng biệt nên việc xâm nhập có thể khiến chúng nổi giận. Hậu quả gây ra rất nghiêm trọng”.
Nhẩn Thục Viêm lắc đầu trả lời.
“Vậy sao?”.
“Đại ca, phía cuối hàng bên kia còn chổ trống, vừa hay ta có thể tới đó”.
Ba người đều nhìn về phía cuối liền chọn nơi đó.
Mặc dù không được xem là tốt nhưng cũng có thể tránh khỏi được đại đa số ánh mắt nhìn tới.
“Ây zô. Không phải là Tiểu Hồng sư muội sao? Hôm nay sao lại có hứng thú đi ra phía sau này vậy?”.
Cả ba người đang đi tới liền nghe thấy một thanh âm của một người nam nhân từ phía trước. Ngước mắt lên liền nhìn thấy phía trước có một nhóm đệ tử đang tụ tập. Trong đó có một tên được xem là cầm đầu, gương mặt trông cũng anh tuấn, thực lực tại nội môn đệ tử cũng thuộc nhóm 20 người mạnh nhất.
Có thể biết được xung quanh những tên còn lại đi theo để a dua nịnh hót mà thôi. Trông chúng chẳng có khả năng uy hiếp được hai người.
Nàng ta không thèm để ý mà tiếp tục đi về phía trước. Ánh mắt nàng ẩn chưa một sự ganh ghét dành cho hắn.
“Hắn dựa vào có huynh trưởng thuộc đệ tử thân truyền nên rất ngang ngược, mặc dù hắn không dám động tới ta nhưng cũng không thể xem thường”.
Nhẩn Thục Viêm ghé sát lại rồi thì thầm.
“Lượng Văn sư đệ, ngươi cũng có nhã hứng chặn đường của ta sao?”.
Hắn dán ánh mắt nhìn chằm chằm về phía nhóm người. Đó không phải là lời nói bình thường mà là đang uy hiếp.
“Thục Viên sư huynh”.
Đám người còn lại nhanh chóng nhận biết người đang đi tới liền chào một cái rồi tránh qua một bên nhường lấy một lối đi.
“Xì. Tên khốn kiếp”.
Đợi ba người đi qua, cái tên Lượng Văn liền trở mặt một cách nhanh chóng, hai mắt trợn to với từng sợi gân máu cùng sắc mặt trông rất khó coi, hắn cũng chỉ dám chửi thầm phía sau lưng mà thôi.
Ở phía sau, số lượng người đứng ít hơn hẳn, phía xa nhất cũng chỉ có ba người mà thôi. Cách đó không xa, khoảng chừng gần 300m là bãi tập của đệ tử ngoại môn, số lượng đệ tử ở đó khoảng chừng 4000 người, đông gấp 2 lần đệ tử nội môn.
Thu hút ánh mắt cũng chỉ có đám đệ tử này mà thôi, không cùng lớp nên không cần quá quan tâm.
Đợi ổn định một lúc liền có gần 20 người được xem là lão sư sẽ đi tới chỉ dạy. Với số lượng đệ tử đông như vậy nên không thể tiếp cận hết toàn bộ.
Sau khi nhận phân lớp liền lập tức ổn định toàn bộ. Số lượng đệ tử đang còn láo nháu rất nhanh chóng được chỉnh đốn. Với một hàng dài gần 50 người trải dài ra sau.
“Sư huynh, việc không phải đệ tử môn phái nên không được phép luyện cùng nhưng huynh có thể tự tu luyện”.
Tiểu Hồng nhanh chóng ghé sát lại thì thầm vào trong tai Phong Thần, việc nàng ta ghé sát lại hắn đã biết từ trước nên không có dấu hiệu giật mình. Hai mắt hắn vẫn đang nhắm chằm như không để ý.
Kết thúc lời nói, nàng ta nhanh chóng quay trở lại vị trí.
Tất cả đệ tử mổi lớp đều tu luyện một loại võ kỷ chung, chỉ khi có thành tích tốt cùng có mối quan hệ hay được các vị lĩnh chủ cùng trưởng lảo nhận làm đệ tử mới có thể được học thêm những loại khác cao siêu hơn. Tỷ như Nhẩn Thục Viêm có gia gia làm trưởng lảo nên việc tặng một bộ thương pháp cực phẩm được xem là bình thường, không một ai dám có lý do.
“Toàn thể đệ tử chú ý. Hôm nay có lớp đệ tử trực thuộc đế quốc hôm nay tới giao lưu nên hôm nay toàn bộ được nghĩ tập sớm rồi tập trung tại sân đấu chính của lớp đệ tử nội môn”.
Bầu không khí đang rất tập trung cùng yên tỉnh. Bổng nhiên từ phía trên kia có một vị lão sư đang đứng ở trên không trung hướng về phía toàn bộ đệ tử bên dưới. Thanh âm hắn phát ra không cần quá to lớn nhưng toàn bộ đều nghe hết không sai sót một từ.
Sau khi nghe xong đám đệ tử từ lớp tinh anh trở xuống đều nuốt vào một ngụm khí lạnh. Việc giao lưu như này chẳng có lợi ích gì mà chỉ tổn nhận vào thương tích mà thôi.
“Sư huynh, nhanh nghĩ cách trốn thoát khỏi đó thôi. Ta không muốn bị gọi lên như lần trước đâu”.
Tiểu Hồng dường như chịu phải một loại ám ảnh nào đó mà nàng ta khắc ghi rất kỹ, vẻ mặt thường ngày rất vui vẻ nhưng sau khi nghe thấy liền trở nên trầm xuống, ánh mắt trông rất mệt mỏi.
“Ta sẽ nghĩ cách”.
Nhẩn Thục Viêm cũng chẳng khác là bào. Hắn có khả năng rất cao khi bị đám người kia gọi lên, mặc dù có thế lực nhưng lần này dường như không có cách nào tránh né.
“Thú vị”.
Cả hai người đang rất lo lắng thì nghe thấy một thanh âm trầm ấm vang lên ngay bên cạnh.
Nhanh chóng quay qua với bộ dáng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi nhìn về phía Phong Thần.
“Đại ca. Ngươi có chuyện gì sao?”.
“Chỉ là có người rất thụ vị đang tiến đến mà thôi”.
Không nhanh không chậm, sau khi nhận được câu hỏi, hắn quay đầu nhìn về hướng bên ngoài xa kia rồi nói. Điều này khiến hai người vừa lo lắng vừa tò mò.
Cùng lúc này, xung quanh đám người còn lại bắt đầu đồn đoán rầm cả lên.
“Yên lặng”.
Một vị lão sư khác quát lớn. Uy áp phát ra như đè nén hết toàn bộ.
“Lần này giao lưu chắc có lẽ kéo dài tới hết thi đấu hội mới chấm dứt. Các ngươi nên chuẩn bị kỹ tâm lý.”.
“Hả….”.
Đám đệ tử như đồng thanh thét lên. Như kiểu không mong muốn vậy.
“Có chuyện gì sao?”.
Phong Thần cũng tò mò đôi chút, nhanh chóng quay qua hỏi.
“Đại ca. Ngươi có điều không biết”.
“Năm nào cũng có một vài đế quốc hay đại môn phái khác tới đây, lấy cái cớ là giao lưu nhưng thực chất là thị uy mà thôi. Môn Phái ta tồn tại lâu đời cùng động thiên phúc địa, khiến chúng rất mong ước chiếm đoạt, nhưng không thể nào đạt được. Cuối cùng cũng chỉ còn cách này đi tới để hành hạ chúng đệ tử bọn ta mà thôi”.
“Ồ. Như vậy sao. Thực lực chúng mạnh hơn các ngươi sao?”.
“Xét chung quy thì chúng không thể so sánh, nhưng mỗi lần tới đây chúng mang theo toàn là đệ tử nòng cốt cùng thân truyền. Mang danh là đệ tử lớp thấp đi đến mà thôi. Thử hỏi có kẻ nào Đấu Sư cảnh mà lại thuộc đệ tử ngoại môn không?”.
“Đúng, chúng toàn là những kẻ thâm hiểm, biết đánh không lại liền chơi kế bẩn”.
“Không phải các ngươi cũng có để tử lớp cao sao, sao không cho một vài người tham chiến”.
“Đại ca. Chúng đâu thể để như vậy, chúng miệng mép cực kỳ chau chuốt, đâu thể dễ dàng như vậy được”.
Nhẩn Thục Viêm thở dài một cái rồi nói tiếp.
“Thế còn Hồn Thú chi chiến thì sao. Đừng nói là chúng cũng muốn tham gia”.
“Đúng vậy su huynh. Chúng muốn phá hoại ngăn không cho hoàn thành thi đấu hội nên năm nào cũng tới phá đám. Thân nữ nhi như ta thường xuyên bị chúng quấy phá, vì để giữ hòa bình môn phái nên không dám làm lớn chuyện”.
Tiểu Hồng đứng bên cạnh thân thể run lên một cái rồi kể nể. Nàng ta lần trước suýt soát có thể tranh hạng cao nhưng bị chúng nhảy vào phá đám, cuối cùng không một ai dành chiến thắng nên phần thưởng xứng đáng vẫn chưa được nhận.
“Chưa hết, chúng mang vào không chỉ là Hồn Thú thôi đâu, đa số đệ tử đều mang vào toàn là Hung Thú, chúng đều là Vương cấp thực lực, nên việc ngăn cản chúng rất khó”.
“Hồn Thú chi chiến là người thi đấu cũng có thể tham gia sao?”.
Phong Thần suy nghĩ một hồi liền tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy. Môn phái ta để nhận được sự cho phép của Hồn Thú nên đại đa số chỉ là cửu giai trở xuống mà thôi, trước đây còn có Vương cấp Hồn Thú nhưng bị chùng phá đám gây tổn hại lớn nên mối quan hệ dần bị cách xa, càng ngày càng ít Hồn Thú chấp thuận”.
Nhẩn Thục Viêm gật đầu.
“Như vậy liền tốt”.
Lời nói như vậy của Phong Thần khiến cả hai không hiểu chuyện, chỉ biết nhìn nhau rồi thở dài mà thôi. Cả hai đều có chúng suy nghĩ.
Có khi nào hắn muốn tham gia!
Nhẩn Thục Viêm đưa tay lên cao rồi chỉ về phía xa. Nơi bị bao phủ kín bởi rất nhiều cây cối, có thể tạo thành nơi tu luyện là tốt nhất.
“Nhưng nơi đó rất nguy hiểm, không được sự cho phép của các trưởng lảo thì không thể đi qua”.
Tiểu Hồng suy nghĩ một hồi mới chợt nhớ.
“Không phải môn phái các ngươi ở trong này là có thể kiểm soát được hay sao?”.
Phong Thần nghe thấy vậy liền quay qua hỏi.
“Đúng là như vậy nhưng môn phái ta chưa thể kiểm soát được, trong thân cây này cùng tồn tại còn có Hồn Thú các loại, chúng có lãnh thổ riêng biệt nên việc xâm nhập có thể khiến chúng nổi giận. Hậu quả gây ra rất nghiêm trọng”.
Nhẩn Thục Viêm lắc đầu trả lời.
“Vậy sao?”.
“Đại ca, phía cuối hàng bên kia còn chổ trống, vừa hay ta có thể tới đó”.
Ba người đều nhìn về phía cuối liền chọn nơi đó.
Mặc dù không được xem là tốt nhưng cũng có thể tránh khỏi được đại đa số ánh mắt nhìn tới.
“Ây zô. Không phải là Tiểu Hồng sư muội sao? Hôm nay sao lại có hứng thú đi ra phía sau này vậy?”.
Cả ba người đang đi tới liền nghe thấy một thanh âm của một người nam nhân từ phía trước. Ngước mắt lên liền nhìn thấy phía trước có một nhóm đệ tử đang tụ tập. Trong đó có một tên được xem là cầm đầu, gương mặt trông cũng anh tuấn, thực lực tại nội môn đệ tử cũng thuộc nhóm 20 người mạnh nhất.
Có thể biết được xung quanh những tên còn lại đi theo để a dua nịnh hót mà thôi. Trông chúng chẳng có khả năng uy hiếp được hai người.
Nàng ta không thèm để ý mà tiếp tục đi về phía trước. Ánh mắt nàng ẩn chưa một sự ganh ghét dành cho hắn.
“Hắn dựa vào có huynh trưởng thuộc đệ tử thân truyền nên rất ngang ngược, mặc dù hắn không dám động tới ta nhưng cũng không thể xem thường”.
Nhẩn Thục Viêm ghé sát lại rồi thì thầm.
“Lượng Văn sư đệ, ngươi cũng có nhã hứng chặn đường của ta sao?”.
Hắn dán ánh mắt nhìn chằm chằm về phía nhóm người. Đó không phải là lời nói bình thường mà là đang uy hiếp.
“Thục Viên sư huynh”.
Đám người còn lại nhanh chóng nhận biết người đang đi tới liền chào một cái rồi tránh qua một bên nhường lấy một lối đi.
“Xì. Tên khốn kiếp”.
Đợi ba người đi qua, cái tên Lượng Văn liền trở mặt một cách nhanh chóng, hai mắt trợn to với từng sợi gân máu cùng sắc mặt trông rất khó coi, hắn cũng chỉ dám chửi thầm phía sau lưng mà thôi.
Ở phía sau, số lượng người đứng ít hơn hẳn, phía xa nhất cũng chỉ có ba người mà thôi. Cách đó không xa, khoảng chừng gần 300m là bãi tập của đệ tử ngoại môn, số lượng đệ tử ở đó khoảng chừng 4000 người, đông gấp 2 lần đệ tử nội môn.
Thu hút ánh mắt cũng chỉ có đám đệ tử này mà thôi, không cùng lớp nên không cần quá quan tâm.
Đợi ổn định một lúc liền có gần 20 người được xem là lão sư sẽ đi tới chỉ dạy. Với số lượng đệ tử đông như vậy nên không thể tiếp cận hết toàn bộ.
Sau khi nhận phân lớp liền lập tức ổn định toàn bộ. Số lượng đệ tử đang còn láo nháu rất nhanh chóng được chỉnh đốn. Với một hàng dài gần 50 người trải dài ra sau.
“Sư huynh, việc không phải đệ tử môn phái nên không được phép luyện cùng nhưng huynh có thể tự tu luyện”.
Tiểu Hồng nhanh chóng ghé sát lại thì thầm vào trong tai Phong Thần, việc nàng ta ghé sát lại hắn đã biết từ trước nên không có dấu hiệu giật mình. Hai mắt hắn vẫn đang nhắm chằm như không để ý.
Kết thúc lời nói, nàng ta nhanh chóng quay trở lại vị trí.
Tất cả đệ tử mổi lớp đều tu luyện một loại võ kỷ chung, chỉ khi có thành tích tốt cùng có mối quan hệ hay được các vị lĩnh chủ cùng trưởng lảo nhận làm đệ tử mới có thể được học thêm những loại khác cao siêu hơn. Tỷ như Nhẩn Thục Viêm có gia gia làm trưởng lảo nên việc tặng một bộ thương pháp cực phẩm được xem là bình thường, không một ai dám có lý do.
“Toàn thể đệ tử chú ý. Hôm nay có lớp đệ tử trực thuộc đế quốc hôm nay tới giao lưu nên hôm nay toàn bộ được nghĩ tập sớm rồi tập trung tại sân đấu chính của lớp đệ tử nội môn”.
Bầu không khí đang rất tập trung cùng yên tỉnh. Bổng nhiên từ phía trên kia có một vị lão sư đang đứng ở trên không trung hướng về phía toàn bộ đệ tử bên dưới. Thanh âm hắn phát ra không cần quá to lớn nhưng toàn bộ đều nghe hết không sai sót một từ.
Sau khi nghe xong đám đệ tử từ lớp tinh anh trở xuống đều nuốt vào một ngụm khí lạnh. Việc giao lưu như này chẳng có lợi ích gì mà chỉ tổn nhận vào thương tích mà thôi.
“Sư huynh, nhanh nghĩ cách trốn thoát khỏi đó thôi. Ta không muốn bị gọi lên như lần trước đâu”.
Tiểu Hồng dường như chịu phải một loại ám ảnh nào đó mà nàng ta khắc ghi rất kỹ, vẻ mặt thường ngày rất vui vẻ nhưng sau khi nghe thấy liền trở nên trầm xuống, ánh mắt trông rất mệt mỏi.
“Ta sẽ nghĩ cách”.
Nhẩn Thục Viêm cũng chẳng khác là bào. Hắn có khả năng rất cao khi bị đám người kia gọi lên, mặc dù có thế lực nhưng lần này dường như không có cách nào tránh né.
“Thú vị”.
Cả hai người đang rất lo lắng thì nghe thấy một thanh âm trầm ấm vang lên ngay bên cạnh.
Nhanh chóng quay qua với bộ dáng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi nhìn về phía Phong Thần.
“Đại ca. Ngươi có chuyện gì sao?”.
“Chỉ là có người rất thụ vị đang tiến đến mà thôi”.
Không nhanh không chậm, sau khi nhận được câu hỏi, hắn quay đầu nhìn về hướng bên ngoài xa kia rồi nói. Điều này khiến hai người vừa lo lắng vừa tò mò.
Cùng lúc này, xung quanh đám người còn lại bắt đầu đồn đoán rầm cả lên.
“Yên lặng”.
Một vị lão sư khác quát lớn. Uy áp phát ra như đè nén hết toàn bộ.
“Lần này giao lưu chắc có lẽ kéo dài tới hết thi đấu hội mới chấm dứt. Các ngươi nên chuẩn bị kỹ tâm lý.”.
“Hả….”.
Đám đệ tử như đồng thanh thét lên. Như kiểu không mong muốn vậy.
“Có chuyện gì sao?”.
Phong Thần cũng tò mò đôi chút, nhanh chóng quay qua hỏi.
“Đại ca. Ngươi có điều không biết”.
“Năm nào cũng có một vài đế quốc hay đại môn phái khác tới đây, lấy cái cớ là giao lưu nhưng thực chất là thị uy mà thôi. Môn Phái ta tồn tại lâu đời cùng động thiên phúc địa, khiến chúng rất mong ước chiếm đoạt, nhưng không thể nào đạt được. Cuối cùng cũng chỉ còn cách này đi tới để hành hạ chúng đệ tử bọn ta mà thôi”.
“Ồ. Như vậy sao. Thực lực chúng mạnh hơn các ngươi sao?”.
“Xét chung quy thì chúng không thể so sánh, nhưng mỗi lần tới đây chúng mang theo toàn là đệ tử nòng cốt cùng thân truyền. Mang danh là đệ tử lớp thấp đi đến mà thôi. Thử hỏi có kẻ nào Đấu Sư cảnh mà lại thuộc đệ tử ngoại môn không?”.
“Đúng, chúng toàn là những kẻ thâm hiểm, biết đánh không lại liền chơi kế bẩn”.
“Không phải các ngươi cũng có để tử lớp cao sao, sao không cho một vài người tham chiến”.
“Đại ca. Chúng đâu thể để như vậy, chúng miệng mép cực kỳ chau chuốt, đâu thể dễ dàng như vậy được”.
Nhẩn Thục Viêm thở dài một cái rồi nói tiếp.
“Thế còn Hồn Thú chi chiến thì sao. Đừng nói là chúng cũng muốn tham gia”.
“Đúng vậy su huynh. Chúng muốn phá hoại ngăn không cho hoàn thành thi đấu hội nên năm nào cũng tới phá đám. Thân nữ nhi như ta thường xuyên bị chúng quấy phá, vì để giữ hòa bình môn phái nên không dám làm lớn chuyện”.
Tiểu Hồng đứng bên cạnh thân thể run lên một cái rồi kể nể. Nàng ta lần trước suýt soát có thể tranh hạng cao nhưng bị chúng nhảy vào phá đám, cuối cùng không một ai dành chiến thắng nên phần thưởng xứng đáng vẫn chưa được nhận.
“Chưa hết, chúng mang vào không chỉ là Hồn Thú thôi đâu, đa số đệ tử đều mang vào toàn là Hung Thú, chúng đều là Vương cấp thực lực, nên việc ngăn cản chúng rất khó”.
“Hồn Thú chi chiến là người thi đấu cũng có thể tham gia sao?”.
Phong Thần suy nghĩ một hồi liền tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy. Môn phái ta để nhận được sự cho phép của Hồn Thú nên đại đa số chỉ là cửu giai trở xuống mà thôi, trước đây còn có Vương cấp Hồn Thú nhưng bị chùng phá đám gây tổn hại lớn nên mối quan hệ dần bị cách xa, càng ngày càng ít Hồn Thú chấp thuận”.
Nhẩn Thục Viêm gật đầu.
“Như vậy liền tốt”.
Lời nói như vậy của Phong Thần khiến cả hai không hiểu chuyện, chỉ biết nhìn nhau rồi thở dài mà thôi. Cả hai đều có chúng suy nghĩ.
Có khi nào hắn muốn tham gia!
Danh sách chương