Edit: Thủy Tích

Sơ Lam Phong được thăng cấp thành ông chú, buổi trưa thứ tư tới đón Lý Tân Hạo.

Nhìn thiếu niên vui sướng nhảy lên xe, Sơ Lam Phong đột nhiên ôm chặt lấy cậu, rồi hỏi: "Tôi là ông chú thật sao?"

Lý Tân Hạo vỗ nhè nhẹ lên mặt y: "Ừm, đã là người đàn ông lớn tuổi rồi, chỉ có mình em muốn anh thôi."

Sơ Lam Phong cảm thấy rất được an ủi, ôm chặt thiếu niên hơn nữa, mồm miệng hòa vào nhau, hôn đến nỗi thiếu niên phải thở hổn hển mới chịu buông cậu ra, sau đó nói: "Nếu không thì, bây giờ muốn tôi luôn đi."

Lý Tân Hạo đá y một phát, đẩy người đàn ông ra, đã gặp người không biết xấu hổ rồi mà chưa từng thấy người không biết xấu hổ đến chừng này. Vừa nghĩ đến lại cảm thấy buồn bực, rõ ràng Sơ Lam Phong của đời trước là một người lạnh lùng lắm mà.

Thật ra thì, Sơ Lam Phong của đời trước chính là người như vậy. Lạnh lùng với người ngoài, chỉ là vì y không thèm để ý tới người nọ mà thôi.

Tiệc cưới của Hàn Thiên Mẫn được tổ chức ở khách sạn Hương Châu, Sơ Lam Phong đưa Lý Tân Hạo tới khách sạn. Bởi vì là khách sạn nhà mình cho nên hôn lễ của Hàn Thiên Mẫn được chú ý đến từng chi tiết nhỏ.

Trên toàn bộ màn ảnh truyền thông đại chúng của khách sạn Hương Châu đều là ảnh kết hôn của Hàn Thiên Mẫn cùng chú rể, trước cửa khách sạn còn được trưng bày ảnh cưới của hai người nữa.

Lý Tân Hạo dừng bước, nhìn tấm hình trước mặt, cậu luôn cảm thấy dường như mình đã quên mất chuyện gì đó rồi thì phải.

Mặc dù Hàn Thiên Mẫn là cô dâu đã bốn mươi ba tuổi rồi nhưng người phụ nữ trong hình, chẳng những là gợi cảm, mà khí chất cũng rất tốt đẹp, đây là tiểu thư được thế gia bồi dưỡng, cho dù tuổi lớn sắc đẹp đã giảm đi nhưng khí chất sẽ vĩnh viễn thắng được người bình thường.

Mà phụ nữ có xinh đẹp hay không được quyết định bởi khí chất của người đó.

Lại nhìn vóc dáng của Hàn Thiên Mẫn, áo cưới vây lấy ngực, rất đầy đặn, eo nhỏ, đôi chân thon dài... Từ từ, đôi chân thon dài... Trái tim cậu run lên, cậu đã nhớ được gì đó rồi.

"Sao vậy? Có phải Hạo Hạo cũng muốn kết hôn rồi không?" Sơ Lam Phong thấy thiếu niên nhìn chằm chằm tấm hình không chớp mắt, liền muốn trêu chọc cậu.

Lý Tân Hạo lắc đầu, tay không kiềm chế được mà kéo lấy ống tay áo của Sơ Lam Phong, ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi tái nhợt, giống như là đột nhiên bị hù dọa vậy.

Sơ Lam Phong giật mình, liền nắm lấy tay cậu: "Hạo Hạo sao vậy?"

Lý Tân Hạo lắc đầu: "Sơ Lam Phong, em muốn trở về phòng, em thấy hơi lạnh."

"Được."

Lúc này, có một chiếc xe chạy đến trước cửa khách sạn Hương Châu. Hàn Đông Lỗi từ trên xe bước xuống, vừa đúng lúc nhìn thấy được bóng lưng của bọn họ. Hắn đương nhiên là quen thuộc bóng lưng của Sơ Lam Phong, nhưng còn một người khác, Hàn Đông Lỗi nói thầm: Người kia có hơi giống Hạo Hạo.

Lúc Sơ Lam Phong dắt tay Lý Tân Hạo về tới phòng của mình, nhìn thấy sắc mặt của thiếu niên càng ngày càng trắng, y liền ôm cậu vào trong lồng ngực: "Hạo Hạo, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Y chưa bao giờ buộc người khác phải nói chuyện riêng tư của bản thân ra, nhưng vào giờ phút này, vẻ mặt của Lý Tân Hạo khiến y rất lo lắng.

Lý Tân Hạo vùi đầu vào trong ngực Sơ Lam Phong, mới vừa nhìn thấy ảnh cưới của Hàn Thiên Mẫn, cuối cùng thì cậu đã nhớ ra rồi.

Ở đời trước, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Hàn Thiên Mẫn là trong hôn lễ của Lý Tân Long cùng Hàn Vân Phỉ, khi đó Hàn Thiên Mẫn ngồi trên xe lăn, giống như một người đần độn vậy.

Cậu hỏi anh trai, bà ấy làm sao vậy? Anh trai nói: Đó là cô ruột của chị dâu, bởi vì trong hôn lễ của mình, chú rể bị bắt cóc, đưa tiền chuộc mà vẫn gϊếŧ con tin, bà ấy không chịu nổi đả kích, sau đó sinh non, dẫn đến liệt nửa người dưới, mà người cũng trở nên si ngốc như vậy luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện